Tiến tới thành...
Dạ Lan Yêu Ca
2024-11-20 21:13:46
Editor: LuciferVadden
*Thành phố S là gì? À Shanghai đó, Thượng Hải.*
Buồn bực bỏ lại thịt dê nướng vào không gian, Tiêu Phong đem sự căm phẫn rơi trên người tang thi…
“Thỏ, đến lượt mày ra sân, cho mày cà rốt, giúp tao móc tinh hạch tang thi.” Tiêu Phong giết mệt mỏi rồi, ngồi lên một đầu ghế dài công cộng nghỉ ngơi, lấy ra một bao tải còn có một củ cà rốt.
Con thỏ rất nghe lời, cắn cà rốt cùng bao tải, biến mất trong một giây.
【Kí chủ, ngọc thạch của ngươi ta có thể hấp thu chưa? Ta nhìn nóng mắt rồi nè meo!】Hắc Miêu mở miệng nói, nhiều ngọc thạch như vậy, có thể có bao nhiêu năng lượng chứ!
【Ngươi hấp thu một nửa trước đi, chọn cái nào khá khó nhìn mà hấp thu.】Tiêu Phong nghĩ nghĩ nói.
【Kí chủ, ngươi quên ngươi lấy ngọc thạch toàn bộ đều không có năng lượng rồi hả meo? Nếu muốn tặng ai, lấy cái không có năng lượng đưa là được rồi meo.】Hắc Miêu nói.
【Tùy ngươi vậy, nhớ kỹ, để lại một ít ngọc thạch thoạt nhìn tương đối quý giá.】
Tiêu Phong dặn dò.
【Hiểu rồi meo ~】Hắc Miêu tất nhiên rất sung sướng.
Đợi đến khi con thỏ mang tinh hạch về, sắc trời gần như tối xuống không ít, đến cửa hàng lấy xe và xăng về, tiếp đó Tiêu Phong đi đến chỗ Trần tiên sinh ăn nhờ.
Giày vò khốn khổ một phen, lại hàn huyên một phen, tiến vào chủ đề chính, ăn cơm, sau đó hẹn ngày mai gặp.
Vượt qua tưởng tượng của Tiêu Phong đối với Trần tiên sinh, lúc đầu hắn tưởng là một người bụng phệ, mặt mày bóng loáng, miệng lưỡi trơn tru, nhưng trên thực tế, Trần tiên sinh là một người anh tuấn soái khí, được bảo dưỡng còn tốt hơn so với Trần phu nhân, thoạt nhìn cũng chỉ 30 tuổi, có vẻ hết sức khéo nói.
Ngày thứ hai ————
Từ rất sớm đã trông thấy Vạn Tư Di chờ ở cửa hàng, bên cạnh cô ta còn có một chiếc xe, mơ hồ nhìn thấy mấy người ngồi trên xe.
“Chào buổi sáng!” Vạn Tư Di nhìn thấy Tiêu Phong, lập tức khẩn trương chào hỏi.
Tiêu Phong gật đầu, hỏi: “Ngoại trừ cô, còn có mấy người?”
“Bốn người, cậu em với mợ em, em gái và em trai họ.” Vạn Tư Di cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Tư Di, tại sao còn chưa đi nữa?” Trong xe truyền ra một giọng nữ có vẻ hơi bén nhọn.
“Dạ, sắp rồi, anh ấy chính là người hôm qua con nói với cậu mợ.” Vạn Tư Di nói, tay âm thầm siết chặt góc áo.
Tiêu Phong nhìn Vạn Tư Di thật sâu, hi vọng gia đình này nửa đường sẽ không làm loạn.
“Tôi đã hẹn với Trần tiên sinh, đến quốc lộ ngoài thị trấn chờ đội xe bọn họ, cô ngồi chung xe với tôi, để bọn họ đi theo phía sau tôi.” Tiêu Phong nói với Vạn Tư Di.
“Em biết rồi, vậy em nói với bọn họ một lát rồi đến liền.” Vạn Tư Di nói. Đi đến bên cạnh chiếc xe kia, thấp giọng nói mấy câu.
Tiêu Phong ngồi trong xe, thấy trên chiếc xe kia truyền đến âm thanh cãi vã, lập tức nhíu mày.
“Nhanh lên!” Tiêu Phong kêu một tiếng. Bây giờ không phải là hắn phải chờ bọn họ mà là bọn họ phải chờ hắn, mấy người này còn ở đây chậm trễ thời gian.
Vạn Tư Di nghe thấy tiếng Tiêu Phong, do dự một chút, không để ý người mắng to trong xe nữa, cô đã nói với bọn họ, trách nhiệm của mình đã kết thúc, còn lại, cô mặc kệ!
“@%#*$…” Tiêu Phong thấy biểu tình dứt khoát của Vạn Tư Di, khi nghe thấy âm thanh trên chiếc xe kia, hiểu rõ. Có điều thanh quan còn khó hơn việc nhà (1), hắn không cần phải quản.
(1) Làm quan thanh liêm còn khó hơn việc nhà, ý ẻm quản mấy người đó còn khó hơn việc nhà nữa. (by tôi =)))
Lái xe, rời khỏi thành.
…
“Tiêu tiểu hữu, cậu đến rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Trần tiên sinh ngồi trên một chiếc xe, chào hỏi với Tiêu Phong.
“Phiền hà rồi.” Tiêu Phong mỉm cười nói.
“Ha ha, cái này có gì đâu. Đúng rồi, Tiêu tiểu hữu, có thể mượn không gian của cậu để vài thứ không?” Trần tiên sinh hỏi, ánh mắt sáng rực mà nhìn Tiêu Phong.
“Không biết có bao nhiêu?” Tiêu Phong hỏi, hiện tại hắn không thừa không gian, bây giờ thu thập vật tư đều là thuê không gian.
“Không nhiều, một chiếc xe mà thôi.” Trần tiên sinh chỉ vào một chiếc xe nói.
“Không vấn đề.” Tiêu Phong đặt con thỏ ở chỗ ngồi phía sau, mình xuống xe, đi đến bên cạnh chiếc xe. Bên trong chỉ có một người lái, còn lại đều để vật tư, trong chiếc xe này phần lớn đều là chăn mền quần áo các loại. Tiêu Phong ý vị thâm trường nhìn Trần tiên sinh một cái, người đó cho hắn một cái mỉm cười.
Tiêu Phong thấy thế, cũng không nói gì nữa. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không yên tâm đem đồ ăn giao cho người xa lạ bảo quản, hơn nữa còn là bảo quản không nhìn thấy.
Thu vật tư, Tiêu Phong trở lại xe. Chiếc xe kia đương nhiên bị bỏ, lấy xăng ra, người điều khiển ngồi vào một chiếc xe khác.
Không nhiều lời, đội xe lên đường. Ban ngày đi đường, ban đêm nghỉ ngơi.
Đội xe đi ba ngày, trên đường cũng không gặp nguy hiểm gì, đều là tang thi bình thường, động vật biến dị cũng chỉ là cấp một mà thôi, không tạo uy hiếp.
“Trần tiên sinh, không biết khoảng cách đến thành phố S còn bao lâu?” Tiêu Phong hỏi, hiện tại là giữa trưa, đội xe dọn dẹp một nơi tạm thời nghỉ ngơi, ăn cơm.
“Cái này à, nếu như tiếp tục dựa theo tốc độ chúng ta bây giờ, ước chừng ngày mai có thể đến nơi.” Trần tiên sinh nghĩ nghĩ nói “Nếu như không ngại, đến thành phố S, có thể mời cậu gia nhập thế lực nhà tôi không?”
Tiêu Phong lắc đầu, nói: “Ở thành phố S có người của tôi.” Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Tiêu Phong cũng cảm thấy là lạ, cảm giác giống như có người thân to bự.
“Ha ha, thật tiếc. Đương nhiên, lời này của tôi về sau vẫn có hiệu lực.” Trần tiên sinh cười nói.
Tiêu Phong đang muốn nói gì đó, đột nhiên trông thấy một nữ sinh đứng bên ngoài xe mình, vênh váo đắc ý nói gì đó, lập tức nhíu mày. Ba ngày trước không có chuyện gì, hiện tại sao vậy?
“Thật xin lỗi, tôi có việc.” Tiêu Phong áy náy nói với Trần tiên sinh, sau đó bước nhanh trở về.
“Tao lấy một chút đồ ăn cũng đâu có sao! Mày nhẫn tâm nhìn một nhà cậu mình chết đói hả!” Nữ sinh tóc xõa dài này, nhìn từ sau lưng, ngược lại cảm thấy tướng mạo cũng không tệ.
“Những thức ăn này không phải của tôi!” Vạn Tư Di rất ủy khuất, nhưng một nhà cậu quả thật nuôi lớn mình, chuyện này, trở thành trói buộc của cô. Có đôi khi Vạn Tư Di lại nghĩ, nếu cha mẹ mình không xảy ra tai nạn xe, như vậy cuộc sống của mình có thể đổi kiểu khác, không cần mỗi ngày lo lắng sợ hãi.
“Mày không phải theo anh ta sao.” Vương Thi Đình vẻ mặt khinh bỉ “Thế nào, một chút đồ mày cũng không có hả? Mày không cảm thấy mày xem mình quá nhẹ rồi sao? Khó trách cha mẹ ngày thường không thích mày, tay chân vụng về, một chút chuyện cũng làm không xong.”
“Căn bản không phải vậy!” Vạn Tư Di nghe hiểu ý tứ Vương Thi Di, lập tức hét lớn.
“Sao thế?” Giọng Tiêu Phong từ phía sau lưng Vương Thi Di truyền đến.
“Chị họ em, muốn kiếm em lấy một ít đồ ăn…” Vạn Tư Di hơi lúng túng nói, dù sao đây cũng là thân thích của cô.
“Tao tìm mày lấy một ít đồ ăn cũng không phải chuyện kinh thiên động địa gì” Vương Thi Di một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Có lỗi gì chứ?”
“Nhưng mà chị họ, tôi thật sự không có đồ ăn!” Vạn Tư Di nhíu mày “Thức ăn của tôi không phải các người vẫn thu sao? Trên người tôi không có đồ ăn.”
“Không có đồ ăn? Vậy cháo bát bảo mày mới ăn từ đâu ra!” Vương Thi Di vừa nói vừa tự cho là không để lại dấu vết nhìn Tiêu Phong một cái “Tư Di nhà chúng tôi nói thế nào cũng là một cô gái tốt, đi với anh, anh không cảm thấy cần phải cho chúng tôi một ít đền bù sao?”
*Thành phố S là gì? À Shanghai đó, Thượng Hải.*
Buồn bực bỏ lại thịt dê nướng vào không gian, Tiêu Phong đem sự căm phẫn rơi trên người tang thi…
“Thỏ, đến lượt mày ra sân, cho mày cà rốt, giúp tao móc tinh hạch tang thi.” Tiêu Phong giết mệt mỏi rồi, ngồi lên một đầu ghế dài công cộng nghỉ ngơi, lấy ra một bao tải còn có một củ cà rốt.
Con thỏ rất nghe lời, cắn cà rốt cùng bao tải, biến mất trong một giây.
【Kí chủ, ngọc thạch của ngươi ta có thể hấp thu chưa? Ta nhìn nóng mắt rồi nè meo!】Hắc Miêu mở miệng nói, nhiều ngọc thạch như vậy, có thể có bao nhiêu năng lượng chứ!
【Ngươi hấp thu một nửa trước đi, chọn cái nào khá khó nhìn mà hấp thu.】Tiêu Phong nghĩ nghĩ nói.
【Kí chủ, ngươi quên ngươi lấy ngọc thạch toàn bộ đều không có năng lượng rồi hả meo? Nếu muốn tặng ai, lấy cái không có năng lượng đưa là được rồi meo.】Hắc Miêu nói.
【Tùy ngươi vậy, nhớ kỹ, để lại một ít ngọc thạch thoạt nhìn tương đối quý giá.】
Tiêu Phong dặn dò.
【Hiểu rồi meo ~】Hắc Miêu tất nhiên rất sung sướng.
Đợi đến khi con thỏ mang tinh hạch về, sắc trời gần như tối xuống không ít, đến cửa hàng lấy xe và xăng về, tiếp đó Tiêu Phong đi đến chỗ Trần tiên sinh ăn nhờ.
Giày vò khốn khổ một phen, lại hàn huyên một phen, tiến vào chủ đề chính, ăn cơm, sau đó hẹn ngày mai gặp.
Vượt qua tưởng tượng của Tiêu Phong đối với Trần tiên sinh, lúc đầu hắn tưởng là một người bụng phệ, mặt mày bóng loáng, miệng lưỡi trơn tru, nhưng trên thực tế, Trần tiên sinh là một người anh tuấn soái khí, được bảo dưỡng còn tốt hơn so với Trần phu nhân, thoạt nhìn cũng chỉ 30 tuổi, có vẻ hết sức khéo nói.
Ngày thứ hai ————
Từ rất sớm đã trông thấy Vạn Tư Di chờ ở cửa hàng, bên cạnh cô ta còn có một chiếc xe, mơ hồ nhìn thấy mấy người ngồi trên xe.
“Chào buổi sáng!” Vạn Tư Di nhìn thấy Tiêu Phong, lập tức khẩn trương chào hỏi.
Tiêu Phong gật đầu, hỏi: “Ngoại trừ cô, còn có mấy người?”
“Bốn người, cậu em với mợ em, em gái và em trai họ.” Vạn Tư Di cúi đầu, nhẹ giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tư Di, tại sao còn chưa đi nữa?” Trong xe truyền ra một giọng nữ có vẻ hơi bén nhọn.
“Dạ, sắp rồi, anh ấy chính là người hôm qua con nói với cậu mợ.” Vạn Tư Di nói, tay âm thầm siết chặt góc áo.
Tiêu Phong nhìn Vạn Tư Di thật sâu, hi vọng gia đình này nửa đường sẽ không làm loạn.
“Tôi đã hẹn với Trần tiên sinh, đến quốc lộ ngoài thị trấn chờ đội xe bọn họ, cô ngồi chung xe với tôi, để bọn họ đi theo phía sau tôi.” Tiêu Phong nói với Vạn Tư Di.
“Em biết rồi, vậy em nói với bọn họ một lát rồi đến liền.” Vạn Tư Di nói. Đi đến bên cạnh chiếc xe kia, thấp giọng nói mấy câu.
Tiêu Phong ngồi trong xe, thấy trên chiếc xe kia truyền đến âm thanh cãi vã, lập tức nhíu mày.
“Nhanh lên!” Tiêu Phong kêu một tiếng. Bây giờ không phải là hắn phải chờ bọn họ mà là bọn họ phải chờ hắn, mấy người này còn ở đây chậm trễ thời gian.
Vạn Tư Di nghe thấy tiếng Tiêu Phong, do dự một chút, không để ý người mắng to trong xe nữa, cô đã nói với bọn họ, trách nhiệm của mình đã kết thúc, còn lại, cô mặc kệ!
“@%#*$…” Tiêu Phong thấy biểu tình dứt khoát của Vạn Tư Di, khi nghe thấy âm thanh trên chiếc xe kia, hiểu rõ. Có điều thanh quan còn khó hơn việc nhà (1), hắn không cần phải quản.
(1) Làm quan thanh liêm còn khó hơn việc nhà, ý ẻm quản mấy người đó còn khó hơn việc nhà nữa. (by tôi =)))
Lái xe, rời khỏi thành.
…
“Tiêu tiểu hữu, cậu đến rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Trần tiên sinh ngồi trên một chiếc xe, chào hỏi với Tiêu Phong.
“Phiền hà rồi.” Tiêu Phong mỉm cười nói.
“Ha ha, cái này có gì đâu. Đúng rồi, Tiêu tiểu hữu, có thể mượn không gian của cậu để vài thứ không?” Trần tiên sinh hỏi, ánh mắt sáng rực mà nhìn Tiêu Phong.
“Không biết có bao nhiêu?” Tiêu Phong hỏi, hiện tại hắn không thừa không gian, bây giờ thu thập vật tư đều là thuê không gian.
“Không nhiều, một chiếc xe mà thôi.” Trần tiên sinh chỉ vào một chiếc xe nói.
“Không vấn đề.” Tiêu Phong đặt con thỏ ở chỗ ngồi phía sau, mình xuống xe, đi đến bên cạnh chiếc xe. Bên trong chỉ có một người lái, còn lại đều để vật tư, trong chiếc xe này phần lớn đều là chăn mền quần áo các loại. Tiêu Phong ý vị thâm trường nhìn Trần tiên sinh một cái, người đó cho hắn một cái mỉm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Phong thấy thế, cũng không nói gì nữa. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không yên tâm đem đồ ăn giao cho người xa lạ bảo quản, hơn nữa còn là bảo quản không nhìn thấy.
Thu vật tư, Tiêu Phong trở lại xe. Chiếc xe kia đương nhiên bị bỏ, lấy xăng ra, người điều khiển ngồi vào một chiếc xe khác.
Không nhiều lời, đội xe lên đường. Ban ngày đi đường, ban đêm nghỉ ngơi.
Đội xe đi ba ngày, trên đường cũng không gặp nguy hiểm gì, đều là tang thi bình thường, động vật biến dị cũng chỉ là cấp một mà thôi, không tạo uy hiếp.
“Trần tiên sinh, không biết khoảng cách đến thành phố S còn bao lâu?” Tiêu Phong hỏi, hiện tại là giữa trưa, đội xe dọn dẹp một nơi tạm thời nghỉ ngơi, ăn cơm.
“Cái này à, nếu như tiếp tục dựa theo tốc độ chúng ta bây giờ, ước chừng ngày mai có thể đến nơi.” Trần tiên sinh nghĩ nghĩ nói “Nếu như không ngại, đến thành phố S, có thể mời cậu gia nhập thế lực nhà tôi không?”
Tiêu Phong lắc đầu, nói: “Ở thành phố S có người của tôi.” Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Tiêu Phong cũng cảm thấy là lạ, cảm giác giống như có người thân to bự.
“Ha ha, thật tiếc. Đương nhiên, lời này của tôi về sau vẫn có hiệu lực.” Trần tiên sinh cười nói.
Tiêu Phong đang muốn nói gì đó, đột nhiên trông thấy một nữ sinh đứng bên ngoài xe mình, vênh váo đắc ý nói gì đó, lập tức nhíu mày. Ba ngày trước không có chuyện gì, hiện tại sao vậy?
“Thật xin lỗi, tôi có việc.” Tiêu Phong áy náy nói với Trần tiên sinh, sau đó bước nhanh trở về.
“Tao lấy một chút đồ ăn cũng đâu có sao! Mày nhẫn tâm nhìn một nhà cậu mình chết đói hả!” Nữ sinh tóc xõa dài này, nhìn từ sau lưng, ngược lại cảm thấy tướng mạo cũng không tệ.
“Những thức ăn này không phải của tôi!” Vạn Tư Di rất ủy khuất, nhưng một nhà cậu quả thật nuôi lớn mình, chuyện này, trở thành trói buộc của cô. Có đôi khi Vạn Tư Di lại nghĩ, nếu cha mẹ mình không xảy ra tai nạn xe, như vậy cuộc sống của mình có thể đổi kiểu khác, không cần mỗi ngày lo lắng sợ hãi.
“Mày không phải theo anh ta sao.” Vương Thi Đình vẻ mặt khinh bỉ “Thế nào, một chút đồ mày cũng không có hả? Mày không cảm thấy mày xem mình quá nhẹ rồi sao? Khó trách cha mẹ ngày thường không thích mày, tay chân vụng về, một chút chuyện cũng làm không xong.”
“Căn bản không phải vậy!” Vạn Tư Di nghe hiểu ý tứ Vương Thi Di, lập tức hét lớn.
“Sao thế?” Giọng Tiêu Phong từ phía sau lưng Vương Thi Di truyền đến.
“Chị họ em, muốn kiếm em lấy một ít đồ ăn…” Vạn Tư Di hơi lúng túng nói, dù sao đây cũng là thân thích của cô.
“Tao tìm mày lấy một ít đồ ăn cũng không phải chuyện kinh thiên động địa gì” Vương Thi Di một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Có lỗi gì chứ?”
“Nhưng mà chị họ, tôi thật sự không có đồ ăn!” Vạn Tư Di nhíu mày “Thức ăn của tôi không phải các người vẫn thu sao? Trên người tôi không có đồ ăn.”
“Không có đồ ăn? Vậy cháo bát bảo mày mới ăn từ đâu ra!” Vương Thi Di vừa nói vừa tự cho là không để lại dấu vết nhìn Tiêu Phong một cái “Tư Di nhà chúng tôi nói thế nào cũng là một cô gái tốt, đi với anh, anh không cảm thấy cần phải cho chúng tôi một ít đền bù sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro