Vãn Nguyệt

Chương 3

2025-01-01 14:13:34

Trên đường trở về ký túc xá, tôi nhận được mấy tin nhắn liên tục như ném b.o.m của Tạ Cảnh Chi.

[Sao thế bé ngoan? Sao không trả lời anh?]

[Công việc của anh xong rồi, em muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi không?]

[Em bé đang làm gì thế, sao câu được anh rồi biến mất tiêu rồi…]

[Vừa rồi anh vội quá, quên mua năm mươi trái dâu cho em rồi.]

[Chuyển khoản: Năm mươi nghìn tệ.]

[Sao không để ý anh thế?]



Tôi nhìn tin nhắn này hết tin nhắn khác, có chút không biết làm sao.

Cảm giác… rất khó để thay khuôn mặt của Tạ Cảnh Chi vào những lời nói này.

Đồng thời lại cảm thấy có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào.

Đang do dự thì tôi nhận được tin nhắn của đàn chị khóa trên.

“Vãn Nguyệt, thầy Từ nói máy tính của thầy ấy hỏng nữa rồi, bảo em đi xem.”



Thầy Từ là thầy hướng dẫn của tôi.

Từ sau khi tôi sửa máy tính giúp ông ấy, ông ấy luôn yêu cầu tôi sửa máy tính cho.

Tôi không dám chậm trễ, lập tức chạy đến.

Sau khi đến văn phòng mới phát hiện Tạ Cảnh Chi cũng ở đây.

Anh ngồi ở bàn làm việc đối diện, yên lặng cúi đầu cầm điện thoại, trông tâm trạng không tốt lắm.

Tôi không dám nhìn nhiều, cố gắng không chớp mắt sửa máy tính cho thầy Từ.

Sau khi xử lý xong, mắt thầy Từ cười thành một đường cong cong: “Thầy biết Tiểu Giang rành cái này nhất mà.”

“Đúng rồi, vừa nãy thầy Tạ nói WeChat của cậu ấy không nhận được tin nhắn, em đi giúp thầy Tạ xem.”

Ông ấy chỉ chỉ Tạ Cảnh Chi.

Tôi hơi sửng sốt.

Dường như lập tức ý thức được tại sao WeChat của Tạ Cảnh Chi không nhận được tin nhắn.

… Cái này sửa được sao?

Nhưng trong ánh mắt cười tít mắt của thầy Từ, tôi chỉ có thể nhắm mắt đi qua, cố ý đè nén giọng hỏi: “Thầy Tạ, thầy Từ nói hình như WeChat của thầy hỏng rồi…”



Rõ ràng Tạ Cảnh Chi ngẩn người.

Anh hơi bị tôi dọa một chút, sau đó lập tức theo bản năng nghiêng người kéo dài khoảng cách với tôi.

“Không có.”

Anh luôn luôn khách sáo xa cách, lúc này lại rất hợp ý tôi.

Vừa định xoay người bỏ chạy, ánh mắt Tạ Cảnh Chi đột nhiên dừng lại trên tay tôi.

Trên tay tôi cầm điện thoại, màn hình sáng lên, lộ ra một tấm ảnh chụp chú chó nhỏ.

Tôi chợt nhớ ra.

Tôi đã từng gửi rất nhiều ảnh của chú chó nhà tôi cho người yêu qua mạng.

Cũng chọn một tấm ảnh tôi thích trong những tấm ảnh đó làm hình nền điện thoại.

Thấy ánh mắt Tạ Cảnh Chi càng ngày càng nóng rực, tôi vội vàng nhét điện thoại vào túi: “Thầy Tạ, không còn việc gì nữa thì em đi trước.”

Tạ Cảnh Chi chợt mở miệng: “Chờ một chút.”

Anh đưa tay chặn đường tôi: “Tôi có thể xem màn hình điện thoại của em được không?”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vãn Nguyệt

Số ký tự: 0