Vẫn Thạch Thiên Hàng

Cánh hoa hồng

Dạ Lan Yêu Ca

2024-11-20 21:13:46

Editor: LuciferVadden

Hắn nhìn thấy cái gì! Cái người bình thường đặc biệt cao lãnh đặc biệt túm lại đặc biệt…quên từ, tên Tề Mộ Vân kia lại bị cột vào trên cây, hơn nữa…Đặc! Biệt! Sói! Tả Tơi!

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Phong là muốn cầm máy chụp hình chụp bộ dạng bây giờ của Tề Mộ Vân! Nhìn thấy màn này thiệt là quá sung sướng mờ đúng hơm!

Dường như phát hiện có người, Tề Mộ Vân bị dây leo trói trên người chậm rãi động đậy vài lần, Tề Mộ Vân mở mắt. Bị Tề Mộ Vân nhìn chằm chằm, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác kia của Tiêu Phong trong chớp mắt cứng lại.

Một lát sau Tiêu Phong chợt phát hiện, Tề Mộ Vân không có phản ứng, nhìn kỹ mắt Tề Mộ Vân, phát hiện bên trong không có tiêu cự, Tiêu Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn dáng vẻ Tề Mộ Vân, hiện tại hẳn là không có ý thức mới đúng.

Phải rồi, con thỏ trắng đi đâu rồi? Tiêu Phong không hề động, chỉ là con mắt nhìn khắp bốn phía. Nói đi nói lại, nơi này chỉ có một mình Tề Mộ Vân, bọn người Cao Tử Mân rõ ràng xuất phát cùng lúc với Tề Mộ Vân, hiện tại người đâu mất rồi? Tiêu Phong nghĩ thầm sẽ không phải thật sự bị Độc Huyễn Hoa Hồng đem làm phân hóa học chớ! Chắc là không thể nào đâu…

Con thỏ, con thỏ… Tiêu Phong trông thấy trên gương mặt anh tuấn của Tề Mộ Vân có một vết cào, lên trên nữa, Tiêu Phong trông thấy một con thỏ trắng manh manh.

【Ớ ớ, con thỏ này thật sự là quá dũng cảm meo!】Hắc Miêu đột nhiên nhô ra nói 【Lại dám ngồi trên đầu Tề Mộ Vân! Á? Bên trái bên trái! Kí chủ coi chừng dây leo meo!】

Tiêu Phong nghe xong, vội vàng lui mạnh về sau, hắn không trông thấy dây leo, không kịp.

“Meo!” Nắm luôn luôn đi theo bên chân Tiêu Phong, thấy nhảy ra cái thứ gì kỳ quái, lập tức nhào tới, cắn!

“Nắm!” Tiêu Phong giật mình, cái dây leo này có độc đấy nhá!

Ngay trong chớp nhoáng, con thỏ đột nhiên xuất hiện trên vai Tiêu Phong, nghiêng đầu. Cũng chẳng thấy con thỏ làm gì, cái dây leo kia tự động thu hồi, Nắm rơi xuống đất.

Tiêu Phong vội vàng ôm Nắm kiểm tra, ánh mắt thuận theo hướng dây leo quay về, nghĩ nghĩ, đi theo. Nắm hiện tại cần cánh hoa Độc Huyễn Hoa Hồng giải độc.

Đi vài bước, đã nhìn thấy một gốc hoa hồng yêu dị diễm lệ, mỗi một đóa hoa giống như ngọn lửa đỏ đến yêu diễm. Tựa hồ là ấp trong tinh điêu tế trác của thiên đường, khiến người ta kìm lòng không nổi mà mê luyến.

【Kí chủ, đừng bị mê hoặc!】Hắc Miêu thấy Tiêu Phong nhìn Độc Huyễn Hoa Hồng bất động, lên tiếng nhắc nhở.

Tiêu Phong tỉnh lại, cái hoa này, thiệt là đáng sợ! Không hổ là một trong những bàn tay vàng của nữ chính. Nói đi nói lại, Cao Tử Mân đâu rồi?

Tiêu Phong nhìn trái nhìn phải, xung quanh đều là cây cỏ, dây leo chiếm cứ nơi này, một bóng người cũng không có.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


【Hắc Miêu, ngươi nói ta đi qua hái cánh hoa, thì như thế nào?】Tiêu Phong hỏi, Nắm cắn dây leo, hiện tại toàn thân mèo đều bị mất tinh thần.

【Ngươi sẽ chết rất thảm】Hắc Miêu không chút lưu tình nói 【Có điều ngươi ôm con thỏ này đi qua, có lẽ dây leo kia sẽ không công kích ngươi…】

【Thiệt hả?】Tiêu Phong tỏ vẻ hoài nghi.

【Chả biết.】Hắc Miêu nói.

【Ngươi được lắm…】Tiêu Phong câm nín.

Ánh mắt phóng tới con thỏ trắng trên vai, thử dùng tay đụng vào nó, thấy nó không né tránh, dứt khoát dùng hai tay ôm nó từ trên vai xuống, ôm vào trong ngực.

Con thỏ ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ như máu yêu dị, làm Tiêu Phong có cảm giác như lần đầu nhìn thấy Độc Huyễn Hoa Hồng, trong lòng kinh hãi. Tiêu Phong đột nhiên nghĩ đến hai chữ xen lẫn. Chẳng lẽ…

“Thỏ, giúp tao bứt một cánh hoa, được chứ?” Tiêu Phong thấy mình nói chuyện với một con thỏ có chút ngu xuẩn, nhưng mà không có cách nào. Lấy từ không gian một củ cà rốt.

Chỉ thấy con thỏ cắn cà rốt nhảy lên một cái chạy đến gốc hoa hồng yêu dị kia, Tiêu Phong khẩn trương nhìn.

Thỏ trắng dùng móng vuốt giật xuống một cánh hoa, dây leo động đậy mấy lần, Tiêu Phong lập tức nắm chặt song đao, sau đó thấy dây leo không có công kích thỏ trắng, mới thở phào nhẹ nhõm. Con thỏ lại nhanh nhẹn trở về, nhét cánh hoa vào dưới chân Tiêu Phong.

【Con thỏ này, còn dễ dùng hơn cả Nắm.】Tiêu Phong cảm khái với Hắc Miêu.

【Chờ Nắm trưởng thành rồi ngươi sẽ biết Nắm có bao nhiêu lợi hại, mau đem cánh hoa cho Nắm ăn đi.】Hắc Miêu nói.

“Nắm, há miệng.” Tiêu Phong nhặt cánh hoa lên, nói với Nắm.

“Meo…”

Sau khi Nắm ăn cánh hoa, tinh thần chuyển tốt một chút. Cái này cũng cho Nắm một bài học, không phải thứ gì cũng cắn được.

Thấy Nắm vô sự, Tiêu Phong liền ôm con thỏ rồi mới tới chỗ Tề Mộ Vân.

Độc Huyễn Hoa Hồng quả nhiên sẽ không công kích, Tiêu Phong ném thỏ trắng lên vai, động thủ kéo những cái dây leo quấn quanh trên người Tề Mộ Vân. Mới nãy mắt Tề Mộ Vân có mở ra, nhưng hiện tại đã nhắm lại, cái này khiến Tiêu Phong không phải nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của Tề Mộ Vân mà kéo dây leo.

Chất lỏng dây leo Độc Huyễn Hoa Hồng có độc, nhưng vỏ lại không độc, trừ phi nó chủ động làm thủng vỏ dây leo của mình, nếu không phải thế thì Tiêu Phong cũng không dạm chạm tay vào kéo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giật nửa ngày không có động tĩnh, Tiêu Phong dứt khoát trực tiếp dùng dị năng đốt. Vừa mới gọi sâm bạch hỏa diễm, lập tức thấy dây leo nhượng bộ lui binh, Tiêu Phong kinh ngạc, sớm biết trâu như vậy hắn còn phí sức lực làm cái gì?

【Mảnh vỡ thần ngọc, meo.】Hắc Miêu đột nhiên nói.

Mảnh vỡ thần ngọc? Tiêu Phong suýt nữa quên cái này.

Dây leo lui về sau, chỉ thấy một bóng đen đánh thẳng vào hắn, Tiêu Phong không chuẩn bị, trực tiếp bị đánh xuống đất, bên trên còn bị người đè lên.

【Meo, làm Tề Mộ Vân tỉnh lại, hỏi coi những người khác đi đâu rồi.】Hắc Miêu nói.

【Làm tỉnh lại thế nào?】Tiêu Phong nhìn mặt Tề Mộ Vân, đối với gương mặt này hắn đánh cũng không được mà đá cũng chẳng xong, kêu xong lại bất tỉnh.

“Á!” Giọng nữ sắc nhọn từ nơi không xa truyền đến, hù dọa mấy con chim bây lên.

“Giọng nói này…” Tiêu Phong sững sờ, hơi quen tai.

Tốn sức đem người trên người đẩy qua một bên giấu kỹ, còn mình thì đứng lên. Tiêu Phong khó xử, rốt cuộc là muốn trông coi Tề Mộ Vân hay là đi cứu người bên kia.

Nhìn thấy con thỏ, Tiêu Phong lại lấy ra một củ cà rốt giao dịch với con thỏ, đổi lấy một cánh hoa. Tề Mộ Vân phỏng chừng cũng trúng độc.

Một trận gió thổi qua, đem hương hoa thổi đi khắp nơi. Đột nhiên trên thân cây xuất hiện một con nhện lớn. Bề ngoài dữ tợn, khiến Tiêu Phong lui lại mấy bước.

【Ảo cảnh?】Tiêu Phong hỏi.

【Đúng meo. A? Chờ chút, ngươi nhìn kỹ!】Hắc Miêu hơi kinh ngạc. Tiêu Phong thấy trước nhện lớn xuất hiện mấy người, một người trong đó rõ ràng là Cao Tử Mân! Xung quanh lại xuất hiện mấy tấm mạng nhện, bên trên có không ít người bị dính vào.

Đây là ảo cảnh gì? Tiêu Phong nghi hoặc, trong lòng cảnh giác xung quanh, sợ Độc Huyễn Hoa Hồng cho hắn một cái giả bên trong mang thật. Nhưng hiện tại Độc Huyễn Hoa hồng còn chưa có linh trí cao như vậy chứ hả?

【Độc Huyễn Hoa Hồng này, dường như muốn nói cho ngươi cái gì.】Hắc Miêu không còn cảnh giác xung quanh, tâm tư trống rỗng nghĩ lại.

Tiêu Phong cẩn thận quan sát, bên trong ảo cảnh này, một đoàn người Cao Tử Mân đều rất chật vật, ở trạng thái bị động. Nhìn nhìn, Tiêu Phong đột nhiên giật mình, chẳng lẽ đây là chỗ truyền đến tiếng kêu mới nãy, xảy ra chuyện gì?

Tề Mộ Vân nằm dưới đất bên cạnh đột nhiên mở mắt, mông lung mấy giây, mắt lập tức rõ ràng.

LV: chương này là làm gấp, nên đừng đòi hỏi chất lượng nhé, chỉ hơn nửa tiếng là xong đấy T^T tôi sẽ sửa lại sau, giờ thì ngủ, mệt quá…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vẫn Thạch Thiên Hàng

Số ký tự: 0