Vật Ô Nhiễm Đỉnh Cấp Hôm Nay Cũng Giả Làm Mèo Con
Đoạt mèo (2)
Thụy Thần Tái Thế
2024-05-20 07:17:07
Đài kiểm soát trở nên lặng ngắt như tờ.
Chúng nhân viên thần sắc mờ mịt, không rõ vì sao biểu tình Đường Ý lại đột nhiên trở nên âm trầm, âm thanh vừa rồi rốt cuộc là sao.
Đường Ý lập tức đi thẳng ra cửa.
Có người hô: "Trưởng quan, kết quả phân tích còn chưa có......"
Đường Ý: "Mười phút sau về."
Nếu hắn đã nói như vậy, nhân viên công tác còn lại cũng không biết khuyên can gì, chỉ đành ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng toát ra hoang mang tương tự.
Đường Ý muốn làm gì?
Cứ việc hắn đi không phải rất nhanh, mọi người vẫn cảm nhận được vẻ cấp bách vi diệu.
Bọn họ vẫn luôn bận rộn ở khu số 5, không rõ ràng chuyện xảy ra ở đại sảnh, chỉ là liên tưởng đến câu nói của cậu nhóc vừa rồi, suy đoán quỷ dị nào đó dần dần xông ra.
Cảm giác kinh ngạc mãnh liệt xuất hiện trong lòng bọn họ cũng từng xuất hiện trong lòng vô số người khác vào buổi sáng hôm nay —— Đường Ý mà cũng nuôi mèo sao!?
*****
Đại sảnh trung tâm kiểm soát.
A Đống ngửi được hương vị trái cây màu đỏ kia tản ra, vậy mà có điểm giống với thứ gì đó cậu từng ăn trước kia, liền tò mò nếm thử một quả.
Mùi máu đặc sệt nổ tung trong khoang miệng, ngay sau đó hóa thành thiên ti vạn lũ, giống như tế trùng có sinh mệnh bơi lội khắp nơi.
A Đống chép miệng, đem toàn bộ những huyết thanh không an phận đó nuốt xuống, sau đó kêu meo một tiếng với cậu nhóc, tỏ vẻ cảm ơn vì đã cho ăn, nhưng làm ơn đừng có cho ăn nữa.
Trái cây này thật đúng là tràn ngập hương vị hư thối quen thuộc, giống như đúc nhãn cầu rơi xuống từ trên cây lớn màu đỏ ở phía nam lúc trước.
À đúng rồi, còn có con mèo ngày hôm qua đánh lén mình cũng có hương vị như này.
Ngải Vân lại không hiểu ý cậu, còn muốn đem mấy quả còn lại nhét vào trong miệng cậu, cười ha ha nói: "Mau ăn đi, trong nhà còn rất nhiều, cái này không cần tiết kiệm!"
A Đống ngậm chặt miệng.
Thiếu niên quát: "Em mau bỏ tay ra!"
Cậu nhóc lại nổi tính tình: "Em không bỏ!"
Thiếu niên nhìn những người ở xung quanh, có chút muốn nói lại thôi, dứt khoát động thủ lôi kéo cánh tay Ngải Vân: "Nghe anh nói, đây không phải miêu miêu nhà chúng ta, chúng ta không thể lấy......"
"Anh nói dối!" Ngải Vân trợn tròn mắt, phảng phất ai muốn đoạt mèo với nó thì nó sẵn sàng nổi giận với người đó, "Miêu miêu rõ ràng trông như vậy!"
Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm chẳng lẽ con mèo mà Đường Ý mang đến là của nhà người khác đi lạc? Vậy thì bọn họ rốt cuộc nên khuyên hay không nên khuyên đây?
Đang lúc bế tắc, Đường Ý đột nhiên đẩy cửa đi ra.
Nhân viên công tác:...... Giờ thì hay rồi.
Ánh mắt Đường Ý dừng lại trên người cậu nhóc, mày vẫn nhăn như cũ, khí chất ôn nhuận phong độ trí thức trời sinh vào giờ phút này hoá thành hư không, khuôn mặt anh tuấn bao phủ vẻ u ám như có như không.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Hắn hỏi.
Nhân viên công tác á khẩu không trả lời được.
Thiếu niên không biết nghĩ tới điều gì, càng thêm khẩn trương.
A Đống nghĩ rằng mình hình như không có ngoan ngoãn chờ theo lời Đường Ý, ngược lại cùng người khác liên hệ không rõ, cũng có chút ngượng ngùng.
Không có áp lực tâm lý nhất trong đại sảnh đại khái chính là cậu nhóc Ngải Vân. Nó tuy cảm thấy đại ca ca mới xuất hiện này nhìn rất không cao hứng, nhưng mèo con mất mà tìm lại được làm nó cảm thấy thật vui vẻ, vì thế nó cũng rất vui lòng chia sẻ sự vui sướng này.
"Em muốn mang miêu miêu về nhà!"
Lời nói hùng hồn mạnh mẽ của nó quanh quẩn trong toàn bộ đại sảnh.
Cho dù là A Đống, thiếu niên hay là nhân viên công tác đều lập tức chú ý tới, sắc mặt Đường Ý dường như càng thêm âm trầm.
A Đống run rẩy, cảm thấy không thể như vậy được, ngay ngày thứ hai sau khi được thu dưỡng đã làm người tốt bụng không thoải mái, đây không phải là tiết tấu sắp bị đuổi ra khỏi nhà sao?
Vì thế cậu nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cậu nhóc, nhanh chân chạy tới bên Đường Ý.
Ngải Vân cảm thấy khó có thể tin, thậm chí cũng không có chú ý tới tất cả trái cây nắm trong tay đều từ giữa những khe hở ngón tay rơi xuống mặt đất, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng mèo nhỏ đi xa.
Bốn chân ngắn ngủn của A Đống di chuyển rất nhanh, cơ hồ chỉ vài lần chớp mắt đã bổ nhào đến bên chân Đường Ý, sau đó bị người kia túm lấy đặt trong ngực mình.
Cậu tìm tư thế thoải mái, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ý: "Meo ~"
Thấy tui tự giác như vậy, anh không được tức giận đó nha!
Phảng phất thật sự có thể nghe hiểu lời cậu nói, biểu tình Đường Ý hơi nhu hòa chút, một bàn tay dừng lại trên vòng cổ mấy giây, sau đó xuôi theo phần lưng của cậu vuốt lông.
"Đừng chạy loạn, nơi này rất nguy hiểm." Hắn thấp giọng nói.
A Đống meo meo phụ họa, nghĩ thầm nguy hiểm thật, chỉ là được cho ăn thôi mà cũng có thể ăn đến loại đồ vật hết muốn ăn này.
Cậu nhóc rất tức giận, kêu to với Đường Ý: "Đó là mèo của tôi, anh mau trả lại cho tôi!"
Thiếu niên da đầu tê dại, chỉ nghĩ mau làm nó câm miệng.
Đường Ý nhìn thoáng qua trái cây màu đỏ rơi rụng trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Đó là cái gì?"
Ngải Vân không thuận theo: "Anh mau trả lại cho tôi!"
Đường Ý đi qua, cúi người nhặt một quả trong đó lên, cậu nhóc muốn tay đấm chân đá với hắn nhưng đã bị thiếu niên cùng nhân viên công tác ngăn lại.
An tĩnh đánh giá trái cây màu đỏ, Đường Ý lộ ra thần sắc suy tư.
Thứ này truyền ra tần suất dao động hư hư thực thực của vật ô nhiễm, lúc có lúc không, bây giờ lại an tĩnh như thể vừa rồi đều là ảo giác của hắn.
Đường Ý lại hỏi lần nữa: "Đây là cái gì?"
Tên nhóc không chịu trả lời, bướng bỉnh mà chĩa cái ót về phía hắn. Thiếu niên đứng một bên mím môi trả lời: "Chúng tôi cũng không rõ lắm, ở trên đường tùy tiện nhặt......"
"Trên đường, là chỗ nào?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không nhớ rõ."
Hắn kéo em trai đến bên người mình, nói tạm biệt với mọi người ở đây: "Chúng tôi còn có việc ở nhà, xin phép đi trước."
Ngải Vân vẫn còn muốn mèo con, ăn vạ không chịu đi, bị thiếu niên lạnh giọng quát một tiếng.
Hốc mắt nó nhanh chóng ươn ướt.
"Mẹ cũng không cho nhìn, miêu miêu cũng không cho mang về, tất cả các người đều là người xấu!" Nó hét lớn.
Ánh mắt Đường Ý khẽ nhúc nhích: "Các ngươi muốn tới thăm người nào?"
"......" Thiếu niên trầm mặc một lát, tận lực bình tĩnh trả lời, "Mẹ chúng tôi khoảng thời gian trước lâm vào hôn mê, sau đó bị chuyển tới nơi này."
Nhân viên công tác ở bên cạnh bổ sung: "Chính là ca bệnh nữ thứ hai, tên là Ngải Vũ."
Thiếu niên im lặng một lát, nhắc tới mẹ tựa hồ làm tâm tình của hắn có chút nặng nề.
Tầm mắt Đường Ý lần nữa rơi xuống những viên cầu màu đỏ lớn không đến cái móng tay rơi trên mặt đất kia.
Hắn đột nhiên hỏi: "Các ngươi từng ăn loại quả này rồi sao?"
Thiếu niên sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: "Chưa từng ăn."
Đường Ý nhìn cậu nhóc: "Ta đang hỏi nó."
Thiếu niên: "......"
Ngải Vân mới không muốn trả lời, vẫn như cũ dùng cái ót tiếp đón Đường Ý. Nếu không phải bởi vì vẫn muốn đem miêu miêu về, nó đã chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi rồi.
Đường Ý nhìn A Đống trong ngực, nói: "Nếu nhóc thành thật trả lời câu hỏi của ta, thì vật nhỏ này cho nhóc mang đi."
A Đống: "......"
A Đống:???
Đôi mắt Ngải Vân sáng lên: "Thật sự!?"
Đường Ý: "Đương nhiên là thật."
Thiếu niên thật muốn dùng băng dính dán chặt miệng em trai mình lại, nhưng đã không còn kịp rồi, cậu nhóc vô cùng vui mừng, cơ hồ buột miệng thốt ra: "Tôi không ăn, nhưng miêu miêu từng ăn qua."
"Mẹ thường xuyên cho miêu miêu ăn, nói quả này tốt cho cơ thể nó, nhưng chúng tôi không được ăn, bởi vì, bởi vì......"
"Bởi vì" nửa ngày, nó cũng không thể nhớ ra nguyên nhân gì.
Đường Ý cũng không định nghe tiếp, hắn mở điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, để Lưu Chính Nghiêm đi kiểm tra toàn bộ camera giám sát của căn cứ, tìm kiếm tung tích của một con mèo nhỏ, sau đó lại phái người đến nhà Ngải Vũ điều tra xem có tìm được trái cây màu đỏ nữa hay không.
Lưu Chính Nghiêm: "Có phát hiện mới?"
Đường Ý rũ mắt nhìn trái cây màu đỏ giữa hai ngón tay, bỗng nhiên dùng sức, chất lỏng màu máu sền sệt tức khắc theo vết rách chảy ra ngoài, ngay sau đó lấy tư thái nào đó trái với nguyên tắc vật lý bám vào làn da hắn, giống như người yêu lưu luyến không rời.
Hắn ừ một tiếng.
Tắt đi điện thoại, Ngải Vân thò đầu qua: "Anh nói phải giữ lời đấy!"
Đường Ý: "......"
Đường Ý: "Đương nhiên."
Hắn đem A Đống giao cho Ngải Vân, nhìn hai chân mèo con đặt lên vai cậu nhóc, nheo mắt đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, A Đống mượn lực nhảy ra, một lần nữa nhảy trở lại trong lòng Đường Ý.
Ngải Vân:!!!
Khoé môi Đường Ý hơi hơi cong lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Xem ra nó không muốn đi theo nhóc."
Cái ngữ khí này, cứ như thể hắn giành được thắng lợi vĩ đại nào đó.
Mọi người: "......"
A Đống dùng móng vuốt che mắt lại, cảm thấy mình có chút nhìn không nổi.
Chúng nhân viên thần sắc mờ mịt, không rõ vì sao biểu tình Đường Ý lại đột nhiên trở nên âm trầm, âm thanh vừa rồi rốt cuộc là sao.
Đường Ý lập tức đi thẳng ra cửa.
Có người hô: "Trưởng quan, kết quả phân tích còn chưa có......"
Đường Ý: "Mười phút sau về."
Nếu hắn đã nói như vậy, nhân viên công tác còn lại cũng không biết khuyên can gì, chỉ đành ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng toát ra hoang mang tương tự.
Đường Ý muốn làm gì?
Cứ việc hắn đi không phải rất nhanh, mọi người vẫn cảm nhận được vẻ cấp bách vi diệu.
Bọn họ vẫn luôn bận rộn ở khu số 5, không rõ ràng chuyện xảy ra ở đại sảnh, chỉ là liên tưởng đến câu nói của cậu nhóc vừa rồi, suy đoán quỷ dị nào đó dần dần xông ra.
Cảm giác kinh ngạc mãnh liệt xuất hiện trong lòng bọn họ cũng từng xuất hiện trong lòng vô số người khác vào buổi sáng hôm nay —— Đường Ý mà cũng nuôi mèo sao!?
*****
Đại sảnh trung tâm kiểm soát.
A Đống ngửi được hương vị trái cây màu đỏ kia tản ra, vậy mà có điểm giống với thứ gì đó cậu từng ăn trước kia, liền tò mò nếm thử một quả.
Mùi máu đặc sệt nổ tung trong khoang miệng, ngay sau đó hóa thành thiên ti vạn lũ, giống như tế trùng có sinh mệnh bơi lội khắp nơi.
A Đống chép miệng, đem toàn bộ những huyết thanh không an phận đó nuốt xuống, sau đó kêu meo một tiếng với cậu nhóc, tỏ vẻ cảm ơn vì đã cho ăn, nhưng làm ơn đừng có cho ăn nữa.
Trái cây này thật đúng là tràn ngập hương vị hư thối quen thuộc, giống như đúc nhãn cầu rơi xuống từ trên cây lớn màu đỏ ở phía nam lúc trước.
À đúng rồi, còn có con mèo ngày hôm qua đánh lén mình cũng có hương vị như này.
Ngải Vân lại không hiểu ý cậu, còn muốn đem mấy quả còn lại nhét vào trong miệng cậu, cười ha ha nói: "Mau ăn đi, trong nhà còn rất nhiều, cái này không cần tiết kiệm!"
A Đống ngậm chặt miệng.
Thiếu niên quát: "Em mau bỏ tay ra!"
Cậu nhóc lại nổi tính tình: "Em không bỏ!"
Thiếu niên nhìn những người ở xung quanh, có chút muốn nói lại thôi, dứt khoát động thủ lôi kéo cánh tay Ngải Vân: "Nghe anh nói, đây không phải miêu miêu nhà chúng ta, chúng ta không thể lấy......"
"Anh nói dối!" Ngải Vân trợn tròn mắt, phảng phất ai muốn đoạt mèo với nó thì nó sẵn sàng nổi giận với người đó, "Miêu miêu rõ ràng trông như vậy!"
Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm chẳng lẽ con mèo mà Đường Ý mang đến là của nhà người khác đi lạc? Vậy thì bọn họ rốt cuộc nên khuyên hay không nên khuyên đây?
Đang lúc bế tắc, Đường Ý đột nhiên đẩy cửa đi ra.
Nhân viên công tác:...... Giờ thì hay rồi.
Ánh mắt Đường Ý dừng lại trên người cậu nhóc, mày vẫn nhăn như cũ, khí chất ôn nhuận phong độ trí thức trời sinh vào giờ phút này hoá thành hư không, khuôn mặt anh tuấn bao phủ vẻ u ám như có như không.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Hắn hỏi.
Nhân viên công tác á khẩu không trả lời được.
Thiếu niên không biết nghĩ tới điều gì, càng thêm khẩn trương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Đống nghĩ rằng mình hình như không có ngoan ngoãn chờ theo lời Đường Ý, ngược lại cùng người khác liên hệ không rõ, cũng có chút ngượng ngùng.
Không có áp lực tâm lý nhất trong đại sảnh đại khái chính là cậu nhóc Ngải Vân. Nó tuy cảm thấy đại ca ca mới xuất hiện này nhìn rất không cao hứng, nhưng mèo con mất mà tìm lại được làm nó cảm thấy thật vui vẻ, vì thế nó cũng rất vui lòng chia sẻ sự vui sướng này.
"Em muốn mang miêu miêu về nhà!"
Lời nói hùng hồn mạnh mẽ của nó quanh quẩn trong toàn bộ đại sảnh.
Cho dù là A Đống, thiếu niên hay là nhân viên công tác đều lập tức chú ý tới, sắc mặt Đường Ý dường như càng thêm âm trầm.
A Đống run rẩy, cảm thấy không thể như vậy được, ngay ngày thứ hai sau khi được thu dưỡng đã làm người tốt bụng không thoải mái, đây không phải là tiết tấu sắp bị đuổi ra khỏi nhà sao?
Vì thế cậu nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cậu nhóc, nhanh chân chạy tới bên Đường Ý.
Ngải Vân cảm thấy khó có thể tin, thậm chí cũng không có chú ý tới tất cả trái cây nắm trong tay đều từ giữa những khe hở ngón tay rơi xuống mặt đất, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng mèo nhỏ đi xa.
Bốn chân ngắn ngủn của A Đống di chuyển rất nhanh, cơ hồ chỉ vài lần chớp mắt đã bổ nhào đến bên chân Đường Ý, sau đó bị người kia túm lấy đặt trong ngực mình.
Cậu tìm tư thế thoải mái, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ý: "Meo ~"
Thấy tui tự giác như vậy, anh không được tức giận đó nha!
Phảng phất thật sự có thể nghe hiểu lời cậu nói, biểu tình Đường Ý hơi nhu hòa chút, một bàn tay dừng lại trên vòng cổ mấy giây, sau đó xuôi theo phần lưng của cậu vuốt lông.
"Đừng chạy loạn, nơi này rất nguy hiểm." Hắn thấp giọng nói.
A Đống meo meo phụ họa, nghĩ thầm nguy hiểm thật, chỉ là được cho ăn thôi mà cũng có thể ăn đến loại đồ vật hết muốn ăn này.
Cậu nhóc rất tức giận, kêu to với Đường Ý: "Đó là mèo của tôi, anh mau trả lại cho tôi!"
Thiếu niên da đầu tê dại, chỉ nghĩ mau làm nó câm miệng.
Đường Ý nhìn thoáng qua trái cây màu đỏ rơi rụng trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Đó là cái gì?"
Ngải Vân không thuận theo: "Anh mau trả lại cho tôi!"
Đường Ý đi qua, cúi người nhặt một quả trong đó lên, cậu nhóc muốn tay đấm chân đá với hắn nhưng đã bị thiếu niên cùng nhân viên công tác ngăn lại.
An tĩnh đánh giá trái cây màu đỏ, Đường Ý lộ ra thần sắc suy tư.
Thứ này truyền ra tần suất dao động hư hư thực thực của vật ô nhiễm, lúc có lúc không, bây giờ lại an tĩnh như thể vừa rồi đều là ảo giác của hắn.
Đường Ý lại hỏi lần nữa: "Đây là cái gì?"
Tên nhóc không chịu trả lời, bướng bỉnh mà chĩa cái ót về phía hắn. Thiếu niên đứng một bên mím môi trả lời: "Chúng tôi cũng không rõ lắm, ở trên đường tùy tiện nhặt......"
"Trên đường, là chỗ nào?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không nhớ rõ."
Hắn kéo em trai đến bên người mình, nói tạm biệt với mọi người ở đây: "Chúng tôi còn có việc ở nhà, xin phép đi trước."
Ngải Vân vẫn còn muốn mèo con, ăn vạ không chịu đi, bị thiếu niên lạnh giọng quát một tiếng.
Hốc mắt nó nhanh chóng ươn ướt.
"Mẹ cũng không cho nhìn, miêu miêu cũng không cho mang về, tất cả các người đều là người xấu!" Nó hét lớn.
Ánh mắt Đường Ý khẽ nhúc nhích: "Các ngươi muốn tới thăm người nào?"
"......" Thiếu niên trầm mặc một lát, tận lực bình tĩnh trả lời, "Mẹ chúng tôi khoảng thời gian trước lâm vào hôn mê, sau đó bị chuyển tới nơi này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên công tác ở bên cạnh bổ sung: "Chính là ca bệnh nữ thứ hai, tên là Ngải Vũ."
Thiếu niên im lặng một lát, nhắc tới mẹ tựa hồ làm tâm tình của hắn có chút nặng nề.
Tầm mắt Đường Ý lần nữa rơi xuống những viên cầu màu đỏ lớn không đến cái móng tay rơi trên mặt đất kia.
Hắn đột nhiên hỏi: "Các ngươi từng ăn loại quả này rồi sao?"
Thiếu niên sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: "Chưa từng ăn."
Đường Ý nhìn cậu nhóc: "Ta đang hỏi nó."
Thiếu niên: "......"
Ngải Vân mới không muốn trả lời, vẫn như cũ dùng cái ót tiếp đón Đường Ý. Nếu không phải bởi vì vẫn muốn đem miêu miêu về, nó đã chẳng thèm quay đầu lại mà rời đi rồi.
Đường Ý nhìn A Đống trong ngực, nói: "Nếu nhóc thành thật trả lời câu hỏi của ta, thì vật nhỏ này cho nhóc mang đi."
A Đống: "......"
A Đống:???
Đôi mắt Ngải Vân sáng lên: "Thật sự!?"
Đường Ý: "Đương nhiên là thật."
Thiếu niên thật muốn dùng băng dính dán chặt miệng em trai mình lại, nhưng đã không còn kịp rồi, cậu nhóc vô cùng vui mừng, cơ hồ buột miệng thốt ra: "Tôi không ăn, nhưng miêu miêu từng ăn qua."
"Mẹ thường xuyên cho miêu miêu ăn, nói quả này tốt cho cơ thể nó, nhưng chúng tôi không được ăn, bởi vì, bởi vì......"
"Bởi vì" nửa ngày, nó cũng không thể nhớ ra nguyên nhân gì.
Đường Ý cũng không định nghe tiếp, hắn mở điện thoại ra gửi đi một tin nhắn, để Lưu Chính Nghiêm đi kiểm tra toàn bộ camera giám sát của căn cứ, tìm kiếm tung tích của một con mèo nhỏ, sau đó lại phái người đến nhà Ngải Vũ điều tra xem có tìm được trái cây màu đỏ nữa hay không.
Lưu Chính Nghiêm: "Có phát hiện mới?"
Đường Ý rũ mắt nhìn trái cây màu đỏ giữa hai ngón tay, bỗng nhiên dùng sức, chất lỏng màu máu sền sệt tức khắc theo vết rách chảy ra ngoài, ngay sau đó lấy tư thái nào đó trái với nguyên tắc vật lý bám vào làn da hắn, giống như người yêu lưu luyến không rời.
Hắn ừ một tiếng.
Tắt đi điện thoại, Ngải Vân thò đầu qua: "Anh nói phải giữ lời đấy!"
Đường Ý: "......"
Đường Ý: "Đương nhiên."
Hắn đem A Đống giao cho Ngải Vân, nhìn hai chân mèo con đặt lên vai cậu nhóc, nheo mắt đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, A Đống mượn lực nhảy ra, một lần nữa nhảy trở lại trong lòng Đường Ý.
Ngải Vân:!!!
Khoé môi Đường Ý hơi hơi cong lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Xem ra nó không muốn đi theo nhóc."
Cái ngữ khí này, cứ như thể hắn giành được thắng lợi vĩ đại nào đó.
Mọi người: "......"
A Đống dùng móng vuốt che mắt lại, cảm thấy mình có chút nhìn không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro