Chương 35
2024-08-21 09:24:34
Đồng San San giật mình quay lại nhìn anh.
Tưởng Tri Hà bước ra ngoài nửa mét, chợt nhận ra điều gì đó, đôi chân dài khựng lại.
Anh quay lại, hơi cau mày: “Có khó không? Tôi nghĩ đây là kỹ năng cốt lõi của một phiên dịch viên đồng thời giỏi.”
Quả thực, trật tự từ linh hoạt.
Đồng San San vô thức nói: “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Hình như anh rất am hiểu về nghề phiên dịch.”
Đôi mắt Tưởng Tri Hà cứng đờ.
Một lúc sau, anh bật cười.
Tưởng Tri Hà quay mặt lại, vừa cười vừa giơ tay nới lỏng nút thắt cà vạt, ngay cả vẻ lạnh lùng nơi khóe mắt cũng như tan đi.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng dễ chịu, nhưng lại càng lạnh lùng và giễu cợt: “Ý cô Hạ là… sau khi bị cô bỏ rơi hai lần, tôi vẫn ngu ngốc quan tâm cô?”
“…”
Dứt lời, anh cụp mắt xuống.
Đồng San San đứng hình.
… Trương Bằng nói đúng.
Bảy năm rồi không gặp, nếu khí thế này trên người Tưởng Tri Hà không được giấu đi thì nó gần như có thể lăng trì người khác. Hay là luyện tới cứng cáp, sau đó dùng ánh mắt cũng có thể cắt đứt từng miếng thịt trên người đối phương.
“Xin lỗi, ý tôi không phải vậy.” Đồng San San là người nên cảm thấy áy náy nhất, cô cụp mắt, quay mặt đi mới thở được một chút.
Tưởng Tri Hà đưa tay từ từ nới lỏng cà vạt.
Anh nhìn cô thật sâu, sau đó quay người bước về phía xe.
Hiển nhiên, không chỉ mình Đồng San San bị sợ ngây người mà lái xe trẻ tuổi đeo găng tay trắng cũng bị những câu vừa rồi Tưởng Tri Hà nói làm cho kinh ngạc. Anh ta nhìn thằm chằm Đồng San San hai giây, sau đó mới giật mình hoàn hồn, vội vàng mở cửa xe ở hàng ghế sau.
Đồng San San nhìn Tưởng Tri Hà lên xe, nghĩ tới điều gì đó, cô bước nhanh về phía xe, đợi cửa sổ hạ xuống: “Sếp Du, còn việc hợp tác phiên dịch cho hội nghị thượng đỉnh lần này thì sao?”
“Quý công ty sẽ nhận được thông báo qua mail.”
Tưởng Tri Hà ngồi trong xe cũng không thèm nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt khép hờ, đè nén cảm giác lạnh lùng khó gần xuống: “Lái xe.”
“…”
Đồng San San lùi lại, đợi chiếc xe sang lướt ra khỏi bãi đậu xe phía trước rồi lái vào lối ra, rẽ ở cuối rồi biến mất.
Có lẽ vấn đề cũng không lớn.
Đồng San San nghĩ một lát, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi lên lầu.
Sau khi rẽ vào khúc quanh.
“Dừng xe.” Người đàn ông ngồi ở ghế sau đột ngột nói, giọng trầm và khàn khàn.
Chiếc Rolls-Royce dừng lại ở điểm mù sau khúc cua.
Qua khe hở giữa ô tô và cột chịu lực, Tưởng Tri Hà bắt chéo đôi chân dài ngồi ở hàng ghế sau, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ theo bóng dáng lúc ẩn lúc hiện kia.
Ánh mắt anh dõi theo cô cho đến khi cô biến mất trong thang máy.
Tưởng Tri Hà vẫn không quay đầu lại.
“Tài xế chuyên nghiệp” cầm vô lăng, thận trọng nhìn qua kính chiếu hậu: “Anh, đó là… ừm, người trong lời đồn kia à?”
Tưởng Tri Hà không lên tiếng, chỉ im lặng.
Trong đáy mắt anh như có một bông tuyết tĩnh lặng rơi xuống, mọi cảm xúc trên đời đều đông cứng trong đó, vữa tĩnh mịch vừa hoang vu.
Người lái xe cũng là em họ con nhà dì Tưởng Tri Hà. Từ Khác đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt: “Anh? Anh? Anh không sao chứ?”
“…”
Tưởng Tri Hà bừng tỉnh, hạ tay xuống, vô thức chạm vào chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út.
Đó là hành động đã ăn sâu vào bản năng của anh, kể từ sau khi cô rời đi.
Thậm chí bản thân anh còn không nhận ra điều đó.
Tưởng Tri Hà bước ra ngoài nửa mét, chợt nhận ra điều gì đó, đôi chân dài khựng lại.
Anh quay lại, hơi cau mày: “Có khó không? Tôi nghĩ đây là kỹ năng cốt lõi của một phiên dịch viên đồng thời giỏi.”
Quả thực, trật tự từ linh hoạt.
Đồng San San vô thức nói: “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Hình như anh rất am hiểu về nghề phiên dịch.”
Đôi mắt Tưởng Tri Hà cứng đờ.
Một lúc sau, anh bật cười.
Tưởng Tri Hà quay mặt lại, vừa cười vừa giơ tay nới lỏng nút thắt cà vạt, ngay cả vẻ lạnh lùng nơi khóe mắt cũng như tan đi.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng dễ chịu, nhưng lại càng lạnh lùng và giễu cợt: “Ý cô Hạ là… sau khi bị cô bỏ rơi hai lần, tôi vẫn ngu ngốc quan tâm cô?”
“…”
Dứt lời, anh cụp mắt xuống.
Đồng San San đứng hình.
… Trương Bằng nói đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảy năm rồi không gặp, nếu khí thế này trên người Tưởng Tri Hà không được giấu đi thì nó gần như có thể lăng trì người khác. Hay là luyện tới cứng cáp, sau đó dùng ánh mắt cũng có thể cắt đứt từng miếng thịt trên người đối phương.
“Xin lỗi, ý tôi không phải vậy.” Đồng San San là người nên cảm thấy áy náy nhất, cô cụp mắt, quay mặt đi mới thở được một chút.
Tưởng Tri Hà đưa tay từ từ nới lỏng cà vạt.
Anh nhìn cô thật sâu, sau đó quay người bước về phía xe.
Hiển nhiên, không chỉ mình Đồng San San bị sợ ngây người mà lái xe trẻ tuổi đeo găng tay trắng cũng bị những câu vừa rồi Tưởng Tri Hà nói làm cho kinh ngạc. Anh ta nhìn thằm chằm Đồng San San hai giây, sau đó mới giật mình hoàn hồn, vội vàng mở cửa xe ở hàng ghế sau.
Đồng San San nhìn Tưởng Tri Hà lên xe, nghĩ tới điều gì đó, cô bước nhanh về phía xe, đợi cửa sổ hạ xuống: “Sếp Du, còn việc hợp tác phiên dịch cho hội nghị thượng đỉnh lần này thì sao?”
“Quý công ty sẽ nhận được thông báo qua mail.”
Tưởng Tri Hà ngồi trong xe cũng không thèm nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt khép hờ, đè nén cảm giác lạnh lùng khó gần xuống: “Lái xe.”
“…”
Đồng San San lùi lại, đợi chiếc xe sang lướt ra khỏi bãi đậu xe phía trước rồi lái vào lối ra, rẽ ở cuối rồi biến mất.
Có lẽ vấn đề cũng không lớn.
Đồng San San nghĩ một lát, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi lên lầu.
Sau khi rẽ vào khúc quanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dừng xe.” Người đàn ông ngồi ở ghế sau đột ngột nói, giọng trầm và khàn khàn.
Chiếc Rolls-Royce dừng lại ở điểm mù sau khúc cua.
Qua khe hở giữa ô tô và cột chịu lực, Tưởng Tri Hà bắt chéo đôi chân dài ngồi ở hàng ghế sau, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ theo bóng dáng lúc ẩn lúc hiện kia.
Ánh mắt anh dõi theo cô cho đến khi cô biến mất trong thang máy.
Tưởng Tri Hà vẫn không quay đầu lại.
“Tài xế chuyên nghiệp” cầm vô lăng, thận trọng nhìn qua kính chiếu hậu: “Anh, đó là… ừm, người trong lời đồn kia à?”
Tưởng Tri Hà không lên tiếng, chỉ im lặng.
Trong đáy mắt anh như có một bông tuyết tĩnh lặng rơi xuống, mọi cảm xúc trên đời đều đông cứng trong đó, vữa tĩnh mịch vừa hoang vu.
Người lái xe cũng là em họ con nhà dì Tưởng Tri Hà. Từ Khác đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt: “Anh? Anh? Anh không sao chứ?”
“…”
Tưởng Tri Hà bừng tỉnh, hạ tay xuống, vô thức chạm vào chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út.
Đó là hành động đã ăn sâu vào bản năng của anh, kể từ sau khi cô rời đi.
Thậm chí bản thân anh còn không nhận ra điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro