Minh hôn
Hạ Y
2024-07-24 04:16:09
Mạch Tiểu Khê vừa chạy vừa nghe rõ tiếng Phương Bành Hạc đang thoi thóp gọi nàng. Nếu nàng không làm như vậy, chỉ e tính mạng của cả Phương Bành Hạc và La Hải Triều đều khó lòng giữ được. Phương Bành Hạc, nếu ngươi may mắn bình an rời khỏi đây, Mạch Tiểu Khê ta cũng tạm thời yên lòng.
Thế nhưng Mạch Tiểu Khê sức lực yếu đuối, chạy không được bao xa liền bị đám người của A Bưu bắt lại được.
Gã nhìn nàng đầy ẩn ý, hếch hếch miệng đe dọa:
– Ngoan ngoãn theo ta về bộ tộc. Ngươi yên tâm, dưới danh dự của một tộc trưởng, ta hứa sẽ không đem ngươi làm thành món ăn như những kẻ xấu số khác.
A Bưu cũng không giở trò gì quá đáng với nàng, hắn chỉ sai người đem Mạch Tiểu Khê mang trở về bộ tộc của hắn.
Mạch Tiểu Khê bị chúng ép đi ở giữa, một đám người đi bên cạnh, không chừa cho nàng một lỗ hổng nào để có thể thoát thân. Nàng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, không phản kháng, cũng không chửi rủa chúng, Mạch Tiểu Khê giờ đây đã quyết định phó mặc cho tất cả. Số phận nàng như đã được an bài từ trước, có khổ, có sóng gió thì mới có thể trở lên cứng rắn được.
Đám người A Bưu dẫn Mạch Tiểu Khê đi vào sâu trong rừng khoảng chừng một canh giờ nữa mới dừng chân lại. Hai đầu gối nàng vì đi nhiều mà mỏi rã, chỉ chực khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Nàng đưa mắt quan sát xung quanh, thấy cảnh vật thay đổi hẳn so với lúc trước.
Không còn những cây cổ thụ to, tán lá xòe rộng ngợp hai bên lối đi, cũng không còn sỏi đá nhấp nhô, hay những con côn trùng rí rách trong đống lá rữa nữa, phía trước kia là một ngôi làng đìu hiu, cô quạnh. Những ngôi nhà được dựng lên bằng những vách lá, đâu đâu cũng thấy có rất nhiều đống củi to lớn đang nổi lửa bốc cháy dữ dội.
Phía trước mỗi một ngôi nhà đều treo lủng lẳng một vài miếng thịt còn tươi, ruồi bọ bâu kín đen từng miếng. Khủng khiếp hơn, nàng còn bất ngờ trông thấy ở một ngôi nhà xa xa kia đang treo một cẳng chân người, hơ trên đống lửa. Ngọn lửa to làm lớp da ở chân đang dần dần khô rút lại, lộ ra những thớ thịt còn đỏ hỏn.
Mạch Tiểu Khê bị cảnh trước mắt dọa cho tái xanh mặt mũi, đầu các ngón tay vô thức run run, không tự chủ được mà khẽ đập vào đùi.
Nhìn ra nét sợ hãi từ nàng, A Bưu càng cười khoái chí:
– Bộ tộc của chúng ta không bao giờ ăn thịt động vật, chỉ ăn thịt người thay thế. Nếu có kẻ nào ốm yếu, hoặc lũ người ngoài bìa rừng ngu xuẩn lạc vào đây thì sẽ trở thành thức ăn của chúng ta! Chúng ta ăn thịt người cũng giống như lũ kinh thành các ngươi ăn thịt động vật vậy!
Giải thích xong, gã bèn đưa tay đẩy mạnh nàng, ép nàng tiến về phía trước. Mạch Tiểu Khê bị gã đẩy chút nữa thì ngã, nhưng giờ tính mạng đang nằm trong tay chúng, nhất loạt phải nghe theo.
Phương Bành Hạc và La Hải Triều không biết đã an toàn thoát khỏi đây chưa? Bỗng dưng, nàng chợt nghĩ tới vết thương trên tay Phương Bành Hạc, trong lòng chợt thoáng hiện lên nỗi lo lắng, bồn chồn không nguôi.
Nhác thấy A Bưu cùng đám người làng đem về một nữ tử dung mạo yêu kiều, xinh đẹp mê đắm động lòng người, tất cả người làng trong bộ tộc đều hò hét, gọi nhau ra xem. Những gã trai làng thì nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, còn đám phụ nữ thì tỏ rõ thái độ ghen ghét, bực tức ra mặt.
A Bưu cười khà khà, sau đó thuận tay ném chiếc rìu đang cầm xuống đất, hất hàm gọi một gã đàn ông khác lại gần:
– Đầu Heo, đem nàng ta nhốt vào trong bếp. Nhớ phải khóa kĩ cửa vào kẻo ả chạy mất.
Gã tên Đầu Heo ngơ ngác gãi gãi đầu, bẽn lẽn hỏi lại:
– Tộc trưởng ơi, chúng ta không đem ả đi làm thịt ạ? Nhìn ả đẹp thế này, ăn chắc ngon lắm.
Chát…
Một cái tát trời giáng đập thật mạnh xuống mặt Đầu Heo khiến hắn đau đớn, ôm mặt mà ngã sõng soài ra đất. Những kẻ còn lại đều sửng sốt không kém, đưa tay che miệng, không dám thốt ra nửa lời. Lần đầu tiên chúng thấy tộc trưởng mang về một con mồi ngon lành, mềm mại đến như thế kia mà không đem giết. Hơn nữa hắn lại còn nổi khùng nổi điên, thẳng tay đánh cả người trong bộ tộc.
Mạch Tiểu Khê tâm can sợ hãi, cả kinh trong lòng, những kẻ kia nhìn nàng như nhìn một miếng thịt ngon, chỉ muốn ăn ngay mà lại chưa được phép. A Bưu quay lại nhìn Mạch Tiểu Khê, sau đó kéo mạnh nàng đứng lên trước hắn, tay phải của hắn như gọng kìm sắt bóp chặt lấy cổ nàng khiến nàng vô cùng khó thở. Hắn trừng mắt nhìn khắp cả làng một lượt, sau đó gằn giọng quát:
– Ta cấm các ngươi động vào một sợi tóc của ả. Nghe đây, ả sẽ trở thành dâu trưởng của ta. Đêm mai chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho A Chính. Các ngươi đã nghe rõ chưa?
Dâu trưởng ư? Mạch Tiểu Khê há miệng sửng sốt tột độ. Hai tai nàng như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng trong tức khắc. Không đời nào nàng chịu làm vợ của một kẻ xa lạ, hơn nữa lại là một bộ tộc ngày đêm chỉ biết chém giết, ăn thịt đồng loại của mình. Mạch Tiểu Khê vùng vẫy, giẫy giụa khỏi tay A Bưu, chậm rãi nói rành rọt từng chữ:
– Ta không đồng ý làm nương tử của hắn. Các ngươi muốn giết thì giết, muốn chém thì chém nhưng đừng hòng ép ta phải thành hôn!
Trước những lời mắng nhiếc của Mạch Tiểu Khê, A Bưu không hề nổi nóng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó hất tay ra hiệu cho Đầu Heo lôi Mạch Tiểu Khê đem nhốt lại. Mặc cho nàng chống cự nhưng những cố gắng, vùng vẫy của nàng chỉ là vô ích.
Đám phụ nữ đứng bên cạnh hóng chuyện thì nhếch miệng cười hả dạ, có kẻ còn cố tình nói to, mục đích để nàng nghe thấy rõ:
– A Chính mới chết được hai ngày mà bỗng nhiên cha hắn lại bắt được nương tử về để thành hôn cho hắn. Phu phụ cùng nhau hưởng lạc dưới âm phủ, quả thật là sung sướng!
Đầu Heo vừa kéo Mạch Tiểu Khê xuống bếp, vừa cười khì khì đáp:
– Con trai tộc trưởng cuối cùng cũng được minh hôn, minh hôn, minh hôn!!!
Hai tai Mạch Tiểu Khê ù đi. Thì ra, hắn nhất quyết liều sống liều chết để bắt bằng được nàng về là để minh hôn cho con trai hắn. Hắn không đánh, không đem nàng đi giết, cũng không làm thành món ăn chỉ vì một mục đích này.
Ngay từ khi Mạch Tiểu Khê quyết định sẽ liều mạng với chúng, nàng đã chuẩn bị sẵn cho mình rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Nàng không sợ chết, nhưng nếu bắt nàng phải cười một kẻ mình không yêu thì càng không thể.
Đầu Heo nhốt Mạch Tiểu Khê vào trong một căn bếp tối tăm, lạnh lẽo, chỉ có một chút ánh sáng lọt vào được. Mạch Tiểu Khê dựa vào chút ánh sáng ít ỏi để quan sát tình hình xung quanh.
Đồ đạc cũ đã hỏng được chất thành đống ở đây, thỉnh thoảng còn có một mùi hôi thối bốc ra, phả vài mặt Mạch Tiểu Khê khiến nàng phải đưa tay che mũi, nếu không sẽ nôn mửa ngay lập tức.
Nương theo thứ ánh sáng ít ỏi phản chiếu từ những lỗ khe hở trong bếp, Mạch Tiểu Khê trông thấy ở sát vách có treo lủng lẳng một số vật gì đó trông hình thù rất kỳ lạ, quái dị. Tính hiếu kỳ trỗi dậy, nàng chậm rãi bước lại gần để quan sát cho kỹ hơn.
Trên vách treo khoảng năm chiếc bao cũ, đầu bao được buộc chặt, ở giữa thân bao có khoét một lỗ nhỏ độ bằng ngón tay. Từ trong bao rỉ ra một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh, bốc mùi tanh lòm. Mạch Tiểu Khê run run đưa tay chạm vào thử, một cảm giác mềm mại lập tức truyền đến đầu ngón tay nàng.
Mạch Tiểu Khê lấy hết dũng khí, từ lỗ hổng nhỏ đó kéo mạnh một đường rộng ra. Ngay lập tức, vật đựng trong bao mất đỡ rơi bộp xuống đất, nằm im bất động.
Mạch Tiểu Khê cúi xuống quan sát kĩ, trái tim lập tức co thắt lại: trong bao là thi thể một người phụ nữ đang trong giai đoạn phân hủy, dòi bọ bò nhung nhúc, mùi thối xộc thẳng vào mũi khiến Mạch Tiểu Khê ngã vật ra sau, ngất lịm ngay tại chỗ…
Thế nhưng Mạch Tiểu Khê sức lực yếu đuối, chạy không được bao xa liền bị đám người của A Bưu bắt lại được.
Gã nhìn nàng đầy ẩn ý, hếch hếch miệng đe dọa:
– Ngoan ngoãn theo ta về bộ tộc. Ngươi yên tâm, dưới danh dự của một tộc trưởng, ta hứa sẽ không đem ngươi làm thành món ăn như những kẻ xấu số khác.
A Bưu cũng không giở trò gì quá đáng với nàng, hắn chỉ sai người đem Mạch Tiểu Khê mang trở về bộ tộc của hắn.
Mạch Tiểu Khê bị chúng ép đi ở giữa, một đám người đi bên cạnh, không chừa cho nàng một lỗ hổng nào để có thể thoát thân. Nàng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, không phản kháng, cũng không chửi rủa chúng, Mạch Tiểu Khê giờ đây đã quyết định phó mặc cho tất cả. Số phận nàng như đã được an bài từ trước, có khổ, có sóng gió thì mới có thể trở lên cứng rắn được.
Đám người A Bưu dẫn Mạch Tiểu Khê đi vào sâu trong rừng khoảng chừng một canh giờ nữa mới dừng chân lại. Hai đầu gối nàng vì đi nhiều mà mỏi rã, chỉ chực khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Nàng đưa mắt quan sát xung quanh, thấy cảnh vật thay đổi hẳn so với lúc trước.
Không còn những cây cổ thụ to, tán lá xòe rộng ngợp hai bên lối đi, cũng không còn sỏi đá nhấp nhô, hay những con côn trùng rí rách trong đống lá rữa nữa, phía trước kia là một ngôi làng đìu hiu, cô quạnh. Những ngôi nhà được dựng lên bằng những vách lá, đâu đâu cũng thấy có rất nhiều đống củi to lớn đang nổi lửa bốc cháy dữ dội.
Phía trước mỗi một ngôi nhà đều treo lủng lẳng một vài miếng thịt còn tươi, ruồi bọ bâu kín đen từng miếng. Khủng khiếp hơn, nàng còn bất ngờ trông thấy ở một ngôi nhà xa xa kia đang treo một cẳng chân người, hơ trên đống lửa. Ngọn lửa to làm lớp da ở chân đang dần dần khô rút lại, lộ ra những thớ thịt còn đỏ hỏn.
Mạch Tiểu Khê bị cảnh trước mắt dọa cho tái xanh mặt mũi, đầu các ngón tay vô thức run run, không tự chủ được mà khẽ đập vào đùi.
Nhìn ra nét sợ hãi từ nàng, A Bưu càng cười khoái chí:
– Bộ tộc của chúng ta không bao giờ ăn thịt động vật, chỉ ăn thịt người thay thế. Nếu có kẻ nào ốm yếu, hoặc lũ người ngoài bìa rừng ngu xuẩn lạc vào đây thì sẽ trở thành thức ăn của chúng ta! Chúng ta ăn thịt người cũng giống như lũ kinh thành các ngươi ăn thịt động vật vậy!
Giải thích xong, gã bèn đưa tay đẩy mạnh nàng, ép nàng tiến về phía trước. Mạch Tiểu Khê bị gã đẩy chút nữa thì ngã, nhưng giờ tính mạng đang nằm trong tay chúng, nhất loạt phải nghe theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Bành Hạc và La Hải Triều không biết đã an toàn thoát khỏi đây chưa? Bỗng dưng, nàng chợt nghĩ tới vết thương trên tay Phương Bành Hạc, trong lòng chợt thoáng hiện lên nỗi lo lắng, bồn chồn không nguôi.
Nhác thấy A Bưu cùng đám người làng đem về một nữ tử dung mạo yêu kiều, xinh đẹp mê đắm động lòng người, tất cả người làng trong bộ tộc đều hò hét, gọi nhau ra xem. Những gã trai làng thì nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, còn đám phụ nữ thì tỏ rõ thái độ ghen ghét, bực tức ra mặt.
A Bưu cười khà khà, sau đó thuận tay ném chiếc rìu đang cầm xuống đất, hất hàm gọi một gã đàn ông khác lại gần:
– Đầu Heo, đem nàng ta nhốt vào trong bếp. Nhớ phải khóa kĩ cửa vào kẻo ả chạy mất.
Gã tên Đầu Heo ngơ ngác gãi gãi đầu, bẽn lẽn hỏi lại:
– Tộc trưởng ơi, chúng ta không đem ả đi làm thịt ạ? Nhìn ả đẹp thế này, ăn chắc ngon lắm.
Chát…
Một cái tát trời giáng đập thật mạnh xuống mặt Đầu Heo khiến hắn đau đớn, ôm mặt mà ngã sõng soài ra đất. Những kẻ còn lại đều sửng sốt không kém, đưa tay che miệng, không dám thốt ra nửa lời. Lần đầu tiên chúng thấy tộc trưởng mang về một con mồi ngon lành, mềm mại đến như thế kia mà không đem giết. Hơn nữa hắn lại còn nổi khùng nổi điên, thẳng tay đánh cả người trong bộ tộc.
Mạch Tiểu Khê tâm can sợ hãi, cả kinh trong lòng, những kẻ kia nhìn nàng như nhìn một miếng thịt ngon, chỉ muốn ăn ngay mà lại chưa được phép. A Bưu quay lại nhìn Mạch Tiểu Khê, sau đó kéo mạnh nàng đứng lên trước hắn, tay phải của hắn như gọng kìm sắt bóp chặt lấy cổ nàng khiến nàng vô cùng khó thở. Hắn trừng mắt nhìn khắp cả làng một lượt, sau đó gằn giọng quát:
– Ta cấm các ngươi động vào một sợi tóc của ả. Nghe đây, ả sẽ trở thành dâu trưởng của ta. Đêm mai chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho A Chính. Các ngươi đã nghe rõ chưa?
Dâu trưởng ư? Mạch Tiểu Khê há miệng sửng sốt tột độ. Hai tai nàng như muốn nổ tung, trời đất quay cuồng trong tức khắc. Không đời nào nàng chịu làm vợ của một kẻ xa lạ, hơn nữa lại là một bộ tộc ngày đêm chỉ biết chém giết, ăn thịt đồng loại của mình. Mạch Tiểu Khê vùng vẫy, giẫy giụa khỏi tay A Bưu, chậm rãi nói rành rọt từng chữ:
– Ta không đồng ý làm nương tử của hắn. Các ngươi muốn giết thì giết, muốn chém thì chém nhưng đừng hòng ép ta phải thành hôn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước những lời mắng nhiếc của Mạch Tiểu Khê, A Bưu không hề nổi nóng, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó hất tay ra hiệu cho Đầu Heo lôi Mạch Tiểu Khê đem nhốt lại. Mặc cho nàng chống cự nhưng những cố gắng, vùng vẫy của nàng chỉ là vô ích.
Đám phụ nữ đứng bên cạnh hóng chuyện thì nhếch miệng cười hả dạ, có kẻ còn cố tình nói to, mục đích để nàng nghe thấy rõ:
– A Chính mới chết được hai ngày mà bỗng nhiên cha hắn lại bắt được nương tử về để thành hôn cho hắn. Phu phụ cùng nhau hưởng lạc dưới âm phủ, quả thật là sung sướng!
Đầu Heo vừa kéo Mạch Tiểu Khê xuống bếp, vừa cười khì khì đáp:
– Con trai tộc trưởng cuối cùng cũng được minh hôn, minh hôn, minh hôn!!!
Hai tai Mạch Tiểu Khê ù đi. Thì ra, hắn nhất quyết liều sống liều chết để bắt bằng được nàng về là để minh hôn cho con trai hắn. Hắn không đánh, không đem nàng đi giết, cũng không làm thành món ăn chỉ vì một mục đích này.
Ngay từ khi Mạch Tiểu Khê quyết định sẽ liều mạng với chúng, nàng đã chuẩn bị sẵn cho mình rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Nàng không sợ chết, nhưng nếu bắt nàng phải cười một kẻ mình không yêu thì càng không thể.
Đầu Heo nhốt Mạch Tiểu Khê vào trong một căn bếp tối tăm, lạnh lẽo, chỉ có một chút ánh sáng lọt vào được. Mạch Tiểu Khê dựa vào chút ánh sáng ít ỏi để quan sát tình hình xung quanh.
Đồ đạc cũ đã hỏng được chất thành đống ở đây, thỉnh thoảng còn có một mùi hôi thối bốc ra, phả vài mặt Mạch Tiểu Khê khiến nàng phải đưa tay che mũi, nếu không sẽ nôn mửa ngay lập tức.
Nương theo thứ ánh sáng ít ỏi phản chiếu từ những lỗ khe hở trong bếp, Mạch Tiểu Khê trông thấy ở sát vách có treo lủng lẳng một số vật gì đó trông hình thù rất kỳ lạ, quái dị. Tính hiếu kỳ trỗi dậy, nàng chậm rãi bước lại gần để quan sát cho kỹ hơn.
Trên vách treo khoảng năm chiếc bao cũ, đầu bao được buộc chặt, ở giữa thân bao có khoét một lỗ nhỏ độ bằng ngón tay. Từ trong bao rỉ ra một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh, bốc mùi tanh lòm. Mạch Tiểu Khê run run đưa tay chạm vào thử, một cảm giác mềm mại lập tức truyền đến đầu ngón tay nàng.
Mạch Tiểu Khê lấy hết dũng khí, từ lỗ hổng nhỏ đó kéo mạnh một đường rộng ra. Ngay lập tức, vật đựng trong bao mất đỡ rơi bộp xuống đất, nằm im bất động.
Mạch Tiểu Khê cúi xuống quan sát kĩ, trái tim lập tức co thắt lại: trong bao là thi thể một người phụ nữ đang trong giai đoạn phân hủy, dòi bọ bò nhung nhúc, mùi thối xộc thẳng vào mũi khiến Mạch Tiểu Khê ngã vật ra sau, ngất lịm ngay tại chỗ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro