Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi
Gặp phụ huynh
Thời Kim
2024-11-21 23:25:33
Bạch Lâm Hoa gọi đến tựa như nói gì đó nhưng lại như không nói gì, ít
nhất thì Tống Vân Hồi không cảm thấy cậu ta nói đến trọng điểm, hai
người đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó cúp máy.
Lần nữa mở mic livstream lên, Tống Vân Hồi liếc nhìn đống chấm hỏi đầy màn hình, nói: “Không có gì đâu, chỉ là vừa rồi có một người bạn gọi đến cho mình mà thôi.”
Cậu vừa chống cằm đăng nhập tài khoản âm nhạc trên máy tính vừa nói: “Cậu ấy cũng khen ngợi Đường về> nữa, nói bài hát này rất hay bảo mình hãy nghe thử.”
Cậu nói lời này mà chẳng hề đỏ mặt chút nào.
[Sữa Đậu Nành! Người ta muốn nghe! Cậu hát đi mà!]
[Đây là thỉnh cầu cả đời này của tui đó!]
[Nghiện Đường về> mất rồi, Sữa Đậu Nành, thương thương, hát i mà!]
Kèm theo một chuỗi tặng thưởng.
Màn hình ngập tràn sắc màu rực rỡ, nhất thời có chút khó mà phân biệt được ai đã tặng gì.
Bên trên xuất hiện hai băng biểu ngữ nhỏ, những tặng thưởng khác cũng liên tiếp xuất hiện, nhưng không thể nào che khuất hai băng biểu ngữ kia.
“Cảm ơn đã tặng thưởng, hãy tiêu tiền một cách lý trí.”
Bị màn hình tràn đầy màu sắc chiếu tới, Tống Vân Hồi chớp chớp mắt, khi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút cậu mới tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
Cậu không suy xét gì về tặng thưởng nên không cũng biết quà nào giá trị ra sao, thông thường đều nhìn mức độ hoa lệ rực rỡ của nó mà nhận định, nếu nhìn kịp cậu sẽ cảm ơn từng cái một, còn không kịp cậu sẽ thống nhất cảm ơn một lần.
Đường về> vẫn trụ vững trên top 1 tìm kiếm, đồng thời cũng dẫn đầu bảng xếp hạng bài hát hot bên dưới, cứ theo đà này hẳn là còn tiếp tục tiến xa hơn nữa.
“Được rồi, mình đi xem lời bài hát, tạm thời đóng bão bình luận một xíu nhé.”
Thực ra Tống Vân Hồi hoàn toàn không cần phải xem lời bài hát, cậu chỉ đơn thuần muốn mắt mình nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Khúc nhạc dạo vang lên, cậu hoàn toàn không nhìn vào màn hình.
Hậu quả của việc đóng bão bình luận là cậu không hề nhìn thấy số lượng người trong phòng livestream bất chợt tăng vọt lên và bão bình luận đã tăng gấp đôi so với trước đó.
[Thấy biểu ngữ mà đến, hé lô cả nhà iu, tui đến để vây xem ông lớn đầu bảng nè]
[!!! Đường về> vừa ra mắt đã có người cover rồi à, kinh hỉ!]
[Hay quá! Vì sao trước giờ chưa từng thấy qua streamer nhỉ]
[Đã xem qua trang chủ của streamer nhiều lần rùi, chỉ là thời gian phát sóng có hơi cõi âm xíu]
[Tin vui của người mất ngủ nha! Cõi âm thì cõi âm chớ, tui thích QAQ]
[Mới từ phòng live cách vách qua, quả nhiên đầu bảng với nhì bảng vẫn có chút cách biệt ha, ra vẻ hơn hẳn so với cách vách đấy]
[Sữa Đậu Nành hát hay quá hu hu hu]
[Từ chối *dìm hàng từ chối dìm hàng nhé, Sữa Đậu Nành chỉ thích ca hát và tán gẫu thôi]
(*) Từ gốc là “kéo giẫm/lạp thải” (拉踩): Chỉ việc fan chê bai hạ bệ diễn viên/thần tượng khác để nâng thần tượng của mình lên.
[Hôm nay tan làm sớm, vừa tan tầm liền nhìn thấy Sữa Đậu Nành mở live, hay quá!]
[Dìm hàng vô dụng, nghe hát đàng hoàng đê]
Chút đầu mối cứ vậy bị dập tắt, đợi đến khi Tống Vân Hồi lại lần nữa mở bão bình luận ra thì phòng live đã khôi phục trạng thái hòa thuận, bình luận đồng loạt đều là [Chúc mừng đầu bảng]
Đầu bảng?
Cậu liếc nhìn góc trái của phòng live, phát hiện bên trên quả thực có tiêu đề phụ.
Bình thường có khoảng mười mấy đến mấy chục cái tên và thứ hạng, nhưng hình như không nhìn thấy hạng nhất.
Thoáng tạm dừng một phút, gặp chuyện gì khó đã có Baidu, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng đã hiểu.
Xếp hạng của phòng live hoàn toàn dựa vào tặng thưởng và số người xem online, thường thì tặng thưởng chiếm phần lớn hơn.
Hiểu rồi, vừa rồi hẳn là có người đã tặng thưởng rất lớn cho cậu dẫn đến xếp hạng phòng live của cậu tăng lên vùn vụt.
Lần đầu tiên cậu mở bảng xếp hạng tặng thưởng ra.
Hạng nhất là một tài khoản gọi là Quýt, theo sau là một chuỗi số bỏ xa hạng nhì.
Tên của chủ tài khoản này nhìn qua không giống người lớn tuổi.
Tạm thời ghi nhớ tài khoản của đối phương trước đã, Tống Vân Hồi đặt điện thoại di động xuống rồi tiếp tục tán gẫu với các khán giả của phòng live.
Dù rằng độ nổi tiếng một đường tăng vọt, nhưng cuối cùng cậu vẫn đúng giờ tắt live như thường.
Tắt live xong cậu không lui ra ngay mà theo trí nhớ trước đó tìm đến tài khoản tên Quýt, gửi cho đối phương một tin nhắn.
Cậu bảo đối phương hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu còn là vị thành niên thì hãy trực tiếp liên hệ với nền tảng xin hoàn lại, nếu đã thành niên thì nên cẩn thận cân nhắc một chút, kiếm tiền không dễ.
Hiện tại trên người cậu không có bao nhiêu tiền, nhưng cũng không tính là thiếu tiền đến mức phải dựa vào tặng thưởng để duy trì cuộc sống.
Đối phương hồi âm lại rất nhanh, thái độ cũng kiên quyết.
Không cần hoàn lại.
Thấy thái độ đối phương kiên quyết, Tống Vân Hồi cũng không khuyên tiếp nữa, sau khi nói vài câu cảm ơn mới logout đi tắm, vừa ngả đầu liền ngủ ngay.
Ngủ được một lúc thì di động chốc chốc lại reo lên, cậu liền mơ màng chộp lấy bật chế độ chớ làm phiền, sau đó thư thả tiến vào mộng đẹp.
***
Nhà họ Tống.
Màn đêm thăm thẳm đã buông xuống, nhưng phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Ngày mốt chính là tiệc tối sinh nhật của Tống Thành, việc này vốn có thể giao cho người khác làm nhưng Tống Vân Dương không muốn để người khác nhúng tay vào, cuối cùng vẫn quyết định tự làm.
Vốn dĩ mọi chuyện đã sắp xếp gần như ổn thỏa, nhưng biến số duy nhất lại ở chỗ Tống Vân Hồi.
Bất luận danh tiếng ở bên ngoài của Tống Vân Hồi có tệ bao nhiêu thì tiệc sinh nhật của cha ruột vẫn nên có mặt chứ.
Mọi người đều chưa từng suy xét qua việc liệu cậu có đến tham dự hay không.
Bọn họ -- bao gồm cả Tống Thành và người giúp việc trong nhà, đều cho rằng Tống Vân Hồi nhất định sẽ về.
Nhưng lần này có vẻ không giống.
Cụ thể thì hiện tại bọn họ không liên lạc được với Tống Vân Hồi, thậm chí còn không biết đối phương đang ở đâu.
Kể từ lần kết thúc cuộc trò chuyện bằng sự trào phúng của Tống Vân Hồi – Tống Vân Dương không cho rằng đó là câu chúc phúc, hắn nhận định đó là một loại mỉa mai đâm thẳng vào lòng người, sau đó hắn cũng không tiếp tục chủ động tìm Tống Vân Hồi nữa, Tống Vân Hồi cũng chưa từng liên lạc với hắn.
Đây là lần đầu tiên Tống Vân Hồi không chịu cúi mình chủ động nhận sai.
Tống Vân Dương luôn cảm thấy có gì đó lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, nhưng hắn không biết đó là gì, cũng không có hứng thú suy nghĩ.
Hắn chỉ cảm thấy buồn bực.
Việc này không giống với xử lý chuyện của công ty, lúc sự lý chuyện của công ty, bất luận là vấn đề có phức tạp đến đâu hắn đều có thể bình tĩnh suy xét, nhưng hiện tại không được.
Ngoại trừ âm thanh lật giấy, trong phòng còn truyền đến tiếng bước chân.
Bác Trần bước vào phòng khách, tiếp đó đón nhận ánh mắt của Tống Vân Dương, lắc đầu, ăn nói vô cùng khéo léo, “Có lẽ cậu hai đã ngủ rồi.”
Không liên lạc được với đối phương nếu không phải đã mở chế độ chớ quấy rầy thì chính là đã cho số bọn họ vào danh sách đen.
Chế độ làm việc và nghỉ ngơi của cậu hai bọn họ biết, thức khuya là chuyện bình thường, bây giờ hẳn là không đến nỗi mở chế độ quấy rầy, chỉ còn lại một khả năng.
Nhưng lời này ông ta không dám nói ra.
“Bác Trần, ngày Tống Vân Hồi đi có nói gì với bác không?”
Bác Trần gần như ngay lập tức nhớ lại ánh mắt không mang theo chút độ ấm nào cùng với một câu ‘bảo trọng’ nhẹ nhàng ngày đó.
Một lúc sau, ông ta cúi đầu đáp: “Không có gì đặc biệt cả.”
Tống Vân Dương cau mày, liếc mắt nhìn thời gian, sau đó nói: “Không còn sớm nữa, bác Trần bác đi nghỉ ngơi trước đi.”
Bác Trần thấy hắn nhíu chặt đầu mày, cuối cùng vẫn yên lặng rời đi.
Lúc cậu cả buồn bực, dám vượt khó tiến lên cũng chỉ có cậu hai.
Bao gồm cả cậu chủ nhỏ Tống Tử Thư nữa, còn mấy người như bọn họ đều không dám.
Căn phòng trống trải chỉ còn lại âm thanh lật giấy.
Người giúp việc của nhà họ Tống đều đang suy đoán liệu cậu hai có về hay không, bên ngoài cũng thế.
Người trong giới đều âm thầm để ý.
Sau đó tin tức ngầm truyền ra, bảo rằng trước sinh nhật Tống Thành một ngày vẫn không thấy bóng dáng Tống Vân Hồi đâu.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đã đến nhà họ Tống trước sinh nhật Tống Thành một ngày.
Hôm nay vừa hay là chủ nhật, mọi người đều đang nghỉ ngơi ở nhà.
Đưa quà cho bác Trần xong, nhóm người ngồi xuống ghế sofa tại phòng khách.
Trong phòng khách to lớn có không ít người đang đứng.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn ngồi cùng nhau, Tống Thành và một người phụ nữ tướng mạo dịu dàng ngồi cạnh nhau, còn Tống Vân Dương và Tống Tử Thư cùng ngồi bên cạnh.
Tống Thành giới thiệu với bọn họ, người phụ nữ là Từ Vi, bên cạnh là Tống Tử Thư.
Diệp Mẫn từ đầu đến cuối đều cười nhạt, đợi giới thiệu xong thì mỉm cười gật đầu.
Người giúp việc trong nhà đứng một bên châm trà bài trí điểm tâm, trong khung cảnh náo nhiệt lại mang theo chút ngượng ngùng.
Mười mấy năm trước móng của nhà họ Tần vẫn còn ở đây, về sau đã dọn đi, hai người Tần Kiến Viễn lần này lấy thân phận đã từng là hàng xóm qua lại thân thiết mà tới, quan hệ nói gần không gần nói xa không xa.
Hai gia đình trước đây có mối quan hệ thân thiết là vì Diệp Mẫn và vợ trước của Tống Thành – Hứa Văn Huệ là bạn bè thân thiết mười mấy năm, bây giờ Tống Thành đã lấy vợ khác, con trai cũng đã lớn như vậy, luôn có một loại quỷ dị không nói nên lời.
“Thì ra Vân Dương đã bắt đầu quản lý công ty rồi à, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Diệp Mẫn mỉm cười vui vẻ, nói, “Lúc nhỏ con nói lớn lên phải kiếm tiền nuôi em trai, bây giờ đã thực hiện được rồi này.”
Nhớ đến chuyện ngày xưa, nụ cười trên mặt bà càng thêm chân thật, “Lúc đó Vân Hồi và tiểu Thư chơi rất thân với nhau, tiểu Thư nói sau này nó sẽ kiếm tiền nuôi Vân Hồi, con còn cực kỳ không vui.”
Lúc nhỏ Tần Tiểu Thư không thích chơi cùng các bạn nhỏ khác, chỉ thích ở một mình đọc sách trồng hoa, nhưng vô tình Tống Vân Hồi lại là một người hướng ngoại và dồi dào tinh thần khiêu chiến, kiên quyết quấy rầy lôi kéo Tần Tiểu Thư trở thành bạn bè, hai nhóc con ngày ngày đều ngồi xổm cùng nhau dằn vặt hoa hoa cỏ cỏ.
Lúc đó Tần Tiểu Thư nói sau này phải mua một ngôi nhà có vườn qua thật lớn để nuôi Tống Vân Hồi, kiếm tiền để cậu ngày ngày có thể trồng hoa.
Tống Vân Dương tới tìm em trai nhà mình về nhà ăn cơm đúng lúc nghe thấy câu này, hai bạn nhỏ suýt chút nữa đánh nhau xem em trai thuộc về ai.
Tống Vân Dương dời mắt.
Tống Tử Thư ngồi bên cạnh thoáng cúi đầu xuống, một cảm giác hoảng sợ vô cớ dâng lên.
Chuyện mà những người này nói, y chưa từng tham dự vào.
Bởi vì chưa từng tham dự nên càng thêm sợ hãi.
Y không thích những việc nằm ngoại tầm kiểm soát của mình, giữa bọn họ và y như cách một lớp màng, y cảm giác như mình là người của thế giới khác.
Diệp Mẫn khen Tống Vân Dương xong lại khen Tống Tử Thư, bà không biết y có ưu điểm gì, vì thế khen y lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn.
Khóe môi Tống Tử Thư giật giật, cuối cùng giật ra một nụ cười.
Là một nụ cười tiêu chuẩn.
Mọi người vui vẻ trò chuyện cùng nhau.
Mãi đến khi Diệp Mẫn nhìn xung quanh một vòng, sau đó hỏi: “Vân Hồi đâu, vẫn đang công tác sao?”
Bọn họ ở nước ngoài quanh năm, hiện tại vừa về nước không lâu, vẫn chưa kịp hiểu mưa gió bão táp trên mạng.
Tự nhiên cũng không hiểu vẻ mặt cứng ngắc của những người ngồi ở đây.
Tuy bọn họ không hiểu nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán được chuyện gì.
Lúc Diệp Mẫn bước vào đã chú ý thấy rồi, hoa trong vườn đã không còn những loài hoa mà Văn Huệ thích nữa, trên tường cũng không còn treo ảnh gia đình như trước đây, bố trí trong nhà cũng có thay đổi rất lớn.
Như vậy dường như cũng rất bình thường.
Sau ngần ấy năm, mọi thứ thay đổi cũng là chuyện thường tình.
Nhưng gia đình này không nên thiếu mất một người.
Tống Vân Dương đúng lúc nói: “Em ấy đang đi công tác.”
Có lẽ để lái sang chuyện khác, Tống Thành nói lầu hai có phòng trà, mời bọn họ đến đó ngồi một lúc.
Diệp Mẫn ngước mắt, lại lần nữa nhìn Tống Thành và Tống Vân Dương.
Bọn họ ngồi ở phòng khách một hồi, sau đó cùng nhau lên lầu.
Lúc đi ngang qua gian phòng nào đó, cửa phòng chưa khóa chặt, chậm rì rì mở ra một khe nhỏ.
Là một gian phòng rất đẹp.
Sáng sủa nhưng cũng rất trống trải, bên trong đặt một số thứ không biết tên, còn lại cái gì cũng không có, ánh nắng mặt trời tràn ngập căn phòng chiếu vào một chồng đồ vật linh tinh.
Diệp Mẫn chú ý thấy Tống Tử Thư bên cạnh không dấu vết tiến lên trước hai bước, vừa khéo che khuất khe cửa.
Khóe môi bà hạ xuống.
Dù rằng đã qua hai mươi mấy năm, nhưng bà vẫn nhớ như in rất lâu trước đây, Hứa Văn Huệ vác theo bụng bầu lớn kéo bà tới đây, chỉ vào gian phòng này và nói:
“Đây là gian phòng tớ và lão Thành chuẩn bị cho cục cưng sắp chào đời đấy, đẹp không.”
Hứa Văn Huệ lúc đó mặt mày ôn nhu, nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, trong mắt đều là mong đời đứa nhỏ trong bụng chào đời.
Cho dù sau này Văn Huệ mắc bệnh trở nên gầy gò ốm yếu, lúc bà qua nhà thăm cô ấy, đẩy xe lăn cùng cô ấy tản bộ trong sân, cô ấy vẫn sẽ híp mắt nhìn về phía cửa sổ, nói cục cưng nhỏ nhà cô ấy đang đánh đàn bên trong.
“……”
Cả quá trình sau đó Diệp Mẫn không hề nói chuyện nữa.
Tần Kiến Viễn và Tống Thành trò chuyện, những người còn lại đều ngồi bên cạnh ăn bánh uống trà.
Sau đó hai người rời đi.
“Cạch”
Cửa xe đóng lại, mắt Diệp Mẫn ngay lập tức ửng đỏ.
Bà tưởng rằng đã qua nhiều năm như vậy, lúc đến nơi này một lần nữa cảm xúc sẽ không biến hóa lớn đến thế.
Nhưng khi nhìn thấy dấu vết của bạn thân từng chút một phai mờ và biến mất dần trong căn nhà này, bà vẫn rất khó mà bình tĩnh nổi.
Sau khi Tống Thành đi thêm bước nữa, bọn họ cũng không còn bất kỳ lập trường nào đến cửa thăm hỏi, cũng không có cách nào đến nhìn hai đứa trẻ.
Bà vẫn luôn cho rằng cho dù có gia đình mới, Tống Thành vẫn sẽ đối xử tốt với con của Văn Huệ.
Lần này về nước, vừa hay đụng phải dịp Tống Thành tổ chức sinh nhật, lúc này bọn họ mới có cơ hội tới đây, muốn nhân cơ hội này đến thăm hai đứa trẻ.
Nhưng kết quả lại thành ra như vậy.
Nhắc đến Tống Vân Hồi nét mặt của người đối diện đều cứng đờ, gian phòng Văn Huệ tỉ mỉ chuẩn bị để chào đón sự có mặt của Tống Vân Hồi lại dễ dàng biến thành một nơi chứa đồ vật linh tinh, không còn chút dấu vết của sự sống nào.
Diệp Mẫn dựa vào cửa sổ xe, thấp giọng nói: “Cũng không biết hiện giờ Vân Hồi đang ở đâu, sống có tốt không.”
Tần Kiến Viễn bên cạnh không nói lời dư thừa, chỉ vỗ nhẹ lưng bà, nói: “Không cần lo lắng, nhất định sống tốt.”
“Đợi gặp con trai rồi chúng ta cùng nhau tìm thử xem sao, xem có thể liên lạc với Vân Hồi không.”
Dù mấy đứa trẻ đã trưởng thành cả rồi, nhưng ông biết Diệp Mẫn vẫn xem đối phương như đứa nhỏ, Tần Thư cũng vậy, hai đứa nhỏ nhà họ Tống cũng vậy.
Tần Kiến Viễn ngẩng đầu lên, nói với tài xế phía trước: “Đến sân bay.”
***
Hôm nay không có việc gì làm, Tống Vân Hồi lại đến nhà Tần Thư làm ổ.
Cam Tử nhảy nhót tung tăng cả một buổi tối, bây giờ vẫn đang ngủ say như chết, Tống Vân Hồi nhân cơ hội xoa nắn đệm thịt mũm mỉm hồng hào của nhóc một lúc, sau đó thỏa mãn rời đi.
Không có Cam Tử chơi cùng, cậu nghĩ đến đống đồ thực phẩm đông lạnh tối qua mình làm, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, cậu quyết định cầu cứu Tần Thư, học lại kỹ năng bếp núc một chút.
Hôm nay đúng lúc Tần Thư định làm bánh mì, Tống Vân Hồi liền xung phong nhận việc giúp đỡ.
Buộc tạp dề lên, Tống Vân Hồi quay đầu, mỉm cười sáng lạn, hỏi:
“Thế nào, có phải rất đẹp trai không?”
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng đôi đồng tử nhạt màu của cậu, nhẹ nhàng lay động.
Trong lòng như bị thứ gì đó gãi nhẹ qua.
Tần Thư nhất thời không lên tiếng.
Thấy Tần Thư không trả lời, trai đẹp Tống Vân Hồi than thở, “Không phải nói đàn ông biết nấu cơm là đẹp trai nhất sao?”
Tần Thư bước đến phía sau cậu, giúp cậu buộc chặt tạp dề lại một chút, đáp, “Đẹp.”
Tống Vân Hồi được dỗ dành vui vẻ ngay lập tức nở nụ cười.
Phòng bếp rất lớn, hoàn toàn có thể chứa chấp được hai người, Tống Vân Hồi được an bài công việc lấy nguyên liệu cần thiết và bày lên bàn, rất đơn giản rất dễ làm.
Chiêm ngưỡng một chút tủ lạnh nhà Tần Thư, cậu phát ra một tiếng thán phục của một kẻ chưa từng va chạm xã hội.
Nói tóm lại là khác hoàn toàn cái nhà mình.
Lấy nguyên liệu cần thiết ra, lúc nhìn về phía Tần Thư một lần nữa, bóng dáng của anh lại bất giác cao hơn to hơn trước một chút.
Hóa ra đàn ông biết nấu cơm thật sự rất đẹp trai.
Là một người thầy, có thể nói Tần Thư vô cùng xứng với chức trách.
Anh dạy rất tỉ mỉ, từ lượng sử dụng đến các bước thực hiện, mỗi một bước đều giải thích hết sức rõ ràng.
Tống Vân Hồi làm theo anh, luôn cảm thấy một giây sau bản thân có thể nướng ra một cái bánh thơm nhất trần đời.
Nhân lúc bột mì vẫn đang ủ men, Tần Thư đưa cậu đi làm những công đoạn chuẩn bị khác.
Trong miệng đang ngậm bình sữa dâu mang từ nhà đến, cậu tiện tay đưa cho Tần Thư một hộp.
Hai người mỗi người cầm một bình sữa dâu chậm rãi trao đổi.
Quá trình dạy học diễn ra rất suôn sẻ, đồng thời thầy Tần cũng cảm thấy Tống Vân Hồi đã có thể một mình đảm đương được công việc, lúc điện thoại di động đặt trong phòng khách vang lên liền yên tâm giao công việc trộn bột mì cho cậu.
Tống Vân Hồi nắm tay: “Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
Trộn bột thực ra cũng không tính là khó, chỉ cần nghiêm túc cẩn thận một chút, căn bản sẽ không phạm lỗi.
Nhưng nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn này thì cũng xảy ra ngoài ý muốn nọ.
Trong tay đang thấp thỏm cầm một thìa bột, Tống Vân Hồi trơ mắt nhìn một cục lông xù màu cam đột ngột xuất hiện ở bên kia bàn.
Một cái đầu tròn tròn màu cam nhô lên.
Hết sức đáng yêu lại cực kỳ vô tội.
Bé mèo đáng yêu xông tới.
Thích làm gì thì làm đó, bất chấp tất cả, tự nhiên phóng khoáng.
Nhóc dùng móng vuốt giẫm lên bột mì.
Trong nháy mắt, đường nhìn hóa thành màu trắng, thiên nữ rải hoa, sương mù bốc lên, bụi khói cấp 10.
Một người một mèo nhất thời rơi vào trầm mặc.
Trước khi Cam Tử kịp làm thêm điều gì nữa, Tống Vân Hồi nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bé mèo đang gắng sức chạy trốn, giữ chặt lấy đầu sỏ.
Ôm trong lòng cục lông xù trắng tinh, cậu nhìn bột mì tung bay tứ phía, lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt.
Tiếng bước chân dần đến gần.
Tống Vân Hồi quay đầu lại đón lấy ánh mắt của Tần Thư vừa nói chuyện điện thoại xong trở lại.
Một người một mèo đều thẳng tắp nhìn anh, vẻ mặt giống nhau như đúc.
“……”
Lại là một trận trầm mặc.
Túm lấy Cam Tử vẫn đang nỗ lực giãy dụa trong tay Tống Vân Hồi, giọng nói của Tần Thư bất giác thấp hơn một chút so với bình thường, nói: “Áo dơ hết rồi, tôi đi lấy cái khác cho cậu.”
“Cam Tử phạm lỗi, hôm nay không có cá khô nhỏ cho mày.”
Anh hiển nhiên đã thấy rõ mọi chuyện.
Tống Vân Hồi phản xạ có điều kiện đáp ‘ok’, sau đó lại nói: “Hay là đừng trừ cá khô nhỏ của nó được không.”
Tần Thư đã đi lấy quần áo.
Tống Vân Hồi càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cậu tay nhanh hơn não trực tiếp tiến lên phía trước túm lấy Tần Thư.
Đối phương quay đầu, ngũ quan tuấn lãng trưởng thành, khóe môi hơi cong, ý cười nơi đáy mắt rất rõ ràng.
Tên này quả nhiên đang nhịn cười!
Tống Vân Hồi giống như nhớ đến gì đó, cấp tốc vọt vào phòng rửa mặt nhìn bản thân trong gương.
Ngoại trừ trên mặt dính chút bột mì ra, còn lại không có gì mà.
Cậu hợp tình hợp lý nghi ngờ Tần Thư dễ bị chọc cười.
Cậu vẫn đang soi mình trong gương, thầy Tần dễ bị chọc cười đã tìm quần áo đến.
Hai người còn chưa kịp nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Thư đưa quần áo cho Tống Vân Hồi, nói, “Có thể là quản lý tiểu khu, cậu thay quần áo trước đi, tôi đi mở cửa.”
Tống Vân Hồi gật đầu, cởi tạp dề xuống trước.
Qua một lúc sau.
Nghĩ rằng quản lý tiểu khu đã đi rồi, Tống Vân Hồi vừa xắn ống tay áo dài quá mức vừa đi đến phòng bếp nói:
“Áo của Tần Thư anh to thật đấy.”
Vừa ngước mắt liền đối diện với ánh mắt của ba người đang đứng ở cửa.
- -
Thực tập xong ròi các bác ạ ~Tung bông~ (> ਊ )
Lần nữa mở mic livstream lên, Tống Vân Hồi liếc nhìn đống chấm hỏi đầy màn hình, nói: “Không có gì đâu, chỉ là vừa rồi có một người bạn gọi đến cho mình mà thôi.”
Cậu vừa chống cằm đăng nhập tài khoản âm nhạc trên máy tính vừa nói: “Cậu ấy cũng khen ngợi Đường về> nữa, nói bài hát này rất hay bảo mình hãy nghe thử.”
Cậu nói lời này mà chẳng hề đỏ mặt chút nào.
[Sữa Đậu Nành! Người ta muốn nghe! Cậu hát đi mà!]
[Đây là thỉnh cầu cả đời này của tui đó!]
[Nghiện Đường về> mất rồi, Sữa Đậu Nành, thương thương, hát i mà!]
Kèm theo một chuỗi tặng thưởng.
Màn hình ngập tràn sắc màu rực rỡ, nhất thời có chút khó mà phân biệt được ai đã tặng gì.
Bên trên xuất hiện hai băng biểu ngữ nhỏ, những tặng thưởng khác cũng liên tiếp xuất hiện, nhưng không thể nào che khuất hai băng biểu ngữ kia.
“Cảm ơn đã tặng thưởng, hãy tiêu tiền một cách lý trí.”
Bị màn hình tràn đầy màu sắc chiếu tới, Tống Vân Hồi chớp chớp mắt, khi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút cậu mới tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
Cậu không suy xét gì về tặng thưởng nên không cũng biết quà nào giá trị ra sao, thông thường đều nhìn mức độ hoa lệ rực rỡ của nó mà nhận định, nếu nhìn kịp cậu sẽ cảm ơn từng cái một, còn không kịp cậu sẽ thống nhất cảm ơn một lần.
Đường về> vẫn trụ vững trên top 1 tìm kiếm, đồng thời cũng dẫn đầu bảng xếp hạng bài hát hot bên dưới, cứ theo đà này hẳn là còn tiếp tục tiến xa hơn nữa.
“Được rồi, mình đi xem lời bài hát, tạm thời đóng bão bình luận một xíu nhé.”
Thực ra Tống Vân Hồi hoàn toàn không cần phải xem lời bài hát, cậu chỉ đơn thuần muốn mắt mình nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Khúc nhạc dạo vang lên, cậu hoàn toàn không nhìn vào màn hình.
Hậu quả của việc đóng bão bình luận là cậu không hề nhìn thấy số lượng người trong phòng livestream bất chợt tăng vọt lên và bão bình luận đã tăng gấp đôi so với trước đó.
[Thấy biểu ngữ mà đến, hé lô cả nhà iu, tui đến để vây xem ông lớn đầu bảng nè]
[!!! Đường về> vừa ra mắt đã có người cover rồi à, kinh hỉ!]
[Hay quá! Vì sao trước giờ chưa từng thấy qua streamer nhỉ]
[Đã xem qua trang chủ của streamer nhiều lần rùi, chỉ là thời gian phát sóng có hơi cõi âm xíu]
[Tin vui của người mất ngủ nha! Cõi âm thì cõi âm chớ, tui thích QAQ]
[Mới từ phòng live cách vách qua, quả nhiên đầu bảng với nhì bảng vẫn có chút cách biệt ha, ra vẻ hơn hẳn so với cách vách đấy]
[Sữa Đậu Nành hát hay quá hu hu hu]
[Từ chối *dìm hàng từ chối dìm hàng nhé, Sữa Đậu Nành chỉ thích ca hát và tán gẫu thôi]
(*) Từ gốc là “kéo giẫm/lạp thải” (拉踩): Chỉ việc fan chê bai hạ bệ diễn viên/thần tượng khác để nâng thần tượng của mình lên.
[Hôm nay tan làm sớm, vừa tan tầm liền nhìn thấy Sữa Đậu Nành mở live, hay quá!]
[Dìm hàng vô dụng, nghe hát đàng hoàng đê]
Chút đầu mối cứ vậy bị dập tắt, đợi đến khi Tống Vân Hồi lại lần nữa mở bão bình luận ra thì phòng live đã khôi phục trạng thái hòa thuận, bình luận đồng loạt đều là [Chúc mừng đầu bảng]
Đầu bảng?
Cậu liếc nhìn góc trái của phòng live, phát hiện bên trên quả thực có tiêu đề phụ.
Bình thường có khoảng mười mấy đến mấy chục cái tên và thứ hạng, nhưng hình như không nhìn thấy hạng nhất.
Thoáng tạm dừng một phút, gặp chuyện gì khó đã có Baidu, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng đã hiểu.
Xếp hạng của phòng live hoàn toàn dựa vào tặng thưởng và số người xem online, thường thì tặng thưởng chiếm phần lớn hơn.
Hiểu rồi, vừa rồi hẳn là có người đã tặng thưởng rất lớn cho cậu dẫn đến xếp hạng phòng live của cậu tăng lên vùn vụt.
Lần đầu tiên cậu mở bảng xếp hạng tặng thưởng ra.
Hạng nhất là một tài khoản gọi là Quýt, theo sau là một chuỗi số bỏ xa hạng nhì.
Tên của chủ tài khoản này nhìn qua không giống người lớn tuổi.
Tạm thời ghi nhớ tài khoản của đối phương trước đã, Tống Vân Hồi đặt điện thoại di động xuống rồi tiếp tục tán gẫu với các khán giả của phòng live.
Dù rằng độ nổi tiếng một đường tăng vọt, nhưng cuối cùng cậu vẫn đúng giờ tắt live như thường.
Tắt live xong cậu không lui ra ngay mà theo trí nhớ trước đó tìm đến tài khoản tên Quýt, gửi cho đối phương một tin nhắn.
Cậu bảo đối phương hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu còn là vị thành niên thì hãy trực tiếp liên hệ với nền tảng xin hoàn lại, nếu đã thành niên thì nên cẩn thận cân nhắc một chút, kiếm tiền không dễ.
Hiện tại trên người cậu không có bao nhiêu tiền, nhưng cũng không tính là thiếu tiền đến mức phải dựa vào tặng thưởng để duy trì cuộc sống.
Đối phương hồi âm lại rất nhanh, thái độ cũng kiên quyết.
Không cần hoàn lại.
Thấy thái độ đối phương kiên quyết, Tống Vân Hồi cũng không khuyên tiếp nữa, sau khi nói vài câu cảm ơn mới logout đi tắm, vừa ngả đầu liền ngủ ngay.
Ngủ được một lúc thì di động chốc chốc lại reo lên, cậu liền mơ màng chộp lấy bật chế độ chớ làm phiền, sau đó thư thả tiến vào mộng đẹp.
***
Nhà họ Tống.
Màn đêm thăm thẳm đã buông xuống, nhưng phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Ngày mốt chính là tiệc tối sinh nhật của Tống Thành, việc này vốn có thể giao cho người khác làm nhưng Tống Vân Dương không muốn để người khác nhúng tay vào, cuối cùng vẫn quyết định tự làm.
Vốn dĩ mọi chuyện đã sắp xếp gần như ổn thỏa, nhưng biến số duy nhất lại ở chỗ Tống Vân Hồi.
Bất luận danh tiếng ở bên ngoài của Tống Vân Hồi có tệ bao nhiêu thì tiệc sinh nhật của cha ruột vẫn nên có mặt chứ.
Mọi người đều chưa từng suy xét qua việc liệu cậu có đến tham dự hay không.
Bọn họ -- bao gồm cả Tống Thành và người giúp việc trong nhà, đều cho rằng Tống Vân Hồi nhất định sẽ về.
Nhưng lần này có vẻ không giống.
Cụ thể thì hiện tại bọn họ không liên lạc được với Tống Vân Hồi, thậm chí còn không biết đối phương đang ở đâu.
Kể từ lần kết thúc cuộc trò chuyện bằng sự trào phúng của Tống Vân Hồi – Tống Vân Dương không cho rằng đó là câu chúc phúc, hắn nhận định đó là một loại mỉa mai đâm thẳng vào lòng người, sau đó hắn cũng không tiếp tục chủ động tìm Tống Vân Hồi nữa, Tống Vân Hồi cũng chưa từng liên lạc với hắn.
Đây là lần đầu tiên Tống Vân Hồi không chịu cúi mình chủ động nhận sai.
Tống Vân Dương luôn cảm thấy có gì đó lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, nhưng hắn không biết đó là gì, cũng không có hứng thú suy nghĩ.
Hắn chỉ cảm thấy buồn bực.
Việc này không giống với xử lý chuyện của công ty, lúc sự lý chuyện của công ty, bất luận là vấn đề có phức tạp đến đâu hắn đều có thể bình tĩnh suy xét, nhưng hiện tại không được.
Ngoại trừ âm thanh lật giấy, trong phòng còn truyền đến tiếng bước chân.
Bác Trần bước vào phòng khách, tiếp đó đón nhận ánh mắt của Tống Vân Dương, lắc đầu, ăn nói vô cùng khéo léo, “Có lẽ cậu hai đã ngủ rồi.”
Không liên lạc được với đối phương nếu không phải đã mở chế độ chớ quấy rầy thì chính là đã cho số bọn họ vào danh sách đen.
Chế độ làm việc và nghỉ ngơi của cậu hai bọn họ biết, thức khuya là chuyện bình thường, bây giờ hẳn là không đến nỗi mở chế độ quấy rầy, chỉ còn lại một khả năng.
Nhưng lời này ông ta không dám nói ra.
“Bác Trần, ngày Tống Vân Hồi đi có nói gì với bác không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác Trần gần như ngay lập tức nhớ lại ánh mắt không mang theo chút độ ấm nào cùng với một câu ‘bảo trọng’ nhẹ nhàng ngày đó.
Một lúc sau, ông ta cúi đầu đáp: “Không có gì đặc biệt cả.”
Tống Vân Dương cau mày, liếc mắt nhìn thời gian, sau đó nói: “Không còn sớm nữa, bác Trần bác đi nghỉ ngơi trước đi.”
Bác Trần thấy hắn nhíu chặt đầu mày, cuối cùng vẫn yên lặng rời đi.
Lúc cậu cả buồn bực, dám vượt khó tiến lên cũng chỉ có cậu hai.
Bao gồm cả cậu chủ nhỏ Tống Tử Thư nữa, còn mấy người như bọn họ đều không dám.
Căn phòng trống trải chỉ còn lại âm thanh lật giấy.
Người giúp việc của nhà họ Tống đều đang suy đoán liệu cậu hai có về hay không, bên ngoài cũng thế.
Người trong giới đều âm thầm để ý.
Sau đó tin tức ngầm truyền ra, bảo rằng trước sinh nhật Tống Thành một ngày vẫn không thấy bóng dáng Tống Vân Hồi đâu.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đã đến nhà họ Tống trước sinh nhật Tống Thành một ngày.
Hôm nay vừa hay là chủ nhật, mọi người đều đang nghỉ ngơi ở nhà.
Đưa quà cho bác Trần xong, nhóm người ngồi xuống ghế sofa tại phòng khách.
Trong phòng khách to lớn có không ít người đang đứng.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn ngồi cùng nhau, Tống Thành và một người phụ nữ tướng mạo dịu dàng ngồi cạnh nhau, còn Tống Vân Dương và Tống Tử Thư cùng ngồi bên cạnh.
Tống Thành giới thiệu với bọn họ, người phụ nữ là Từ Vi, bên cạnh là Tống Tử Thư.
Diệp Mẫn từ đầu đến cuối đều cười nhạt, đợi giới thiệu xong thì mỉm cười gật đầu.
Người giúp việc trong nhà đứng một bên châm trà bài trí điểm tâm, trong khung cảnh náo nhiệt lại mang theo chút ngượng ngùng.
Mười mấy năm trước móng của nhà họ Tần vẫn còn ở đây, về sau đã dọn đi, hai người Tần Kiến Viễn lần này lấy thân phận đã từng là hàng xóm qua lại thân thiết mà tới, quan hệ nói gần không gần nói xa không xa.
Hai gia đình trước đây có mối quan hệ thân thiết là vì Diệp Mẫn và vợ trước của Tống Thành – Hứa Văn Huệ là bạn bè thân thiết mười mấy năm, bây giờ Tống Thành đã lấy vợ khác, con trai cũng đã lớn như vậy, luôn có một loại quỷ dị không nói nên lời.
“Thì ra Vân Dương đã bắt đầu quản lý công ty rồi à, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Diệp Mẫn mỉm cười vui vẻ, nói, “Lúc nhỏ con nói lớn lên phải kiếm tiền nuôi em trai, bây giờ đã thực hiện được rồi này.”
Nhớ đến chuyện ngày xưa, nụ cười trên mặt bà càng thêm chân thật, “Lúc đó Vân Hồi và tiểu Thư chơi rất thân với nhau, tiểu Thư nói sau này nó sẽ kiếm tiền nuôi Vân Hồi, con còn cực kỳ không vui.”
Lúc nhỏ Tần Tiểu Thư không thích chơi cùng các bạn nhỏ khác, chỉ thích ở một mình đọc sách trồng hoa, nhưng vô tình Tống Vân Hồi lại là một người hướng ngoại và dồi dào tinh thần khiêu chiến, kiên quyết quấy rầy lôi kéo Tần Tiểu Thư trở thành bạn bè, hai nhóc con ngày ngày đều ngồi xổm cùng nhau dằn vặt hoa hoa cỏ cỏ.
Lúc đó Tần Tiểu Thư nói sau này phải mua một ngôi nhà có vườn qua thật lớn để nuôi Tống Vân Hồi, kiếm tiền để cậu ngày ngày có thể trồng hoa.
Tống Vân Dương tới tìm em trai nhà mình về nhà ăn cơm đúng lúc nghe thấy câu này, hai bạn nhỏ suýt chút nữa đánh nhau xem em trai thuộc về ai.
Tống Vân Dương dời mắt.
Tống Tử Thư ngồi bên cạnh thoáng cúi đầu xuống, một cảm giác hoảng sợ vô cớ dâng lên.
Chuyện mà những người này nói, y chưa từng tham dự vào.
Bởi vì chưa từng tham dự nên càng thêm sợ hãi.
Y không thích những việc nằm ngoại tầm kiểm soát của mình, giữa bọn họ và y như cách một lớp màng, y cảm giác như mình là người của thế giới khác.
Diệp Mẫn khen Tống Vân Dương xong lại khen Tống Tử Thư, bà không biết y có ưu điểm gì, vì thế khen y lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn.
Khóe môi Tống Tử Thư giật giật, cuối cùng giật ra một nụ cười.
Là một nụ cười tiêu chuẩn.
Mọi người vui vẻ trò chuyện cùng nhau.
Mãi đến khi Diệp Mẫn nhìn xung quanh một vòng, sau đó hỏi: “Vân Hồi đâu, vẫn đang công tác sao?”
Bọn họ ở nước ngoài quanh năm, hiện tại vừa về nước không lâu, vẫn chưa kịp hiểu mưa gió bão táp trên mạng.
Tự nhiên cũng không hiểu vẻ mặt cứng ngắc của những người ngồi ở đây.
Tuy bọn họ không hiểu nhưng vẫn có thể lờ mờ đoán được chuyện gì.
Lúc Diệp Mẫn bước vào đã chú ý thấy rồi, hoa trong vườn đã không còn những loài hoa mà Văn Huệ thích nữa, trên tường cũng không còn treo ảnh gia đình như trước đây, bố trí trong nhà cũng có thay đổi rất lớn.
Như vậy dường như cũng rất bình thường.
Sau ngần ấy năm, mọi thứ thay đổi cũng là chuyện thường tình.
Nhưng gia đình này không nên thiếu mất một người.
Tống Vân Dương đúng lúc nói: “Em ấy đang đi công tác.”
Có lẽ để lái sang chuyện khác, Tống Thành nói lầu hai có phòng trà, mời bọn họ đến đó ngồi một lúc.
Diệp Mẫn ngước mắt, lại lần nữa nhìn Tống Thành và Tống Vân Dương.
Bọn họ ngồi ở phòng khách một hồi, sau đó cùng nhau lên lầu.
Lúc đi ngang qua gian phòng nào đó, cửa phòng chưa khóa chặt, chậm rì rì mở ra một khe nhỏ.
Là một gian phòng rất đẹp.
Sáng sủa nhưng cũng rất trống trải, bên trong đặt một số thứ không biết tên, còn lại cái gì cũng không có, ánh nắng mặt trời tràn ngập căn phòng chiếu vào một chồng đồ vật linh tinh.
Diệp Mẫn chú ý thấy Tống Tử Thư bên cạnh không dấu vết tiến lên trước hai bước, vừa khéo che khuất khe cửa.
Khóe môi bà hạ xuống.
Dù rằng đã qua hai mươi mấy năm, nhưng bà vẫn nhớ như in rất lâu trước đây, Hứa Văn Huệ vác theo bụng bầu lớn kéo bà tới đây, chỉ vào gian phòng này và nói:
“Đây là gian phòng tớ và lão Thành chuẩn bị cho cục cưng sắp chào đời đấy, đẹp không.”
Hứa Văn Huệ lúc đó mặt mày ôn nhu, nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, trong mắt đều là mong đời đứa nhỏ trong bụng chào đời.
Cho dù sau này Văn Huệ mắc bệnh trở nên gầy gò ốm yếu, lúc bà qua nhà thăm cô ấy, đẩy xe lăn cùng cô ấy tản bộ trong sân, cô ấy vẫn sẽ híp mắt nhìn về phía cửa sổ, nói cục cưng nhỏ nhà cô ấy đang đánh đàn bên trong.
“……”
Cả quá trình sau đó Diệp Mẫn không hề nói chuyện nữa.
Tần Kiến Viễn và Tống Thành trò chuyện, những người còn lại đều ngồi bên cạnh ăn bánh uống trà.
Sau đó hai người rời đi.
“Cạch”
Cửa xe đóng lại, mắt Diệp Mẫn ngay lập tức ửng đỏ.
Bà tưởng rằng đã qua nhiều năm như vậy, lúc đến nơi này một lần nữa cảm xúc sẽ không biến hóa lớn đến thế.
Nhưng khi nhìn thấy dấu vết của bạn thân từng chút một phai mờ và biến mất dần trong căn nhà này, bà vẫn rất khó mà bình tĩnh nổi.
Sau khi Tống Thành đi thêm bước nữa, bọn họ cũng không còn bất kỳ lập trường nào đến cửa thăm hỏi, cũng không có cách nào đến nhìn hai đứa trẻ.
Bà vẫn luôn cho rằng cho dù có gia đình mới, Tống Thành vẫn sẽ đối xử tốt với con của Văn Huệ.
Lần này về nước, vừa hay đụng phải dịp Tống Thành tổ chức sinh nhật, lúc này bọn họ mới có cơ hội tới đây, muốn nhân cơ hội này đến thăm hai đứa trẻ.
Nhưng kết quả lại thành ra như vậy.
Nhắc đến Tống Vân Hồi nét mặt của người đối diện đều cứng đờ, gian phòng Văn Huệ tỉ mỉ chuẩn bị để chào đón sự có mặt của Tống Vân Hồi lại dễ dàng biến thành một nơi chứa đồ vật linh tinh, không còn chút dấu vết của sự sống nào.
Diệp Mẫn dựa vào cửa sổ xe, thấp giọng nói: “Cũng không biết hiện giờ Vân Hồi đang ở đâu, sống có tốt không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Kiến Viễn bên cạnh không nói lời dư thừa, chỉ vỗ nhẹ lưng bà, nói: “Không cần lo lắng, nhất định sống tốt.”
“Đợi gặp con trai rồi chúng ta cùng nhau tìm thử xem sao, xem có thể liên lạc với Vân Hồi không.”
Dù mấy đứa trẻ đã trưởng thành cả rồi, nhưng ông biết Diệp Mẫn vẫn xem đối phương như đứa nhỏ, Tần Thư cũng vậy, hai đứa nhỏ nhà họ Tống cũng vậy.
Tần Kiến Viễn ngẩng đầu lên, nói với tài xế phía trước: “Đến sân bay.”
***
Hôm nay không có việc gì làm, Tống Vân Hồi lại đến nhà Tần Thư làm ổ.
Cam Tử nhảy nhót tung tăng cả một buổi tối, bây giờ vẫn đang ngủ say như chết, Tống Vân Hồi nhân cơ hội xoa nắn đệm thịt mũm mỉm hồng hào của nhóc một lúc, sau đó thỏa mãn rời đi.
Không có Cam Tử chơi cùng, cậu nghĩ đến đống đồ thực phẩm đông lạnh tối qua mình làm, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, cậu quyết định cầu cứu Tần Thư, học lại kỹ năng bếp núc một chút.
Hôm nay đúng lúc Tần Thư định làm bánh mì, Tống Vân Hồi liền xung phong nhận việc giúp đỡ.
Buộc tạp dề lên, Tống Vân Hồi quay đầu, mỉm cười sáng lạn, hỏi:
“Thế nào, có phải rất đẹp trai không?”
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng đôi đồng tử nhạt màu của cậu, nhẹ nhàng lay động.
Trong lòng như bị thứ gì đó gãi nhẹ qua.
Tần Thư nhất thời không lên tiếng.
Thấy Tần Thư không trả lời, trai đẹp Tống Vân Hồi than thở, “Không phải nói đàn ông biết nấu cơm là đẹp trai nhất sao?”
Tần Thư bước đến phía sau cậu, giúp cậu buộc chặt tạp dề lại một chút, đáp, “Đẹp.”
Tống Vân Hồi được dỗ dành vui vẻ ngay lập tức nở nụ cười.
Phòng bếp rất lớn, hoàn toàn có thể chứa chấp được hai người, Tống Vân Hồi được an bài công việc lấy nguyên liệu cần thiết và bày lên bàn, rất đơn giản rất dễ làm.
Chiêm ngưỡng một chút tủ lạnh nhà Tần Thư, cậu phát ra một tiếng thán phục của một kẻ chưa từng va chạm xã hội.
Nói tóm lại là khác hoàn toàn cái nhà mình.
Lấy nguyên liệu cần thiết ra, lúc nhìn về phía Tần Thư một lần nữa, bóng dáng của anh lại bất giác cao hơn to hơn trước một chút.
Hóa ra đàn ông biết nấu cơm thật sự rất đẹp trai.
Là một người thầy, có thể nói Tần Thư vô cùng xứng với chức trách.
Anh dạy rất tỉ mỉ, từ lượng sử dụng đến các bước thực hiện, mỗi một bước đều giải thích hết sức rõ ràng.
Tống Vân Hồi làm theo anh, luôn cảm thấy một giây sau bản thân có thể nướng ra một cái bánh thơm nhất trần đời.
Nhân lúc bột mì vẫn đang ủ men, Tần Thư đưa cậu đi làm những công đoạn chuẩn bị khác.
Trong miệng đang ngậm bình sữa dâu mang từ nhà đến, cậu tiện tay đưa cho Tần Thư một hộp.
Hai người mỗi người cầm một bình sữa dâu chậm rãi trao đổi.
Quá trình dạy học diễn ra rất suôn sẻ, đồng thời thầy Tần cũng cảm thấy Tống Vân Hồi đã có thể một mình đảm đương được công việc, lúc điện thoại di động đặt trong phòng khách vang lên liền yên tâm giao công việc trộn bột mì cho cậu.
Tống Vân Hồi nắm tay: “Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
Trộn bột thực ra cũng không tính là khó, chỉ cần nghiêm túc cẩn thận một chút, căn bản sẽ không phạm lỗi.
Nhưng nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn này thì cũng xảy ra ngoài ý muốn nọ.
Trong tay đang thấp thỏm cầm một thìa bột, Tống Vân Hồi trơ mắt nhìn một cục lông xù màu cam đột ngột xuất hiện ở bên kia bàn.
Một cái đầu tròn tròn màu cam nhô lên.
Hết sức đáng yêu lại cực kỳ vô tội.
Bé mèo đáng yêu xông tới.
Thích làm gì thì làm đó, bất chấp tất cả, tự nhiên phóng khoáng.
Nhóc dùng móng vuốt giẫm lên bột mì.
Trong nháy mắt, đường nhìn hóa thành màu trắng, thiên nữ rải hoa, sương mù bốc lên, bụi khói cấp 10.
Một người một mèo nhất thời rơi vào trầm mặc.
Trước khi Cam Tử kịp làm thêm điều gì nữa, Tống Vân Hồi nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bé mèo đang gắng sức chạy trốn, giữ chặt lấy đầu sỏ.
Ôm trong lòng cục lông xù trắng tinh, cậu nhìn bột mì tung bay tứ phía, lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt.
Tiếng bước chân dần đến gần.
Tống Vân Hồi quay đầu lại đón lấy ánh mắt của Tần Thư vừa nói chuyện điện thoại xong trở lại.
Một người một mèo đều thẳng tắp nhìn anh, vẻ mặt giống nhau như đúc.
“……”
Lại là một trận trầm mặc.
Túm lấy Cam Tử vẫn đang nỗ lực giãy dụa trong tay Tống Vân Hồi, giọng nói của Tần Thư bất giác thấp hơn một chút so với bình thường, nói: “Áo dơ hết rồi, tôi đi lấy cái khác cho cậu.”
“Cam Tử phạm lỗi, hôm nay không có cá khô nhỏ cho mày.”
Anh hiển nhiên đã thấy rõ mọi chuyện.
Tống Vân Hồi phản xạ có điều kiện đáp ‘ok’, sau đó lại nói: “Hay là đừng trừ cá khô nhỏ của nó được không.”
Tần Thư đã đi lấy quần áo.
Tống Vân Hồi càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cậu tay nhanh hơn não trực tiếp tiến lên phía trước túm lấy Tần Thư.
Đối phương quay đầu, ngũ quan tuấn lãng trưởng thành, khóe môi hơi cong, ý cười nơi đáy mắt rất rõ ràng.
Tên này quả nhiên đang nhịn cười!
Tống Vân Hồi giống như nhớ đến gì đó, cấp tốc vọt vào phòng rửa mặt nhìn bản thân trong gương.
Ngoại trừ trên mặt dính chút bột mì ra, còn lại không có gì mà.
Cậu hợp tình hợp lý nghi ngờ Tần Thư dễ bị chọc cười.
Cậu vẫn đang soi mình trong gương, thầy Tần dễ bị chọc cười đã tìm quần áo đến.
Hai người còn chưa kịp nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Thư đưa quần áo cho Tống Vân Hồi, nói, “Có thể là quản lý tiểu khu, cậu thay quần áo trước đi, tôi đi mở cửa.”
Tống Vân Hồi gật đầu, cởi tạp dề xuống trước.
Qua một lúc sau.
Nghĩ rằng quản lý tiểu khu đã đi rồi, Tống Vân Hồi vừa xắn ống tay áo dài quá mức vừa đi đến phòng bếp nói:
“Áo của Tần Thư anh to thật đấy.”
Vừa ngước mắt liền đối diện với ánh mắt của ba người đang đứng ở cửa.
- -
Thực tập xong ròi các bác ạ ~Tung bông~ (> ਊ )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro