Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi
Mở cửa! Gửi tặn...
Thời Kim
2024-11-21 23:25:33
Em trai cô ngồi trên sàn siêu thị, dáng dấp bé xíu xìu xiu, nhìn qua
trông nhỏ bé đến đáng thương...nhưng trên mặt lại đang mỉm cười ngây
ngốc.
Trên tay cậu bé có quấn một miếng băng dán cá nhân, nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt nhưng miệng nhỏ của bé lại nhếch lên trên, trông như vừa khóc vừa cười, nhìn ngốc muốn chết.
Đối diện cậu bé là một người đang nửa ngồi xổm, bên dưới mũ lưỡi trai là sườn mặt với những đường nét tinh xảo trôi chảy, còn có đôi mắt chứa đựng ý cười.
Lông mi cậu vừa dài vừa dày, lúc chớp mắt như gãi nhẹ vào lòng người vậy.
Trông không giống người thật lắm.
Gương mặt này quá đỗi quen thuộc, vừa rồi cô còn đang thảo luận về người ta.
Người này trên mạng với ngoài đời là hai phiên bản khác nhau hoàn toàn.
Trên mạng, cách một lớp màn hình, mọi người đều mơ hồ hóa thành hình ảnh điện tử, như thể không biết đau, cũng không sợ lời bịa đặt, công kích của đám dân mạng giống như không nhằm vào người thật.
Nhưng ngoài đời thì khác.
Cô có thể nhìn thấy áo khoác trông rất ấm áp trên người đối phương, chiếc mũ lưỡi trai ép xuống không quá chặt, còn có ý cười nhàn nhạt trong veo trên gương mặt nọ.
Xuất hiện trước mặt cô là một người thật tồn tại ngoài đời, cách xa vạn dặm so với hình tượng trên Internet.
Là kiểu người cô vừa nhìn thấy thì trái tim bất giác loạn nhịp.
Cô nhìn thấy Tống Vân Hồi kéo em trai cô đứng dậy.
Bạn nhỏ rất ngây ngô, chỉ biết bản thân rất thích anh trai trước mặt, người mình thích thì phải cùng nhau làm bạn, vì thế bé ngẩng đầu nhỏ lên hỏi cậu:
"Anh ơi chúng ta có thể làm bạn không?"
Đôi mắt cậu bé tràn đầy mong đợi, giọng nói có hơi run rẩy, nhưng bé vẫn nỗ lực khiến nó lưu loát.
Tống Vân Hồi nở nụ cười.
Cậu chưa kịp trả lời thì một cô gái đã nhanh chóng chạy tới kéo tay bạn nhỏ, ngay lập tức khom lưng nói cảm ơn:
"Cảm ơn anh ạ!"
Tai cô vẫn còn ửng hồng, thanh âm cũng bất giác hơi cao, Tống Vân Hồi cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô bé, sau đó cậu lại lần nữa đeo khẩu trang và đè thấp vành mũ xuống, đáp một câu "không có gì".
Đứa nhỏ đã có người đưa đi, Tống Vân Hồi cũng không tiếp tục lưu lại nữa, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ cân rau, nhìn thấy đã đến lượt Tần Thư, vì thế vẫy vẫy tay với bạn nhỏ, nói:
"Tạm biệt."
Bạn nhỏ vẫy tay còn dùng sức hơn cả cậu, chân cũng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.
Tống Vân Hồi xoay người chuồn đến chỗ Tần Thư.
Anh vừa cân xong liền đặt rau vào trong xe đẩy.
Hai người cùng rời đi.
Trong siêu thị người qua kẻ lại, bọn họ chỉ là hai vị khách bình thường mà thôi.
***
Tần Thư lái xe về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà không tính là muộn, vừa đúng thời gian chuẩn bị tối.
Trước đó phu nhân Diệp Mẫn đã gọi điện thoại tới hỏi khi nào bọn họ về, lúc bọn họ về bọn bà đúng lúc tắt TV, thời gian không sai một li.
"......"
Tống Vân Hồi ôm rau trong tay nhất thời rơi vào trầm mặc.
Tốc độ của đối phương tuy nhanh nhưng mắt cậu cũng không hề chậm.
Cậu nhìn thấy mặt mình trên TV.
Chiếu theo phản ứng này, nếu đoán không nhầm thì hai người này phỏng chừng đã xem phim cậu diễn suốt cả buổi chiếu.
Diệp Mẫn đứng dậy nhận lấy rau trong tay cậu, thuận tiện nhét Cam Tử vào lòng cậu, tiếp đó không dừng chân mà dời khỏi trận địa.
Chỉ còn lại mỗi Tần Kiến Viễn, ông nhìn về phía Tần Thư cũng đang cầm rau trong tay.
Tần Thư nhìn ông một cái, sau đó nhấc chân xách rau của mình vào bếp, để một mình ông ở lại.
Tống Vân Hồi nhìn ông, cuối cùng nhịn không nổi bật cười, cậu vuốt ve mèo nhỏ đang làm nũng trong lòng, tiếp đó đưa Cam Tử cho đối phương, nói:
"Con cũng vào bếp nhìn một chút."
Cuối cùng bọn họ cùng ăn một bữa lẩu ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Tống Vân Hồi và Tần Thư cùng đến sân bay tiễn hai người Diệp Mẫn rời đi.
Lần này trái lại không giống dáng vẻ ôm không buông tay của tối qua, hai người mỉm cười vẫy tay, nói đến Tết sẽ về, sau đó rời đi.
Đứng bên ngoài phi trường, Tống Vân Hồi nhìn máy bay bắt đầu chầm chậm bay lên, sau đó càng lúc càng cao, càng ngày càng nhỏ.
Tần Thư đứng bên cạnh cậu, chỉnh lại khăn quàng cổ có hơi lỏng lẻo của cậu, nói:
"Về thôi."
Hai người cùng về nhà.
Mấy ngày tiếp theo Tần Thư đều có việc, thường xuyên đi sớm về muộn, Tống Vân Hồi vừa hay gần đây đều áp dụng chế độ làm việc và nghỉ ngơi 'ban ngày thì nằm sấp ban đêm ngoi đầu dậy', hai người cứ vậy bổ sung cho nhau, mỗi tối vẫn có thể trò chuyện.
Lại lần nữa tỉnh dậy vào giữa trưa, Tống Vân Hồi rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định...
Nằm tiếp thôi.
Nằm đến giờ thức dậy bình thường, cậu rời giường mở máy tính lên, lúc xuống lầu rồi trở lên lại thì trong tay đã có thêm một cốc café.
Vừa mới dậy mà làm một cốc café thì tinh nhần nâng cao phải biết.
Có lẽ vì ngủ nghỉ đầy đủ quá mức khiến hiệu suất hoàn thành công việc mấy ngày nay cao ngoài ý muốn, sau khi làm xong việc vẫn còn dư dả không ít thời gian.
Cậu dùng lượng thời gian này vào việc nghiên cứu kỹ năng nấu nướng của mình.
Mấy ngày trước cậu vẫn luôn nấu nướng theo giáo trình sơ cấp trên mạng, thành quả không tồi, chín và nuốt được.
Công việc hôm nay vẫn hoàn thành xong sớm hơn dự kiến, Tống Vân Hồi uống hết ngụm café cuối cùng, thuần thục mở phần mềm dạy học nào đó.
Hôm nay cậu muốn làm chuyện đại sự.
Món ăn mấy lần trước đã có thể ăn, lần này cậu phải bắt đầu khiêu chiến mùi vị.
Nếu thuận lợi, theo dự tính của cậu, buổi tối Tần Thư trở về liền có thể khiến anh mở rộng tầm mắt.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong bếp nhiều thêm một người.
Buổi tối Tần Thư về hẳn là không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ, cậu chuẩn bị làm món cải thảo xào và canh rong biển trứng.
Món cải thảo xào trước đó cậu đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi, đã hoàn toàn thành thạo, trọng điểm là ở món canh rong biển trứng.
Nghe qua có vẻ đơn giản, đập trứng rồi thêm rong biển vào, vậy là xong.
Nhưng Tống Vân Hồi lại một lòng phản nghịch, muốn học nấu món canh rong biển trứng ở một level cao hơn.
Cậu tự tin đầy mình xắn ống tay áo lên.
***
Đêm khuya.
Tần Thư về đến nhà đã thay xong một thân quần áo ngồi bên bàn, anh gắp thức ăn trong đĩa ăn một ngụm.
Anh khen ngợi, "Món trứng xào rong biển này rất ngon."
Mặt mày Tống Vân Hồi mang theo ý cười giả dối, "Vậy sao."
Khoảng cách từ canh rong biển trứng đến trứng xào rong biển quá lớn, nhưng cậu cũng không muốn nhiều lời.
Chỉ là không ngờ tới thành phẩm cuối cùng ra lò vậy mà lại ngon mới ghê.
Chỉ cần ăn ngon là được rồi, quan tâm đến dáng vẻ ban đầu làm chi.
Ăn sạch sành sanh một bát cơm, tiếp đó Tần Thư nói: "Tôi tạm thời nhận một vai diễn khách mời, khoảng thời gian tới có lẽ sẽ không trở về."
Tống Vân Hồi chống cằm, cười cười, nói: "Vậy tôi đợi anh về."
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng gương mặt cậu, một mảnh ôn hòa hờ hững.
Tần Thư bắt đầu căn dặn cậu nên làm gì trong khoảng thời gian anh không ở đây.
Đầu tiên là chế độ làm việc và nghỉ ngơi, cố gắng hết sức ngủ sớm dậy sớm, sau đó là việc ăn cơm, một ngày ba bữa không được thiếu bữa nào.
Tống Vân Hồi gật đầu lia lịa, nhìn qua như thể rất nghiêm túc lắng nghe.
Tần Thư có chút bất đắc dĩ, cuối cùng hỏi một câu: "Nhớ rõ chưa?"
Tống Vân Hồi đáp ngay: "Nhớ rõ rồi."
Dáng vẻ không đáng tin lắm.
Về sau Tống Vân Hồi cũng dùng sự thật chứng minh, ở một vài phương diện nào đó, lời cậu nói thật sự không đáng tin chút nào.
Cảm nhận được rõ ràng nhất có lẽ là fan của Sữa Đậu Nành.
Trước đây đối phương im hơi lặng tiếng ra bài hát, đồng thời không có bất kỳ tuyên truyền nào, bọn họ cho rằng sau này Sữa Đậu Nành có lẽ sẽ login tuyên truyền một chút, kết quả quần chúng nhân dân ngồi xổm mấy ngày trời vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Bọn họ ngồi xổm vốn đã mỏi chân, đang định từ bỏ, đứng dậy hoạt động chân một chút thì đối phương đột nhiên online.
Cậu phát thông báo: mấy ngay tới sẽ live đúng giờ, vẫn là giờ giấc cõi âm quen thuộc.
Nguyên nhân live của cậu cũng rất thẳng thắn.
"Gần đây bạn không có ở nhà, có hơi buồn chán, muốn tìm mọi người nói chuyện cho vui."
[Bọn tui chỉ là thế thân!]
[Âu kê, cuối cùng cũng phá án rồi, cuối cùng cũng biết vì sao trước đây Sữa Đậu Nành không live rồi, kẻ bạc tình vậy mà lại tìm bạn bè tiêu sao khoái hoạt, bỏ lại chúng ta khổ sở giãy dụa ngồi xổm nơi đây]
[Mèo con rơi lệ.jpg, cho nên hôm nay cậu phải hát cho bọn tui nghe (má ơi mỗi lần gõ tên bài hát này đều vô cớ cảm thấy xấu hổ aaa cíu mạng)]
[Tui cũng cảm thấy quả tên này rất là ba trấm! Tui còn tưởng rằng là nhạc thiếu nhi hu hu hu, nhiều lần lướt ngang qua đều không ấn vào, may mà có liếc mắt nhìn ca sĩ trình bày á]
[Hỏng rồi, tui thành thế thân ròi!]
[ thật sự rất hay lại còn mang vibe huyền bí, nói tóm lại tui lọt hố rồi, vì thế ngày nào tui cũng điên cuồng đề cử người khác nghe (Ác ma thì thầm.jpg)]
Tống Vân Hồi nhìn bão bình luận, cười cười tán gẫu với mọi người.
Chế độ làm việc và nghỉ ngơi gần đây đã được câu điều chỉnh lại đôi chút, rạng sáng live xong liền ngủ, ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy vừa vặn có thể tiếp điện thoại của Tần Thư.
Anh đang quay phim ở một nơi rất xa, tín hiệu ở đó không tốt, thường chỉ vào một thời điểm nhất định của buổi sáng thì tín hiệu mới tốt hơn đôi chút, vả lại còn phải cuốc bộ một đoạn mới có thể đến được nơi có tín hiệu không tệ, đối phương còn phải quay phim, thời gian nghỉ ngơi cả ngày không tính là nhiều, vì thế vào sáng sớm hai người gần như không giao lưu gì.
Nội dung trò chuyện của hai người rất vụn vặt thông thường, nói về việc hôm qua đã làm gì, mới học được những món ăn nào, còn có hai người Diệp Mẫn lại gửi đến những bức ảnh gì, một đống việc linh tinh lộn xộn, nói không chừng bọn họ cũng không biết bản thân đã nói những gì.
"......"
"Ừm, được, tạm biệt."
Cúp máy, Tần Thư cúi đầu nhìn điện thoại một cái, sau đó anh quay đầu liền nhìn thấy đạo diễn cũng vừa ngắt điện thoại.
Đạo diễn cũng nhìn thấy anh, buông điện thoại trong tay xuống sau đó nói một câu, "Tôi đây là ngày nào cũng phải báo cáo, còn cậu là chuyện gì thế, vậy mà ngày nào cũng chịu khó chạy đến đây bắt tín hiệu như tôi vậy?"
Trong nhà anh ta có người, mỗi ngày đều phải gọi về báo bình an, vì thế mỗi ngày anh ta đều bị ép phải chạy đến đây.
Đến nơi này bắt tín hiệu gọi điện thoại có không ít người, nhưng ngày ngày mặc kệ gió mưa chạy đến đây chỉ có hai người.
Hai người này một là anh ta, người còn lại là Tần Thư.
Quan hệ giữa bọn họ không tính là xa lạ, thế nên đạo diễn trực tiếp hỏi anh:
"Chẳng lẽ trong nhà có người rồi sao? Mỗi ngày đều chịu khó liên lạc như vậy?"
Đây vốn chỉ là câu nói trêu ghẹo tùy ý thốt ra mà thôi.
Mặc kệ thân hay không thân, mọi người đều biết bây giờ Tần Thư khẳng định vẫn đang độc thân, tuy trước đây truyền thông từng một thời xôn xao nghi ngờ anh đã thoát ế, nhưng những người biết chuyện như bọn họ đều hiểu rõ mấy tin tức trên mạng không thể coi là thật.
Kết quả Tần Thư như đang suy nghĩ gì đó, vả lại còn nghĩ đến vô cùng nghiêm túc, không phản bác lại anh ta ngay.
Như thể thật sự có chuyện này vậy.
Đạo diễn bỗng chốc trở nên hăng hái, bắt đầu ra sức: "Tên nhóc đối diễn cùng cậu sáng nay mới thoát ế mấy tháng trước, bạn gái có tới thăm cậu ta vài lần rồi, vị ở nhà cậu bao giờ mới tới một lần để mọi người nhìn thử đây?"
Tần Thư lấy lại tinh thần, sau đó đáp:
"Sẽ không tới."
Nơi này cách nhà rất xa, mỗi ngày anh đều giữ liên lạc với Tống Vân Hồi, chỉ cần liên lạc thôi là đã đủ, đã có thể phá vỡ trở ngại không gian rồi, không cần đặc biệt chạy tới.
Thứ hai là xét theo lịch làm việc và nghỉ ngơi của đối phương, muốn tìm thời gian trống vào ban ngày để đến đây quả thật có hơi khó.
- -Sẽ không tới.
Đạo diễn bị lời nói của anh dọa cho nhảy dựng, không khỏi lùi về sau một bước: "Nhà cậu thật sự có người rồi á?"
Tần Thư không nói chuyện.
***
Cúp máy, đặt điện thoại sang một bên, vốn đang định ngủ tiếp, Tống Vân Hồi nằm trên giường một lúc, sau đó vẫn ngồi dậy.
Luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Có một loại cảm giác nói không nên lời.
Hôm nay sau khi gọi điện xong, cậu liền thuận tiện liếc nhìn thời tiết.
Dự báo thời tiết nói trong hai ngày tới, nhiệt độ trên cả nước sẽ giảm rõ rệt.
Cậu nhớ Tần Thư đã từng nói, bọn họ hình như phải quay phim trên núi.
Nhiệt độ trên núi không tính là cao, nhưng đối phương hiển nhiên đã quen với việc nói mọi thứ đều tốt.
Cũng không biết thời tiết bên kia thế nào.
Gặp chuyện không thể quyết định thì mở live trưng cầu ý dân thôi.
Cậu đổi tiêu đề phòng live thành [Chợ rau Tần Thư giảm giá], sau đó đổi phòng live sang khu tán gẫu, cậu điều chỉnh camera nhắm chuẩn ngay một con thú nhồi bông, tiếp đó mở live.
"Chào buổi sáng mọi người."
[Chào buổi sáng Sữa Đậu Nành, sao lại mở live vào buổi sáng vậy, để tui nghĩ thử xem, bạn của Sữa Đậu Nành vẫn chưa về hở?]
[Aaa! Live buổi sáng kìa, tui còn tưởng đâu là yêu nghiệt phương nào, hóa ra là cậu, Sữa Đậu Nành Nành Nành!]
[Chào buổi sáng đại đại! Hôm qua nghe Sữa Đậu Nành hát xong tui ngủ ngon vô cùng, vừa thức dậy tinh thần sảng khoái hẳn ra! Cảm giác không bị mất ngủ nữa thật sự rất tuyệt!]
[Hôm nay sao cậu mở live sớm vậy!]
Quét mắt nhìn bão bình luận, Tống Vân Hồi dời tầm mắt, sau đó nói: "Mình có một người bạn..."
[Ừ ừ, được rồi, tui hiểu, bạn của Sữa Đậu Nành]
[Đúng vậy, không sai, Sữa Đậu Nành có một người bạn]
[Đúng trọng tâm, rất trực tiếp, gãi trúng chỗ ngứa]
"Các bạn đang nói gì vậy?"
Tống Vân Hồi nói: "Ý của mình là, bạn của mình đã ra ngoài rất nhiều ngày rồi, các bạn nói xem mình nên làm thế nào để bày tỏ sự quan tâm của mình đây?"
[Có thể gọi điện thoại nhiều chút nè, call video càng tốt]
[Người không thể đến nhưng gửi đồ đến được mà, có thể mua chút quà nhỏ hoặc gửi một vài món ăn vặt đến, đồ vật không quan trọng nhưng tình nghĩa quan trọng]
[Đề xuất gửi tặng một vài món ăn vặt]
[Nói không chừng có thể trực tiếp đi tìm đối phương]
[......]
Tống Vân Hồi nhìn những đề xuất tràn màn hình, cuối cùng xem xét thực tế một chút.
Đối phương đang ở trong núi, chỗ đó không có thức ăn mua ngoài, không thể chuyển phát cũng không có mấy thứ khác, chỉ có thôn dân và chợ, phần lớn đề xuất đều không thể thực hiện.
Ánh mắt cậu rơi xuống dòng đề xuất cuối cùng.
"......"
Cậu lặng lẽ bắt đầu mặc quần áo.
Trên tay cậu bé có quấn một miếng băng dán cá nhân, nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt nhưng miệng nhỏ của bé lại nhếch lên trên, trông như vừa khóc vừa cười, nhìn ngốc muốn chết.
Đối diện cậu bé là một người đang nửa ngồi xổm, bên dưới mũ lưỡi trai là sườn mặt với những đường nét tinh xảo trôi chảy, còn có đôi mắt chứa đựng ý cười.
Lông mi cậu vừa dài vừa dày, lúc chớp mắt như gãi nhẹ vào lòng người vậy.
Trông không giống người thật lắm.
Gương mặt này quá đỗi quen thuộc, vừa rồi cô còn đang thảo luận về người ta.
Người này trên mạng với ngoài đời là hai phiên bản khác nhau hoàn toàn.
Trên mạng, cách một lớp màn hình, mọi người đều mơ hồ hóa thành hình ảnh điện tử, như thể không biết đau, cũng không sợ lời bịa đặt, công kích của đám dân mạng giống như không nhằm vào người thật.
Nhưng ngoài đời thì khác.
Cô có thể nhìn thấy áo khoác trông rất ấm áp trên người đối phương, chiếc mũ lưỡi trai ép xuống không quá chặt, còn có ý cười nhàn nhạt trong veo trên gương mặt nọ.
Xuất hiện trước mặt cô là một người thật tồn tại ngoài đời, cách xa vạn dặm so với hình tượng trên Internet.
Là kiểu người cô vừa nhìn thấy thì trái tim bất giác loạn nhịp.
Cô nhìn thấy Tống Vân Hồi kéo em trai cô đứng dậy.
Bạn nhỏ rất ngây ngô, chỉ biết bản thân rất thích anh trai trước mặt, người mình thích thì phải cùng nhau làm bạn, vì thế bé ngẩng đầu nhỏ lên hỏi cậu:
"Anh ơi chúng ta có thể làm bạn không?"
Đôi mắt cậu bé tràn đầy mong đợi, giọng nói có hơi run rẩy, nhưng bé vẫn nỗ lực khiến nó lưu loát.
Tống Vân Hồi nở nụ cười.
Cậu chưa kịp trả lời thì một cô gái đã nhanh chóng chạy tới kéo tay bạn nhỏ, ngay lập tức khom lưng nói cảm ơn:
"Cảm ơn anh ạ!"
Tai cô vẫn còn ửng hồng, thanh âm cũng bất giác hơi cao, Tống Vân Hồi cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô bé, sau đó cậu lại lần nữa đeo khẩu trang và đè thấp vành mũ xuống, đáp một câu "không có gì".
Đứa nhỏ đã có người đưa đi, Tống Vân Hồi cũng không tiếp tục lưu lại nữa, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ cân rau, nhìn thấy đã đến lượt Tần Thư, vì thế vẫy vẫy tay với bạn nhỏ, nói:
"Tạm biệt."
Bạn nhỏ vẫy tay còn dùng sức hơn cả cậu, chân cũng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.
Tống Vân Hồi xoay người chuồn đến chỗ Tần Thư.
Anh vừa cân xong liền đặt rau vào trong xe đẩy.
Hai người cùng rời đi.
Trong siêu thị người qua kẻ lại, bọn họ chỉ là hai vị khách bình thường mà thôi.
***
Tần Thư lái xe về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà không tính là muộn, vừa đúng thời gian chuẩn bị tối.
Trước đó phu nhân Diệp Mẫn đã gọi điện thoại tới hỏi khi nào bọn họ về, lúc bọn họ về bọn bà đúng lúc tắt TV, thời gian không sai một li.
"......"
Tống Vân Hồi ôm rau trong tay nhất thời rơi vào trầm mặc.
Tốc độ của đối phương tuy nhanh nhưng mắt cậu cũng không hề chậm.
Cậu nhìn thấy mặt mình trên TV.
Chiếu theo phản ứng này, nếu đoán không nhầm thì hai người này phỏng chừng đã xem phim cậu diễn suốt cả buổi chiếu.
Diệp Mẫn đứng dậy nhận lấy rau trong tay cậu, thuận tiện nhét Cam Tử vào lòng cậu, tiếp đó không dừng chân mà dời khỏi trận địa.
Chỉ còn lại mỗi Tần Kiến Viễn, ông nhìn về phía Tần Thư cũng đang cầm rau trong tay.
Tần Thư nhìn ông một cái, sau đó nhấc chân xách rau của mình vào bếp, để một mình ông ở lại.
Tống Vân Hồi nhìn ông, cuối cùng nhịn không nổi bật cười, cậu vuốt ve mèo nhỏ đang làm nũng trong lòng, tiếp đó đưa Cam Tử cho đối phương, nói:
"Con cũng vào bếp nhìn một chút."
Cuối cùng bọn họ cùng ăn một bữa lẩu ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Tống Vân Hồi và Tần Thư cùng đến sân bay tiễn hai người Diệp Mẫn rời đi.
Lần này trái lại không giống dáng vẻ ôm không buông tay của tối qua, hai người mỉm cười vẫy tay, nói đến Tết sẽ về, sau đó rời đi.
Đứng bên ngoài phi trường, Tống Vân Hồi nhìn máy bay bắt đầu chầm chậm bay lên, sau đó càng lúc càng cao, càng ngày càng nhỏ.
Tần Thư đứng bên cạnh cậu, chỉnh lại khăn quàng cổ có hơi lỏng lẻo của cậu, nói:
"Về thôi."
Hai người cùng về nhà.
Mấy ngày tiếp theo Tần Thư đều có việc, thường xuyên đi sớm về muộn, Tống Vân Hồi vừa hay gần đây đều áp dụng chế độ làm việc và nghỉ ngơi 'ban ngày thì nằm sấp ban đêm ngoi đầu dậy', hai người cứ vậy bổ sung cho nhau, mỗi tối vẫn có thể trò chuyện.
Lại lần nữa tỉnh dậy vào giữa trưa, Tống Vân Hồi rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định...
Nằm tiếp thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nằm đến giờ thức dậy bình thường, cậu rời giường mở máy tính lên, lúc xuống lầu rồi trở lên lại thì trong tay đã có thêm một cốc café.
Vừa mới dậy mà làm một cốc café thì tinh nhần nâng cao phải biết.
Có lẽ vì ngủ nghỉ đầy đủ quá mức khiến hiệu suất hoàn thành công việc mấy ngày nay cao ngoài ý muốn, sau khi làm xong việc vẫn còn dư dả không ít thời gian.
Cậu dùng lượng thời gian này vào việc nghiên cứu kỹ năng nấu nướng của mình.
Mấy ngày trước cậu vẫn luôn nấu nướng theo giáo trình sơ cấp trên mạng, thành quả không tồi, chín và nuốt được.
Công việc hôm nay vẫn hoàn thành xong sớm hơn dự kiến, Tống Vân Hồi uống hết ngụm café cuối cùng, thuần thục mở phần mềm dạy học nào đó.
Hôm nay cậu muốn làm chuyện đại sự.
Món ăn mấy lần trước đã có thể ăn, lần này cậu phải bắt đầu khiêu chiến mùi vị.
Nếu thuận lợi, theo dự tính của cậu, buổi tối Tần Thư trở về liền có thể khiến anh mở rộng tầm mắt.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong bếp nhiều thêm một người.
Buổi tối Tần Thư về hẳn là không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ, cậu chuẩn bị làm món cải thảo xào và canh rong biển trứng.
Món cải thảo xào trước đó cậu đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi, đã hoàn toàn thành thạo, trọng điểm là ở món canh rong biển trứng.
Nghe qua có vẻ đơn giản, đập trứng rồi thêm rong biển vào, vậy là xong.
Nhưng Tống Vân Hồi lại một lòng phản nghịch, muốn học nấu món canh rong biển trứng ở một level cao hơn.
Cậu tự tin đầy mình xắn ống tay áo lên.
***
Đêm khuya.
Tần Thư về đến nhà đã thay xong một thân quần áo ngồi bên bàn, anh gắp thức ăn trong đĩa ăn một ngụm.
Anh khen ngợi, "Món trứng xào rong biển này rất ngon."
Mặt mày Tống Vân Hồi mang theo ý cười giả dối, "Vậy sao."
Khoảng cách từ canh rong biển trứng đến trứng xào rong biển quá lớn, nhưng cậu cũng không muốn nhiều lời.
Chỉ là không ngờ tới thành phẩm cuối cùng ra lò vậy mà lại ngon mới ghê.
Chỉ cần ăn ngon là được rồi, quan tâm đến dáng vẻ ban đầu làm chi.
Ăn sạch sành sanh một bát cơm, tiếp đó Tần Thư nói: "Tôi tạm thời nhận một vai diễn khách mời, khoảng thời gian tới có lẽ sẽ không trở về."
Tống Vân Hồi chống cằm, cười cười, nói: "Vậy tôi đợi anh về."
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng gương mặt cậu, một mảnh ôn hòa hờ hững.
Tần Thư bắt đầu căn dặn cậu nên làm gì trong khoảng thời gian anh không ở đây.
Đầu tiên là chế độ làm việc và nghỉ ngơi, cố gắng hết sức ngủ sớm dậy sớm, sau đó là việc ăn cơm, một ngày ba bữa không được thiếu bữa nào.
Tống Vân Hồi gật đầu lia lịa, nhìn qua như thể rất nghiêm túc lắng nghe.
Tần Thư có chút bất đắc dĩ, cuối cùng hỏi một câu: "Nhớ rõ chưa?"
Tống Vân Hồi đáp ngay: "Nhớ rõ rồi."
Dáng vẻ không đáng tin lắm.
Về sau Tống Vân Hồi cũng dùng sự thật chứng minh, ở một vài phương diện nào đó, lời cậu nói thật sự không đáng tin chút nào.
Cảm nhận được rõ ràng nhất có lẽ là fan của Sữa Đậu Nành.
Trước đây đối phương im hơi lặng tiếng ra bài hát, đồng thời không có bất kỳ tuyên truyền nào, bọn họ cho rằng sau này Sữa Đậu Nành có lẽ sẽ login tuyên truyền một chút, kết quả quần chúng nhân dân ngồi xổm mấy ngày trời vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Bọn họ ngồi xổm vốn đã mỏi chân, đang định từ bỏ, đứng dậy hoạt động chân một chút thì đối phương đột nhiên online.
Cậu phát thông báo: mấy ngay tới sẽ live đúng giờ, vẫn là giờ giấc cõi âm quen thuộc.
Nguyên nhân live của cậu cũng rất thẳng thắn.
"Gần đây bạn không có ở nhà, có hơi buồn chán, muốn tìm mọi người nói chuyện cho vui."
[Bọn tui chỉ là thế thân!]
[Âu kê, cuối cùng cũng phá án rồi, cuối cùng cũng biết vì sao trước đây Sữa Đậu Nành không live rồi, kẻ bạc tình vậy mà lại tìm bạn bè tiêu sao khoái hoạt, bỏ lại chúng ta khổ sở giãy dụa ngồi xổm nơi đây]
[Mèo con rơi lệ.jpg, cho nên hôm nay cậu phải hát cho bọn tui nghe (má ơi mỗi lần gõ tên bài hát này đều vô cớ cảm thấy xấu hổ aaa cíu mạng)]
[Tui cũng cảm thấy quả tên này rất là ba trấm! Tui còn tưởng rằng là nhạc thiếu nhi hu hu hu, nhiều lần lướt ngang qua đều không ấn vào, may mà có liếc mắt nhìn ca sĩ trình bày á]
[Hỏng rồi, tui thành thế thân ròi!]
[ thật sự rất hay lại còn mang vibe huyền bí, nói tóm lại tui lọt hố rồi, vì thế ngày nào tui cũng điên cuồng đề cử người khác nghe (Ác ma thì thầm.jpg)]
Tống Vân Hồi nhìn bão bình luận, cười cười tán gẫu với mọi người.
Chế độ làm việc và nghỉ ngơi gần đây đã được câu điều chỉnh lại đôi chút, rạng sáng live xong liền ngủ, ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy vừa vặn có thể tiếp điện thoại của Tần Thư.
Anh đang quay phim ở một nơi rất xa, tín hiệu ở đó không tốt, thường chỉ vào một thời điểm nhất định của buổi sáng thì tín hiệu mới tốt hơn đôi chút, vả lại còn phải cuốc bộ một đoạn mới có thể đến được nơi có tín hiệu không tệ, đối phương còn phải quay phim, thời gian nghỉ ngơi cả ngày không tính là nhiều, vì thế vào sáng sớm hai người gần như không giao lưu gì.
Nội dung trò chuyện của hai người rất vụn vặt thông thường, nói về việc hôm qua đã làm gì, mới học được những món ăn nào, còn có hai người Diệp Mẫn lại gửi đến những bức ảnh gì, một đống việc linh tinh lộn xộn, nói không chừng bọn họ cũng không biết bản thân đã nói những gì.
"......"
"Ừm, được, tạm biệt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cúp máy, Tần Thư cúi đầu nhìn điện thoại một cái, sau đó anh quay đầu liền nhìn thấy đạo diễn cũng vừa ngắt điện thoại.
Đạo diễn cũng nhìn thấy anh, buông điện thoại trong tay xuống sau đó nói một câu, "Tôi đây là ngày nào cũng phải báo cáo, còn cậu là chuyện gì thế, vậy mà ngày nào cũng chịu khó chạy đến đây bắt tín hiệu như tôi vậy?"
Trong nhà anh ta có người, mỗi ngày đều phải gọi về báo bình an, vì thế mỗi ngày anh ta đều bị ép phải chạy đến đây.
Đến nơi này bắt tín hiệu gọi điện thoại có không ít người, nhưng ngày ngày mặc kệ gió mưa chạy đến đây chỉ có hai người.
Hai người này một là anh ta, người còn lại là Tần Thư.
Quan hệ giữa bọn họ không tính là xa lạ, thế nên đạo diễn trực tiếp hỏi anh:
"Chẳng lẽ trong nhà có người rồi sao? Mỗi ngày đều chịu khó liên lạc như vậy?"
Đây vốn chỉ là câu nói trêu ghẹo tùy ý thốt ra mà thôi.
Mặc kệ thân hay không thân, mọi người đều biết bây giờ Tần Thư khẳng định vẫn đang độc thân, tuy trước đây truyền thông từng một thời xôn xao nghi ngờ anh đã thoát ế, nhưng những người biết chuyện như bọn họ đều hiểu rõ mấy tin tức trên mạng không thể coi là thật.
Kết quả Tần Thư như đang suy nghĩ gì đó, vả lại còn nghĩ đến vô cùng nghiêm túc, không phản bác lại anh ta ngay.
Như thể thật sự có chuyện này vậy.
Đạo diễn bỗng chốc trở nên hăng hái, bắt đầu ra sức: "Tên nhóc đối diễn cùng cậu sáng nay mới thoát ế mấy tháng trước, bạn gái có tới thăm cậu ta vài lần rồi, vị ở nhà cậu bao giờ mới tới một lần để mọi người nhìn thử đây?"
Tần Thư lấy lại tinh thần, sau đó đáp:
"Sẽ không tới."
Nơi này cách nhà rất xa, mỗi ngày anh đều giữ liên lạc với Tống Vân Hồi, chỉ cần liên lạc thôi là đã đủ, đã có thể phá vỡ trở ngại không gian rồi, không cần đặc biệt chạy tới.
Thứ hai là xét theo lịch làm việc và nghỉ ngơi của đối phương, muốn tìm thời gian trống vào ban ngày để đến đây quả thật có hơi khó.
- -Sẽ không tới.
Đạo diễn bị lời nói của anh dọa cho nhảy dựng, không khỏi lùi về sau một bước: "Nhà cậu thật sự có người rồi á?"
Tần Thư không nói chuyện.
***
Cúp máy, đặt điện thoại sang một bên, vốn đang định ngủ tiếp, Tống Vân Hồi nằm trên giường một lúc, sau đó vẫn ngồi dậy.
Luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Có một loại cảm giác nói không nên lời.
Hôm nay sau khi gọi điện xong, cậu liền thuận tiện liếc nhìn thời tiết.
Dự báo thời tiết nói trong hai ngày tới, nhiệt độ trên cả nước sẽ giảm rõ rệt.
Cậu nhớ Tần Thư đã từng nói, bọn họ hình như phải quay phim trên núi.
Nhiệt độ trên núi không tính là cao, nhưng đối phương hiển nhiên đã quen với việc nói mọi thứ đều tốt.
Cũng không biết thời tiết bên kia thế nào.
Gặp chuyện không thể quyết định thì mở live trưng cầu ý dân thôi.
Cậu đổi tiêu đề phòng live thành [Chợ rau Tần Thư giảm giá], sau đó đổi phòng live sang khu tán gẫu, cậu điều chỉnh camera nhắm chuẩn ngay một con thú nhồi bông, tiếp đó mở live.
"Chào buổi sáng mọi người."
[Chào buổi sáng Sữa Đậu Nành, sao lại mở live vào buổi sáng vậy, để tui nghĩ thử xem, bạn của Sữa Đậu Nành vẫn chưa về hở?]
[Aaa! Live buổi sáng kìa, tui còn tưởng đâu là yêu nghiệt phương nào, hóa ra là cậu, Sữa Đậu Nành Nành Nành!]
[Chào buổi sáng đại đại! Hôm qua nghe Sữa Đậu Nành hát xong tui ngủ ngon vô cùng, vừa thức dậy tinh thần sảng khoái hẳn ra! Cảm giác không bị mất ngủ nữa thật sự rất tuyệt!]
[Hôm nay sao cậu mở live sớm vậy!]
Quét mắt nhìn bão bình luận, Tống Vân Hồi dời tầm mắt, sau đó nói: "Mình có một người bạn..."
[Ừ ừ, được rồi, tui hiểu, bạn của Sữa Đậu Nành]
[Đúng vậy, không sai, Sữa Đậu Nành có một người bạn]
[Đúng trọng tâm, rất trực tiếp, gãi trúng chỗ ngứa]
"Các bạn đang nói gì vậy?"
Tống Vân Hồi nói: "Ý của mình là, bạn của mình đã ra ngoài rất nhiều ngày rồi, các bạn nói xem mình nên làm thế nào để bày tỏ sự quan tâm của mình đây?"
[Có thể gọi điện thoại nhiều chút nè, call video càng tốt]
[Người không thể đến nhưng gửi đồ đến được mà, có thể mua chút quà nhỏ hoặc gửi một vài món ăn vặt đến, đồ vật không quan trọng nhưng tình nghĩa quan trọng]
[Đề xuất gửi tặng một vài món ăn vặt]
[Nói không chừng có thể trực tiếp đi tìm đối phương]
[......]
Tống Vân Hồi nhìn những đề xuất tràn màn hình, cuối cùng xem xét thực tế một chút.
Đối phương đang ở trong núi, chỗ đó không có thức ăn mua ngoài, không thể chuyển phát cũng không có mấy thứ khác, chỉ có thôn dân và chợ, phần lớn đề xuất đều không thể thực hiện.
Ánh mắt cậu rơi xuống dòng đề xuất cuối cùng.
"......"
Cậu lặng lẽ bắt đầu mặc quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro