Số lớn mảnh vỡ
Dạ Lan Yêu Ca
2024-11-20 21:13:46
Ngạc nhiên chưa ~ bạn nào chưa biết thì đọc lại C60 nha ~
Editor: LuciferVadden
Tề Mộ Vân nghe thế, cau mày hỏi: “Em biết ở đâu, tin tức này chính xác không?”
“Có lẽ chính xác.” Tiêu Phong suy nghĩ một chút nói.
Cái thứ kia hẳn là tang thi hoàng không sai, suy cho cùng trong tiểu thuyết cũng cần có một đại BOSS sau cùng.
“Vậy không cần nói lời vô nghĩa nữa.” Tề Mộ Vân nói.
Tiêu Phong tiếp tục dùng dây leo leo lên chỗ cao hơn, Tề Mộ Vân kéo tay Tiêu Phong, cũng lên theo.
Trong quá trình đi lên không có bất kỳ trở ngại, tựa hồ không có bất kỳ nguy hiểm nào, thế nhưng sự yên tĩnh này lại khiến Tiêu Phong cùng Tề Mộ Vân sinh nghi, không dám tùy tiện buông lỏng cảnh giác.
Sự yên tĩnh này, một mực kéo dài, sau khi Tiêu Phong nhảy đến cành cây phía dưới cái quả màu lục trong suốt nọ thì ngưng hành động.
“Ở trong cái quả đó có một thứ hình người.” Tề Mộ Vân ngẩng đầu cẩn thận quan sát, nhưng trừ hình người ra, không nhìn ra những thứ gì khác.
“Thứ này đoán chừng hút khô chất dinh dưỡng của cái cây này.” Ngón tay dây leo của Tiêu Phong rục rịch “Sao không thấy cái dây leo to lớn đó tấn công chúng ta vậy? Cũng khô héo sao?”
Tề Mộ Vân lắc đầu, nâng tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một chùm lôi quang lấp lóe.
Tiêu Phong suy đoán cái quả màu lục ấy có thể là vì dung hợp mảnh vỡ thần ngọc.
Một mảnh vỡ thần ngọc là có thể làm cho sức mạnh người ta tăng lên, sức mạnh tăng lên đột ngột, nhưng vậy… Một chồng thì sao? Nếu như sức mạnh này thuộc về tang thi hoàng, ngày tận thế nhất định sẽ đến.
“Phía dưới tang thi quá nhiều.” Tề Mộ Vân nói, dẫn đầu quăng một quả cầu lôi lên cái quả màu lục kia.
Tiêu Phong lấy lại tinh thần, lặng lẽ chờ kết quả.
Cùng lúc đó, quả cây màu lục đột nhiên nảy lên một chút! Giống như tim đập vậy, lấy lần đầu tiên làm điểm • xuất phát, bắt đầu nảy lên.
Quả cầu lôi của Tề Mộ Vân bị quả cây màu lục bắn ra, Tiêu Phong hơi híp mắt, ngón tay dây leo vọt tới, mang theo tiếng xé gió.
Bất quá quả cây màu lục này tựa như bóng cao su vậy, làm cho dây leo hõm vào, lực đạo bị hóa giải, tiếp đó bắn dây leo trở về.
Tiêu Phong: “…” Thứ này còn có loại loại thao tác thế kia à?!
Ban đầu tốc độ nảy lên của quả cây màu lục rất chậm, song mau chóng trở nên nhanh, dường như muốn vỡ toang vậy, tốc độ làm người ta khiếp đảm.
Bên tai là tiếng tang thi kêu gào, Tiêu Phong khó hiểu nổi lên một chút da gà.
“Cẩn thận!” Tề Mộ Vân bất chợt vươn tay mau chóng kéo Tiêu Phong lui về phía sau, Tiêu Phong lảo đảo một cái, suýt nữa té xuống dưới tàng cây.
Định thân nhìn một cái, thì ra là một cọng dây leo to lớn, ngọn nguồn là cái quả màu lục nọ.
Dây leo đâm thủng quả cây màu lục, xé ra từ bên trong, bên trong chảy ra chất lỏng trong suốt, mơ hồ thấy được một sinh vật da vàng.
(LV: phun tào tí, tang thi hoàng là da vàng hả? *đỡ trán*)
“Quả nhiên vẫn là loại dự tính này.” Tiêu Phong thấp giọng lẩm bẩm.
Tề Mộ Vân nghe thấy Tiêu Phong thấp giọng tự nói, sinh ra chút nghi ngờ, bất quá tạm thời giấu trong lòng.
Tốc độ bay của dây leo rất nhanh, tiếng “vù vù” không dứt, ngón tay dây leo của Tiêu Phong cuốn thật chặt mấy vòng trên nhánh cây, cố định để cho mình không ngã xuống, qua lại né tránh công kích của dây leo.
Tề Mộ Vân liên tục công kích nhiều lần, song cầu lôi nhìn như uy lực to lớn thế nhưng luôn bị đánh tan một cách khó hiểu, chuyện này làm cho Tề Mộ Vân cau mày.
Kỳ quái chính là, dây leo to lớn chỉ công kích Tề Mộ Vân nhưng không công kích Tiêu Phong.
Tiêu Phong cũng chú ý tới điểm này, đứng lại dò xét trên một nhánh cây, dây leo cũng không đến công kích hắn.
Khi dây leo mới vừa xuất hiện lần đầu tiên, sợ rằng mục đích cũng là công kích Tề Mộ Vân mà không phải hắn.
Chẳng lẽ…
Tiêu Phong nghĩ đến thân thể mình, Tề Mộ Vân không biết mà hắn lại biết rất rõ ràng, thân thể hắn giờ đây đã không còn là thân thể con người nữa, chẳng lẽ dây leo kia xem hắn là đồng loại?
Nhìn dây leo dọc theo ngón tay, Tiêu Phong như có điều suy nghĩ.
“Xì xì ——“
Tiêu Phong thừa dịp lúc dây leo kia công kích Tề Mộ Vân, dùng dây leo của mình thử đâm tới vật thể hình người bên trong quả cây màu lục.
Không ngờ, vô cùng đơn giản, vô cùng thuận lợi.
Tề Mộ Vân: “…” Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, luôn cảm thấy kỳ lạ.
Bản thân Tiêu Phong cũng cảm thấy thuận lợi không thể tưởng tượng nổi, quá thuận lợi, thuận lợi khiến hắn phải hoài nghi chuyện này là thật hay giả.
Vật thể bên trong quả cây màu lục sau khi bị Tiêu Phong chọc thủng, dây leo to lớn nọ trong nháy mắt khô héo, tiếp đó cả cây đều bắt đầu chấn động.
【Meo! Thật nhiều mảnh vỡ thần ngọc!】Giọng nói kích động của Hắc Miêu xuất hiện 【Mau, mau thu thập đi!】
Tiêu Phong sửng sốt một chút, hỏi: 【Ở đâu có mảnh vỡ thần ngọc? Sao ta lại không thấy.】
【Có, bên trong những chất lỏng kia cũng chứa sức mạnh của mảnh vỡ thần ngọc, ai, lãng phí có hơi đáng tiếc.】Hắc Miêu nói 【Có điều trân quý nhất vẫn là bản thân mảnh vỡ thần ngọc, ở nơi đó đó, vùng trung tâm.】
Tiêu Phong híp mắt nhìn phía trong quả cây màu lục, quả thực có một vậy tương tự ngọc thạch.
Ngay sau đó Tiêu Phong liền nhờ dây leo tay trái mang mình treo lên trước mặt quả cây, trong nháy mắt đưa tay phải ra, một cọng dây leo nhỏ bé quấn chặt tay hắn, tiếp đó Tiêu Phong đưa tay phải vào bên trong quả cây.
“Tiêu Phong.” Tề Mộ Vân không đồng ý hô lên.
“Không sao, anh đi xuống trước giúp bọn họ giết tang thi đi, em bên này không sao” Tiêu Phong quay đầu nói một tiếng “Đi đi.”
Tề Mộ Vân vẫn khá không yên lòng, Tiêu Phong phất phất tay.
Bên trong quả cây nửa trong suốt màu lục có hơi dính dính, chất lỏng trong suốt chảy ra kỳ thực là màu xanh nhạt, hiện giờ còn đang tràn ra ngoài.
Chịu đựng cảm giác dính dính nổi da gà, Tiêu Phong nhanh chóng xuyên qua mô mềm của quả cây, cầm mảnh vỡ thần ngọc bị bao cố định bên trong mô mềm.
Xúc giác cho Tiêu Phong cảm giác mảnh vỡ thần ngọc này hẳn là một khối vô cùng lớn, hơn nữa đều đã tụ hợp lại.
Tiêu Phong vui vẻ trong lòng, bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt lạnh như băng làm người ta có chút không thoải mái, trong lúc lơ đãng, Tiêu Phong đối mặt với sinh vật bên trong quả cây bị hắn xuyên qua thân thể.
Da toàn thân của sinh vật nọ không giống nhân loại, giống hệt tang thi, không có tóc, ngũ quan rõ ràng, hơn nữa con mắt chỉ có tròng trắng, đối mặt với ánh mắt này khiến người ta có loại cảm giác rùng rợn như khi xem phim ma, ánh mắt kia tràn đầy oán hận cùng thù hận không có gì sánh bằng.
Tiêu Phong sau khi phản ứng, nhanh chóng thu tay về, đồng thời muốn cho sinh vật tang thi hoàng này một kích trí mạng cuối cùng.
Thế nhưng Tiêu Phong rất nhanh phát hiện sinh vật này không đúng, mặc dù nó tràn đầy oán hận, nhưng cũng rất bình tĩnh, dường như…
Tiêu Phong lập tức ý thức được không ổn.
【Hắc Miêu, giúp ta nhìn sóng năng lượng của sinh vật này một chút.】Tiêu Phong nhanh chóng nói.
【Được meo.】
【Đệch, gia hỏa này muốn tự bạo! Năng lượng đang tập hợp】Hắc Miêu rất nhanh đã hoảng sợ hô 【Uy lực của tự bạo rất đáng sợ meo, mau chóng bảo người phía dưới rời đi trở về căn cứ, vật xung quanh cũng sẽ bị cỗ năng lượng này đánh tan mất.】
Tiêu Phong: “…” Hắn nhớ tới hắn xuyên việt vào trong một quyển sách, bằng không cũng sẽ không gặp phải sáo lộ (1) thường xuyên xuất hiện trong hồi kết của nhiều tiểu thuyết như vậy.
Không có xúc động quá lâu, mạng sống bị uy hiếp, Tiêu Phong nhanh chóng nhảy xuống câu, dùng dị năng phóng đại âm thanh hô: “Toàn thể thành viên tiểu đội chú ý, quả cây màu lục phía trên sắp tự bạo! Uy lực sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây, lập tức rút lui!”
_______________
(1) Sáo lộ -套路: ngôn ngữ mạng, cụm từ “sáo lộ” vốn có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định.Cụm từ “sáo lộ” hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy. Ở câu này có nghĩa là cạm bẫy nha.
Editor: LuciferVadden
Tề Mộ Vân nghe thế, cau mày hỏi: “Em biết ở đâu, tin tức này chính xác không?”
“Có lẽ chính xác.” Tiêu Phong suy nghĩ một chút nói.
Cái thứ kia hẳn là tang thi hoàng không sai, suy cho cùng trong tiểu thuyết cũng cần có một đại BOSS sau cùng.
“Vậy không cần nói lời vô nghĩa nữa.” Tề Mộ Vân nói.
Tiêu Phong tiếp tục dùng dây leo leo lên chỗ cao hơn, Tề Mộ Vân kéo tay Tiêu Phong, cũng lên theo.
Trong quá trình đi lên không có bất kỳ trở ngại, tựa hồ không có bất kỳ nguy hiểm nào, thế nhưng sự yên tĩnh này lại khiến Tiêu Phong cùng Tề Mộ Vân sinh nghi, không dám tùy tiện buông lỏng cảnh giác.
Sự yên tĩnh này, một mực kéo dài, sau khi Tiêu Phong nhảy đến cành cây phía dưới cái quả màu lục trong suốt nọ thì ngưng hành động.
“Ở trong cái quả đó có một thứ hình người.” Tề Mộ Vân ngẩng đầu cẩn thận quan sát, nhưng trừ hình người ra, không nhìn ra những thứ gì khác.
“Thứ này đoán chừng hút khô chất dinh dưỡng của cái cây này.” Ngón tay dây leo của Tiêu Phong rục rịch “Sao không thấy cái dây leo to lớn đó tấn công chúng ta vậy? Cũng khô héo sao?”
Tề Mộ Vân lắc đầu, nâng tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một chùm lôi quang lấp lóe.
Tiêu Phong suy đoán cái quả màu lục ấy có thể là vì dung hợp mảnh vỡ thần ngọc.
Một mảnh vỡ thần ngọc là có thể làm cho sức mạnh người ta tăng lên, sức mạnh tăng lên đột ngột, nhưng vậy… Một chồng thì sao? Nếu như sức mạnh này thuộc về tang thi hoàng, ngày tận thế nhất định sẽ đến.
“Phía dưới tang thi quá nhiều.” Tề Mộ Vân nói, dẫn đầu quăng một quả cầu lôi lên cái quả màu lục kia.
Tiêu Phong lấy lại tinh thần, lặng lẽ chờ kết quả.
Cùng lúc đó, quả cây màu lục đột nhiên nảy lên một chút! Giống như tim đập vậy, lấy lần đầu tiên làm điểm • xuất phát, bắt đầu nảy lên.
Quả cầu lôi của Tề Mộ Vân bị quả cây màu lục bắn ra, Tiêu Phong hơi híp mắt, ngón tay dây leo vọt tới, mang theo tiếng xé gió.
Bất quá quả cây màu lục này tựa như bóng cao su vậy, làm cho dây leo hõm vào, lực đạo bị hóa giải, tiếp đó bắn dây leo trở về.
Tiêu Phong: “…” Thứ này còn có loại loại thao tác thế kia à?!
Ban đầu tốc độ nảy lên của quả cây màu lục rất chậm, song mau chóng trở nên nhanh, dường như muốn vỡ toang vậy, tốc độ làm người ta khiếp đảm.
Bên tai là tiếng tang thi kêu gào, Tiêu Phong khó hiểu nổi lên một chút da gà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cẩn thận!” Tề Mộ Vân bất chợt vươn tay mau chóng kéo Tiêu Phong lui về phía sau, Tiêu Phong lảo đảo một cái, suýt nữa té xuống dưới tàng cây.
Định thân nhìn một cái, thì ra là một cọng dây leo to lớn, ngọn nguồn là cái quả màu lục nọ.
Dây leo đâm thủng quả cây màu lục, xé ra từ bên trong, bên trong chảy ra chất lỏng trong suốt, mơ hồ thấy được một sinh vật da vàng.
(LV: phun tào tí, tang thi hoàng là da vàng hả? *đỡ trán*)
“Quả nhiên vẫn là loại dự tính này.” Tiêu Phong thấp giọng lẩm bẩm.
Tề Mộ Vân nghe thấy Tiêu Phong thấp giọng tự nói, sinh ra chút nghi ngờ, bất quá tạm thời giấu trong lòng.
Tốc độ bay của dây leo rất nhanh, tiếng “vù vù” không dứt, ngón tay dây leo của Tiêu Phong cuốn thật chặt mấy vòng trên nhánh cây, cố định để cho mình không ngã xuống, qua lại né tránh công kích của dây leo.
Tề Mộ Vân liên tục công kích nhiều lần, song cầu lôi nhìn như uy lực to lớn thế nhưng luôn bị đánh tan một cách khó hiểu, chuyện này làm cho Tề Mộ Vân cau mày.
Kỳ quái chính là, dây leo to lớn chỉ công kích Tề Mộ Vân nhưng không công kích Tiêu Phong.
Tiêu Phong cũng chú ý tới điểm này, đứng lại dò xét trên một nhánh cây, dây leo cũng không đến công kích hắn.
Khi dây leo mới vừa xuất hiện lần đầu tiên, sợ rằng mục đích cũng là công kích Tề Mộ Vân mà không phải hắn.
Chẳng lẽ…
Tiêu Phong nghĩ đến thân thể mình, Tề Mộ Vân không biết mà hắn lại biết rất rõ ràng, thân thể hắn giờ đây đã không còn là thân thể con người nữa, chẳng lẽ dây leo kia xem hắn là đồng loại?
Nhìn dây leo dọc theo ngón tay, Tiêu Phong như có điều suy nghĩ.
“Xì xì ——“
Tiêu Phong thừa dịp lúc dây leo kia công kích Tề Mộ Vân, dùng dây leo của mình thử đâm tới vật thể hình người bên trong quả cây màu lục.
Không ngờ, vô cùng đơn giản, vô cùng thuận lợi.
Tề Mộ Vân: “…” Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, luôn cảm thấy kỳ lạ.
Bản thân Tiêu Phong cũng cảm thấy thuận lợi không thể tưởng tượng nổi, quá thuận lợi, thuận lợi khiến hắn phải hoài nghi chuyện này là thật hay giả.
Vật thể bên trong quả cây màu lục sau khi bị Tiêu Phong chọc thủng, dây leo to lớn nọ trong nháy mắt khô héo, tiếp đó cả cây đều bắt đầu chấn động.
【Meo! Thật nhiều mảnh vỡ thần ngọc!】Giọng nói kích động của Hắc Miêu xuất hiện 【Mau, mau thu thập đi!】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Phong sửng sốt một chút, hỏi: 【Ở đâu có mảnh vỡ thần ngọc? Sao ta lại không thấy.】
【Có, bên trong những chất lỏng kia cũng chứa sức mạnh của mảnh vỡ thần ngọc, ai, lãng phí có hơi đáng tiếc.】Hắc Miêu nói 【Có điều trân quý nhất vẫn là bản thân mảnh vỡ thần ngọc, ở nơi đó đó, vùng trung tâm.】
Tiêu Phong híp mắt nhìn phía trong quả cây màu lục, quả thực có một vậy tương tự ngọc thạch.
Ngay sau đó Tiêu Phong liền nhờ dây leo tay trái mang mình treo lên trước mặt quả cây, trong nháy mắt đưa tay phải ra, một cọng dây leo nhỏ bé quấn chặt tay hắn, tiếp đó Tiêu Phong đưa tay phải vào bên trong quả cây.
“Tiêu Phong.” Tề Mộ Vân không đồng ý hô lên.
“Không sao, anh đi xuống trước giúp bọn họ giết tang thi đi, em bên này không sao” Tiêu Phong quay đầu nói một tiếng “Đi đi.”
Tề Mộ Vân vẫn khá không yên lòng, Tiêu Phong phất phất tay.
Bên trong quả cây nửa trong suốt màu lục có hơi dính dính, chất lỏng trong suốt chảy ra kỳ thực là màu xanh nhạt, hiện giờ còn đang tràn ra ngoài.
Chịu đựng cảm giác dính dính nổi da gà, Tiêu Phong nhanh chóng xuyên qua mô mềm của quả cây, cầm mảnh vỡ thần ngọc bị bao cố định bên trong mô mềm.
Xúc giác cho Tiêu Phong cảm giác mảnh vỡ thần ngọc này hẳn là một khối vô cùng lớn, hơn nữa đều đã tụ hợp lại.
Tiêu Phong vui vẻ trong lòng, bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt lạnh như băng làm người ta có chút không thoải mái, trong lúc lơ đãng, Tiêu Phong đối mặt với sinh vật bên trong quả cây bị hắn xuyên qua thân thể.
Da toàn thân của sinh vật nọ không giống nhân loại, giống hệt tang thi, không có tóc, ngũ quan rõ ràng, hơn nữa con mắt chỉ có tròng trắng, đối mặt với ánh mắt này khiến người ta có loại cảm giác rùng rợn như khi xem phim ma, ánh mắt kia tràn đầy oán hận cùng thù hận không có gì sánh bằng.
Tiêu Phong sau khi phản ứng, nhanh chóng thu tay về, đồng thời muốn cho sinh vật tang thi hoàng này một kích trí mạng cuối cùng.
Thế nhưng Tiêu Phong rất nhanh phát hiện sinh vật này không đúng, mặc dù nó tràn đầy oán hận, nhưng cũng rất bình tĩnh, dường như…
Tiêu Phong lập tức ý thức được không ổn.
【Hắc Miêu, giúp ta nhìn sóng năng lượng của sinh vật này một chút.】Tiêu Phong nhanh chóng nói.
【Được meo.】
【Đệch, gia hỏa này muốn tự bạo! Năng lượng đang tập hợp】Hắc Miêu rất nhanh đã hoảng sợ hô 【Uy lực của tự bạo rất đáng sợ meo, mau chóng bảo người phía dưới rời đi trở về căn cứ, vật xung quanh cũng sẽ bị cỗ năng lượng này đánh tan mất.】
Tiêu Phong: “…” Hắn nhớ tới hắn xuyên việt vào trong một quyển sách, bằng không cũng sẽ không gặp phải sáo lộ (1) thường xuyên xuất hiện trong hồi kết của nhiều tiểu thuyết như vậy.
Không có xúc động quá lâu, mạng sống bị uy hiếp, Tiêu Phong nhanh chóng nhảy xuống câu, dùng dị năng phóng đại âm thanh hô: “Toàn thể thành viên tiểu đội chú ý, quả cây màu lục phía trên sắp tự bạo! Uy lực sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây, lập tức rút lui!”
_______________
(1) Sáo lộ -套路: ngôn ngữ mạng, cụm từ “sáo lộ” vốn có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định.Cụm từ “sáo lộ” hot trên mạng năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy. Ở câu này có nghĩa là cạm bẫy nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro