Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Thời Khắc Biểu...

2025-01-10 00:11:22

Editor: Kingofbattle

“Đợi đến tối, tôi sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy.”

Nghe lời Khâu Đồ, Tần Thư Mạn thoáng ngẩn ra, sau đó như thể hiểu ra điều gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nâng váy, khẽ nhón chân rồi bước xuống xe.

Khâu Đồ dõi theo bóng dáng Tần Thư Mạn và Phương Minh từng bước tiến vào căn biệt thự tối đen như hố sâu, ánh mắt hắn âm trầm, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Tiếp đó, hắn lái xe tới sân sau, giao xe cho người hầu rồi bước vào biệt thự.

2:53:51

Ba tiếng đồng hồ trôi qua trong chớp mắt.

Đến 18 giờ 15 phút tối, cánh cửa phòng khách nơi Khâu Đồ đang nghỉ ngơi khẽ vang lên tiếng gõ nhẹ.

Khi hắn mở cửa, bên ngoài là một người phụ nữ khoảng 35 tuổi, eo to như thùng nước, làn da đen nhẻm.

Nhìn thấy cô ta, ánh mắt Khâu Đồ lóe lên vài tia khác lạ, người phụ nữ này chính là Thúy Lan, hầu gái thân cận của Tần Thư Mạn và cũng là nhân chứng quan trọng trong vụ tố cáo hắn và Tần Thư Mạn có gian tình.

“Khâu thám viên, cục trưởng mời anh.”

Nghe Thúy Lan nói, sắc mặt Khâu Đồ vẫn bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng.

Hắn liếc nhìn góc trên bên trái, nơi hiển thị đồng hồ đếm ngược.

[00:18]

Phải nói rằng, bàn tay vàng của hắn quả thật rất chính xác, năm tiếng thì đúng là năm tiếng.

Nghĩ vậy, hắn thầm hít sâu một hơi, chỉnh lại cổ áo đồng phục, rồi khẽ nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Làm phiền.”

Thúy Lan cung kính gật đầu, nhưng khi quay người dẫn đường, khóe miệng cô ta lại lộ ra nụ cười hả hê, không thể che giấu.

Khâu Đồ nhận ra ngay sự thay đổi trong nét mặt của cô ta, nhưng không nói gì, ánh mắt hắn càng trở nên âm trầm và lạnh lùng hơn.

Ra khỏi phòng, Khâu Đồ đi theo sau Thuý Lan.

Bước chân của hắn không nhanh không chậm, khí độ trầm ổn, ánh đèn từ hành lang hai bên đong đưa, chiếu lên bóng dáng thon dài của hắn, tựa như một bức tranh đang chuyển động.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trước cửa một thư phòng được trang trí tao nhã.

Trước cửa thư phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính viền vàng, khí chất nho nhã đang đứng chờ, ông ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn được cắt may vừa vặn, khuôn mặt nở nụ cười giả tạo, giống như "tiếu diện hồ" đang cười.

(Tiếu diện hồ: hồ ly mặt cười)

Khâu Đồ nhận ra người này, chính là Cổ Xu, cánh tay phải đắc lực của Diêm Sân, chủ nhiệm Bộ Chính Trị của Cục Điều Tra Thành Phố Tân Giới, hắn được mệnh danh là đệ nhất quân sư.

Đừng để vẻ ngoài văn nhã lịch sự của hắn ta đánh lừa, những ai từng tiếp xúc trực tiếp đều biết thủ đoạn của hắn tàn nhẫn và đẫm máu đến mức nào.

Bộ Chính Trị có thể trở thành ban ngành mà cả thành phố Tân Giới phải khiếp sợ, có quan hệ rất lớn đến hắn.

Mỗi đêm, từ Phòng Chính Trị khiêng ra những thi thể máu thịt be bét, ít nhất hơn một nửa là tác phẩm của tiếu diện hồ này.

Cổ Xu giống như một cái bóng khổng lồ của Cục Điều Tra, âm thầm len lỏi vào mọi ngóc ngách của thành phố, sâu không thấy đáy, hiện diện khắp nơi.

Vì vậy, khi thấy Giả Xu, Khâu Đồ lập tức nâng cao cảnh giác, đứng nghiêm và chào theo kiểu quân đội: “Trưởng quan!”

Cổ Xu dường như đã đợi Khâu Đồ từ trước, thấy hắn, ông ta quan sát từ trên xuống dưới rồi mỉm cười hỏi: “Khâu Đồ?”

Khi thấy Khâu Đồ gật đầu, nụ cười của ông ta càng tươi hơn. “Cục trưởng đang đợi cậu, mời vào.”

Nói xong, ông ta xoay người mở cửa thư phòng, ra hiệu mời Khâu Đồ vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh sáng trong thư phòng khá tối, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Khâu Đồ cảm thấy cánh cửa đang mở giống như miệng máu của một con cự thú, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai.

Nhưng hôm nay, hắn đã chuẩn bị tinh thần để dạo một vòng trong hang hổ, vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh và bước vào.

Thư phòng của Diêm Sân rất lớn nhưng ánh sáng lại khó lọt vào trong, những cửa sổ rộng lớn được phủ bởi hai lớp rèm dày, che chắn hoàn toàn ánh sáng bên ngoài, để lại những mảng tối bao trùm.

Trong phòng, chỉ có duy nhất một chiếc đèn bàn là nguồn sáng, ánh sáng từ nó rất mờ, chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ trên chiếc bàn gỗ lim to lớn, Diêm Sân ngồi sau chiếc bàn đó, bóng dáng mờ ảo hiện lên trong bóng tối.

“Chào cục trưởng!”

Thấy một trong những bá chủ thành phố Tân Giới, Khâu Đồ lập tức đứng thẳng lưng, nghiêm trang chào theo nghi thức.

Nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.

Khâu Đồ giữ nguyên tư thế chào, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của Diêm Sân, nhưng ánh sáng trong phòng quá mờ, khiến hắn không thể nhìn thấy gì.

Hắn cảm giác được ánh mắt Diêm Sân như đang quan sát mình, ánh mắt kia âm trầm, khiến cho người ta tê dại da đầu, không rét mà run.

Sau khoảng mười giây, từ trong bóng tối vang lên một tiếng “Ừm” trầm thấp, “miễn lễ.”

Khâu Đồ khẽ thở phào nhẹ nhõm, hạ tay xuống và dùng khóe mắt quan sát xung quanh.

Ngoài Diêm Sân, trong thư phòng còn có Cổ Xu, người đã đưa hắn vào đây, còn có Phương Minh đứng cách hắn không xa.

Thấy Phương Minh, lòng Khâu Đồ khẽ động, hắn mơ hồ đoán ra điều gì đó, có lẽ kế hoạch buổi chiều của mình đã có tác dụng.

Quả nhiên, như đáp lại suy nghĩ đó, Cổ Xu đứng bên cạnh Diêm Sân từ tốn lên tiếng.

Ông ta nhìn Khâu Đồ, cười mà không phải cười, nói: “Nghe nói cậu bắn súng rất giỏi?”

Nghe vậy, Khâu Đồ nghiêm túc trả lời: “Thưa trưởng quan, khả năng bắn súng của thuộc hạ rất bình thường.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Số ký tự: 0