Vẫn Thạch Thiên Hàng

Cứu viện

Dạ Lan Yêu Ca

2024-11-20 21:13:46

Editor: LuciferVadden

Tiêu Phong sau khi dùng dị năng nuốt một con tang thi thì phát hiện dị năng gần như tiêu hao hết, sâm bạch hỏa diễm cắn nuốt năng lượng tang thi, so với Tiêu Phong sử dụng sâm bạch hỏa diễm tiêu hao hơn nhiều. Tiêu Phong bèn đổi sang dùng song đao, sau khi giết hết tang thi, thi thể thì để cho sâm bạch hỏa diễm cắn nuốt, khôi phục dị năng.

Tiêu Phong bất chợt nghĩ đến sâm bạch hỏa diễm này, dùng để giết người giấu xác cực kỳ tốt…

Lại qua một lúc, Tiêu Phong thân thể nhỏ bé này không chịu nổi, trước tiên chỉ có thể bất đắc dĩ lui đến lầu hai cửa tiệm nghỉ ngơi sơ sơ.

Ngay lúc Tiêu Phong lấy ra trong không gian một bình nước định uống, bên ngoài chợt truyền đến tiếng xe, hơn nữa nghe tiếng này, số lượng cũng không ít, xen lẫn cả tiếng súng.

Tiêu Phong kéo một góc nhỏ màn cửa nhìn ra bên ngoài, là xe xanh của quân đội!

“Chỗ này! Chỗ này có người!” Đột nhiên có tiếng hét lớn, dọa Tiêu Phong nhảy một cái.

“Chỗ này cũng có người!”

“Nhà nước rốt cuộc cũng đến!”

“…”

Lập tức có rất nhiều tiếng phát ra, vui vẻ xen lẫn mệt mỏi.

【Hắc Miêu, mới nãy ngươi sao không nói là có người, còn nhiều người như vậy!】Tiêu Phong hỏi, hắn còn nghi hoặc sao không có ai thế này.

【Kí chủ ngươi chỉ nói lúc ngươi dùng dị năng, để ta nhìn xem gần đây có người hay không meo, nhưng mà  sau đó ngươi không dùng, ta cũng không nói meo. 】

*khúc trên hơi khó hiểu nhỉ? Ý ẻm là Phong nói gì thì ẻm làm nấy, không nói thì không làm ~

【Sau đó ta cũng dùng dị năng cắn nuốt thi thể tang thi mà!】Tiêu Phong cảm thấy nên tăng cường trí thông minh cho Hắc Miêu.

【Ta quên meo…】Hắc Miêu trầm mặc.

“Mọi người trước tiên đừng đi ra, chờ dọn dẹp sạch sẽ tang thi gần đây rồi chúng tôi sẽ cứu viện từng nhà, lặp lại lần nữa…” Dẫn đầu xe quân đội, một sĩ binh đang cầm một cái loa nói.

Quân đội đến, bên Cao lão chắc có lẽ không mâu thuẫn gì với bọn họ chứ, không biết có muốn nộp vật liệu lên hay không.

【Phải rồi, Hắc Miêu, thả Nắm ra đi, để nó canh cửa.】Tiêu Phong nói 【Ta chợp mắt nghỉ ngơi một lát.】

【Được.】Hắc Miêu nói, rồi đem Nắm trong không gian thả ra.

“Meo~” Nắm vừa thấy Tiêu Phong liền nhào tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nắm ngoan, giúp tao nhìn bên ngoài nha, có người đến hoặc có tang thi đến đều kêu tao, hiểu chưa?” Tiêu Phong biết Nắm nghe hiểu được tiếng người.

“Meo~” Nắm kêu một tiếng, chạy tới cạnh cửa.

Chợp mắt một lúc, cánh tay cũng bớt đau nhức một ít, Tiêu Phong ôm Nắm đang định mở cửa, cửa đột nhiên bay vào trong!

“(⊙o⊙)!” Tiêu Phong kinh ngạc, thấy cửa sắp bện vào mình, vội vàng lui về sau tránh.

“Oành!” Một tiếng vang thật lớn, cửa nằm trên mặt đất.

Thằng nào đáng đâm ngàn đao…Tiêu Phong híp mắt nhìn ra cửa, vài người nam nhân mặc quân phục màu xanh đang đứng ở cửa.

“A! Thật có lỗi a, tôi hơi sốt ruột, không biết bên trong còn có người…Không đúng, đây là nhà tôi! Cậu sao ở nhà tôi?” Một người nam nhân cao lớn lại thật thà phía trước nhìn thấy Tiêu Phong, đầu tiên là xin lỗi sau đó mới nhớ tới đây là nhà ổng.

“Trùng hợp như vậy hả…” Tiêu Phong không biết hình dung tâm tình hiện tại của hắn thế nào “Tôi giết tang thi mệt mỏi, thấy nơi này không có khóa liền đi lên.”

“Phải rồi!” Người nọ hình như bất chợt nhớ tới gì đó, xông tới, tại bên trong một hộc tủ tìm tới tìm lui.

“Chào, cậu tự mình giết tang thi? Loại quái vật kia?” Một trong mấy người quân nhân ở ngoài cửa hỏi.

“Ừ, trong nhà không còn thức ăn.” Tiêu Phong cười cười, thuận tiện viện một lý do.

“Cậu thật sự rất dũng cảm đó, cũng không có người nào dám ra đây” quân nhân kia cảm khái “Nếu như mỗi người đều có thể giết tang thi ngay từ đầu, thì không có nhiều tang thi như vậy rồi.”

“Đúng đó, nhưng đã là người thì sẽ sợ hãi.” Tiêu Phong không thể phủ nhận, lúc giết con tang thi đầu tiên hắn rất sợ hãi.

“Tôi tìm được rồi!” Người vừa nãy một cước đá văng cửa lớn mừng rỡ hét lên.

“Văn Hạo, tìm được rồi thì chúng ta nhanh đi đến nhà cư dân, làm trễ nãi nhiệm vụ thì đội trưởng sẽ lại mắng người.” Một người lính phía sau nói, Tiêu Phong nhìn vóc dáng người kia tràn đầy oán niệm.

Ai, tại sao xuyên qua lại xuyên thành thân thể gà còi mà không phải loại vóc dáng quân nhân thế kia?

“Được. Phải rồi, cậu có muốn đi chung với chúng tôi hay không? Hay là trực tiếp đến quảng trường cách đây không xa?” Một cước đá văng cửa vừa nãy – Lê Văn Hạo hỏi.

“Tôi đến quảng trường, mệt mỏi.” Tiêu Phong nói, vẫn chưa nghỉ ngơi bao lâu, hắn không muốn lại chạy từ trên xuống.

“Vậy chúng tôi đi trước.”  Người mới nãy nói chuyện với Tiêu Phong nói.

“Ừ.” Tiêu Phong đáp.

Quảng trường không lớn, đây chính là chỗ người già bình thường hoạt động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cậu có đăng kí không?” Tiêu Phong vừa đến liền gặp một người lính tới hỏi hắn.

“Đăng kí?” Tiêu Phong nghi hoặc “Chưa có.”

“Mới tới đây phải không, qua bên kia đăng kí một chút, xong rồi thì nhận đồ dùng hằng ngày.” Quân nhân nói, sau đó liền rời đi.

Tiêu Phong nhìn về hướng quân nhân kia mới chỉ, có rất nhiều người đứng xếp hàng, mà đội ngũ cũng rất dài.

【Hắc Miêu, ngươi nói coi ta có nên đi đăng kí không? Bên Cao lão đoán chừng sẽ không chung chỗ với quân đội, vật liệu đoán chừng cũng tự cung tự cấp.】Tiêu Phong hỏi.

【Đừng đăng kí meo.】Hắc Miêu trở về lật nguyên tác một hồi nói【Cao lão ba ngày sau sẽ để người trong biệt thự đi đến thành phố S, đến lúc đó nơi đó mới là căn cứ của chúng ta, nơi này chỉ là điểm dừng chân, không cần quá để ý.】

Tiêu Phong ngẫm lại cũng đúng, lần này hắn đi ra ngoài là vì giết tang thi thu thập năng lượng với rèn luyện thân thủ, vả lại phỏng chừng hắn chỉ cần vừa về biệt thự, Cao lão sẽ lập tức giáo huấn hắn một trận sau đó đem hắn nhìn chằm chằm, nếu muốn ra ngoài cũng không dễ dàng.

Cho nên hiện tại không thể phí thời gian, tiếp tục giết tang thi thu thập năng lượng nào!

Tiêu Phong nghĩ hay lắm, nhưng mới vừa bước vài bước ra quảng trường, đột nhiên nhớ tới bây giờ quân đội đến, giết tang thi sống bọn họ bao hết, dù cho có thể giết tang thi chung một chỗ với quân đội, hắn cũng không có khả năng mới đầu tận thế liền biểu diễn dị năng biến dị của mình.

Đây không phải là nói cho cấp trên, tôi là một con chuột bạch không bình thường, mau mau tới bắt tôi sao?

Tiêu Phong nhìn trời 45 độ, ưu thương một hồi, quyết định dẹp đường hồi phủ.

Không ai chú ý Tiêu Phong rời khỏi quảng trường, hiện tại những người kia nào có tâm tư đi quản người khác làm chi?

Trên đường về biệt thự, tang thi bị Tiêu Phong dọn dẹp một lần, lại bị quân đội dọn dẹp một lần, trên cơ bản là sạch bóng, vì thế Tiêu Phong chỉ tốn một nửa thời gian đã thành công trở về biệt thự.

Không ngoài dự đoán, Cao lão đi tới rồi rống như sư tử Hà Đông*

*mứt zậy, ông em mà em nói vậy hả

“Tiểu Phongggggggggggg!” Cao vừa thấy Tiêu Phong, liền giận dữ đi tới.

“Dạ!” Tiêu Phong vẻ mặt cười ngượng ngùng đáp.

“Con có biết ông lo lắng cho con bao nhiêu không? Hả!” Cao lão tức giận nhìn nhìn Tiêu Phong “Cũng không khiến ông bớt lo một chút, cô em gái kia của con đi ra ngoài ông đã rất phiền, con sao mà cũng như vậy? Bên ngoài quá nguy hiểm!”

“Con biết rồi ông nội…Này không phải là vì…” trên mặt Tiêu Phong duy trì nụ cười ngượng ngùng, đi đến bên cạnh Cao lão, ở bên tai Cao lão nhẹ nhàng nói một câu, “Vì dị năng của con sao.”

LV: tự nhiên thấy Phong Phong tà mị thế nào ấy

=口=, tôi đang dần cố gắng khắc phục lỗi khi edit, sẽ dần dần tốt hơn và hay hơn…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vẫn Thạch Thiên Hàng

Số ký tự: 0