Vật Gán Nợ

Chương 11

2024-08-21 09:24:34

Đôi mắt Viên Kỳ sáng lên, kiêng dè Tưởng Trang Hà vẫn còn ở đây nên hành động rất thành thật, chỉ là đôi mắt quyến rũ cứ liếc nhìn liên tục.

Đổng San San khó lòng chống đỡ được mà dời mắt đi.

Tưởng Trang Hà nhìn về phía Triệu Tùng sau lưng cô, không thể không mở lời: “Tìm cho cô ấy một bình hoa.”

Triệu Tùng đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.

Đổng San San đứng ở cửa, không biết nên để những bông hoa trong tay ở đâu trước.

Tưởng Trang Hà đặt tách trà xuống: “Lại đây.”

Cô do dự một lát, đôi chân nhỏ trắng nõn bước từng bước đi tới, đứng trước mặt anh, gọi một tiếng: “Anh Tưởng.” Lại quay sang nhìn mặt Viên Kỳ, nhanh chóng gọi một tiếng, “Chào anh Viên.”

Viên Kỳ cười tươi như hoa: “San San khách sáo thế làm gì? Chúng ta quen nhau như vậy rồi, cứ gọi tôi là Viên Kỳ là được.”

Đổng San San im lặng rũ mắt xuống.

Tưởng Trang Hà đưa tay ra nhận lấy bó hoa trong tay cô, trong khoảnh khắc cô ngây người, anh lên tiếng: “Đi thay quần áo trước đi.”

Cô nhìn bó hoa chuông gió mà anh đã tiếp nhận, khẽ gật đầu.

Viên Kỳ luyến tiếc nhìn theo bóng lưng người đẹp, thở dài nói: “San San bị cậu nuôi dưỡng không còn đáng yêu nữa rồi.”

Cô không còn sự hoạt bát, ngược lại còn có vẻ u ám, đặc biệt là trước mặt Tưởng Trang Hà.

Tưởng Trang Hà liếc nhìn anh ta: “Có đáng yêu hay không cũng không liên quan đến cậu.”

Viên Kỳ nhún vai, cứng miệng nói: “Tôi tự nguyện rút lui mà? Nếu không thì San San đã yêu tôi từ lâu rồi.”

Tưởng Trang Hà không nói nên lời.

Thấy anh bị mình làm cho nghẹn lời, trong lòng Viên Kỳ coi như đã trút được một cơn tức, anh ta nghiêm túc nói: “Gần đây có một công ty ô tô năng lượng mới kinh doanh không tốt, ông chủ muốn bán đi.” Anh ta ngồi thẳng người dậy, gõ gõ lên bàn, “Này, thế nào, chúng ta cùng góp vốn mua lại đi?”

Tưởng Trang Hà nhướng mày, không hề tin tưởng: “Miếng mỡ lớn như vậy mà cậu lại chịu chia cho tôi một nửa?”

Anh cúi đầu vuốt ve nụ hoa chuông gió rủ xuống, nói: “Cậu phải thành thật với đối tác của mình thì tôi mới bỏ tiền ra được chứ.”

Viên Kỳ thầm “chậc” một tiếng, chơi thân với Tưởng Trang Hà có điểm không tốt chính là ở chỗ này, trước mặt anh, anh ta chẳng còn chút bí mật nào cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta ấp úng nửa ngày rồi nói thật: “Ông chủ công ty này là bạn trai mới quen của Trần An Dung, tôi không tiện ra mặt, nên muốn dùng danh nghĩa của cậu để mua lại.” Nếu không Trần An Dung sẽ không nể mặt anh ta.

Cũng phiền thật, rõ ràng là người nhà họ Viên, nhưng khuỷu tay lại luôn hướng ra ngoài.

Tưởng Trang Hà gật đầu tán thưởng, trên mặt viết mấy chữ “cũng tạm được”, ngứa đòn vô cùng.

Viên Kỳ dùng giọng thương lượng nói: “Vậy cứ quyết định như thế nhé, cậu cử một người đi đối chứng thử không?”

Tưởng Trang Hà đưa tay ra hiệu, vẫn muốn tiếp tục bàn chuyện: “Chúng ta bỏ ra số tiền như nhau, nhưng tôi muốn chia cổ phần theo tỷ lệ bốn sáu.” Anh chỉ vào anh ta, “Cậu hưởng bốn phần.”

Viên Kỳ tức giận ngay tại chỗ, đập bàn đứng dậy: “Vừa rồi còn nói là anh em tốt cơ mà! Huống hồ tin tức này là do tôi tiết lộ cho cậu đấy.”

Tưởng Trang Hà ấn tay xuống, bảo anh ta bình tĩnh, phân tích từng điểm: “Thứ nhất, điều cơ bản nhất, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng; thứ hai, mặc dù cậu là người đầu tiên nói tin tức này cho tôi biết, nhưng đến lúc Thụy Đằng muốn bán thật họ cũng sẽ tự tung tin ra ngoài, cuối cùng chẳng phải ai trả nhiều tiền hơn thì bán cho người đó sao?”

Anh ngửa mặt nhìn anh ta với vẻ ung dung, nhưng lại chiếm hời của anh ta bằng một khí thế ngang ngược: “Thứ ba, tôi dựa vào sự tin tưởng đối với cậu mà không chút do dự bỏ tiền ra, thậm chí còn không để ai đi điều tra tình hình tài chính của Thụy Đằng, căn bản không biết mình có nhận được một miếng bánh ngon hay một đống hỗn độn.” Anh nhướng một bên mày nhìn anh ta, “Vậy thì lấy nhiều cổ phần một chút đã làm sao?”

Cơn tức mà mấy phút trước Viên Kỳ vừa trút đi được lại bị Tưởng Trang Hà dội ngược trở lại. Anh ta run rẩy chỉ tay vào anh hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Coi như cậu giỏi.”

Tưởng Trang Hà rất dễ nói chuyện: “Tôi sẽ lập tức cho người lên đường, không được chậm trễ một phút nào.”

Viên Kỳ trừng mắt nhìn anh, gằng từng chữ một: “Nhớ trả tiền cho người ta, gấp ba lần! Tiền lương!” Phải bắt anh trả giá mới được.

Tưởng Trang Hà nheo mắt cười: “Tổng giám đốc Viên cứ yên tâm, công ty chúng tôi chưa bao giờ bạc đãi phần lương thưởng, đãi ngộ rất tốt.”

……

Khi Đồng San San xuống lầu lần nữa, hai người này đã bắt đầu uống trà nói chuyện vui vẻ trở lại, bầu không khí cực kỳ tốt.

Hoa của cô cũng được cắm vào bình hoa bằng ngọc men lam, hoa chuông gió rủ cành mang theo nét đẹp đầy e thẹn.

Nước trà trong chén công đạo* bên cạnh đã sắp cạn, cô bèn tiến lên lấy một miếng bánh trà mới để pha cho họ một ấm trà mới.

(chén công đạo: giúp nước trà được pha đều tránh chỗ đậm chỗ nhạt, giúp thưởng được màu sắc của trà và đảm bảo rằng mọi người đều có thể thưởng mùi vị trà như nhau, vì vậy mà người Trung Hoa gọi là chén công đạo (công bằng).)

Động tác của cô nhẹ nhàng uyển chuyển, bàn tay thon thả nâng cổ tay lên, cử chỉ đều khiến người ta thích thú, Viên Kỳ lại một lần nữa tiếc nuối vì chỉ có thể nhìn mà không thể quyến rũ được người ta.

Tưởng Trang Hà nhận lấy tách trà mà Đồng San San đưa tới, uống một ngụm rồi bắt đầu đuổi khách: “Tiền thì cậu cũng đã lấy được rồi, có thể đi được chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh mang theo vẻ cảnh cáo liếc nhìn Viên Kỳ, Viên Kỳ giơ hai tay lên, ngoan ngoãn dời ánh mắt, đứng dậy khỏi ghế, rất thức thời nói: “San San, hôm khác tôi lại đến uống trà với em nhé.”

Đồng San San gượng gạo gật đầu, nhìn anh ta đi rồi, trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Trang Hà đợi người đi rồi mới hỏi: “Sợ cậu ta à?”

Đồng San San suy nghĩ giây lát, cân nhắc lời lẽ: “Trông anh Viên không giống như người có thể dễ dàng dành tình cảm chân thành cho con gái.” Cô do dự nói, “Càng tỏ ra không hứng thú với anh ta thì anh ta càng như sói như hổ với mình.” Khiến người ta có chút sợ hãi.

Như sói như hổ…

Tưởng Trang Hà đột nhiên bật cười, tiếng cười rung lên trong lồng ngực vài lần, hòa với tiếng gõ mạnh mẽ, trầm thấp dễ nghe.

Đồng San San thấy anh cười thì cúi đầu xuống.

Anh cười một lúc rồi dừng lại, nói lời đầy ẩn ý: “Em nhìn người cũng khá chuẩn đấy.” Anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, thu lại biểu cảm, “Tránh xa cậu ta một chút.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Dáng vẻ mềm mại và bình tĩnh, quả thực không giống với lần đầu tiên gặp cô, lúc đó cô còn có chút tính khí.

Viên Kỳ nói rất đúng, sau khi cô sống với anh thì tính cách có hơi trầm, không biết ở trường cô có như vậy không.

“Gần đây em có liên lạc với Đổng Quốc Phú không?” Anh nhắc đến cái tên ít khi nhắc đến này.

Đổng San San sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Lâu lắm rồi ông ấy không liên lạc với em.”

Tưởng Trang Hà đưa tay ra, cô tự giác đặt tay vào lòng bàn tay anh, anh nắm lấy đầu ngón tay cô xoa nắn: “Em muốn liên lạc với ông ấy không?”

Đổng San San không chút do dự lắc đầu, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Không muốn.”

Tưởng Trang Hà lại tùy tiện hỏi lại: “Thật không?”

Đổng San San khẳng định: “Thật.”

Anh cười với cô, dáng vẻ đầy thân mật: “Anh hỏi bừa thôi.” Anh nâng tay cô lên, áp má vào mu bàn tay mềm mại của cô, “Không cố ý nhắc tới để khiến em nhớ đến ông ấy.”

Đổng San San giữ nguyên tư thế nửa nâng tay, khẽ nói: “Em biết.”

Cô từ từ rút tay về, nắm lấy vạt áo: “Anh Tưởng, em qua nhà kính một lát.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Gán Nợ

Số ký tự: 0