Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược
Chương 26
2024-11-19 02:51:37
Tan học, cả lớp M đều nán lại trong phòng học, không ai rời đi.
Tất cả là để nghe Tống Thả giảng bài trước bảng trắng.
Ánh chiều tà rọi vào phòng học, bóng dáng của cậu như một ngọc thụ chi lan.
*ngọc thụ chi lan: chỉ người rất ưu túThiếu niên đang giảng bài, một nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, giọng nói thanh thoát, giải thích từng phần bài tập cho các bạn học dưới lớp mà không bị lộn xộn.
Âm thanh viết bảng và giọng nói đều giải thích đúng trọng tâm.
Những dòng chữ đẹp tinh tế mà cậu viết trên bảng trắng, dù là công thức hay hình vẽ, đều khiến dáng vẻ của cậu in sâu vào trong tâm trí mọi người. Người ta nói rằng dáng vẻ nghiêm túc là quyến rũ nhất.
Huống chi, chưa từng có ai nhìn thấy Tống Thả như vậy.
"Phần bài tự luận số 5 của phần free response là điểm yếu của mọi người, nhưng đây cũng là câu hỏi quyết định liệu mọi người có thể đạt được năm điểm tối đa hay không. Tôi có một mẹo nhỏ có thể chia sẻ với các bạn, nhưng khả năng hiểu và áp dụng của các bạn là điều quan trọng. Nếu có ai không hiểu, hãy lập tức nói ra, tôi sẽ giải thích lại."
*free response: phần điền đáp án tự do (có hoặc không giới hạn số chữ)Tống Thả nhìn vào đề bài, rồi buông ipad xuống, viết công thức cần thiết lên bảng và giải thích từng phần cho các bạn trong lớp.
Việc công khai thành tích của mình hoàn toàn khác biệt với "Tống Thả" trước đây là một mạo hiểm, nhưng đây tuyệt đối là cách bảo vệ tốt nhất cho bản thân. Cậu cần mọi người nhanh chóng thấy sự thay đổi của mình. Người ta nói nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, không ai ngờ rằng sự thay đổi này lại đến từ bên ngoài.
Do đó, cậu có thể mạo hiểm như vậy. Ít nhất, hiệu quả trước mắt rất rõ ràng, danh tiếng đã chuyển biến tốt.
Giờ chỉ còn thiếu mỗi Lục Bắc Hoài chưa có ấn tượng tốt với cậu.
Cậu nói chậm rãi, ánh mắt nhìn về phía Lục Bắc Hoài ở hàng ghế sau, nhận thấy người này không ngẩng đầu lên, luôn luôn viết.
Không biết cậu ấy có đang nghe không...
Chắc là có. Người này nỗ lực như vậy, sau này sẽ kế thừa một gia sản lớn.
Tống Thả thu lại ánh mắt và tiếp tục giảng bài.
Hoàn toàn không biết khi cậu thu lại ánh mắt, cái nhìn trầm mặc đó đã dừng lại ở phía sau cậu, mang theo sự tò mò và mâu thuẫn, không rời đi, mà nhìn chằm chằm.
Các bạn học dưới lớp một bên cố gắng lắng nghe, sẽ hỏi ngay khi có vấn đề.
Họ là lớp M có thành tích kém nhất trong trường, mỗi lần có thành tích đều bị nói không đáng tự hào. Điều này khiến họ khó chịu trong rất lâu.
Nhưng thực tế, họ thường xuyên đổi giáo viên, vừa thích nghi được thì lại đổi giáo viên khác.
Trước đây, do Tống Thả và ba người bạn thường xuyên trốn học hoặc chống đối giáo viên, giáo viên không dám động đến họ, chỉ biết chịu đựng. Cuối cùng, không thể chịu nổi, đành phải rời đi.
Không biết từ khi nào, Tống Thả thay đổi, những người khác cũng theo đó mà thay đổi.
Danh tiếng của lớp M chuyển biến tốt trong một đêm.
Tống Thả không giống với giáo viên khác. Cậu dùng từng bài thi, từng phần bài tập để giảng giải cấu trúc cho mọi người, hướng dẫn cách làm từng loại đề. Vị đại thiếu gia này, trong hai năm rưỡi không học hành gì, bỗng chốc trở thành học bá, khiến mọi người không kịp trở tay, lại dần chấp nhận.
Bởi vì với họ, khả năng học tập không thể giả vờ, một bài kiểm tra là biết ngay.
Duy nhất có thể giải thích là vị đại thiếu gia này lười viết chứ không phải không biết, hoặc tối về nhà nhờ gia sư dạy.
Hai tháng cuối cùng không giả vờ nữa, cậu đã lộ diện.
Bị nói là học kém nhưng thực chất là học bá.
Người ta nói học bá có hào quang. Tống Thả đứng phía trước như một ngọn đèn sáng, mọi người không thể rời mắt, đặc biệt là khi họ hiểu bài, như cảm thấy mình có hy vọng vào trường Thanh Đằng.
......
Thời gian trôi đến 6 giờ, đèn trong phòng học bật sáng.
Mặt trời đã chuẩn bị lặn.
Tống Thả buông bút: "Hôm nay đến đây thôi, đã muộn rồi."
"Được rồi!"
"Cảm ơn cậu, Tống thiếu!"
"Không ngờ tôi lại hiểu được, thật cảm động."
Tống Thả nghe vậy, có chút ngượng ngùng, sờ sờ tai: "Chuyện nhỏ thôi, giúp được các cậu tôi cũng rất vui, ngày mai mọi người thi cố lên nhé."
"Được, mình về trước đây."
"Bái bai."
Các bạn học bắt đầu thu dọn đồ, ai nấy đều mang theo nụ cười mãn nguyện, như cảm thấy dung lượng não hôm nay đầy hơn, thông minh hơn chút!
"Thầy Tống à, cậu sao mà giỏi thế." Tạ Cảnh Sơ dựa vào ghế, khoanh tay, mỉm cười trêu chọc: "Nói gì tôi cũng hiểu được."
"Vậy có nghĩa là cậu không ngốc." Tống Thả chuẩn bị lau bảng trắng bên cạnh. Vừa mới cúi người, giẻ lau bảng đã bị lấy đi, cậu sửng sốt.
"Tài xế đang đợi bên ngoài, chúng ta đi thôi."
Lục Bắc Hoài chỉ cần vài động tác đã lau sạch bảng trắng, rồi buông giẻ lau bảng, kéo Tống Thả ra khỏi phòng học.
"Ê ê ê... Cặp sách của tôi." Tống Thả chỉ vào chỗ ngồi của mình.
"Để tôi cầm." Lục Bắc Hoài cầm theo hai cái cặp sách trong tay.
Tống Thả bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại vẫy tay chào Chu Minh và các bạn: "Bai bai, ngày mai cố gắng làm bài nhé!" Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng lừa được vụ cái váy.
Sắc mặt Lục Bắc Hoài đột nhiên trở nên âm trầm, còn muốn chào tạm biệt và động viên cố gắng sao?
Tay hắn siết chặt hơn một chút.
Hôm nay không mặc váy được nữa!!!
Đã quá giờ tan học từ lâu, phòng học của trường quốc tế dành cho học sinh ngoại trú đều vắng tanh.
Bị Lục Bắc Hoài kéo đi nhanh, Tống Thả cảm thấy hơi khó thở, cố gắng rút tay ra nhưng không thành. Người kia đột nhiên dừng lại, khiến cậu va vào vai hắn, mũi đập vào vai đối phương.
Cơn đau lan tỏa lên trán, hốc mắt đỏ hoe.
"Cậu dừng lại làm gì vậy?" Tống Thả xoa mũi, liếc nhìn Lục Bắc Hoài, nhỏ giọng nói, cố gắng rút tay ra.
Lục Bắc Hoài vẫn không buông tay.
Tống Thả cảm nhận được tay Lục Bắc Hoài ngày càng siết chặt, nhíu mày, cuối cùng không chịu nổi đau đớn: "... Cậu có thể đừng siết chặt như vậy không, đau quá."
Lục Bắc Hoài nhìn thấy hốc mắt Tống Thả đỏ hoe, bỗng nhận ra mình đang làm gì, chậm rãi buông tay. Lúc này mới thấy vị trí tay cậu ấy nắm đã đỏ lên một vòng.
"Cậu không vui sao?" Tống Thả xoa xoa tay mình, thấy Lục Bắc Hoài im lặng, không hiểu gì: "Tôi đâu có chọc giận cậu đâu."
Chẳng lẽ là vì hôm nay không cho cậu mặc váy sao?
Đúng rồi, cái này là hắn cố ý.
Lục Bắc Hoài vẫn im lặng.
Tống Thả bị ánh mắt chằm chằm của hắn làm da đầu tê dại, mặt mày vô tội, cong lưng cúi xuống muốn lấy cặp sách từ tay Lục Bắc Hoài, thử nói: "Nếu không, để tôi cầm cặp sách giúp cậu?"
Lục Bắc Hoài né đi, không cho cậu lấy.
Tống Thả thấy vậy, buồn bực nắm tay mình, rồi như nhớ ra điều gì, nhanh chóng chuyển chủ đề, lo lắng nhìn Lục Bắc Hoài: "Có phải bệnh viện gọi báo tin về ba cậu không..."
"Ừ." Lục Bắc Hoài đột nhiên không hiểu mình đang làm gì, nhưng vẫn gật đầu.
"Để tôi bảo tài xế đưa chúng ta đến bệnh viện, đi thăm ba cậu được không?"
Lục Bắc Hoài im lặng, một lát sau nói: "Bác sĩ nói tình trạng của ba tốt hơn nhiều, tuần sau có thể ra khỏi ICU."
"Vậy cũng nên đi thăm." Tống Thả nói, nghĩ rằng Lục Bắc Hoài là người con hiếu thảo, vì ba ốm mà gần như liều mạng, thậm chí đi đánh quyền để kiếm tiền: "Sau này không cần đi đánh quyền nữa."
"Nếu tôi muốn đi thì sao?"
Tống Thả trừng lớn mắt: "Không được, nếu cậu còn đi tôi sẽ báo..." Nói đến đây thì im bặt.
Báo cảnh sát có ích gì, hắn đâu có làm gì sai.
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả sắp khóc, cảm xúc đột nhiên tốt hơn chút: "Ôm cái gì?"
* báo 报 (bào) và ôm 抱 (bào) có phát âm gần như nhau nên LBH nghe nhầmTống Thả mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng nghẹn ra hai chữ: "Ôm cậu."
Nói xong đầu óc trống rỗng.
Nói cái gì thế này.
Lần sau ngàn vạn đừng nói nữa.
Cậu hối hận muốn tìm cái lỗ để chui vào, yên lặng xoay người, không dám nhìn hắn.
Đêm nay lại định là một đêm không ngủ.
Câu "ôm cậu" này nói ra là cậu nghĩ gì, nghĩ gì! Sao lại nghĩ vậy!
Lục Bắc Hoài thu hết biểu cảm của cậu vào đáy mắt, xấu hổ đến đỏ cả tai, trốn tránh không dám nhìn hắn.
Lại nghĩ đến vừa rồi, khi cậu dạy bù, những ánh nhìn chăm chú nhìn vào Tống Thả, phản ứng của Tống Thả cũng như vậy, liệu cậu đối xử với ai cũng như vậy sao.
Nụ cười bên môi chợt tắt, ánh mắt dần tối lại.
"Dù sao cũng rất nguy hiểm, không thể đi nữa, cậu còn chưa hồi phục, hôm nay cũng không nên đi học, nếu không thoải mái thì phải nói—"
"Cậu lo lắng cho tôi nhất sao?"
Tống Thả bị cắt ngang, nhìn Lục Bắc Hoài, nghe câu hỏi thì ngẩn ra: "Đương nhiên lo lắng."
Ngày sau muốn ôm đùi đại boss này còn phải xem biểu hiện của hắn, sao có thể không quan tâm!
"Lo lắng nhất sao?" Lục Bắc Hoài lại hỏi.
Tống Thả nghe từ này, tại sao lại thêm từ "nhất"?
Thấy Lục Bắc Hoài nghiêm túc, không nghĩ nhiều, cậu gật đầu: "Ừ."
Sắc mặt Lục Bắc Hoài lại chuyển biến tốt hơn chút.
"Đi thôi, đi thăm ba cậu." Tống Thả giữ chặt tay Lục Bắc Hoài, nhưng thấy hắn đứng yên, khó hiểu: "Sao vậy?"
"Không đi." Lục Bắc Hoài lạnh nhạt, cúi đầu: "Đến đó cũng chỉ đứng bên ngoài, có bác sĩ chăm sóc là đủ."
Tống Thả dừng lại.
Giọng điệu này nghe lạnh lùng, không giống như đang lo lắng cho ba mình.
Hoàn toàn không giống thiếu niên liều mạng đánh quyền để kiếm tiền thuốc men cho ba.
"Tại sao?" Tống Thả nhẹ nhàng hỏi: "Cậu không lo cho ba sao?"
"Đã kiếm đủ tiền, không cần quá lo lắng." Lục Bắc Hoài không nhìn Tống Thả, cầm hai cái cặp sách, quay người bước đi: "Đi thôi."
Tống Thả đi nhanh hai bước, vội vàng nắm lấy cánh tay Lục Bắc Hoài: "Lục Bắc Hoài."
Ánh sáng hoàng hôn từ cửa kính rọi vào thang lầu, âm thanh vang vọng, nghe rất rõ ràng.
Hai người đứng ở bên cạnh cửa cầu thang.
Lục Bắc Hoài dừng lại, quay đầu liếc nhìn Tống Thả, khi đối diện với đôi mắt đầy lo lắng kia, lòng hắn chợt căng thẳng.
"Ba cậu... Đối xử với cậu thế nào?" Tống Thả lo lắng mình hỏi không đúng, vội sửa miệng: "Ông ấy đối xử với cậu tốt, đúng không?"
Thật ra, Tống Thả chỉ đoán.
Người ba này đã làm chuyện tráo đổi hai đứa con mà đến giờ vẫn không bị phát hiện, thậm chí còn dám đến gần nhà họ Tống, đưa con thật đến bên cạnh con giả làm bạn chơi, quả thật là chuyện "Ly miêu hoán Thái tử".
*Ly miêu hoán Thái tử: tráo đổi con của gia đình quyền quýLàm sao dám đối xử tệ với Lục Bắc Hoài?
Nói xong, Tống Thả cẩn thận nâng ánh mắt lên, đụng phải ánh mắt mịt mờ không rõ kia, đầy cảm xúc mãnh liệt, không khí tựa hồ ngưng trệ.
Lại tới nữa, ánh mắt này muốn giết cậu.
Ánh mắt này có thể giết người.
"Ông ấy đối xử với cậu còn tốt hơn với tôi." Lục Bắc Hoài nói xong, cười nhẹ, trong mắt không có chút ấm áp nào: "Tôi cũng rất muốn biết, dựa vào cái gì."
Tống Thả: "......" Xong rồi, đề tài này xuất hiện không đúng lúc.
A! Người ba này không được! Thế mà lại đối xử với Lục Bắc Hoài không tốt? Không sợ bị phát hiện sao! Gan to, gan quá to, bây giờ còn muốn "thái tử" đi kiếm tiền nuôi bệnh sao.
Hầy, đáng thương quá.
Cậu giơ tay vỗ vỗ cánh tay Lục Bắc Hoài, vốn định ôm vai hắn an ủi, nhưng phát hiện hắn quá cao, phải nhón chân, hơi xấu hổ, lại thay đổi tư thế, mở rộng hai tay ôm lấy Lục Bắc Hoài, miễn cưỡng ôm nửa người hắn.
"Yên tâm đi, sau này tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, cậu nói một, tôi tuyệt không nói hai."
Cái ôm đơn giản, mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cọ vào cằm, nhiệt độ cơ thể lan tỏa qua áo sơ mi với mùi xà phòng nhẹ nhàng, câu nói bên tai như một lời hứa.
Nhưng lại giống như sự dụ dỗ.
Tống Thả nghĩ rằng như vậy có thể an ủi được Lục Bắc Hoài, đang định buông ra thì giây tiếp theo bị nắm chặt hơn, đột nhiên không kịp đề phòng, cả người bị đẩy vào tường.
Cậu đau đớn nhăn mặt, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc ngước nhìn, bị bóng dáng cao lớn trước mặt che khuất, khoảng cách rất gần, vòng tay quanh cậu và tường, đồng tử run rẩy.
Ánh sáng từ cửa kính chiếu vào cầu thang, quang ảnh bị lan can chia cắt thành từng mảnh, in trên tường như nhà giam, dừng lại trên người thiếu niên đang sợ hãi.
Cảm giác áp bức từ thân hình cao lớn ập đến, giờ phút này như không thể chống lại, cùng với tay bị nắm chặt làm cậu đau đớn.
Tống Thả cảm thấy tim mình đập nhanh, muốn rút tay ra nhưng bị nắm chặt hơn, đau đến không dám lên tiếng.
"Bắc Hoài, cậu làm sao—"
Chưa kịp nói hết, trán đã bị đối phương ép vào, hơi thở nặng nề phả ra trên gương mặt.
Cậu run rẩy lông mi, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt đen gần trong gang tấc, mang theo sự lạnh lùng, ánh mắt như đang cắn nuốt từng chút một, đầu ngón tay hơi cuộn tròn.
Ngay cả khóe môi hơi thâm tím của đối phương cũng trở thành sự xâm phạm thị giác.
Không khí yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Trận im lặng này kéo dài, lâu đến mức Tống Thả cảm thấy khó thở, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Lục Bắc Hoài," Tống Thả nói, cảm giác mình sắp khóc: "... Tôi đã làm gì khiến cậu tức giận sao?"
Nói xong đã bị một bàn tay nắm chặt lấy gương mặt, lực độ rất lớn.
Tống Thả: "..." Hu hu hu, người này lại nổi điên.
Không lẽ thực sự chỉ vì chuyện không mặc váy mà canh cánh trong lòng sao?
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm vào Tống Thả, cảm nhận được người trước mặt đang run rẩy vì sợ hãi, nắm chặt gương mặt cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cậu.
Hắn nghĩ đến việc vừa rồi mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tống Thả.
Trong nháy mắt, ngực hắn bành trướng cảm giác chua xót cực độ.
Hắn cúi đầu, dùng khuỷu tay giữ chặt cổ Tống Thả, gần đến mức nghe thấy tiếng thở dốc sợ hãi của cậu: "Tôi không hiểu, tại sao cậu hư hỏng như vậy mà mọi người vẫn đối xử tốt với cậu? Tại sao tôi nỗ lực đến vậy mà ba tôi chưa từng khen tôi một câu?"
"Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, tại sao tôi làm gì cũng không ai nhìn thấy?"
Những lời lên án rơi xuống từ đỉnh đầu, mang theo sự kìm nén và run rẩy, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt của đối phương.
Tống Thả bị hành động đột ngột của Lục Bắc Hoài làm cho không kịp phản ứng, nhưng khi nghe hắn nói vậy, hiểu rằng đây là sự thiếu thốn tình thương, cậu chỉ có thể dỗ dành.
Chịu đựng đau đớn trên gương mặt, với đôi mắt ướt át, Tống Thả dỗ: "Tôi thấy những gì cậu làm, tôi thấy cậu rất tốt."
Nói thật, ngoài việc thường hay nổi điên, Lục Bắc Hoài chăm sóc người khác không có gì để chê, mỗi ngày thuốc uống, liều lượng, thời gian, đều giúp "Tống Thả" nhớ rõ, thậm chí khi thân thể cậu phát bệnh còn mang theo thuốc cấp cứu.
"Tôi rất tốt?"
Lông mi Tống Thả run nhẹ, nâng mí mắt nhìn Lục Bắc Hoài, khẽ gật đầu: "Đúng, vừa rồi còn kéo rèm cửa giúp tôi."
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả với đôi mắt ướt át muốn khóc, sự xót xa không thể diễn tả lại trào dâng trong lòng, khiến ngực hắn đau đớn cực độ.
Hắn tự giễu cười khẽ: "Trong mắt cậu, tôi tốt chỉ là vì vừa rồi kéo rèm cửa thôi sao?"
Tống Thả: "... Không phải vậy."
"Vậy tại sao cậu không nói với họ rằng cậu thích tôi?"
Tống Thả: "...?"
Nói với ai cơ?
"Nếu tôi thật sự tốt, tại sao cậu lại cười với họ?"
"Tại sao cậu không chỉ cười với mình tôi?"
"Tại sao?"
"Cậu không phải thích tôi nhất sao?"
Tống Thả nghe những lời lên án rơi xuống, cảm giác như Lục Bắc Hoài muốn khóc, nhìn thấy mắt hắn đỏ hoe, cậu rất kinh ngạc.
Lục Bắc Hoài giọng khàn khàn, nhìn chằm chằm Tống Thả: "Cậu lừa tôi."
Tất cả là để nghe Tống Thả giảng bài trước bảng trắng.
Ánh chiều tà rọi vào phòng học, bóng dáng của cậu như một ngọc thụ chi lan.
*ngọc thụ chi lan: chỉ người rất ưu túThiếu niên đang giảng bài, một nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, giọng nói thanh thoát, giải thích từng phần bài tập cho các bạn học dưới lớp mà không bị lộn xộn.
Âm thanh viết bảng và giọng nói đều giải thích đúng trọng tâm.
Những dòng chữ đẹp tinh tế mà cậu viết trên bảng trắng, dù là công thức hay hình vẽ, đều khiến dáng vẻ của cậu in sâu vào trong tâm trí mọi người. Người ta nói rằng dáng vẻ nghiêm túc là quyến rũ nhất.
Huống chi, chưa từng có ai nhìn thấy Tống Thả như vậy.
"Phần bài tự luận số 5 của phần free response là điểm yếu của mọi người, nhưng đây cũng là câu hỏi quyết định liệu mọi người có thể đạt được năm điểm tối đa hay không. Tôi có một mẹo nhỏ có thể chia sẻ với các bạn, nhưng khả năng hiểu và áp dụng của các bạn là điều quan trọng. Nếu có ai không hiểu, hãy lập tức nói ra, tôi sẽ giải thích lại."
*free response: phần điền đáp án tự do (có hoặc không giới hạn số chữ)Tống Thả nhìn vào đề bài, rồi buông ipad xuống, viết công thức cần thiết lên bảng và giải thích từng phần cho các bạn trong lớp.
Việc công khai thành tích của mình hoàn toàn khác biệt với "Tống Thả" trước đây là một mạo hiểm, nhưng đây tuyệt đối là cách bảo vệ tốt nhất cho bản thân. Cậu cần mọi người nhanh chóng thấy sự thay đổi của mình. Người ta nói nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, không ai ngờ rằng sự thay đổi này lại đến từ bên ngoài.
Do đó, cậu có thể mạo hiểm như vậy. Ít nhất, hiệu quả trước mắt rất rõ ràng, danh tiếng đã chuyển biến tốt.
Giờ chỉ còn thiếu mỗi Lục Bắc Hoài chưa có ấn tượng tốt với cậu.
Cậu nói chậm rãi, ánh mắt nhìn về phía Lục Bắc Hoài ở hàng ghế sau, nhận thấy người này không ngẩng đầu lên, luôn luôn viết.
Không biết cậu ấy có đang nghe không...
Chắc là có. Người này nỗ lực như vậy, sau này sẽ kế thừa một gia sản lớn.
Tống Thả thu lại ánh mắt và tiếp tục giảng bài.
Hoàn toàn không biết khi cậu thu lại ánh mắt, cái nhìn trầm mặc đó đã dừng lại ở phía sau cậu, mang theo sự tò mò và mâu thuẫn, không rời đi, mà nhìn chằm chằm.
Các bạn học dưới lớp một bên cố gắng lắng nghe, sẽ hỏi ngay khi có vấn đề.
Họ là lớp M có thành tích kém nhất trong trường, mỗi lần có thành tích đều bị nói không đáng tự hào. Điều này khiến họ khó chịu trong rất lâu.
Nhưng thực tế, họ thường xuyên đổi giáo viên, vừa thích nghi được thì lại đổi giáo viên khác.
Trước đây, do Tống Thả và ba người bạn thường xuyên trốn học hoặc chống đối giáo viên, giáo viên không dám động đến họ, chỉ biết chịu đựng. Cuối cùng, không thể chịu nổi, đành phải rời đi.
Không biết từ khi nào, Tống Thả thay đổi, những người khác cũng theo đó mà thay đổi.
Danh tiếng của lớp M chuyển biến tốt trong một đêm.
Tống Thả không giống với giáo viên khác. Cậu dùng từng bài thi, từng phần bài tập để giảng giải cấu trúc cho mọi người, hướng dẫn cách làm từng loại đề. Vị đại thiếu gia này, trong hai năm rưỡi không học hành gì, bỗng chốc trở thành học bá, khiến mọi người không kịp trở tay, lại dần chấp nhận.
Bởi vì với họ, khả năng học tập không thể giả vờ, một bài kiểm tra là biết ngay.
Duy nhất có thể giải thích là vị đại thiếu gia này lười viết chứ không phải không biết, hoặc tối về nhà nhờ gia sư dạy.
Hai tháng cuối cùng không giả vờ nữa, cậu đã lộ diện.
Bị nói là học kém nhưng thực chất là học bá.
Người ta nói học bá có hào quang. Tống Thả đứng phía trước như một ngọn đèn sáng, mọi người không thể rời mắt, đặc biệt là khi họ hiểu bài, như cảm thấy mình có hy vọng vào trường Thanh Đằng.
......
Thời gian trôi đến 6 giờ, đèn trong phòng học bật sáng.
Mặt trời đã chuẩn bị lặn.
Tống Thả buông bút: "Hôm nay đến đây thôi, đã muộn rồi."
"Được rồi!"
"Cảm ơn cậu, Tống thiếu!"
"Không ngờ tôi lại hiểu được, thật cảm động."
Tống Thả nghe vậy, có chút ngượng ngùng, sờ sờ tai: "Chuyện nhỏ thôi, giúp được các cậu tôi cũng rất vui, ngày mai mọi người thi cố lên nhé."
"Được, mình về trước đây."
"Bái bai."
Các bạn học bắt đầu thu dọn đồ, ai nấy đều mang theo nụ cười mãn nguyện, như cảm thấy dung lượng não hôm nay đầy hơn, thông minh hơn chút!
"Thầy Tống à, cậu sao mà giỏi thế." Tạ Cảnh Sơ dựa vào ghế, khoanh tay, mỉm cười trêu chọc: "Nói gì tôi cũng hiểu được."
"Vậy có nghĩa là cậu không ngốc." Tống Thả chuẩn bị lau bảng trắng bên cạnh. Vừa mới cúi người, giẻ lau bảng đã bị lấy đi, cậu sửng sốt.
"Tài xế đang đợi bên ngoài, chúng ta đi thôi."
Lục Bắc Hoài chỉ cần vài động tác đã lau sạch bảng trắng, rồi buông giẻ lau bảng, kéo Tống Thả ra khỏi phòng học.
"Ê ê ê... Cặp sách của tôi." Tống Thả chỉ vào chỗ ngồi của mình.
"Để tôi cầm." Lục Bắc Hoài cầm theo hai cái cặp sách trong tay.
Tống Thả bỗng nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại vẫy tay chào Chu Minh và các bạn: "Bai bai, ngày mai cố gắng làm bài nhé!" Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng lừa được vụ cái váy.
Sắc mặt Lục Bắc Hoài đột nhiên trở nên âm trầm, còn muốn chào tạm biệt và động viên cố gắng sao?
Tay hắn siết chặt hơn một chút.
Hôm nay không mặc váy được nữa!!!
Đã quá giờ tan học từ lâu, phòng học của trường quốc tế dành cho học sinh ngoại trú đều vắng tanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị Lục Bắc Hoài kéo đi nhanh, Tống Thả cảm thấy hơi khó thở, cố gắng rút tay ra nhưng không thành. Người kia đột nhiên dừng lại, khiến cậu va vào vai hắn, mũi đập vào vai đối phương.
Cơn đau lan tỏa lên trán, hốc mắt đỏ hoe.
"Cậu dừng lại làm gì vậy?" Tống Thả xoa mũi, liếc nhìn Lục Bắc Hoài, nhỏ giọng nói, cố gắng rút tay ra.
Lục Bắc Hoài vẫn không buông tay.
Tống Thả cảm nhận được tay Lục Bắc Hoài ngày càng siết chặt, nhíu mày, cuối cùng không chịu nổi đau đớn: "... Cậu có thể đừng siết chặt như vậy không, đau quá."
Lục Bắc Hoài nhìn thấy hốc mắt Tống Thả đỏ hoe, bỗng nhận ra mình đang làm gì, chậm rãi buông tay. Lúc này mới thấy vị trí tay cậu ấy nắm đã đỏ lên một vòng.
"Cậu không vui sao?" Tống Thả xoa xoa tay mình, thấy Lục Bắc Hoài im lặng, không hiểu gì: "Tôi đâu có chọc giận cậu đâu."
Chẳng lẽ là vì hôm nay không cho cậu mặc váy sao?
Đúng rồi, cái này là hắn cố ý.
Lục Bắc Hoài vẫn im lặng.
Tống Thả bị ánh mắt chằm chằm của hắn làm da đầu tê dại, mặt mày vô tội, cong lưng cúi xuống muốn lấy cặp sách từ tay Lục Bắc Hoài, thử nói: "Nếu không, để tôi cầm cặp sách giúp cậu?"
Lục Bắc Hoài né đi, không cho cậu lấy.
Tống Thả thấy vậy, buồn bực nắm tay mình, rồi như nhớ ra điều gì, nhanh chóng chuyển chủ đề, lo lắng nhìn Lục Bắc Hoài: "Có phải bệnh viện gọi báo tin về ba cậu không..."
"Ừ." Lục Bắc Hoài đột nhiên không hiểu mình đang làm gì, nhưng vẫn gật đầu.
"Để tôi bảo tài xế đưa chúng ta đến bệnh viện, đi thăm ba cậu được không?"
Lục Bắc Hoài im lặng, một lát sau nói: "Bác sĩ nói tình trạng của ba tốt hơn nhiều, tuần sau có thể ra khỏi ICU."
"Vậy cũng nên đi thăm." Tống Thả nói, nghĩ rằng Lục Bắc Hoài là người con hiếu thảo, vì ba ốm mà gần như liều mạng, thậm chí đi đánh quyền để kiếm tiền: "Sau này không cần đi đánh quyền nữa."
"Nếu tôi muốn đi thì sao?"
Tống Thả trừng lớn mắt: "Không được, nếu cậu còn đi tôi sẽ báo..." Nói đến đây thì im bặt.
Báo cảnh sát có ích gì, hắn đâu có làm gì sai.
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả sắp khóc, cảm xúc đột nhiên tốt hơn chút: "Ôm cái gì?"
* báo 报 (bào) và ôm 抱 (bào) có phát âm gần như nhau nên LBH nghe nhầmTống Thả mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng nghẹn ra hai chữ: "Ôm cậu."
Nói xong đầu óc trống rỗng.
Nói cái gì thế này.
Lần sau ngàn vạn đừng nói nữa.
Cậu hối hận muốn tìm cái lỗ để chui vào, yên lặng xoay người, không dám nhìn hắn.
Đêm nay lại định là một đêm không ngủ.
Câu "ôm cậu" này nói ra là cậu nghĩ gì, nghĩ gì! Sao lại nghĩ vậy!
Lục Bắc Hoài thu hết biểu cảm của cậu vào đáy mắt, xấu hổ đến đỏ cả tai, trốn tránh không dám nhìn hắn.
Lại nghĩ đến vừa rồi, khi cậu dạy bù, những ánh nhìn chăm chú nhìn vào Tống Thả, phản ứng của Tống Thả cũng như vậy, liệu cậu đối xử với ai cũng như vậy sao.
Nụ cười bên môi chợt tắt, ánh mắt dần tối lại.
"Dù sao cũng rất nguy hiểm, không thể đi nữa, cậu còn chưa hồi phục, hôm nay cũng không nên đi học, nếu không thoải mái thì phải nói—"
"Cậu lo lắng cho tôi nhất sao?"
Tống Thả bị cắt ngang, nhìn Lục Bắc Hoài, nghe câu hỏi thì ngẩn ra: "Đương nhiên lo lắng."
Ngày sau muốn ôm đùi đại boss này còn phải xem biểu hiện của hắn, sao có thể không quan tâm!
"Lo lắng nhất sao?" Lục Bắc Hoài lại hỏi.
Tống Thả nghe từ này, tại sao lại thêm từ "nhất"?
Thấy Lục Bắc Hoài nghiêm túc, không nghĩ nhiều, cậu gật đầu: "Ừ."
Sắc mặt Lục Bắc Hoài lại chuyển biến tốt hơn chút.
"Đi thôi, đi thăm ba cậu." Tống Thả giữ chặt tay Lục Bắc Hoài, nhưng thấy hắn đứng yên, khó hiểu: "Sao vậy?"
"Không đi." Lục Bắc Hoài lạnh nhạt, cúi đầu: "Đến đó cũng chỉ đứng bên ngoài, có bác sĩ chăm sóc là đủ."
Tống Thả dừng lại.
Giọng điệu này nghe lạnh lùng, không giống như đang lo lắng cho ba mình.
Hoàn toàn không giống thiếu niên liều mạng đánh quyền để kiếm tiền thuốc men cho ba.
"Tại sao?" Tống Thả nhẹ nhàng hỏi: "Cậu không lo cho ba sao?"
"Đã kiếm đủ tiền, không cần quá lo lắng." Lục Bắc Hoài không nhìn Tống Thả, cầm hai cái cặp sách, quay người bước đi: "Đi thôi."
Tống Thả đi nhanh hai bước, vội vàng nắm lấy cánh tay Lục Bắc Hoài: "Lục Bắc Hoài."
Ánh sáng hoàng hôn từ cửa kính rọi vào thang lầu, âm thanh vang vọng, nghe rất rõ ràng.
Hai người đứng ở bên cạnh cửa cầu thang.
Lục Bắc Hoài dừng lại, quay đầu liếc nhìn Tống Thả, khi đối diện với đôi mắt đầy lo lắng kia, lòng hắn chợt căng thẳng.
"Ba cậu... Đối xử với cậu thế nào?" Tống Thả lo lắng mình hỏi không đúng, vội sửa miệng: "Ông ấy đối xử với cậu tốt, đúng không?"
Thật ra, Tống Thả chỉ đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người ba này đã làm chuyện tráo đổi hai đứa con mà đến giờ vẫn không bị phát hiện, thậm chí còn dám đến gần nhà họ Tống, đưa con thật đến bên cạnh con giả làm bạn chơi, quả thật là chuyện "Ly miêu hoán Thái tử".
*Ly miêu hoán Thái tử: tráo đổi con của gia đình quyền quýLàm sao dám đối xử tệ với Lục Bắc Hoài?
Nói xong, Tống Thả cẩn thận nâng ánh mắt lên, đụng phải ánh mắt mịt mờ không rõ kia, đầy cảm xúc mãnh liệt, không khí tựa hồ ngưng trệ.
Lại tới nữa, ánh mắt này muốn giết cậu.
Ánh mắt này có thể giết người.
"Ông ấy đối xử với cậu còn tốt hơn với tôi." Lục Bắc Hoài nói xong, cười nhẹ, trong mắt không có chút ấm áp nào: "Tôi cũng rất muốn biết, dựa vào cái gì."
Tống Thả: "......" Xong rồi, đề tài này xuất hiện không đúng lúc.
A! Người ba này không được! Thế mà lại đối xử với Lục Bắc Hoài không tốt? Không sợ bị phát hiện sao! Gan to, gan quá to, bây giờ còn muốn "thái tử" đi kiếm tiền nuôi bệnh sao.
Hầy, đáng thương quá.
Cậu giơ tay vỗ vỗ cánh tay Lục Bắc Hoài, vốn định ôm vai hắn an ủi, nhưng phát hiện hắn quá cao, phải nhón chân, hơi xấu hổ, lại thay đổi tư thế, mở rộng hai tay ôm lấy Lục Bắc Hoài, miễn cưỡng ôm nửa người hắn.
"Yên tâm đi, sau này tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, cậu nói một, tôi tuyệt không nói hai."
Cái ôm đơn giản, mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cọ vào cằm, nhiệt độ cơ thể lan tỏa qua áo sơ mi với mùi xà phòng nhẹ nhàng, câu nói bên tai như một lời hứa.
Nhưng lại giống như sự dụ dỗ.
Tống Thả nghĩ rằng như vậy có thể an ủi được Lục Bắc Hoài, đang định buông ra thì giây tiếp theo bị nắm chặt hơn, đột nhiên không kịp đề phòng, cả người bị đẩy vào tường.
Cậu đau đớn nhăn mặt, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc ngước nhìn, bị bóng dáng cao lớn trước mặt che khuất, khoảng cách rất gần, vòng tay quanh cậu và tường, đồng tử run rẩy.
Ánh sáng từ cửa kính chiếu vào cầu thang, quang ảnh bị lan can chia cắt thành từng mảnh, in trên tường như nhà giam, dừng lại trên người thiếu niên đang sợ hãi.
Cảm giác áp bức từ thân hình cao lớn ập đến, giờ phút này như không thể chống lại, cùng với tay bị nắm chặt làm cậu đau đớn.
Tống Thả cảm thấy tim mình đập nhanh, muốn rút tay ra nhưng bị nắm chặt hơn, đau đến không dám lên tiếng.
"Bắc Hoài, cậu làm sao—"
Chưa kịp nói hết, trán đã bị đối phương ép vào, hơi thở nặng nề phả ra trên gương mặt.
Cậu run rẩy lông mi, nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt đen gần trong gang tấc, mang theo sự lạnh lùng, ánh mắt như đang cắn nuốt từng chút một, đầu ngón tay hơi cuộn tròn.
Ngay cả khóe môi hơi thâm tím của đối phương cũng trở thành sự xâm phạm thị giác.
Không khí yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Trận im lặng này kéo dài, lâu đến mức Tống Thả cảm thấy khó thở, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Lục Bắc Hoài," Tống Thả nói, cảm giác mình sắp khóc: "... Tôi đã làm gì khiến cậu tức giận sao?"
Nói xong đã bị một bàn tay nắm chặt lấy gương mặt, lực độ rất lớn.
Tống Thả: "..." Hu hu hu, người này lại nổi điên.
Không lẽ thực sự chỉ vì chuyện không mặc váy mà canh cánh trong lòng sao?
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm vào Tống Thả, cảm nhận được người trước mặt đang run rẩy vì sợ hãi, nắm chặt gương mặt cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cậu.
Hắn nghĩ đến việc vừa rồi mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tống Thả.
Trong nháy mắt, ngực hắn bành trướng cảm giác chua xót cực độ.
Hắn cúi đầu, dùng khuỷu tay giữ chặt cổ Tống Thả, gần đến mức nghe thấy tiếng thở dốc sợ hãi của cậu: "Tôi không hiểu, tại sao cậu hư hỏng như vậy mà mọi người vẫn đối xử tốt với cậu? Tại sao tôi nỗ lực đến vậy mà ba tôi chưa từng khen tôi một câu?"
"Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, tại sao tôi làm gì cũng không ai nhìn thấy?"
Những lời lên án rơi xuống từ đỉnh đầu, mang theo sự kìm nén và run rẩy, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt của đối phương.
Tống Thả bị hành động đột ngột của Lục Bắc Hoài làm cho không kịp phản ứng, nhưng khi nghe hắn nói vậy, hiểu rằng đây là sự thiếu thốn tình thương, cậu chỉ có thể dỗ dành.
Chịu đựng đau đớn trên gương mặt, với đôi mắt ướt át, Tống Thả dỗ: "Tôi thấy những gì cậu làm, tôi thấy cậu rất tốt."
Nói thật, ngoài việc thường hay nổi điên, Lục Bắc Hoài chăm sóc người khác không có gì để chê, mỗi ngày thuốc uống, liều lượng, thời gian, đều giúp "Tống Thả" nhớ rõ, thậm chí khi thân thể cậu phát bệnh còn mang theo thuốc cấp cứu.
"Tôi rất tốt?"
Lông mi Tống Thả run nhẹ, nâng mí mắt nhìn Lục Bắc Hoài, khẽ gật đầu: "Đúng, vừa rồi còn kéo rèm cửa giúp tôi."
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả với đôi mắt ướt át muốn khóc, sự xót xa không thể diễn tả lại trào dâng trong lòng, khiến ngực hắn đau đớn cực độ.
Hắn tự giễu cười khẽ: "Trong mắt cậu, tôi tốt chỉ là vì vừa rồi kéo rèm cửa thôi sao?"
Tống Thả: "... Không phải vậy."
"Vậy tại sao cậu không nói với họ rằng cậu thích tôi?"
Tống Thả: "...?"
Nói với ai cơ?
"Nếu tôi thật sự tốt, tại sao cậu lại cười với họ?"
"Tại sao cậu không chỉ cười với mình tôi?"
"Tại sao?"
"Cậu không phải thích tôi nhất sao?"
Tống Thả nghe những lời lên án rơi xuống, cảm giác như Lục Bắc Hoài muốn khóc, nhìn thấy mắt hắn đỏ hoe, cậu rất kinh ngạc.
Lục Bắc Hoài giọng khàn khàn, nhìn chằm chằm Tống Thả: "Cậu lừa tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro