Vật Gán Nợ

Cuộc đời của Tr...

2024-08-21 09:24:34

Là con trai của một thương gia nổi tiếng gần xa, lúc nhỏ Tưởng Trang Hà đã từng bị bắt cóc.

Đổng San San nghe vậy thì trừng mắt, khuôn mặt vốn đang nhăn lại hơi ngả về sau, vừa sợ hãi vừa tò mò.

Tưởng Trang Hà cúi đầu nhìn cô đang chớp chớp hàng mi dài, đôi mắt lấp lánh ánh sao, biểu cảm sinh động thú vị. Anh nở nụ cười ôn hòa, vuốt ve khuôn mặt cô, chủ động nói: “Là mẹ anh đã lên kế hoạch.”

Biểu cảm của Đổng San San cứng đờ.

Tưởng Trang Hà đến gần cô, mang theo hương trà Phổ Nhĩ nhàn nhạt như khói: “Mẹ ruột.”

……

Mẹ ruột?

Đổng San San cảm thấy mình không thể ở tư thế này nữa, quá hớ hênh sẽ không tôn trọng câu chuyện kết thúc không tốt tiếp theo.

Cô kéo chăn trên người ra, muốn lật người dậy.

Nhưng bàn tay to của Tưởng Trang Hà đã đè cô lại, bắt cô duy trì tư thế cũ, còn kéo chăn lại đắp cho cô.

“Đừng căng thẳng, anh chỉ kể một chuyện quá khứ, em chỉ cần lắng nghe thôi.” Anh thậm chí còn nói đùa: “Nếu em thấy chán thì cứ ngủ như vậy cũng được, anh sẽ bế em về.”

Đổng San San không dám ngủ, cô bồn chồn động đậy cơ thể, ngoài miệng nói: “Được.”



Phải kể từ lúc Tưởng Ngọc Lương nói với Tưởng Trang Hà rằng mẹ anh ngoại tình. Tưởng Ngọc Lương cũng hoàn toàn không quan tâm đến việc Tưởng Trang Hà tám tuổi có chịu đựng được hay không.

Ông chỉ giải thích và thông báo cho anh biết: “Mẹ con thích một họa sĩ, có lẽ bố sẽ ly hôn với mẹ con. Trước đó con có thể nghĩ xem sau này sẽ theo ai.”

Thẳng thắn không hề tô vẽ, khiến Tưởng Trang Hà vốn không cảm nhận được hơi ấm gia đình lúc đó đã bị đả kích rất lớn. Anh không muốn tin rằng Lưu Thục Hòa sẽ phản bội gia đình, hay nói đúng hơn là anh không muốn tin rằng người mẹ đáng tin cậy sẽ làm điều như vậy.

Anh suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm, cái đầu nhỏ suýt nữa đã nát ra.

Anh muốn theo Lưu Thục Hòa.

Bất kể mẹ có ngoại tình hay không, so với bố thì anh gần gũi với mẹ hơn.

Nhưng Lưu Thục Hòa lại từ chối đưa anh đi cùng.

Bởi vì Tưởng Ngọc Lương sau khi biết vợ ngoại tình đã từng nói với Lưu Thục Hòa rằng: “Nếu cô muốn con trai thì cứ mang nó đi, nhưng sau này nó sẽ không có tư cách thừa kế gia sản của nhà họ Tưởng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Thục Hòa chọn cách rời đi một mình, theo người họa sĩ mà bà ấy yêu lúc bấy giờ.

Lúc đó bà ấy cũng không thiếu tiền, hai nhà Tưởng Lưu là hôn nhân thương mại, gốc gác của nhà họ Lưu ở nước ngoài, bà ấy đưa người mình yêu thực sự trở về nước M.

Tưởng Ngọc Lương nói với Tưởng Trang Hà tám tuổi rằng: “Con vẫn là con trai của bố, nhưng bố cũng cần một người vợ mới.”

Ý ông là Tưởng Trang Hà sẽ có mẹ kế, ông sẽ không vì con trai mà từ bỏ việc theo đuổi hạnh phúc của mình, giống như Lưu Thục Hòa vậy.

Ông thường xuyên thay bạn gái và tình nhân, những người nào ưa thích sẽ dẫn về giới thiệu với Tưởng Trang Hà, những người phụ nữ đó luôn nở nụ cười nịnh nọt với anh, rõ ràng là yêu tinh rắn rết lạnh lùng nhưng lại giả vờ là cừu vô hại.

Anh ghét những người phụ nữ đào hoa này.

Tưởng Trang Hà tê liệt và u ám nghĩ: Có lẽ việc Lưu Thục Hòa ngoại tình cũng khiến Tưởng Ngọc Lương cảm thấy vui vẻ, bằng không thì sao ông có cơ hội quay trở lại khu vườn trăm hoa ngào ngạt kia chứ.

Khoảng chín năm sau, Lưu Thục Hòa vốn thề sẽ không bao giờ quay về lại bất ngờ quay về.

Còn lén liên lạc với anh, cố tình chờ ở cổng trường của anh.

Chín năm, Tưởng Trang Hà đã trở thành một thiếu niên tuấn tú.

Lưu Thục Hoà gặp lại anh vừa e dè vừa vui mừng, đưa anh đi ăn, cảm khái nói: “Trang Hà lớn rồi nhỉ.”

Tưởng Trang Hà thờ ơ, thậm chí còn không uống một ngụm nước.

Lưu Thục Hòa vô cùng đau lòng, với tư cách là một người mẹ, bà ấy yếu đuối rơi nước mắt trước mặt con trai mình, kể về nỗi nhớ con những năm qua, bao nhiêu năm nay không một ngày nào là không hối hận vì đã không đưa con đi.

So với những người phụ nữ mang bộ mặt nhân từ, Lưu Thục Hòa mới thực sự là người dịu dàng và sâu sắc, bà ấy đau buồn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với anh, nói rằng được gặp lại anh đã là hạnh phúc lắm rồi. Mặc dù trước đây đưa ra lựa chọn như vậy là vì nghĩ cho tương lai của con trai, nhưng không thể phủ nhận rằng bà ấy đã làm tổn thương anh, cũng tuyệt đối không cầu xin con trai tha thứ cho mình, chỉ muốn được gặp mặt anh.

Chín năm trôi qua, dung nhan của bà ấy gần như không thay đổi, vẫn đẹp như vậy, hơn hẳn những người tình mới của Tưởng Ngọc Lương không biết bao nhiêu lần.

Lớp vỏ phòng bị của anh lặng lẽ nứt ra một khe nhỏ, một hơi thở nhẹ nhàng lăn xuống cổ họng.

Không ai có tư cách làm mẹ của anh, bởi vì anh có mẹ ruột của mình.

Người mẹ có thể làm tan chảy trái tim của anh hơn người cha vô tình và lạnh lùng kia.

Lưu Thục Hòa chỉ mất nửa tháng để khiến Tưởng Trang Hà tha thứ cho mình.

Lưu Thục Hòa nói rằng bà ấy đã chia tay với vị họa sĩ kia và chuẩn bị về nước, bà ấy đưa Tưởng Trang Hà đến căn nhà tạm trú của mình, lấy ra những bức ảnh hai người chụp chín năm trước, quan tâm đến cuộc sống của anh trong những năm qua.

Tưởng Trang Hà không hề phòng bị, trò chuyện với mẹ về ban nhạc mới mà mình yêu thích, cũng kể về những việc làm của Tưởng Ngọc Lương trong những năm gần đây, tiết lộ rằng mình không thích bố, thậm chí còn thì thầm với Lưu Thục Hòa rằng: Tưởng Ngọc Lương đã gặp rắc rối về phương diện ấy, được chẩn đoán là có khiếm khuyết về mặt sinh lý, cả đời này sẽ không có đứa con thứ hai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ban đầu, anh ám chỉ Lưu Thục Hòa không cần phải sợ hãi lời đe dọa của Tưởng Ngọc Lương mà bỏ đi, nhưng không ngờ Lưu Thục Hòa lại nghĩ đến việc lợi dụng điểm này để nâng cao giá tiền chuộc.

Trên đường chuẩn bị đi nghe hòa nhạc cùng Lưu Thục Hòa, anh bị bắt cóc, Lưu Thục Hòa thấy anh mãi lâu chưa được thả về nhà thì gọi điện đến nhà họ Tưởng.

Sau đó là những đoạn cầu nối, bọn bắt cóc và gia đình của con tin trả giá qua lại.

Kẻ bắt cóc anh đã nhấn mạnh qua điện thoại rằng đó là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, khiến Tưởng Ngọc Lương vốn định ép giá cũng phải im lặng.

Vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, Tưởng Trang Hà cũng lặng lẽ cười khổ.

Cuối cùng, Tưởng Ngọc Lương đã phải trả đến hai trăm triệu mới đổi được con trai.

Ông đoán được ai đã bắt cóc con trai mình, chỉ cần đưa tiền thì sự an toàn của Tưởng Trang Hà chắc chắn không có vấn đề gì. Ông sẵn sàng dùng số tiền này để cho Tưởng Trang Hà một bài học.

Tưởng Trang Hà bình an vô sự trở về nhà, không hề hấn gì.

“Lúc sống ở nước M Lưu Thục Hòa đã đổi rất nhiều bạn trai, năm ngoái còn sinh một cô con gái với một trong số họ, xem nó như bảo bối.”

“Những năm gần đây Lưu thị kinh doanh không tốt, nếu không huy động được vốn thì sẽ không còn cách cứu vãn, mấy tháng trước bà ta còn đến tìm bố, nhưng bố không đồng ý, không ngờ bà ta lại mưu đồ với chính con trai mình.”

Tưởng Ngọc Lương chế giễu: “Quả nhiên con là đứa con trai ngoan của bà ta, đến mức không có gì không thể nói với nhau sao?”

Ông yêu cầu anh nhớ kỹ: “Con nói đúng, con là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, bây giờ nhà họ Tưởng đã chi hai trăm triệu cho con, con phải suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để trả lại gấp bội.”

Tưởng Ngọc Lương cảnh cáo anh: “Nhân từ sẽ chỉ khiến nhà họ Tưởng bị kẻ thù gặm nhấm đến chết thôi.” Ông nhìn chằm chằm vào anh, từ từ nói: “Bố đã giúp con loại bỏ điểm yếu cuối cùng, từ nay về sau, con hãy coi như chưa từng có người mẹ đó, hãy kế thừa tốt nhà họ Tưởng, đừng làm bố thất vọng nữa.”



Ngày hôm sau, Lưu Thục Hòa xuất hiện ở địa điểm cũ đúng giờ, giả vờ lo lắng và đau lòng, muốn giết chết kẻ đã bắt cóc con trai mình.

Tưởng Trang Hà hoàn toàn thất vọng về bà.

“Mẹ, mẹ về nước M đi, bố nói mẹ đã có con gái rồi, ở đây lâu như vậy con bé sẽ nhớ mẹ lắm đấy.”

Vẻ mặt phẫn nộ và buồn bã của Lưu Thục Hòa bỗng trở nên đờ đẫn: “Trang Hà… con… con biết rồi sao?”

Tưởng Trang Hà lạnh lùng nhìn bà.

Nhưng bà chỉ nghĩ rằng Tưởng Trang Hà đang trách bà đã giấu anh việc sinh cho anh một cô em gái.

Điều tệ hại hơn nữa là vẻ giả vờ bất lực của bà ấy: “Trang Hà, em… em gái con bị bệnh, mấy ngày nữa phải phẫu thuật rồi, mẹ… mẹ phải về một chuyến…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vật Gán Nợ

Số ký tự: 0