Tám trăm triệu...
2024-08-21 09:24:34
Kỳ thi đại học nhanh chóng kết thúc.
Kể từ khi cô phát sinh quan hệ với Tưởng Trang Hà, có một số chuyện cứ thế xảy ra một cách tự nhiên. Ví dụ như được dẫn đi tham dự các buổi tụ họp ở nhiều nơi.
Tưởng Trang Hà không hề kiêng dè cho mọi người biết mình bao nuôi một cô gái trẻ, mà cũng chẳng ai dám chỉ trích anh. So sánh ra thì Đổng San San mới là người cần thích nghi. Cô theo Tưởng Trang Hà với thân phận gì, người tinh mắt dường như có thể nhìn ra ngay.
Có lúc ở hội nghị thương mại cô còn gặp được những đối tác làm ăn trước đây của Đổng Quốc Phú, thời điểm đó thật sự khiến người ta xấu hổ đến mức không còn chỗ dung thân, cô chỉ muốn chui xuống đất cho xong, cả người núp sau lưng Tưởng Trang Hà, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài.
Cô đã trở thành một chiếc bình hoa di động, dưới đáy bình khắc tên Tưởng Trang Hà.
May là Tưởng Trang Hà không cần xã giao tiếp khách nhiều, chỉ cần chào hỏi một số ít người, sau đó sẽ được dẫn đến một nơi tương đối ít người và yên tĩnh.
Một vài người cùng thế hệ ở Kinh Dực đang ngồi hút thuốc và uống trà ở đó.
Lúc Tưởng Trang Hà đi qua, Sở Dung mới cưới không lâu chợt ném cho anh một gói kẹo: “Linh Linh bảo tôi đưa cho mọi người một phần.”
Tưởng Trang Hà nhận lấy, liếc mắt nhìn rồi trêu chọc: “Kết hôn chớp nhoáng à?” Còn Linh Linh nữa chứ, mới quen biết có mấy ngày mà làm như lâu lắm ấy.
Sở Dung dựa vào ghế sofa, vẻ mặt có phần đắc ý: “Lần này ông già tìm được dâu thảo, chỉ mấy ngày là đã ưng ý nhau.”
Tưởng Trang Hà cười cười, thuận tay đưa gói kẹo cho Đổng San San bên cạnh.
Lúc này Sở Dung mới chú ý đến cô: “Cô gái này là con cái nhà ai vậy?” Trông lạ quá.
Tưởng Trang Hà dẫn cô sang một bên ngồi xuống, nghe vậy thì nhướng mày, nắm tay cô cho Sở Dung xem, cũng không nói rõ mà chỉ giới thiệu: “Đổng San San.”
Sở Dung liếc nhìn cô, cong môi cười rồi gọi một tiếng: “Cô San San.”
Đổng San San không quen người này, trước đây cũng chưa từng gặp ở nhà Tưởng Trang Hà, không biết nên gọi anh ấy là gì. Mà mỗi lần tiếp xúc với bạn bè của Tưởng Trang Hà là cô rất căng thẳng, không thể đặt mình ngang hàng với họ được.
Hơn nữa, cô biết rõ là cùng lắm mình cũng chỉ là người phụ nữ được Tưởng Trang Hà dẫn đi, không phải là chính thức, bạn bè của anh chỉ lịch sự khách sáo với cô thôi.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nhìn Sở Dung rồi nhẹ giọng gọi: “Chào anh…”
Tưởng Trang Hà nghiêng người lại gần, nói với cô: “Cậu ấy tên là Sở Dung.”
Cô ngoan ngoãn bổ sung thêm một câu: “…Anh Sở…”
Sở Dung cười với cô, không trêu chọc cô nữa, cũng không tỏ vẻ khinh thường. So với Viên Kỳ không nói được một câu nghiêm túc nào thì anh ấy hoàn toàn trái ngược.
Góc này có phong cảnh khá đẹp, Đổng San San ngồi yên lặng, Tưởng Trang Hà thì nói chuyện phiếm với người khác. Cô buồn chán bóc hạt óc chó, cúi đầu chăm chú làm việc chẳng khác gì trẻ con.
Cô bóc một đĩa đầy hạt óc chó rồi đẩy trước mặt Tưởng Trang Hà, nghiêng người thấp giọng nói với anh: “Anh Tưởng, em muốn đi vệ sinh.”
Tưởng Trang Hà gọi một nữ phục vụ rượu tới, bảo cô ấy dẫn cô đi, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện với Sở Dung.
Sở Dung nhắc đến chuyện của mẹ anh: “Dạo này hình như dì Lưu không được thuận lợi lắm, khoản đầu tư 800 triệu đó đã huy động được gần nửa năm rồi mà vẫn chưa đủ, dì ấy còn hỏi đến cả tôi.”
Tưởng Trang Hà tỏ vẻ không liên quan: “Cậu đừng để ý đến bà ấy.”
Sở Dung ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi nghe dì ấy bảo là sáu tháng trước cậu định lấy 800 triệu đưa cho dì ấy, nhưng đến phút cuối lại không có tin tức gì nữa?”
Tưởng Trang Hà cười khẩy, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu vàng nhạt trong ly rượu, chế giễu: “Là bà ấy tự đa tình.”
Sở Dung lại khẳng định: “Cậu cố ý để bà ấy tưởng cậu sẽ giúp bà ấy, cho bà ấy hy vọng rồi lại khiến bà ấy thất vọng.”
Tưởng Trang Hà bắt chéo chân, đuôi mắt sắc bén liếc nhìn anh ấy: “Bà ấy bảo cậu đến hỏi à? Hỏi 800 triệu đó đi đâu rồi?”
Sở Dung khẽ ho một tiếng, giải thích: “Gần đây tôi đi công tác ở Thụy Sĩ thì tình cờ gặp bà ấy, cậu cũng biết mà, mẹ tôi trước khi mất là bạn thân của bà ấy.” Cho nên khó mà từ chối.
Tưởng Trang Hà nghe vậy cũng không trách anh ấy, anh cúi xuống, nâng ly rượu lên, ánh mắt nán lại trên ly rượu, ngẩn người nhìn một lúc rồi hờ hững nói: “Cậu cứ nói với bà ấy là… số tiền đó tôi đã dùng làm từ thiện rồi, bảo bà ấy đừng nghĩ đến nó nữa.”
———
Trên đường về nhà có mưa rào, mưa như trút nước đập vào cửa sổ xe, hơi nước thấm vào khoang xe làm ướt đẫm.
Đổng San San hà hơi vào cửa sổ, sau đó vẽ lên đó đủ loại hình thù.
Những giọt nước đọng lại trên cửa sổ bị cô kéo lại, ép vào một chỗ rồi lăn xuống, giống như những hình thù nhỏ kia đang khóc.
Tưởng Trang Hà lấy điếu thuốc ra, nhìn chằm chằm vào tác phẩm sáng tạo buồn chán của cô, bỗng nhớ tới trước đây bố anh cũng từng thất hồn lạc phách trở về nhà trong thời tiết mưa như trút nước như thế này.
Ông ấy nói rằng mẹ anh đã thích một họa sĩ.
Mùi thuốc lá ngày càng nồng nặc, Đổng San San quay lại nhìn anh, không dám nói gì, lại quay đầu đi.
Nhưng Tưởng Trang Hà đã kéo cô vào lòng, hít một hơi thuốc rồi nhả khói vào mặt cô một cách rất lưu manh.
Đổng San San nhăn mặt, bị sặc giữa làn khói trắng dày đặc đang bao quanh mình. Cô khó chịu ho khan vài tiếng, nước mắt giàn giụa, co rúm người lại.
Kể từ khi cô phát sinh quan hệ với Tưởng Trang Hà, có một số chuyện cứ thế xảy ra một cách tự nhiên. Ví dụ như được dẫn đi tham dự các buổi tụ họp ở nhiều nơi.
Tưởng Trang Hà không hề kiêng dè cho mọi người biết mình bao nuôi một cô gái trẻ, mà cũng chẳng ai dám chỉ trích anh. So sánh ra thì Đổng San San mới là người cần thích nghi. Cô theo Tưởng Trang Hà với thân phận gì, người tinh mắt dường như có thể nhìn ra ngay.
Có lúc ở hội nghị thương mại cô còn gặp được những đối tác làm ăn trước đây của Đổng Quốc Phú, thời điểm đó thật sự khiến người ta xấu hổ đến mức không còn chỗ dung thân, cô chỉ muốn chui xuống đất cho xong, cả người núp sau lưng Tưởng Trang Hà, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài.
Cô đã trở thành một chiếc bình hoa di động, dưới đáy bình khắc tên Tưởng Trang Hà.
May là Tưởng Trang Hà không cần xã giao tiếp khách nhiều, chỉ cần chào hỏi một số ít người, sau đó sẽ được dẫn đến một nơi tương đối ít người và yên tĩnh.
Một vài người cùng thế hệ ở Kinh Dực đang ngồi hút thuốc và uống trà ở đó.
Lúc Tưởng Trang Hà đi qua, Sở Dung mới cưới không lâu chợt ném cho anh một gói kẹo: “Linh Linh bảo tôi đưa cho mọi người một phần.”
Tưởng Trang Hà nhận lấy, liếc mắt nhìn rồi trêu chọc: “Kết hôn chớp nhoáng à?” Còn Linh Linh nữa chứ, mới quen biết có mấy ngày mà làm như lâu lắm ấy.
Sở Dung dựa vào ghế sofa, vẻ mặt có phần đắc ý: “Lần này ông già tìm được dâu thảo, chỉ mấy ngày là đã ưng ý nhau.”
Tưởng Trang Hà cười cười, thuận tay đưa gói kẹo cho Đổng San San bên cạnh.
Lúc này Sở Dung mới chú ý đến cô: “Cô gái này là con cái nhà ai vậy?” Trông lạ quá.
Tưởng Trang Hà dẫn cô sang một bên ngồi xuống, nghe vậy thì nhướng mày, nắm tay cô cho Sở Dung xem, cũng không nói rõ mà chỉ giới thiệu: “Đổng San San.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Dung liếc nhìn cô, cong môi cười rồi gọi một tiếng: “Cô San San.”
Đổng San San không quen người này, trước đây cũng chưa từng gặp ở nhà Tưởng Trang Hà, không biết nên gọi anh ấy là gì. Mà mỗi lần tiếp xúc với bạn bè của Tưởng Trang Hà là cô rất căng thẳng, không thể đặt mình ngang hàng với họ được.
Hơn nữa, cô biết rõ là cùng lắm mình cũng chỉ là người phụ nữ được Tưởng Trang Hà dẫn đi, không phải là chính thức, bạn bè của anh chỉ lịch sự khách sáo với cô thôi.
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, nhìn Sở Dung rồi nhẹ giọng gọi: “Chào anh…”
Tưởng Trang Hà nghiêng người lại gần, nói với cô: “Cậu ấy tên là Sở Dung.”
Cô ngoan ngoãn bổ sung thêm một câu: “…Anh Sở…”
Sở Dung cười với cô, không trêu chọc cô nữa, cũng không tỏ vẻ khinh thường. So với Viên Kỳ không nói được một câu nghiêm túc nào thì anh ấy hoàn toàn trái ngược.
Góc này có phong cảnh khá đẹp, Đổng San San ngồi yên lặng, Tưởng Trang Hà thì nói chuyện phiếm với người khác. Cô buồn chán bóc hạt óc chó, cúi đầu chăm chú làm việc chẳng khác gì trẻ con.
Cô bóc một đĩa đầy hạt óc chó rồi đẩy trước mặt Tưởng Trang Hà, nghiêng người thấp giọng nói với anh: “Anh Tưởng, em muốn đi vệ sinh.”
Tưởng Trang Hà gọi một nữ phục vụ rượu tới, bảo cô ấy dẫn cô đi, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện với Sở Dung.
Sở Dung nhắc đến chuyện của mẹ anh: “Dạo này hình như dì Lưu không được thuận lợi lắm, khoản đầu tư 800 triệu đó đã huy động được gần nửa năm rồi mà vẫn chưa đủ, dì ấy còn hỏi đến cả tôi.”
Tưởng Trang Hà tỏ vẻ không liên quan: “Cậu đừng để ý đến bà ấy.”
Sở Dung ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi nghe dì ấy bảo là sáu tháng trước cậu định lấy 800 triệu đưa cho dì ấy, nhưng đến phút cuối lại không có tin tức gì nữa?”
Tưởng Trang Hà cười khẩy, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu vàng nhạt trong ly rượu, chế giễu: “Là bà ấy tự đa tình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Dung lại khẳng định: “Cậu cố ý để bà ấy tưởng cậu sẽ giúp bà ấy, cho bà ấy hy vọng rồi lại khiến bà ấy thất vọng.”
Tưởng Trang Hà bắt chéo chân, đuôi mắt sắc bén liếc nhìn anh ấy: “Bà ấy bảo cậu đến hỏi à? Hỏi 800 triệu đó đi đâu rồi?”
Sở Dung khẽ ho một tiếng, giải thích: “Gần đây tôi đi công tác ở Thụy Sĩ thì tình cờ gặp bà ấy, cậu cũng biết mà, mẹ tôi trước khi mất là bạn thân của bà ấy.” Cho nên khó mà từ chối.
Tưởng Trang Hà nghe vậy cũng không trách anh ấy, anh cúi xuống, nâng ly rượu lên, ánh mắt nán lại trên ly rượu, ngẩn người nhìn một lúc rồi hờ hững nói: “Cậu cứ nói với bà ấy là… số tiền đó tôi đã dùng làm từ thiện rồi, bảo bà ấy đừng nghĩ đến nó nữa.”
———
Trên đường về nhà có mưa rào, mưa như trút nước đập vào cửa sổ xe, hơi nước thấm vào khoang xe làm ướt đẫm.
Đổng San San hà hơi vào cửa sổ, sau đó vẽ lên đó đủ loại hình thù.
Những giọt nước đọng lại trên cửa sổ bị cô kéo lại, ép vào một chỗ rồi lăn xuống, giống như những hình thù nhỏ kia đang khóc.
Tưởng Trang Hà lấy điếu thuốc ra, nhìn chằm chằm vào tác phẩm sáng tạo buồn chán của cô, bỗng nhớ tới trước đây bố anh cũng từng thất hồn lạc phách trở về nhà trong thời tiết mưa như trút nước như thế này.
Ông ấy nói rằng mẹ anh đã thích một họa sĩ.
Mùi thuốc lá ngày càng nồng nặc, Đổng San San quay lại nhìn anh, không dám nói gì, lại quay đầu đi.
Nhưng Tưởng Trang Hà đã kéo cô vào lòng, hít một hơi thuốc rồi nhả khói vào mặt cô một cách rất lưu manh.
Đổng San San nhăn mặt, bị sặc giữa làn khói trắng dày đặc đang bao quanh mình. Cô khó chịu ho khan vài tiếng, nước mắt giàn giụa, co rúm người lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro