Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !
Biểu Đệ
2025-01-10 00:11:22
Editor: Kingofbattle
Là bộ phận chủ lực của Cục Điều Tra, Bộ Đặc Vụ được hưởng nguồn tài nguyên huấn luyện dồi dào, chế độ đãi ngộ ưu việt, từ trước đến nay luôn tự cho mình cao hơn tất cả, xem thường các bộ phận khác.
Đối diện với một điều tra viên bình thường như Khâu Đồ, điều tra viên của Bộ Đặc Vụ lại càng tràn đầy cảm giác ưu việt, cho rằng năng lực của mình vượt xa Khâu Đồ, vì vậy, khi gặp phải cuộc tấn công bất ngờ, điều đầu tiên họ làm chính là yêu cầu Khâu Đồ trốn đi, chờ họ tiêu diệt hết kẻ địch.
Kết quả, diễn biến của sự việc lại hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng, khả năng được huấn luyện thường ngày của họ lại không phát huy được mấy trong thực chiến, họ bắn ra hàng chục phát đạn nhưng chỉ hạ được hai ba tên bạo loạn.
Ngược lại, điều tra viên bình thường mà bọn họ khinh thường, trong tình huống này lại đứng ra, hai lần nổ súng, nhưng hắn lại dễ dàng khiến hai kẻ địch mất đi khả năng chiến đấu, một mình đẩy lùi cuộc tấn công của kẻ địch.
Điều này không chỉ khiến bọn họ nghi ngờ về khả năng của bản thân mình, mà ánh mắt nhìn Khâu Đồ cũng thay đổi.
Khâu Đồ nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí, nhưng hắn không vì thế mà tự mãn, vừa bình tĩnh đóng chốt an toàn của khẩu súng rồi nhét lại vào hông, hắn vừa nhắc nhở: “Mọi người đừng chủ quan, cẩn thận kẻ địch quay lại tập kích.”
Nói xong, hắn quay sang nhìn Phương Minh: “Phương thám viên, anh xem có nên liên hệ với cục trưởng, báo cáo tình hình tại hiện trường không? Xem có cần để [Bộ Chính Trị] hoặc [Ban Bảo Vệ] can thiệp vào hay không.”
Nghe Khâu Đồ nhắc nhở, đám điều tra viên mới nhớ ra rằng mối nguy hiểm vẫn chưa được loại trừ, vì vậy, bọn họ lập tức bắt đầu chia nhau công việc, người thì cảnh giác xung quanh, người thì tới bảo vệ bên cạnh Tần Thư Mạn, người khác thì trèo lên mái nhà kiểm tra dấu vết.
Về phần Phương Minh, hắn cũng nghe theo lời khuyên, lấy thiết bị liên lạc ra và bắt đầu báo cáo với Diêm Sân.
Khi các đặc vụ của Bộ Đặc Vụ đang tản ra để làm việc, bất ngờ từ ngã tư đường vọng lại tiếng bước chân lộn xộn và những tiếng gọi ồn ào.
“Đồ ca! Đồ ca!” “Nhanh lên! Nhanh lên!” “Ở đây! Ở đây!”
Hơn mười đặc vụ mặc đồng phục, nhưng quần áo có phần lôi thôi, tay cầm dùi cui cũ kỹ, vội vã từ góc đường phía tây chạy tới.
Dẫn đầu là một điều tra viên cực kỳ vạm vỡ.
Hắn ta cao gần hai mét, lưng hùm vai gấu, cánh tay to như bắp đùi của người bình thường, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình.
Không giống những điều tra viên khác cầm dùi cui, trong tay hắn là một cây thiết chuỳ lớn bằng nắm đấm, ánh mắt hung ác, tràn ngập sát khí, nếu không phải nhờ bộ đồng phục căng chật trên cơ thể như muốn nổ tung, người ta có thể nhầm hắn là một tay ác bá chuyên giết người.
“Bộ Đặc Vụ đang làm việc! Các người thuộc bộ phận nào?”
Nhìn thấy nhóm điều tra viên xa lạ đang hùng hổ xông tới, một điều tra viên của Bộ Đặc Vụ phụ trách cảnh giới phía tây lập tức bước lên một bước, lớn tiếng quát ngăn họ lại.
Có lẽ vì số lượng người đến quá đông, thậm chí hắn vô thức đưa tay xuống chạm vào khẩu súng sau hông, chuẩn bị sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Lúc này, Khâu Đồ cũng nghe thấy tiếng động và quay lại nhìn, chỉ một cái liếc mắt, tầm mắt của hắn liền dừng lại trên gã điều tra viên vạm vỡ dẫn đầu.
“A Thái!”
Nghe thấy tiếng gọi của Khâu Đồ, điều tra viên vạm vỡ lập tức phấn khích, vung cây thiết chuỳ định xông tới.
Khâu Đồ thấy thế, vội vàng nói với điều tra viên Bộ Đặc Vụ đang chặn họ lại: “Họ là điều tra viên tạm thời ở phố Cựu Hạng, do tôi gọi đến để hỗ trợ điều tra, hãy để họ qua.”
Nghe lời Khâu Đồ, điều tra viên Bộ Đặc Vụ hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu và nhường đường.
Không còn ai ngăn cản, nhóm người này liền lao nhanh tới, vây xung quanh Khâu Đồ.
Sau khi âm thầm chắn hết ánh mắt của những người khác, gã đàn ông to lớn tên A Thái ghé sát vào lỗ tai Khâu Đồ, nhỏ giọng nói: “Đồ ca, nhận được tin nhắn của anh, chúng tôi lập tức chạy tới, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nói xong, ánh mắt đầy sát khí của hắn lướt qua điều tra viên Bộ Đặc Vụ vừa ngăn mình, hạ giọng hỏi: “Có phải hắn chọc giận anh không?”
“Anh cứ yên tâm, chỉ cần anh nói một tiếng, tối nay tôi sẽ rình trước cửa nhà hắn, đợi hắn không để ý, dùng búa gõ hai nhát vào gáy, đảm bảo hắn không thấy mặt trời ngày mai!”
Nghe những lời đầy sát khí của A Thái, ánh mắt của Khâu Đồ dừng lại trên người gã này, hồi tưởng lại thân phận của đám người này.
Chủ nhân của thân xác này mặc dù là tay sai của Diêm Sân, nhưng thực ra địa vị trong Cục Điều Tra không cao, chỉ là một điều tra viên cấp 2, trực thuộc [Phòng Hành Chính], một ban ngành yếu thế, cho nên nếu tách khỏi Diêm Sân, gần như hắn không còn chút ảnh hưởng nào trong Cục Điều Tra.
Nhưng may mắn thay, chủ nhân của thân xác này là người rất nghĩa khí, sau khi lấy lòng được Diêm Sân, hắn không quên những huynh đệ cùng mình lăn lộn trong tầng lớp thấp.
Do đó, khi được thăng chức thành đặc vụ cấp hai và có chút quyền lực, hắn đã dựa vào danh nghĩa của Diêm Sân, lén lút sắp xếp cho hơn mười vị huynh đệ này một công việc.
Là bộ phận chủ lực của Cục Điều Tra, Bộ Đặc Vụ được hưởng nguồn tài nguyên huấn luyện dồi dào, chế độ đãi ngộ ưu việt, từ trước đến nay luôn tự cho mình cao hơn tất cả, xem thường các bộ phận khác.
Đối diện với một điều tra viên bình thường như Khâu Đồ, điều tra viên của Bộ Đặc Vụ lại càng tràn đầy cảm giác ưu việt, cho rằng năng lực của mình vượt xa Khâu Đồ, vì vậy, khi gặp phải cuộc tấn công bất ngờ, điều đầu tiên họ làm chính là yêu cầu Khâu Đồ trốn đi, chờ họ tiêu diệt hết kẻ địch.
Kết quả, diễn biến của sự việc lại hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng, khả năng được huấn luyện thường ngày của họ lại không phát huy được mấy trong thực chiến, họ bắn ra hàng chục phát đạn nhưng chỉ hạ được hai ba tên bạo loạn.
Ngược lại, điều tra viên bình thường mà bọn họ khinh thường, trong tình huống này lại đứng ra, hai lần nổ súng, nhưng hắn lại dễ dàng khiến hai kẻ địch mất đi khả năng chiến đấu, một mình đẩy lùi cuộc tấn công của kẻ địch.
Điều này không chỉ khiến bọn họ nghi ngờ về khả năng của bản thân mình, mà ánh mắt nhìn Khâu Đồ cũng thay đổi.
Khâu Đồ nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí, nhưng hắn không vì thế mà tự mãn, vừa bình tĩnh đóng chốt an toàn của khẩu súng rồi nhét lại vào hông, hắn vừa nhắc nhở: “Mọi người đừng chủ quan, cẩn thận kẻ địch quay lại tập kích.”
Nói xong, hắn quay sang nhìn Phương Minh: “Phương thám viên, anh xem có nên liên hệ với cục trưởng, báo cáo tình hình tại hiện trường không? Xem có cần để [Bộ Chính Trị] hoặc [Ban Bảo Vệ] can thiệp vào hay không.”
Nghe Khâu Đồ nhắc nhở, đám điều tra viên mới nhớ ra rằng mối nguy hiểm vẫn chưa được loại trừ, vì vậy, bọn họ lập tức bắt đầu chia nhau công việc, người thì cảnh giác xung quanh, người thì tới bảo vệ bên cạnh Tần Thư Mạn, người khác thì trèo lên mái nhà kiểm tra dấu vết.
Về phần Phương Minh, hắn cũng nghe theo lời khuyên, lấy thiết bị liên lạc ra và bắt đầu báo cáo với Diêm Sân.
Khi các đặc vụ của Bộ Đặc Vụ đang tản ra để làm việc, bất ngờ từ ngã tư đường vọng lại tiếng bước chân lộn xộn và những tiếng gọi ồn ào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồ ca! Đồ ca!” “Nhanh lên! Nhanh lên!” “Ở đây! Ở đây!”
Hơn mười đặc vụ mặc đồng phục, nhưng quần áo có phần lôi thôi, tay cầm dùi cui cũ kỹ, vội vã từ góc đường phía tây chạy tới.
Dẫn đầu là một điều tra viên cực kỳ vạm vỡ.
Hắn ta cao gần hai mét, lưng hùm vai gấu, cánh tay to như bắp đùi của người bình thường, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình.
Không giống những điều tra viên khác cầm dùi cui, trong tay hắn là một cây thiết chuỳ lớn bằng nắm đấm, ánh mắt hung ác, tràn ngập sát khí, nếu không phải nhờ bộ đồng phục căng chật trên cơ thể như muốn nổ tung, người ta có thể nhầm hắn là một tay ác bá chuyên giết người.
“Bộ Đặc Vụ đang làm việc! Các người thuộc bộ phận nào?”
Nhìn thấy nhóm điều tra viên xa lạ đang hùng hổ xông tới, một điều tra viên của Bộ Đặc Vụ phụ trách cảnh giới phía tây lập tức bước lên một bước, lớn tiếng quát ngăn họ lại.
Có lẽ vì số lượng người đến quá đông, thậm chí hắn vô thức đưa tay xuống chạm vào khẩu súng sau hông, chuẩn bị sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Lúc này, Khâu Đồ cũng nghe thấy tiếng động và quay lại nhìn, chỉ một cái liếc mắt, tầm mắt của hắn liền dừng lại trên gã điều tra viên vạm vỡ dẫn đầu.
“A Thái!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy tiếng gọi của Khâu Đồ, điều tra viên vạm vỡ lập tức phấn khích, vung cây thiết chuỳ định xông tới.
Khâu Đồ thấy thế, vội vàng nói với điều tra viên Bộ Đặc Vụ đang chặn họ lại: “Họ là điều tra viên tạm thời ở phố Cựu Hạng, do tôi gọi đến để hỗ trợ điều tra, hãy để họ qua.”
Nghe lời Khâu Đồ, điều tra viên Bộ Đặc Vụ hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu và nhường đường.
Không còn ai ngăn cản, nhóm người này liền lao nhanh tới, vây xung quanh Khâu Đồ.
Sau khi âm thầm chắn hết ánh mắt của những người khác, gã đàn ông to lớn tên A Thái ghé sát vào lỗ tai Khâu Đồ, nhỏ giọng nói: “Đồ ca, nhận được tin nhắn của anh, chúng tôi lập tức chạy tới, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nói xong, ánh mắt đầy sát khí của hắn lướt qua điều tra viên Bộ Đặc Vụ vừa ngăn mình, hạ giọng hỏi: “Có phải hắn chọc giận anh không?”
“Anh cứ yên tâm, chỉ cần anh nói một tiếng, tối nay tôi sẽ rình trước cửa nhà hắn, đợi hắn không để ý, dùng búa gõ hai nhát vào gáy, đảm bảo hắn không thấy mặt trời ngày mai!”
Nghe những lời đầy sát khí của A Thái, ánh mắt của Khâu Đồ dừng lại trên người gã này, hồi tưởng lại thân phận của đám người này.
Chủ nhân của thân xác này mặc dù là tay sai của Diêm Sân, nhưng thực ra địa vị trong Cục Điều Tra không cao, chỉ là một điều tra viên cấp 2, trực thuộc [Phòng Hành Chính], một ban ngành yếu thế, cho nên nếu tách khỏi Diêm Sân, gần như hắn không còn chút ảnh hưởng nào trong Cục Điều Tra.
Nhưng may mắn thay, chủ nhân của thân xác này là người rất nghĩa khí, sau khi lấy lòng được Diêm Sân, hắn không quên những huynh đệ cùng mình lăn lộn trong tầng lớp thấp.
Do đó, khi được thăng chức thành đặc vụ cấp hai và có chút quyền lực, hắn đã dựa vào danh nghĩa của Diêm Sân, lén lút sắp xếp cho hơn mười vị huynh đệ này một công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro