Tiệc mừng thọ
Dạ Lan Yêu Ca
2024-11-20 21:13:46
Editor: LuciferVadden
Người lục tục đến đông đủ, Tiêu Phong vẫn chưa nhìn thấy lão nhân, cũng đúng, thời điểm như vầy lão nhân đoán chừng bận rộn xã giao, Tiêu Phong tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống, thuận tay cầm một ly nước uống uống.
【Hắc Miêu, nói ta biết ở đây có ai trong nguyên tác?】Tiêu Phong cảm thấy nhàm chán, bèn hỏi.
【Meo~ ta nhìn cái đã.】Hắc Miêu vận dụng công năng quét hình của hệ thống quét toàn bộ một lần, nói 【Cao Tử Mân, Phan Thiểm Cự, Diệp Tự Vĩnh ưm… Còn có Tề Mộ Vân, lão nhân kia – Cao lão. Bên cạnh Cao Tử Mân có một nữ nhân, bạn học của cô ta – Phùng Thiến】
【Nguyên tác không có viết danh tự của Cao lão hử?】Tiêu Phong nghi hoặc.
【Không có, nhân vật này sống rất lâu, tác giả viết đến giờ cũng chưa có chết.】Hắc Miêu nói.
Tiêu Phong định hỏi Hắc Miêu thêm một số vấn đề, chỉ thấy một người sắc mặt lạnh lùng đi tới, dự đoán đích đến của anh ta chính là mình đây, Tiêu Phong không khỏi khẩn trương.
“Tiêu Phong, ở đây có thể nhìn thấy cậu đúng là ngoài dự kiến của tôi.” Người tới khí chất đàn ông xen giữa thiếu niên, một thân tây trang màu đen đi qua, sóng mũi cao, hai mắt hẹp dài, nhếch môi mỏng, tổng lại – người này rất đẹp trai, nhưng không thích hợp ở chung.
Anh ta là vị nào? Tiêu Phong nghi hoặc.
【Diệp Tự Vĩnh là một trong hậu cung Cao Tử Mân.】Hắc Miêu kịp thời nói. (Thảo nê mãaa, tôi làm nhầm giới tính của anh này ở chương 5 rồi, tại QT dịch thành nữ sinh QAQ)
“Anh là Diệp Tự Vĩnh?” Tiêu Phong đúng là không nhận ra anh ta, mặc âu phục vốn không thể so với mặc đồng phục, lại thêm Tiêu Phong bình thường cũng không có tiếp xúc với Diệp Tự Vĩnh, mặc dù là học chung, nhưng Diệp Tự Vĩnh ở trong lớp không thích hợp để ở chung, trong lớp cũng không có mấy người cùng anh ta quen thân, hiện tại bằng vào ký ức Tiêu Phong để nhận thức, càng không có khả năng nhận ra anh ta.
“Ừm.” Diệp Tự Vĩnh gật đầu, lại đi.
Lý do hắn đi tới là làm cái gì…
Uống nước uống một hồi, vừa định đi lấy một ít thức ăn, Cao lão đã xuất hiện trước hội trường.
“Rất hoan nghênh các vị tới tham gia tiệc mừng thọ của ta, ta lớn tuổi rồi, vẫn phải xử lý cái này, để mọi người chê cười.” Lão nhân cười híp mắt nói.
“Đâu có, niên kỷ người càng lớn, năng lực lại càng tốt phải không? Năng lực của Cao lão, chúng ta cùng những người đồng lứa nhỏ tuổi đều không dám so sánh.” Có một người nói tiếp, Tiêu Phong hỏi Hắc Miêu thân phận của người nọ, Hắc Meo nói không biết.
“Tần xã trưởng quá lời, hôm nay nhân lúc tiệc mừng thọ của ta, ta muốn nói vài chuyện.” Cao lão nói.
Cốt truyện đến rồi!
Tiêu Phong tập trung sự chú ý, Cao lão tại trước tiệc mừng thọ này sẽ tuyên bố một tin tức – tìm kiếm một người thừa kế ưu tú để kế thừa tập đoàn của ông ta.
“Cháu của ta, Cao Tiêu Phong sẽ kế thừa tập đoàn của ta!” Lão nhân khí thế mười phần thốt lên.
Đồ uống trong miệng Tiêu Phong xém chút nữa phun ra hết, hắn trợn tròn mắt, đây là phát sinh thần kì gì dị? Trong nguyên tác Tiêu Phong bất quá là một người đả tương du* (không được người quan tâm) mà thôi a! Còn có hắn lúc nào họ Cao rồi?
*Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận được câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, không quan tâm đến việc khác. ( by Tiểu Diệp Thảo https://tieuthao.wordpress.com/ti%E1%BB%83u-t%E1%BB%AB-di%E1%BB%83n/)
Thấy lão nhân nhìn nhìn hắn, Tiêu Phong càng luống cuống tay chân, so với Tiêu Phong, lão nhân ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Những người khác đối với cháu trai Cao lão nói rất hiếu kì, cũng thật nghi hoặc, bọn họ lấy được tư liệu, con trai lão nhân này cùng con dâu gặp tai nạn xe cộ đã chết, đứa cháu trai duy nhất chưa đầy tháng đã bị người ta bắt cóc, hiện tại đột nhiên xuất hiện một đứa cháu trai này, chẳng lẽ là đứa bị bắt cóc kia? Cao lão tìm về rồi?
“Tiểu Phong, đến đây.” Lão nhân ngoắc Tiêu Phong.
Tiêu Phong thấy mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, cả người bó tay bó chân, khẩn trương đi lên bục.
“Tiểu Phong, tập đoàn Cao thị vốn chính là để lại cho con.” Cao lão nhỏ giọng nói với Tiêu Phong.
Cái gì gọi là vốn chính là để lại cho mình? Trong nguyên tác người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Cao thị không phải là Cao Tử Mân sao! Mặc dù không nói rõ, nhưng cái thái độ này đã nói cho độc giả, Cao Tử Mân là người thừa kế Cao thị!
“Đây chính là cháu của ta, Cao Tiêu Phong.” Cao lão cười giới thiệu, ngữ khí lộ ra khẳng định.
Kỳ thật Cao Tử Mân phía dưới cũng choáng váng, cô ta lúc đầu tưởng rằng ngay trên tiệc mừng thọ này Cao lão sẽ tuyên bố cô ta là người thừa kế tập đoàn Cao thị, mặc dù nói cô ta cải biến kịch bản một chút, tăng nhanh tiến độ, nhưng Cao thị, cũng không nên là cái người pháo hôi trong sách đến thừa kế chứ! Mà cái người pháo hôi kia lại làm sao thành cháu Cao lão? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Còn có cái tên Diệp Tự Vĩnh, tại sao một chút cảm giác đối với cô ta cũng chẳng có, rõ ràng anh ta chính là hậu cung của cô ta mà…
“Còn một chuyện nữa, ngoại trừ giới thiệu cho mọi người cháu bên ngoài của ta, còn muốn giới thiệu cho mọi người cháu gái ta vừa mới nhận thức cách đây vài ngày, Cao Tử Mân.” Lão nhân lúc này ngữ khí không nghiêm túc như lúc giới thiệu Tiêu Phong, tất cả mọi người là người hiểu chuyện, phần lớn đều thấu hiểu ý tứ Cao lão, cũng hiểu ý tứ lão nhân nói cách đây vài ngày…
Đây là con gái riêng của con trai Cao lão.
Tiêu Phong nhìn Cao Tử Mân, thấy không rõ biểu tình trên mặt cô ta.
Cao Tử Mân trên mặt mang ý cười hoàn mỹ chờ lão nhân bảo cô ta đi lên, thế nhưng cười đến mặt đều có chút cứng ngắc mà lão nhân lại chỉ nói một câu mọi người thưởng thức mỹ thực đi, tươi cười trên mặt cô ta suýt chút nữa vặn vẹo.
Vì sao? Cái kịch bản này không đúng! Mình rõ ràng tốt hơn so với nữ chính ban đầu!
Tiêu Phong cảm thấy chân của hắn đang run rẩy, Cao lão mang theo hắn đi tiếp khách bên trong, giới thiệu Tiêu Phong với những người có thân phận trọng yếu một chút, đồng thời cũng cho người ta nhận thức Tiêu Phong.
Tiêu Phong chân thành bị Cao lão làm cho muốn quỳ.
“Diệp tiểu hữu, ông nội cậu thân thể vẫn tốt chứ?” Cao lão hỏi.
Diệp gia tại giới kinh doanh địa vị không thấp, tại quân đội cũng có người, Tiêu Phong nếu được Diệp gia chiếu cố, về sau làm việc sẽ thuận lợi hơn. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ông ta đúng là đã già.
“Diệp Tự Vĩnh?” Tiêu Phong bị Cao lão lôi kéo giới thiệu một đống người, đầu óc choáng váng, vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy một cái mặt lạnh băng, xém chút nữa theo bản năng lùi lại.
“Ông nội thân thể cũng không tệ lắm.” Diệp Tự Vĩnh trả lời, sau đó nhìn thoáng qua Tiêu Phong.
“Tiểu Phong, đây là bạn học của con sao, người trẻ tuổi chủ đề nhiều, các con tâm sự, ông nội đi kiếm người cùng tuổi tán gẫu.” Cao lão cười híp mắt quay đi, để lại Tiêu Phong nội tâm lệ rơi đầy mặt.
Hắn nhìn thế nào cũng thấy, Diệp Tự Vĩnh đều giống như một con hổ a! Con mắt kia! Ánh mắt kia!
Hai người ai cũng không nói gì, Diệp Tự Vĩnh dùng cái “ánh mắt lão hổ” nhìn nhìn Tiêu Phong, khuôn mặt lạnh băng làm Tiêu Phong áp lực thật lớn.
Thật xấu hổ…
“Ọt ~” ngay lúc Tiêu Phong chả biết nói gì, bụng của hắn đột nhiên vang lên một tiếng.
“!” Tiêu Phong tức khắc càng thêm lúng túng, muốn kiếm cái lỗ chui xuống.
Diệp Tự Vĩnh nhàn nhạt nhìn bụng của hắn một chút, rời đi.
“Hô ~” Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm.
Đứng tại chỗ đảo mắt một vòng, khách mời đều là những nhân vật nổi tiếng, Tiêu Phong cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau. Vừa tính đi, liền cảm thấy có người đem tay khoác lên vai hắn, Tiêu Phong nhìn lại –––!!!
“Ách, Diệp…” Diệp gì….cmn! Quên! Tiêu Phong thấy được một đường sét đánh chết hắn!
“Diệp Tự Vĩnh.” Diệp Tự Vĩnh nói, thanh âm lành lạnh lại giàu từ tính, tuyệt đối có thể mê đảo nữ sinh.
“Ăn.” Một chữ đơn giản làm sáng tỏ, Tiêu Phong sửng sốt một chút, vô thức đưa tay nhận cái đĩa, cúi đầu xuống thì thấy phía trên là mấy cái bánh ga tô bơ nhỏ, hoa quả các loại còn có một cái nĩa.
LV: đi học aaaaaaa trễ rồiiii
Người lục tục đến đông đủ, Tiêu Phong vẫn chưa nhìn thấy lão nhân, cũng đúng, thời điểm như vầy lão nhân đoán chừng bận rộn xã giao, Tiêu Phong tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống, thuận tay cầm một ly nước uống uống.
【Hắc Miêu, nói ta biết ở đây có ai trong nguyên tác?】Tiêu Phong cảm thấy nhàm chán, bèn hỏi.
【Meo~ ta nhìn cái đã.】Hắc Miêu vận dụng công năng quét hình của hệ thống quét toàn bộ một lần, nói 【Cao Tử Mân, Phan Thiểm Cự, Diệp Tự Vĩnh ưm… Còn có Tề Mộ Vân, lão nhân kia – Cao lão. Bên cạnh Cao Tử Mân có một nữ nhân, bạn học của cô ta – Phùng Thiến】
【Nguyên tác không có viết danh tự của Cao lão hử?】Tiêu Phong nghi hoặc.
【Không có, nhân vật này sống rất lâu, tác giả viết đến giờ cũng chưa có chết.】Hắc Miêu nói.
Tiêu Phong định hỏi Hắc Miêu thêm một số vấn đề, chỉ thấy một người sắc mặt lạnh lùng đi tới, dự đoán đích đến của anh ta chính là mình đây, Tiêu Phong không khỏi khẩn trương.
“Tiêu Phong, ở đây có thể nhìn thấy cậu đúng là ngoài dự kiến của tôi.” Người tới khí chất đàn ông xen giữa thiếu niên, một thân tây trang màu đen đi qua, sóng mũi cao, hai mắt hẹp dài, nhếch môi mỏng, tổng lại – người này rất đẹp trai, nhưng không thích hợp ở chung.
Anh ta là vị nào? Tiêu Phong nghi hoặc.
【Diệp Tự Vĩnh là một trong hậu cung Cao Tử Mân.】Hắc Miêu kịp thời nói. (Thảo nê mãaa, tôi làm nhầm giới tính của anh này ở chương 5 rồi, tại QT dịch thành nữ sinh QAQ)
“Anh là Diệp Tự Vĩnh?” Tiêu Phong đúng là không nhận ra anh ta, mặc âu phục vốn không thể so với mặc đồng phục, lại thêm Tiêu Phong bình thường cũng không có tiếp xúc với Diệp Tự Vĩnh, mặc dù là học chung, nhưng Diệp Tự Vĩnh ở trong lớp không thích hợp để ở chung, trong lớp cũng không có mấy người cùng anh ta quen thân, hiện tại bằng vào ký ức Tiêu Phong để nhận thức, càng không có khả năng nhận ra anh ta.
“Ừm.” Diệp Tự Vĩnh gật đầu, lại đi.
Lý do hắn đi tới là làm cái gì…
Uống nước uống một hồi, vừa định đi lấy một ít thức ăn, Cao lão đã xuất hiện trước hội trường.
“Rất hoan nghênh các vị tới tham gia tiệc mừng thọ của ta, ta lớn tuổi rồi, vẫn phải xử lý cái này, để mọi người chê cười.” Lão nhân cười híp mắt nói.
“Đâu có, niên kỷ người càng lớn, năng lực lại càng tốt phải không? Năng lực của Cao lão, chúng ta cùng những người đồng lứa nhỏ tuổi đều không dám so sánh.” Có một người nói tiếp, Tiêu Phong hỏi Hắc Miêu thân phận của người nọ, Hắc Meo nói không biết.
“Tần xã trưởng quá lời, hôm nay nhân lúc tiệc mừng thọ của ta, ta muốn nói vài chuyện.” Cao lão nói.
Cốt truyện đến rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Phong tập trung sự chú ý, Cao lão tại trước tiệc mừng thọ này sẽ tuyên bố một tin tức – tìm kiếm một người thừa kế ưu tú để kế thừa tập đoàn của ông ta.
“Cháu của ta, Cao Tiêu Phong sẽ kế thừa tập đoàn của ta!” Lão nhân khí thế mười phần thốt lên.
Đồ uống trong miệng Tiêu Phong xém chút nữa phun ra hết, hắn trợn tròn mắt, đây là phát sinh thần kì gì dị? Trong nguyên tác Tiêu Phong bất quá là một người đả tương du* (không được người quan tâm) mà thôi a! Còn có hắn lúc nào họ Cao rồi?
*Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận được câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, không quan tâm đến việc khác. ( by Tiểu Diệp Thảo https://tieuthao.wordpress.com/ti%E1%BB%83u-t%E1%BB%AB-di%E1%BB%83n/)
Thấy lão nhân nhìn nhìn hắn, Tiêu Phong càng luống cuống tay chân, so với Tiêu Phong, lão nhân ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Những người khác đối với cháu trai Cao lão nói rất hiếu kì, cũng thật nghi hoặc, bọn họ lấy được tư liệu, con trai lão nhân này cùng con dâu gặp tai nạn xe cộ đã chết, đứa cháu trai duy nhất chưa đầy tháng đã bị người ta bắt cóc, hiện tại đột nhiên xuất hiện một đứa cháu trai này, chẳng lẽ là đứa bị bắt cóc kia? Cao lão tìm về rồi?
“Tiểu Phong, đến đây.” Lão nhân ngoắc Tiêu Phong.
Tiêu Phong thấy mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, cả người bó tay bó chân, khẩn trương đi lên bục.
“Tiểu Phong, tập đoàn Cao thị vốn chính là để lại cho con.” Cao lão nhỏ giọng nói với Tiêu Phong.
Cái gì gọi là vốn chính là để lại cho mình? Trong nguyên tác người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Cao thị không phải là Cao Tử Mân sao! Mặc dù không nói rõ, nhưng cái thái độ này đã nói cho độc giả, Cao Tử Mân là người thừa kế Cao thị!
“Đây chính là cháu của ta, Cao Tiêu Phong.” Cao lão cười giới thiệu, ngữ khí lộ ra khẳng định.
Kỳ thật Cao Tử Mân phía dưới cũng choáng váng, cô ta lúc đầu tưởng rằng ngay trên tiệc mừng thọ này Cao lão sẽ tuyên bố cô ta là người thừa kế tập đoàn Cao thị, mặc dù nói cô ta cải biến kịch bản một chút, tăng nhanh tiến độ, nhưng Cao thị, cũng không nên là cái người pháo hôi trong sách đến thừa kế chứ! Mà cái người pháo hôi kia lại làm sao thành cháu Cao lão? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Còn có cái tên Diệp Tự Vĩnh, tại sao một chút cảm giác đối với cô ta cũng chẳng có, rõ ràng anh ta chính là hậu cung của cô ta mà…
“Còn một chuyện nữa, ngoại trừ giới thiệu cho mọi người cháu bên ngoài của ta, còn muốn giới thiệu cho mọi người cháu gái ta vừa mới nhận thức cách đây vài ngày, Cao Tử Mân.” Lão nhân lúc này ngữ khí không nghiêm túc như lúc giới thiệu Tiêu Phong, tất cả mọi người là người hiểu chuyện, phần lớn đều thấu hiểu ý tứ Cao lão, cũng hiểu ý tứ lão nhân nói cách đây vài ngày…
Đây là con gái riêng của con trai Cao lão.
Tiêu Phong nhìn Cao Tử Mân, thấy không rõ biểu tình trên mặt cô ta.
Cao Tử Mân trên mặt mang ý cười hoàn mỹ chờ lão nhân bảo cô ta đi lên, thế nhưng cười đến mặt đều có chút cứng ngắc mà lão nhân lại chỉ nói một câu mọi người thưởng thức mỹ thực đi, tươi cười trên mặt cô ta suýt chút nữa vặn vẹo.
Vì sao? Cái kịch bản này không đúng! Mình rõ ràng tốt hơn so với nữ chính ban đầu!
Tiêu Phong cảm thấy chân của hắn đang run rẩy, Cao lão mang theo hắn đi tiếp khách bên trong, giới thiệu Tiêu Phong với những người có thân phận trọng yếu một chút, đồng thời cũng cho người ta nhận thức Tiêu Phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Phong chân thành bị Cao lão làm cho muốn quỳ.
“Diệp tiểu hữu, ông nội cậu thân thể vẫn tốt chứ?” Cao lão hỏi.
Diệp gia tại giới kinh doanh địa vị không thấp, tại quân đội cũng có người, Tiêu Phong nếu được Diệp gia chiếu cố, về sau làm việc sẽ thuận lợi hơn. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ông ta đúng là đã già.
“Diệp Tự Vĩnh?” Tiêu Phong bị Cao lão lôi kéo giới thiệu một đống người, đầu óc choáng váng, vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy một cái mặt lạnh băng, xém chút nữa theo bản năng lùi lại.
“Ông nội thân thể cũng không tệ lắm.” Diệp Tự Vĩnh trả lời, sau đó nhìn thoáng qua Tiêu Phong.
“Tiểu Phong, đây là bạn học của con sao, người trẻ tuổi chủ đề nhiều, các con tâm sự, ông nội đi kiếm người cùng tuổi tán gẫu.” Cao lão cười híp mắt quay đi, để lại Tiêu Phong nội tâm lệ rơi đầy mặt.
Hắn nhìn thế nào cũng thấy, Diệp Tự Vĩnh đều giống như một con hổ a! Con mắt kia! Ánh mắt kia!
Hai người ai cũng không nói gì, Diệp Tự Vĩnh dùng cái “ánh mắt lão hổ” nhìn nhìn Tiêu Phong, khuôn mặt lạnh băng làm Tiêu Phong áp lực thật lớn.
Thật xấu hổ…
“Ọt ~” ngay lúc Tiêu Phong chả biết nói gì, bụng của hắn đột nhiên vang lên một tiếng.
“!” Tiêu Phong tức khắc càng thêm lúng túng, muốn kiếm cái lỗ chui xuống.
Diệp Tự Vĩnh nhàn nhạt nhìn bụng của hắn một chút, rời đi.
“Hô ~” Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm.
Đứng tại chỗ đảo mắt một vòng, khách mời đều là những nhân vật nổi tiếng, Tiêu Phong cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau. Vừa tính đi, liền cảm thấy có người đem tay khoác lên vai hắn, Tiêu Phong nhìn lại –––!!!
“Ách, Diệp…” Diệp gì….cmn! Quên! Tiêu Phong thấy được một đường sét đánh chết hắn!
“Diệp Tự Vĩnh.” Diệp Tự Vĩnh nói, thanh âm lành lạnh lại giàu từ tính, tuyệt đối có thể mê đảo nữ sinh.
“Ăn.” Một chữ đơn giản làm sáng tỏ, Tiêu Phong sửng sốt một chút, vô thức đưa tay nhận cái đĩa, cúi đầu xuống thì thấy phía trên là mấy cái bánh ga tô bơ nhỏ, hoa quả các loại còn có một cái nĩa.
LV: đi học aaaaaaa trễ rồiiii
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro