Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược

Chương 8

2024-11-19 02:51:37

Hôm sau.

Tống Thả ngáp, bị đánh thức nên ngồi lười biếng ở mép giường một chút. Tóc cậu hơi rối, trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ. Ngồi một lúc lại bắt đầu gật gù, nghĩ ngủ thêm hai phút nữa cũng được, học sinh cấp ba thật sự rất buồn ngủ.

Không ngờ tốt nghiệp đại học rồi còn phải trải qua chuyện này một lần nữa, thật là bực mình mà.

Lục Bắc Hoài cầm một bộ đồng phục sạch sẽ đi vào phòng ngủ, phát hiện người vừa được kêu dậy đang ngồi ở mép giường gật gù, đầu cứ như đang câu cá, gật gù từng chút một.

Hắn đến mép giường, đặt bộ quần áo xuống, chuẩn bị giúp Tống Thả thay quần áo như mọi khi.

Kết quả, khi tay vừa chuẩn bị cởi cúc áo ngủ của Tống Thả, người này đột nhiên ngẩng đầu, tay lập tức ôm lấy ngực, vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, như thể hắn là kẻ biến thái vậy.

"Cậu cậu cậu..." Tống Thả từ hành động đó tỉnh táo lại, vội vàng che quần áo của mình, lắp bắp mà trừng mắt nhìn Lục Bắc Hoài, cuối cùng nghẹn ra hai chữ: "Biến thái."

"..." Tay của Lục Bắc Hoài lơ lửng giữa không trung.

"Cậu muốn làm gì?" Tống Thả lúc này mới ôm chặt quần áo của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài.

"Giúp cậu thay quần áo." Lục Bắc Hoài thấy cậu phản ứng dữ dội như vậy: "Trước đây buổi sáng đều là tôi giúp cậu thay."

Chẳng qua là mấy ngày không thay, phản ứng lại đột nhiên mạnh như vậy.

Tống Thả vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, không cần."

Lục Bắc Hoài: "?"

Trước đây không phải còn cố ý muốn hắn giúp thay quần áo sao, thỉnh thoảng còn hỏi rốn có đẹp không, như thế nào bây giờ lại thay đổi cách chơi, lạt mềm buộc chặt?

"Tôi tự mình thay là được." Tống Thả lập tức tỉnh táo, cậu cầm lấy quần áo Lục Bắc Hoài đặt bên cạnh định đứng lên, nhưng do vừa dậy quá gấp, mặt trắng bệch, đầu ù ù, choáng váng lại ngồi xuống mép giường.

Lục Bắc Hoài đứng yên không động.

Hắn cứ trầm mặc nhìn thiếu niên có sắc mặt tái nhợt ngồi lại mép giường, tay va vào đầu giường, có lẽ đập đau nên kêu lên, môi chậm rãi nhấp lại, biểu hiện yếu ớt này như được ghi sâu vào đáy mắt, cảm giác trả thù ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.

Đến khi cặp mắt mờ mịt, đẫm nước của thiếu niên mang theo vẻ cầu xin nhìn hắn.

Giống như đôi tay sắp bị nước biển nhấn chìm, vào khoảnh khắc cuối cùng vẫn gần như cầu xin hắn, ngày thường dù có kiêu căng vũ nhục hắn đến đâu, cuối cùng cũng phải cầu xin hắn.

Trong đôi mắt thâm trầm đã ghi sâu khuôn mặt khổ sở thống khổ này, khóe môi nhếch lên không dễ phát hiện nụ cười.

"Thiếu gia sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"

Tống Thả cảm thấy mình đột nhiên choáng váng dữ dội, nhưng rõ ràng thấy Lục Bắc Hoài vừa rồi đang cười, dù hiện tại đã sốt ruột bước đến bên cạnh đỡ lấy cánh tay cậu.

Cậu choáng váng đến muốn ói, không còn chút sức lực, đầu ù ù, bên tai tiếng nói như từ xa vọng lại, chỉ có thể dựa vào người Lục Bắc Hoài.

"Có lẽ bị tụt huyết áp, uống nước được không?" Lục Bắc Hoài cúi đầu nhìn Tống Thả dựa vào ngực mình, thấy mí mắt cậu nửa mở, mặt trắng bệch như tuyết, không còn chút sức lực, giống như một con búp bê nhồi bông, trái tim nhẹ nhàng nhói đau mà lại hưng phấn.

Tống Thả không có sức nói chuyện, lông mi run rẩy, hơi hé mắt, vừa lúc thấy Lục Bắc Hoài đang cười.... Đáng chết.

Cái tên biến thái này.

Cái tên mỗi đêm lén vào phòng cậu để làm bậy này.

Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng vượt qua cơn choáng váng.

Cho đến khi có một viên chocolate ngọt ngào nhét vào miệng, vị ngọt tan chảy kéo cậu ra khỏi cơn mơ hồ, chậm rãi mở mắt ra, thấy Lục Bắc Hoài với ánh mắt âm trầm lo lắng, như thể cậu là một sự tồn tại quan trọng.

Diễn viên, người này không đi làm diễn viên thì thật lãng phí tài năng.

"Cảm giác thế nào, có đỡ hơn chút nào không?" Lục Bắc Hoài thấy sắc mặt Tống Thả hơi khá hơn, đỡ cậu dựa vào đầu giường ngồi: "Nếu không thì hôm nay nghỉ ngơi thêm một ngày? Học hành quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Thả nghe, nghe một chút, lại bắt đầu nói cậu đừng học nữa, cứ muốn tìm cách biến cậu thành phế vật, làm cho cậu không có học vấn lại không nghề nghiệp thành một tên ngốc, nhưng giờ cậu phải sống sót để cứu mình trước đã.

Cậu há miệng, hơi lấy lại sức lực, nhẹ nhàng nói: "Không, tôi muốn học, tôi phải học thật giỏi." Nói xong thì định ngồi dậy, kết quả không có chút sức lực nào, lại ngã vào lòng Lục Bắc Hoài.

"......"

Lục Bắc Hoài cảm nhận được sự tồn tại trong lòng mình, không biết người này là cố ý hay thật sự không khỏe, đầu lại tựa vào cổ hắn, tóc chạm vào cằm, mang theo mùi dầu gội và sự mềm mại, có chút ngứa.

"Được, để tôi giúp cậu thay quần áo.

"Tống Thả: "???"

Kết quả chưa kịp phản ứng thì áo đã bị cởi ra, cổ áo cọ vào mặt có chút đau, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị nâng tay, thay sơ mi trắng của trường vào.

Cậu cúi mắt, dần dần khôi phục cảm giác, không còn choáng váng, cứ ngẩn ngơ nhìn Lục Bắc Hoài cúi người giúp mình cài nút áo.

Thiếu niên cao lớn, lông mày lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng, lập thể mà tuấn tú, có thể tưởng tượng hai năm nữa gương mặt này sẽ hấp dẫn biết bao cô gái.

Đẹp trai, thực sự đẹp trai.

Đây đúng là sự tồn tại của một thiếu niên có nhan sắc và khí chất nổi bật, tính cách kiên cường nhưng lại phải chịu số phận nghiệt ngã.

Trong lúc nhất thời, không biết nghĩ gì, chậm rãi cúi đầu, lại gần.

Cái trán nhẹ nhàng chạm vào gương mặt, tay đang cài nút áo đột ngột dừng lại.

Lục Bắc Hoài đối diện với thân hình đột nhiên lại gần, gương mặt trắng nõn chạm vào mặt, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, rõ ràng còn khó chịu, trán đẫm mồ hôi, đáy mắt mang theo vài phần ngây thơ, mà hành động này không giống như vô tình.

Người này không phải đang cố ý quyến rũ hắn đấy chứ?

Tống Thả bỗng nhiên ý thức được mình đang làm gì, đột ngột ngẩng đầu, ngồi dậy quay mặt đi, tai nháy mắt đỏ bừng lên.

Không phải, cậu sao lại thế này, quá thất lễ!!

Lục Bắc Hoài nhìn thiếu niên ngồi rũ đầu ở mép giường, chỉ một hành động dán trán vào mặt đã khiến cả gương mặt cậu đỏ bừng.

Làn da vốn trắng nõn, khi ngượng ngùng lại càng giống như một loại quả chín mọng, đỏ lan từ tai xuống cổ, phản ứng ngây ngô đến cực điểm.

Tay hắn vẫn ngừng ở cúc áo cổ áo, trong lòng lại càng thêm chắc chắn rằng, người này tuyệt đối là thích mình.

Vậy thì hoàn toàn có thể theo kế hoạch mà làm rồi.

Tống Thả đang nghĩ ngợi tìm cái gì để giảm bớt không khí xấu hổ hiện tại, kết quả lại thấy Lục Bắc Hoài ngồi xổm xuống trước mặt mình, nắm lấy mắt cá chân phải và mang giày cho mình.

Chạm vào thân thể trong nháy mắt đã khiến cậu tê rần.

Cậu sợ đến mức trượt từ mép giường xuống, cũng ngồi xổm xuống theo: "...... Tôi, tôi cũng sẽ tự mang giày."

Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả như vậy, nghĩ thầm rằng cái trò lạt mềm buộc chặt này thật ấu trĩ, hồi trước sớm đã quen với việc hắn chăm sóc, đừng nói mang giày, có khi thậm chí cố ý trêu đùa mà bắt hắn mặc quần lót, hành vi cực kỳ nhục nhã như vậy mà cũng chẳng nói gì đến thẹn thùng.

Giờ lại thay đổi hoàn toàn, cứ như thể không thích mình là điều rất khó giải thích.

"Về sau không cần như vậy đâu" Tống Thả ngồi xổm ở mép giường, nắm chân mình, ngắm nhìn Lục Bắc Hoài, phát hiện hắn vẫn chăm chú nhìn mình, tức thì căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ tự mình mặc."

"Tại sao?" Lục Bắc Hoài hỏi.

"Như vậy là không tốt." Tống Thả dứt khoát lấy vớ lại, ngồi xuống nhanh chóng mang vào: "Từ nay tôi sẽ tự mặc, không cần nhờ cậu giúp nữa."

Mang xong vớ, phát hiện Lục Bắc Hoài vẫn duy trì tư thế này nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó khiến cậu hơi hoảng, giúp một kẻ từ nhỏ đã khi dễ mình mang tất thực sự là rất nhục nhã.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lại không phải là người yêu.

"Cái kia......" Tống Thả chuẩn bị mở miệng, đã thấy Lục Bắc Hoài mặt mày trầm xuống, uể oải: "?"

"Xem ra thiếu gia vẫn thực sự chán ghét tôi, có phải do tôi làm chưa đủ tốt." Lục Bắc Hoài hơi nghiêng mặt, môi mím lại chua xót: "Tôi rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới thích đây."

Tống Thả: "......" Trời ơi, loại tiết mục này cậu thật sự không biết diễn, diễn nữa thì muốn tìm cái hố mà chui vào.

Cậu thật sự là không làm được chuyện này, lặng lẽ đứng dậy chống mép giường, dù vẫn còn hơi choáng váng nhưng không thể chần chừ: "Đi học thôi, không được đến muộn."

Cũng không dám nhìn mặt Lục Bắc Hoài, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Hoàn toàn không biết phía sau ánh mắt kia càng thêm thâm trầm.

"Khẩu thị tâm phi."

*khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại một nẻo.......

Đến trường học đã muộn, tiết học đầu tiên đã gần kết thúc.

Nhưng ai lại dám chọc Tống Thả, dù có lượn lờ ngoài phòng học cũng không ai dám nói.

Tập đoàn Tống thị chính là cổ đông lớn nhất của trường, nắm giữ mạch máu kinh tế của Nam thành và thậm chí là nền kinh tế quốc dân, không ai dám động vào một vị tổ tông như vậy.

Ngay cả khi vị tổ tông này không đi học mà ở ngoài lang thang.

Dưới trời hè, tiếng ve kêu không mệt mỏi, khu dạy học mơ hồ vang lên tiếng giảng bài của giáo viên, bóng cây đan xen, ngọn cây vươn dài, ánh nắng xuyên qua tán lá, phủ sắc vàng lên hai thiếu niên dưới gốc cây.

"Ăn đi, ăn đi nè......"

Tống Thả bẻ vụn mẩu bánh mì trong tay, đùa với con mèo xám bụ bẫm cách đó không xa, thấy mèo lười biếng nằm trên cỏ, dứt khoát bẻ một mẩu bánh mì ném qua.

Con mèo run run tai, đuôi lay động, ngửi thấy mùi thì chạy đến, cúi đầu ăn sạch mẩu bánh mì.

Ăn xong, nó cọ vào ống quần Tống Thả, cọ vào lòng bàn tay mang mùi bánh mì, ngẩng đầu kêu nũng nịu.

"Meo ~"

Ánh mắt Tống Thả mềm xuống, nhìn con mèo nũng nịu, môi khẽ cười: "Dễ thương quá."

Ánh nắng ấm áp buổi sáng phủ lên người thiếu niên, tóc rũ trên trán, phác họa gương mặt tinh xảo, gió thổi qua, tóc lay động, chỉ thấy nụ cười khẽ, má lúm đồng tiền chứa đựng đầy ánh sáng.

Đẹp đến kỳ cục.

Ác ma và tốt đẹp, hai điều không liên quan lại xuất hiện trên cùng một người.

"Thiếu gia, tay bẩn rồi."

Tống Thả chuẩn bị cho mèo ăn mẩu bánh mì cuối cùng, lại bị Lục Bắc Hoài bắt lấy tay, nghe tiếng nhìn về phía hắn, thấy Lục Bắc Hoài cau mày: "Cậu không thích mèo sao?"

"Mèo hoang mang nhiều vi khuẩn, nếu cậu bị cào thì không tốt." Lục Bắc Hoài thu ánh mắt, kéo tay Tống Thả đứng dậy: "Tuột huyết áp vừa mới hồi phục, chưa ăn gì đã cho mèo ăn."

Hai miếng bánh mì còn lại cũng không chịu ăn, ăn uống còn không bằng mèo.

"Tôi ăn no rồi, ăn không nổi nữa." Tống Thả không tình nguyện đứng dậy, lẩm bẩm: "...... Chỉ sờ một chút thôi."

Nói xong liếc mắt nhìn Lục Bắc Hoài một cái.

Vừa vặn con mèo ngẩng đầu kêu một tiếng "meo".

Hầu kết Lục Bắc Hoài lăn lộn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Người E Ngại Thân Kiều Thể Nhược

Số ký tự: 0