Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !
Đang Diễn Kịch...
2025-01-10 00:11:22
Editor: Kingofbattle
Nhưng điều mà họ không biết là, trước mặt những nhân vật lớn thực sự, Khâu Đồ và Phương Minh cũng chỉ giống như sâu kiến.
Đây chính là hiện thực tàn khốc, loạn thế người ăn thịt người.
Đám điều tra viên đã sớm miễn nhiễm với đủ loại ánh mắt thế này từ lâu, nên sắc mặt bọn họ không hề thay đổi, lặng lẽ hộ tống Tần Thư Mạn đi qua từng dãy nhà thấp bé, xập xệ, cuối cùng đến trước một chiếc ô tô cổ.
Đây là chiếc xe mà Diêm Sân đặc biệt chuẩn bị cho Tần Thư Mạn.
Nhìn thấy chiếc xe, Phương Minh nhanh chóng bước lên, mở cửa xe phía sau, sau đó thực hiện một động tác cúi chào tiêu chuẩn, nói:
"Tiểu thư Thư Mạn, mời."
Tần Thư Mạn quay đầu nhìn Khâu Đồ phía sau, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ hắn.
Nàng cắn môi đầy oán giận, nhấc váy bước tới.
Kết quả, ngay khi nàng vừa đến cạnh cửa xe, cúi đầu chuẩn bị bước lên, đột nhiên, một giọng đàn ông nhẹ nhàng chế nhạo vang lên từ phía trên đầu nàng:
"Haha, mắc cỡ chết người"
Nghe thấy giọng nói đó, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên!
Kết quả chỉ thấy hoa mắt, ngay sau đó "RẦM!" một tiếng thật to!
Một cỗ thi thể nặng nề rơi xuống, đập mạnh lên nóc chiếc xe cổ!
Trong khoảnh khắc đó, nóc chiếc xe cổ bị lún một vết lõm sâu, thi thể nát vụn trên nóc xe, máu tươi bắn tung tóe, các bộ phận cơ thể văng tứ phía!
Tiếng hét chói tai, tiếng cười điên cuồng, vang vọng khắp đầu phố Cựu Hạng.
Sự việc lớn như vậy xảy ra bất ngờ, khiến mọi người đều choáng váng, đầu óc ù ù.
Chỉ có Khâu Đồ trong lúc này vẫn giữ được sự bình tĩnh, hắn nhanh nhẹn bước lên một bước, che chắn cho Tần Thư Mạn đang hét lên thất thanh rồi kéo nàng chạy sang một bên.
Lúc này, các điều tra viên của Bộ Đặc Vụ cũng đã kịp phản ứng, họ lao ra như những mũi tên, bảo vệ hai người, đồng thời giơ súng lên, không chút do dự mà xả đạn về phía nóc nhà.
“Bùm bùm!” “Bùm bùm!” “Bùm bùm!”
Đạn bay loạn xạ, khiến bụi mù trên mái nhà cũ nát bay tứ tung.
Tiếng hét chói tai của người đi đường vang lên khắp nơi, hòa lẫn với âm thanh bước chân bỏ chạy hỗn loạn.
Khâu Đồ che chở Tần Thư Mạn đang không ngừng run rẩy, dẫn nàng chạy đến bên một bức tường thấp đổ nát ven đường, một bên ấn đầu nàng xuống để ẩn náu, một bên cẩn thận thò ra quan sát tình hình hiện trường.
Kẻ địch không nhiều, chỉ tầm bảy tám người.
Tất cả đều đội mũ len che mặt giống nhau, mặc áo giáp chiến thuật vá chằng vá đụp, trên ngực phun sơn một dấu gạch chéo đỏ lớn.
Trang phục nổi bật đó khiến Khâu Đồ lập tức nhận ra thân phận đối phương, đây là "mặt trận liên hợp cách tân".
Mặt trận liên hợp cách tân, còn gọi là Liên Trận, là một tổ chức vũ trang phản chính phủ cực đoan chống lại sự thống trị của tám khu vực bảo hộ.
Mục tiêu của tổ chức là giải phóng các khu vực chờ quy hoạch ra khỏi sự thống trị của Tám Khu Vực Bảo Hộ, phương thức hoạt động chủ yếu của tổ chức này là ám sát, bắt cóc và tấn công bạo lực.
Khâu Đồ từng nghe Diêm Sân nhắc đến tổ chức này, khi đó, Diêm Sân nổi giận đến mức rách mí mắt, lớn tiếng mắng tổ chức này là một lũ bọ xít!
Không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.
Nếu ngay cả Khâu Đồ cũng nhận ra tổ chức này, thì tất nhiên các đặc vụ của Bộ Đặc Vụ như Phương Minh cũng nhận ra.
Tiếng hô quát của các điều tra viên vang lên khắp hiện trường.
“Là lũ bọ xít Liên Trận!”
“Chú ý ẩn nấp!”
“Trên mái nhà, góc 30-70 độ, có 16 tên, tất cả đều có vũ khí!”
Lúc này, với tư cách là đặc vụ cấp cao nhất tại hiện trường, Phương Minh nhanh chóng tiếp quản chỉ huy, hắn điên cuồng ra dấu lệnh cho các đặc vụ phân tán, vừa hướng về phía Khâu Đồ hô lớn: “Bảo vệ an toàn cho tiểu thư Thư Mạn, đợi chúng tôi tiêu diệt kẻ địch!”
Nghe mệnh lệnh của Phương Minh, ánh mắt Khâu Đồ liếc qua Tần Thư Mạn.
Lúc này, Tần Thư Mạn vẫn trong trạng thái hoảng sợ tột độ, co rúm lại bên cạnh hắn, không dám nhúc nhích, nàng không có bất kỳ hành động nào, cũng không để lộ bất kỳ điều gì bất thường, nhưng Khâu Đồ lại cảm thấy có gì đó rất lạ.
Phố Cựu Hạng chỉ là một con phố tầm thường trong số 79 con phố của thành phố Tân Giới, không có cơ sở quân sự, không có cơ quan chính phủ, không có ngân hàng liên hợp, chẳng có gì đáng giá, vậy tại sao lại bị Liên Trận tấn công vô cớ?
Chẳng lẽ là do nhóm điều tra viên của Bộ Đặc Vụ dẫn đến?
Nhưng...mà trùng hợp đến vậy sao?
Khâu Đồ không tài nào hiểu nổi, quyết định tiếp tục quan sát.
Hắn cẩn thận ló đầu ra, quan sát tình huống bên ngoài.
Chỉ một lần nhìn thoáng qua, Khâu Đồ có chút sững sờ.
Bộ Đặc Vụ là tổ chức mạnh nhất của Cục Điều Tra, còn Liên Trận là tổ chức cực đoan khét tiếng hung ác, Khâu Đồ vốn tưởng rằng hai bên sẽ giao tranh ác liệt.
Nhưng... thực tế lại là cả hai phe hơn ba mươi người cùng nổ súng “bùm bùm bùm”, tạo nên một trận đấu súng rầm rộ, nhưng chỉ có vài người bị thương, không có ai chết.
Nhìn cảnh tượng “đấu nhau như gà mổ thóc” này, Khâu Đồ không khỏi sửng sốt.
Chuyện quái gì đang xảy ra? Là đang diễn kịch sao?
Nhưng điều mà họ không biết là, trước mặt những nhân vật lớn thực sự, Khâu Đồ và Phương Minh cũng chỉ giống như sâu kiến.
Đây chính là hiện thực tàn khốc, loạn thế người ăn thịt người.
Đám điều tra viên đã sớm miễn nhiễm với đủ loại ánh mắt thế này từ lâu, nên sắc mặt bọn họ không hề thay đổi, lặng lẽ hộ tống Tần Thư Mạn đi qua từng dãy nhà thấp bé, xập xệ, cuối cùng đến trước một chiếc ô tô cổ.
Đây là chiếc xe mà Diêm Sân đặc biệt chuẩn bị cho Tần Thư Mạn.
Nhìn thấy chiếc xe, Phương Minh nhanh chóng bước lên, mở cửa xe phía sau, sau đó thực hiện một động tác cúi chào tiêu chuẩn, nói:
"Tiểu thư Thư Mạn, mời."
Tần Thư Mạn quay đầu nhìn Khâu Đồ phía sau, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ hắn.
Nàng cắn môi đầy oán giận, nhấc váy bước tới.
Kết quả, ngay khi nàng vừa đến cạnh cửa xe, cúi đầu chuẩn bị bước lên, đột nhiên, một giọng đàn ông nhẹ nhàng chế nhạo vang lên từ phía trên đầu nàng:
"Haha, mắc cỡ chết người"
Nghe thấy giọng nói đó, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lên!
Kết quả chỉ thấy hoa mắt, ngay sau đó "RẦM!" một tiếng thật to!
Một cỗ thi thể nặng nề rơi xuống, đập mạnh lên nóc chiếc xe cổ!
Trong khoảnh khắc đó, nóc chiếc xe cổ bị lún một vết lõm sâu, thi thể nát vụn trên nóc xe, máu tươi bắn tung tóe, các bộ phận cơ thể văng tứ phía!
Tiếng hét chói tai, tiếng cười điên cuồng, vang vọng khắp đầu phố Cựu Hạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự việc lớn như vậy xảy ra bất ngờ, khiến mọi người đều choáng váng, đầu óc ù ù.
Chỉ có Khâu Đồ trong lúc này vẫn giữ được sự bình tĩnh, hắn nhanh nhẹn bước lên một bước, che chắn cho Tần Thư Mạn đang hét lên thất thanh rồi kéo nàng chạy sang một bên.
Lúc này, các điều tra viên của Bộ Đặc Vụ cũng đã kịp phản ứng, họ lao ra như những mũi tên, bảo vệ hai người, đồng thời giơ súng lên, không chút do dự mà xả đạn về phía nóc nhà.
“Bùm bùm!” “Bùm bùm!” “Bùm bùm!”
Đạn bay loạn xạ, khiến bụi mù trên mái nhà cũ nát bay tứ tung.
Tiếng hét chói tai của người đi đường vang lên khắp nơi, hòa lẫn với âm thanh bước chân bỏ chạy hỗn loạn.
Khâu Đồ che chở Tần Thư Mạn đang không ngừng run rẩy, dẫn nàng chạy đến bên một bức tường thấp đổ nát ven đường, một bên ấn đầu nàng xuống để ẩn náu, một bên cẩn thận thò ra quan sát tình hình hiện trường.
Kẻ địch không nhiều, chỉ tầm bảy tám người.
Tất cả đều đội mũ len che mặt giống nhau, mặc áo giáp chiến thuật vá chằng vá đụp, trên ngực phun sơn một dấu gạch chéo đỏ lớn.
Trang phục nổi bật đó khiến Khâu Đồ lập tức nhận ra thân phận đối phương, đây là "mặt trận liên hợp cách tân".
Mặt trận liên hợp cách tân, còn gọi là Liên Trận, là một tổ chức vũ trang phản chính phủ cực đoan chống lại sự thống trị của tám khu vực bảo hộ.
Mục tiêu của tổ chức là giải phóng các khu vực chờ quy hoạch ra khỏi sự thống trị của Tám Khu Vực Bảo Hộ, phương thức hoạt động chủ yếu của tổ chức này là ám sát, bắt cóc và tấn công bạo lực.
Khâu Đồ từng nghe Diêm Sân nhắc đến tổ chức này, khi đó, Diêm Sân nổi giận đến mức rách mí mắt, lớn tiếng mắng tổ chức này là một lũ bọ xít!
Không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến.
Nếu ngay cả Khâu Đồ cũng nhận ra tổ chức này, thì tất nhiên các đặc vụ của Bộ Đặc Vụ như Phương Minh cũng nhận ra.
Tiếng hô quát của các điều tra viên vang lên khắp hiện trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là lũ bọ xít Liên Trận!”
“Chú ý ẩn nấp!”
“Trên mái nhà, góc 30-70 độ, có 16 tên, tất cả đều có vũ khí!”
Lúc này, với tư cách là đặc vụ cấp cao nhất tại hiện trường, Phương Minh nhanh chóng tiếp quản chỉ huy, hắn điên cuồng ra dấu lệnh cho các đặc vụ phân tán, vừa hướng về phía Khâu Đồ hô lớn: “Bảo vệ an toàn cho tiểu thư Thư Mạn, đợi chúng tôi tiêu diệt kẻ địch!”
Nghe mệnh lệnh của Phương Minh, ánh mắt Khâu Đồ liếc qua Tần Thư Mạn.
Lúc này, Tần Thư Mạn vẫn trong trạng thái hoảng sợ tột độ, co rúm lại bên cạnh hắn, không dám nhúc nhích, nàng không có bất kỳ hành động nào, cũng không để lộ bất kỳ điều gì bất thường, nhưng Khâu Đồ lại cảm thấy có gì đó rất lạ.
Phố Cựu Hạng chỉ là một con phố tầm thường trong số 79 con phố của thành phố Tân Giới, không có cơ sở quân sự, không có cơ quan chính phủ, không có ngân hàng liên hợp, chẳng có gì đáng giá, vậy tại sao lại bị Liên Trận tấn công vô cớ?
Chẳng lẽ là do nhóm điều tra viên của Bộ Đặc Vụ dẫn đến?
Nhưng...mà trùng hợp đến vậy sao?
Khâu Đồ không tài nào hiểu nổi, quyết định tiếp tục quan sát.
Hắn cẩn thận ló đầu ra, quan sát tình huống bên ngoài.
Chỉ một lần nhìn thoáng qua, Khâu Đồ có chút sững sờ.
Bộ Đặc Vụ là tổ chức mạnh nhất của Cục Điều Tra, còn Liên Trận là tổ chức cực đoan khét tiếng hung ác, Khâu Đồ vốn tưởng rằng hai bên sẽ giao tranh ác liệt.
Nhưng... thực tế lại là cả hai phe hơn ba mươi người cùng nổ súng “bùm bùm bùm”, tạo nên một trận đấu súng rầm rộ, nhưng chỉ có vài người bị thương, không có ai chết.
Nhìn cảnh tượng “đấu nhau như gà mổ thóc” này, Khâu Đồ không khỏi sửng sốt.
Chuyện quái gì đang xảy ra? Là đang diễn kịch sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro