Chương 18
2024-11-11 07:27:57
Tống Miên cùng những quân sĩ khác đều giống nhau, đều mặc quân phục rằn ri, nhưng thân hình cao một mét tám mươi bảy ngồi giữa đám đông tự động nổi bật.
Sơn Chi chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của Tống Miên, ánh mắt đầy tham lam, không bỏ sót bất cứ giây phút nào.
Cách mấy người cô ngắm kĩ dáng vẻ mình mong ngóng. Dáng vẻ này của cô hèn mọn, nhưng cô chấp nhận, không còn cách nào khác để đối mặt thì hãy để cho cô ngắm ít phút giây hiếm hoi này.
Gò má Tống Miên rất đẹp, như tạc tượng cùng với đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lẽo, sống mũi cao cao, ngũ quan tuấn tú có phần xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Cảm xúc bây giờ thật khát khao, chỉ đứng từ xa trông thấy anh cũng khiến tâm tình trở nên vui vẻ.
Không khí náo nhiệt thật lâu cũng không tản đi mà còn theo nhiệt nóng lên, giờ phút này quang cảnh vô cùng rộn ràng, không còn yên tĩnh như lúc cô đến. Mấy cái lều phía sau đến nửa cái bóng người cũng không thấy, đều tập trung chơi đùa rồi, chỉ có Sơn Chi ngốc nghếch cam chịu hiến tế m.á.u của mình cho đàn muỗi, cũng chỉ để luyến lưu trông ngóng Tống Miên từng khoảnh khắc.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc dần lụi tàn, mọi người đang nướng thịt, ăn uống hăng say, tàn dư của đuốc trên nền đất màu đen phát sáng lập lòe, phản chiếu thành hai ba loại màu sắc. Chẳng ai để ý đến bóng dáng nhỏ bé dè dặt đứng cách đó không xa.
Sơn Chi rướn cổ lên, Tống Miên di chuyển một cái, thân thể cô cũng theo đó mà chuyển động bắt kịp anh.
Tô Tiểu Mai đang gắp thịt ăn, vừa mới đưa đến bên miệng, một loạt lời nói dẹo dẹo dí vào tai.
"Anh Song, nóng quá, người ta gắp không được, anh lấy dùm em có được không?" Rosy nũng nịu kéo lấy cánh tay Tống Miên, cả người chỉ hận không thể dính sát vào.
Hai mắt Tô Tiểu Mai trợn trắng, hạ xiên thịt xuống, đưa mắt nhìn sang, cùng Tần Bối Bối mắt đối mắt nhìn nhau.
Không ăn nữa, muốn ói!
Sắc mặt Tống Miên lạnh lẽo, ngữ khí không kiêng nể, anh cảm thấy rất phiền. Hung hăng vung tay, gằn giọng:
"Không lấy được thì đi ra chỗ khác."
Rosy dẫu môi, điệu bộ giận dỗi: "Anh hứa mang người ra đây thì phải có trách nhiệm chứ."
"Trách nhiệm của chúng tôi là bảo - vệ - tín - mạng, chứ không phải cung phụng công chúa như cô." lời nói này là Brian dành cho cô ta.
Ngay cả người ít nói như Brian còn phải chán chê lên tiếng thì đúng là tận cùng của sự chịu đựng.
Tống Miên vươn tay, lấy một xiên thịt nhét vào tay cô ta, Rosy cười xinh đẹp nhận lấy. Nét mặt đắc ý liếc sang Brian như khiêu khích.
Khung cảnh này đập vào mắt Sơn Chi, cô ở khoảng cách xa, không nghe bọn họ nói gì nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả, sự ưu ái ban đầu của anh đã đổi chủ. Ánh mắt Sơn Chi thê lương, tuyến lệ cũng không thể giữ nổi, vành mắt đỏ hoe, phút chốc trực trào.
Silas ngồi cạnh Chad, thấp thỏm không yên, cứ dáo dác nhìn xung quanh, đến khi thấy một cái đầu nhỏ, gương mặt kia đã quá quen thuộc, trên đó còn đang rơi lệ đau thương. Cậu bối rối, ai nấy đều đang vui mừng, một mình Sơn Chi tủi thân đứng trong bóng tối nhìn qua, chắc chắn là đau lòng nên mới khóc thành như vậy. Càng nghĩ Silas lại cảm thấy áy náy bội phần.
Chad đang ăn, nghiêng đầu thấy sắc mặt căng thẳng của Silas liền hỏi: "Sao không ăn, thẩn thờ là còn xiên thôi đấy nhá."
Lại cầm một xiên thịt nóng nhét vào tay Silas: "Nè, ăn lẹ đi." miệng thì nhai nhai.
Silas ghé môi qua, Chad cũng cúi đầu sát lại. Giọng điệu vừa tội lỗi vừa chần chừ.
"Chad, trưa nay em đã mang Sun Sun đến đây."
Xiên thịt trong tay xém tý rơi xuống rồi, há hốc mồm nhìn người đăm đăm, thịt trong miệng còn chưa nhai xong đã vội nuốt.
Kinh hãi muốn kêu to, lại nhớ hoàn cảnh hiện tại, thu liễm sự hoảng hốt to lớn, anh nhỏ giọng bắt đầu trách cứ: "Cậu muốn c.h.ế.t hả, Song đã dặn không được để cô ấy đến đây mà!"
Gương mặt cậu đầy đau khổ: "Em biết làm sao bây giờ, Sun Sun năn nỉ em, chị ấy đáng thương lắm em không đành lòng từ chối được."
"Cậu còn không xem tình hình bây giờ đi, Rosy phiền phức đó có bao giờ buông tha cho Song đâu, nếu để cô ấy nhìn thấy, sẽ gây ra đại cục hiểu lầm như thế nào, sẽ đau lòng như thế nào đây hả!"
Silas bất lực, hất hàm về phía kia: "Chắc chắn là tèm nhem nước mắt rồi."
Nhìn theo vĩ độ Silas ám chỉ, men theo ánh sáng lờ mờ Chad đã thấy cô gái đang nén khóc, vành mắt đỏ hoe đứng một góc ở phía kia.
Silas, cậu là tội đồ!
Anh nghiến răng tức giận trừng mắt nhìn Silas: "Thật tình, ở đây toàn muỗi độc, cô ấy đứng bao lâu rồi chứ."
Vẻ mặt cậu nhóc muốn khóc tới nơi, lắc đầu: "Em không biết, em cũng mới nhìn thấy chị ấy thôi."
"Hay em mang cho chị ấy thức ăn nha?"
Nói ra liền nhận cái trừng mắt đầy căm phẫn, Silas rụt cổ, Chad nói: "Cậu muốn để cô ấy lúng túng xấu hổ hả? Mẹ tôi dặn, khi thấy con gái khóc đừng có lại gần, sẽ làm người ta ngại ngùng đó."
"Vậy thì làm sao bây giờ?"
"Ông đây còn chưa có một mối tình vắt vai, cậu hỏi cái gì vậy hả, kinh nghiệm yêu đương gì đó, tôi đâu có biết."
Silas muốn khóc: "Em cũng vừa mới lớn."
"...." Hay thật đấy!
Tống Miên tập trung nướng đồ ăn, linh cảm nhạy bén mách bảo có người đang dõi mắt nhìn mình, anh liền phóng tầm mắt về hướng đó.
Mảnh màu đen, không có ai.
Rõ ràng chính anh cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình. Trước giờ anh luôn tin vào trực giác của bản thân, Tống Miên bỏ đồ ăn xuống, chống tay đứng dậy.
Sơn Chi nhanh nhẹn lách người, vừa thở phào đã thấy thân ảnh Tống Miên đi về phía này, sợ hãi quay người rời đi thật nhanh, mặc dù chân đau nhưng nếu ngừng lại Tống Miên sẽ bắt gặp cô, lúc đó anh sẽ đuổi cô đi.
Mang theo tâm trạng hoảng loạn, Sơn Chi cảm giác mình y hệt như tội phạm truy nã đang bỏ trốn.
Chạy nhanh vào lều, kinh hãi nép vào phía trong vách. Bên ngoài có tiếng bước chân, tốc độ của Tống Miên thật sự rất nhanh, xém xíu cô bị bắt tại trận rồi.
Tống Miên đi qua đi lại trước lều, rồi dừng hẳn ở mép bên trái, trầm mặc suy nghĩ.
Cách nhau một lớp vải lều, Sơn Chi cảm giác như dải ngân hà đang chia cắt hai người. Hình ảnh cao lớn của anh phản chiếu dưới ánh đuốc, cô đặt tay lên, quyến luyến di chuyển ngón tay men theo đường nét đó.
Mấp máy cánh môi không phát ra tiếng, nói với cái bóng đó như đang trực tiếp nói với anh.
"Tống Miên, em không cần anh thích em, chỉ một mình em thích anh là đủ rồi."
Cô không cần đáp trả, chỉ một mình cô dành cho anh là đủ. Từ nhỏ đến lớn, Sơn Chi chưa bao giờ đặt hy vọng sẽ được đáp lại, cho đi là còn mãi mãi.
Đầu Sơn Chi tựa vào tấm lưng anh, giọt nước mắt lấp lánh kiềm nén tí tách rơi.
Lại nhớ...
Thuở nhỏ, cô đã phải chịu nhiều uất ức.
Giờ ra về đi cùng một cô bạn mặc váy xinh xinh, mẹ cô nhóc đó và mẹ Sơn Chi là bạn thân, hai nhà chơi với nhau rất thân thiết, lúc đấy cô nhóc đó hỏi: "Sơn Chi, ba mẹ bạn lại không đến đón bạn hả?"
Sơn Chi cười ngây ngô, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, giọng trẻ non nớt ngây ngô cất vang: "Ba mẹ mình bận lắm, mình có thể đi bộ về nhà được mà, mẹ nói mình phải hiểu chuyện, không được khóc nháo, như vậy sẽ được thương nhiều."
Cô nhóc kia lắc đầu giọng nói ngây thơ: "Chị gái cậu cũng học gần đây, vì sao hằng ngày lại đón chị ấy về nhà được, còn cậu thì không?"
Bạn nhỏ Sơn Chi chỉ cúi mặt, mím môi, bộ dáng đầy tủi thân, không trả lời.
"Mẹ bạn nói với mẹ mình là do bạn học không tốt, ba mẹ bạn sợ đến trường bị bạn làm cho xấu mặt, Sơn Chi, là như vậy thật sao?"
Một câu nói non nớt của đứa trẻ, vô cùng ngây ngô nhưng nó trở thành cây d.a.o vô hình vô tình đ.â.m thẳng vào tim Sơn Chi tuổi nhỏ, giằng xé ê ẩm nhói đau.
Cha không thương, mẹ không yêu, đến người mình thích thầm cũng không có can đảm đối diện, Sơn Chi chui ra từ khe hở của xui xẻo.
Tống Miên hoài nghi, đi vào mấy chiếc lều của quân sĩ, đứng trước lều của đội y tế thì khựng lại, tay nâng lên định kéo tấm màn bỗng bất động, anh là nam nhân, vào lều của nữ bác sĩ thì không hay cho lắm.
Trong lều không có đèn, bao phủ một mảnh tối thui.
Ngay khoảnh khắc Tống Miên muốn đi vào, tim Sơn Chi đập muốn rớt ra ngoài, thần sắc căng thẳng, từng tế bào mạch m.á.u như bị đóng băng, cô không ngừng đề phòng, cơ thể bất giác lui sâu vào bên trong, nép mình thu nhỏ, hoàn toàn đem bản thân vùi lấp. Từng phút hồi hộp không ngừng cắn xé thần trí Sơn Chi, trải qua mấy phút cứ ngỡ là rất lâu, hô hấp cũng không dám thở mạnh, đến khi tấm màn đung đưa, bóng dáng cao lớn của Tống Miên rời khỏi Sơn Chi mới dám thở phào, ngồi trong vách, ngọ nguậy lảo đảo đi ra.
Tần Bối Bối và Tô Tiểu Mai đang trở về, bắt gặp Tống Miên đi ra, cô bạn Tiểu Mai xem như không thấy, hoàn toàn ngó lơ, Tần Bối Bối chưa hiểu sâu sự việc, chỉ gật đầu chào hỏi. Anh đáp trả bằng một cái gật đầu tương tự.
Tô Tiểu Mai gương mắt nhìn bóng lưng, môi mấp máy mấy từ không thiện chí, khua tay khua chân đ.ấ.m đấm đá đá.
Đèn cầy được thắp lên, lưu lại một ánh sáng dịu nhẹ. Dưới sự hội nhập, có mặt của Sơn Chi, Tần Bối Bối vô cùng vui vẻ, phấn kích ôm chầm lấy cô, hai chân cô lửng lơ cách mặt đất một khoảng, không thể phủ nhận, cô nàng bác sĩ này sức lực không kém đàn ông con trai.
Tô Tiểu Mai phát hiện mắt cô sưng đỏ, tò mò hỏi, Sơn Chi lúng túng cho một lý do lừa lọc để qua chuyện. Vì chỗ ngủ quá nhỏ, hai người căn bản không thể nằm được. Tần Bối Bối cho một sáng kiến: "Hay kết hai tấm chiếu lại?"
Sơn Chi: "Nhưng mùng không lớn."
Tô Tiểu Mai: "Chúng ta cắt nó ra rồi khâu lại."
Tần Bối Bối phản đối: "Không được, sau này còn phải để lại cho người khác dùng, đừng tùy tiện phá hoại chứ con bé này."
Sơn Chi biết vì mình mà khiến cho cả hai người trở nên rối rắm, vì không để cho họ phải khó xử, cô quyết định: "Hay là mình lấy một tấm bạt lót xuống, mùng cũng đủ dài, lấn ra một xíu cũng không có vấn đề gì lớn."
Tần Bối Bối gật gù, chỉ riêng Tô Tiểu Mai nhăn nhó mặt: "Như vậy muỗi sẽ đốt cậu, ở đây toàn muỗi độc không đó."
Sơn Chi cười nói: "Không sao đâu, da mình dày lắm."
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Tần Bối Bối đánh gãy ngang: "Khoan Khoan."
"?"
"Tấm bạt ở đâu ra?"
Bạn nhỏ Sơn Chi: "..."
Cô bạn Tiểu Mai vỗ trán: "Ôi trời."
"Từ từ đã." Sơn Chi chạy lạch bạch tới balo của mình, loay hoay tìm tòi lục lọi, moi ra được một thứ màu trắng chấm bi xanh, háo hức nói: "Thật may là em không vứt đi."
"Sơn Chi, đó là cái gì vậy?"
Bàn tay Sơn Chi bung ra: "Là áo mưa nha."
Áo mưa bọc chấm bi xanh nằm trên tay cô. Lúc ở nước B, cô thường mang balo đi công việc, mang áo mưa theo bên mình giống như thói quen, may mắn là lúc chuẩn bị đồ sang nước A, cô không vứt đi, cũng chẳng phải may mắn gì, đơn giản là Sơn Chi nhét nó ở ngăn bên trong, không để tâm nên cũng không mang vứt đi.
Cô mang áo mưa chui vào mùng, nhấc chiếc chiếu mỏng lên nhét áo mưa xuống dưới, kết thúc công việc còn vui vẻ đập đập vài cái. Tô Tiểu Mai ngồi bên cạnh, chần chừ, không an tâm hỏi: "Như vậy có ổn không? Cậu sẽ bị cảm mất đó, đất lạnh như vậy..."
Sơn Chi lay lay bả vai cô ấy, ngữ điệu chắc chắn: "Không sao đâu mà, sức khoẻ mình tốt lắm."
Đèn bị dập tắt, xung quanh tối như mực. Sơn Chi ngủ không được, giữ yên một tư thế, trằn trọc nhìn lên trần lều.
Nhớ nụ cười của Rosy dành cho Tống Miên, bất giác sinh ra ghen tỵ.
Suy nghĩ một hồi, lại muốn ứa nước mắt, nhìn sang Tô Tiểu Mai ngủ ngon giấc, Sơn Chi vò vò chăn nhăn nhúm, cô đến đây đã là mang lại phiền phức, không nên phá giấc ngủ của người khác.
Lăn lộn một lát cũng chịu yên giấc.
Trời tờ mờ sáng, bên ngoài toàn sương sớm, mù mịt cả một khoảng trời, Sơn Chi ngủ không sâu, nhưng với tình hình hiện tại, cô đành đè nén tâm trạng muốn nhìn sương mù. Hai người Tô Tiểu Mai vẫn chưa thức, Sơn Chi nằm bên cạnh, chéo hai tay xoa xoa vào bắp tay đã lạnh cóng. Đất ở chỗ này lạnh khiếp hồn, cả người cô như muốn đóng băng.
Bên ngoài tuy an tĩnh nhưng Sơn Chi biết mọi người đã thức, chỉ là họ hoạt động không vang lên tiếng động mà thôi.
Trời gần sáng, hai người chị em cuối cùng cũng đã tỉnh dậy. Tô Tiểu Mai vươn vai một cái, nhắm tịt mắt vẫn còn trong cơn ngáy ngủ, lí nhí hỏi cô ngủ có ngon giấc không, Sơn Chi mỉm cười, lén bóp bóp bắp tay, nói rằng ngủ rất ngon.
Sơn Chi chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của Tống Miên, ánh mắt đầy tham lam, không bỏ sót bất cứ giây phút nào.
Cách mấy người cô ngắm kĩ dáng vẻ mình mong ngóng. Dáng vẻ này của cô hèn mọn, nhưng cô chấp nhận, không còn cách nào khác để đối mặt thì hãy để cho cô ngắm ít phút giây hiếm hoi này.
Gò má Tống Miên rất đẹp, như tạc tượng cùng với đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lẽo, sống mũi cao cao, ngũ quan tuấn tú có phần xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Cảm xúc bây giờ thật khát khao, chỉ đứng từ xa trông thấy anh cũng khiến tâm tình trở nên vui vẻ.
Không khí náo nhiệt thật lâu cũng không tản đi mà còn theo nhiệt nóng lên, giờ phút này quang cảnh vô cùng rộn ràng, không còn yên tĩnh như lúc cô đến. Mấy cái lều phía sau đến nửa cái bóng người cũng không thấy, đều tập trung chơi đùa rồi, chỉ có Sơn Chi ngốc nghếch cam chịu hiến tế m.á.u của mình cho đàn muỗi, cũng chỉ để luyến lưu trông ngóng Tống Miên từng khoảnh khắc.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc dần lụi tàn, mọi người đang nướng thịt, ăn uống hăng say, tàn dư của đuốc trên nền đất màu đen phát sáng lập lòe, phản chiếu thành hai ba loại màu sắc. Chẳng ai để ý đến bóng dáng nhỏ bé dè dặt đứng cách đó không xa.
Sơn Chi rướn cổ lên, Tống Miên di chuyển một cái, thân thể cô cũng theo đó mà chuyển động bắt kịp anh.
Tô Tiểu Mai đang gắp thịt ăn, vừa mới đưa đến bên miệng, một loạt lời nói dẹo dẹo dí vào tai.
"Anh Song, nóng quá, người ta gắp không được, anh lấy dùm em có được không?" Rosy nũng nịu kéo lấy cánh tay Tống Miên, cả người chỉ hận không thể dính sát vào.
Hai mắt Tô Tiểu Mai trợn trắng, hạ xiên thịt xuống, đưa mắt nhìn sang, cùng Tần Bối Bối mắt đối mắt nhìn nhau.
Không ăn nữa, muốn ói!
Sắc mặt Tống Miên lạnh lẽo, ngữ khí không kiêng nể, anh cảm thấy rất phiền. Hung hăng vung tay, gằn giọng:
"Không lấy được thì đi ra chỗ khác."
Rosy dẫu môi, điệu bộ giận dỗi: "Anh hứa mang người ra đây thì phải có trách nhiệm chứ."
"Trách nhiệm của chúng tôi là bảo - vệ - tín - mạng, chứ không phải cung phụng công chúa như cô." lời nói này là Brian dành cho cô ta.
Ngay cả người ít nói như Brian còn phải chán chê lên tiếng thì đúng là tận cùng của sự chịu đựng.
Tống Miên vươn tay, lấy một xiên thịt nhét vào tay cô ta, Rosy cười xinh đẹp nhận lấy. Nét mặt đắc ý liếc sang Brian như khiêu khích.
Khung cảnh này đập vào mắt Sơn Chi, cô ở khoảng cách xa, không nghe bọn họ nói gì nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả, sự ưu ái ban đầu của anh đã đổi chủ. Ánh mắt Sơn Chi thê lương, tuyến lệ cũng không thể giữ nổi, vành mắt đỏ hoe, phút chốc trực trào.
Silas ngồi cạnh Chad, thấp thỏm không yên, cứ dáo dác nhìn xung quanh, đến khi thấy một cái đầu nhỏ, gương mặt kia đã quá quen thuộc, trên đó còn đang rơi lệ đau thương. Cậu bối rối, ai nấy đều đang vui mừng, một mình Sơn Chi tủi thân đứng trong bóng tối nhìn qua, chắc chắn là đau lòng nên mới khóc thành như vậy. Càng nghĩ Silas lại cảm thấy áy náy bội phần.
Chad đang ăn, nghiêng đầu thấy sắc mặt căng thẳng của Silas liền hỏi: "Sao không ăn, thẩn thờ là còn xiên thôi đấy nhá."
Lại cầm một xiên thịt nóng nhét vào tay Silas: "Nè, ăn lẹ đi." miệng thì nhai nhai.
Silas ghé môi qua, Chad cũng cúi đầu sát lại. Giọng điệu vừa tội lỗi vừa chần chừ.
"Chad, trưa nay em đã mang Sun Sun đến đây."
Xiên thịt trong tay xém tý rơi xuống rồi, há hốc mồm nhìn người đăm đăm, thịt trong miệng còn chưa nhai xong đã vội nuốt.
Kinh hãi muốn kêu to, lại nhớ hoàn cảnh hiện tại, thu liễm sự hoảng hốt to lớn, anh nhỏ giọng bắt đầu trách cứ: "Cậu muốn c.h.ế.t hả, Song đã dặn không được để cô ấy đến đây mà!"
Gương mặt cậu đầy đau khổ: "Em biết làm sao bây giờ, Sun Sun năn nỉ em, chị ấy đáng thương lắm em không đành lòng từ chối được."
"Cậu còn không xem tình hình bây giờ đi, Rosy phiền phức đó có bao giờ buông tha cho Song đâu, nếu để cô ấy nhìn thấy, sẽ gây ra đại cục hiểu lầm như thế nào, sẽ đau lòng như thế nào đây hả!"
Silas bất lực, hất hàm về phía kia: "Chắc chắn là tèm nhem nước mắt rồi."
Nhìn theo vĩ độ Silas ám chỉ, men theo ánh sáng lờ mờ Chad đã thấy cô gái đang nén khóc, vành mắt đỏ hoe đứng một góc ở phía kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Silas, cậu là tội đồ!
Anh nghiến răng tức giận trừng mắt nhìn Silas: "Thật tình, ở đây toàn muỗi độc, cô ấy đứng bao lâu rồi chứ."
Vẻ mặt cậu nhóc muốn khóc tới nơi, lắc đầu: "Em không biết, em cũng mới nhìn thấy chị ấy thôi."
"Hay em mang cho chị ấy thức ăn nha?"
Nói ra liền nhận cái trừng mắt đầy căm phẫn, Silas rụt cổ, Chad nói: "Cậu muốn để cô ấy lúng túng xấu hổ hả? Mẹ tôi dặn, khi thấy con gái khóc đừng có lại gần, sẽ làm người ta ngại ngùng đó."
"Vậy thì làm sao bây giờ?"
"Ông đây còn chưa có một mối tình vắt vai, cậu hỏi cái gì vậy hả, kinh nghiệm yêu đương gì đó, tôi đâu có biết."
Silas muốn khóc: "Em cũng vừa mới lớn."
"...." Hay thật đấy!
Tống Miên tập trung nướng đồ ăn, linh cảm nhạy bén mách bảo có người đang dõi mắt nhìn mình, anh liền phóng tầm mắt về hướng đó.
Mảnh màu đen, không có ai.
Rõ ràng chính anh cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình. Trước giờ anh luôn tin vào trực giác của bản thân, Tống Miên bỏ đồ ăn xuống, chống tay đứng dậy.
Sơn Chi nhanh nhẹn lách người, vừa thở phào đã thấy thân ảnh Tống Miên đi về phía này, sợ hãi quay người rời đi thật nhanh, mặc dù chân đau nhưng nếu ngừng lại Tống Miên sẽ bắt gặp cô, lúc đó anh sẽ đuổi cô đi.
Mang theo tâm trạng hoảng loạn, Sơn Chi cảm giác mình y hệt như tội phạm truy nã đang bỏ trốn.
Chạy nhanh vào lều, kinh hãi nép vào phía trong vách. Bên ngoài có tiếng bước chân, tốc độ của Tống Miên thật sự rất nhanh, xém xíu cô bị bắt tại trận rồi.
Tống Miên đi qua đi lại trước lều, rồi dừng hẳn ở mép bên trái, trầm mặc suy nghĩ.
Cách nhau một lớp vải lều, Sơn Chi cảm giác như dải ngân hà đang chia cắt hai người. Hình ảnh cao lớn của anh phản chiếu dưới ánh đuốc, cô đặt tay lên, quyến luyến di chuyển ngón tay men theo đường nét đó.
Mấp máy cánh môi không phát ra tiếng, nói với cái bóng đó như đang trực tiếp nói với anh.
"Tống Miên, em không cần anh thích em, chỉ một mình em thích anh là đủ rồi."
Cô không cần đáp trả, chỉ một mình cô dành cho anh là đủ. Từ nhỏ đến lớn, Sơn Chi chưa bao giờ đặt hy vọng sẽ được đáp lại, cho đi là còn mãi mãi.
Đầu Sơn Chi tựa vào tấm lưng anh, giọt nước mắt lấp lánh kiềm nén tí tách rơi.
Lại nhớ...
Thuở nhỏ, cô đã phải chịu nhiều uất ức.
Giờ ra về đi cùng một cô bạn mặc váy xinh xinh, mẹ cô nhóc đó và mẹ Sơn Chi là bạn thân, hai nhà chơi với nhau rất thân thiết, lúc đấy cô nhóc đó hỏi: "Sơn Chi, ba mẹ bạn lại không đến đón bạn hả?"
Sơn Chi cười ngây ngô, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, giọng trẻ non nớt ngây ngô cất vang: "Ba mẹ mình bận lắm, mình có thể đi bộ về nhà được mà, mẹ nói mình phải hiểu chuyện, không được khóc nháo, như vậy sẽ được thương nhiều."
Cô nhóc kia lắc đầu giọng nói ngây thơ: "Chị gái cậu cũng học gần đây, vì sao hằng ngày lại đón chị ấy về nhà được, còn cậu thì không?"
Bạn nhỏ Sơn Chi chỉ cúi mặt, mím môi, bộ dáng đầy tủi thân, không trả lời.
"Mẹ bạn nói với mẹ mình là do bạn học không tốt, ba mẹ bạn sợ đến trường bị bạn làm cho xấu mặt, Sơn Chi, là như vậy thật sao?"
Một câu nói non nớt của đứa trẻ, vô cùng ngây ngô nhưng nó trở thành cây d.a.o vô hình vô tình đ.â.m thẳng vào tim Sơn Chi tuổi nhỏ, giằng xé ê ẩm nhói đau.
Cha không thương, mẹ không yêu, đến người mình thích thầm cũng không có can đảm đối diện, Sơn Chi chui ra từ khe hở của xui xẻo.
Tống Miên hoài nghi, đi vào mấy chiếc lều của quân sĩ, đứng trước lều của đội y tế thì khựng lại, tay nâng lên định kéo tấm màn bỗng bất động, anh là nam nhân, vào lều của nữ bác sĩ thì không hay cho lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lều không có đèn, bao phủ một mảnh tối thui.
Ngay khoảnh khắc Tống Miên muốn đi vào, tim Sơn Chi đập muốn rớt ra ngoài, thần sắc căng thẳng, từng tế bào mạch m.á.u như bị đóng băng, cô không ngừng đề phòng, cơ thể bất giác lui sâu vào bên trong, nép mình thu nhỏ, hoàn toàn đem bản thân vùi lấp. Từng phút hồi hộp không ngừng cắn xé thần trí Sơn Chi, trải qua mấy phút cứ ngỡ là rất lâu, hô hấp cũng không dám thở mạnh, đến khi tấm màn đung đưa, bóng dáng cao lớn của Tống Miên rời khỏi Sơn Chi mới dám thở phào, ngồi trong vách, ngọ nguậy lảo đảo đi ra.
Tần Bối Bối và Tô Tiểu Mai đang trở về, bắt gặp Tống Miên đi ra, cô bạn Tiểu Mai xem như không thấy, hoàn toàn ngó lơ, Tần Bối Bối chưa hiểu sâu sự việc, chỉ gật đầu chào hỏi. Anh đáp trả bằng một cái gật đầu tương tự.
Tô Tiểu Mai gương mắt nhìn bóng lưng, môi mấp máy mấy từ không thiện chí, khua tay khua chân đ.ấ.m đấm đá đá.
Đèn cầy được thắp lên, lưu lại một ánh sáng dịu nhẹ. Dưới sự hội nhập, có mặt của Sơn Chi, Tần Bối Bối vô cùng vui vẻ, phấn kích ôm chầm lấy cô, hai chân cô lửng lơ cách mặt đất một khoảng, không thể phủ nhận, cô nàng bác sĩ này sức lực không kém đàn ông con trai.
Tô Tiểu Mai phát hiện mắt cô sưng đỏ, tò mò hỏi, Sơn Chi lúng túng cho một lý do lừa lọc để qua chuyện. Vì chỗ ngủ quá nhỏ, hai người căn bản không thể nằm được. Tần Bối Bối cho một sáng kiến: "Hay kết hai tấm chiếu lại?"
Sơn Chi: "Nhưng mùng không lớn."
Tô Tiểu Mai: "Chúng ta cắt nó ra rồi khâu lại."
Tần Bối Bối phản đối: "Không được, sau này còn phải để lại cho người khác dùng, đừng tùy tiện phá hoại chứ con bé này."
Sơn Chi biết vì mình mà khiến cho cả hai người trở nên rối rắm, vì không để cho họ phải khó xử, cô quyết định: "Hay là mình lấy một tấm bạt lót xuống, mùng cũng đủ dài, lấn ra một xíu cũng không có vấn đề gì lớn."
Tần Bối Bối gật gù, chỉ riêng Tô Tiểu Mai nhăn nhó mặt: "Như vậy muỗi sẽ đốt cậu, ở đây toàn muỗi độc không đó."
Sơn Chi cười nói: "Không sao đâu, da mình dày lắm."
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Tần Bối Bối đánh gãy ngang: "Khoan Khoan."
"?"
"Tấm bạt ở đâu ra?"
Bạn nhỏ Sơn Chi: "..."
Cô bạn Tiểu Mai vỗ trán: "Ôi trời."
"Từ từ đã." Sơn Chi chạy lạch bạch tới balo của mình, loay hoay tìm tòi lục lọi, moi ra được một thứ màu trắng chấm bi xanh, háo hức nói: "Thật may là em không vứt đi."
"Sơn Chi, đó là cái gì vậy?"
Bàn tay Sơn Chi bung ra: "Là áo mưa nha."
Áo mưa bọc chấm bi xanh nằm trên tay cô. Lúc ở nước B, cô thường mang balo đi công việc, mang áo mưa theo bên mình giống như thói quen, may mắn là lúc chuẩn bị đồ sang nước A, cô không vứt đi, cũng chẳng phải may mắn gì, đơn giản là Sơn Chi nhét nó ở ngăn bên trong, không để tâm nên cũng không mang vứt đi.
Cô mang áo mưa chui vào mùng, nhấc chiếc chiếu mỏng lên nhét áo mưa xuống dưới, kết thúc công việc còn vui vẻ đập đập vài cái. Tô Tiểu Mai ngồi bên cạnh, chần chừ, không an tâm hỏi: "Như vậy có ổn không? Cậu sẽ bị cảm mất đó, đất lạnh như vậy..."
Sơn Chi lay lay bả vai cô ấy, ngữ điệu chắc chắn: "Không sao đâu mà, sức khoẻ mình tốt lắm."
Đèn bị dập tắt, xung quanh tối như mực. Sơn Chi ngủ không được, giữ yên một tư thế, trằn trọc nhìn lên trần lều.
Nhớ nụ cười của Rosy dành cho Tống Miên, bất giác sinh ra ghen tỵ.
Suy nghĩ một hồi, lại muốn ứa nước mắt, nhìn sang Tô Tiểu Mai ngủ ngon giấc, Sơn Chi vò vò chăn nhăn nhúm, cô đến đây đã là mang lại phiền phức, không nên phá giấc ngủ của người khác.
Lăn lộn một lát cũng chịu yên giấc.
Trời tờ mờ sáng, bên ngoài toàn sương sớm, mù mịt cả một khoảng trời, Sơn Chi ngủ không sâu, nhưng với tình hình hiện tại, cô đành đè nén tâm trạng muốn nhìn sương mù. Hai người Tô Tiểu Mai vẫn chưa thức, Sơn Chi nằm bên cạnh, chéo hai tay xoa xoa vào bắp tay đã lạnh cóng. Đất ở chỗ này lạnh khiếp hồn, cả người cô như muốn đóng băng.
Bên ngoài tuy an tĩnh nhưng Sơn Chi biết mọi người đã thức, chỉ là họ hoạt động không vang lên tiếng động mà thôi.
Trời gần sáng, hai người chị em cuối cùng cũng đã tỉnh dậy. Tô Tiểu Mai vươn vai một cái, nhắm tịt mắt vẫn còn trong cơn ngáy ngủ, lí nhí hỏi cô ngủ có ngon giấc không, Sơn Chi mỉm cười, lén bóp bóp bắp tay, nói rằng ngủ rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro