Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược
Chương 32
2024-11-19 02:51:37
"Cậu đi đi." Lục Bắc Hoài đem quần áo vắt lên rồi nói với Tống Thả.
Tống Thả: "......?"
Không đợi cậu phản ứng lại, đã bị Lục Bắc Hoài kéo ra khỏi cửa, "phanh"" một tiếng, cửa đã đóng lại.
Cậu vẫn duy trì tư thế bị kéo ra ngoài, lưng hướng về phía cửa, đứng yên, khó tin mà xoay đầu nhìn cửa đã đóng lại, tức thì cảm thấy bực bội: "Lục Bắc Hoài!! Cậu quả thực là vô cớ gây rối!"
Đời này cậu chưa từng gặp ai khó đối phó như vậy, ai biết Lục Bắc Hoài lại không ăn dầu cũng không ăn muối.
Thanh âm vang lên khắp hành lang, nhưng nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Tống Thả nhìn chằm chằm cửa đóng chặt, nhấp môi nghĩ nghĩ, thật ra đã hơn một tháng, nếu Lục Bắc Hoài thực sự không thể thực hiện được, cậu nên đổi biện pháp khác, chẳng phải là nên đâm thủng thân phận thiếu gia thật của hắn sao?
Vậy thì cậu trực tiếp hơn chút là được.
Cậu quay đầu rời khỏi nơi này.
Không thể ngồi chờ chết, phải tìm được điểm đột phá có lợi cho mình.
Vì bước chân rời đi quá nhẹ, gần như không nghe thấy gì, người vẫn đứng sau cánh cửa nghĩ rằng Tống Thả vẫn còn ở đó. Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng 504 lại mở ra.
"Đừng tưởng rằng cậu đứng ở đây thì tôi sẽ ——"
Lục Bắc Hoài vừa nói vừa đẩy cửa ra, khi nhìn thấy không có một bóng người nào, giọng nói đột nhiên im bặt, nắm chặt tay nắm cửa, nhìn chằm chằm về phía cầu thang, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
...... Đi rồi?
Cứ thế mà đi rồi?!!
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.
Lục Bắc Hoài lấy ra xem, tin nhắn từ Tống Thả, nhìn thấy nội dung tin nhắn, biểu cảm càng thêm tối tăm, nắm chặt điện thoại trong tay.
【 Thiếu gia: Ngày mai buổi chiều hai giờ rưỡi, địa điểm sẽ gửi cậu, còn có bọn Chu Minh, cậu có tới hay không. 】
Mà người nào đó hoàn toàn không biết, chỉ một tin nhắn này đủ để mất ngủ.
Cũng không biết vì sao lại mất ngủ.......
Bị rừng rậm bao phủ xung quanh, biệt thự nhỏ như rời xa thành thị ồn ào, là nơi thiên nhiên thanh bình. Ngôi nhà kiểu Tây màu trắng ngà tinh xảo bị bao quanh bởi những cây cổ thụ, trong hoa viên nhỏ còn có bể bơi, mỗi chỗ đều được chăm chút tỉ mỉ.
Bên cạnh còn có ao hồ tự nhiên, có bảng ghi "khu vực tư nhân, xin đừng câu cá".
Khu vực bể bơi được che phủ bởi cành cây lớn, thích hợp để vịt phao lên nằm.
Ngồi ở bên bờ ao râm mát, thiếu niên toàn thân trắng nõn đến chói mắt, vai mỏng eo nhỏ, như bạch ngọc, mặc một cái quần cộc rộng thùng thình màu đen, đeo kính râm chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, chân dài thon gọn thả trong nước, tay cầm trái dừa chán chường hút.
Cậu nhìn nghiêng bốn người chuẩn bị thi đấu.
Trên bờ, bốn người cao lớn, mặc quần bơi vừa vặn, chân dài vai rộng, đang khởi động cơ thể, hình thể nổi bật giữa đám bạn cùng lứa, ngũ quan anh tuấn.
Kỳ thật người đáng chú ý nhất vẫn là Lục Bắc Hoài.
Tống Thả yên lặng đẩy kính râm xuống mũi, trộm ngắm Lục Bắc Hoài.
Còn nói không tới, hắn đến so với ai khác đều sớm hơn, sáng sớm đã chờ ở cửa rồi, còn có thể dường như không có việc gì kêu mình uống thuốc, thật sự là bội phục tâm lý thừa nhận của tên này.
Ngay khi cậu còn đang cảm khái, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Cảnh Sơ hô to:
"Tống Tống, chúng tôi bơi bốn vòng, 200 mét, ai tới trước cậu giơ tay hắn lên, cậu làm trọng tài kêu bắt đầu."
Tống Thả nghe đột nhiên bảo cậu làm trọng tài, vội hoảng tháo kính râm: "Quy tắc gì?"
"Cậu cứ ngồi ở chỗ đó, xem ai tới trước, đứng nhất sẽ có phần thưởng." Thẩm Thính Tư vừa khởi động vai, vừa cười nhìn Tống Thả.
Tống Thả vẻ mặt mờ mịt: "Tôi không biết có phần thưởng gì mà? Các cậu muốn gì."
Chu Minh nhìn chằm chằm trái dừa trong tay Tống Thả, nhàn nhạt nói: "Ai đứng nhất thì cậu đút người đó uống nước dừa đi."
Tống Thả nhìn mấy trái dừa đã khui: "Cái này sao?"
"Muốn cái cậu đang cầm."
Tống Thả sửng sốt, nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
Rõ ràng cách một khoảng cách, cũng không nhìn rõ, nhưng tựa hồ cảm giác được ánh mắt dừng trên người, vô hình dung lại có một loại dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ.
Trái tim cậu run rẩy, cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Lục Bắc Hoài nâng tay, cách không trung chỉ chỉ trái dừa trong tay Tống Thả: "Tôi muốn cậu uống qua cái này."
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc quanh quẩn ở bể bơi.
Như là trắng trợn táo bạo khiêu khích.
Quả nhiên, ba người bên cạnh biểu cảm không đẹp.
Không khí giằng co nháy mắt dừng lại.
Tống Thả yên lặng mang kính râm lên, che mặt như không thấy hắn, thật là phục nha, Lục Bắc Hoài cứ thích làm ba cái việc như này!!!
"Tống Tống, có thể chứ?" Tạ Cảnh Sơ liếc nhìn Lục Bắc Hoài, vẫn hỏi Tống Thả.
Tống Thả: "...... Có thể."
Cậu nào dám nói không thể, cách kính râm đều cảm giác người nọ muốn ăn thịt cậu, cậu dám nói không thể sao, không thể trêu chọc hắn được.
"Vậy cậu chuẩn bị nói bắt đầu đi." Chu Minh nhảy xuống nước chuẩn bị.
Tống Thả nhìn bọn họ lần lượt nhảy xuống nước, bọt nước văng tung tóe, tóc ướt nhẹp, từ trong nước đứng lên cả người ướt đẫm, thể trạng ưu việt, bọt nước chảy từ trên người xuống, nâng tay khảy tóc trên trán, lộ ra trán trơn bóng.
Ái chà......
"Tống Thả" thật đúng là có phúc, từ nhỏ đến lớn đều có anh em đẹp mắt.
Hiện tại em trai lớn lên cũng thật đẹp.
Cậu theo bản năng cắn ống hút, vô ý thức liếm liếm, xuất phát từ góc độ thưởng thức nhìn thêm vài lần, mà khi nhìn thấy Lục Bắc Hoài, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, vai cứng đờ, cách kính râm đều cảm giác được tên này muốn ăn thịt người bằng ánh mắt.
Lại làm sao vậy!!!!
Cậu lại làm gì chứ!!!
"Tống Tống, cậu kêu ba hai một đi." Tạ Cảnh Sơ nhắc nhở.
Tống Thả buông ống hút ra, giơ tay: "3, 2, 1, bắt đầu!"
Khi giọng nói kết thúc, bốn người chui vào nước, khuỷu tay đẩy bọt nước vẩy ra, đều nhanh chóng bơi đi.
Mà trong đó rõ ràng có một người rơi vào hoàn cảnh xấu.
Chính là Lục Bắc Hoài.
Tống Thả đột nhiên đứng lên, đột nhiên mà nắm chặt trái dừa trong tay, cậu nhớ đến thân thế Lục Bắc Hoài còn chưa khỏi hoàn toàn, không xong, như thế nào lại cho hắn đi bơi lội!
Thấy bọn họ sắp bơi tới trước mặt mình, cậu ở bên bờ vội vàng ngồi xổm xuống khom lưng, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài. Khi bọn họ ba người đã bắt đầu bơi vòng hai, Lục Bắc Hoài mới bơi xong một vòng.
Cậu thấy Lục Bắc Hoài vừa lúc ngửa mặt lên khỏi nước để thở, chạy nhanh lại gần nhỏ giọng nói: "Cậu không thoải mái thì cứ nói ra, không sao đâu."
Với lòng tự trọng của Lục Bắc Hoài, nếu bảo hắn dừng bơi chắc chắn sẽ tức giận, phải dỗ dành hắn trước. Bằng không tên này tuyệt đối sẽ ăn thịt cậu.
Cũng không biết Lục Bắc Hoài có phải không nghe thấy câu nói hay không, nhưng tốc độ bơi của hắn đột nhiên nhanh lên, sau khi vùi đầu vào nước cơ hồ là đã bơi tới gần ba người phía trước, tốc độ cực nhanh, ở vòng ba sau khi bắt đầu, xoay người trực tiếp vượt qua khúc cong, lại lần nữa tăng tốc!
Tạ Cảnh Sơ không ngờ rằng Lục Bắc Hoài, người chậm lại nửa vòng, đột nhiên phát điên, tốc độ bơi càng lúc càng nhanh, hắn ta muốn đuổi theo nhưng đuổi cố hết sức lắm cũng không kịp.
Tống Thả gắt gao mà nhìn chằm chằm người lao tới bể bơi thứ nhất là Lục Bắc Hoài, tay cầm trái dừa mém rớt: "......"
Như thế nào lại đột nhiên khỏe như thế??
Cậu thấy Lục Bắc Hoài chuẩn bị đến, vội vàng ngồi bên bờ, chủ yếu là lo lắng thân thể hắn không thoải mái, lỡ như xuất hiện triệu chứng choáng váng đầu, ngực buồn nôn linh tinh, vậy thật sự sẽ không xong.
Ngay khi cậu đem chân thả vào trong nước, thấy Lục Bắc Hoài là người thứ nhất bơi tới bên bờ.
Cũng ngay lúc đó, bàn chân vừa mới hoàn toàn thả vào trong nước, mắt cá chân đã bị một bàn tay to nắm lấy, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo vào trong nước.
"A!"
Tống Thả sợ tới mức nhắm chặt mắt, khoảnh khắc ngã xuống đã đem trái dừa gắt gao mà ôm vào trong ngực, tim đập đột nhiên đập nhanh, cậu đâu nghĩ là sẽ bơi lội đâu a a a a!!
"......"
Bất quá cũng không có đoán trước được tình hình như vậy, mà là cảm giác ướt dầm dề lúc ngồi.
..... Trên một cánh tay rắn chắc.
Cậu sửng sốt một chút, khẽ meo meo mà mở một con mắt.
Ánh mắt lập tức chạm ngay một đôi đen nhánh thâm trầm, tim đập đột nhiên nhanh, sau đó phát hiện bọn họ đang ngồi là cái tư thế gì thì cả người như sắp nứt toạc đến nơi.
"Cậu......"
Bên bể bơi, tóc Lục Bắc Hoài bọt nước nhỏ giọt, hắn dùng khuỷu tay nâng thiếu niên nhỏ nhắn trong lồng ngực, để mông cậu ngồi trên chính cánh tay của hắn, mặt đối mặt ôm lấy cậu, cùng cảm giác ôm được bảo bối rất giống nhau, cơ bắp ở lưng với đường cong rõ ràng, đem người ở khuỷu tay đè lên vách tường của bể bơi.
Sau khi vận động, hơi thở của Lục Bắc Hoài nặng nề và nóng bỏng, bọt nước trên người cùng nhau nhỏ giọt trước ngực.
Lông mi Tống Thả run run, những giọt nước trên gương mặt giống như đang đập vào lòng.
Cậu hơi mở mắt, thấy Lục Bắc Hoài lại là ánh mắt này nhìn chằm chằm chính mình, tức khắc khẩn trương: "...... Cậu, cậu làm gì vậy?"
Thân hình to lớn áp đảo, như muốn hoàn toàn bao bọc cậu. Đường nét cơ bắp của Lục Bắc Hoài hiện rõ dưới nước, làm Tống Thả không thể rời mắt.
"Tôi đến nhất." Lục Bắc Hoài nói, hơi thở vẫn còn nặng nề. Ánh mắt hắn đầy áp lực: "Cậu phải thưởng cho tôi."
Hai chữ "Khen thưởng" giống như là ám hiệu giữa bọn họ.
Cái gì cũng muốn "khen thưởng".
Tống Thả đang định nói chuyện, cảm thấy trước mặt bị bóng của hắn che lại, cái trán bị đụng vào, cậu nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn vào trong con người đen nhanh của đối phương, bỗng nhiên cảm giác cả người bị nâng lên cao, ngạc nhiên kêu lên.
"Là cậu nói nếu tôi đến nhất thì sẽ đút cho tôi uống."
Lục Bắc Hoài nhấc bổng cậu lên và đặt cậu ngồi trên bờ, còn hắn lại dựa sát vào người cậu, hai tay nắm lấy đôi chân mảnh khảnh của cậu.
"Bé cưng, tôi muốn uống từ cái ống hút cậu đã uống."
Đêm qua đã rời đi mà không đợi hắn mở cửa. Trước đây, thái độ của cậu đều rất tốt, nhưng đột nhiên không còn quan tâm đến hắn. Không phải là đã hứa sẽ xin lỗi và xin tha thứ sao? Tại sao lại gửi tin nhắn như vậy chứ?
Còn nói là mang theo Chu Minh và những người khác và hỏi liệu hắn có muốn đến hay không.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Tống Thả đỏ mặt vì cách gọi của Lục Bắc Hoài, cảm giác như mặt mình bị lửa đốt. Không cần phải nhìn cũng biết rằng mặt cậu đang đỏ bừng.
Quá mức rồi!!!
Cậu cảm thấy hành động của Lục Bắc Hoài đang xâm phạm, không dám cử động, chỉ biết nhấp môi, mắt hơi đỏ, cúi đầu xuống, cảm nhận ánh mắt dữ dội của Lục Bắc Hoài đang ép sát mình, nhận ra được ý đồ của hắn.
Tên này chắc chắn là định làm cậu nhục nhã.
Một lúc sau, cậu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi giơ trái dừa lên, thấy ống hút đã bị cắn dẹp, định rút ra thì đột nhiên tay bị giữ lấy.
"Tôi phải dùng ống hút của cậu để uống."
Tống Thả bị sốc, mắt mở to, ngạc nhiên nhìn Lục Bắc Hoài: "Tôi đã cắn rồi."
"Tôi vẫn muốn dùng cái cậu đã cắn." Lục Bắc Hoài nói.
Tống Thả cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng đáp "ừ", rồi buông tay.
"Rầm" một tiếng, trái dừa rơi khỏi tay và rớt xuống nước.
"Á, không cẩn thận làm rớt rồi." Tống Thả xin lỗi nhìn Lục Bắc Hoài: "Nếu không tôi lấy một trái mới cho cậu?"
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm vào Tống Thả với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tống Thả biết Lục Bắc Hoài nhận ra rằng cậu cố ý, nhưng cậu không phải là người ngốc, mặc dù muốn cứu "Tống Thả" thì cũng không thể lúc nào cũng chịu đựng mọi thứ, cậu cũng có tính khí của mình.
"Được rồi, Lục Bắc Hoài, cậu cứ làm như vậy mãi thì còn muốn thêm gì nữa." Tạ Cảnh Sơ đứng ở bờ bể bơi, cầm trái dừa, ném về phía bọn họ: "Tống Thả đã đủ tốt với cậu rồi, cậu còn không biết điều, đừng trách tôi phải ra tay."
"Bé cưng."
Tống Thả đột nhiên cúi đầu khi nghe Lục Bắc Hoài gọi như vậy, đôi mắt mở to vì xấu hổ và tức giận, cố gắng che miệng hắn lại: "Đừng gọi như vậy nữa!"
Lục Bắc Hoài nắm lấy tay cậu, nhìn chằm chằm: "Vậy thì nói với bọn họ, cậu thích tôi."
Đây là điều Tống Thả đã nói, muốn thưởng cho hắn.
Tống Thả nhìn thấy Lục Bắc Hoài chăm chú như vậy.
Nhưng nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, không nói cũng chẳng sao? Mục đích của Lục Bắc Hoài là để trả thù cậu, vì vậy câu trả lời không quan trọng.
"Dù sao cậu cũng sẽ không thích tôi."
Cậu nói xong, đỡ vào thứ bên cạnh đứng dậy, nhìn về phía Chu Minh và những người khác: "Tôi cảm thấy hơi bị vây quanh, phải về nghỉ ngơi một chút, các cậu cứ chơi tiếp đi."
Khi rời đi, cậu cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng ở sau lưng, chắc chắn người đó đang tức giận.
Đúng không, cảm giác không dễ chịu, cậu không phải "Tống Thả", chỉ sợ tiếp tục vướng vào những rắc rối không đáng có, ai biết đại boss tương lai lại không muốn nghe lời, làm thế nào cũng không thay đổi được.
Hiện tại chính là bản chất của hắn.
Bên bể bơi, khoảng cách đến biệt thự có một con đường đá nhỏ, có thể đi chân trần, có chút đá nhỏ làm cộm chân. Khi vào phòng chứa đồ, cậu cảm thấy hơi không thoải mái, cúi xuống để xem có bị đá cứa chảy máu không.
Nhưng khi đang cúi đầu, đột nhiên bị người kéo sang bên cạnh.
Cậu hoảng hốt kêu lên, ngạc nhiên nhìn sang, khi thấy người đó là ai thì mắt cậu ngay lập tức tối sầm lại.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại.
Bên phải cửa chính biệt thự có một phòng chứa đồ nhỏ, hiện giờ cửa đã đóng chặt, không ai biết bên trong có người. Phòng chứa đồ không có cửa sổ, không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo từ khe cửa lọt vào.
Tống Thả còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lên bàn. Cậu thậm chí còn không nhìn rõ tình hình xung quanh, sau đó cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ chạm vào thân thể mình, đang định khép chân lại thì bị một bàn tay thô ráp nắm chặt đùi, không cho cử động.
Chỉ mặc quần bơi, trong phòng chứa đồ máy điều hòa đang hoạt động. Khí lạnh làm đôi chân mỏng manh bên cạnh bàn khẽ run.
"Lục Bắc Hoài?"
Cậu vừa kêu lên, đã cảm thấy khăn tắm khoác trên vai bị kéo lên đỉnh đầu, không kịp phản ứng, cả người đã bị khăn tắm quấn chặt, trước mặt đối diện với thân hình nóng bỏng.
"Cậu gạt tôi."
Khoảng cách gần kề làm hơi thở nóng bỏng phả vào má, giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy mâu thuẫn và phức tạp.
"...... Cái gì?"
"Cậu gạt tôi nói thích tôi, cậu nói với bọn họ khác với những gì nói với tôi, cậu đang chơi đùa tôi."
Tống Thả cảm nhận được mình bị nắm lấy sau cổ, cưỡng ép ngẩng đầu lên, không thấy rõ xung quanh, như thể mắt bị bịt kín, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Cậu cảm thấy tư thế này không thoải mái, nghe Lục Bắc Hoài lên án lại không dám nói chuyện, cảm thấy trong phòng có chút lạnh, vai run lên một chút: "Tôi đâu có chơi đùa cậu."
Vừa nói xong lại bị nắm chặt cổ, lòng bàn tay áp lên hầu kết, vết thô ráp lướt qua hầu kết như một lời đe dọa, tay không dùng lực nhưng nắm lại giữ hơi thở.
"Vậy cậu tại sao nói như vậy với bọn họ? Không phải chơi đùa tôi thì là gì? Tống Thả, cậu thật sự thích tra tấn tôi sao? Cậu thích nhìn thấy tôi đau khổ phải không?!!!"
Những lời trách móc liên tiếp vang lên bên tai, giống như nếu không nhận được câu trả lời sẽ bị bóp chết trong căn phòng tối này. Đương sự lại không biết mỗi lời trách móc đều mang theo sự tủi thân.
Tống Thả chống tay lên bàn, bị nắm ngửa đầu làm cậu thấy không thoải mái, không biết có phải do phòng chứa đồ không có không khí hay không, cậu nhíu mày, ngực có chút đau.
"Tôi đâu có tra tấn cậu, cậu tự hỏi xem gần đây tôi đối xử với cậu không tốt sao?"
"Nhưng tại sao cậu không thừa nhận cậu thích tôi?"
"Bởi vì cậu không tôn trọng tôi."
Những lời này rơi xuống, không khí như ngưng đọng lại.
Tống Thả không cảm thấy tư thế này dễ chịu, nhưng cậu không dám kích động Lục Bắc Hoài, ai biết người này sẽ nổi điên lúc nào: "...... Dù tôi từng kbắt nạt cậu, nhưng chuyện đã qua, cậu cứ mãi nhìn lại, không phải vì tôi không xin lỗi, không bù đắp, mà là cậu không chịu buông tha cho chính mình."
"Lục Bắc Hoài, dù tôi thừa nhận thích cậu trước mặt bọn họ thì sao, cậu có thích tôi không?"
"Cậu sẽ không."
"Cậu chỉ cảm thấy như vậy là đã thành công trả thù tôi, có thể khiến tôi nhục nhã, làm tôi mất mặt trước bọn họ, thỏa mãn dục vọng trả thù của cậu. Cậu nói tôi là kẻ bạo hành, còn cậu thì sao?"
Tống Thả cảm thấy ngực ngày càng đau, cố gắng nén cười một chút: "Lục Bắc Hoài, hành động của cậu bây giờ, là đang học hỏi tôi sao? Học cái kẻ bạo hành ngày xưa?"
"Vậy cậu với tôi có gì khác nhau đâu?"Cổ đột nhiên được thả ra, cảm giác đã được thở.
Lục Bắc Hoài buông tay, mở cửa phòng chứa đồ và xoay người rời đi, xung quanh tràn ngập không khí trầm lắng tối tăm.
Hoàn toàn không nhận ra thiếu niên ngồi trên bàn trong phòng chứa đồ đã trở nên tái nhợt ngay lập tức.
Mặt trắng bệch không còn chút máu.
Tống Thả sau khi hồi phục lại từ cảm giác không khỏe, mới chậm rãi từ trên bàn đi xuống, tay sờ vào một đống bụi, vừa cười mỉa vừa nghĩ về việc phải đối mặt với Lục Bắc Hoài, hắn không dễ dàng bỏ qua như thế.
Đồ cứng đầu không biết điều
.......
Tí tách, tí tách ——
Gần tối, ngoài cửa sổ mưa bụi tạt vào cửa sổ sát đất.
Trời mưa.
Trời lập tức đen lại, mưa càng lúc càng lớn.
Tống Thả trong phòng mới vừa chợp mắt một chút đã bị mưa đánh thức, cậu đứng dậy đi đến cửa sổ, ngay lập tức nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi vào rừng, cậu mở to mắt nhìn kỹ hơn.
Đó không phải là Lục Bắc Hoài sao? Trời mưa còn đi vào đó làm gì?
Cậu vội vàng mang giày chạy ra khỏi phòng, vừa đúng lúc gặp Tạ Cảnh Sơ ở cửa.
Tạ Cảnh Sơ giữ chặt Tống Thả đang hoảng hốt: "Đi đâu thế, tôi vừa định lên gọi cậu ăn BBQ."
"Lục Bắc Hoài đi đâu?"
Tạ Cảnh Sơ tức khắc cứng họng, ánh mắt lảng tránh, như đang che giấu điều gì.
Tống Thả nhíu mày, thấy Tạ Cảnh Sơ như vậy lập tức lo lắng: "Đừng nói với tôi là các cậu lại bắt nạt hắn?"
"Cậu đã lên tiếng thì chúng tôi nào dám khi dễ cậu ta nữa, chỉ là vừa rồi Chu Minh kêu cậu ta đi nhặt cái nhánh cây, vốn chỉ là thuận miệng nói ai ngờ hắn đã đi."
Tống Thả nghĩ đến tính cách của Lục Bắc Hoài, chết tiệt, không biết có phải lại rút vào góc nào suy nghĩ, xoay người chạy xuống lầu.
"Tống Thả, cậu đi đâu!"
"Đi tìm Lục Bắc Hoài."
Trong rừng không khí tràn ngập ẩm ướt và mùi bùn đất, mưa càng lúc càng nặng hạt, đánh vào ngọn cây, những giọt mưa lớn hơn nữa rơi xuống, từng viên đập vào người, tháng tư lạnh lẽo hỗn loạn trong trận mưa này, cùng với bầu trời tối tăm hòa quyện làm một.
Thân hình cao lớn đã rời khỏi khu nghỉ mát, đi sâu vào rừng rậm, tiến vào nơi càng lúc càng tối, nhánh cây trong tay bị vứt bỏ vô tình.
Đế giày đã bẩn dẫm lên nhánh cây, "răng rắc" một tiếng, dẫm gãy nó, tiếp tục bước về phía trước.
Không quay đầu lại.
Bị mưa xối cũng không sao, dù sao sống đến bây giờ không có ngày nào là nhẹ nhàng.
Hắn không có mẹ, ngưỡng mộ người khác có mẹ yêu thương, cũng thỉnh thoảng tự hỏi nếu hắn có mẹ, liệu có phải sẽ được yêu thương nhiều hơn một chút, liệu mẹ hắn biết hắn bị bắt nạt có buồn không, có đứng ra bảo vệ hắn không.
Ba hắn nằm trong bệnh viện, hắn đã cố gắng hết sức, đã dùng hết tất cả tôn nghiêm để kiếm được một khoản tiền chữa bệnh, nếu vẫn không sống sót được, hắn cũng không hổ thẹn với lương tâm.
Dù sao có ba cũng như không có, bởi vì ba không thương hắn.
Trên thế giới này không có ai yêu thương hắn, không có ai quan tâm hắn, ngay cả khi ra ngoài cũng phải chịu đựng đủ thứ bắt nạt, rõ ràng trời mưa còn phải bị kêu ra nhặt nhánh cây.
Sẽ không có ai phát hiện hắn đi đến nơi này, sẽ không có ai thấy hắn toàn thân ướt đẫm, lại còn lạnh lẽo.
Mưa càng lúc càng lớn, đã trở thành mưa to tầm tã.
"Lục Bắc Hoài!!!"
Lục Bắc Hoài dừng bước, "răng rắc" lại dẫm đứt một nhánh cây, từ sau lưng truyền đến tiếng gọi mang theo tiếng vọng, hắn cứng đờ mà xoay đầu.
Trong mưa to, bóng hình mang theo đèn pin ánh sáng yếu ớt giống như từ trong bóng tối bước ra, ánh sáng mỏng manh, tiếng gọi to làm cho đầu óc hắn trở nên trì trệ.
Không đúng, là người đó đang chạy đến chỗ hắn.
Trái tim hắn trong nháy mắt đập mạnh, nhảy lên kịch liệt, nhảy loạn xạ.
"Lục Bắc Hoài!"
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả đang chạy đến trước mặt, người này đã toàn thân ướt đẫm, ánh sáng đèn pin hạ thấp, gương mặt bị mưa xối ướt đẫm, có lẽ vì chạy quá vội nên sắc mặt có chút tái nhợt, lại ngẩng đầu sốt ruột nhìn hắn.
Trên trán, từng sợi tóc ướt đẫm nước mưa, gương mặt đầy lo lắng, trong ánh mắt hoàn toàn là hắn.
Cho đến khi cái tay hơi lạnh kia cầm lấy cánh tay hắn.
"Trời mưa rồi cậu còn chạy ra ngoài làm cái gì? Bọn họ kêu cậu đi nhặt nhánh cây thì phải nhặt nhánh cây sao, cậu là đồ ngốc à, không biết từ chối sao? Nghe không ra bọn họ đang chơi đùa cậu sao!"
Tống Thả thở hổn hển, khoảnh khắc thấy Lục Bắc Hoài mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu sợ tên này bị chính lời nói hồi chiều của cậu kích thích, bắt đầu tự sa ngã.
"Sao cậu lại tới đây." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt hỏi.
"xôn xao" một chút, cây dù to lớn trên đỉnh đầu, tiếng hít thở ở dưới dù như là ngăn cách nước mưa, âm thanh thật rõ ràng dừng ở bên tai, hình thành không gian chỉ có hai người bọn họ.
Đèn pin đặt ở bên chân, chiếu sáng lên một khoảng nhỏ không gian trong dù.
Tống Thả hơi chút đem dù nâng cao lên một ít, vừa lúc ở trên đỉnh đầu Lục Bắc Hoài, thấy bộ dáng buồn buồn của hắn, trên mặt tất cả đều là nước mưa, cậu đem đèn pin nhét vào trong tay Lục Bắc Hoài, nhón chân, nâng cánh tay lên lau vệt nước trên mặt cho hắn.
"Cậu có ngốc không chứ, không phải đã dặn cậu nói ra sao, bọn họ bắt nạt thì nói cho tôi, tôi sẽ không để bọn họ bắt nạt cậu nữa."
Mưa vẫn không ngừng, giọt nước từ dù rơi xuống, đưa tay cầm đèn pin mang theo độ ấm lau lên mặt cho hắn, cánh tay có chút lạnh, bên tai vang lên lời dặn dò.
"Mệt cho cậu lớn như vậy rồi, không phải cậu đã nói sao, hiện tại cậu không cần phải lo lắng về gia đình của tôi nữa, cậu muốn đi đâu thì đi, không cần sợ ba cậu, ông đã lớn tuổi, sức khỏe kém, không còn mắng cậu được nữa."
"Vừa rồi tôi nói với cậu như vậy, nếu cậu không hài lòng, cậu có thể phản bác, không phải tốt sao?"
"Lựa chọn đối mặt như thế nào chỉ có chính cậu có thể làm chủ, ai có thể bắt ép cậu chứ?"
"Lục Bắc Hoài, cậu căn bản không coi trọng chính mình."
—— Lục Bắc Hoài, cậu căn bản không coi trọng chính mình.
Ánh sáng đèn pin chiếu sáng trên dù một khu vực nhỏ, dừng lại trên gương mặt tái nhợt, ánh mắt trong sáng rạng rỡ hơn cả ánh đèn, ngay cả khi phê bình cũng thật sinh động.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài không nói gì, lo lắng người này lại bắt đầu chìm đắm trong mưa, cậu nắm tay Lục Bắc Hoài, xoay người muốn dẫn hắn đi.
"Tống Tống, các cậu ở đâu!"
Âm thanh sốt ruột truyền đến từ xa.
Tống Thả đang định trả lời, đột nhiên miệng bị che lại từ phía sau, cả người bị ôm từ phía sau, bàn tay lớn che một nửa mặt cậu, thật sự dùng sức, sợ cậu phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu theo bản năng muốn phản kháng, nhưng bị cơ thể ướt đẫm phía sau ôm chặt.
Cánh tay rắn chắc giam giữ cậu trong ngực, che miệng cậu lại, không cho bất kỳ âm thanh nào thoát ra.
Cán dù bị ôm vào ngực, nước mưa chảy xuống một đoạn, không gian trở nên hoàn toàn khép kín.
"...... A."
"Ha, đừng để bọn họ phát hiện chúng ta được không?"
Giọng nói ấm áp và cầu xin bên tai, trong mưa, dưới tán dù, từng giọt nước nhỏ giọt xuống cổ, mọi cảm xúc nhỏ bé đều trở nên mạnh mẽ.
Lục Bắc Hoài từ phía sau ôm chặt cơ thể Tống Thả, chôn mặt vào đôi vai gầy gò, chóp mũi chạm vào, như muốn hòa mình vào cơ thể cậu, như là cứu mạng hắn trong đêm mưa.
Cậu tắt đèn pin trong tay, "đát" một tiếng vứt xuống đất.
Chỉ có ánh sáng đèn pin từ xa lướt qua, còn có tiếng kêu lo lắng.
Còn ở chỗ này, một mảnh tối đen, hơi thở lộn xộn dưới tán dù, âm thanh mưa rơi, Tống Thả cảm nhận được trái tim mạnh mẽ và chắc chắn của Lục Bắc Hoài đang đập chạm vào lưng cậu.
"Tống Thả, ôm tôi một cái, tôi không muốn chết."
"Ôm tôi một cái, được không......"
"Đừng hung dữ với tôi."
Tống Thả: "......?"
Không đợi cậu phản ứng lại, đã bị Lục Bắc Hoài kéo ra khỏi cửa, "phanh"" một tiếng, cửa đã đóng lại.
Cậu vẫn duy trì tư thế bị kéo ra ngoài, lưng hướng về phía cửa, đứng yên, khó tin mà xoay đầu nhìn cửa đã đóng lại, tức thì cảm thấy bực bội: "Lục Bắc Hoài!! Cậu quả thực là vô cớ gây rối!"
Đời này cậu chưa từng gặp ai khó đối phó như vậy, ai biết Lục Bắc Hoài lại không ăn dầu cũng không ăn muối.
Thanh âm vang lên khắp hành lang, nhưng nửa ngày cũng không có ai đáp lại.
Tống Thả nhìn chằm chằm cửa đóng chặt, nhấp môi nghĩ nghĩ, thật ra đã hơn một tháng, nếu Lục Bắc Hoài thực sự không thể thực hiện được, cậu nên đổi biện pháp khác, chẳng phải là nên đâm thủng thân phận thiếu gia thật của hắn sao?
Vậy thì cậu trực tiếp hơn chút là được.
Cậu quay đầu rời khỏi nơi này.
Không thể ngồi chờ chết, phải tìm được điểm đột phá có lợi cho mình.
Vì bước chân rời đi quá nhẹ, gần như không nghe thấy gì, người vẫn đứng sau cánh cửa nghĩ rằng Tống Thả vẫn còn ở đó. Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng 504 lại mở ra.
"Đừng tưởng rằng cậu đứng ở đây thì tôi sẽ ——"
Lục Bắc Hoài vừa nói vừa đẩy cửa ra, khi nhìn thấy không có một bóng người nào, giọng nói đột nhiên im bặt, nắm chặt tay nắm cửa, nhìn chằm chằm về phía cầu thang, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
...... Đi rồi?
Cứ thế mà đi rồi?!!
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.
Lục Bắc Hoài lấy ra xem, tin nhắn từ Tống Thả, nhìn thấy nội dung tin nhắn, biểu cảm càng thêm tối tăm, nắm chặt điện thoại trong tay.
【 Thiếu gia: Ngày mai buổi chiều hai giờ rưỡi, địa điểm sẽ gửi cậu, còn có bọn Chu Minh, cậu có tới hay không. 】
Mà người nào đó hoàn toàn không biết, chỉ một tin nhắn này đủ để mất ngủ.
Cũng không biết vì sao lại mất ngủ.......
Bị rừng rậm bao phủ xung quanh, biệt thự nhỏ như rời xa thành thị ồn ào, là nơi thiên nhiên thanh bình. Ngôi nhà kiểu Tây màu trắng ngà tinh xảo bị bao quanh bởi những cây cổ thụ, trong hoa viên nhỏ còn có bể bơi, mỗi chỗ đều được chăm chút tỉ mỉ.
Bên cạnh còn có ao hồ tự nhiên, có bảng ghi "khu vực tư nhân, xin đừng câu cá".
Khu vực bể bơi được che phủ bởi cành cây lớn, thích hợp để vịt phao lên nằm.
Ngồi ở bên bờ ao râm mát, thiếu niên toàn thân trắng nõn đến chói mắt, vai mỏng eo nhỏ, như bạch ngọc, mặc một cái quần cộc rộng thùng thình màu đen, đeo kính râm chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, chân dài thon gọn thả trong nước, tay cầm trái dừa chán chường hút.
Cậu nhìn nghiêng bốn người chuẩn bị thi đấu.
Trên bờ, bốn người cao lớn, mặc quần bơi vừa vặn, chân dài vai rộng, đang khởi động cơ thể, hình thể nổi bật giữa đám bạn cùng lứa, ngũ quan anh tuấn.
Kỳ thật người đáng chú ý nhất vẫn là Lục Bắc Hoài.
Tống Thả yên lặng đẩy kính râm xuống mũi, trộm ngắm Lục Bắc Hoài.
Còn nói không tới, hắn đến so với ai khác đều sớm hơn, sáng sớm đã chờ ở cửa rồi, còn có thể dường như không có việc gì kêu mình uống thuốc, thật sự là bội phục tâm lý thừa nhận của tên này.
Ngay khi cậu còn đang cảm khái, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Cảnh Sơ hô to:
"Tống Tống, chúng tôi bơi bốn vòng, 200 mét, ai tới trước cậu giơ tay hắn lên, cậu làm trọng tài kêu bắt đầu."
Tống Thả nghe đột nhiên bảo cậu làm trọng tài, vội hoảng tháo kính râm: "Quy tắc gì?"
"Cậu cứ ngồi ở chỗ đó, xem ai tới trước, đứng nhất sẽ có phần thưởng." Thẩm Thính Tư vừa khởi động vai, vừa cười nhìn Tống Thả.
Tống Thả vẻ mặt mờ mịt: "Tôi không biết có phần thưởng gì mà? Các cậu muốn gì."
Chu Minh nhìn chằm chằm trái dừa trong tay Tống Thả, nhàn nhạt nói: "Ai đứng nhất thì cậu đút người đó uống nước dừa đi."
Tống Thả nhìn mấy trái dừa đã khui: "Cái này sao?"
"Muốn cái cậu đang cầm."
Tống Thả sửng sốt, nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
Rõ ràng cách một khoảng cách, cũng không nhìn rõ, nhưng tựa hồ cảm giác được ánh mắt dừng trên người, vô hình dung lại có một loại dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ.
Trái tim cậu run rẩy, cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Lục Bắc Hoài nâng tay, cách không trung chỉ chỉ trái dừa trong tay Tống Thả: "Tôi muốn cậu uống qua cái này."
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc quanh quẩn ở bể bơi.
Như là trắng trợn táo bạo khiêu khích.
Quả nhiên, ba người bên cạnh biểu cảm không đẹp.
Không khí giằng co nháy mắt dừng lại.
Tống Thả yên lặng mang kính râm lên, che mặt như không thấy hắn, thật là phục nha, Lục Bắc Hoài cứ thích làm ba cái việc như này!!!
"Tống Tống, có thể chứ?" Tạ Cảnh Sơ liếc nhìn Lục Bắc Hoài, vẫn hỏi Tống Thả.
Tống Thả: "...... Có thể."
Cậu nào dám nói không thể, cách kính râm đều cảm giác người nọ muốn ăn thịt cậu, cậu dám nói không thể sao, không thể trêu chọc hắn được.
"Vậy cậu chuẩn bị nói bắt đầu đi." Chu Minh nhảy xuống nước chuẩn bị.
Tống Thả nhìn bọn họ lần lượt nhảy xuống nước, bọt nước văng tung tóe, tóc ướt nhẹp, từ trong nước đứng lên cả người ướt đẫm, thể trạng ưu việt, bọt nước chảy từ trên người xuống, nâng tay khảy tóc trên trán, lộ ra trán trơn bóng.
Ái chà......
"Tống Thả" thật đúng là có phúc, từ nhỏ đến lớn đều có anh em đẹp mắt.
Hiện tại em trai lớn lên cũng thật đẹp.
Cậu theo bản năng cắn ống hút, vô ý thức liếm liếm, xuất phát từ góc độ thưởng thức nhìn thêm vài lần, mà khi nhìn thấy Lục Bắc Hoài, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, vai cứng đờ, cách kính râm đều cảm giác được tên này muốn ăn thịt người bằng ánh mắt.
Lại làm sao vậy!!!!
Cậu lại làm gì chứ!!!
"Tống Tống, cậu kêu ba hai một đi." Tạ Cảnh Sơ nhắc nhở.
Tống Thả buông ống hút ra, giơ tay: "3, 2, 1, bắt đầu!"
Khi giọng nói kết thúc, bốn người chui vào nước, khuỷu tay đẩy bọt nước vẩy ra, đều nhanh chóng bơi đi.
Mà trong đó rõ ràng có một người rơi vào hoàn cảnh xấu.
Chính là Lục Bắc Hoài.
Tống Thả đột nhiên đứng lên, đột nhiên mà nắm chặt trái dừa trong tay, cậu nhớ đến thân thế Lục Bắc Hoài còn chưa khỏi hoàn toàn, không xong, như thế nào lại cho hắn đi bơi lội!
Thấy bọn họ sắp bơi tới trước mặt mình, cậu ở bên bờ vội vàng ngồi xổm xuống khom lưng, khẩn trương mà nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài. Khi bọn họ ba người đã bắt đầu bơi vòng hai, Lục Bắc Hoài mới bơi xong một vòng.
Cậu thấy Lục Bắc Hoài vừa lúc ngửa mặt lên khỏi nước để thở, chạy nhanh lại gần nhỏ giọng nói: "Cậu không thoải mái thì cứ nói ra, không sao đâu."
Với lòng tự trọng của Lục Bắc Hoài, nếu bảo hắn dừng bơi chắc chắn sẽ tức giận, phải dỗ dành hắn trước. Bằng không tên này tuyệt đối sẽ ăn thịt cậu.
Cũng không biết Lục Bắc Hoài có phải không nghe thấy câu nói hay không, nhưng tốc độ bơi của hắn đột nhiên nhanh lên, sau khi vùi đầu vào nước cơ hồ là đã bơi tới gần ba người phía trước, tốc độ cực nhanh, ở vòng ba sau khi bắt đầu, xoay người trực tiếp vượt qua khúc cong, lại lần nữa tăng tốc!
Tạ Cảnh Sơ không ngờ rằng Lục Bắc Hoài, người chậm lại nửa vòng, đột nhiên phát điên, tốc độ bơi càng lúc càng nhanh, hắn ta muốn đuổi theo nhưng đuổi cố hết sức lắm cũng không kịp.
Tống Thả gắt gao mà nhìn chằm chằm người lao tới bể bơi thứ nhất là Lục Bắc Hoài, tay cầm trái dừa mém rớt: "......"
Như thế nào lại đột nhiên khỏe như thế??
Cậu thấy Lục Bắc Hoài chuẩn bị đến, vội vàng ngồi bên bờ, chủ yếu là lo lắng thân thể hắn không thoải mái, lỡ như xuất hiện triệu chứng choáng váng đầu, ngực buồn nôn linh tinh, vậy thật sự sẽ không xong.
Ngay khi cậu đem chân thả vào trong nước, thấy Lục Bắc Hoài là người thứ nhất bơi tới bên bờ.
Cũng ngay lúc đó, bàn chân vừa mới hoàn toàn thả vào trong nước, mắt cá chân đã bị một bàn tay to nắm lấy, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo vào trong nước.
"A!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thả sợ tới mức nhắm chặt mắt, khoảnh khắc ngã xuống đã đem trái dừa gắt gao mà ôm vào trong ngực, tim đập đột nhiên đập nhanh, cậu đâu nghĩ là sẽ bơi lội đâu a a a a!!
"......"
Bất quá cũng không có đoán trước được tình hình như vậy, mà là cảm giác ướt dầm dề lúc ngồi.
..... Trên một cánh tay rắn chắc.
Cậu sửng sốt một chút, khẽ meo meo mà mở một con mắt.
Ánh mắt lập tức chạm ngay một đôi đen nhánh thâm trầm, tim đập đột nhiên nhanh, sau đó phát hiện bọn họ đang ngồi là cái tư thế gì thì cả người như sắp nứt toạc đến nơi.
"Cậu......"
Bên bể bơi, tóc Lục Bắc Hoài bọt nước nhỏ giọt, hắn dùng khuỷu tay nâng thiếu niên nhỏ nhắn trong lồng ngực, để mông cậu ngồi trên chính cánh tay của hắn, mặt đối mặt ôm lấy cậu, cùng cảm giác ôm được bảo bối rất giống nhau, cơ bắp ở lưng với đường cong rõ ràng, đem người ở khuỷu tay đè lên vách tường của bể bơi.
Sau khi vận động, hơi thở của Lục Bắc Hoài nặng nề và nóng bỏng, bọt nước trên người cùng nhau nhỏ giọt trước ngực.
Lông mi Tống Thả run run, những giọt nước trên gương mặt giống như đang đập vào lòng.
Cậu hơi mở mắt, thấy Lục Bắc Hoài lại là ánh mắt này nhìn chằm chằm chính mình, tức khắc khẩn trương: "...... Cậu, cậu làm gì vậy?"
Thân hình to lớn áp đảo, như muốn hoàn toàn bao bọc cậu. Đường nét cơ bắp của Lục Bắc Hoài hiện rõ dưới nước, làm Tống Thả không thể rời mắt.
"Tôi đến nhất." Lục Bắc Hoài nói, hơi thở vẫn còn nặng nề. Ánh mắt hắn đầy áp lực: "Cậu phải thưởng cho tôi."
Hai chữ "Khen thưởng" giống như là ám hiệu giữa bọn họ.
Cái gì cũng muốn "khen thưởng".
Tống Thả đang định nói chuyện, cảm thấy trước mặt bị bóng của hắn che lại, cái trán bị đụng vào, cậu nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn vào trong con người đen nhanh của đối phương, bỗng nhiên cảm giác cả người bị nâng lên cao, ngạc nhiên kêu lên.
"Là cậu nói nếu tôi đến nhất thì sẽ đút cho tôi uống."
Lục Bắc Hoài nhấc bổng cậu lên và đặt cậu ngồi trên bờ, còn hắn lại dựa sát vào người cậu, hai tay nắm lấy đôi chân mảnh khảnh của cậu.
"Bé cưng, tôi muốn uống từ cái ống hút cậu đã uống."
Đêm qua đã rời đi mà không đợi hắn mở cửa. Trước đây, thái độ của cậu đều rất tốt, nhưng đột nhiên không còn quan tâm đến hắn. Không phải là đã hứa sẽ xin lỗi và xin tha thứ sao? Tại sao lại gửi tin nhắn như vậy chứ?
Còn nói là mang theo Chu Minh và những người khác và hỏi liệu hắn có muốn đến hay không.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Tống Thả đỏ mặt vì cách gọi của Lục Bắc Hoài, cảm giác như mặt mình bị lửa đốt. Không cần phải nhìn cũng biết rằng mặt cậu đang đỏ bừng.
Quá mức rồi!!!
Cậu cảm thấy hành động của Lục Bắc Hoài đang xâm phạm, không dám cử động, chỉ biết nhấp môi, mắt hơi đỏ, cúi đầu xuống, cảm nhận ánh mắt dữ dội của Lục Bắc Hoài đang ép sát mình, nhận ra được ý đồ của hắn.
Tên này chắc chắn là định làm cậu nhục nhã.
Một lúc sau, cậu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi giơ trái dừa lên, thấy ống hút đã bị cắn dẹp, định rút ra thì đột nhiên tay bị giữ lấy.
"Tôi phải dùng ống hút của cậu để uống."
Tống Thả bị sốc, mắt mở to, ngạc nhiên nhìn Lục Bắc Hoài: "Tôi đã cắn rồi."
"Tôi vẫn muốn dùng cái cậu đã cắn." Lục Bắc Hoài nói.
Tống Thả cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng đáp "ừ", rồi buông tay.
"Rầm" một tiếng, trái dừa rơi khỏi tay và rớt xuống nước.
"Á, không cẩn thận làm rớt rồi." Tống Thả xin lỗi nhìn Lục Bắc Hoài: "Nếu không tôi lấy một trái mới cho cậu?"
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm vào Tống Thả với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tống Thả biết Lục Bắc Hoài nhận ra rằng cậu cố ý, nhưng cậu không phải là người ngốc, mặc dù muốn cứu "Tống Thả" thì cũng không thể lúc nào cũng chịu đựng mọi thứ, cậu cũng có tính khí của mình.
"Được rồi, Lục Bắc Hoài, cậu cứ làm như vậy mãi thì còn muốn thêm gì nữa." Tạ Cảnh Sơ đứng ở bờ bể bơi, cầm trái dừa, ném về phía bọn họ: "Tống Thả đã đủ tốt với cậu rồi, cậu còn không biết điều, đừng trách tôi phải ra tay."
"Bé cưng."
Tống Thả đột nhiên cúi đầu khi nghe Lục Bắc Hoài gọi như vậy, đôi mắt mở to vì xấu hổ và tức giận, cố gắng che miệng hắn lại: "Đừng gọi như vậy nữa!"
Lục Bắc Hoài nắm lấy tay cậu, nhìn chằm chằm: "Vậy thì nói với bọn họ, cậu thích tôi."
Đây là điều Tống Thả đã nói, muốn thưởng cho hắn.
Tống Thả nhìn thấy Lục Bắc Hoài chăm chú như vậy.
Nhưng nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, không nói cũng chẳng sao? Mục đích của Lục Bắc Hoài là để trả thù cậu, vì vậy câu trả lời không quan trọng.
"Dù sao cậu cũng sẽ không thích tôi."
Cậu nói xong, đỡ vào thứ bên cạnh đứng dậy, nhìn về phía Chu Minh và những người khác: "Tôi cảm thấy hơi bị vây quanh, phải về nghỉ ngơi một chút, các cậu cứ chơi tiếp đi."
Khi rời đi, cậu cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng ở sau lưng, chắc chắn người đó đang tức giận.
Đúng không, cảm giác không dễ chịu, cậu không phải "Tống Thả", chỉ sợ tiếp tục vướng vào những rắc rối không đáng có, ai biết đại boss tương lai lại không muốn nghe lời, làm thế nào cũng không thay đổi được.
Hiện tại chính là bản chất của hắn.
Bên bể bơi, khoảng cách đến biệt thự có một con đường đá nhỏ, có thể đi chân trần, có chút đá nhỏ làm cộm chân. Khi vào phòng chứa đồ, cậu cảm thấy hơi không thoải mái, cúi xuống để xem có bị đá cứa chảy máu không.
Nhưng khi đang cúi đầu, đột nhiên bị người kéo sang bên cạnh.
Cậu hoảng hốt kêu lên, ngạc nhiên nhìn sang, khi thấy người đó là ai thì mắt cậu ngay lập tức tối sầm lại.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại.
Bên phải cửa chính biệt thự có một phòng chứa đồ nhỏ, hiện giờ cửa đã đóng chặt, không ai biết bên trong có người. Phòng chứa đồ không có cửa sổ, không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ ảo từ khe cửa lọt vào.
Tống Thả còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lên bàn. Cậu thậm chí còn không nhìn rõ tình hình xung quanh, sau đó cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ chạm vào thân thể mình, đang định khép chân lại thì bị một bàn tay thô ráp nắm chặt đùi, không cho cử động.
Chỉ mặc quần bơi, trong phòng chứa đồ máy điều hòa đang hoạt động. Khí lạnh làm đôi chân mỏng manh bên cạnh bàn khẽ run.
"Lục Bắc Hoài?"
Cậu vừa kêu lên, đã cảm thấy khăn tắm khoác trên vai bị kéo lên đỉnh đầu, không kịp phản ứng, cả người đã bị khăn tắm quấn chặt, trước mặt đối diện với thân hình nóng bỏng.
"Cậu gạt tôi."
Khoảng cách gần kề làm hơi thở nóng bỏng phả vào má, giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy mâu thuẫn và phức tạp.
"...... Cái gì?"
"Cậu gạt tôi nói thích tôi, cậu nói với bọn họ khác với những gì nói với tôi, cậu đang chơi đùa tôi."
Tống Thả cảm nhận được mình bị nắm lấy sau cổ, cưỡng ép ngẩng đầu lên, không thấy rõ xung quanh, như thể mắt bị bịt kín, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Cậu cảm thấy tư thế này không thoải mái, nghe Lục Bắc Hoài lên án lại không dám nói chuyện, cảm thấy trong phòng có chút lạnh, vai run lên một chút: "Tôi đâu có chơi đùa cậu."
Vừa nói xong lại bị nắm chặt cổ, lòng bàn tay áp lên hầu kết, vết thô ráp lướt qua hầu kết như một lời đe dọa, tay không dùng lực nhưng nắm lại giữ hơi thở.
"Vậy cậu tại sao nói như vậy với bọn họ? Không phải chơi đùa tôi thì là gì? Tống Thả, cậu thật sự thích tra tấn tôi sao? Cậu thích nhìn thấy tôi đau khổ phải không?!!!"
Những lời trách móc liên tiếp vang lên bên tai, giống như nếu không nhận được câu trả lời sẽ bị bóp chết trong căn phòng tối này. Đương sự lại không biết mỗi lời trách móc đều mang theo sự tủi thân.
Tống Thả chống tay lên bàn, bị nắm ngửa đầu làm cậu thấy không thoải mái, không biết có phải do phòng chứa đồ không có không khí hay không, cậu nhíu mày, ngực có chút đau.
"Tôi đâu có tra tấn cậu, cậu tự hỏi xem gần đây tôi đối xử với cậu không tốt sao?"
"Nhưng tại sao cậu không thừa nhận cậu thích tôi?"
"Bởi vì cậu không tôn trọng tôi."
Những lời này rơi xuống, không khí như ngưng đọng lại.
Tống Thả không cảm thấy tư thế này dễ chịu, nhưng cậu không dám kích động Lục Bắc Hoài, ai biết người này sẽ nổi điên lúc nào: "...... Dù tôi từng kbắt nạt cậu, nhưng chuyện đã qua, cậu cứ mãi nhìn lại, không phải vì tôi không xin lỗi, không bù đắp, mà là cậu không chịu buông tha cho chính mình."
"Lục Bắc Hoài, dù tôi thừa nhận thích cậu trước mặt bọn họ thì sao, cậu có thích tôi không?"
"Cậu sẽ không."
"Cậu chỉ cảm thấy như vậy là đã thành công trả thù tôi, có thể khiến tôi nhục nhã, làm tôi mất mặt trước bọn họ, thỏa mãn dục vọng trả thù của cậu. Cậu nói tôi là kẻ bạo hành, còn cậu thì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thả cảm thấy ngực ngày càng đau, cố gắng nén cười một chút: "Lục Bắc Hoài, hành động của cậu bây giờ, là đang học hỏi tôi sao? Học cái kẻ bạo hành ngày xưa?"
"Vậy cậu với tôi có gì khác nhau đâu?"Cổ đột nhiên được thả ra, cảm giác đã được thở.
Lục Bắc Hoài buông tay, mở cửa phòng chứa đồ và xoay người rời đi, xung quanh tràn ngập không khí trầm lắng tối tăm.
Hoàn toàn không nhận ra thiếu niên ngồi trên bàn trong phòng chứa đồ đã trở nên tái nhợt ngay lập tức.
Mặt trắng bệch không còn chút máu.
Tống Thả sau khi hồi phục lại từ cảm giác không khỏe, mới chậm rãi từ trên bàn đi xuống, tay sờ vào một đống bụi, vừa cười mỉa vừa nghĩ về việc phải đối mặt với Lục Bắc Hoài, hắn không dễ dàng bỏ qua như thế.
Đồ cứng đầu không biết điều
.......
Tí tách, tí tách ——
Gần tối, ngoài cửa sổ mưa bụi tạt vào cửa sổ sát đất.
Trời mưa.
Trời lập tức đen lại, mưa càng lúc càng lớn.
Tống Thả trong phòng mới vừa chợp mắt một chút đã bị mưa đánh thức, cậu đứng dậy đi đến cửa sổ, ngay lập tức nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi vào rừng, cậu mở to mắt nhìn kỹ hơn.
Đó không phải là Lục Bắc Hoài sao? Trời mưa còn đi vào đó làm gì?
Cậu vội vàng mang giày chạy ra khỏi phòng, vừa đúng lúc gặp Tạ Cảnh Sơ ở cửa.
Tạ Cảnh Sơ giữ chặt Tống Thả đang hoảng hốt: "Đi đâu thế, tôi vừa định lên gọi cậu ăn BBQ."
"Lục Bắc Hoài đi đâu?"
Tạ Cảnh Sơ tức khắc cứng họng, ánh mắt lảng tránh, như đang che giấu điều gì.
Tống Thả nhíu mày, thấy Tạ Cảnh Sơ như vậy lập tức lo lắng: "Đừng nói với tôi là các cậu lại bắt nạt hắn?"
"Cậu đã lên tiếng thì chúng tôi nào dám khi dễ cậu ta nữa, chỉ là vừa rồi Chu Minh kêu cậu ta đi nhặt cái nhánh cây, vốn chỉ là thuận miệng nói ai ngờ hắn đã đi."
Tống Thả nghĩ đến tính cách của Lục Bắc Hoài, chết tiệt, không biết có phải lại rút vào góc nào suy nghĩ, xoay người chạy xuống lầu.
"Tống Thả, cậu đi đâu!"
"Đi tìm Lục Bắc Hoài."
Trong rừng không khí tràn ngập ẩm ướt và mùi bùn đất, mưa càng lúc càng nặng hạt, đánh vào ngọn cây, những giọt mưa lớn hơn nữa rơi xuống, từng viên đập vào người, tháng tư lạnh lẽo hỗn loạn trong trận mưa này, cùng với bầu trời tối tăm hòa quyện làm một.
Thân hình cao lớn đã rời khỏi khu nghỉ mát, đi sâu vào rừng rậm, tiến vào nơi càng lúc càng tối, nhánh cây trong tay bị vứt bỏ vô tình.
Đế giày đã bẩn dẫm lên nhánh cây, "răng rắc" một tiếng, dẫm gãy nó, tiếp tục bước về phía trước.
Không quay đầu lại.
Bị mưa xối cũng không sao, dù sao sống đến bây giờ không có ngày nào là nhẹ nhàng.
Hắn không có mẹ, ngưỡng mộ người khác có mẹ yêu thương, cũng thỉnh thoảng tự hỏi nếu hắn có mẹ, liệu có phải sẽ được yêu thương nhiều hơn một chút, liệu mẹ hắn biết hắn bị bắt nạt có buồn không, có đứng ra bảo vệ hắn không.
Ba hắn nằm trong bệnh viện, hắn đã cố gắng hết sức, đã dùng hết tất cả tôn nghiêm để kiếm được một khoản tiền chữa bệnh, nếu vẫn không sống sót được, hắn cũng không hổ thẹn với lương tâm.
Dù sao có ba cũng như không có, bởi vì ba không thương hắn.
Trên thế giới này không có ai yêu thương hắn, không có ai quan tâm hắn, ngay cả khi ra ngoài cũng phải chịu đựng đủ thứ bắt nạt, rõ ràng trời mưa còn phải bị kêu ra nhặt nhánh cây.
Sẽ không có ai phát hiện hắn đi đến nơi này, sẽ không có ai thấy hắn toàn thân ướt đẫm, lại còn lạnh lẽo.
Mưa càng lúc càng lớn, đã trở thành mưa to tầm tã.
"Lục Bắc Hoài!!!"
Lục Bắc Hoài dừng bước, "răng rắc" lại dẫm đứt một nhánh cây, từ sau lưng truyền đến tiếng gọi mang theo tiếng vọng, hắn cứng đờ mà xoay đầu.
Trong mưa to, bóng hình mang theo đèn pin ánh sáng yếu ớt giống như từ trong bóng tối bước ra, ánh sáng mỏng manh, tiếng gọi to làm cho đầu óc hắn trở nên trì trệ.
Không đúng, là người đó đang chạy đến chỗ hắn.
Trái tim hắn trong nháy mắt đập mạnh, nhảy lên kịch liệt, nhảy loạn xạ.
"Lục Bắc Hoài!"
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả đang chạy đến trước mặt, người này đã toàn thân ướt đẫm, ánh sáng đèn pin hạ thấp, gương mặt bị mưa xối ướt đẫm, có lẽ vì chạy quá vội nên sắc mặt có chút tái nhợt, lại ngẩng đầu sốt ruột nhìn hắn.
Trên trán, từng sợi tóc ướt đẫm nước mưa, gương mặt đầy lo lắng, trong ánh mắt hoàn toàn là hắn.
Cho đến khi cái tay hơi lạnh kia cầm lấy cánh tay hắn.
"Trời mưa rồi cậu còn chạy ra ngoài làm cái gì? Bọn họ kêu cậu đi nhặt nhánh cây thì phải nhặt nhánh cây sao, cậu là đồ ngốc à, không biết từ chối sao? Nghe không ra bọn họ đang chơi đùa cậu sao!"
Tống Thả thở hổn hển, khoảnh khắc thấy Lục Bắc Hoài mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu sợ tên này bị chính lời nói hồi chiều của cậu kích thích, bắt đầu tự sa ngã.
"Sao cậu lại tới đây." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt hỏi.
"xôn xao" một chút, cây dù to lớn trên đỉnh đầu, tiếng hít thở ở dưới dù như là ngăn cách nước mưa, âm thanh thật rõ ràng dừng ở bên tai, hình thành không gian chỉ có hai người bọn họ.
Đèn pin đặt ở bên chân, chiếu sáng lên một khoảng nhỏ không gian trong dù.
Tống Thả hơi chút đem dù nâng cao lên một ít, vừa lúc ở trên đỉnh đầu Lục Bắc Hoài, thấy bộ dáng buồn buồn của hắn, trên mặt tất cả đều là nước mưa, cậu đem đèn pin nhét vào trong tay Lục Bắc Hoài, nhón chân, nâng cánh tay lên lau vệt nước trên mặt cho hắn.
"Cậu có ngốc không chứ, không phải đã dặn cậu nói ra sao, bọn họ bắt nạt thì nói cho tôi, tôi sẽ không để bọn họ bắt nạt cậu nữa."
Mưa vẫn không ngừng, giọt nước từ dù rơi xuống, đưa tay cầm đèn pin mang theo độ ấm lau lên mặt cho hắn, cánh tay có chút lạnh, bên tai vang lên lời dặn dò.
"Mệt cho cậu lớn như vậy rồi, không phải cậu đã nói sao, hiện tại cậu không cần phải lo lắng về gia đình của tôi nữa, cậu muốn đi đâu thì đi, không cần sợ ba cậu, ông đã lớn tuổi, sức khỏe kém, không còn mắng cậu được nữa."
"Vừa rồi tôi nói với cậu như vậy, nếu cậu không hài lòng, cậu có thể phản bác, không phải tốt sao?"
"Lựa chọn đối mặt như thế nào chỉ có chính cậu có thể làm chủ, ai có thể bắt ép cậu chứ?"
"Lục Bắc Hoài, cậu căn bản không coi trọng chính mình."
—— Lục Bắc Hoài, cậu căn bản không coi trọng chính mình.
Ánh sáng đèn pin chiếu sáng trên dù một khu vực nhỏ, dừng lại trên gương mặt tái nhợt, ánh mắt trong sáng rạng rỡ hơn cả ánh đèn, ngay cả khi phê bình cũng thật sinh động.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài không nói gì, lo lắng người này lại bắt đầu chìm đắm trong mưa, cậu nắm tay Lục Bắc Hoài, xoay người muốn dẫn hắn đi.
"Tống Tống, các cậu ở đâu!"
Âm thanh sốt ruột truyền đến từ xa.
Tống Thả đang định trả lời, đột nhiên miệng bị che lại từ phía sau, cả người bị ôm từ phía sau, bàn tay lớn che một nửa mặt cậu, thật sự dùng sức, sợ cậu phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu theo bản năng muốn phản kháng, nhưng bị cơ thể ướt đẫm phía sau ôm chặt.
Cánh tay rắn chắc giam giữ cậu trong ngực, che miệng cậu lại, không cho bất kỳ âm thanh nào thoát ra.
Cán dù bị ôm vào ngực, nước mưa chảy xuống một đoạn, không gian trở nên hoàn toàn khép kín.
"...... A."
"Ha, đừng để bọn họ phát hiện chúng ta được không?"
Giọng nói ấm áp và cầu xin bên tai, trong mưa, dưới tán dù, từng giọt nước nhỏ giọt xuống cổ, mọi cảm xúc nhỏ bé đều trở nên mạnh mẽ.
Lục Bắc Hoài từ phía sau ôm chặt cơ thể Tống Thả, chôn mặt vào đôi vai gầy gò, chóp mũi chạm vào, như muốn hòa mình vào cơ thể cậu, như là cứu mạng hắn trong đêm mưa.
Cậu tắt đèn pin trong tay, "đát" một tiếng vứt xuống đất.
Chỉ có ánh sáng đèn pin từ xa lướt qua, còn có tiếng kêu lo lắng.
Còn ở chỗ này, một mảnh tối đen, hơi thở lộn xộn dưới tán dù, âm thanh mưa rơi, Tống Thả cảm nhận được trái tim mạnh mẽ và chắc chắn của Lục Bắc Hoài đang đập chạm vào lưng cậu.
"Tống Thả, ôm tôi một cái, tôi không muốn chết."
"Ôm tôi một cái, được không......"
"Đừng hung dữ với tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro