Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi
Gặp mặt
Thời Kim
2024-11-21 23:25:33
Động tác vừa rồi quá nhanh, mũ trên đầu cậu không theo kịp mà rơi sang một bên, phát ra tiếng động vừa nhẹ vừa bí bách.
Người đàn ông ngã sóng soài trên mặt đất cuối cùng cũng tìm về giọng nói của mình, muốn hô lên nhưng cánh tay lại đau nhức một trận, gã ngay lập tức ngừng tiếng gào thét đau đớn, ngược lại thấp giọng xin tha:
"Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi nói chơi thôi, lá gan này của tôi nào dám cầm dao đâm người chứ."
Tóc mái ngổn ngang rối loạn, gương mặt bị vùi lấp trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình, nghe tiếng cầu xin tha thứ của người đàn ông, động tác tay của Tống Vân Hồi vẫn chẳng mảy may giảm đi chút lực nào.
Bạch Lâm Hoa đứng ở đầu hẻm cuối cùng cũng phản ứng lại, nhặt điện thoại lên nhanh chóng bấm số.
Ánh sáng nhợt nhạt của điện thoại tạm thời chiếu rọi ngõ hẻm trong giây lát, cậu ta cầm điện thoại đơn giản khái quát lại sự việc phát sinh và báo địa chỉ.
Lúc cậu ta nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng phiêu diêu trong ngõ hẻm.
Ánh sáng điện thoại rất yếu, chỉ thoáng qua chốc lát, nhưng cậu ta vẫn có thể thấy được một đôi mắt mờ ảo, vừa trong veo vừa lạnh nhạt.
Không ngờ tới vậy mà lại gặp được Sữa Đậu Nành ở đây, trong hoàn cảnh này.
Bạch Lâm Hoa vốn chỉ muốn đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua café, kết quả nghe thấy trong hẻm có tiếng động, vừa bước tới liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đôi mắt này cũng rất quen.
Đã treo trên hotsearch mấy ngày nay, không muốn nhớ cũng đã nhớ kỹ.
Trailer của tuy không dài nhưng lại có không ít cảnh quay gây sốc, mỗi một cảnh đều là cảnh quay riêng lẻ của từng nhân vật, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất chính là phân cảnh diễn bằng ánh mắt của Tần Thư và Tống Vân Hồi.
Trần Tứ trong trailer bởi vì thân thể suy yếu, chỉ có duy nhất hai câu thoại lại còn dùng giọng thì thào, vì thế cậu ta hoàn toàn không liên tưởng đến Sữa Đậu Nành.
.......Cậu ta trăm triệu lần không ngờ tới Sữa Đậu Nành lại chính là Tống Vân Hồi.
Nguyên nhân trước giờ không chịu gặp mặt, sau khi uống say cũng không nguyện ý để lộ tên đến hiện tại cuối cùng cũng có lời giải.
Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới hiện trường.
Đèn xe cảnh sát sáng lên, ánh sáng xanh đỏ chiếu rọi ngõ hẻm, quét qua những gương mặt thấp thoáng trong bóng tối.
Tống Vân Hồi cúi người nhặt mũ lên, đơn giản phủi bụi dính trên đó một chút rồi đội lại lên đầu.
Đôi mắt kia lại lần nữa chìm vào bóng tối dưới vành mũ.
Đứng cùng Bạch Lâm Hoa, Tống Vân Hồi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sau đó gửi tin nhắn cho Tần Thư.
Đã 10 giờ rưỡi tối, thông thường thì hơn 11 giờ là có thể về đến nhà, nhưng nhìn người đàn ông trung niên đang bị áp giải lên xe cảnh sát, cậu cảm thấy hôm nay có lẽ không thể về nhà đúng giờ rồi.
Tần Thư tham dự buổi công chiếu phim điện ảnh, sáng nay đã bay đến thành phố A, buổi tối không về, theo lý mà nói thì về hay không là do mình, nói hay không nói cũng không sao cả, nhưng trải qua hun đúc từ 'lễ rửa tội' của [Người một nhà tương thân tương ái] mấy ngày nay, cậu cảm thấy bản thân nên nói một chút.
Diệp Mẫn khi ra ngoài chơi sẽ báo cáo mình đến những đâu, Tần Kiến Viễn thường báo mấy giờ mình sẽ về nhà, Tần Thư là phát ngôn ít nhất, thường thì mỗi lần đều chỉ nói một địa điểm lớn, sáng nay anh đã gửi một tin [Thành phố A] lên nhóm, sau đó không có bất kỳ phát ngôn nào nữa.
Kiểu báo cáo như thế giống như tìm cớ để nói chuyện với nhau vậy, không có ý nghĩa cũng không có đạo lý.
Nhưng cảm giác rất thú vị.
Đối phương không hồi âm ngay, có lẽ vẫn đang bận việc gì đó, Tống Vân Hồi cũng không nhìn nhiều, gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại ngay.
Sau khi cất điện thoại cậu ngước mắt lên, thấy Bạch Lâm Hoa vốn đang đứng bên cạnh cậu không biết đã mất dạng lúc nào, lúc trở về trên tay cầm theo hai cốc café, đưa cho cậu một cốc.
Lúc này không tiện từ chối, Tống Vân Hồi bèn nhận lấy, nhưng cậu không uống ngay mà cầm trong tay sưởi ấm một chút.
Hai người còn phải cùng nhau đến đồn cảnh sát thuật lại những việc đã xảy ra và ghi lại thông tin, cả hai ngồi cùng một xe.
Tống Vân Hồi tháo khẩu trang xuống uống một ngụm café.
Bạch Lâm Hoa dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn cậu.
Cho dù vừa trải qua một vụ cầm dao đánh cướp đối với nhiều người mà nói đã vô cùng nguy hiểm, nhưng dường như cậu không có quá nhiều cảm xúc, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt, tay cầm cốc giấy cũng chẳng run chút nào.
Sữa Đậu Nành trên mạng và Sữa Đậu Nành trong hiện thực cùng với Tống Vân Hồi trên mạng và Tống Vân Hồi trong hiện thực, hoàn toàn mang đến cho người ta nhiều cảm giác bất đồng.
Sữa Đậu Nành trong ấn tượng của cậu ta rất dễ cười và chưa bao giờ thiếu linh cảm sáng tác, đôi khi còn có chút lười biếng, lúc dùng voice chat thi thoảng sẽ vì một số chuyện kỳ quái mà cười.
Nhưng từ lúc gặp nhau đến giờ, khóe miệng đối phương chưa từng nhếch lên một chút nào.
Tuy biết hiện giờ không phải dịp để cười nhưng vẻ mặt của đối phương xác thực chưa từng thay đổi.
- -Tống Vân Hồi mặt không cảm xúc không vì nguyên nhân gì đặc biệt, cậu chỉ đơn thuần đang suy nghĩ, đồng thời suy nghĩ suốt cả chặng đường.
Cậu cầm cốc café, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của người bên cạnh.
Cậu vẫn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.
Bạch Lâm Hoa xuất hiện quá đúng lúc, cậu còn chưa kịp nghe thấy đáp án của người đàn ông kia.
Thật sự trông cậu rất dễ bắt nạt sao?
"......"
Đến đồn cảnh sát, thẩm vấn, thuật lại sự việc, tiếp đó là ghi lại thông tin, lúc lại lần nữa xuất hiện tại cổng đồn cảnh sát, mí mắt Tống Vân Hồi rũ xuống, chậm rãi ngáp một cái.
Có chút buồn ngủ rồi.
"Nhà cậu gần đây không?" Bạch Lâm Hoa đứng bên cạnh cậu, nói, "Tôi đưa cậu......"
Cậu ta giống như nhớ đến gì đó, sau đó đổi cách nói khác, "Tôi có hơi sợ."
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng có phản ứng.
Cậu thoáng mở to hai mắt, ngước mắt lên nhìn Bạch Lâm Hoa còn muốn cao hơn mình cả một khúc.
Đối phương trông gầy nhưng không hề yếu ớt mà.
Cậu còn nhớ trước kia lúc đối phương tán gẫu với cậu đã từng nói qua bình thường có tập thể hình.
Nhưng mấy thứ này đều không quan trọng!
Tống Vân Hồi tự động phiên dịch lời của đối phương thành đối phương cảm thấy cậu rất biết bảo vệ người khác, rất có khí phách.
Sống lưng Tống Vân Hồi nháy mắt ưỡn thẳng lên đôi chút.
Hai người vốn định nhấc chân rời đi cùng nhau, Tống Vân Hồi đột nhiên nhớ đến truyền thống của [Người một nhà tương thân tương ái], liền cầm theo điện thoại di động xoay người chụp đồn cảnh sát một bức.
Sau đó cúi đầu soạn thảo khung chat, sau đó cất điện thoại di động.
Điện thoại vừa nhét vào túi nháy mắt bắt đầu rung lên.
Vì thế cậu lại lần nữa lôi nó ra.
Là Tần Thư gọi đến.
Tống Vân Hồi hưởng thụ cảm giác gió thổi qua tóc mái lộ ra ngoài, cậu híp mắt lại lên tiếng trước: "Chào buổi tối."
Đối phương cũng đáp lại 'chào buổi tối', sau đó hỏi cậu vì sao lại ở đồn cảnh sát.
Cậu thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần, sau đó hỏi: "Bây giờ anh mới tan làm à?"
Đối phương đáp một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến tạp âm, hẳn là có người đang gọi anh, nghe có vẻ rất gấp.
Tống Vân Hồi nhét bàn tay lạnh lẽo bị gió thổi qua vào trong túi, nói: "Tôi về ngay đây, anh bận việc trước đi."
Cậu nói xong liền không tiếp tục làm phiền nữa, cúp máy ngay.
Bàn tay dưới ống tay áo của Bạch Lâm Hoa không tự chủ được mà nhúc nhích, hỏi: "Là anh trai cậu sao?"
Tống Vân Hồi không hiểu vì sao cậu ta lại cho rằng như vậy, nhưng cậu không hỏi ra, chỉ lắc đầu, "Không phải, là một người bạn."
Bạch Lâm Hoa ngay lập tức xin lỗi, "Tôi còn cho rằng báo cáo hành trình buổi tối không phải với người nhà thì chính là bạn trai bạn gái."
Cậu ta vừa nói vừa không chút dấu vết chú ý vẻ mặt của Tống Vân Hồi.
Vẻ mặt đối phương không có biến hóa gì.
Cậu ta thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Rất đáng tiếc cả đoạn đường này Tống Vân Hồi không có bất kỳ đất dụng võ nào.
Nơi Bạch Lâm Hoa ở không tính là xa, đi bộ mười mấy hai mươi phút là đến nơi rồi.
Mãi cho đến khi đến cổng tiểu khu, Bạch Lâm Hoa nói: "Đã muộn vậy rồi, đến nhà tôi ngủ đỡ một đêm đi."
Tống Vân Hồi từ chối.
Bây giờ trời đã sắp sáng, đoán chừng rất khó bắt taxi xuyên thành phố, cậu định đến khách sạn ở một đêm.
Vừa khéo ngày mai lại phải đến phòng thu âm vào buổi sáng, sắp xếp vừa vặn.
Vì thế Bạch Lâm Hoa nhìn cậu rời đi, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng cậu bước đến đường phố lớn dưới ánh đèn, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Về đến nhà, tắm rửa xong cầm điện thoại lên, Bạch Lâm Hoa mở mấy bài post mà bản thân đã sưu tầm trước kia ra, sau đó góp nhặt từng thông tin.
# Lúc gặp mặt bạn trên mạng cần phải chú ý những gì #
# Lúc gặp mặt bạn trên mạng nên làm thế nào để gây ấn tượng tốt với đối phương #
# Làm thế nào mới có thể thuyết phục bạn trên mạng gặp mặt #
*
Tống Vân Hồi tìm một khách sạn gần đây để ở tạm.
Khách sạn không thoải mái bằng ở nhà, nhưng hôm nay đã đủ mệt, cuối cùng cậu nhắm một mắt mở một mắt, vẫn là ngủ mất.
Ngày hôm sau cậu bị tiếng chuông điện thoại reo tỉnh.
Là chuông báo thức cậu đặt, còn có cuộc gọi gọi đến.
Cậu nhắm mắt mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường, tắt chuông báo thức, tiện tay nhận điện thoại.
Là một giọng nữ vừa ôn nhu vừa sốt ruột.
Tống Vân Hồi mở mắt.
Là Diệp Mẫn.
"Hôm qua bọn dì ngủ mất rồi nên không nhìn thấy tin nhắn của con, sáng nay thức dậy mới nhìn thấy, xảy ra chuyện gì sao, hiện giờ con vẫn ổn chứ?"
Trong lời nói của Diệp Mẫn tràn đầy tự trách, còn giục cậu nói, "Nhóc Vân con bây giờ đang ở đâu, xảy ra chuyện gì hãy nói cho dì biết, dì đến ngay lập tức."
Tống Vân Hồi nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia, không chút nghi ngờ lời đối phương là thật.
Cậu vừa tỉnh, đầu óc vẫn chưa kịp xoay chuyển, đối phương có lẽ cũng vậy, vừa thấy bức ảnh liền gọi điện thoại qua ngay.
Tỉnh táo lại mà ngẫm nghĩ, nếu thật sự có chuyện gì, cậu cũng sẽ không có thời gian gửi hình.
Tống Vân Hồi ngồi dậy, lại kiên nhẫn lặp lại chuyện tối qua một lần nữa.
Chỉ là lần này nội dung thoáng thay đổi.
Cậu tráo đổi thân phận với Bạch Lâm Hoa, nghe có vẻ rất an toàn, hoàn toàn là một người đi đường trong một vụ cướp bóc không thành.
Diệp Mẫn lúc này mới thở phào một hơi.
Quả tim đang treo lơ lửng tạm thời về chỗ cũ, lý trí dần dần trở về, bà cuối cùng cũng ý thức được đây chỉ đơn thuần là nhầm lẫn.
Nhưng phu nhân Diệp Mẫn không hổ là phu nhân Diệp Mẫn, hoàn toàn không chút lúng túng, lại hỏi tiếp, "Con ăn sáng chưa?"
Bà nhấn mạnh, "Nhất định phải nhớ ăn bữa sáng, trước đây ở bệnh viện có một bác sĩ nói với dì......."
Bà nói liên miên không ngừng, Tống Vân Hồi mở loa ngoài, vừa nghe vừa mặc quần áo.
Sáng nay nhiệt độ thấp, tất cả mọi thứ sờ đến gần như đều lạnh cóng, rất dễ khiến người ta tỉnh táo lại.
Ngoài cửa sổ xe cộ đông đúc, nổi lên một lớp sương mù nhẹ, nơi xa một chút đều bị vùi lấp trong sương mù, nhìn không rõ lắm.
Giống như một ngày bình thường.
Vẫn là một buổi sáng rất náo nhiệt.
Ít nhất thì trước kia trừ mẹ cậu ra thì chưa từng có ai nguyện ý nêu đủ loại ví dụ nói cho cậu biết tính nghiêm trọng của việc bỏ bữa sáng.
Mấy bác gái trong Tống trạch sẽ chuẩn bị một bữa sáng kiểu tây theo ý của ông bà chủ, cậu có thể lựa chọn ăn hoặc không ăn.
Không ăn chỉ là ít đi một cái dĩa và một bộ dao nĩa mà thôi, mấy bác gái giúp việc còn vui vẻ vì rửa ít đi chút đồ là đằng khác.
"Dì nói cho con biết nhá, Tiểu Thư lúc nhỏ......"
"......Số điện thoại bạn liên lạc hiện đang trong cuộc trò chuyện, xin hãy gọi lại sau."
Tần Thư vẫn chưa đặt điện thoại di động xuống, trợ lý đứng ở cửa phòng nghỉ nhìn anh, vẻ mặt sốt ruột, nhưng lại không dám làm phiền.
Buổi công chiếu ra mắt phim điện ảnh sắp bắt đầu.
Tần Thư đặt điện thoại xuống, xoay người đi về phía cửa.
Buổi công chiếu phim trước khi chính thức bắt đầu phát sóng sẽ đồng thời mở livestream, liên tục chiếm đóng hotsearch một tuần tới, phòng livestream vừa mở, vì số lượng người truy cập quá nhiều mà trực tiếp kẹt cứng, vài phút sau mới hòa hoãn lại một chút, một số người cuối cùng cũng có thể chen vào, còn nhiều người vẫn đang xoay vòng vòng loading bên ngoài.
[Lần này Tống Vân Hồi dù sao cũng nên đến nhỉ]
[Lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện, cũng sắp quên mất vì sao ghét cậu ta rồi, còn khó hiểu muốn thấy một chút]
[Siêu thoại đang đánh cược cậu ta có tới hay không kìa, antifan nhiều năm quả quyết cậu ta sẽ đến]
Những người khác có lẽ không biết, nhưng antifan nhiều năm như bọn họ lại hiểu rất rõ Tống Vân Hồi có bao nhiêu mong đợi bộ phim này.
Người đàn ông ngã sóng soài trên mặt đất cuối cùng cũng tìm về giọng nói của mình, muốn hô lên nhưng cánh tay lại đau nhức một trận, gã ngay lập tức ngừng tiếng gào thét đau đớn, ngược lại thấp giọng xin tha:
"Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi nói chơi thôi, lá gan này của tôi nào dám cầm dao đâm người chứ."
Tóc mái ngổn ngang rối loạn, gương mặt bị vùi lấp trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình, nghe tiếng cầu xin tha thứ của người đàn ông, động tác tay của Tống Vân Hồi vẫn chẳng mảy may giảm đi chút lực nào.
Bạch Lâm Hoa đứng ở đầu hẻm cuối cùng cũng phản ứng lại, nhặt điện thoại lên nhanh chóng bấm số.
Ánh sáng nhợt nhạt của điện thoại tạm thời chiếu rọi ngõ hẻm trong giây lát, cậu ta cầm điện thoại đơn giản khái quát lại sự việc phát sinh và báo địa chỉ.
Lúc cậu ta nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng phiêu diêu trong ngõ hẻm.
Ánh sáng điện thoại rất yếu, chỉ thoáng qua chốc lát, nhưng cậu ta vẫn có thể thấy được một đôi mắt mờ ảo, vừa trong veo vừa lạnh nhạt.
Không ngờ tới vậy mà lại gặp được Sữa Đậu Nành ở đây, trong hoàn cảnh này.
Bạch Lâm Hoa vốn chỉ muốn đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua café, kết quả nghe thấy trong hẻm có tiếng động, vừa bước tới liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đôi mắt này cũng rất quen.
Đã treo trên hotsearch mấy ngày nay, không muốn nhớ cũng đã nhớ kỹ.
Trailer của tuy không dài nhưng lại có không ít cảnh quay gây sốc, mỗi một cảnh đều là cảnh quay riêng lẻ của từng nhân vật, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất chính là phân cảnh diễn bằng ánh mắt của Tần Thư và Tống Vân Hồi.
Trần Tứ trong trailer bởi vì thân thể suy yếu, chỉ có duy nhất hai câu thoại lại còn dùng giọng thì thào, vì thế cậu ta hoàn toàn không liên tưởng đến Sữa Đậu Nành.
.......Cậu ta trăm triệu lần không ngờ tới Sữa Đậu Nành lại chính là Tống Vân Hồi.
Nguyên nhân trước giờ không chịu gặp mặt, sau khi uống say cũng không nguyện ý để lộ tên đến hiện tại cuối cùng cũng có lời giải.
Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới hiện trường.
Đèn xe cảnh sát sáng lên, ánh sáng xanh đỏ chiếu rọi ngõ hẻm, quét qua những gương mặt thấp thoáng trong bóng tối.
Tống Vân Hồi cúi người nhặt mũ lên, đơn giản phủi bụi dính trên đó một chút rồi đội lại lên đầu.
Đôi mắt kia lại lần nữa chìm vào bóng tối dưới vành mũ.
Đứng cùng Bạch Lâm Hoa, Tống Vân Hồi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sau đó gửi tin nhắn cho Tần Thư.
Đã 10 giờ rưỡi tối, thông thường thì hơn 11 giờ là có thể về đến nhà, nhưng nhìn người đàn ông trung niên đang bị áp giải lên xe cảnh sát, cậu cảm thấy hôm nay có lẽ không thể về nhà đúng giờ rồi.
Tần Thư tham dự buổi công chiếu phim điện ảnh, sáng nay đã bay đến thành phố A, buổi tối không về, theo lý mà nói thì về hay không là do mình, nói hay không nói cũng không sao cả, nhưng trải qua hun đúc từ 'lễ rửa tội' của [Người một nhà tương thân tương ái] mấy ngày nay, cậu cảm thấy bản thân nên nói một chút.
Diệp Mẫn khi ra ngoài chơi sẽ báo cáo mình đến những đâu, Tần Kiến Viễn thường báo mấy giờ mình sẽ về nhà, Tần Thư là phát ngôn ít nhất, thường thì mỗi lần đều chỉ nói một địa điểm lớn, sáng nay anh đã gửi một tin [Thành phố A] lên nhóm, sau đó không có bất kỳ phát ngôn nào nữa.
Kiểu báo cáo như thế giống như tìm cớ để nói chuyện với nhau vậy, không có ý nghĩa cũng không có đạo lý.
Nhưng cảm giác rất thú vị.
Đối phương không hồi âm ngay, có lẽ vẫn đang bận việc gì đó, Tống Vân Hồi cũng không nhìn nhiều, gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại ngay.
Sau khi cất điện thoại cậu ngước mắt lên, thấy Bạch Lâm Hoa vốn đang đứng bên cạnh cậu không biết đã mất dạng lúc nào, lúc trở về trên tay cầm theo hai cốc café, đưa cho cậu một cốc.
Lúc này không tiện từ chối, Tống Vân Hồi bèn nhận lấy, nhưng cậu không uống ngay mà cầm trong tay sưởi ấm một chút.
Hai người còn phải cùng nhau đến đồn cảnh sát thuật lại những việc đã xảy ra và ghi lại thông tin, cả hai ngồi cùng một xe.
Tống Vân Hồi tháo khẩu trang xuống uống một ngụm café.
Bạch Lâm Hoa dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn cậu.
Cho dù vừa trải qua một vụ cầm dao đánh cướp đối với nhiều người mà nói đã vô cùng nguy hiểm, nhưng dường như cậu không có quá nhiều cảm xúc, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt, tay cầm cốc giấy cũng chẳng run chút nào.
Sữa Đậu Nành trên mạng và Sữa Đậu Nành trong hiện thực cùng với Tống Vân Hồi trên mạng và Tống Vân Hồi trong hiện thực, hoàn toàn mang đến cho người ta nhiều cảm giác bất đồng.
Sữa Đậu Nành trong ấn tượng của cậu ta rất dễ cười và chưa bao giờ thiếu linh cảm sáng tác, đôi khi còn có chút lười biếng, lúc dùng voice chat thi thoảng sẽ vì một số chuyện kỳ quái mà cười.
Nhưng từ lúc gặp nhau đến giờ, khóe miệng đối phương chưa từng nhếch lên một chút nào.
Tuy biết hiện giờ không phải dịp để cười nhưng vẻ mặt của đối phương xác thực chưa từng thay đổi.
- -Tống Vân Hồi mặt không cảm xúc không vì nguyên nhân gì đặc biệt, cậu chỉ đơn thuần đang suy nghĩ, đồng thời suy nghĩ suốt cả chặng đường.
Cậu cầm cốc café, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của người bên cạnh.
Cậu vẫn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Lâm Hoa xuất hiện quá đúng lúc, cậu còn chưa kịp nghe thấy đáp án của người đàn ông kia.
Thật sự trông cậu rất dễ bắt nạt sao?
"......"
Đến đồn cảnh sát, thẩm vấn, thuật lại sự việc, tiếp đó là ghi lại thông tin, lúc lại lần nữa xuất hiện tại cổng đồn cảnh sát, mí mắt Tống Vân Hồi rũ xuống, chậm rãi ngáp một cái.
Có chút buồn ngủ rồi.
"Nhà cậu gần đây không?" Bạch Lâm Hoa đứng bên cạnh cậu, nói, "Tôi đưa cậu......"
Cậu ta giống như nhớ đến gì đó, sau đó đổi cách nói khác, "Tôi có hơi sợ."
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng có phản ứng.
Cậu thoáng mở to hai mắt, ngước mắt lên nhìn Bạch Lâm Hoa còn muốn cao hơn mình cả một khúc.
Đối phương trông gầy nhưng không hề yếu ớt mà.
Cậu còn nhớ trước kia lúc đối phương tán gẫu với cậu đã từng nói qua bình thường có tập thể hình.
Nhưng mấy thứ này đều không quan trọng!
Tống Vân Hồi tự động phiên dịch lời của đối phương thành đối phương cảm thấy cậu rất biết bảo vệ người khác, rất có khí phách.
Sống lưng Tống Vân Hồi nháy mắt ưỡn thẳng lên đôi chút.
Hai người vốn định nhấc chân rời đi cùng nhau, Tống Vân Hồi đột nhiên nhớ đến truyền thống của [Người một nhà tương thân tương ái], liền cầm theo điện thoại di động xoay người chụp đồn cảnh sát một bức.
Sau đó cúi đầu soạn thảo khung chat, sau đó cất điện thoại di động.
Điện thoại vừa nhét vào túi nháy mắt bắt đầu rung lên.
Vì thế cậu lại lần nữa lôi nó ra.
Là Tần Thư gọi đến.
Tống Vân Hồi hưởng thụ cảm giác gió thổi qua tóc mái lộ ra ngoài, cậu híp mắt lại lên tiếng trước: "Chào buổi tối."
Đối phương cũng đáp lại 'chào buổi tối', sau đó hỏi cậu vì sao lại ở đồn cảnh sát.
Cậu thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần, sau đó hỏi: "Bây giờ anh mới tan làm à?"
Đối phương đáp một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến tạp âm, hẳn là có người đang gọi anh, nghe có vẻ rất gấp.
Tống Vân Hồi nhét bàn tay lạnh lẽo bị gió thổi qua vào trong túi, nói: "Tôi về ngay đây, anh bận việc trước đi."
Cậu nói xong liền không tiếp tục làm phiền nữa, cúp máy ngay.
Bàn tay dưới ống tay áo của Bạch Lâm Hoa không tự chủ được mà nhúc nhích, hỏi: "Là anh trai cậu sao?"
Tống Vân Hồi không hiểu vì sao cậu ta lại cho rằng như vậy, nhưng cậu không hỏi ra, chỉ lắc đầu, "Không phải, là một người bạn."
Bạch Lâm Hoa ngay lập tức xin lỗi, "Tôi còn cho rằng báo cáo hành trình buổi tối không phải với người nhà thì chính là bạn trai bạn gái."
Cậu ta vừa nói vừa không chút dấu vết chú ý vẻ mặt của Tống Vân Hồi.
Vẻ mặt đối phương không có biến hóa gì.
Cậu ta thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Rất đáng tiếc cả đoạn đường này Tống Vân Hồi không có bất kỳ đất dụng võ nào.
Nơi Bạch Lâm Hoa ở không tính là xa, đi bộ mười mấy hai mươi phút là đến nơi rồi.
Mãi cho đến khi đến cổng tiểu khu, Bạch Lâm Hoa nói: "Đã muộn vậy rồi, đến nhà tôi ngủ đỡ một đêm đi."
Tống Vân Hồi từ chối.
Bây giờ trời đã sắp sáng, đoán chừng rất khó bắt taxi xuyên thành phố, cậu định đến khách sạn ở một đêm.
Vừa khéo ngày mai lại phải đến phòng thu âm vào buổi sáng, sắp xếp vừa vặn.
Vì thế Bạch Lâm Hoa nhìn cậu rời đi, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng cậu bước đến đường phố lớn dưới ánh đèn, lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Về đến nhà, tắm rửa xong cầm điện thoại lên, Bạch Lâm Hoa mở mấy bài post mà bản thân đã sưu tầm trước kia ra, sau đó góp nhặt từng thông tin.
# Lúc gặp mặt bạn trên mạng cần phải chú ý những gì #
# Lúc gặp mặt bạn trên mạng nên làm thế nào để gây ấn tượng tốt với đối phương #
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
# Làm thế nào mới có thể thuyết phục bạn trên mạng gặp mặt #
*
Tống Vân Hồi tìm một khách sạn gần đây để ở tạm.
Khách sạn không thoải mái bằng ở nhà, nhưng hôm nay đã đủ mệt, cuối cùng cậu nhắm một mắt mở một mắt, vẫn là ngủ mất.
Ngày hôm sau cậu bị tiếng chuông điện thoại reo tỉnh.
Là chuông báo thức cậu đặt, còn có cuộc gọi gọi đến.
Cậu nhắm mắt mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường, tắt chuông báo thức, tiện tay nhận điện thoại.
Là một giọng nữ vừa ôn nhu vừa sốt ruột.
Tống Vân Hồi mở mắt.
Là Diệp Mẫn.
"Hôm qua bọn dì ngủ mất rồi nên không nhìn thấy tin nhắn của con, sáng nay thức dậy mới nhìn thấy, xảy ra chuyện gì sao, hiện giờ con vẫn ổn chứ?"
Trong lời nói của Diệp Mẫn tràn đầy tự trách, còn giục cậu nói, "Nhóc Vân con bây giờ đang ở đâu, xảy ra chuyện gì hãy nói cho dì biết, dì đến ngay lập tức."
Tống Vân Hồi nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia, không chút nghi ngờ lời đối phương là thật.
Cậu vừa tỉnh, đầu óc vẫn chưa kịp xoay chuyển, đối phương có lẽ cũng vậy, vừa thấy bức ảnh liền gọi điện thoại qua ngay.
Tỉnh táo lại mà ngẫm nghĩ, nếu thật sự có chuyện gì, cậu cũng sẽ không có thời gian gửi hình.
Tống Vân Hồi ngồi dậy, lại kiên nhẫn lặp lại chuyện tối qua một lần nữa.
Chỉ là lần này nội dung thoáng thay đổi.
Cậu tráo đổi thân phận với Bạch Lâm Hoa, nghe có vẻ rất an toàn, hoàn toàn là một người đi đường trong một vụ cướp bóc không thành.
Diệp Mẫn lúc này mới thở phào một hơi.
Quả tim đang treo lơ lửng tạm thời về chỗ cũ, lý trí dần dần trở về, bà cuối cùng cũng ý thức được đây chỉ đơn thuần là nhầm lẫn.
Nhưng phu nhân Diệp Mẫn không hổ là phu nhân Diệp Mẫn, hoàn toàn không chút lúng túng, lại hỏi tiếp, "Con ăn sáng chưa?"
Bà nhấn mạnh, "Nhất định phải nhớ ăn bữa sáng, trước đây ở bệnh viện có một bác sĩ nói với dì......."
Bà nói liên miên không ngừng, Tống Vân Hồi mở loa ngoài, vừa nghe vừa mặc quần áo.
Sáng nay nhiệt độ thấp, tất cả mọi thứ sờ đến gần như đều lạnh cóng, rất dễ khiến người ta tỉnh táo lại.
Ngoài cửa sổ xe cộ đông đúc, nổi lên một lớp sương mù nhẹ, nơi xa một chút đều bị vùi lấp trong sương mù, nhìn không rõ lắm.
Giống như một ngày bình thường.
Vẫn là một buổi sáng rất náo nhiệt.
Ít nhất thì trước kia trừ mẹ cậu ra thì chưa từng có ai nguyện ý nêu đủ loại ví dụ nói cho cậu biết tính nghiêm trọng của việc bỏ bữa sáng.
Mấy bác gái trong Tống trạch sẽ chuẩn bị một bữa sáng kiểu tây theo ý của ông bà chủ, cậu có thể lựa chọn ăn hoặc không ăn.
Không ăn chỉ là ít đi một cái dĩa và một bộ dao nĩa mà thôi, mấy bác gái giúp việc còn vui vẻ vì rửa ít đi chút đồ là đằng khác.
"Dì nói cho con biết nhá, Tiểu Thư lúc nhỏ......"
"......Số điện thoại bạn liên lạc hiện đang trong cuộc trò chuyện, xin hãy gọi lại sau."
Tần Thư vẫn chưa đặt điện thoại di động xuống, trợ lý đứng ở cửa phòng nghỉ nhìn anh, vẻ mặt sốt ruột, nhưng lại không dám làm phiền.
Buổi công chiếu ra mắt phim điện ảnh sắp bắt đầu.
Tần Thư đặt điện thoại xuống, xoay người đi về phía cửa.
Buổi công chiếu phim trước khi chính thức bắt đầu phát sóng sẽ đồng thời mở livestream, liên tục chiếm đóng hotsearch một tuần tới, phòng livestream vừa mở, vì số lượng người truy cập quá nhiều mà trực tiếp kẹt cứng, vài phút sau mới hòa hoãn lại một chút, một số người cuối cùng cũng có thể chen vào, còn nhiều người vẫn đang xoay vòng vòng loading bên ngoài.
[Lần này Tống Vân Hồi dù sao cũng nên đến nhỉ]
[Lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện, cũng sắp quên mất vì sao ghét cậu ta rồi, còn khó hiểu muốn thấy một chút]
[Siêu thoại đang đánh cược cậu ta có tới hay không kìa, antifan nhiều năm quả quyết cậu ta sẽ đến]
Những người khác có lẽ không biết, nhưng antifan nhiều năm như bọn họ lại hiểu rất rõ Tống Vân Hồi có bao nhiêu mong đợi bộ phim này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro