Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược
Chương 49
2024-11-19 02:51:37
Tống Thả cảm giác có bàn tay xoa xoa trên bụng mình, xoa đến mức rất thoải mái nhưng cũng hơi ngứa. Chính cảm giác ngứa đó đã khiến cậu tỉnh dậy.
"......"
"Tỉnh rồi sao?"
Tống Thả chậm rãi mở mắt, thấy quen thuộc với khung cảnh bệnh viện. Gương mặt Lục Bắc Hoài gần trong gang tấc làm cậu ngẩn ngơ, hình ảnh đó phản chiếu rõ trong mắt.
Cậu nhớ ra mình bị làm sao, nhưng lần này thật sự đau đột ngột, không biết có phải do tối qua uống hai ngụm rượu không.
"Có cần đi vệ sinh không?" Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả tỉnh, thu hồi tay đang xoa bụng, bụng cậu một chút thịt cũng không có, sao lại dễ bị táo bón như thế?
Tống Thả: "......" Cậu nhắm mắt lại, không muốn nghe những lời thăm hỏi này.
Đừng nói với cậu là do táo bón mà ra.
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả nhắm mắt, tai đỏ lên, biết đề tài này làm cậu ngượng ngùng.
Hắn ngồi lại bên mép giường: "Bác sĩ nói là đột ngột sốt gây tái phát bệnh, cũng nói có thể là do táo bón, cần điều chỉnh chế độ ăn uống và không được quá dùng sức khi đi vệ sinh."
Tống Thả yên lặng kéo chăn lên, muốn che mặt lại.
"Tay vẫn còn đang chích, đừng nhúc nhích." Lục Bắc Hoài nhanh tay giữ tay cậu, làm cậu không cử động, thấy cậu vẫn kéo chăn che mặt, nghĩ lại chuyện vừa rồi, tâm trạng phức tạp.
"Tống Thả, cậu rốt cuộc là chăm sóc bản thân như thế nào, cứ như vậy còn dám một mình đi học, ngã xuống có thể làm người ta sợ chết khiếp."
"Cũng không phải vì cậu sao."
Tống Thả kéo chăn xuống, ánh mắt u oán nhìn Lục Bắc Hoài: "Cậu có thể đừng làm tôi hoảng sợ mỗi ngày không?"
Lục Bắc Hoài cảm thấy mình bị ghét bỏ, thương tâm hai giây, sau đó bực bội, rồi lại nói đúng lý hợp tình: "Tôi vì sao không thể? Tôi là sinh viên giao lưu, cậu là tổ trưởng dự án, chúng ta có giao lưu học tập, cậu nghĩ tôi thích ở trước mặt cậu doạ cậu sao? Tôi đây là vì học tập."
Tống Thả: "......" Hình như cũng có 50% lý lẽ.
"Hiện tại càng tệ, tìm cậu học tập còn phải chịu nguy hiểm, tổ trưởng thường xuyên không thoải mái, lại táo bón, cực kì nghiêm trọng ảnh hưởng đến tiến độ học tập." Lục Bắc Hoài nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tống Thả giơ tay không chích, không nói lời nào chỉ về phía cửa.
Ý tứ rõ ràng.
— lăn đi
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn thon dài đó, biểu tình u oán.
Người này dựa vào cái gì ghét bỏ hắn, dựa vào cái gì!!
Ha Tang vừa bước vào, thấy không khí giữa hai người như vậy, y nhìn bạn cùng phòng mặt không biểu tình, lại thấy Lục Bắc Hoài ngồi đó u oán như chú husky.
Hình ảnh này thật giống như tranh cãi giữa mèo và chó.
Nghĩ đến lúc nãy Lục Bắc Hoài mặt không biểu tình lau nước mắt, y muốn cười.
Tống Thả nhìn thấy Ha Tang cười: "Làm sao vậy?"
Ha Tang vừa lúc đối mặt Lục Bắc Hoài, lại không nhịn được cười ra tiếng, y cười dễ dàng, nhìn thấy sự tương phản đó thật buồn cười, Lục Bắc Hoài giống một con chó lớn trước mặt bạn cùng phòng.
Không phải nghĩa xấu.
Tống Thả: "?" Cười gì vậy, cầm tờ báo cáo cười như thế là có chuyện gì sao?
"Không phải." Lục Bắc Hoài lạnh lùng phủ nhận.
Sự phủ nhận này làm Ha Tang càng không nhịn được, cười đau bụng: "Adrian, cậu cũng không biết, lúc nãy Patrick khóc thảm lắm, thật sự cười chết tôi."
Lục Bắc Hoài mặt không biểu tình, như sát thủ lạnh lùng: "Ai khóc?"
"Tôi có lưu lại đây." Ha Tang cười ra nước mắt, đứng lên, đi đến mép giường lấy điện thoại, làm bộ muốn đưa cho Tống Thả xem, kết quả đối diện ánh mắt cảnh cáo của Lục Bắc Hoài.
Nói cảm giác áp bách là rất có, nhưng nghĩ đến hình ảnh lúc nãy mặt không biểu tình lau nước mắt, y lại không nhịn được.
"Ha ha ha ha ——"
Tống Thả nhìn Ha Tang cười như vậy, chần chừ nhìn Lục Bắc Hoài: "Tôi dọa cậu khóc sao?"
"Sao có thể." Lục Bắc Hoài tựa vào ghế, mặc dù mặc đồ thể dục màu đen, kính mắt gọng vàng vẫn lộ vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng nói lời này không thuyết phục lắm vì mí mắt hơi đỏ.
Tống Thả như đoán được điều gì, cười nhẹ: "Khẩu thị tâm phi."
*khẩu thị tâm phi: nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻoĐệ nhất thế giới.
Khóe môi Lục Bắc Hoài cứng đờ trong giây lát, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, làm như không nghe thấy.
Ha Tang vẫn không nhịn được, đưa điện thoại cho Tống Thả.
Khi video bật lên, âm thanh ồn ào vang lên, kèm theo một tiếng chửi rủa "Fuck" cực kỳ cuồng nộ.
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài rõ ràng lúng túng trong khoảnh khắc đó, hắn điều chỉnh kính mắt, hầu kết lăn lộn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Tống Thả ngồi dậy, cầm lấy điện thoại từ tay Ha Tang.
Trong video là phòng cấp cứu của bệnh viện, là nơi đầy người và ồn ào. Bệnh viện này vốn có hệ thống khẩn cấp cực kỳ căng thẳng, việc xếp hàng là chuyện bình thường, ngay cả khi không có mối đe dọa lớn đến tính mạng, việc phải đợi hàng giờ cũng không hiếm.
Cậu thấy mình nằm trên giường bệnh trên xe, đã đeo mặt nạ dưỡng khí, các chỉ số theo dõi tình trạng ổn định, oxy trong máu thấp, nhưng vẫn ở mức an toàn, có thể quan sát hoặc chờ đợi. Tuy nhiên, Lục Bắc Hoài đã nổi giận.
Phòng cấp cứu đông đúc và chật chội, Lục Bắc Hoài trực tiếp túm cổ áo bác sĩ, không để họ có cơ hội phản bác, khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm. Với dáng người cao lớn, ngôn ngữ uy hiếp của hắn tạo ra áp lực rất lớn.
"Cậu ấy có bệnh tim bẩm sinh phức tạp, cụ thể là "Tứ chứng Fallot", chỉ cần khó thở thì rất nguy hiểm. Hiện tại môi cậu ấy đã tím tái, ý thức mờ dần, nếu điều này không được coi là trường hợp khẩn cấp cần ưu tiên, tôi nghĩ các người cũng không chuyên nghiệp, từ giờ trở đi, mỗi giây chậm trễ sẽ gây ra hậu quả mà các người không thể gánh chịu được."
"Các người là bác sĩ chuyên nghiệp, xin hãy đánh giá lại, cậu ấy đã như vậy mà vẫn phải xếp hàng sao? Còn có thời gian xếp hàng sao?"
"Tại Trung Quốc, thời gian cấp cứu là vàng trong bốn phút, hiện tại đã qua mười phút, có thể chậm trễ như vậy sao?"
"Tôi hỏi lại, còn có thể chậm trễ sao!!!!"
"Anh dám chậm trễ sao!!"
Những lời này gần như phá vỡ âm thanh.
Như thể muốn làm nổ tung ống nghe điện thoại.
Video đột ngột dừng lại một lúc, lúc này dường như đã vào phần xử lý khẩn cấp, màn hình lắc lư và cuối cùng chỉ còn một mảnh khăn giấy.
【Đừng khóc, lau nước mắt đi.】
Đó là giọng của Ha Tang.
【Tôi không khóc.】
Âm thanh nghe rất bình tĩnh, không giống người vừa bạo nộ, nhưng màn hình đã lướt qua và thấy hắn đang lau nước mắt.
Đó chính là Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài nghe giọng cực kỳ táo bạo trong video, rồi cả đoạn đối thoại cuối cùng, hít một hơi sâu, cố giữ phong thái quý công tử, điều chỉnh kính mắt, cố gắng tách biệt hình ảnh mình trong video với hiện tại.
"...... Phốc."
Lục Bắc Hoài quay lại nhìn người đang cười.
Tống Thả dựa vào đầu giường, đôi mắt cong cong khi cười, gương mặt tái nhợt nhưng ánh lên nét rạng rỡ, không còn yếu đuối.
Giống như một dòng nước mát, "xoạt" một cái kích thích cảm giác, ngực trướng trướng.
Hoàn toàn không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm.
Trong lòng lại sinh ra cảm giác kiêu hãnh khi thấy Tống Thả cười, như thể đó là công lao của mình.
Thẳng đến khi nhìn sâu vào đôi mắt đẹp kia, màu hổ phách như thủy tinh, ánh sáng lưu động, nhìn thấu tâm ý cậu, nụ cười như gương, làm bối rối tình cảm.
Tim đập không đồng đều, không thể che giấu được.
Hắn cố gắng che giấu, nhưng đồng hồ trên cổ tay đo nhịp tim đã tự động tiết lộ nhịp đập hỗn loạn, hắn yên lặng che đồng hồ lại.
"Thật hung dữ." Tống Thả mỉm cười nhìn Lục Bắc Hoài: "Cậu rất lo lắng cho tôi sao?"
Nghe như đùa, nhưng nụ cười khóe môi vẫn không giấu được.
Lục Bắc Hoài nhận ra điều không ổn, cúi đầu chỉnh kính, nắm chặt lòng bàn tay cố gắng không cười, giọng bình tĩnh: "Đây là lẽ thường, tôi chỉ cảm thấy hệ thống y tế nơi này không hoàn thiện."
"Tôi cũng sẽ không tức giận ở phòng cấp cứu." Ha Tang cười: "Cậu đừng kéo tôi xuống nước, cậu với tôi khác nhau lắm."
Hầu kết Lục Bắc Hoài lăn lộn, nhìn Tống Thả, thấy cậu vẫn cười, đứng ngồi không yên đột nhiên đứng lên: "Tôi đi ra ngoài mua ly cà phê."
"Bắc Hoài."
Lục Bắc Hoài bước chân chững lại.
Kêu tên tiếng Trung, không phải cả tên lẫn họ, chỉ là tên của hắn, Bắc Hoài.
Hắn nhấp môi, khẽ ho: "Làm sao vậy?"
Nói tiếng Trung, nghĩa là không muốn Ha Tang nghe, muốn nói gì bí mật sao? Sợ ngượng ngùng ư?
"Cảm ơn cậu." Tống Thả nhìn bóng dáng Lục Bắc Hoài, cậu thật lòng cảm ơn, biết Lục Bắc Hoài vì sao không buông tha mình, nhưng người này bản chất không xấu, mới mấy ngày đã giúp đỡ cậu nhiều lần.
"Cảm ơn là xong sao?" Lục Bắc Hoài nghiêng người.
"Chúng ta không cần cãi nhau." Tống Thả hiểu tâm ý của người này, không nhất thiết phải canh cánh trong lòng, nếu không sẽ không cứu cậu.
Cậu biết lúc trước khi phát bệnh, Lục Bắc Hoài có ác ý kéo dài thời gian, có thể xuất hiện hành vi trả thù.
Giờ đây dường như đã không còn.
Có lẽ là đã trưởng thành rồi.
Cậu lớn tuổi hơn Lục Bắc Hoài, nên nếu không xử lý tốt suy nghĩ của mình, cậu có thể chủ động hơn một chút, cũng là tốt cho chính bản thân. Dù sao cậu đến đây cũng là sự không thể tưởng tượng được, không thể vì cảm ơn cơ hội này mà một mực nhường nhịn.
Lục Bắc Hoài thở một hơi dài, nhắm nửa hai mắt: "Cậu..."
Chẳng lẽ cậu đang nghĩ...
Lấy thân báo đáp sao?
"Chúng ta hãy làm bạn đi." Tống Thả quyết định chủ động giải quyết chuyện này: "Quá khứ tôi thực sự có sai, nhưng bây giờ chúng ta đã trưởng thành, không thể ấu trĩ như trẻ con nữa. Nếu có thể giúp ngươi, tôi sẵn lòng bồi thường."
Giọng nói vừa dứt, Lục Bắc Hoài quay lưng đi.
Bóng dáng hắn trông phẫn nộ.
Không thua kém gì hình ảnh trong video vừa rồi.
Như thể giây tiếp theo hắn sẽ lấy khăn giấy lau nước mắt.
Tống Thả: "..." Người này có ý gì, như vậy không được à?
Lại giận mình sao?
Một bên Ha Tang không nhịn được, dậm chân cười: "Adrian, Patrick thật là hài hước, sao hắn có thể trông vừa quý phái vừa hài hước như vậy?"
Tống Thả bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu: "Tôi cũng không biết, vẫn luôn không hiểu."
Trước nay chưa bao giờ hiểu.
Người này giống như là có thể chất dễ giận, tâm trạng thay đổi bất chợt.
Ban đầu làm chuyện tốt, sao lại tức giận vậy.
"Tôi nghĩ cậu nói gì làm hắn tổn thương." Ha Tang cười.
"Tôi?" Tống Thả chỉ vào mình: "Tôi đâu có nói gì làm hắn tổn thương, tôi chỉ cảm ơn hắn mà thôi."
"Nhưng người ta không cần thẻ người tốt."
"Thẻ người tốt là gì?"
Ha Tang ho khẽ, mặt hiểu biết, cười bí hiểm: "Hắn rất thích cậu."
Tống Thả: "?" Chuyện quái gì đây.
"Hắn vừa rồi có thể nghĩ ngươi muốn lấy thân báo đáp." Ha Tang thở dài: "Thích một tên thẳng nam thật sự rất đau khổ, Adrian, cậu thật quá thẳng, cậu không thấy Patrick vừa rồi sao, tôi sợ hắn lại muốn lấy khăn giấy lau nước mắt."
Tống Thả khó hiểu: "Hắn nói hắn là thẳng nam."
Ha Tang thương cảm vỗ vai Tống Thả: "Cậu nghĩ lại đi." Y đứng lên: "Tôi giúp cậu đi gặp hắn."
Tống Thả: "..." Nếu hắn muốn cái gì thì sao đây?
Muốn Lục Bắc Hoài từ thẳng thành không thẳng?
Hành lang tự phục vụ đồ uống, hắn rót vài ly cà phê, người khác không biết còn tưởng hắn uống rượu.
"Patrick."
Lục Bắc Hoài nghiêng mắt nhìn Ha Tang, biểu cảm đạm mạc: "Sao không ở với cậu ấy?"
"Cậu thích Adrian đúng không?"
Lục Bắc Hoài siết chặt ly giấy, cười lạnh: "Sao có thể."
"Adrian có nhiều người theo đuổi lắm." Ha Tang nhướng mày cười: "Cậu thấy cậu ấy đẹp như vậy, thành tích lại tốt, năng lực mạnh, nam nữ đều thích, nếu cậu chậm một bước, sẽ thành của người khác."
Lục Bắc Hoài đột nhiên bóp nát ly giấy, hàm dưới căng thẳng.
Ha Tang: "Tôi không biết trước đây các cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chậm một bước là hối hận không kịp, muốn biết cách theo đuổi Adrian không?"
Lục Bắc Hoài trầm mặc một lát, hầu kết lăn lộn vài cái, rũ mắt nhìn Ha Tang: "Tôi không thích con trai."
"Tôi biết, cậu chỉ thích Adrian."
Lục Bắc Hoài: "..."
Thật hay giả vậy.
Ha Tang cười bí hiểm: "Vậy đi, chúng ta trao đổi, tôi dạy cậu cách theo đuổi Adrian, cậu cho tôi biết sở thích hàng ngày của Angus (Hứa Đình Thâm). Nhưng phải nhớ, Adrian chưa chắc đã thích cậu, thẳng nam rất khó bẻ cong."
Lục Bắc Hoài không trả lời, một lát sau, hắn lấy di động đưa cho Ha Tang: "Trước tiên cho tôi liên hệ của Adrian."
Ha Tang trợn mắt: "Cậu không có liên hệ của cậu ấy sao?" Ánh mắt như đang nói cơ sở này mà cũng không có: "Hai cậu trước đây sao lại thế này, đoạn tuyệt quan hệ ư?"
Lục Bắc Hoài cứng họng.
Có cách nào đâu, ngày đầu tiên tới hắn đã tìm cách nhưng không kết bạn được.
Làm hắn mất ngủ cả đêm.
Ha Tang cười đến đập đùi, y nhận điện thoại Lục Bắc Hoài, lại lơ đãng nhìn thấy hình nền điện thoại, sửng sốt một chút, đột nhiên điện thoại bị lấy lại, ngạc nhiên nhìn Lục Bắc Hoài: "...Cái hình nền kia?"
Một "cô bé" mặc một chiếc váy màu hồng nhạt xinh xắn có vẻ trông giống như Tống Thả?
Lục Bắc Hoài không trả lời, mở khóa phần mềm rồi đưa điện thoại cho Ha Tang.
"Từ từ, Adrian không có em gái đúng không?" Ha Tang không kìm nén tò mò, nhập số điện thoại của Tống Thả vào, thấy Lục Bắc Hoài không trả lời lại lấy lại điện thoại: "Cậu không nói cô bé kia là ai thì tôi sẽ không giúp cậu đâu, đừng nói là cậu đã có bạn gái."
"Không có."
Ha Tang thấy Lục Bắc Hoài mặt lạnh, nhưng tai lại đột nhiên đỏ, tính tò mò dâng lên, y nghĩ đến một giả thuyết không thể tưởng tượng, che miệng: "...Kia không phải là Adrian đó chứ?"
Lục Bắc Hoài lấy lại điện thoại, nhìn dãy số mới, muốn nhập ghi chú.
Nhưng lại lưỡng lự trong đầu.
"Tôi giúp cậu nghĩ một cái, là bae." Ha Tang chớp mắt.
Lục Bắc Hoài ngừng tay.
Ha Tang cười giải thích: "Before anyone else (người duy nhất)."
Lục Bắc Hoài nhìn Hà Tang một cái: "Có thể."
"......"
"Tỉnh rồi sao?"
Tống Thả chậm rãi mở mắt, thấy quen thuộc với khung cảnh bệnh viện. Gương mặt Lục Bắc Hoài gần trong gang tấc làm cậu ngẩn ngơ, hình ảnh đó phản chiếu rõ trong mắt.
Cậu nhớ ra mình bị làm sao, nhưng lần này thật sự đau đột ngột, không biết có phải do tối qua uống hai ngụm rượu không.
"Có cần đi vệ sinh không?" Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả tỉnh, thu hồi tay đang xoa bụng, bụng cậu một chút thịt cũng không có, sao lại dễ bị táo bón như thế?
Tống Thả: "......" Cậu nhắm mắt lại, không muốn nghe những lời thăm hỏi này.
Đừng nói với cậu là do táo bón mà ra.
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả nhắm mắt, tai đỏ lên, biết đề tài này làm cậu ngượng ngùng.
Hắn ngồi lại bên mép giường: "Bác sĩ nói là đột ngột sốt gây tái phát bệnh, cũng nói có thể là do táo bón, cần điều chỉnh chế độ ăn uống và không được quá dùng sức khi đi vệ sinh."
Tống Thả yên lặng kéo chăn lên, muốn che mặt lại.
"Tay vẫn còn đang chích, đừng nhúc nhích." Lục Bắc Hoài nhanh tay giữ tay cậu, làm cậu không cử động, thấy cậu vẫn kéo chăn che mặt, nghĩ lại chuyện vừa rồi, tâm trạng phức tạp.
"Tống Thả, cậu rốt cuộc là chăm sóc bản thân như thế nào, cứ như vậy còn dám một mình đi học, ngã xuống có thể làm người ta sợ chết khiếp."
"Cũng không phải vì cậu sao."
Tống Thả kéo chăn xuống, ánh mắt u oán nhìn Lục Bắc Hoài: "Cậu có thể đừng làm tôi hoảng sợ mỗi ngày không?"
Lục Bắc Hoài cảm thấy mình bị ghét bỏ, thương tâm hai giây, sau đó bực bội, rồi lại nói đúng lý hợp tình: "Tôi vì sao không thể? Tôi là sinh viên giao lưu, cậu là tổ trưởng dự án, chúng ta có giao lưu học tập, cậu nghĩ tôi thích ở trước mặt cậu doạ cậu sao? Tôi đây là vì học tập."
Tống Thả: "......" Hình như cũng có 50% lý lẽ.
"Hiện tại càng tệ, tìm cậu học tập còn phải chịu nguy hiểm, tổ trưởng thường xuyên không thoải mái, lại táo bón, cực kì nghiêm trọng ảnh hưởng đến tiến độ học tập." Lục Bắc Hoài nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tống Thả giơ tay không chích, không nói lời nào chỉ về phía cửa.
Ý tứ rõ ràng.
— lăn đi
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn thon dài đó, biểu tình u oán.
Người này dựa vào cái gì ghét bỏ hắn, dựa vào cái gì!!
Ha Tang vừa bước vào, thấy không khí giữa hai người như vậy, y nhìn bạn cùng phòng mặt không biểu tình, lại thấy Lục Bắc Hoài ngồi đó u oán như chú husky.
Hình ảnh này thật giống như tranh cãi giữa mèo và chó.
Nghĩ đến lúc nãy Lục Bắc Hoài mặt không biểu tình lau nước mắt, y muốn cười.
Tống Thả nhìn thấy Ha Tang cười: "Làm sao vậy?"
Ha Tang vừa lúc đối mặt Lục Bắc Hoài, lại không nhịn được cười ra tiếng, y cười dễ dàng, nhìn thấy sự tương phản đó thật buồn cười, Lục Bắc Hoài giống một con chó lớn trước mặt bạn cùng phòng.
Không phải nghĩa xấu.
Tống Thả: "?" Cười gì vậy, cầm tờ báo cáo cười như thế là có chuyện gì sao?
"Không phải." Lục Bắc Hoài lạnh lùng phủ nhận.
Sự phủ nhận này làm Ha Tang càng không nhịn được, cười đau bụng: "Adrian, cậu cũng không biết, lúc nãy Patrick khóc thảm lắm, thật sự cười chết tôi."
Lục Bắc Hoài mặt không biểu tình, như sát thủ lạnh lùng: "Ai khóc?"
"Tôi có lưu lại đây." Ha Tang cười ra nước mắt, đứng lên, đi đến mép giường lấy điện thoại, làm bộ muốn đưa cho Tống Thả xem, kết quả đối diện ánh mắt cảnh cáo của Lục Bắc Hoài.
Nói cảm giác áp bách là rất có, nhưng nghĩ đến hình ảnh lúc nãy mặt không biểu tình lau nước mắt, y lại không nhịn được.
"Ha ha ha ha ——"
Tống Thả nhìn Ha Tang cười như vậy, chần chừ nhìn Lục Bắc Hoài: "Tôi dọa cậu khóc sao?"
"Sao có thể." Lục Bắc Hoài tựa vào ghế, mặc dù mặc đồ thể dục màu đen, kính mắt gọng vàng vẫn lộ vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng nói lời này không thuyết phục lắm vì mí mắt hơi đỏ.
Tống Thả như đoán được điều gì, cười nhẹ: "Khẩu thị tâm phi."
*khẩu thị tâm phi: nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻoĐệ nhất thế giới.
Khóe môi Lục Bắc Hoài cứng đờ trong giây lát, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, làm như không nghe thấy.
Ha Tang vẫn không nhịn được, đưa điện thoại cho Tống Thả.
Khi video bật lên, âm thanh ồn ào vang lên, kèm theo một tiếng chửi rủa "Fuck" cực kỳ cuồng nộ.
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài rõ ràng lúng túng trong khoảnh khắc đó, hắn điều chỉnh kính mắt, hầu kết lăn lộn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Tống Thả ngồi dậy, cầm lấy điện thoại từ tay Ha Tang.
Trong video là phòng cấp cứu của bệnh viện, là nơi đầy người và ồn ào. Bệnh viện này vốn có hệ thống khẩn cấp cực kỳ căng thẳng, việc xếp hàng là chuyện bình thường, ngay cả khi không có mối đe dọa lớn đến tính mạng, việc phải đợi hàng giờ cũng không hiếm.
Cậu thấy mình nằm trên giường bệnh trên xe, đã đeo mặt nạ dưỡng khí, các chỉ số theo dõi tình trạng ổn định, oxy trong máu thấp, nhưng vẫn ở mức an toàn, có thể quan sát hoặc chờ đợi. Tuy nhiên, Lục Bắc Hoài đã nổi giận.
Phòng cấp cứu đông đúc và chật chội, Lục Bắc Hoài trực tiếp túm cổ áo bác sĩ, không để họ có cơ hội phản bác, khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm. Với dáng người cao lớn, ngôn ngữ uy hiếp của hắn tạo ra áp lực rất lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu ấy có bệnh tim bẩm sinh phức tạp, cụ thể là "Tứ chứng Fallot", chỉ cần khó thở thì rất nguy hiểm. Hiện tại môi cậu ấy đã tím tái, ý thức mờ dần, nếu điều này không được coi là trường hợp khẩn cấp cần ưu tiên, tôi nghĩ các người cũng không chuyên nghiệp, từ giờ trở đi, mỗi giây chậm trễ sẽ gây ra hậu quả mà các người không thể gánh chịu được."
"Các người là bác sĩ chuyên nghiệp, xin hãy đánh giá lại, cậu ấy đã như vậy mà vẫn phải xếp hàng sao? Còn có thời gian xếp hàng sao?"
"Tại Trung Quốc, thời gian cấp cứu là vàng trong bốn phút, hiện tại đã qua mười phút, có thể chậm trễ như vậy sao?"
"Tôi hỏi lại, còn có thể chậm trễ sao!!!!"
"Anh dám chậm trễ sao!!"
Những lời này gần như phá vỡ âm thanh.
Như thể muốn làm nổ tung ống nghe điện thoại.
Video đột ngột dừng lại một lúc, lúc này dường như đã vào phần xử lý khẩn cấp, màn hình lắc lư và cuối cùng chỉ còn một mảnh khăn giấy.
【Đừng khóc, lau nước mắt đi.】
Đó là giọng của Ha Tang.
【Tôi không khóc.】
Âm thanh nghe rất bình tĩnh, không giống người vừa bạo nộ, nhưng màn hình đã lướt qua và thấy hắn đang lau nước mắt.
Đó chính là Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài nghe giọng cực kỳ táo bạo trong video, rồi cả đoạn đối thoại cuối cùng, hít một hơi sâu, cố giữ phong thái quý công tử, điều chỉnh kính mắt, cố gắng tách biệt hình ảnh mình trong video với hiện tại.
"...... Phốc."
Lục Bắc Hoài quay lại nhìn người đang cười.
Tống Thả dựa vào đầu giường, đôi mắt cong cong khi cười, gương mặt tái nhợt nhưng ánh lên nét rạng rỡ, không còn yếu đuối.
Giống như một dòng nước mát, "xoạt" một cái kích thích cảm giác, ngực trướng trướng.
Hoàn toàn không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm.
Trong lòng lại sinh ra cảm giác kiêu hãnh khi thấy Tống Thả cười, như thể đó là công lao của mình.
Thẳng đến khi nhìn sâu vào đôi mắt đẹp kia, màu hổ phách như thủy tinh, ánh sáng lưu động, nhìn thấu tâm ý cậu, nụ cười như gương, làm bối rối tình cảm.
Tim đập không đồng đều, không thể che giấu được.
Hắn cố gắng che giấu, nhưng đồng hồ trên cổ tay đo nhịp tim đã tự động tiết lộ nhịp đập hỗn loạn, hắn yên lặng che đồng hồ lại.
"Thật hung dữ." Tống Thả mỉm cười nhìn Lục Bắc Hoài: "Cậu rất lo lắng cho tôi sao?"
Nghe như đùa, nhưng nụ cười khóe môi vẫn không giấu được.
Lục Bắc Hoài nhận ra điều không ổn, cúi đầu chỉnh kính, nắm chặt lòng bàn tay cố gắng không cười, giọng bình tĩnh: "Đây là lẽ thường, tôi chỉ cảm thấy hệ thống y tế nơi này không hoàn thiện."
"Tôi cũng sẽ không tức giận ở phòng cấp cứu." Ha Tang cười: "Cậu đừng kéo tôi xuống nước, cậu với tôi khác nhau lắm."
Hầu kết Lục Bắc Hoài lăn lộn, nhìn Tống Thả, thấy cậu vẫn cười, đứng ngồi không yên đột nhiên đứng lên: "Tôi đi ra ngoài mua ly cà phê."
"Bắc Hoài."
Lục Bắc Hoài bước chân chững lại.
Kêu tên tiếng Trung, không phải cả tên lẫn họ, chỉ là tên của hắn, Bắc Hoài.
Hắn nhấp môi, khẽ ho: "Làm sao vậy?"
Nói tiếng Trung, nghĩa là không muốn Ha Tang nghe, muốn nói gì bí mật sao? Sợ ngượng ngùng ư?
"Cảm ơn cậu." Tống Thả nhìn bóng dáng Lục Bắc Hoài, cậu thật lòng cảm ơn, biết Lục Bắc Hoài vì sao không buông tha mình, nhưng người này bản chất không xấu, mới mấy ngày đã giúp đỡ cậu nhiều lần.
"Cảm ơn là xong sao?" Lục Bắc Hoài nghiêng người.
"Chúng ta không cần cãi nhau." Tống Thả hiểu tâm ý của người này, không nhất thiết phải canh cánh trong lòng, nếu không sẽ không cứu cậu.
Cậu biết lúc trước khi phát bệnh, Lục Bắc Hoài có ác ý kéo dài thời gian, có thể xuất hiện hành vi trả thù.
Giờ đây dường như đã không còn.
Có lẽ là đã trưởng thành rồi.
Cậu lớn tuổi hơn Lục Bắc Hoài, nên nếu không xử lý tốt suy nghĩ của mình, cậu có thể chủ động hơn một chút, cũng là tốt cho chính bản thân. Dù sao cậu đến đây cũng là sự không thể tưởng tượng được, không thể vì cảm ơn cơ hội này mà một mực nhường nhịn.
Lục Bắc Hoài thở một hơi dài, nhắm nửa hai mắt: "Cậu..."
Chẳng lẽ cậu đang nghĩ...
Lấy thân báo đáp sao?
"Chúng ta hãy làm bạn đi." Tống Thả quyết định chủ động giải quyết chuyện này: "Quá khứ tôi thực sự có sai, nhưng bây giờ chúng ta đã trưởng thành, không thể ấu trĩ như trẻ con nữa. Nếu có thể giúp ngươi, tôi sẵn lòng bồi thường."
Giọng nói vừa dứt, Lục Bắc Hoài quay lưng đi.
Bóng dáng hắn trông phẫn nộ.
Không thua kém gì hình ảnh trong video vừa rồi.
Như thể giây tiếp theo hắn sẽ lấy khăn giấy lau nước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thả: "..." Người này có ý gì, như vậy không được à?
Lại giận mình sao?
Một bên Ha Tang không nhịn được, dậm chân cười: "Adrian, Patrick thật là hài hước, sao hắn có thể trông vừa quý phái vừa hài hước như vậy?"
Tống Thả bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu: "Tôi cũng không biết, vẫn luôn không hiểu."
Trước nay chưa bao giờ hiểu.
Người này giống như là có thể chất dễ giận, tâm trạng thay đổi bất chợt.
Ban đầu làm chuyện tốt, sao lại tức giận vậy.
"Tôi nghĩ cậu nói gì làm hắn tổn thương." Ha Tang cười.
"Tôi?" Tống Thả chỉ vào mình: "Tôi đâu có nói gì làm hắn tổn thương, tôi chỉ cảm ơn hắn mà thôi."
"Nhưng người ta không cần thẻ người tốt."
"Thẻ người tốt là gì?"
Ha Tang ho khẽ, mặt hiểu biết, cười bí hiểm: "Hắn rất thích cậu."
Tống Thả: "?" Chuyện quái gì đây.
"Hắn vừa rồi có thể nghĩ ngươi muốn lấy thân báo đáp." Ha Tang thở dài: "Thích một tên thẳng nam thật sự rất đau khổ, Adrian, cậu thật quá thẳng, cậu không thấy Patrick vừa rồi sao, tôi sợ hắn lại muốn lấy khăn giấy lau nước mắt."
Tống Thả khó hiểu: "Hắn nói hắn là thẳng nam."
Ha Tang thương cảm vỗ vai Tống Thả: "Cậu nghĩ lại đi." Y đứng lên: "Tôi giúp cậu đi gặp hắn."
Tống Thả: "..." Nếu hắn muốn cái gì thì sao đây?
Muốn Lục Bắc Hoài từ thẳng thành không thẳng?
Hành lang tự phục vụ đồ uống, hắn rót vài ly cà phê, người khác không biết còn tưởng hắn uống rượu.
"Patrick."
Lục Bắc Hoài nghiêng mắt nhìn Ha Tang, biểu cảm đạm mạc: "Sao không ở với cậu ấy?"
"Cậu thích Adrian đúng không?"
Lục Bắc Hoài siết chặt ly giấy, cười lạnh: "Sao có thể."
"Adrian có nhiều người theo đuổi lắm." Ha Tang nhướng mày cười: "Cậu thấy cậu ấy đẹp như vậy, thành tích lại tốt, năng lực mạnh, nam nữ đều thích, nếu cậu chậm một bước, sẽ thành của người khác."
Lục Bắc Hoài đột nhiên bóp nát ly giấy, hàm dưới căng thẳng.
Ha Tang: "Tôi không biết trước đây các cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chậm một bước là hối hận không kịp, muốn biết cách theo đuổi Adrian không?"
Lục Bắc Hoài trầm mặc một lát, hầu kết lăn lộn vài cái, rũ mắt nhìn Ha Tang: "Tôi không thích con trai."
"Tôi biết, cậu chỉ thích Adrian."
Lục Bắc Hoài: "..."
Thật hay giả vậy.
Ha Tang cười bí hiểm: "Vậy đi, chúng ta trao đổi, tôi dạy cậu cách theo đuổi Adrian, cậu cho tôi biết sở thích hàng ngày của Angus (Hứa Đình Thâm). Nhưng phải nhớ, Adrian chưa chắc đã thích cậu, thẳng nam rất khó bẻ cong."
Lục Bắc Hoài không trả lời, một lát sau, hắn lấy di động đưa cho Ha Tang: "Trước tiên cho tôi liên hệ của Adrian."
Ha Tang trợn mắt: "Cậu không có liên hệ của cậu ấy sao?" Ánh mắt như đang nói cơ sở này mà cũng không có: "Hai cậu trước đây sao lại thế này, đoạn tuyệt quan hệ ư?"
Lục Bắc Hoài cứng họng.
Có cách nào đâu, ngày đầu tiên tới hắn đã tìm cách nhưng không kết bạn được.
Làm hắn mất ngủ cả đêm.
Ha Tang cười đến đập đùi, y nhận điện thoại Lục Bắc Hoài, lại lơ đãng nhìn thấy hình nền điện thoại, sửng sốt một chút, đột nhiên điện thoại bị lấy lại, ngạc nhiên nhìn Lục Bắc Hoài: "...Cái hình nền kia?"
Một "cô bé" mặc một chiếc váy màu hồng nhạt xinh xắn có vẻ trông giống như Tống Thả?
Lục Bắc Hoài không trả lời, mở khóa phần mềm rồi đưa điện thoại cho Ha Tang.
"Từ từ, Adrian không có em gái đúng không?" Ha Tang không kìm nén tò mò, nhập số điện thoại của Tống Thả vào, thấy Lục Bắc Hoài không trả lời lại lấy lại điện thoại: "Cậu không nói cô bé kia là ai thì tôi sẽ không giúp cậu đâu, đừng nói là cậu đã có bạn gái."
"Không có."
Ha Tang thấy Lục Bắc Hoài mặt lạnh, nhưng tai lại đột nhiên đỏ, tính tò mò dâng lên, y nghĩ đến một giả thuyết không thể tưởng tượng, che miệng: "...Kia không phải là Adrian đó chứ?"
Lục Bắc Hoài lấy lại điện thoại, nhìn dãy số mới, muốn nhập ghi chú.
Nhưng lại lưỡng lự trong đầu.
"Tôi giúp cậu nghĩ một cái, là bae." Ha Tang chớp mắt.
Lục Bắc Hoài ngừng tay.
Ha Tang cười giải thích: "Before anyone else (người duy nhất)."
Lục Bắc Hoài nhìn Hà Tang một cái: "Có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro