Chương 2
2024-11-11 07:27:57
Sáng sớm mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng nhạt nhoà hoà cùng ấm áp, tiếng chim líu lo bên ngoài, không khí thật trong lành. Sơn Chi ăn vội ổ bánh mì không, cố gắng nuốt xuống sự khô khan này sau đó lại đến một nơi mà tổ trưởng tình nguyện hẹn để lấy mẫu đăng ký.
Đến nơi mới phát hiện, đây là tòa soạn của thành phố, hỏi ra mới biết cũng có chục người tình nguyện đến tham gia. Những người là bác sĩ y tá, họ là những người bình thường nhưng trong họ lại mang khát vọng, ý chí và lòng can đảm mãnh liệt, họ không thể nhắm mắt làm ngơ những nạn nhân đã c.h.ế.t kia, để bọn khủng bố thảnh thơi tàn sát, họ muốn giúp nước A thoát khỏi cảnh tượng khốc liệt đó.
Người đảm nhận cho hoạt động tham gia tình nguyện là Lưu Trình, một nhân viên công tác của tòa soạn báo chí. Chắc hẳn, anh ấy muốn ra tiền tuyến một là lấy hình ảnh về cho tòa soạn, hai là cũng muốn góp công sức.
Sơn Chi nghĩ vậy.
Quá trình đăng ký đơn giản không rề rà chậm chạp. Lúc bước ra khỏi nơi cũng là đến lúc những người bận rộn bắt đầu làm việc.
Sơn Chi đưa tay che ánh nắng, bàn tay khe khẽ mở ra, ánh mặt trời xuyên qua khe hở, cô mỉm cười, mong rằng lần này đi mang lại công ích cho nước A.
Đội trưởng Lưu bảo rằng tổ chức y tế thế giới nói một tháng sau mới lên đường, bởi vì nước A còn loạn lạc nên không thể thu xếp căn cứ điểm an toàn, tạm thời đưa một nửa người qua đó rồi đợt sau sẽ đưa thêm người qua.
Song song đó, Tống Miên đứng trong phòng, sắc mặt lạnh tanh nghiêm nghị, ánh mắt nhìn thẳng đầy quyết đoán. Đưa lưng về phía anh là một người cỡ ba mươi lăm tuổi, bóng lưng thẳng tấp, là một bộ quân trang thẳng thớm. Sáng sớm Tống Miên đã đến quân khu, mục đích là xin phép cấp trên cho anh nhập cảnh ra nước ngoài.
"Chỉ đạo viên, em muốn đến nước A." Tống Miên nghiêm túc nói.
Vương Đình là cấp trên của Tống Miên, là người huấn luyện của quân khu này đồng thời là chỉ đạo viên của Anh, Vương Đình huấn luyện ra một quân nhân tài ba như Tống Miên là một tự hào to lớn, là sự hãnh diện lớn nhất trong đời.
Vương Đình cau mày, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Tống Miên, cậu có biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không?"
"Nếu sợ nguy hiểm, đã không làm quân nhân." hai tay anh áp chặt vào bên đùi, dáng đứng nghiêm trang.
Vương Đình chỉ có thể cứng họng.
"Cậu phải biết rõ là, cho dù cậu có xin được tôi thì bên lãnh đạo cũng không thể cho phép một tài năng của quân đội đi sang nước A làm việc nguy hiểm đâu. Rồi thầy Lương của cậu cũng chẳng dễ dàng cho cậu đi, đợt chiến tranh vừa rồi chúng ta đối mặt với lực lượng vũ trang nước khác, nhưng chiến tranh nước A là do tổ chức cực đoan, bọn khủng bố, bọn phản quốc thành lập, bọn chúng chẳng có m.á.u có tim, là kẻ điên cuồng sát bệnh hoạn bạo loạn. Không phải tôi sợ hãi, mà là lính của nước B không thể tham gia tác chiến ở nước khác, cho dù là nước lân cận như nước A."
Lòng n.g.ự.c anh có trái tim đang đập, cùng là quân nhân, nhưng hơn một phân nửa quân nhân nước A, trái tim họ đã ngừng, dòng m.á.u họ đã cạn, nhưng ý chí họ vẫn kiên cường. Cớ gì cùng mang số mệnh, cùng mang ý chí, cùng mang nhiệm vụ, anh lại thảnh thơi hưởng mọi niềm vui vẻ của độc lập, mà họ lại hưởng những tàn khốc của bọn bạo loạn mang lại?
Không, Tống Miên mang dòng m.á.u không khuất phục, từ khi bước chân vào cánh cổng quân đội, anh đã thề: không phải chỉ duy nhất đất nước ta yên bình, mà cả thế giới này đều phải hoà bình.
"Em đã suy nghĩ kỹ, đến đây nói với anh một tiếng, còn về thầy Lương em sẽ nói với thầy sau."
Vương Đình vỗ lên vai anh, thật hết cách.
"Lý tưởng của cậu, khát vọng của cậu, tôi không cấm nhưng Tống Miên à, nếu thắng lợi, đất nước sẽ mang cậu về, còn thất bại cậu vĩnh viễn không thể trở về nước, sang nước A đồng nghĩa với việc mang danh lính đánh thuê chứ không phải là người lính nước B, cậu sẽ không hối hận chứ?"
Tống Miên chẳng d.a.o động, kiên định với quyết định của mình, giữ vững lập trường đáng có. Anh nghiêm người, giơ tay lên trán chào kiểu quân đội.
"Không hối hận!"
Trong căn phòng chỉ còn mỗi Vương Đình, lặng lẽ thở dài.
Anh đi đến doanh trại cách quân khu của Vương Đình khá xa. Gặp Lương Quốc, đây là người thầy dạy anh thành một tay b.ắ.n s.ú.n.g tỉa đứng đầu quân đội.
Tống Miên đứng ở cửa, lên tiếng: "Báo cáo."
Lương Đình cười hoà nhã, bảo anh ngồi xuống, còn hỏi anh đến đây có việc gì.
"Thầy, em muốn tham gia đánh bọn tổ chức cực đoan."
Nụ cười trên khuôn mặt Lương Đình tắt ngúm, sau đó sắc mặt trì trệ nhìn Tống Miên trằn trọc không nói nổi.
"Tống Miên, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Vâng."
"Đã biết hậu quả chưa?"
"Rõ."
Cuối cùng Lương Quốc chỉ đánh một hơi dài, quân nhân tiềm năng như Tống Miên là báu vật của đất nước, niềm kêu hãnh của Tổ quốc, là bộ mặt tự hào của quân đội, và hơn hết là mặt mũi của người thầy này. Tay s.ú.n.g tỉa đứng đầu, đã g.i.ế.c hơn một nghìn tên địch trong chiến tranh vừa rồi, vừa lên chức Thiếu tá đã vội muốn sang nước A tham gia lực lượng tiền tuyến đánh phần tử khủng bố.
Lương Quốc nói: "Tống Miên, thầy không ngăn quyết định của em, chỉ mong em suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Bên lãnh đạo vừa báo có mười người muốn tham gia chiến đấu."
Ánh mắt Tống Miên mở to, cũng hơi kinh ngạc.
Anh thu hồi lại biểu cảm của mình, hờ hững nói: "Vậy em sẽ không gặp khó khăn về việc xin đi sang nước A rồi."
Lương Quốc lắc đầu: "Toàn bộ thông tin đến chiến sĩ tham gia đều sẽ được giữ bí mật, phần tử khủng bố không phải dạng tầm thường, bọn chúng như kẻ điên bệnh hoạn, nếu em đã suy nghĩ kỹ thì ngày mai năm giờ sáng tập trung ở sân bay cùng mười người lính kia sang nước A đi."
Trước khi anh đi, Lương Quốc chỉ ngậm ngùi nói: "Tống Miên, thầy muốn nhìn em vẹn toàn trở về."
"Em biết, thưa thầy."
Sáng mai Tống Miên lên đường với hành trang đơn giản, một balo màu xanh đậm chất quân đội, cha mẹ Tống biết quyết định của anh tuy không ngăn cản, nhưng cũng vừa nơm nớp lo sợ vừa lo lắng.
Phong cách làm việc anh luôn giữ vững, đã hạ quyết tâm sẽ không thể thay đổi ý định.
Ngày đó, anh lên đường, trời mưa trút xuống như gánh nặng của chính phủ nước A.
Một tháng trôi qua.
Chiều hôm nay, Sơn Chi nhận được thông tin là ngày mai sẽ lên đường sang nước A, cô lấy balo bự màu đen ra, địa hình ở nước B e rằng không thể mang vali được rồi, cặm cụi xếp đồ đơn sơ vào, những thứ cần mang đều mang theo. Trong người còn ít tiền, suy nghĩ một lát sẽ ra ngân hàng đổi tiền cho dễ thuận tiện thanh toán, một tháng qua cô làm phục vụ, tiền lương cũng đủ trang trải, phải có tiền để sang nước A giúp được cái gì thì giúp, mặc dù cô cũng túng thiếu đủ điều. Tiền nhà đã trả rồi, cũng may bà chủ tốt tính, thấy cô lên đường tham gia tình nguyện mấy tháng nên đã không lấy tiền mấy tháng đó.
Sơn Chi cảm kích không thôi, vé máy bay, ăn uống, chỗ ở đã có bên đội tình nguyện lo. Cô còn biết thêm là tổ chức y tế thành lập đội tình nguyện, và đoàn của cô cũng gia nhập vào, nên tổ chức y tế sẽ tiếp tế toàn bộ thuốc men công cụ y tế trong quá trình cứu trợ ở nước A.
Trên đời này còn tồn tại rất nhiều người tốt.
Máy bay lượn lờ trên bầu trời xanh cỡ hai tiếng, sắc mặt cô vẫn còn tươi tắn không mệt nhọc. Gương mặt đeo khẩu trang trắng, mái tóc được buộc gọn, vài cọng tóc mai rũ rượi hai bên má, vầng trán tinh xảo lộ ra da thịt nhẫn mịn, phía dưới là đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sao, chỉ cần cô cười sẽ lộ ra vầng trăng khuyết.
Hành lý rất đơn giản, trên vai một balo lớn và một giỏ xách đeo chéo bên người đựng điện thoại và một số đồ dùng.
Xuống máy bay là ngay lập tức có xe của đoàn tình nguyện đón, cả đoàn lập tức lên xe đến căn cứ đóng quân cứu người ở tỉnh Nany - một vùng chứa đựng bề dày lịch sử lâu đời và tín ngưỡng độc đáo.
Trên đường xốc nẩy gồ ghề, cả người bị rung lắc đến choáng váng, một vài người đồng hành bụm miệng nôn khan. Quang cảnh bên ngoài cũng khiến tim người ta nguôi lạnh, hình như bánh xe vừa cán qua một cái gì đó, cô ló đầu, nhận ra là cánh tay người, phần bắp tay đã nát bét chỉ còn ba ngón tay không lành lặn, m.á.u me đã khô bám trên mặt đất cằn cỗi, không khí quá kinh dị, quá tanh tưởi, khung cảnh rõ là mùa hè mà sao lòng cô cứ nặng trĩu như dông bão mùa mưa.
Xung quanh có nhà cửa, nhưng tan tành, một vài người lính bên ống tay áo in lá cờ nước, cô thấy có hai ba nước.
Họ cũng tham gia tác chiến sao?
Xa xa có người đang dọn thi thể, chiến tranh vừa mới tạm hoãn, bọn họ phải vội tuần tra, khuân người về, cứu được ai thì phải cố gắng cứu.
Chóp mũi Sơn Chi đau nhói, hốc mắt đỏ bừng. Cô thấy, một cặp trai gái khoảng mười tuổi đang bới trong thùng rác, tìm thức ăn bỏ đi, lại có cô bé chỉ mới khoảng bốn tuổi, đang đào bới thức ăn dưới lớp cát đá gần ngôi nhà bị sụp đổ, cây cối ngã ngửa, hoang tàn vô cùng, mặt đường gồ ghề cũng là do những trận b.o.m tạo nên.
Đến nơi, Sơn Chi thôi thổn thức.
Rồi sẽ ổn thôi, nước A.
Hít một hơi xuống xe, ở đây là một trạm y tế nhỏ, bên ngoài đầy lều trại, có màu xám có màu xanh.
Bên trái là trại quân đội của y tế, bên phải là lều lớn tiếp ứng khi bên trong trạm hết chỗ. Ở xa xa có những túp lều màu xanh, Sơn Chi biết đó là lều của quân đội.
Cô gái ngồi cạnh cô suốt chặng đường là Tô Tiểu Mai, một y tá của bệnh viện phía Đông, cô ấy niềm nở kéo tay Sơn Chi đi vào.
Trại quân đội bên trái đa số chứa số lượng công cụ thuốc men để ban ngày thuận tiện làm việc, còn những lều nhỏ màu xám xung quanh là tình nguyện viên tự mình dựng chỗ nghỉ ngơi.
Cô và Tô Tiểu Mai đứng xếp hàng đợi phát lều, Sơn Chi nhìn sang, rất nhiều người mặc áo ngoài màu đỏ, phía sau lưng có để dấu cộng biểu hiện là đội y tế. Bọn họ bận rộn chạy qua chạy lại, giữa bên trái và bên phải chạy không ngừng nghỉ.
Tô Tiểu Mai vỗ vai cô, Sơn Chi hoàn hồn, cong môi nhìn cô ấy. Tô Tiểu Mai vội nói: "Đội trưởng Lưu nói, chúng ta chỉ có ba mươi phút dựng lều và mặc hành trang thôi, lát nữa mình giúp cậu rồi cậu giúp mình cho nhanh nhé."
Sơn Chỉ gật đầu mạnh một cái.
Dáng vẻ điềm đạm khiến ai cũng thích, Tô Tiểu Mai không nhịn được giơ tay nhéo má cô mấy cái, còn buông lời chọc ghẹo khiến má Sơn Chi đỏ lên.
Đội trưởng Lưu đưa cho cô lều và áo màu đỏ. Áo này là dạng sát nách, không tay, đằng trước có hai sợi dây buộc lại với nhau, để dễ dàng nhận biết nên tổ chức y tế phát cho bọn họ áo này.
Sơn Chi và Tô Tiểu Mai chọn một nơi yên tĩnh, cô dựng lều cạnh cây nhỏ, cách cô ba mét có một cái lều màu xanh của quân đội, cô nhìn sang học hỏi cấu trúc rồi lật đật bắt chước dựng lều mình lên, Sơn Chi rất thông minh, nhìn bề ngoài thôi cô cũng biết cách làm rồi, chỗ của Tô Tiểu Mai có nhiều đá nhọn, nên phải dịch sang một khoảng cách cô hai mét.
Đến nơi mới phát hiện, đây là tòa soạn của thành phố, hỏi ra mới biết cũng có chục người tình nguyện đến tham gia. Những người là bác sĩ y tá, họ là những người bình thường nhưng trong họ lại mang khát vọng, ý chí và lòng can đảm mãnh liệt, họ không thể nhắm mắt làm ngơ những nạn nhân đã c.h.ế.t kia, để bọn khủng bố thảnh thơi tàn sát, họ muốn giúp nước A thoát khỏi cảnh tượng khốc liệt đó.
Người đảm nhận cho hoạt động tham gia tình nguyện là Lưu Trình, một nhân viên công tác của tòa soạn báo chí. Chắc hẳn, anh ấy muốn ra tiền tuyến một là lấy hình ảnh về cho tòa soạn, hai là cũng muốn góp công sức.
Sơn Chi nghĩ vậy.
Quá trình đăng ký đơn giản không rề rà chậm chạp. Lúc bước ra khỏi nơi cũng là đến lúc những người bận rộn bắt đầu làm việc.
Sơn Chi đưa tay che ánh nắng, bàn tay khe khẽ mở ra, ánh mặt trời xuyên qua khe hở, cô mỉm cười, mong rằng lần này đi mang lại công ích cho nước A.
Đội trưởng Lưu bảo rằng tổ chức y tế thế giới nói một tháng sau mới lên đường, bởi vì nước A còn loạn lạc nên không thể thu xếp căn cứ điểm an toàn, tạm thời đưa một nửa người qua đó rồi đợt sau sẽ đưa thêm người qua.
Song song đó, Tống Miên đứng trong phòng, sắc mặt lạnh tanh nghiêm nghị, ánh mắt nhìn thẳng đầy quyết đoán. Đưa lưng về phía anh là một người cỡ ba mươi lăm tuổi, bóng lưng thẳng tấp, là một bộ quân trang thẳng thớm. Sáng sớm Tống Miên đã đến quân khu, mục đích là xin phép cấp trên cho anh nhập cảnh ra nước ngoài.
"Chỉ đạo viên, em muốn đến nước A." Tống Miên nghiêm túc nói.
Vương Đình là cấp trên của Tống Miên, là người huấn luyện của quân khu này đồng thời là chỉ đạo viên của Anh, Vương Đình huấn luyện ra một quân nhân tài ba như Tống Miên là một tự hào to lớn, là sự hãnh diện lớn nhất trong đời.
Vương Đình cau mày, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Tống Miên, cậu có biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không?"
"Nếu sợ nguy hiểm, đã không làm quân nhân." hai tay anh áp chặt vào bên đùi, dáng đứng nghiêm trang.
Vương Đình chỉ có thể cứng họng.
"Cậu phải biết rõ là, cho dù cậu có xin được tôi thì bên lãnh đạo cũng không thể cho phép một tài năng của quân đội đi sang nước A làm việc nguy hiểm đâu. Rồi thầy Lương của cậu cũng chẳng dễ dàng cho cậu đi, đợt chiến tranh vừa rồi chúng ta đối mặt với lực lượng vũ trang nước khác, nhưng chiến tranh nước A là do tổ chức cực đoan, bọn khủng bố, bọn phản quốc thành lập, bọn chúng chẳng có m.á.u có tim, là kẻ điên cuồng sát bệnh hoạn bạo loạn. Không phải tôi sợ hãi, mà là lính của nước B không thể tham gia tác chiến ở nước khác, cho dù là nước lân cận như nước A."
Lòng n.g.ự.c anh có trái tim đang đập, cùng là quân nhân, nhưng hơn một phân nửa quân nhân nước A, trái tim họ đã ngừng, dòng m.á.u họ đã cạn, nhưng ý chí họ vẫn kiên cường. Cớ gì cùng mang số mệnh, cùng mang ý chí, cùng mang nhiệm vụ, anh lại thảnh thơi hưởng mọi niềm vui vẻ của độc lập, mà họ lại hưởng những tàn khốc của bọn bạo loạn mang lại?
Không, Tống Miên mang dòng m.á.u không khuất phục, từ khi bước chân vào cánh cổng quân đội, anh đã thề: không phải chỉ duy nhất đất nước ta yên bình, mà cả thế giới này đều phải hoà bình.
"Em đã suy nghĩ kỹ, đến đây nói với anh một tiếng, còn về thầy Lương em sẽ nói với thầy sau."
Vương Đình vỗ lên vai anh, thật hết cách.
"Lý tưởng của cậu, khát vọng của cậu, tôi không cấm nhưng Tống Miên à, nếu thắng lợi, đất nước sẽ mang cậu về, còn thất bại cậu vĩnh viễn không thể trở về nước, sang nước A đồng nghĩa với việc mang danh lính đánh thuê chứ không phải là người lính nước B, cậu sẽ không hối hận chứ?"
Tống Miên chẳng d.a.o động, kiên định với quyết định của mình, giữ vững lập trường đáng có. Anh nghiêm người, giơ tay lên trán chào kiểu quân đội.
"Không hối hận!"
Trong căn phòng chỉ còn mỗi Vương Đình, lặng lẽ thở dài.
Anh đi đến doanh trại cách quân khu của Vương Đình khá xa. Gặp Lương Quốc, đây là người thầy dạy anh thành một tay b.ắ.n s.ú.n.g tỉa đứng đầu quân đội.
Tống Miên đứng ở cửa, lên tiếng: "Báo cáo."
Lương Đình cười hoà nhã, bảo anh ngồi xuống, còn hỏi anh đến đây có việc gì.
"Thầy, em muốn tham gia đánh bọn tổ chức cực đoan."
Nụ cười trên khuôn mặt Lương Đình tắt ngúm, sau đó sắc mặt trì trệ nhìn Tống Miên trằn trọc không nói nổi.
"Tống Miên, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Vâng."
"Đã biết hậu quả chưa?"
"Rõ."
Cuối cùng Lương Quốc chỉ đánh một hơi dài, quân nhân tiềm năng như Tống Miên là báu vật của đất nước, niềm kêu hãnh của Tổ quốc, là bộ mặt tự hào của quân đội, và hơn hết là mặt mũi của người thầy này. Tay s.ú.n.g tỉa đứng đầu, đã g.i.ế.c hơn một nghìn tên địch trong chiến tranh vừa rồi, vừa lên chức Thiếu tá đã vội muốn sang nước A tham gia lực lượng tiền tuyến đánh phần tử khủng bố.
Lương Quốc nói: "Tống Miên, thầy không ngăn quyết định của em, chỉ mong em suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Bên lãnh đạo vừa báo có mười người muốn tham gia chiến đấu."
Ánh mắt Tống Miên mở to, cũng hơi kinh ngạc.
Anh thu hồi lại biểu cảm của mình, hờ hững nói: "Vậy em sẽ không gặp khó khăn về việc xin đi sang nước A rồi."
Lương Quốc lắc đầu: "Toàn bộ thông tin đến chiến sĩ tham gia đều sẽ được giữ bí mật, phần tử khủng bố không phải dạng tầm thường, bọn chúng như kẻ điên bệnh hoạn, nếu em đã suy nghĩ kỹ thì ngày mai năm giờ sáng tập trung ở sân bay cùng mười người lính kia sang nước A đi."
Trước khi anh đi, Lương Quốc chỉ ngậm ngùi nói: "Tống Miên, thầy muốn nhìn em vẹn toàn trở về."
"Em biết, thưa thầy."
Sáng mai Tống Miên lên đường với hành trang đơn giản, một balo màu xanh đậm chất quân đội, cha mẹ Tống biết quyết định của anh tuy không ngăn cản, nhưng cũng vừa nơm nớp lo sợ vừa lo lắng.
Phong cách làm việc anh luôn giữ vững, đã hạ quyết tâm sẽ không thể thay đổi ý định.
Ngày đó, anh lên đường, trời mưa trút xuống như gánh nặng của chính phủ nước A.
Một tháng trôi qua.
Chiều hôm nay, Sơn Chi nhận được thông tin là ngày mai sẽ lên đường sang nước A, cô lấy balo bự màu đen ra, địa hình ở nước B e rằng không thể mang vali được rồi, cặm cụi xếp đồ đơn sơ vào, những thứ cần mang đều mang theo. Trong người còn ít tiền, suy nghĩ một lát sẽ ra ngân hàng đổi tiền cho dễ thuận tiện thanh toán, một tháng qua cô làm phục vụ, tiền lương cũng đủ trang trải, phải có tiền để sang nước A giúp được cái gì thì giúp, mặc dù cô cũng túng thiếu đủ điều. Tiền nhà đã trả rồi, cũng may bà chủ tốt tính, thấy cô lên đường tham gia tình nguyện mấy tháng nên đã không lấy tiền mấy tháng đó.
Sơn Chi cảm kích không thôi, vé máy bay, ăn uống, chỗ ở đã có bên đội tình nguyện lo. Cô còn biết thêm là tổ chức y tế thành lập đội tình nguyện, và đoàn của cô cũng gia nhập vào, nên tổ chức y tế sẽ tiếp tế toàn bộ thuốc men công cụ y tế trong quá trình cứu trợ ở nước A.
Trên đời này còn tồn tại rất nhiều người tốt.
Máy bay lượn lờ trên bầu trời xanh cỡ hai tiếng, sắc mặt cô vẫn còn tươi tắn không mệt nhọc. Gương mặt đeo khẩu trang trắng, mái tóc được buộc gọn, vài cọng tóc mai rũ rượi hai bên má, vầng trán tinh xảo lộ ra da thịt nhẫn mịn, phía dưới là đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sao, chỉ cần cô cười sẽ lộ ra vầng trăng khuyết.
Hành lý rất đơn giản, trên vai một balo lớn và một giỏ xách đeo chéo bên người đựng điện thoại và một số đồ dùng.
Xuống máy bay là ngay lập tức có xe của đoàn tình nguyện đón, cả đoàn lập tức lên xe đến căn cứ đóng quân cứu người ở tỉnh Nany - một vùng chứa đựng bề dày lịch sử lâu đời và tín ngưỡng độc đáo.
Trên đường xốc nẩy gồ ghề, cả người bị rung lắc đến choáng váng, một vài người đồng hành bụm miệng nôn khan. Quang cảnh bên ngoài cũng khiến tim người ta nguôi lạnh, hình như bánh xe vừa cán qua một cái gì đó, cô ló đầu, nhận ra là cánh tay người, phần bắp tay đã nát bét chỉ còn ba ngón tay không lành lặn, m.á.u me đã khô bám trên mặt đất cằn cỗi, không khí quá kinh dị, quá tanh tưởi, khung cảnh rõ là mùa hè mà sao lòng cô cứ nặng trĩu như dông bão mùa mưa.
Xung quanh có nhà cửa, nhưng tan tành, một vài người lính bên ống tay áo in lá cờ nước, cô thấy có hai ba nước.
Họ cũng tham gia tác chiến sao?
Xa xa có người đang dọn thi thể, chiến tranh vừa mới tạm hoãn, bọn họ phải vội tuần tra, khuân người về, cứu được ai thì phải cố gắng cứu.
Chóp mũi Sơn Chi đau nhói, hốc mắt đỏ bừng. Cô thấy, một cặp trai gái khoảng mười tuổi đang bới trong thùng rác, tìm thức ăn bỏ đi, lại có cô bé chỉ mới khoảng bốn tuổi, đang đào bới thức ăn dưới lớp cát đá gần ngôi nhà bị sụp đổ, cây cối ngã ngửa, hoang tàn vô cùng, mặt đường gồ ghề cũng là do những trận b.o.m tạo nên.
Đến nơi, Sơn Chi thôi thổn thức.
Rồi sẽ ổn thôi, nước A.
Hít một hơi xuống xe, ở đây là một trạm y tế nhỏ, bên ngoài đầy lều trại, có màu xám có màu xanh.
Bên trái là trại quân đội của y tế, bên phải là lều lớn tiếp ứng khi bên trong trạm hết chỗ. Ở xa xa có những túp lều màu xanh, Sơn Chi biết đó là lều của quân đội.
Cô gái ngồi cạnh cô suốt chặng đường là Tô Tiểu Mai, một y tá của bệnh viện phía Đông, cô ấy niềm nở kéo tay Sơn Chi đi vào.
Trại quân đội bên trái đa số chứa số lượng công cụ thuốc men để ban ngày thuận tiện làm việc, còn những lều nhỏ màu xám xung quanh là tình nguyện viên tự mình dựng chỗ nghỉ ngơi.
Cô và Tô Tiểu Mai đứng xếp hàng đợi phát lều, Sơn Chi nhìn sang, rất nhiều người mặc áo ngoài màu đỏ, phía sau lưng có để dấu cộng biểu hiện là đội y tế. Bọn họ bận rộn chạy qua chạy lại, giữa bên trái và bên phải chạy không ngừng nghỉ.
Tô Tiểu Mai vỗ vai cô, Sơn Chi hoàn hồn, cong môi nhìn cô ấy. Tô Tiểu Mai vội nói: "Đội trưởng Lưu nói, chúng ta chỉ có ba mươi phút dựng lều và mặc hành trang thôi, lát nữa mình giúp cậu rồi cậu giúp mình cho nhanh nhé."
Sơn Chỉ gật đầu mạnh một cái.
Dáng vẻ điềm đạm khiến ai cũng thích, Tô Tiểu Mai không nhịn được giơ tay nhéo má cô mấy cái, còn buông lời chọc ghẹo khiến má Sơn Chi đỏ lên.
Đội trưởng Lưu đưa cho cô lều và áo màu đỏ. Áo này là dạng sát nách, không tay, đằng trước có hai sợi dây buộc lại với nhau, để dễ dàng nhận biết nên tổ chức y tế phát cho bọn họ áo này.
Sơn Chi và Tô Tiểu Mai chọn một nơi yên tĩnh, cô dựng lều cạnh cây nhỏ, cách cô ba mét có một cái lều màu xanh của quân đội, cô nhìn sang học hỏi cấu trúc rồi lật đật bắt chước dựng lều mình lên, Sơn Chi rất thông minh, nhìn bề ngoài thôi cô cũng biết cách làm rồi, chỗ của Tô Tiểu Mai có nhiều đá nhọn, nên phải dịch sang một khoảng cách cô hai mét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro