Vãn Nguyệt

Chương 12

2025-01-01 14:13:34

Tôi kinh hồn bạt vía ở cùng Tạ Cảnh Chi một hồi.

Anh luôn đột nhiên hỏi tôi một số vấn đề rất kỳ lạ.

Làm cho tinh thần tôi căng thẳng tột độ.

Thấy anh ăn một ít cháo rau, tôi mới yên tâm rời đi.

Buổi tối, tôi trở lại trường học.

Tôi nhận được điện thoại của thầy Từ.

Nghe ông ấy nói rất vui vẻ:

“Tiểu Giang à, em đúng là có kinh nghiệm!”

“Tên nhóc bướng bỉnh kia vẫn luôn ăn không vô, bây giờ cuối cùng cũng có hứng ăn rồi!”

“Nó nói nó thích ăn cơm cùng em, nếu không sẽ không có hứng ăn…”

“Mấy ngày sau, em có thể bớt chút thời gian đi thăm nó một chút được không?”

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ từ chối yêu cầu của thầy Từ.

Chưa kể chuyện này là do tôi gây ra.

Nhưng tại sao Tạ Cảnh Chi lại nói như vậy với thầy Từ?

Chẳng lẽ anh phát hiện ra gì đó rồi?

Tôi càng nghĩ càng lo lắng.

Gần như cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau chỉ có thể mang hai vành mắt thâm quầng đi đưa cơm cho Tạ Cảnh Chi.

Anh vừa thấy tôi thì lập tức nhíu mày lại:

“Em bị sao vậy?”

Tôi khó hiểu, mờ mịt ngẩng đầu: “Sao ạ?”

Anh đưa tay, ngón tay hơi lạnh xoa vành mắt quầng thâm của tôi:

“Không nghỉ ngơi tốt à?”

Tôi sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với anh:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Rất… rất tốt ạ.”

Anh yên lặng rũ mắt, vừa mở hộp thức ăn, vừa nhỏ giọng hỏi:

“Tôi còn phải ở lại bệnh viện một tuần, em cũng sẽ tới chứ?”

Tôi lập tức đứng dậy:

“Không phải thầy Từ nói ba ngày sao?”

Tạ Cảnh Chi ngước mắt, mím môi nhìn tôi, không nói lời nào.

Ánh nước trong suốt trong mắt.

Thoáng cái tôi lập tức mềm lòng:

“Một... một tuần thì một tuần.”

Lúc này mặt anh mới giãn ra, lộ ra một nụ cười khó gặp.

Tôi ở bên cạnh giám sát anh nghiêm túc ăn cơm.

Anh ăn một hồi, ánh mắt lại đột nhiên chuyển tới giường bên.

Bên cạnh, môi cặp đôi cũng đang ăn cơm.

Tay phải của chàng trai bó thạch cao, ngồi trên giường bệnh, làm nũng: “Tay anh bị thương rồi, em không thể đút cho anh sao?”

Cô gái bất đắc dĩ bật cười, cầm thìa đút từng miếng từng miếng cho cậu ấy.

Ánh mắt Tạ Cảnh Chi khóa chặt trên tay cô gái.

Sau đó cúi đầu nhìn tay mình, cảm xúc chợt lóe lên trong mắt.

12

Ngày hôm sau khi tôi đến, tay phải Tạ Cảnh Chi đã bị thương rồi.

Bàn tay vốn thon dài xinh đẹp quấn một lớp băng gạc thật dày, phồng lên, trông có chút buồn cười.

Tôi giật mình:

“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Tạ Cảnh Chi sầu não nhìn tay mình:

“Hôm qua sau khi em rời đi… Tôi muốn gọt táo cho mình, kết quả không cẩn thận…”

Tôi vội vàng ngồi xuống bên giường anh:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy… Vậy tay anh còn cử động được không?”

Mi mắt anh rũ thấp xuống, giống như rất ngượng ngùng:

“Tôi đã thử rồi, không được lắm, hơn nữa bác sĩ cũng bảo tôi đừng dùng tay phải.”

“Nhưng tôi không biết dùng tay trái, làm sao đây?”

Ánh mắt anh vẫn nhìn hộp thức ăn, càng nói giọng càng nhỏ.

Tôi khó xử gãi đầu:

“Vậy… vậy không lẽ thầy muốn em đút… thầy ăn cơm ạ?”

Sau đó lại nhanh chóng tự phủ định:

“Nhưng chuyện này không…”

Anh không đợi tôi tự mình phủ định xong mà đã vô cùng cảm kích nhìn tôi:

“Phiền em quá rồi, thật sự vô cùng cảm ơn em, em tốt bụng quá, bạn học Vãn Nguyệt.”

Ặc…

Tại sao tôi lại cảm thấy trong ánh mắt của anh có chút chờ mong vậy?

Tôi cứng nhắc mở hộp đồ ăn.

Cứng ngắc cầm thìa.

Cứng ngắc múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Tạ Cảnh Chi.

Anh cười dịu dàng, đôi mắt chuyên chú nhìn tôi.

Tôi như ngồi trên đống lửa tránh ánh mắt của anh.

Anh ăn từng miếng một vô cùng vui vẻ.

Vài phút đã ăn hết một bát cháo lớn.

Thậm chí còn chưa đủ no: “Hết rồi sao?”

Tôi như trút được gánh nặng lắc đầu:

“Hết rồi.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vãn Nguyệt

Số ký tự: 0