Vật Ô Nhiễm Đỉnh Cấp Hôm Nay Cũng Giả Làm Mèo Con
Mai khai nhị độ
Thụy Thần Tái Thế
2024-05-20 07:17:07
*Mai khai nhị độ: Hoa mai nở hai lần, ý là một việc thành công hai lần
Đường Ý vừa mới đi đến cạnh lồng sắt, trong túi đột nhiên truyền ra tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Hắn lấy máy ra, ấn xuống nghe.
"Chuyện gì?"
Một phút sau, Đường Ý cúp điện thoại, sắc mặt không quá đẹp, trong mắt ẩn ẩn có chút phiền chán.
Nhưng hắn vẫn đi ra ngoài.
Còn về vật ô nhiễm hình mèo tiện tay nhặt về kia, hắn ở bên cạnh lồng sắt lẳng lặng đánh giá vài lần, không biết là nhớ tới chuyện gì, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cuối cùng thu lại dao phẫu thuật, tính toán sau khi trở về xử lý sau.
A Đống hoàn toàn không biết mình thiếu chút nữa gặp phải vận mệnh bị mổ bụng, lại an ổn ngủ thêm gần hai giờ mới từ từ tỉnh dậy.
Tầng hầm ngầm không có cửa sổ, Đường Ý trước khi còn tắt hết đèn, lúc này bốn phía một mảnh đen nhánh, căn bản không thể nhìn rõ.
Tuy nhiên A Đống cũng không nhất định phải dùng mắt để nhìn, cậu có được cảm quan kỳ lạ mà nhân loại không thể cảm nhận được. Cho dù ở trong tình huống không có bất kỳ ánh sáng nào, tầm nhìn vẫn như cũ rõ ràng và rộng rãi.
Đầu tiên cậu làm bộ làm tịch kêu meo meo vài tiếng, quả nhiên không có ai đáp lại; lại thử thăm dò kéo dài giọng ra kêu gào, sau một lúc lâu vẫn như cũ không có ai tới mở cửa.
Thanh niên hình như thật sự rời khỏi.
A Đống an tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Kỳ thật lúc trước khi ở khu ô nhiễm 0001, cậu cũng không có người bạn nào, hàng xóm đều không muốn tiếp cận địa bàn của cậu, thẳng đến cậu tìm được đường rời đi. Hầu hết thời gian cậu đều là một thân một mình, theo lý mà nói hẳn là đã sớm thành thói quen.
Nhưng có lẽ cuối cùng cũng đến một nơi bình thường, cậu có chút không kìm nén được tò mò trong lòng, thời gian trôi qua trở nên vô cùng khó khăn.
Tầng hầm ngầm không có đồng hồ, A Đống tính đi ngủ tiếp nhưng không được, phe phẩy cái đuôi lúc có lúc không. Một lát sau, cậu đứng dậy hoạt động tay chân, đi tới đi lui, sau đó đi tới bên cạnh lồng sắt.
Nếu không thì ra ngoài đi dạo đi?
A Đống nghĩ như vậy, vuốt mèo xù xù lông liền bắt đầu biến hóa, từ hình dạng nguyên bản nhiều thịt đầy đặn biến thành dạng dịch lưu động sền sệt, bao phủ lấy mắt lưới.
Lồng sắt được cấu tạo bởi kim loại hệ K có độ tinh khiết cao, có thể ức hế hoạt động của tế bào vật ô nhiễm, cũng mang đến cho A Đống cảm xúc đau đớn không thể bỏ qua.
Cậu phát ra một tiếng kinh hô, xúc tu lùi về nhanh như tia chớp.
"Đây là cái gì vậy......"
Cậu như oán trách mà lẩm bẩm, thật cẩn thận khống chế tốc độ xúc tu, lại lần nữa tới gần những mắt lưới rậm rạp đó.
Các đầu xúc tu tiếp tục kéo dài ra, càng ngày càng mảnh, thẳng đến khi có thể hoàn toàn xuyên qua mắt lướt mà không chạm vào chúng, mới bắt đầu thong thả vươn về phía trước, hạ xuống mặt đất ngoài lồng sắt.
Mười mấy phút sau, A Đống cuối cùng cũng thành công chuyển toàn bộ thân thể mình sang bên kia lồng sắt.
Cậu cảm thấy đã trôi qua một thế kỷ.
Vì để không đụng tới thứ kim loại kỳ quái này, toàn bộ hành trình A Đống đều tập trung tinh thần cao độ, bây giờ mệt đến trực tiếp bẹp thành một vũng nước ngay tại chỗ, suy yếu mà thổi lên mấy cái bong bóng.
Nhưng cậu rất nhanh nhớ tới kế hoạch của mình, lại tỉnh táo lên, bơi về phía cửa phòng đóng chặt.
Cánh cửa này không phải dùng kim loại kiểu mới kia chế tạo thành, chỉ là bị khóa lại. Cũng may phía dưới có một khe hở, tuy rằng rất hẹp, nhưng với A Đống mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Cậu đi ra khỏi tầng hầm ngầm, dọc theo cầu thang đi lên trên, đến khu vực sinh hoạt của căn nhà.
Vẫn như cậu thấy lúc bị Đường Ý ôm vào, phóng mắt nhìn lại, cả tầng một lạnh lẽo, cho dù là ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ tiến vào cũng không thể xua tan khí lạnh phảng phất đã thấm vào trong từng món nội thất.
A Đống nhìn lầu hai, đè lại xúc động muốn nghiên cứu tìm tòi trong lòng, lại lần nữa dùng phương pháp cũ, thông qua khe hở dưới cửa chính rời khỏi ngôi nhà này.
Cơn gió nhẹ mang theo mùi cỏ xanh thổi vào trước mặt, vừa tự nhiên lại vừa tươi mát, không giống như mùi tanh hôi lại ngọt nị tràn ngập quái dị trong khu ô nhiễm, làm cậu không kìm lòng được toát ra bong bóng sung sướng.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy lùm cây ở xung quanh truyền đến tiếng xào xạc rất nhỏ, tựa hồ có sinh vật nhỏ bé nào đó đang di chuyển qua mê cung chạc cây rắc rối phức tạp.
A Đống có chút nghi hoặc, nhớ tới mình lúc trước cũng từng gặp loại động tĩnh như vậy, do dự mà tiến lại gần.
Ngay sau đó, một bóng đen nhanh như chớp bỗng nhiên vụt ra từ lùm cây, hùng hổ nhào về phía cậu.
A Đống:!!!
*****
Trung tâm căn cứ Dạ Lam Thành, phòng hội nghị bàn tròn.
Theo mệnh lệnh của trưởng quan tối cao Lưu Chính Nghiêm, quản lý cao tầng tề tụ lại một chỗ, nghiên cứu một số sự kiện dị thường xảy ra gần đây.
"Đường Ý, cậu thấy thế nào?" Nam nhân trung niên ngồi ở chủ tọa hỏi.
Hắn thân hình đĩnh bạt, bả vai rộng lớn, ngũ quan tướng mạo mang vẻ lạnh lùng, không giận tự uy, nhưng khi nói chuyện ngữ khí cũng không phải rất cường ngạnh, ngược lại lộ ra vài phần ôn hòa.
Đường Ý: "Vật ô nhiễm."
Vừa dứt lời, người đàn ông tóc bạc ngồi đối diện hắn nhịn không được sặc một cái, nói: "Còn cần ngươi nói sao, không phải quá rõ ràng rồi sao!"
Đường Ý nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Victor không khỏi cảm thấy kinh hãi, phản xạ có điều kiện ngậm miệng lại. Ngay sau đó cảm thấy như vậy thật sự quá mất mặt, lại căng da đầu lớn tiếng nói: "Trưởng quan gọi ngươi tới, là muốn để ngươi nhìn xem vật ô nhiễm là gì, làm sao lại dẫn tới tình huống này! Nếu không ngươi căn bản không có tư cách xuất hiện ở......"
"Victor." Lưu Chính Nghiêm quát.
Nam nhân tóc bạc nghe ra một chút không ổn từ trong đó, trong nháy mắt im bặt.
Một cô gái trẻ tuổi khác thân hình cao gầy cười khẽ ra tiếng, hai mắt thon dài dưới tóc mái hiện lên tối tăm không rõ ý vị, trêu ghẹo nói: "Victor tiên sinh không phải quá nóng vội rồi sao?"
Victor: "......"
Thái dương Victor giật giật, nhưng vẫn theo bậc thang cô gái cho mà đi xuống: "Đó là bởi vì thời gian giành giật từng giây, nếu không nhanh chóng tìm ra nguyên nhân thì nguy hiểm vẫn luôn tồn tại."
Lưu Chính Nghiêm: "Cho nên ta mới triệu tập mọi người lại."
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía Đường Ý, nói: "Có bất kỳ ý tưởng gì, cậu cứ việc nói ra."
Đường Ý rũ mắt đánh giá hình chiếu lập thể của nạn nhân, bọn họ hôn mê bất tỉnh đã mấy ngày, dấu hiệu sinh mệnh vẫn biểu hiện bình thường, chỉ có chỉ số ô nhiễm đang không ngừng tăng lên. Nhưng căn cứ theo kết quả rà quét thân thể, trước mắt không thể tìm ra bất kỳ một dấu hiệu dị biến nào trên những người này.
Hơn nữa tất cả bọn họ đều là cư dân bình thường sống trong căn cứ, mấy năm gần đây cũng không ra ngoài. Dạ Lam Thành ở khu vực ô nhiễm số 0, cho dù có sinh ra hay chết già ở nơi này cũng sẽ không bị nhiễm phóng xạ từ môi trường ô nhiễm.
Hiện tại những nạn nhân này xuất hiện, cho thấy rất có thể đã có vật ô nhiễm mang tính phóng xạ lẻn vào căn cứ.
Một phòng hội nghị lớn như vậy lâm vào yên tĩnh.
Những người tham dự khác sôi nổi đưa ánh mắt lên nhìn Đường Ý, có vài người là chờ mong hắn đưa ra giải thích cặn kẽ hơn, có vài người thì càng phức tạp, thậm chí hoài nghi hắn liệu có liên quan đến chuyện này hay không.
Rốt cuộc mọi người đang ngồi ở đây đều biết, Đường Ý thường xuyên coi thường quy định căn cứ, đem vật ô nhiễm về nơi ở của hắn.
Đường Ý rốt cuộc mở miệng: "Có thể là bào tử ký sinh......"
Lần này hắn còn chưa nói xong, đã có vài âm thanh đồng thời vang lên: "Không thể nào!"
Bọn họ đều là thủ vệ phụ trách duy trì an ninh.
Bởi vì từng trải qua giáo huấn tương tự trước đây, bọn họ đã làm công tác phòng bị tối đa để ngăn chặn mọi khả năng bào tử vật ô nhiễm bị mang vào căn cứ.
Ánh mắt Lưu Chính Nghiêm càng thêm ngưng trọng: "Căn cứ vào đâu?"
Đường Ý: "Chỉ là một loại trực giác."
"Trực giác? Đây không giống như là lời nói nên xuất phát từ một nhà nghiên cứu." Victor cười nhạt một tiếng, "Không có đầu mối thì cứ thành thật thừa nhận, không ai cười nhạo ngươi cả."
Lời tuy thế, nhưng ý trào phúng bên trong giọng nói của hắn lại tương đối rõ ràng, ẩn ẩn có ý đối chọi gay gắt.
Mọi người thấp giọng nghị luận, thẳng đến khi Lưu Chính Nghiêm yêu cầu bọn họ an tĩnh mới có thể ngừng lại.
Lưu Chính Nghiêm nhìn Victor, không tán đồng nói: "Đường Ý trải qua rất nhiều chuyện, kiến thức của hắn so với tất cả chúng ta đang ngồi đây phong phú hơn nhiều, đôi khi trực giác cũng không phải lời nói vô căn cứ, mà là biểu hiện của kinh nghiệm."
Victor há mồm không nói, trong lòng mắng vài câu.
"Tôi cảm thấy Lưu trưởng quan nói có lý, chỉ là......" Cô gái lúc trước mở miệng, ánh mắt hơi đổi, muốn nói lại thôi.
Lưu Chính Nghiêm: "Từ Viện, cô có ý kiến gì không?"
Từ Viện ngượng ngùng mà cười cười, nói: "Tôi sợ đắc tội với người khác."
Lưu Chính Nghiêm nhíu mày: "Không có gì mà đắc tội hay không đắc tội, có chuyện cứ việc nói thẳng."
Từ Viện gật đầu, tầm mắt chuyển hướng Đường Ý, chậm rãi nói: "Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, Đường tiên sinh mỗi lần vào thành hình như đều không cần kiểm tra theo quy định, liệu có thể nào trên người hắn mang theo...... Đương nhiên đây chỉ là một loại khả năng, tôi cũng không có ý nói Đường Ý tiên sinh không tốt."
Phòng họp an tĩnh trong chớp mắt.
Victor lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, vật ô nhiễm này không chừng chính là hắn mang vào!"
Những người khác trong lòng vốn đã tích lũy cảm xúc, ngày thường không dám ầm ĩ trước mặt Đường Ý, giờ phút này thấy thời cơ đã đến, sôi nổi lên án với Lưu Chính Nghiêm.
Đường Ý mặt vô biểu tình đứng ngoài cuộc, phảng phất đối tượng bị tố cáo không phải hắn.
Ngược lại, sắc mặt Lưu Chính Nghiêm ngày càng âm trầm, giống như bầu trời trước cơn bão, ngay sau đó là sấm sét nổi dậy.
Mọi người nhận thấy được có chút không ổn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, âm thanh nhanh chóng nhỏ xuống.
Lưu Chính Nghiêm lúc này mới mở miệng nói: "Lúc đó là ta đứng ra đảm bảo cho Đường Ý, cho hắn đặc quyền. Ý của các ngươi bây giờ là, nghi ngờ quyết định của ta?"
Hắn nói nghe không ra cảm xúc gì, giống như chỉ bình tĩnh hỏi một câu, nhưng mà phàm là đôi mắt không mù đều có thể nhìn ra khuôn mặt sắc bén kia đè nén sự tức giận.
Không ai dám hé răng.
Lưu Chính Nghiêm là trưởng quan tối cao chấp chưởng Dạ Lam Thành hơn hai mươi năm, nhiều lần giúp cho căn cứ tránh khỏi kết cục huỷ diệt, chưa từng làm ra bất cứ quyết định sai lầm nào, sớm đã trở thành anh hùng trong mắt mọi người ở căn cứ.
Cho dù là đối với những quản lý cao tầng, uy nghiêm của hắn cũng không thể xâm phạm.
Một lát sau, một thanh niên trẻ tuổi mái tóc xoăn nâu run rẩy giơ tay lên, giống như học sinh chuẩn bị trả lời câu hỏi của giáo viên, đánh vỡ sự im lặng trong phòng họp.
"Thật ra, thật ra tôi có lời muốn nói."
Lưu Chính Nghiêm hơi hòa hoãn thần sắc, hỏi: "Bối Ân, cậu có phát hiện gì sao?"
Thanh niên tên Bối Ân nhẹ nhàng gật đầu, đem số liệu phân tích vừa mới nhận được chiếu lên thông qua hình thức đồ văn. (đồ họa và văn bản)
Hắn phụ trách giám sát khí tượng và báo động trước, bởi vì mấy ngày nay liên tục xuất hiện hiện tượng thời tiết dị thường, cho nên an bài nhân viên tiến hành phân tích đo lường chuyên môn.
Kết quả thu được cho thấy, so với số liệu của những năm trước, năm nay hướng gió đã lệch ít nhất 20 độ, ban đầu từ hướng Đông Nam đến nay hoàn toàn chuyển thành hướng Nam.
"Gió Nam......" Lưu Chính Nghiêm như suy tư gì, mấy giây sau bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt khẽ biến, "Phía Nam có cái gì?"
Ánh mắt hắn lập tức nhìn thẳng vào Đường Ý.
Đường Ý cơ hồ cùng lúc trả lời: "Khu ô nhiễm số 0769, cách đây 400 km."
Nghe được mấy từ khu ô nhiễm, tất cả mọi người trầm mặc.
Chỉ có Đường Ý tiếp tục nói: "Hiện tại vừa lúc đến mùa sinh sôi nẩy nở."
Victor nghe hiểu ý của hắn, lông mày nháy mắt giương cao: "Không thể nào? Ngươi đừng có nói chuyện giật gân!"
Từ Viện: "Ý của Đường tiên sinh là, những bào tử đó có khả năng bị gió thổi tới?"
Đường Ý dùng ánh mắt bình tĩnh thay thế câu trả lời.
Sắc mặt Từ Viện lập tức tái nhợt không ít, tươi cười nơi khóe miệng cũng biến mất không thấy, sau một lúc lâu lẩm bẩm: "Nếu vậy thì thật đúng là...... Không chỗ ẩn nấp."
Dù sao hàng rào điện bố trí trên không trung căn cứ chỉ có thể đuổi đi những vật ô nhiễm có hình thể nhất định, nhưng đối với bào tử quá nhỏ mà nói, cơ bản không có hiệu quả phòng bị.
Lưu Chính Nghiêm trầm tư một lát, nói với Đường Ý: "Có biện pháp trị liệu không?"
Đường Ý: "Tôi muốn đi xem mấy người kia trước."
*****
Thời điểm Đường Ý trở lại chỗ ở, hoàng hôn đã về Tây, chút ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại đọng trên bụi cây rậm rạp, không khiến cho cảnh đẹp ý vui, ngược lại lộ ra vài phần âm trầm.
Tầm mắt hắn lướt qua những bụi cây rậm rạp, bỗng nhiên có chút bực bội, nghĩ thầm hay là tìm thời gian san bằng hết đi.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy một vật nhỏ nằm trên bậc thang.
Khác với vật ô nhiễm nhặt được vào buổi sáng, vật nhỏ này tuy cũng có bộ lông màu tuyết trắng, nhưng lại có rất nhiều hoa văn xám nhạt bồng bềnh, chỉ có bốn chân trắng nõn sạch sẽ, phảng phất đạp lên đám mây, lại như đi vào đôi giày trắng.
Mèo con thấy hắn tới gần, từ trong miệng nhỏ phát ra một tiếng meo yếu ớt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
"......"
Đường Ý đứng ở dưới bậc thang, mặt không cảm xúc, không biết đang suy nghĩ gì.
A Đống lại kêu meo meo vài tiếng, thấy hắn không có phản ứng, liền "cố sức" mà bò dậy, lảo đảo nhảy xuống bậc thang có hơi chút miễn cưỡng so với thân hình của cậu, lung lay đi đến bên chân Đường Ý, dùng trò cũ bám chặt lấy ống quần hắn.
Đường Ý hơi rũ mắt, tâm tình có chút phức tạp.
Hôm nay là ngày gì, vậy mà lại đụng phải một con nữa?
Đường Ý vừa mới đi đến cạnh lồng sắt, trong túi đột nhiên truyền ra tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Hắn lấy máy ra, ấn xuống nghe.
"Chuyện gì?"
Một phút sau, Đường Ý cúp điện thoại, sắc mặt không quá đẹp, trong mắt ẩn ẩn có chút phiền chán.
Nhưng hắn vẫn đi ra ngoài.
Còn về vật ô nhiễm hình mèo tiện tay nhặt về kia, hắn ở bên cạnh lồng sắt lẳng lặng đánh giá vài lần, không biết là nhớ tới chuyện gì, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cuối cùng thu lại dao phẫu thuật, tính toán sau khi trở về xử lý sau.
A Đống hoàn toàn không biết mình thiếu chút nữa gặp phải vận mệnh bị mổ bụng, lại an ổn ngủ thêm gần hai giờ mới từ từ tỉnh dậy.
Tầng hầm ngầm không có cửa sổ, Đường Ý trước khi còn tắt hết đèn, lúc này bốn phía một mảnh đen nhánh, căn bản không thể nhìn rõ.
Tuy nhiên A Đống cũng không nhất định phải dùng mắt để nhìn, cậu có được cảm quan kỳ lạ mà nhân loại không thể cảm nhận được. Cho dù ở trong tình huống không có bất kỳ ánh sáng nào, tầm nhìn vẫn như cũ rõ ràng và rộng rãi.
Đầu tiên cậu làm bộ làm tịch kêu meo meo vài tiếng, quả nhiên không có ai đáp lại; lại thử thăm dò kéo dài giọng ra kêu gào, sau một lúc lâu vẫn như cũ không có ai tới mở cửa.
Thanh niên hình như thật sự rời khỏi.
A Đống an tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Kỳ thật lúc trước khi ở khu ô nhiễm 0001, cậu cũng không có người bạn nào, hàng xóm đều không muốn tiếp cận địa bàn của cậu, thẳng đến cậu tìm được đường rời đi. Hầu hết thời gian cậu đều là một thân một mình, theo lý mà nói hẳn là đã sớm thành thói quen.
Nhưng có lẽ cuối cùng cũng đến một nơi bình thường, cậu có chút không kìm nén được tò mò trong lòng, thời gian trôi qua trở nên vô cùng khó khăn.
Tầng hầm ngầm không có đồng hồ, A Đống tính đi ngủ tiếp nhưng không được, phe phẩy cái đuôi lúc có lúc không. Một lát sau, cậu đứng dậy hoạt động tay chân, đi tới đi lui, sau đó đi tới bên cạnh lồng sắt.
Nếu không thì ra ngoài đi dạo đi?
A Đống nghĩ như vậy, vuốt mèo xù xù lông liền bắt đầu biến hóa, từ hình dạng nguyên bản nhiều thịt đầy đặn biến thành dạng dịch lưu động sền sệt, bao phủ lấy mắt lưới.
Lồng sắt được cấu tạo bởi kim loại hệ K có độ tinh khiết cao, có thể ức hế hoạt động của tế bào vật ô nhiễm, cũng mang đến cho A Đống cảm xúc đau đớn không thể bỏ qua.
Cậu phát ra một tiếng kinh hô, xúc tu lùi về nhanh như tia chớp.
"Đây là cái gì vậy......"
Cậu như oán trách mà lẩm bẩm, thật cẩn thận khống chế tốc độ xúc tu, lại lần nữa tới gần những mắt lưới rậm rạp đó.
Các đầu xúc tu tiếp tục kéo dài ra, càng ngày càng mảnh, thẳng đến khi có thể hoàn toàn xuyên qua mắt lướt mà không chạm vào chúng, mới bắt đầu thong thả vươn về phía trước, hạ xuống mặt đất ngoài lồng sắt.
Mười mấy phút sau, A Đống cuối cùng cũng thành công chuyển toàn bộ thân thể mình sang bên kia lồng sắt.
Cậu cảm thấy đã trôi qua một thế kỷ.
Vì để không đụng tới thứ kim loại kỳ quái này, toàn bộ hành trình A Đống đều tập trung tinh thần cao độ, bây giờ mệt đến trực tiếp bẹp thành một vũng nước ngay tại chỗ, suy yếu mà thổi lên mấy cái bong bóng.
Nhưng cậu rất nhanh nhớ tới kế hoạch của mình, lại tỉnh táo lên, bơi về phía cửa phòng đóng chặt.
Cánh cửa này không phải dùng kim loại kiểu mới kia chế tạo thành, chỉ là bị khóa lại. Cũng may phía dưới có một khe hở, tuy rằng rất hẹp, nhưng với A Đống mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Cậu đi ra khỏi tầng hầm ngầm, dọc theo cầu thang đi lên trên, đến khu vực sinh hoạt của căn nhà.
Vẫn như cậu thấy lúc bị Đường Ý ôm vào, phóng mắt nhìn lại, cả tầng một lạnh lẽo, cho dù là ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ tiến vào cũng không thể xua tan khí lạnh phảng phất đã thấm vào trong từng món nội thất.
A Đống nhìn lầu hai, đè lại xúc động muốn nghiên cứu tìm tòi trong lòng, lại lần nữa dùng phương pháp cũ, thông qua khe hở dưới cửa chính rời khỏi ngôi nhà này.
Cơn gió nhẹ mang theo mùi cỏ xanh thổi vào trước mặt, vừa tự nhiên lại vừa tươi mát, không giống như mùi tanh hôi lại ngọt nị tràn ngập quái dị trong khu ô nhiễm, làm cậu không kìm lòng được toát ra bong bóng sung sướng.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy lùm cây ở xung quanh truyền đến tiếng xào xạc rất nhỏ, tựa hồ có sinh vật nhỏ bé nào đó đang di chuyển qua mê cung chạc cây rắc rối phức tạp.
A Đống có chút nghi hoặc, nhớ tới mình lúc trước cũng từng gặp loại động tĩnh như vậy, do dự mà tiến lại gần.
Ngay sau đó, một bóng đen nhanh như chớp bỗng nhiên vụt ra từ lùm cây, hùng hổ nhào về phía cậu.
A Đống:!!!
*****
Trung tâm căn cứ Dạ Lam Thành, phòng hội nghị bàn tròn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo mệnh lệnh của trưởng quan tối cao Lưu Chính Nghiêm, quản lý cao tầng tề tụ lại một chỗ, nghiên cứu một số sự kiện dị thường xảy ra gần đây.
"Đường Ý, cậu thấy thế nào?" Nam nhân trung niên ngồi ở chủ tọa hỏi.
Hắn thân hình đĩnh bạt, bả vai rộng lớn, ngũ quan tướng mạo mang vẻ lạnh lùng, không giận tự uy, nhưng khi nói chuyện ngữ khí cũng không phải rất cường ngạnh, ngược lại lộ ra vài phần ôn hòa.
Đường Ý: "Vật ô nhiễm."
Vừa dứt lời, người đàn ông tóc bạc ngồi đối diện hắn nhịn không được sặc một cái, nói: "Còn cần ngươi nói sao, không phải quá rõ ràng rồi sao!"
Đường Ý nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Victor không khỏi cảm thấy kinh hãi, phản xạ có điều kiện ngậm miệng lại. Ngay sau đó cảm thấy như vậy thật sự quá mất mặt, lại căng da đầu lớn tiếng nói: "Trưởng quan gọi ngươi tới, là muốn để ngươi nhìn xem vật ô nhiễm là gì, làm sao lại dẫn tới tình huống này! Nếu không ngươi căn bản không có tư cách xuất hiện ở......"
"Victor." Lưu Chính Nghiêm quát.
Nam nhân tóc bạc nghe ra một chút không ổn từ trong đó, trong nháy mắt im bặt.
Một cô gái trẻ tuổi khác thân hình cao gầy cười khẽ ra tiếng, hai mắt thon dài dưới tóc mái hiện lên tối tăm không rõ ý vị, trêu ghẹo nói: "Victor tiên sinh không phải quá nóng vội rồi sao?"
Victor: "......"
Thái dương Victor giật giật, nhưng vẫn theo bậc thang cô gái cho mà đi xuống: "Đó là bởi vì thời gian giành giật từng giây, nếu không nhanh chóng tìm ra nguyên nhân thì nguy hiểm vẫn luôn tồn tại."
Lưu Chính Nghiêm: "Cho nên ta mới triệu tập mọi người lại."
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía Đường Ý, nói: "Có bất kỳ ý tưởng gì, cậu cứ việc nói ra."
Đường Ý rũ mắt đánh giá hình chiếu lập thể của nạn nhân, bọn họ hôn mê bất tỉnh đã mấy ngày, dấu hiệu sinh mệnh vẫn biểu hiện bình thường, chỉ có chỉ số ô nhiễm đang không ngừng tăng lên. Nhưng căn cứ theo kết quả rà quét thân thể, trước mắt không thể tìm ra bất kỳ một dấu hiệu dị biến nào trên những người này.
Hơn nữa tất cả bọn họ đều là cư dân bình thường sống trong căn cứ, mấy năm gần đây cũng không ra ngoài. Dạ Lam Thành ở khu vực ô nhiễm số 0, cho dù có sinh ra hay chết già ở nơi này cũng sẽ không bị nhiễm phóng xạ từ môi trường ô nhiễm.
Hiện tại những nạn nhân này xuất hiện, cho thấy rất có thể đã có vật ô nhiễm mang tính phóng xạ lẻn vào căn cứ.
Một phòng hội nghị lớn như vậy lâm vào yên tĩnh.
Những người tham dự khác sôi nổi đưa ánh mắt lên nhìn Đường Ý, có vài người là chờ mong hắn đưa ra giải thích cặn kẽ hơn, có vài người thì càng phức tạp, thậm chí hoài nghi hắn liệu có liên quan đến chuyện này hay không.
Rốt cuộc mọi người đang ngồi ở đây đều biết, Đường Ý thường xuyên coi thường quy định căn cứ, đem vật ô nhiễm về nơi ở của hắn.
Đường Ý rốt cuộc mở miệng: "Có thể là bào tử ký sinh......"
Lần này hắn còn chưa nói xong, đã có vài âm thanh đồng thời vang lên: "Không thể nào!"
Bọn họ đều là thủ vệ phụ trách duy trì an ninh.
Bởi vì từng trải qua giáo huấn tương tự trước đây, bọn họ đã làm công tác phòng bị tối đa để ngăn chặn mọi khả năng bào tử vật ô nhiễm bị mang vào căn cứ.
Ánh mắt Lưu Chính Nghiêm càng thêm ngưng trọng: "Căn cứ vào đâu?"
Đường Ý: "Chỉ là một loại trực giác."
"Trực giác? Đây không giống như là lời nói nên xuất phát từ một nhà nghiên cứu." Victor cười nhạt một tiếng, "Không có đầu mối thì cứ thành thật thừa nhận, không ai cười nhạo ngươi cả."
Lời tuy thế, nhưng ý trào phúng bên trong giọng nói của hắn lại tương đối rõ ràng, ẩn ẩn có ý đối chọi gay gắt.
Mọi người thấp giọng nghị luận, thẳng đến khi Lưu Chính Nghiêm yêu cầu bọn họ an tĩnh mới có thể ngừng lại.
Lưu Chính Nghiêm nhìn Victor, không tán đồng nói: "Đường Ý trải qua rất nhiều chuyện, kiến thức của hắn so với tất cả chúng ta đang ngồi đây phong phú hơn nhiều, đôi khi trực giác cũng không phải lời nói vô căn cứ, mà là biểu hiện của kinh nghiệm."
Victor há mồm không nói, trong lòng mắng vài câu.
"Tôi cảm thấy Lưu trưởng quan nói có lý, chỉ là......" Cô gái lúc trước mở miệng, ánh mắt hơi đổi, muốn nói lại thôi.
Lưu Chính Nghiêm: "Từ Viện, cô có ý kiến gì không?"
Từ Viện ngượng ngùng mà cười cười, nói: "Tôi sợ đắc tội với người khác."
Lưu Chính Nghiêm nhíu mày: "Không có gì mà đắc tội hay không đắc tội, có chuyện cứ việc nói thẳng."
Từ Viện gật đầu, tầm mắt chuyển hướng Đường Ý, chậm rãi nói: "Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, Đường tiên sinh mỗi lần vào thành hình như đều không cần kiểm tra theo quy định, liệu có thể nào trên người hắn mang theo...... Đương nhiên đây chỉ là một loại khả năng, tôi cũng không có ý nói Đường Ý tiên sinh không tốt."
Phòng họp an tĩnh trong chớp mắt.
Victor lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, vật ô nhiễm này không chừng chính là hắn mang vào!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác trong lòng vốn đã tích lũy cảm xúc, ngày thường không dám ầm ĩ trước mặt Đường Ý, giờ phút này thấy thời cơ đã đến, sôi nổi lên án với Lưu Chính Nghiêm.
Đường Ý mặt vô biểu tình đứng ngoài cuộc, phảng phất đối tượng bị tố cáo không phải hắn.
Ngược lại, sắc mặt Lưu Chính Nghiêm ngày càng âm trầm, giống như bầu trời trước cơn bão, ngay sau đó là sấm sét nổi dậy.
Mọi người nhận thấy được có chút không ổn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, âm thanh nhanh chóng nhỏ xuống.
Lưu Chính Nghiêm lúc này mới mở miệng nói: "Lúc đó là ta đứng ra đảm bảo cho Đường Ý, cho hắn đặc quyền. Ý của các ngươi bây giờ là, nghi ngờ quyết định của ta?"
Hắn nói nghe không ra cảm xúc gì, giống như chỉ bình tĩnh hỏi một câu, nhưng mà phàm là đôi mắt không mù đều có thể nhìn ra khuôn mặt sắc bén kia đè nén sự tức giận.
Không ai dám hé răng.
Lưu Chính Nghiêm là trưởng quan tối cao chấp chưởng Dạ Lam Thành hơn hai mươi năm, nhiều lần giúp cho căn cứ tránh khỏi kết cục huỷ diệt, chưa từng làm ra bất cứ quyết định sai lầm nào, sớm đã trở thành anh hùng trong mắt mọi người ở căn cứ.
Cho dù là đối với những quản lý cao tầng, uy nghiêm của hắn cũng không thể xâm phạm.
Một lát sau, một thanh niên trẻ tuổi mái tóc xoăn nâu run rẩy giơ tay lên, giống như học sinh chuẩn bị trả lời câu hỏi của giáo viên, đánh vỡ sự im lặng trong phòng họp.
"Thật ra, thật ra tôi có lời muốn nói."
Lưu Chính Nghiêm hơi hòa hoãn thần sắc, hỏi: "Bối Ân, cậu có phát hiện gì sao?"
Thanh niên tên Bối Ân nhẹ nhàng gật đầu, đem số liệu phân tích vừa mới nhận được chiếu lên thông qua hình thức đồ văn. (đồ họa và văn bản)
Hắn phụ trách giám sát khí tượng và báo động trước, bởi vì mấy ngày nay liên tục xuất hiện hiện tượng thời tiết dị thường, cho nên an bài nhân viên tiến hành phân tích đo lường chuyên môn.
Kết quả thu được cho thấy, so với số liệu của những năm trước, năm nay hướng gió đã lệch ít nhất 20 độ, ban đầu từ hướng Đông Nam đến nay hoàn toàn chuyển thành hướng Nam.
"Gió Nam......" Lưu Chính Nghiêm như suy tư gì, mấy giây sau bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt khẽ biến, "Phía Nam có cái gì?"
Ánh mắt hắn lập tức nhìn thẳng vào Đường Ý.
Đường Ý cơ hồ cùng lúc trả lời: "Khu ô nhiễm số 0769, cách đây 400 km."
Nghe được mấy từ khu ô nhiễm, tất cả mọi người trầm mặc.
Chỉ có Đường Ý tiếp tục nói: "Hiện tại vừa lúc đến mùa sinh sôi nẩy nở."
Victor nghe hiểu ý của hắn, lông mày nháy mắt giương cao: "Không thể nào? Ngươi đừng có nói chuyện giật gân!"
Từ Viện: "Ý của Đường tiên sinh là, những bào tử đó có khả năng bị gió thổi tới?"
Đường Ý dùng ánh mắt bình tĩnh thay thế câu trả lời.
Sắc mặt Từ Viện lập tức tái nhợt không ít, tươi cười nơi khóe miệng cũng biến mất không thấy, sau một lúc lâu lẩm bẩm: "Nếu vậy thì thật đúng là...... Không chỗ ẩn nấp."
Dù sao hàng rào điện bố trí trên không trung căn cứ chỉ có thể đuổi đi những vật ô nhiễm có hình thể nhất định, nhưng đối với bào tử quá nhỏ mà nói, cơ bản không có hiệu quả phòng bị.
Lưu Chính Nghiêm trầm tư một lát, nói với Đường Ý: "Có biện pháp trị liệu không?"
Đường Ý: "Tôi muốn đi xem mấy người kia trước."
*****
Thời điểm Đường Ý trở lại chỗ ở, hoàng hôn đã về Tây, chút ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại đọng trên bụi cây rậm rạp, không khiến cho cảnh đẹp ý vui, ngược lại lộ ra vài phần âm trầm.
Tầm mắt hắn lướt qua những bụi cây rậm rạp, bỗng nhiên có chút bực bội, nghĩ thầm hay là tìm thời gian san bằng hết đi.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy một vật nhỏ nằm trên bậc thang.
Khác với vật ô nhiễm nhặt được vào buổi sáng, vật nhỏ này tuy cũng có bộ lông màu tuyết trắng, nhưng lại có rất nhiều hoa văn xám nhạt bồng bềnh, chỉ có bốn chân trắng nõn sạch sẽ, phảng phất đạp lên đám mây, lại như đi vào đôi giày trắng.
Mèo con thấy hắn tới gần, từ trong miệng nhỏ phát ra một tiếng meo yếu ớt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
"......"
Đường Ý đứng ở dưới bậc thang, mặt không cảm xúc, không biết đang suy nghĩ gì.
A Đống lại kêu meo meo vài tiếng, thấy hắn không có phản ứng, liền "cố sức" mà bò dậy, lảo đảo nhảy xuống bậc thang có hơi chút miễn cưỡng so với thân hình của cậu, lung lay đi đến bên chân Đường Ý, dùng trò cũ bám chặt lấy ống quần hắn.
Đường Ý hơi rũ mắt, tâm tình có chút phức tạp.
Hôm nay là ngày gì, vậy mà lại đụng phải một con nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro