Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi
Ngoại truyện: N...
Thời Kim
2024-11-21 23:25:33
Tống Vân Hồi biết mẹ mình bệnh rồi.
Từ rất lâu trước đây bà có thể bế cậu đi dạo bên bờ hồ mà không cần thở dốc, cho đến khi chỉ có thể dắt tay cậu đi, sau đó nữa là bà ngồi trên xe lăn dắt cậu chầm chậm đi, cậu có thể cảm nhận được sức khỏe của bà càng lúc càng suy yếu.
Nhưng ba và những người xung quanh đều nói với cậu rằng thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt, bảo cậu không cần lo lắng.
Cậu rất tin tưởng ba mình.
Ba nói đúng, thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt.
Bởi vì có một ngày bà vậy mà thật sự đã đứng lên trở lại.
Bà nở nụ cười trên môi, khom lưng dắt tay cậu, nói muốn dẫn cậu đi dạo trong sân vườn.
Cậu rất vui vẻ, vui đến mức không để ý thấy ánh mắt hoặc sợ hãi hoặc đồng tình của đám người giúp việc xung quanh.
- -
Toàn thân Hứa Văn Huệ đau đớn, mỗi một bước đi như đang đốt cháy sinh mệnh bà.
Bà có cảm giác, bản thân có lẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Bà vẫn luôn rất sợ thời khắc này tiến đến.
Nhưng khi chân chính đối diện với thời khắc này, bà lại bình tĩnh lạ thường.
Có lẽ do biết số mệnh của mình, tiếp tục giãy dụa cũng chẳng ích lợi gì.
Giây phút cuối đời, ít nhất bà muốn bồi con trai mình đi dạo.
Bà biết bản thân không thể kiên trì đến bên bờ hồ, chỉ đành đi dạo quanh quẩn trong sân.
Nhưng chỉ là quanh quẩn trong sân thôi, đứa nhỏ trong tay đã rất vui vẻ, hẳn là lo nghĩ cho bà nên cậu nhịn không nhảy nhót tung tăng, nhưng tai gấu nhỏ trên mũ áo khoác gấu nhỏ mặc trên người vẫn rung rung theo động tác của cậu.
Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, tay còn lại đỡ tường, Hứa Văn Huệ dẫn Tống Vân Hồi đến sân vườn, đồng ý cùng cậu chơi xích đu.
Hoa trong sân đang nở rộ, là khung cảnh bọn bà đã nhìn quen, nhưng bây giờ dường như đã khác.
Tống Vân Hồi như chưa từng thấy qua khoảng sân này, trên dung mạo non nớt tràn đầy hưng phấn.
Hứa Văn Huệ được cậu dẫn đến một góc sân.
Nơi này có bậc thềm nhỏ nên xe lăn không thể đi được, đây là lần đầu bà nhìn thấy dáng vẻ nơi này kể từ khi ngồi xe lăn.
Nơi này đã thay đổi, ở giữa có một vòng tròn bằng đá nhỏ, chính giữa là một đóa hoa nhỏ màu xanh lam đang run rẩy trong gió.
Tống Vân Hồi nói với bà, đây là hạt giống hoa mà Tần Tiểu Thư tặng cậu, cậu không nỡ dùng hết, chỉ rắc gần một nửa, cuối cùng mọc được một đóa.
Hứa Văn Huệ nhìn hoa nhỏ màu xanh lam, đỡ tường chầm chậm ngồi xuống bậc thềm.
Bà vẫy tay với ‘gấu nhỏ’.
‘Gấu nhỏ’ nhào vào lòng bà.
Một bé gấu nho nhỏ, ôm trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp.
Mồ hôi thấm đẫm tóc tai, chảy dọc theo sườn mặt Hứa Văn Huệ.
Bà không nỡ nhắm mắt.
Cánh tay gầy guộc trượt khỏi bả vai nhỏ bé, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Tống Vân Hồi chợt mở to hai mắt.
Người giúp việc ở cách đó không xa vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này nhanh chóng chạy tới.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, đánh tan sự yên ả ban đầu.
Tống Vân Hồi được bác Trần dắt đi, đứng ở cửa lớn nhìn xe cấp cứu rời đi.
Lại sau đó, bác Trần lái xe chở cậu cùng đến bệnh viện.
Mùi nước khử trùng của bệnh viện rất nồng, cậu xưa nay không thích tí nào.
Đèn đỏ phòng cấp cứu sáng lên, trên ghế dựa bên ngoài, Tống Vân Hồi không nhúc nhích, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cửa lớn phòng cấp cứu.
Bác Trần rất bận, liên tục gọi điện thoại, có gọi đi, cũng có cuộc gọi gọi đến từ người khác, nói chung ông ta không có thời gian quan tâm đến những thứ khác.
Bên ngoài tụ tập không ít người, đang bị bảo vệ và vệ sĩ chặn lại.
Họ cầm micro và vác máy ảnh trong tay, ra sức tiến đến gần, hơn nửa ngày mới yên tĩnh lại.
Phần yên tĩnh này duy trì không được bao lâu, đám người rất nhanh lại tiếp tục gây rối.
Tống Thành tới rồi.
Ông hẳn là vội chạy đến từ công ty, trên người vẫn mặc áo sơ mi, áo khoác âu phục vắt trên cánh tay, nhanh chân bước qua đám người, bước chân gấp gáp cấp bách.
Ông vừa đi vừa nghe người bên cạnh giải thích tình hình hiện tại.
Mãi đến khi đến bên cạnh Tống Vân Hồi, ông cúi người duỗi tay bế người lên, nhè nhẹ vỗ lưng cậu.
Tống Vân Hồi vốn không khóc, vẫn luôn an tĩnh chờ đợi, cậu nỗ lực không gây phiền phức cho người khác, bây giờ ở trong lòng ba mình, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đôi tay ngắn ôm lấy cổ Tống Thành, nước mắt thi nhau rơi xuống lộp bộp.
Tống Thành nhỏ giọng an ủi cậu, ôm cậu chầm chậm đi qua đi lại ngoài phòng cấp cứu.
Ông nói trước đây bà đã từng trải qua chuyện này, lần này nhất định cũng có thể vượt qua.
Lần phẫu thuật này kéo dài lâu hơn lần trước, từ sáng đến tối, tiến hành liên tục mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa kết thúc.
Trong lúc đó Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đã tới, dẫn theo cả Tần Tiểu Thư.
Tống Thành nói chuyện cùng hai người, Tống Vân Hồi liền giao cho Tần Tiểu Thư chăm sóc.
Tần Tiểu Thư mang hoa đến cho cậu.
Hoa rõ ràng được hái một cách vội vã, dài ngắn không đều, thậm chí có nhánh còn cả lá.
Những bông hoa nhỏ tươi tắn đã mang lại chút sức sống cho nơi ngột ngạt này.
Các phóng viên vốn đang bên ngoài toàn bộ đều đã rời đi, trong hành lang chỉ còn lại mấy người bọn họ, bọn họ vẫn luôn túc trực ngoài cửa, liên tục đến tận khuya.
Trong một mảnh yên tĩnh, cửa lớn phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Bác sĩ chống cửa, hơi yếu ớt cúi người xuống, lau đi mồ hôi trên trán, nói:
“Các dấu hiệu của sự sống đã ổn định trở lại.”
Nghĩa là đã được cứu về.
Không đợi bọn họ thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ lại nói: “Người nhà bệnh nhân phải nhanh chóng xử lý thủ tục chuyển viện càng sớm càng tốt, chuyển đến Quốc Y.”
Anh ta nói tiếp: “Quốc Y đã tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh này, họ đã liên hệ tới và mong muốn mau chóng tiến hành các bước trị liệu các nhanh càng tốt.”
Bên đó nói hôm nay vốn định thông báo với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, không ngờ tới thời gian lại không khéo như vậy.
Lo lắng nghe thấy tin tức tốt này nhưng bệnh nhân không qua khỏi, tránh khiến tâm trạng người nhà bệnh nhân thay đổi lên xuống, vì thế họ không báo tin này trước, mà lựa chọn sau khi phẫu thuật thành công xong mới nói ra.
Tiêu hóa xong lời bác sĩ nói, chân Diệp Mẫn mềm nhũn, bà được Tần Kiến Viễn đỡ vững, không đến mức té ngã xuống đất.
Mắt Tống Thành lập tức ửng đỏ, ông hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tỏ ý đã hiểu, sau khi nói cảm ơn xong liền đi làm thủ tục chuyển viện.
Tống Vân Hồi nắm chặt hoa nhỏ trong tay, cúi người thật sâu trước bác sĩ, nghiêm túc nói “cảm ơn chú bác sĩ ạ”.
Tần Tiểu Thư bên cạnh cũng cúi người nói “cảm ơn” theo cậu.
Bác sĩ bị hai bạn nhỏ chọc cười, mặt mày mệt mỏi khẽ run run.
Tống Vân Hồi nói cảm ơn xong liền bổ nhào lên người Tần Tiểu Thư, Tần Tiểu Thư vươn tay ôm lấy cậu, phải lùi về sau hai bước mới miễn cưỡng ổn định trở lại.
Quá trình làm thủ tục chuyển viện cho Hứa Văn Huệ rất nhanh.
Sau một đêm tạm nghỉ ngơi trong bệnh viện, mọi thứ đều dần dần chuyển biến tốt.
Trên TV trong phòng bệnh đang chiếu tin tức, MC bên trong nói nền y học nước nhà đã tiến bộ thêm một bước, có thể sát cánh cùng người bệnh vượt qua những căn bệnh phức tạp hiểm nghèo.
Hứa Văn Huệ đã có thể ngồi dậy bình thường.
Tống Thành chăm sóc bà mấy ngày liền, thân thể đã đến cực hạn, ông nghỉ ngơi tại bệnh viện một lúc lại đến công ty xử lý công việc, hiện giờ là Diệp Mẫn ở bên cạnh bồi bà.
Diệp Mẫn vừa gọt táo vừa trò chuyện cùng bà, sau khi gọt xong liền cắn ngay một ngụm ngay trước mặt bà, đắc ý gặm.
Trong chiếc lọ thủy tinh đặt ở cạnh đầu giường có cắm một bông hoa nhỏ màu xanh lam đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, không nặng nề nhưng rất lộn xộn.
Hai bạn nhỏ lại đến rồi.
Khoảng thời gian Tống Thành ở đây với bà, ngoại trừ người giúp việc thì trong nhà không còn ai khác, Tống Vân Hồi liền bị Tần Tiểu Thư chủ động đưa về nhà anh, gần đây hai bé con luôn dính chặt lấy nhau.
Trên người mặc áo khoác màu hồng giống hệt Tần Tiểu Thư, Tống Vân Hồi cắm hoa nhỏ trong tay vào lọ hoa, sau đó chạy đến lay lay bên giường, hào hứng báo cáo chiến công.
Mấy ngày nay cậu lại học được thêm một bài hát mới, còn bắt đầu luyện chữ, sau này viết chữ nhất định sẽ rất đẹp.
Cậu đang nỗ lực hết sức làm mọi thứ sao cho tốt nhất, muốn khiến mẹ vui vẻ một chút.
Hứa Văn Huệ quả thật rất vui, bà cúi người xoa tới xoa lui gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của bé con.
Tống Vân Hồi rất ngoan, ngoan ngoãn đứng đó mặc bà xoa, Diệp Mẫn một bên cười đến ngả trước ngả sau.
Tần Tiểu Thư đứng bên cạnh, nhìn Tống Vân Hồi tùy ý để người lớn xoa nắn chèm bẹp mà đăm chiêu.
Xoa nắn đã ghiền, Hứa Văn Huệ bỗng nhớ ra gì đó, nói:
“Anh con về rồi, giờ vẫn đang ngủ ở cách vách ấy, đợi anh dậy là có thể chơi cùng con rồi.”
Bà nhìn thời gian trên TV, nói: “Chắc sắp dậy rồi.”
Hứa Văn Huệ như có chút bản lĩnh, bà vừa dứt lời ở cửa liền xuất hiện một người.
Tống Vân Dương đứng ở cửa, hắn vừa dậy, hai mắt vẫn nhập nhèm chưa thể mở to.
Hắn theo lệ nhìn trạng thái của Hứa Văn Huệ trước, sau đó liền chú ý thấy Tống Vân Hồi bên giường, cuối cùng mới chú ý đến Tần Tiểu Thư.
Đơn giản hiểu rõ tình hình, hắn kéo tay Tống Vân Hồi qua, nói hắn đã về rồi, có thể đón Tống Vân Hồi về ở cùng, hắn sẽ tự chăm sóc em trai mình.
Vô cùng đáng tin cậy, một *bé người lớn chính hiệu.
(*) Gốc là 小大人: ý chỉ những đứa bé có suy nghĩ và hành động giống như người lớn, cũng hong biết nên dịch sao, để ông cụ non cũng không đúng, ai biết hú tui với nha
Nhưng bé người lớn cũng chỉ là một đứa bé, vừa nêu ý kiến liền bị phản đối ngay, đồng thời cũng bị đóng gói ném sang nhà họ Tần.
Hai bạn nhỏ cùng tới, lúc về lại biến thành ba bạn nhỏ.
Tống Vân Dương ngồi bên cạnh Tống Vân Hồi, gắt gao nắm chặt lấy tay cậu, luôn cảnh giác đề phòng Tần Tiểu Thư.
Hắn luôn cảm thấy địa vị mình bị lung lay khó giữ.
Tần Tiểu Thư không thèm để ý Tống Vân Dương, anh trở tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một chiếc móc khóa gấu nhỏ lông xù xù, đúng lúc có thể móc trên cặp sách.
Tống Vân Hồi hoàn toàn bị đầu gấu nhỏ kia thu hút sự chú ý.
Ba bạn nhỏ tụ lại một chỗ, không hề gà bay chó sủa như trong tưởng tượng của những người khác, ngược lại hết sức yên tĩnh.
Tống Vân Dương còn có chuyện của mình, hắn phải học online, còn phải hoàn thành một đống bài tập, thầy dạy thư pháp của hai bé con còn lại cũng đã tới, hai người chậm rãi học cùng thầy.
Thầy dạy thư pháp là một ông cụ hiểu nhiều biết rộng, là một nhà thư pháp đã về hưu nhưng tâm tính trẻ con vẫn còn, ông chung đụng cùng hai bạn nhỏ rất hòa hợp, thậm chí còn tranh giành dâu tây nhỏ trên bánh gato dâu tây dùng làm điểm tâm chiều với bọn họ.
Hôm nay lại là một ngày Tần Tiểu Thư nỗ lực bảo vệ dâu tây nhỏ của Tống Vân Hồi.
Đến tối ba đứa trẻ mới chân chính được nghỉ ngơi.
Buổi tối Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đều về đến nhà, hai người lớn ba đứa trẻ cùng dùng bữa, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay đồ ngủ xong xuôi, lại cùng nhau xem phim hoạt hình gấu nhỏ.
Đồ ngủ của Tống Vân Hồi đã sớm được mang sang từ nhà họ Tống, là đồ ngủ gấu nhỏ cậu thích nhất, bên trên còn có hai cái tai gấu nhỏ lông xù nhô lên, rất hợp với bộ phim hoạt hình cậu đang xem.
Nhân lúc mấy bạn nhỏ đang chăm chú xem TV, Diệp Mẫn thò tay ra sau, chộp lấy hai tai gấu nhỏ.
Gấu nhỏ không phản ứng, vẫn chăm chú xem phim.
Xem xong phim, bà ấy bèn dỗ mấy đứa nhỏ lên giường đi ngủ.
Sự bất đồng đầu tiên trong ngày xuất hiện tại đây.
Tống Vân Dương muốn dẫn Tống Vân Hồi về phòng ngủ chung, nhưng Tần Tiểu Thư đã thuần thục kéo người chuẩn bị đi về phía phòng mình.
Tống Vân Dương nhớ mỗi lần mình về thì em trai đều sẽ sống chết quấn lấy hắn đòi ngủ chung, lần này ba mẹ không ở đây, hắn cảm thấy đối phương có lẽ sẽ càng muốn ở chung với hắn hơn mới đúng.
Tần Tiểu Thư bình thường không tỏ vẻ gì ngoài mặt cũng chưa từng tỏ ra nóng nảy hiện tại cũng không muốn nhượng bộ.
Tống Vân Hồi đứng giữa, bất lực gãi đầu.
Chỉ cần không đánh nhau thì không sao cả, Diệp Mẫn đứng đằng sau xem náo nhiệt, nhân tiện còn quay video, định đến lúc nào đó gửi cho Hứa Văn Huệ cùng xem.
Cuối cùng trận đối đầu này kết thúc bởi việc Tống Vân Dương nhớ ra bản thân vẫn còn một bài tập chưa làm xong, vội vã đi làm bài tập.
Tần Tiểu Thư giành được thắng lợi, đưa người về phòng mình.
Mấy đêm trước đều là hai người ngủ chung, tình huống thông thường là anh đọc truyện cổ tích, người bên cạnh nghe nghe một hồi liền chìm vào mộng đẹp.
Nhưng Tống Vân Hồi hôm nay không đi con đường bình thường, cậu lấy sách cổ tích qua, định đổi vai.
Cậu bảo Tần Tiểu Thư ngoan ngoãn nằm xuống, Tần Tiểu Thư liền ngoan ngoãn nằm xuống, còn tiện thể nhắm mắt lại, hết sức phối hợp.
“Ngày xửa ngày xưa, có một lão bà bà, bà bà có một hũ vàng, không ai biết cả. Một ngày kia……”
Tần Tiểu Thư yên lặng lắng nghe, kết quả nghe nghe một hồi liền không còn động tĩnh gì nữa, anh hé mắt nhìn một cái, liền phát hiện người đang đọc truyện cổ tích đã dúi đầu vào quyển truyện.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài.
Tiếng quần áo cọ sát với chăn vang lên, Tần Tiểu Thư vất vả nhét người vào chăn, sau đó đặt quyển truyện cổ tích đã được đánh dấu ổn thỏa lên trên tủ đầu giường, tắt đèn ngủ.
Trong ổ chăn ấm áp, anh thăm dò duỗi tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má phúng phính của nhóc con đang ngủ say như chết.
Ngủ say rồi, nhưng cũng không hoàn toàn say như chết.
Đối phương mở mắt nhìn anh, sau đó làm như chưa xảy ra chuyện gì hết, nhắm mắt ngủ tiếp.
Thật sự không hề phản kháng chút nào.
Tần Tiểu Thư chậm rì rì rút tay về.
Cánh cửa thế giới mới hình như đã mở ra.
- -
Hứa Văn Huệ nằm viện bao lâu, Tống Vân Hồi ở nhà họ Tần bấy lâu.
Cậu lớn lên đẹp mắt, tính tình cũng rất tốt, nói ngắn gọn là ông hoàng xã giao, khoảng thời gian ở nhà họ Tần mỗi ngày đều có bạn nhỏ tới tìm cậu chơi chung.
Sau đó bọn họ liền phát hiện, người bạn chơi thân nhất với Tống Vân Hồi đã lặng lẽ thay đổi, biến thành đứa trẻ nhà họ Tần mà bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy, vì lẽ đó mà cảm giác tồn tại của đối phương đối với họ rất thấp.
Bọn họ cùng đi học, đợi nhau tan học, cùng đến võ quán, sau đó cùng về nhà.
Cũng có thể bọn họ vẫn luôn chơi thân với nhau, chỉ là không nói ra thôi.
Nói tóm lại, Chung Hứa đã rớt khỏi ngai vàng “người bạn chơi thân nhất với Tống Vân Hồi”.
Có người trực tiếp hỏi Tống Vân Hồi chơi thân với ai nhất, cậu không chút e dè đáp rằng:
“Tớ và Tần Tiểu Thư là thân thân nhất thiên hạ này.”
Lời tuyên ngôn bạn thân của cậu đã trực tiếp xác lập địa vị của Tần Tiểu Thư.
Nhất định chính là mười mấy năm.
Lúc Hứa Văn Huệ nằm viện vẫn còn nhỏ, đàn một đoạn nhạc piano khó hơn chút vẫn sẽ lóng ngóng tay chân, đợi đến khi bà xuất viện đối phương đã cao lớn hơn không ít, biết đàn piano cũng viết chữ rất đẹp, còn học cả cưỡi ngựa, mỗi ngày đều tươi cười xán lạn như một mặt trời nhỏ.
Ngày bà xuất viện, người giúp việc trong nhà tới dọn đồ đạc, vừa hay là chủ nhật, hai nhóc con cũng theo tới đón bà xuất viện.
Diệp Mẫn cũng đã tới, biết bà bây giờ không thể cầm vật nặng, liền tặng cho bà bó hoa nhỏ màu trắng, trông rất đáng yêu.
Tống Thành đỡ bà lên xe.
Ô tô vững vàng lăn bánh về hướng về nhà.
Đợi đến khi bà đến nhà, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Tống Vân Hồi còn đàn một bài hát cho bà nghe, sau đó lập tức có người tới cửa.
Là Diệp Mẫn quay trở lại.
Còn có Tần Tiểu Thư.
Người ta vẫn chưa lớn bao nhiêu đã kéo một chiếc vali cao gần bằng mình, nghiêm túc giao cho bác Trần.
Tống Vân Hồi bị Hứa Văn Huệ kéo đi, ló đầu ra nhìn.
Tần Tiểu Thư nhịn không lên tiếng.
Diệp Mẫn nhịn không được mỉm cười, nói:
“Bé Thư đã thu dọn xong đồ đạc của nhóc Vân Rồi, liền đưa sang đây.”
Bà bây giờ đang cười rất kiềm chế, lúc bà vừa về nhà liền nhìn thấy Tần Tiểu Thư đang thu xếp đồ đạc trong phòng, khi đó mới cười trắng trợn không kiêng dè gì.
Tần Tiểu Thư lúc đó rất nghiêm túc, nghiêm túc gấp quần áo với cặp mắt đỏ ửng.
Bà nói có thể để đó đợi người khác đến thu dọn, anh liền nói không được, nhất định phải thu dọn càng sớm càng tốt.
Anh giải thích từng món một, lúc đối phương ngủ trưa có thể sẽ dùng đến gấu bông nhỏ, còn có bộ đồ ngủ cậu thích nhất và đủ loại vật dụng cần thiết cho việc luyện thư pháp, còn cả mấy món đồ chơi nhỏ, những thứ này đều phải đưa sang nhanh chút.
Anh càng nói mắt càng đỏ.
Người này vốn đã điều chỉnh lại cảm xúc ổn thỏa lúc trên đường đến nhà họ Tống, kết quả vừa giao hành lí xong, viền mắt lại ửng đỏ.
Diệp Mẫn và Hứa Văn Huệ đưa mắt nhìn nhau, nỗ lực nhịn cười.
Rõ ràng là không nỡ.
Người này vậy mà có thể vừa không nỡ vừa dọn dẹp đồ đạc, hai người bọn bà thấy đều phải thốt lên một tiếng ‘nhóc con cừ lắm’.
Biết hôm nay Hứa Văn Huệ còn rất nhiều việc cần xử lý, Diệp Mẫn không nán lại lâu, dẫn Tần Tiểu Thư rời đi.
Tống Vân Hồi chạy tới, đứng ở cổng vẫy vẫy tay.
Tần Tiểu Thư cũng vững vàng vẫy tay, nhìn qua như không có chuyện gì.
Mãi đến khi lên xe, Tần Tiểu Thư không nói lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay nắm chặt một đóa hoa nhỏ Tống Vân Hồi nhét cho anh trước khi anh đi.
Diệp Mẫn nhịn cười an ủi anh: “Sau này còn dịp chơi cùng nhau mà, đừng buồn.”
Tần Tiểu Thư không đáp lời ngay.
Hồi lâu sau, lúc này anh mới đáp một tiếng, “Vâng.”
Sau khi về đến nhà liền là một ngày yên tĩnh.
Bình thường lúc này Tống Vân Hồi đã tới tìm anh chơi, nhưng hôm nay mẹ cậu trở về, cậu tạm thời sẽ không ra khỏi cửa chơi một thời gian.
Ăn cơm bình thường ngủ nghê bình thường, sáng hôm sau thức dậy, Tần Tiểu Thư ăn sáng xong rồi ra ngoài.
Ngoài sân có thêm một bóng người.
Còn chưa kịp giữ vững cặp sách trên lưng đã chạy vụt tới.
Ngoài sân là Tống Vân Hồi, lưng đeo cặp sách, bên trên còn móc chiếc móc khóa đầu gấu con mà anh đã tặng lúc trước, trong tay còn cầm bánh bao tranh thủ thời gian nhai nhai măm măm, gò má phồng lên.
Tống Vân Hồi tới đợi anh đi học chung.
Vì sợ anh đi trước, thậm chí là ngày thứ hai cậu vĩnh viễn không bao giờ gượng dậy nổi cậu vẫn thức dậy thật sớm, còn chưa kịp ăn sáng.
Tống Vân Hồi cười tít mắt: “Đi thôi.”
Tần Tiểu Thư tiến lên vài bước sóng vai cùng cậu, nhịn không được nhéo nhéo mặt đối phương, đáp một tiếng:
“Ừm, đi thôi.”
Tống Vân Hồi nghiêm túc gặm bánh bao, không có bất kỳ phản ứng gì với động tác của anh.
Từ ngày đó trở đi, bọn họ luôn luôn đi học cùng nhau, từ tiểu học đến trung học cơ sở, rồi đến trung học phổ thông.
Mười mấy năm mỗi năm đều thay cặp sách mới, nhưng đầu gấu con vẫn móc trên dây kéo như cũ.
- -
Ủa sao không có thông báo ta
Từ rất lâu trước đây bà có thể bế cậu đi dạo bên bờ hồ mà không cần thở dốc, cho đến khi chỉ có thể dắt tay cậu đi, sau đó nữa là bà ngồi trên xe lăn dắt cậu chầm chậm đi, cậu có thể cảm nhận được sức khỏe của bà càng lúc càng suy yếu.
Nhưng ba và những người xung quanh đều nói với cậu rằng thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt, bảo cậu không cần lo lắng.
Cậu rất tin tưởng ba mình.
Ba nói đúng, thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt.
Bởi vì có một ngày bà vậy mà thật sự đã đứng lên trở lại.
Bà nở nụ cười trên môi, khom lưng dắt tay cậu, nói muốn dẫn cậu đi dạo trong sân vườn.
Cậu rất vui vẻ, vui đến mức không để ý thấy ánh mắt hoặc sợ hãi hoặc đồng tình của đám người giúp việc xung quanh.
- -
Toàn thân Hứa Văn Huệ đau đớn, mỗi một bước đi như đang đốt cháy sinh mệnh bà.
Bà có cảm giác, bản thân có lẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Bà vẫn luôn rất sợ thời khắc này tiến đến.
Nhưng khi chân chính đối diện với thời khắc này, bà lại bình tĩnh lạ thường.
Có lẽ do biết số mệnh của mình, tiếp tục giãy dụa cũng chẳng ích lợi gì.
Giây phút cuối đời, ít nhất bà muốn bồi con trai mình đi dạo.
Bà biết bản thân không thể kiên trì đến bên bờ hồ, chỉ đành đi dạo quanh quẩn trong sân.
Nhưng chỉ là quanh quẩn trong sân thôi, đứa nhỏ trong tay đã rất vui vẻ, hẳn là lo nghĩ cho bà nên cậu nhịn không nhảy nhót tung tăng, nhưng tai gấu nhỏ trên mũ áo khoác gấu nhỏ mặc trên người vẫn rung rung theo động tác của cậu.
Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, tay còn lại đỡ tường, Hứa Văn Huệ dẫn Tống Vân Hồi đến sân vườn, đồng ý cùng cậu chơi xích đu.
Hoa trong sân đang nở rộ, là khung cảnh bọn bà đã nhìn quen, nhưng bây giờ dường như đã khác.
Tống Vân Hồi như chưa từng thấy qua khoảng sân này, trên dung mạo non nớt tràn đầy hưng phấn.
Hứa Văn Huệ được cậu dẫn đến một góc sân.
Nơi này có bậc thềm nhỏ nên xe lăn không thể đi được, đây là lần đầu bà nhìn thấy dáng vẻ nơi này kể từ khi ngồi xe lăn.
Nơi này đã thay đổi, ở giữa có một vòng tròn bằng đá nhỏ, chính giữa là một đóa hoa nhỏ màu xanh lam đang run rẩy trong gió.
Tống Vân Hồi nói với bà, đây là hạt giống hoa mà Tần Tiểu Thư tặng cậu, cậu không nỡ dùng hết, chỉ rắc gần một nửa, cuối cùng mọc được một đóa.
Hứa Văn Huệ nhìn hoa nhỏ màu xanh lam, đỡ tường chầm chậm ngồi xuống bậc thềm.
Bà vẫy tay với ‘gấu nhỏ’.
‘Gấu nhỏ’ nhào vào lòng bà.
Một bé gấu nho nhỏ, ôm trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp.
Mồ hôi thấm đẫm tóc tai, chảy dọc theo sườn mặt Hứa Văn Huệ.
Bà không nỡ nhắm mắt.
Cánh tay gầy guộc trượt khỏi bả vai nhỏ bé, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Tống Vân Hồi chợt mở to hai mắt.
Người giúp việc ở cách đó không xa vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này nhanh chóng chạy tới.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, đánh tan sự yên ả ban đầu.
Tống Vân Hồi được bác Trần dắt đi, đứng ở cửa lớn nhìn xe cấp cứu rời đi.
Lại sau đó, bác Trần lái xe chở cậu cùng đến bệnh viện.
Mùi nước khử trùng của bệnh viện rất nồng, cậu xưa nay không thích tí nào.
Đèn đỏ phòng cấp cứu sáng lên, trên ghế dựa bên ngoài, Tống Vân Hồi không nhúc nhích, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cửa lớn phòng cấp cứu.
Bác Trần rất bận, liên tục gọi điện thoại, có gọi đi, cũng có cuộc gọi gọi đến từ người khác, nói chung ông ta không có thời gian quan tâm đến những thứ khác.
Bên ngoài tụ tập không ít người, đang bị bảo vệ và vệ sĩ chặn lại.
Họ cầm micro và vác máy ảnh trong tay, ra sức tiến đến gần, hơn nửa ngày mới yên tĩnh lại.
Phần yên tĩnh này duy trì không được bao lâu, đám người rất nhanh lại tiếp tục gây rối.
Tống Thành tới rồi.
Ông hẳn là vội chạy đến từ công ty, trên người vẫn mặc áo sơ mi, áo khoác âu phục vắt trên cánh tay, nhanh chân bước qua đám người, bước chân gấp gáp cấp bách.
Ông vừa đi vừa nghe người bên cạnh giải thích tình hình hiện tại.
Mãi đến khi đến bên cạnh Tống Vân Hồi, ông cúi người duỗi tay bế người lên, nhè nhẹ vỗ lưng cậu.
Tống Vân Hồi vốn không khóc, vẫn luôn an tĩnh chờ đợi, cậu nỗ lực không gây phiền phức cho người khác, bây giờ ở trong lòng ba mình, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đôi tay ngắn ôm lấy cổ Tống Thành, nước mắt thi nhau rơi xuống lộp bộp.
Tống Thành nhỏ giọng an ủi cậu, ôm cậu chầm chậm đi qua đi lại ngoài phòng cấp cứu.
Ông nói trước đây bà đã từng trải qua chuyện này, lần này nhất định cũng có thể vượt qua.
Lần phẫu thuật này kéo dài lâu hơn lần trước, từ sáng đến tối, tiến hành liên tục mấy tiếng đồng hồ mà vẫn chưa kết thúc.
Trong lúc đó Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đã tới, dẫn theo cả Tần Tiểu Thư.
Tống Thành nói chuyện cùng hai người, Tống Vân Hồi liền giao cho Tần Tiểu Thư chăm sóc.
Tần Tiểu Thư mang hoa đến cho cậu.
Hoa rõ ràng được hái một cách vội vã, dài ngắn không đều, thậm chí có nhánh còn cả lá.
Những bông hoa nhỏ tươi tắn đã mang lại chút sức sống cho nơi ngột ngạt này.
Các phóng viên vốn đang bên ngoài toàn bộ đều đã rời đi, trong hành lang chỉ còn lại mấy người bọn họ, bọn họ vẫn luôn túc trực ngoài cửa, liên tục đến tận khuya.
Trong một mảnh yên tĩnh, cửa lớn phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Bác sĩ chống cửa, hơi yếu ớt cúi người xuống, lau đi mồ hôi trên trán, nói:
“Các dấu hiệu của sự sống đã ổn định trở lại.”
Nghĩa là đã được cứu về.
Không đợi bọn họ thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ lại nói: “Người nhà bệnh nhân phải nhanh chóng xử lý thủ tục chuyển viện càng sớm càng tốt, chuyển đến Quốc Y.”
Anh ta nói tiếp: “Quốc Y đã tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh này, họ đã liên hệ tới và mong muốn mau chóng tiến hành các bước trị liệu các nhanh càng tốt.”
Bên đó nói hôm nay vốn định thông báo với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, không ngờ tới thời gian lại không khéo như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lo lắng nghe thấy tin tức tốt này nhưng bệnh nhân không qua khỏi, tránh khiến tâm trạng người nhà bệnh nhân thay đổi lên xuống, vì thế họ không báo tin này trước, mà lựa chọn sau khi phẫu thuật thành công xong mới nói ra.
Tiêu hóa xong lời bác sĩ nói, chân Diệp Mẫn mềm nhũn, bà được Tần Kiến Viễn đỡ vững, không đến mức té ngã xuống đất.
Mắt Tống Thành lập tức ửng đỏ, ông hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tỏ ý đã hiểu, sau khi nói cảm ơn xong liền đi làm thủ tục chuyển viện.
Tống Vân Hồi nắm chặt hoa nhỏ trong tay, cúi người thật sâu trước bác sĩ, nghiêm túc nói “cảm ơn chú bác sĩ ạ”.
Tần Tiểu Thư bên cạnh cũng cúi người nói “cảm ơn” theo cậu.
Bác sĩ bị hai bạn nhỏ chọc cười, mặt mày mệt mỏi khẽ run run.
Tống Vân Hồi nói cảm ơn xong liền bổ nhào lên người Tần Tiểu Thư, Tần Tiểu Thư vươn tay ôm lấy cậu, phải lùi về sau hai bước mới miễn cưỡng ổn định trở lại.
Quá trình làm thủ tục chuyển viện cho Hứa Văn Huệ rất nhanh.
Sau một đêm tạm nghỉ ngơi trong bệnh viện, mọi thứ đều dần dần chuyển biến tốt.
Trên TV trong phòng bệnh đang chiếu tin tức, MC bên trong nói nền y học nước nhà đã tiến bộ thêm một bước, có thể sát cánh cùng người bệnh vượt qua những căn bệnh phức tạp hiểm nghèo.
Hứa Văn Huệ đã có thể ngồi dậy bình thường.
Tống Thành chăm sóc bà mấy ngày liền, thân thể đã đến cực hạn, ông nghỉ ngơi tại bệnh viện một lúc lại đến công ty xử lý công việc, hiện giờ là Diệp Mẫn ở bên cạnh bồi bà.
Diệp Mẫn vừa gọt táo vừa trò chuyện cùng bà, sau khi gọt xong liền cắn ngay một ngụm ngay trước mặt bà, đắc ý gặm.
Trong chiếc lọ thủy tinh đặt ở cạnh đầu giường có cắm một bông hoa nhỏ màu xanh lam đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, không nặng nề nhưng rất lộn xộn.
Hai bạn nhỏ lại đến rồi.
Khoảng thời gian Tống Thành ở đây với bà, ngoại trừ người giúp việc thì trong nhà không còn ai khác, Tống Vân Hồi liền bị Tần Tiểu Thư chủ động đưa về nhà anh, gần đây hai bé con luôn dính chặt lấy nhau.
Trên người mặc áo khoác màu hồng giống hệt Tần Tiểu Thư, Tống Vân Hồi cắm hoa nhỏ trong tay vào lọ hoa, sau đó chạy đến lay lay bên giường, hào hứng báo cáo chiến công.
Mấy ngày nay cậu lại học được thêm một bài hát mới, còn bắt đầu luyện chữ, sau này viết chữ nhất định sẽ rất đẹp.
Cậu đang nỗ lực hết sức làm mọi thứ sao cho tốt nhất, muốn khiến mẹ vui vẻ một chút.
Hứa Văn Huệ quả thật rất vui, bà cúi người xoa tới xoa lui gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của bé con.
Tống Vân Hồi rất ngoan, ngoan ngoãn đứng đó mặc bà xoa, Diệp Mẫn một bên cười đến ngả trước ngả sau.
Tần Tiểu Thư đứng bên cạnh, nhìn Tống Vân Hồi tùy ý để người lớn xoa nắn chèm bẹp mà đăm chiêu.
Xoa nắn đã ghiền, Hứa Văn Huệ bỗng nhớ ra gì đó, nói:
“Anh con về rồi, giờ vẫn đang ngủ ở cách vách ấy, đợi anh dậy là có thể chơi cùng con rồi.”
Bà nhìn thời gian trên TV, nói: “Chắc sắp dậy rồi.”
Hứa Văn Huệ như có chút bản lĩnh, bà vừa dứt lời ở cửa liền xuất hiện một người.
Tống Vân Dương đứng ở cửa, hắn vừa dậy, hai mắt vẫn nhập nhèm chưa thể mở to.
Hắn theo lệ nhìn trạng thái của Hứa Văn Huệ trước, sau đó liền chú ý thấy Tống Vân Hồi bên giường, cuối cùng mới chú ý đến Tần Tiểu Thư.
Đơn giản hiểu rõ tình hình, hắn kéo tay Tống Vân Hồi qua, nói hắn đã về rồi, có thể đón Tống Vân Hồi về ở cùng, hắn sẽ tự chăm sóc em trai mình.
Vô cùng đáng tin cậy, một *bé người lớn chính hiệu.
(*) Gốc là 小大人: ý chỉ những đứa bé có suy nghĩ và hành động giống như người lớn, cũng hong biết nên dịch sao, để ông cụ non cũng không đúng, ai biết hú tui với nha
Nhưng bé người lớn cũng chỉ là một đứa bé, vừa nêu ý kiến liền bị phản đối ngay, đồng thời cũng bị đóng gói ném sang nhà họ Tần.
Hai bạn nhỏ cùng tới, lúc về lại biến thành ba bạn nhỏ.
Tống Vân Dương ngồi bên cạnh Tống Vân Hồi, gắt gao nắm chặt lấy tay cậu, luôn cảnh giác đề phòng Tần Tiểu Thư.
Hắn luôn cảm thấy địa vị mình bị lung lay khó giữ.
Tần Tiểu Thư không thèm để ý Tống Vân Dương, anh trở tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một chiếc móc khóa gấu nhỏ lông xù xù, đúng lúc có thể móc trên cặp sách.
Tống Vân Hồi hoàn toàn bị đầu gấu nhỏ kia thu hút sự chú ý.
Ba bạn nhỏ tụ lại một chỗ, không hề gà bay chó sủa như trong tưởng tượng của những người khác, ngược lại hết sức yên tĩnh.
Tống Vân Dương còn có chuyện của mình, hắn phải học online, còn phải hoàn thành một đống bài tập, thầy dạy thư pháp của hai bé con còn lại cũng đã tới, hai người chậm rãi học cùng thầy.
Thầy dạy thư pháp là một ông cụ hiểu nhiều biết rộng, là một nhà thư pháp đã về hưu nhưng tâm tính trẻ con vẫn còn, ông chung đụng cùng hai bạn nhỏ rất hòa hợp, thậm chí còn tranh giành dâu tây nhỏ trên bánh gato dâu tây dùng làm điểm tâm chiều với bọn họ.
Hôm nay lại là một ngày Tần Tiểu Thư nỗ lực bảo vệ dâu tây nhỏ của Tống Vân Hồi.
Đến tối ba đứa trẻ mới chân chính được nghỉ ngơi.
Buổi tối Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn đều về đến nhà, hai người lớn ba đứa trẻ cùng dùng bữa, sau khi tắm rửa sạch sẽ thay đồ ngủ xong xuôi, lại cùng nhau xem phim hoạt hình gấu nhỏ.
Đồ ngủ của Tống Vân Hồi đã sớm được mang sang từ nhà họ Tống, là đồ ngủ gấu nhỏ cậu thích nhất, bên trên còn có hai cái tai gấu nhỏ lông xù nhô lên, rất hợp với bộ phim hoạt hình cậu đang xem.
Nhân lúc mấy bạn nhỏ đang chăm chú xem TV, Diệp Mẫn thò tay ra sau, chộp lấy hai tai gấu nhỏ.
Gấu nhỏ không phản ứng, vẫn chăm chú xem phim.
Xem xong phim, bà ấy bèn dỗ mấy đứa nhỏ lên giường đi ngủ.
Sự bất đồng đầu tiên trong ngày xuất hiện tại đây.
Tống Vân Dương muốn dẫn Tống Vân Hồi về phòng ngủ chung, nhưng Tần Tiểu Thư đã thuần thục kéo người chuẩn bị đi về phía phòng mình.
Tống Vân Dương nhớ mỗi lần mình về thì em trai đều sẽ sống chết quấn lấy hắn đòi ngủ chung, lần này ba mẹ không ở đây, hắn cảm thấy đối phương có lẽ sẽ càng muốn ở chung với hắn hơn mới đúng.
Tần Tiểu Thư bình thường không tỏ vẻ gì ngoài mặt cũng chưa từng tỏ ra nóng nảy hiện tại cũng không muốn nhượng bộ.
Tống Vân Hồi đứng giữa, bất lực gãi đầu.
Chỉ cần không đánh nhau thì không sao cả, Diệp Mẫn đứng đằng sau xem náo nhiệt, nhân tiện còn quay video, định đến lúc nào đó gửi cho Hứa Văn Huệ cùng xem.
Cuối cùng trận đối đầu này kết thúc bởi việc Tống Vân Dương nhớ ra bản thân vẫn còn một bài tập chưa làm xong, vội vã đi làm bài tập.
Tần Tiểu Thư giành được thắng lợi, đưa người về phòng mình.
Mấy đêm trước đều là hai người ngủ chung, tình huống thông thường là anh đọc truyện cổ tích, người bên cạnh nghe nghe một hồi liền chìm vào mộng đẹp.
Nhưng Tống Vân Hồi hôm nay không đi con đường bình thường, cậu lấy sách cổ tích qua, định đổi vai.
Cậu bảo Tần Tiểu Thư ngoan ngoãn nằm xuống, Tần Tiểu Thư liền ngoan ngoãn nằm xuống, còn tiện thể nhắm mắt lại, hết sức phối hợp.
“Ngày xửa ngày xưa, có một lão bà bà, bà bà có một hũ vàng, không ai biết cả. Một ngày kia……”
Tần Tiểu Thư yên lặng lắng nghe, kết quả nghe nghe một hồi liền không còn động tĩnh gì nữa, anh hé mắt nhìn một cái, liền phát hiện người đang đọc truyện cổ tích đã dúi đầu vào quyển truyện.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng quần áo cọ sát với chăn vang lên, Tần Tiểu Thư vất vả nhét người vào chăn, sau đó đặt quyển truyện cổ tích đã được đánh dấu ổn thỏa lên trên tủ đầu giường, tắt đèn ngủ.
Trong ổ chăn ấm áp, anh thăm dò duỗi tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má phúng phính của nhóc con đang ngủ say như chết.
Ngủ say rồi, nhưng cũng không hoàn toàn say như chết.
Đối phương mở mắt nhìn anh, sau đó làm như chưa xảy ra chuyện gì hết, nhắm mắt ngủ tiếp.
Thật sự không hề phản kháng chút nào.
Tần Tiểu Thư chậm rì rì rút tay về.
Cánh cửa thế giới mới hình như đã mở ra.
- -
Hứa Văn Huệ nằm viện bao lâu, Tống Vân Hồi ở nhà họ Tần bấy lâu.
Cậu lớn lên đẹp mắt, tính tình cũng rất tốt, nói ngắn gọn là ông hoàng xã giao, khoảng thời gian ở nhà họ Tần mỗi ngày đều có bạn nhỏ tới tìm cậu chơi chung.
Sau đó bọn họ liền phát hiện, người bạn chơi thân nhất với Tống Vân Hồi đã lặng lẽ thay đổi, biến thành đứa trẻ nhà họ Tần mà bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy, vì lẽ đó mà cảm giác tồn tại của đối phương đối với họ rất thấp.
Bọn họ cùng đi học, đợi nhau tan học, cùng đến võ quán, sau đó cùng về nhà.
Cũng có thể bọn họ vẫn luôn chơi thân với nhau, chỉ là không nói ra thôi.
Nói tóm lại, Chung Hứa đã rớt khỏi ngai vàng “người bạn chơi thân nhất với Tống Vân Hồi”.
Có người trực tiếp hỏi Tống Vân Hồi chơi thân với ai nhất, cậu không chút e dè đáp rằng:
“Tớ và Tần Tiểu Thư là thân thân nhất thiên hạ này.”
Lời tuyên ngôn bạn thân của cậu đã trực tiếp xác lập địa vị của Tần Tiểu Thư.
Nhất định chính là mười mấy năm.
Lúc Hứa Văn Huệ nằm viện vẫn còn nhỏ, đàn một đoạn nhạc piano khó hơn chút vẫn sẽ lóng ngóng tay chân, đợi đến khi bà xuất viện đối phương đã cao lớn hơn không ít, biết đàn piano cũng viết chữ rất đẹp, còn học cả cưỡi ngựa, mỗi ngày đều tươi cười xán lạn như một mặt trời nhỏ.
Ngày bà xuất viện, người giúp việc trong nhà tới dọn đồ đạc, vừa hay là chủ nhật, hai nhóc con cũng theo tới đón bà xuất viện.
Diệp Mẫn cũng đã tới, biết bà bây giờ không thể cầm vật nặng, liền tặng cho bà bó hoa nhỏ màu trắng, trông rất đáng yêu.
Tống Thành đỡ bà lên xe.
Ô tô vững vàng lăn bánh về hướng về nhà.
Đợi đến khi bà đến nhà, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Tống Vân Hồi còn đàn một bài hát cho bà nghe, sau đó lập tức có người tới cửa.
Là Diệp Mẫn quay trở lại.
Còn có Tần Tiểu Thư.
Người ta vẫn chưa lớn bao nhiêu đã kéo một chiếc vali cao gần bằng mình, nghiêm túc giao cho bác Trần.
Tống Vân Hồi bị Hứa Văn Huệ kéo đi, ló đầu ra nhìn.
Tần Tiểu Thư nhịn không lên tiếng.
Diệp Mẫn nhịn không được mỉm cười, nói:
“Bé Thư đã thu dọn xong đồ đạc của nhóc Vân Rồi, liền đưa sang đây.”
Bà bây giờ đang cười rất kiềm chế, lúc bà vừa về nhà liền nhìn thấy Tần Tiểu Thư đang thu xếp đồ đạc trong phòng, khi đó mới cười trắng trợn không kiêng dè gì.
Tần Tiểu Thư lúc đó rất nghiêm túc, nghiêm túc gấp quần áo với cặp mắt đỏ ửng.
Bà nói có thể để đó đợi người khác đến thu dọn, anh liền nói không được, nhất định phải thu dọn càng sớm càng tốt.
Anh giải thích từng món một, lúc đối phương ngủ trưa có thể sẽ dùng đến gấu bông nhỏ, còn có bộ đồ ngủ cậu thích nhất và đủ loại vật dụng cần thiết cho việc luyện thư pháp, còn cả mấy món đồ chơi nhỏ, những thứ này đều phải đưa sang nhanh chút.
Anh càng nói mắt càng đỏ.
Người này vốn đã điều chỉnh lại cảm xúc ổn thỏa lúc trên đường đến nhà họ Tống, kết quả vừa giao hành lí xong, viền mắt lại ửng đỏ.
Diệp Mẫn và Hứa Văn Huệ đưa mắt nhìn nhau, nỗ lực nhịn cười.
Rõ ràng là không nỡ.
Người này vậy mà có thể vừa không nỡ vừa dọn dẹp đồ đạc, hai người bọn bà thấy đều phải thốt lên một tiếng ‘nhóc con cừ lắm’.
Biết hôm nay Hứa Văn Huệ còn rất nhiều việc cần xử lý, Diệp Mẫn không nán lại lâu, dẫn Tần Tiểu Thư rời đi.
Tống Vân Hồi chạy tới, đứng ở cổng vẫy vẫy tay.
Tần Tiểu Thư cũng vững vàng vẫy tay, nhìn qua như không có chuyện gì.
Mãi đến khi lên xe, Tần Tiểu Thư không nói lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay nắm chặt một đóa hoa nhỏ Tống Vân Hồi nhét cho anh trước khi anh đi.
Diệp Mẫn nhịn cười an ủi anh: “Sau này còn dịp chơi cùng nhau mà, đừng buồn.”
Tần Tiểu Thư không đáp lời ngay.
Hồi lâu sau, lúc này anh mới đáp một tiếng, “Vâng.”
Sau khi về đến nhà liền là một ngày yên tĩnh.
Bình thường lúc này Tống Vân Hồi đã tới tìm anh chơi, nhưng hôm nay mẹ cậu trở về, cậu tạm thời sẽ không ra khỏi cửa chơi một thời gian.
Ăn cơm bình thường ngủ nghê bình thường, sáng hôm sau thức dậy, Tần Tiểu Thư ăn sáng xong rồi ra ngoài.
Ngoài sân có thêm một bóng người.
Còn chưa kịp giữ vững cặp sách trên lưng đã chạy vụt tới.
Ngoài sân là Tống Vân Hồi, lưng đeo cặp sách, bên trên còn móc chiếc móc khóa đầu gấu con mà anh đã tặng lúc trước, trong tay còn cầm bánh bao tranh thủ thời gian nhai nhai măm măm, gò má phồng lên.
Tống Vân Hồi tới đợi anh đi học chung.
Vì sợ anh đi trước, thậm chí là ngày thứ hai cậu vĩnh viễn không bao giờ gượng dậy nổi cậu vẫn thức dậy thật sớm, còn chưa kịp ăn sáng.
Tống Vân Hồi cười tít mắt: “Đi thôi.”
Tần Tiểu Thư tiến lên vài bước sóng vai cùng cậu, nhịn không được nhéo nhéo mặt đối phương, đáp một tiếng:
“Ừm, đi thôi.”
Tống Vân Hồi nghiêm túc gặm bánh bao, không có bất kỳ phản ứng gì với động tác của anh.
Từ ngày đó trở đi, bọn họ luôn luôn đi học cùng nhau, từ tiểu học đến trung học cơ sở, rồi đến trung học phổ thông.
Mười mấy năm mỗi năm đều thay cặp sách mới, nhưng đầu gấu con vẫn móc trên dây kéo như cũ.
- -
Ủa sao không có thông báo ta
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro