11: Nợ Mới Thù Cũ
Ki Bum
2024-07-12 02:11:39
Bên Tô Tĩnh bây giờ hắn cầm điện thoại trên tay chờ phản hồi của Trần Kim đến phát cáu lên rồi, hắn chỉ vắng mặt có một ngày mà cậu đã cuốn đồ đạc rời đi rồi.
...Tinh!!...
Một tin nhắc của ai đó được gửi đến điện thoại hắn nhưng đó không phải tin nhắn của Trần Kim mà là một tin nhắc nặc danh:
{Tô Tĩnh! Tôi biết cậu đang ở đâu chúng ta gặp nhau được không? Tôi muốn hợp tác với cậu trong vụ ám sát Tô Lão! Nếu cậu không tin tôi thì sẽ không có cơ hội nào nữa đâu. Ông ta sắp rời khỏi hòn đảo đó rồi! đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta trừ khử ông ta!}
Vẻ mặt Tô Tĩnh đông cứng khi đọc đến hai chữ Tô Lão! Hắn gửi lại một tin nhắn cho kẻ nặc danh kia:
{Cậu là ai? Tại sao lại biết đến tôi? Và sao cậu biết Tô Lão!}
Người kia liền soạn một tin nhắn khá dài gửi lại với tất cả những lời giải thích hợp lý nhất.
{Tôi là ai không quan trọng! Kế hoạch lúc trên đảo chết cậu còn nhớ không Đồng Chí! Chúng ta có chung một mối thù đấy, cậu thoát ra được mới có bao năm mà đã quên rồi sao? Địa chỉ chỗ gặp mặt quán cafe XXXX tôi mong cậu sẽ hiểu những gì tôi nói!}
Khoé môi Tô Tĩnh khẽ cau lên nụ cười nhạt nhẽo hắn đã biết kẻ nặc danh này là ai rồi, hắn vừa tắt điện thoại bỏ xuống bàn thì tin nhắn của Trần Kim gửi đến với nội dung:
{Tôi đi ra nước ngoài rồi! Anh không cần tìm tôi nữa. Hai ngày nữa Lâm Bảo sẽ về lại nước chúc anh hạnh phúc với người anh yêu...}
Tô Tĩnh đã bỏ lỡ cơ hội di nhất có thể nói chuyện với Trần Kim, hắn mặc áo khoát rồi đi nhanh ra địa chỉ kẻ kia gửi vội đến mức điện thoại cũng không cầm theo.
Còn Trần Kim bên đây không thấy hắn hồi âm cậu tặc lưỡi vứt điện thoại sang một bên rồi lấy quần áo trong vali ra để đi tắm, cậu chẳng hề hay biết bên ngoài cách cửa phòng của cậu đang có hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc quân phục trực chờ cậu mở cửa đâu chứ!
Đang tắm cậu nghe có người nhấn chuông cửa, khó chịu cậu lau vội cơ thể rồi mặc quần áo vào đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì đã có một tấm khăn có tẩm thuốc mê bịch lấy miệng cậu.
“Um!”- Trần Kim hoảng loạn quơ tay loạn xạ cầu mong có ai đó cứu mình nhưng tất cả những gì cậu làm chỉ như một con chuột đã nằm trong miệng một con mèo vậy!
Đôi mắt cậu dần dần mơ hồ đi rồi chìm vào hôn mê, hai kẻ kia nhìn nhau một trong hai người đó lên tiếng nói vào bộ đàm lấy từ bên hông:
“Thưa thiếu gia đã bắt được người cần tìm rồi ạ, giờ làm gì tiếp theo thưa thiếu gia!?”
Từ bộ đàm một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đưa cậu ta về đây đi. Trần Kim sao? Con trai thất lạc của Trần Huy! có lẽ việc này sẽ khiến lão già đó khen ta một ít! Ha Ha Ha”
“Vâng Thưa Thiếu Gia!”- Hai kẻ đó vâng một tiếng rõ to rồi vác Trần Kim trên vai rời đi, những người trong khách sạn đó nào giám hó hé nửa lời vì hai kẻ đó mặc quân phục mà, họ đâu biết Trần Kim là ai để cứu chứ! Lỡ đâu cứu phải một kẻ nguy hiểm thì người chịu thiệt là họ.
Trần Kim được đưa lên xe chiếc xe màu đen bóng bẩy rời đi trước những con mắt sợ sệt tò mò.
Giờ đây Trần Kim đang được đưa đến một nơi nào đó được canh gác rất nghiêm ngặt, chiếc xe màu đen chạy vào khu được canh giữ còn nghiêm ngặt hơn khu ngoài nơi đây như một pháo đài cách biệt với thế giới bên ngoài vậy, đi sâu vào trong là một cái hồ cực lớn chính giữa hồ là một tòa nhà bốn lầu, từ bên kia có một chiếc thuyền nhỏ chèo qua chỗ Trần Kim cùng hai người mặc quân phục:
Trên thuyền có hai người là hai thiếu niên một người chèo thuyền một người lại ung dung ngồi chéo chân, con thuyền cập bến hai người mặc quân phục liền cung kính cuối đầu: “Thiếu Gia!”
Chàng thiếu niên chéo nguẩy chân ung dung kia nghe vậy thì lạnh nhạt đáp: “Đưa Trần Kim lên thuyền! việc của hai người coi như đã hoàn thành, giờ thì về lại vị trí của mình đi!”
Hai người kia nghe vậy thì: “Vâng”- Một tiếng rồi chạy đi mất bóng nhìn Trần Kim vẫn đang mê man gã có chút thích thú:
“Đúng là Thiếu Gia Trần Gia có khác nhỉ? dù bị lưu lạc 25 năm nhưng vẫn có phong thái của lão già Trần Huy đó! Cha con họ đúng là rồng với phượng mà! Không ngờ, Tô Tĩnh lại mang cho ta một món quà khá thú vị đấy chứ, cứ tưởng thằng nhóc đó sẽ giam cậu ta đến chết ai mà có ngờ... Ha Ha Ha! Con tin này có thể dụ được hai con cá rồi!”
Gã thỏa mãn trước sự thành công của kế hoạch gã là Tô Nghĩa là anh trai cùng cha khác mẹ với Tô Tĩnh nếu hắn từ nhỏ đã phải luyện tập cực khổ đầu đau máu chảy thì Tô Nghĩa lại được cưng chiều hết mực, gã xem Tô Tĩnh như một món đồ chơi muốn chơi lúc nào thì chơi! muốn vứt lúc nào thì vứt! nhưng từ khi vụ việc Tô Tĩnh tàn xác mấy chục mạng trong tổ chức mà còn sống sót bỏ trốn thành công đã khiến gã bị Tô Lão trách mắng nặng nề, nếu Tô Tĩnh muốn giết Tô Lão thì gã lại muốn giết hắn!
“Em trai ngoan! Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa đấy!”- Nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mềm mại của Trần Kim gã không khỏi đắc ý.
Lần này gã đã bắt được một người khá quan trọng với hai người 1. là Trần Huy Bố của Trần Kim. 2. Không ai khác là Tô Tĩnh!
[Đoạn này hơn loạn:vv à thì Trần Kim là người bị Tô Nghĩa bắt: và gã sẽ dùng cậu để uy hiếp người bố mà cậu chưa được gặp mặt bao giờ là Trần Huy. Còn về phía Tô Tĩnh thì hen xui, Tôi giải thích vậy thôi. Sợ mọi người đọc rối ấy mà, Hì hì]
...Tinh!!...
Một tin nhắc của ai đó được gửi đến điện thoại hắn nhưng đó không phải tin nhắn của Trần Kim mà là một tin nhắc nặc danh:
{Tô Tĩnh! Tôi biết cậu đang ở đâu chúng ta gặp nhau được không? Tôi muốn hợp tác với cậu trong vụ ám sát Tô Lão! Nếu cậu không tin tôi thì sẽ không có cơ hội nào nữa đâu. Ông ta sắp rời khỏi hòn đảo đó rồi! đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta trừ khử ông ta!}
Vẻ mặt Tô Tĩnh đông cứng khi đọc đến hai chữ Tô Lão! Hắn gửi lại một tin nhắn cho kẻ nặc danh kia:
{Cậu là ai? Tại sao lại biết đến tôi? Và sao cậu biết Tô Lão!}
Người kia liền soạn một tin nhắn khá dài gửi lại với tất cả những lời giải thích hợp lý nhất.
{Tôi là ai không quan trọng! Kế hoạch lúc trên đảo chết cậu còn nhớ không Đồng Chí! Chúng ta có chung một mối thù đấy, cậu thoát ra được mới có bao năm mà đã quên rồi sao? Địa chỉ chỗ gặp mặt quán cafe XXXX tôi mong cậu sẽ hiểu những gì tôi nói!}
Khoé môi Tô Tĩnh khẽ cau lên nụ cười nhạt nhẽo hắn đã biết kẻ nặc danh này là ai rồi, hắn vừa tắt điện thoại bỏ xuống bàn thì tin nhắn của Trần Kim gửi đến với nội dung:
{Tôi đi ra nước ngoài rồi! Anh không cần tìm tôi nữa. Hai ngày nữa Lâm Bảo sẽ về lại nước chúc anh hạnh phúc với người anh yêu...}
Tô Tĩnh đã bỏ lỡ cơ hội di nhất có thể nói chuyện với Trần Kim, hắn mặc áo khoát rồi đi nhanh ra địa chỉ kẻ kia gửi vội đến mức điện thoại cũng không cầm theo.
Còn Trần Kim bên đây không thấy hắn hồi âm cậu tặc lưỡi vứt điện thoại sang một bên rồi lấy quần áo trong vali ra để đi tắm, cậu chẳng hề hay biết bên ngoài cách cửa phòng của cậu đang có hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc quân phục trực chờ cậu mở cửa đâu chứ!
Đang tắm cậu nghe có người nhấn chuông cửa, khó chịu cậu lau vội cơ thể rồi mặc quần áo vào đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì đã có một tấm khăn có tẩm thuốc mê bịch lấy miệng cậu.
“Um!”- Trần Kim hoảng loạn quơ tay loạn xạ cầu mong có ai đó cứu mình nhưng tất cả những gì cậu làm chỉ như một con chuột đã nằm trong miệng một con mèo vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt cậu dần dần mơ hồ đi rồi chìm vào hôn mê, hai kẻ kia nhìn nhau một trong hai người đó lên tiếng nói vào bộ đàm lấy từ bên hông:
“Thưa thiếu gia đã bắt được người cần tìm rồi ạ, giờ làm gì tiếp theo thưa thiếu gia!?”
Từ bộ đàm một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Đưa cậu ta về đây đi. Trần Kim sao? Con trai thất lạc của Trần Huy! có lẽ việc này sẽ khiến lão già đó khen ta một ít! Ha Ha Ha”
“Vâng Thưa Thiếu Gia!”- Hai kẻ đó vâng một tiếng rõ to rồi vác Trần Kim trên vai rời đi, những người trong khách sạn đó nào giám hó hé nửa lời vì hai kẻ đó mặc quân phục mà, họ đâu biết Trần Kim là ai để cứu chứ! Lỡ đâu cứu phải một kẻ nguy hiểm thì người chịu thiệt là họ.
Trần Kim được đưa lên xe chiếc xe màu đen bóng bẩy rời đi trước những con mắt sợ sệt tò mò.
Giờ đây Trần Kim đang được đưa đến một nơi nào đó được canh gác rất nghiêm ngặt, chiếc xe màu đen chạy vào khu được canh giữ còn nghiêm ngặt hơn khu ngoài nơi đây như một pháo đài cách biệt với thế giới bên ngoài vậy, đi sâu vào trong là một cái hồ cực lớn chính giữa hồ là một tòa nhà bốn lầu, từ bên kia có một chiếc thuyền nhỏ chèo qua chỗ Trần Kim cùng hai người mặc quân phục:
Trên thuyền có hai người là hai thiếu niên một người chèo thuyền một người lại ung dung ngồi chéo chân, con thuyền cập bến hai người mặc quân phục liền cung kính cuối đầu: “Thiếu Gia!”
Chàng thiếu niên chéo nguẩy chân ung dung kia nghe vậy thì lạnh nhạt đáp: “Đưa Trần Kim lên thuyền! việc của hai người coi như đã hoàn thành, giờ thì về lại vị trí của mình đi!”
Hai người kia nghe vậy thì: “Vâng”- Một tiếng rồi chạy đi mất bóng nhìn Trần Kim vẫn đang mê man gã có chút thích thú:
“Đúng là Thiếu Gia Trần Gia có khác nhỉ? dù bị lưu lạc 25 năm nhưng vẫn có phong thái của lão già Trần Huy đó! Cha con họ đúng là rồng với phượng mà! Không ngờ, Tô Tĩnh lại mang cho ta một món quà khá thú vị đấy chứ, cứ tưởng thằng nhóc đó sẽ giam cậu ta đến chết ai mà có ngờ... Ha Ha Ha! Con tin này có thể dụ được hai con cá rồi!”
Gã thỏa mãn trước sự thành công của kế hoạch gã là Tô Nghĩa là anh trai cùng cha khác mẹ với Tô Tĩnh nếu hắn từ nhỏ đã phải luyện tập cực khổ đầu đau máu chảy thì Tô Nghĩa lại được cưng chiều hết mực, gã xem Tô Tĩnh như một món đồ chơi muốn chơi lúc nào thì chơi! muốn vứt lúc nào thì vứt! nhưng từ khi vụ việc Tô Tĩnh tàn xác mấy chục mạng trong tổ chức mà còn sống sót bỏ trốn thành công đã khiến gã bị Tô Lão trách mắng nặng nề, nếu Tô Tĩnh muốn giết Tô Lão thì gã lại muốn giết hắn!
“Em trai ngoan! Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong một ngày không xa đấy!”- Nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mềm mại của Trần Kim gã không khỏi đắc ý.
Lần này gã đã bắt được một người khá quan trọng với hai người 1. là Trần Huy Bố của Trần Kim. 2. Không ai khác là Tô Tĩnh!
[Đoạn này hơn loạn:vv à thì Trần Kim là người bị Tô Nghĩa bắt: và gã sẽ dùng cậu để uy hiếp người bố mà cậu chưa được gặp mặt bao giờ là Trần Huy. Còn về phía Tô Tĩnh thì hen xui, Tôi giải thích vậy thôi. Sợ mọi người đọc rối ấy mà, Hì hì]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro