Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược

Chương 42

2024-11-19 02:51:37

Lục Bắc Hoài bị đánh đến hơi quay đầu đi, nhưng hắn không phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng lau chỗ bị đánh. Hắn nhìn về phía Tống Thả, ánh mắt đong đầy cảm xúc, như muốn trút hết những buồn bực tích tụ mấy năm nay.

Ha Tang nhìn mà choáng váng, trong đầu hiện lên một cảnh tượng: 

#Harvard và Cambridge, những thiên tài đánh nhau!

Tim Tống Thả đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nhìn thấy Lục Bắc Hoài bị đỏ một bên má mà vẫn bình thản nhìn mình, cậu không thể hiểu nổi người này đang nghĩ gì.

"Tay đau không?"

Trước khi Tống Thả kịp phản ứng, Lục Bắc Hoài đã nắm lấy tay cậu. Tống Thả cố gắng rút tay về nhưng Lục Bắc Hoài lại cúi xuống, đến gần hơn.

Bất ngờ, Lục Bắc Hoài đặt tay Tống Thả lại lên mặt mình, nơi vừa bị đánh, và nói: "Nếu cậu cảm thấy không đủ hả giận, cậu có thể đánh tôi tiếp."

Tống Thả ngạc nhiên, không biết phải làm gì, môi mím chặt. Cậu cố gắng rút tay lại nhưng Lục Bắc Hoài không buông, thậm chí còn kéo tay cậu đánh lại vào mặt hắn.

Tống Thả mở to mắt, không thể tin nổi. Ngón tay cậu run rẩy, cảm thấy Lục Bắc Hoài thật sự điên rồi.

"Cứ như vậy mà đánh." Lục Bắc Hoài nói, ánh mắt trầm đến cố chấp: "Cậu muốn đánh thế nào cũng được, chỉ cần cậu đừng trốn tránh tôi, để tôi nhìn thấy cậu, có được không?"

Dưới cặp mắt kính, ánh mắt Lục Bắc Hoài đầy ôn nhu và thâm tình. Hắn như một người si tình, sẵn sàng chịu đựng tất cả vì tình yêu.

Tống Thả cảm thấy thật sự hết chỗ nói, cảm nhận được ánh mắt Ha Tang bên cạnh, tim đập càng mạnh. Cậu không muốn bị hiểu lầm.

"Buông tay."

"Không được."

Tống Thả nhắm mắt, hít sâu, tức giận đến phát run. Ba năm không gặp, Lục Bắc Hoài vẫn giỏi diễn như thế. Cậu thở dài, rồi nói:

"Ha Tang, vào đây đi."

Ha Tang sửng sốt, chỉ vào mình: "Mình, vào bây giờ á?"

Tống Thả gật đầu: "Ừ, vào đi."

Sau khi Ha Tang vào phòng, Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Cũng may vừa rồi họ nói chuyện bằng tiếng Trung, Ha Tang nghe không hiểu, nhưng với tính cách tỉ mỉ của y, chắc chắn sẽ đoán ra có chuyện gì đó. Không đúng! Y sẽ hỏi để làm rõ chuyện gì vừa xảy ra!

Lục Bắc Hoài không có chút nghi ngờ gì. 

"Cậu đi trước." Tống Thả kéo tay Lục Bắc Hoài, ý bảo hắn buông tay ra.

Lục Bắc Hoài buông tay, đi một bước thì quay đầu nhìn Tống Thả một lần, thẳng đến khi bước ra khỏi cửa ký túc xá, chân vừa ra khỏi, hắn quay đầu lại.

"Rầm" một tiếng.

Cửa đóng lại.

Biểu tình trên mặt Lục Bắc Hoài nháy mắt xám đen, phảng phất như bị cả thế giới lừa gạt.

Hốc mắt lập tức đỏ lên.

Bên trong cửa.

Ha Tang lại trợn mắt há hốc mồm: "Không phải, Adrian, các cậu không phải muốn ra ngoài nói chuyện sao? Cậu đây là ——" vừa nói xong đã thấy Tống Thả ngã ngồi trên mặt đất, hô lên: "Adrian!"

Nhanh chóng tiến tới đỡ lấy Tống Thả.

"...... Hư." Tống Thả run run giơ tay, ý bảo Ha Tang đừng lớn tiếng, cậu thở hổn hển, mím môi: "Chân hơi nhũn thôi, đỡ tôi một chút."

Tuyệt đối không phải là bị dọa.

Ha Tang đỡ Tống Thả đứng lên.

"Tống Thả!!! Cậu chơi tôi?!!"

Bên ngoài vang lên tiếng hét nổi giận, không có gõ cửa, hẳn là Lục Bắc Hoài cuối cùng vẫn quật cường kiêu căng.

Một lát sau, cánh cửa tựa như an tĩnh lại, không biết hắn đã đi chưa.

Có lẽ đã đi rồi.

Tống Thả lại ngồi bệt xuống đất, chân mềm đến không thể đứng dậy nổi, cậu nhìn Ha Tang, khóc không ra nước mắt: "Để tôi ngồi đây một chút."

Ha Tang không hiểu bên ngoài nói gì, nhưng thấy bạn cùng phòng mình sợ hãi như vậy, thật không thể tin được đây là Adrian, người luôn hăng hái và quyết đoán trong học thuật. 

Ai từng thấy cậu thế này chứ?

"Adrian, cậu biết Patrick sao?"

Tống Thả thấy Ha Tang ngồi xổm bên cạnh mình, vẻ mặt tò mò, cậu đau đầu không thôi. Thực ra cậu không ngờ lại gặp Lục Bắc Hoài ở đây, chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, cậu đã chuẩn bị gia nhập tập đoàn Hồng Vũ.

Tưởng rằng mọi thứ sẽ thuận lợi.

Mỗi năm nghe tin Harvard có sinh viên giao lưu tới, cậu luôn lo lắng, nhưng không ngờ Lục Bắc Hoài lại đến khoa Toán của học viện năm ba, một người chuyên về tài chính lại chạy đến học viện toán, có thể nói tài chính và toán học có mối liên hệ, nhưng không ngờ lại đến học viện năm ba chứ không phải năm nhất học viện.

Giờ cậu phải giải thích thế nào với Ha Tang đây? Nói không quen biết cũng không được, vừa rồi diễn ra cảnh kỳ quái như thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhớ lại khi Lục Bắc Hoài ôm cậu lúc đẩy cửa ra, hình ảnh đó đủ khiến cậu đêm nay gặp ác mộng.

"Xem như quen biết đi, nhưng không thân." Tống Thả nói thật, với cậu, đúng là không quá quen thuộc, khi mới đến đây chỉ là muốn cứu vớt Lục Bắc Hoài trong tình thế sinh tồn, ai ngờ người này không biết tốt xấu, không ăn dầu cũng không ăn muối.

Cậu nói xong, đưa tay về phía Ha Tang.

Ha Tang thấy tình huống của bạn cùng phòng mình, y đỡ Tống Thả dậy, thấy sắc mặt cậu không tốt, mặc dù lòng tò mò muốn hỏi chuyện vừa rồi nhưng vẫn có chút ngượng ngùng: "Adrian, tôi chỉ hỏi một vấn đề thôi."

Tống Thả hiểu tính cách của Ha Tang, biết y không có ác cảm gì với đồng tính luyến ái, chỉ là tôn trọng và muốn hiểu rõ hơn.

"Ừ, cậu hỏi đi."

"Cậu nói chuyện về Patrick có chút kỳ lạ, hóa ra hai người các cậu quen biết. Nhưng cậu thì không sao, chính là Patrick, hắn... là gay sao?" Ha Tang đỡ Tống Thả đến phòng của cậu, để cậu ngồi xuống ghế rồi đi lấy một ly nước.

"Chắc không phải đâu...ha?"

Tống Thả thầm nghĩ có lẽ cậu không rõ, nhưng cậu chỉ biết Lục Bắc Hoài rất khó đoán.

Nếu phải nói từ khi nào bắt đầu như vậy, có lẽ từ lúc cậu không muốn dỗ dành hắn nữa. Người bình thường sẽ không lựa chọn mặt nóng dán mông lạnh, chỉ là không còn cách nào khác mới chọn phương pháp này.

*mặt nóng dán mông lạnh: mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại, như bị giội một gáo nước lạnh.Cuối cùng, khi có cơ hội, cậu đương nhiên sẽ chọn con đường mới.

"Tôi có cảm giác hắn là gay." Ha Tang đưa ly nước cho Tống Thả, sau đó ngồi lên mép giường, nhìn bạn cùng phòng cúi đầu uống nước.

Có lẽ vừa rồi bị dọa, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cậu có chút tái nhợt, dáng vẻ an tĩnh cúi đầu uống nước, giống như một con mèo ngoan ngoãn, ai nhìn cũng không khỏi mềm lòng, gương mặt này tuyệt đối là gương mặt lý tưởng trong mắt nhiều người.

"Khụ khụ khụ ——" Tống Thả bị sặc, ho khụ khụ ra tiếng, khó tin nhìn Ha Tang: "A?"

Ha Tang bị vẻ mặt nước mắt lưng tròng của Tống Thả làm cho mềm lòng: "Đúng vậy, dựa vào giác quan thứ sáu mãnh liệt và sự phán đoán của tôi, hắn hẳn là gay, hơn nữa rất có thể là Sub."

Tống Thả sau khi bình tĩnh lại, khó hiểu cau mày: "Sub?"

Phụ thuộc cái gì?

Ha Tang thấy Tống Thả vẻ mặt khó hiểu, biết cậu có lẽ thật sự không biết thì có chút buồn rầu, xoa xoa cái ót: "Ây, tôi cũng không biết nên nói thế nào, nhưng tôi sợ không nói thì cậu không biết tình huống của Patrick."

Tống Thả càng ngơ ngác, không hiểu ý của Ha Tang: "Cái gì gọi là tôi không biết tình huống của Patrick?"

Người này là tên bệnh tâm thần, cậu còn có thể không biết sao?

Trốn đi là được.

"Vừa rồi cậu không phải đánh hắn sao? Tôi không biết cậu có phát hiện không, hắn rất hưng phấn."

Tống Thả: "???"

Ha Tang ngồi xuống đối diện Tống Thả: "Tôi vừa rồi nói Sub là một thuật ngữ trong vòng tròn này, Sub là một người có thuộc tính phục tùng, hắn sẽ tận hưởng cảm giác bị chi phối và khống chế, từ đó đạt được nhu cầu tình cảm của bản thân."

Tống Thả như được truyền đạt một kiến thức mới mẻ, nhưng kiến thức này lại xâm nhập vào đầu óc cậu một cách kỳ quái, khiến cậu ngẩn ngơ.

Như là hiểu ra điều gì đó.

"Cậu nói chính là, Sadomasochism?"

"Ừ." Ha Tang gật đầu: "Bất quá tôi không có ý nói tất cả đều như vậy, chỉ là hắn có chút khuynh hướng này. Cậu xem, ngoài cái tát cậu vừa cho hắn, hắn thậm chí còn muốn cậu đánh thêm, mục đích là gì? Không phải là vì đang muốn làm nhục cậu, mà là đang cầu xin cậu cho phép. Bởi vì dưới sự cho phép của cậu, phản ứng của cậu sẽ làm hắn cảm thấy thỏa mãn hơn."

Tống Thả: "..." Đừng nói nữa.

Cậu không muốn nghe thêm.

Không khí trong phòng bỗng trở nên khô nóng.

Trong đầu đột nhiên hiện lên những ký ức quá khứ.

Lục Bắc Hoài thật sự bị "Tống Thả" bắt nạt từ nhỏ, dưỡng thành thói quen nhẫn nhịn và chăm sóc người khác, có những hành động như ngồi xổm trước mặt cậu mang vớ mang giày, thậm chí giúp cậu mặc quần áo, không cho mặc còn tức giận.

Nhưng mà...

Cũng không đúng đi.

Bởi vì ngoài những điều đó còn có nhiều thứ khác nữa.

"Cậu vừa rồi cho hắn cái tát có thể là đang khen thưởng." Ha Tang tưởng tượng đến cảnh đó, dù không hiểu rõ tình huống nhưng cũng bổ sung thêm vào đầu mình những câu chuyện tiểu thuyết máu chó: "Cậu có thể làm hắn cảm thấy sảng khoái."

"Sau đó cậu còn nhốt hắn ngoài cửa."

"Oa, cảm giác bị kích thích càng làm hắn thêm hưng phấn."

Tống Thả nghe Ha Tang càng nói càng rối trí, giơ tay ngăn cản y: "Đừng nói nữa, tôi chỉ tò mò, hắn vì sao muốn như vậy chứ? Nếu... tôi nói nếu nhe, có phải là do bị tôi bắt nạt nhiều quá nên đây là một loại trả thù không?"

Ha Tang lắc đầu.

Tống Thả: "Không phải trả thù ư? Vậy hành vi này thuộc về cái gì?" Cậu nghĩ chắc mình nên nghiên cứu thêm về tâm lý học, đặc biệt là tâm lý học biến thái.

"Hắn thích cậu."

"......"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Thả đột nhiên cảm thấy như bị rơi vào hố sâu, môi mím lại, biểu hiện u buồn, sau một lúc hỏi: "Có lý do nào khác không?"

Không phải chứ, Lục Bắc Hoài không phải thích "Tống Thả" đi?

Ông trời ơi, "Tống Thả" đã chết rồi mà!

Không ngờ Ha Tang lại đưa ra một câu trả lời càng kinh ngạc hơn.

"Hắn thích cảm giác từ tay cậu."

Tống Thả: "......"

Nói như không nói.

Hu hu hu, thật đáng sợ.

Người này sẽ không động kinh mà thường xuyên muốn mình đánh hắn chứ??

"Adrian, cậu đừng nói, kỳ thực loại đối tượng này nếu được giáo dục tốt, dù không phải là dom và sub, cuộc sống cũng sẽ rất tình thú nha." 

Ha Tang thấy Tống Thả trông như mất hết hy vọng: "Nhưng Patrick chắc là không có cách với cậu, vì cậu chính là thẳng nam mà."

Tống Thả buồn bực muốn chết, cậu nghiêng người dựa vào lưng ghế, nắm ly nước rũ xuống giữa hai chân: "Vậy có biện pháp nào không?"

"Cậu rất chán ghét hắn sao?"

Tống Thả thở dài: "Nói thế nào đây, không phải là rất chán ghét đến mức không thể chịu đựng, chỉ là thấy người này kỳ quái, làm tôi cảm thấy không tự nhiên." Nói đến đây, da gà lại nổi lên.

"Là kỳ quái thế nào á, các cậu quen biết ở trong nước sao? Trước khi học đại học?"

"... Từ nhỏ đã quen biết."

Ha Tang mở to mắt: "Vậy thuộc tính này chẳng phải do cậu dưỡng thành sao."

Tống Thả: "......" Oan uổng quá, không phải cậu, nhưng giờ không biết làm sao, cậu nhìn Ha Tang cầu cứu: "Cậu cho ta chút biện pháp đi, tôi không thể cứ mãi trốn trong ký túc xá này."

"Có lẽ hắn còn ngồi xổm ở cửa." Ha Tang cố ý hù dọa.

Tống Thả: "......" Đừng nói nữa, đợi lát nữa cậu sẽ khóc thật đấy.

"Vậy tôi cho cậu một cách, nếu cậu muốn chấm dứt mối quan hệ này, lại vì thể trạng yếu đuối không thể chống cự, thì cậu phải đảo ngược tình thế, phải làm người khống chứ."

"Ý là gì?"

Ha Tang vẫy tay.

Tống Thả buông ly nước, đi đến mép giường ngồi xuống: "Là thế nào?"

Ha Tang tiến đến gần bên tai Tống Thả nói nhỏ: "Đối xử với hắn lạnh nhạt là được."

Tống Thả: "?"

"Dù có sợ cũng không được biểu hiện ra bên ngoài, hắn làm gì thì cậu cũng phải lạnh nhạt mà đối mặt."

Tống Thả nhíu mày: "Mục đích của việc lạnh nhạt này là gì?"

"Nếu hắn thật sự thích cậu, sẽ bị tổn thương vì bị cậu đối xử lạnh nhạt, nếu hắn là sub và thích cậu, hắn sẽ bị tổn thương và phấn khích, nếu hắn không thích cậu, thì sẽ từ bỏ nhanh chóng."

Tống Thả bán tín bán nghi, nhưng dường như không còn cách nào khác.

Ai biết Lục Bắc Hoài sẽ làm gì và bao lâu, đánh lại không nổi, ngoài cách này thì cậu cũng không biết làm sao, trốn tránh chỉ làm Lục Bắc Hoài càng thêm kích thích.

"Vậy tôi cứ làm như bình thường khi thấy hắn?"

"Đúng vậy, nhớ dùng sức mà tỏa ra mị lực như ngày thường đấy."

Tống Thả: "?"

Ha Tang cười tươi: "Khiến người thông minh và lý trí cũng bị đắm chìm điên cuồng trong sự quyến rũ của cậu."

......

Quả nhiên, vẫn là phải mất ngủ.

Tống Thả nằm trên giường nhỏ của mình, lướt điện thoại, đến hai giờ vẫn chưa ngủ được, cậu lo ngày mai đi học sẽ ngủ gật.

Lúc này, cậu thấy ứng dụng chat hiện lên một thông báo mới, có một yêu cầu kết bạn, ảnh đại diện là một khu rừng nhỏ, tên là SQ, cậu theo bản năng nghĩ đến tên viết tắt của mình, còn sửng sốt một chút.

Khi nhìn thấy phần thông báo đã được đánh dấu, nội dung tin nhắn có thể được dịch ra tiếng Trung với ý nghĩa đại khái như sau:

【Chào học trưởng, em là sinh viên của khoa Vật lý, anh có thể gọi em là Peter. Không biết có thể hay không thêm hỏi anh một vấn đề khó xử.】

Cậu: "?" Peter thì Peter, viết tắt SQ làm gì.

Cậu theo bản năng bỏ qua yêu cầu kết bạn, tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ.

Cách vách ký túc xá, ai đó cầm điện thoại, nhìn chằm chằm yêu cầu kết bạn bị từ chối và hàng chục yêu cầu khác bị làm ngơ, đôi mắt mờ mịt đến sáng.

Đỏ mắt cả một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược

Số ký tự: 0