Chương 21
2024-11-11 07:27:57
Sơn Chi nhìn hoàng hôn mỉm cười, nhưng nước mắt lại ồ ạt tuôn rơi. Quanh quẩn khắp nơi chỉ toàn là tiếng khóc tức tưởi dày xé. Cô gái suy sụp ngồi thụp xuống đất. Mặc cho đầu gối đau nhức, mặc cho vết thương ở bên bắp tay dày vò, đập mạnh từng nắm đ.ấ.m xuống nền đất cứng cỏi sắc thép.
Cô gào khóc, tim đau thương không ngừng hỏi: "Tống Miên, anh đã hứa sẽ đối xử tốt với em."
"Tại sao..."
"Vì sao chứ...."
Cô ngửa đầu, nước mắt tuôn hai hàng, há miệng khóc lớn.
Mười phút trôi qua, Sơn Chi yếu xìu chao đảo đứng dậy. Không có Silas đón, chẳng có ai, cô biết bản thân mình bị bỏ quên rồi.
Điều này không quan trọng nữa, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì.
Cả người trở nên vô hồn, nhấc từng bước chân nặng nề đi về phía trước, đôi giày đã cạn cùng sức lực, dây cố định cũng bung ra, Sơn Chi vẫy chân, không màn đến đôi giày nằm ngổn ngang bên bên chân, trực tiếp đi chân không.
Vết m.á.u còn lưu lại trên mũi chân, cho thấy Sơn Chi đã làm hết sức mình như thế nào để cứu những người kia. Bàn chân chi chít vết trầy xước, đạp lên từng hòn đá, bần thần rời đi.
Ánh chiều tà còn đó, nhưng ánh chiều tà của Sơn Chi tan biến rồi.
Silas phải đi tuần tra, quên mất việc phải chở Sơn Chi về. Đến khi hoàng hôn chợp tắt, trong lúc mọi người đang ăn lương khô, Tô Tiểu Mai vội vàng chạy sang, sắc mặt nhợt nhạt khẩn trương, kéo Silas qua hỏi: "Sơn Chi đâu, đồng chí mang Sơn Chi về rồi cậu ấy đâu? Tôi tìm cả buổi vẫn không thấy người."
Silas ngẩn người, lòng kêu bộp chộp, vẻ mặt hoảng loạn, nhớ đến Chad, bất chấp mọi người đang ăn, cậu hét lớn: "Chad, anh có mang cô ấy về không?"
Chad bị hỏi đến hoá đá: "Không, tôi phải dẫn đội chở người bị thương về căn cứ." anh ấy gãi đầu, áy náy: "Tôi tưởng cô ấy sẽ về cùng mọi người."
Một binh sĩ trong số người có mặt ngay tại đó khẽ lên tiếng: "Ban chiều tôi thấy một nữ bác sĩ, không biết có phải là người đồng chí tìm hay không, mà cô ấy đứng khóc thương tâm lắm, tôi khuyên cô ấy cỡ nào cũng không chịu về cùng, cô ấy còn nói là đang đợi người đến đón."
Tô Tiểu Mai tức đến oà khóc, giậm chân tức giận, không ngừng trách cứ: "Các người đẩy qua đẩy lại, rốt cuộc là Sơn Chi của tôi ở đâu, đường núi rừng ở đây đáng sợ thế nào mà lại không có ai quan tâm cậu ấy, các người có trách nhiệm hay không chứ!"
Sắc mặt mọi người bàng hoàng, bỗng dưng một hình dáng cao to gấp gáp chạy ra ngoài, đám người Leonard cũng tức tốc đứng dậy.
Gương mặt Tống Miên trở nên căng thẳng, bất an đều biểu lộ ra ngoài.
Đẩy những nhánh cây to che chắn xe ra, những chiếc xe vừa mới hùng hổ rầm rú mấy tiếng lại tắt ngúm đi.
Hình ảnh đơn độc của Sơn Chi hiện ra trước mắt, tim Tống Miên như bị ai bóp chặt đến khó thở, đôi môi anh khô khốc, hơi thở cũng nặng nề.
Cả người Sơn Chi nhếch nhác, chiếc hộp to đùng trên lưng ban chiều được cô nắm trên tay, hai tay là hai chiếc hộp, thậm chí còn che hơn phân nửa người cô. Sơn Chi thất thần đi ngang qua mọi người, có ánh mắt áy náy, có ánh mắt tò mò nhưng cô không còn sức để tâm, bước chân không ngừng nghỉ lướt qua.
Không vững vàng mà chao đảo suy sụp.
Hoàng hôn đã soi sáng con đường theo bước chân của Sơn Chi, cho đến khi nó dập tắt, con đường rơi vào mảnh lờ mờ tối tăm, chẳng có ai đến. Cô cảm thấy cả người đều lạnh buốt đến nhức nhối.
Hốc mắt sưng đỏ, mái tóc rũ rượi, chân trần đạp lên từng nhánh cây, mặt đất khô cằn đau nhức. Tống Miên hối hận muốn b.ắ.n c.h.ế.t mình ngay lập tức. Đáng lý ra, lúc đó không nên bỏ cô ở lại, đáng lý ra nên hỏi cô một chút, nói chuyện với cô một chút, sẽ không để cô đi bộ cả đoạn đường như thế.
Tô Tiểu Mai khóc ầm lên, nhào qua lật người cô, vừa khóc vừa hỏi: "Cậu bị sao vậy, có chỗ nào bị thương không, sao lại không mang giày, chân bị cứa đến mức nào rồi." cô nàng xoay người Sơn Chi lại, bỗng dưng kinh ngạc hô lớn: "Sơn Chi, lưng cậu bị thương rồi, m.á.u nhiều lắm, lưng áo khô lại, gỡ ra rất đau đó."
Giọng Sơn Chi thều thào, sắc mặt cất không còn giọt m.á.u như sắp ngất đi: "Không sao."
Silas đi từng bước lại, vẻ mặt cậu tội lỗi áy náy, nhỏ giọng nói: " Sun, tôi xin lỗi, là tôi làm việc không chu toàn."
Chad cũng cất tiếng chân thành hối lỗi: "Xin lỗi, thật xin lỗi."
Cô không nhìn bọn họ, cũng chẳng dành một cái liếc mắt về hướng nào đó, âm thanh hờ hững khàn khàn: "Tôi không trách hai người, là tôi muốn đi bộ về thôi."
Dứt lời, không nán lại mà rời đi.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn Tống Miên lấy một lần.
Ngọn đuốc hắt sáng lên khuôn mặt lấm lem. Tống Miên buông xe, chạy đến kéo tay Sơn Chi, âm điệu khàn khàn vừa hối hận vừa gian nan giải thích: "Sơn Chi, tôi không biết là không có ai đưa em về."
Lời nói khẽ của anh không ngừng vang bên tai Sơn Chi. Cô khịt mũi, ánh mắt to tròn long lanh giờ đây chỉ toàn là nỗi mất mát đau thương, giọng điệu cô xa cách mà thốt ra: "Tôi hiểu mà, anh là người mang Rosy đến, theo lý mà nói thì nên bảo vệ cô ấy chu toàn. Còn chuyện của tôi, cũng đâu liên quan gì."
"Cho nên, anh không cần mang phần áy náy này với tôi đâu."
"Bởi vì... anh đang làm đúng mà."
Giằng co, đem cổ tay thoát khỏi lòng bàn tay to của Tống Miên. Sơn Chi không chút do dự nào mà rời khỏi, Tô Tiểu Mai lập tức theo sau.
Người đi rồi, nhưng đôi mắt Tống Miên vẫn không dứt ra được.
Silas chần chừ lên tiếng: "Đội trưởng, là em mang chị ấy tới, anh muốn phạt thì phạt em, đừng trách chị ấy."
Tống Miên mải miết nhìn theo bóng lưng đầy m.á.u của cô, không trách mắng chỉ hỏi: "Cô ấy đến đây được bao ngày rồi?"
"Tính luôn hôm nay là hai ngày."
"Được" Anh vỗ vai cậu: "Không trách cậu, cô ấy là người xung phong ra tiền tuyến, cô ấy nên có mặt ở đây, là do tôi không mang cô ấy theo, là lỗi của tôi."
Trong lều.
Tần Bối Bối và Tô Tiểu Mai vô cùng lo lắng.
Tần Bối Bối đang xem xét vết thương trên lưng cho cô, sắc mặt không thể khó coi hơn: "Máu khô lại, lưng áo dính sát lắm, như thế này gỡ ra đúng là cực hình."
Sơn Chi cắn răng, đau đớn ập tới.
Tô Tiểu Mai bấn loạn tay chân: "Làm sao đây, hay em đi nấu nước nóng?"
Tần Bối Bối: "Được, nhớ là mang theo thuốc sát trùng và dụng cụ vào phòng tắm, sợ là nhiễm trùng."
Tô Tiểu Mai tức tối chạy ra, bên ngoài có bóng dáng cao to, cô ấy chợt khựng chân, gương mặt không thiện chí, cất giọng lạnh lùng: "Đồng chí Song, đứng ở đây có việc gì không?"
Tống Miên không quan tâm lời nói hiềm khích, chỉ nói: "Cô ở lại, tôi đi đun nước."
Anh đã nghe rõ từng câu bên trong.
Tô Tiểu Mai khoanh tay trước ngực: "Không nhọc lòng Đồng chí đây, anh vẫn là nên đi săn sóc cái cô công chúa Rosy gì đó đi, nơi này không cần người giả nhân giả nghĩa." lời nói hờ hững mỉa mai.
Điều tối kỵ nhất của cô ấy chính là loại đàn ông làm cho người ta bị tổn thương xong rồi trưng cái vẻ mặt hối hận đó ra, làm vậy cho ai xem chứ, đồ tồi.
Dứt lời, liếc anh một cái rồi rời đi. Hai tay Tống Miên từ căng thẳng nắm chặt đến vô vọng buông thõng. Đôi mắt sầu muộn nhìn vào lều, tâm tình rối loạn như tơ nhện.
Chỗ tắm được dựng lên bằng những tấm bạt to bao bọc xung quanh, Tô Tiểu Mai bê khay công cụ vào rồi ra ngoài trông chừng, Tần Bối Bối đỡ Sơn Chi ngồi xuống.
Dòng nước ấm lăn dài trên da, cô không thấy ấm áp nào, chỉ cảm thấy trên lưng chi chít rát đau như muốn mạng. Tần Bối Bối cầm lưng áo kéo nhè nhẹ, căng thẳng lo lắng: "Sẽ rất đau đấy, em đừng cố chịu đựng, đau thì hét lên đi."
Mồ hôi lạnh túa ra, môi tái mét, cô cười gượng nói: "Không đau, chị cứ tiếp tục."
Rõ ràng là đau muốn đứt hơi, con bé ngốc này lại bảo không có việc gì.
Sơn Chi bị đất đá đập vào lưng, tấm lưng trần be bét máu, dập thịt, chỗ đỏ chỗ bầm chỗ rách da. Nhìn thôi mà Tần Bối Bối cũng phải sót thay.
Bên ngoài, tiếng kêu đau khe khẽ lọt vào tai Tống Miên, anh đứng ngược chiều với Tô Tiểu Mai.
Ở tim có cái gì đang xoáy vào, đau không thể thở nổi.
Day dứt không ngừng cắn xé anh ra từng mảnh.
Sơn Chi đau một, anh sẽ đau gấp mười lần.
Ở bên ngoài canh gác cho đến khi họ rời đi, Tống Miên đi vào chỗ tắm, nâng tay đem chậu nước ấm ra ngoài đổ đi, rồi lại rửa sạch sẽ mang đến trước cửa lều đặt ở đó.
Một suy nghĩ thoáng qua, Tống Miên lại đi về lều của mình, khi đi ra, trên tay lại có thêm 2 món đồ. Rosy ngồi chực chờ, thấy Tống Miên hai mắt liền sáng như đèn pha, muốn ôm cánh tay anh lại bị anh tránh né nạt nộ: "Tránh ra, đừng phiền tôi!"
Rosy giậm chân, tức tối lên giọng: "Nhưng anh mang em đến đây, phải ở bên cạnh em chứ!" khi cô ta biết đến sự hiện diện của Sơn Chi, tức đến mức bốc hoả, khó khăn lắm mới có thể tiếp cận Tống Miên, vậy mà Sơn Chi lại xuất hiện, cô ta mang thù trong lòng.
Tống Miên gằn giọng, không khách khí nói: "Vậy ngay bây giờ tôi mang cô về là không có việc gì nữa đúng không?... Đừng ở đây làm trò trước mặt tôi. Nếu cô còn ngán chân, tôi không kiêng kỵ đường xa mà mang cô về ngay trong đêm đâu."
Quay người rời đi còn không quên bổ sung một câu: "Người phụ nữ phiền phức."
Tống Miên biết rõ, cô sẽ không nhận đồ của mình liền nhét chăn và gối cho Silas, còn bảo cậu nói dối.
Đứng trước khuôn mặt căm phẫn dữ tợn của Tô Tiểu Mai, binh sĩ Silas cũng phải bủn rủn. Cô nàng khoanh tay, ánh mắt sắc lẹm truy cứu: "Nói thật đi, của ai?"
Silas cảm thấy cặp chân mình không trụ được rồi, cùng là con gái xinh đẹp, tại sao Sun Sun điềm đạm đáng yêu bao nhiêu thì bà cô này lại đáng sợ bấy nhiêu thế.
Cậu trả lời trong run sợ: "Của, của tôi."
Đội trưởng à, sau này anh muốn chuyển đồ thì tự đến mà chuyển, cái phúc phần này em không dám nhận, em gánh không nổi đâu.
Cô gào khóc, tim đau thương không ngừng hỏi: "Tống Miên, anh đã hứa sẽ đối xử tốt với em."
"Tại sao..."
"Vì sao chứ...."
Cô ngửa đầu, nước mắt tuôn hai hàng, há miệng khóc lớn.
Mười phút trôi qua, Sơn Chi yếu xìu chao đảo đứng dậy. Không có Silas đón, chẳng có ai, cô biết bản thân mình bị bỏ quên rồi.
Điều này không quan trọng nữa, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì.
Cả người trở nên vô hồn, nhấc từng bước chân nặng nề đi về phía trước, đôi giày đã cạn cùng sức lực, dây cố định cũng bung ra, Sơn Chi vẫy chân, không màn đến đôi giày nằm ngổn ngang bên bên chân, trực tiếp đi chân không.
Vết m.á.u còn lưu lại trên mũi chân, cho thấy Sơn Chi đã làm hết sức mình như thế nào để cứu những người kia. Bàn chân chi chít vết trầy xước, đạp lên từng hòn đá, bần thần rời đi.
Ánh chiều tà còn đó, nhưng ánh chiều tà của Sơn Chi tan biến rồi.
Silas phải đi tuần tra, quên mất việc phải chở Sơn Chi về. Đến khi hoàng hôn chợp tắt, trong lúc mọi người đang ăn lương khô, Tô Tiểu Mai vội vàng chạy sang, sắc mặt nhợt nhạt khẩn trương, kéo Silas qua hỏi: "Sơn Chi đâu, đồng chí mang Sơn Chi về rồi cậu ấy đâu? Tôi tìm cả buổi vẫn không thấy người."
Silas ngẩn người, lòng kêu bộp chộp, vẻ mặt hoảng loạn, nhớ đến Chad, bất chấp mọi người đang ăn, cậu hét lớn: "Chad, anh có mang cô ấy về không?"
Chad bị hỏi đến hoá đá: "Không, tôi phải dẫn đội chở người bị thương về căn cứ." anh ấy gãi đầu, áy náy: "Tôi tưởng cô ấy sẽ về cùng mọi người."
Một binh sĩ trong số người có mặt ngay tại đó khẽ lên tiếng: "Ban chiều tôi thấy một nữ bác sĩ, không biết có phải là người đồng chí tìm hay không, mà cô ấy đứng khóc thương tâm lắm, tôi khuyên cô ấy cỡ nào cũng không chịu về cùng, cô ấy còn nói là đang đợi người đến đón."
Tô Tiểu Mai tức đến oà khóc, giậm chân tức giận, không ngừng trách cứ: "Các người đẩy qua đẩy lại, rốt cuộc là Sơn Chi của tôi ở đâu, đường núi rừng ở đây đáng sợ thế nào mà lại không có ai quan tâm cậu ấy, các người có trách nhiệm hay không chứ!"
Sắc mặt mọi người bàng hoàng, bỗng dưng một hình dáng cao to gấp gáp chạy ra ngoài, đám người Leonard cũng tức tốc đứng dậy.
Gương mặt Tống Miên trở nên căng thẳng, bất an đều biểu lộ ra ngoài.
Đẩy những nhánh cây to che chắn xe ra, những chiếc xe vừa mới hùng hổ rầm rú mấy tiếng lại tắt ngúm đi.
Hình ảnh đơn độc của Sơn Chi hiện ra trước mắt, tim Tống Miên như bị ai bóp chặt đến khó thở, đôi môi anh khô khốc, hơi thở cũng nặng nề.
Cả người Sơn Chi nhếch nhác, chiếc hộp to đùng trên lưng ban chiều được cô nắm trên tay, hai tay là hai chiếc hộp, thậm chí còn che hơn phân nửa người cô. Sơn Chi thất thần đi ngang qua mọi người, có ánh mắt áy náy, có ánh mắt tò mò nhưng cô không còn sức để tâm, bước chân không ngừng nghỉ lướt qua.
Không vững vàng mà chao đảo suy sụp.
Hoàng hôn đã soi sáng con đường theo bước chân của Sơn Chi, cho đến khi nó dập tắt, con đường rơi vào mảnh lờ mờ tối tăm, chẳng có ai đến. Cô cảm thấy cả người đều lạnh buốt đến nhức nhối.
Hốc mắt sưng đỏ, mái tóc rũ rượi, chân trần đạp lên từng nhánh cây, mặt đất khô cằn đau nhức. Tống Miên hối hận muốn b.ắ.n c.h.ế.t mình ngay lập tức. Đáng lý ra, lúc đó không nên bỏ cô ở lại, đáng lý ra nên hỏi cô một chút, nói chuyện với cô một chút, sẽ không để cô đi bộ cả đoạn đường như thế.
Tô Tiểu Mai khóc ầm lên, nhào qua lật người cô, vừa khóc vừa hỏi: "Cậu bị sao vậy, có chỗ nào bị thương không, sao lại không mang giày, chân bị cứa đến mức nào rồi." cô nàng xoay người Sơn Chi lại, bỗng dưng kinh ngạc hô lớn: "Sơn Chi, lưng cậu bị thương rồi, m.á.u nhiều lắm, lưng áo khô lại, gỡ ra rất đau đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Sơn Chi thều thào, sắc mặt cất không còn giọt m.á.u như sắp ngất đi: "Không sao."
Silas đi từng bước lại, vẻ mặt cậu tội lỗi áy náy, nhỏ giọng nói: " Sun, tôi xin lỗi, là tôi làm việc không chu toàn."
Chad cũng cất tiếng chân thành hối lỗi: "Xin lỗi, thật xin lỗi."
Cô không nhìn bọn họ, cũng chẳng dành một cái liếc mắt về hướng nào đó, âm thanh hờ hững khàn khàn: "Tôi không trách hai người, là tôi muốn đi bộ về thôi."
Dứt lời, không nán lại mà rời đi.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn Tống Miên lấy một lần.
Ngọn đuốc hắt sáng lên khuôn mặt lấm lem. Tống Miên buông xe, chạy đến kéo tay Sơn Chi, âm điệu khàn khàn vừa hối hận vừa gian nan giải thích: "Sơn Chi, tôi không biết là không có ai đưa em về."
Lời nói khẽ của anh không ngừng vang bên tai Sơn Chi. Cô khịt mũi, ánh mắt to tròn long lanh giờ đây chỉ toàn là nỗi mất mát đau thương, giọng điệu cô xa cách mà thốt ra: "Tôi hiểu mà, anh là người mang Rosy đến, theo lý mà nói thì nên bảo vệ cô ấy chu toàn. Còn chuyện của tôi, cũng đâu liên quan gì."
"Cho nên, anh không cần mang phần áy náy này với tôi đâu."
"Bởi vì... anh đang làm đúng mà."
Giằng co, đem cổ tay thoát khỏi lòng bàn tay to của Tống Miên. Sơn Chi không chút do dự nào mà rời khỏi, Tô Tiểu Mai lập tức theo sau.
Người đi rồi, nhưng đôi mắt Tống Miên vẫn không dứt ra được.
Silas chần chừ lên tiếng: "Đội trưởng, là em mang chị ấy tới, anh muốn phạt thì phạt em, đừng trách chị ấy."
Tống Miên mải miết nhìn theo bóng lưng đầy m.á.u của cô, không trách mắng chỉ hỏi: "Cô ấy đến đây được bao ngày rồi?"
"Tính luôn hôm nay là hai ngày."
"Được" Anh vỗ vai cậu: "Không trách cậu, cô ấy là người xung phong ra tiền tuyến, cô ấy nên có mặt ở đây, là do tôi không mang cô ấy theo, là lỗi của tôi."
Trong lều.
Tần Bối Bối và Tô Tiểu Mai vô cùng lo lắng.
Tần Bối Bối đang xem xét vết thương trên lưng cho cô, sắc mặt không thể khó coi hơn: "Máu khô lại, lưng áo dính sát lắm, như thế này gỡ ra đúng là cực hình."
Sơn Chi cắn răng, đau đớn ập tới.
Tô Tiểu Mai bấn loạn tay chân: "Làm sao đây, hay em đi nấu nước nóng?"
Tần Bối Bối: "Được, nhớ là mang theo thuốc sát trùng và dụng cụ vào phòng tắm, sợ là nhiễm trùng."
Tô Tiểu Mai tức tối chạy ra, bên ngoài có bóng dáng cao to, cô ấy chợt khựng chân, gương mặt không thiện chí, cất giọng lạnh lùng: "Đồng chí Song, đứng ở đây có việc gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Miên không quan tâm lời nói hiềm khích, chỉ nói: "Cô ở lại, tôi đi đun nước."
Anh đã nghe rõ từng câu bên trong.
Tô Tiểu Mai khoanh tay trước ngực: "Không nhọc lòng Đồng chí đây, anh vẫn là nên đi săn sóc cái cô công chúa Rosy gì đó đi, nơi này không cần người giả nhân giả nghĩa." lời nói hờ hững mỉa mai.
Điều tối kỵ nhất của cô ấy chính là loại đàn ông làm cho người ta bị tổn thương xong rồi trưng cái vẻ mặt hối hận đó ra, làm vậy cho ai xem chứ, đồ tồi.
Dứt lời, liếc anh một cái rồi rời đi. Hai tay Tống Miên từ căng thẳng nắm chặt đến vô vọng buông thõng. Đôi mắt sầu muộn nhìn vào lều, tâm tình rối loạn như tơ nhện.
Chỗ tắm được dựng lên bằng những tấm bạt to bao bọc xung quanh, Tô Tiểu Mai bê khay công cụ vào rồi ra ngoài trông chừng, Tần Bối Bối đỡ Sơn Chi ngồi xuống.
Dòng nước ấm lăn dài trên da, cô không thấy ấm áp nào, chỉ cảm thấy trên lưng chi chít rát đau như muốn mạng. Tần Bối Bối cầm lưng áo kéo nhè nhẹ, căng thẳng lo lắng: "Sẽ rất đau đấy, em đừng cố chịu đựng, đau thì hét lên đi."
Mồ hôi lạnh túa ra, môi tái mét, cô cười gượng nói: "Không đau, chị cứ tiếp tục."
Rõ ràng là đau muốn đứt hơi, con bé ngốc này lại bảo không có việc gì.
Sơn Chi bị đất đá đập vào lưng, tấm lưng trần be bét máu, dập thịt, chỗ đỏ chỗ bầm chỗ rách da. Nhìn thôi mà Tần Bối Bối cũng phải sót thay.
Bên ngoài, tiếng kêu đau khe khẽ lọt vào tai Tống Miên, anh đứng ngược chiều với Tô Tiểu Mai.
Ở tim có cái gì đang xoáy vào, đau không thể thở nổi.
Day dứt không ngừng cắn xé anh ra từng mảnh.
Sơn Chi đau một, anh sẽ đau gấp mười lần.
Ở bên ngoài canh gác cho đến khi họ rời đi, Tống Miên đi vào chỗ tắm, nâng tay đem chậu nước ấm ra ngoài đổ đi, rồi lại rửa sạch sẽ mang đến trước cửa lều đặt ở đó.
Một suy nghĩ thoáng qua, Tống Miên lại đi về lều của mình, khi đi ra, trên tay lại có thêm 2 món đồ. Rosy ngồi chực chờ, thấy Tống Miên hai mắt liền sáng như đèn pha, muốn ôm cánh tay anh lại bị anh tránh né nạt nộ: "Tránh ra, đừng phiền tôi!"
Rosy giậm chân, tức tối lên giọng: "Nhưng anh mang em đến đây, phải ở bên cạnh em chứ!" khi cô ta biết đến sự hiện diện của Sơn Chi, tức đến mức bốc hoả, khó khăn lắm mới có thể tiếp cận Tống Miên, vậy mà Sơn Chi lại xuất hiện, cô ta mang thù trong lòng.
Tống Miên gằn giọng, không khách khí nói: "Vậy ngay bây giờ tôi mang cô về là không có việc gì nữa đúng không?... Đừng ở đây làm trò trước mặt tôi. Nếu cô còn ngán chân, tôi không kiêng kỵ đường xa mà mang cô về ngay trong đêm đâu."
Quay người rời đi còn không quên bổ sung một câu: "Người phụ nữ phiền phức."
Tống Miên biết rõ, cô sẽ không nhận đồ của mình liền nhét chăn và gối cho Silas, còn bảo cậu nói dối.
Đứng trước khuôn mặt căm phẫn dữ tợn của Tô Tiểu Mai, binh sĩ Silas cũng phải bủn rủn. Cô nàng khoanh tay, ánh mắt sắc lẹm truy cứu: "Nói thật đi, của ai?"
Silas cảm thấy cặp chân mình không trụ được rồi, cùng là con gái xinh đẹp, tại sao Sun Sun điềm đạm đáng yêu bao nhiêu thì bà cô này lại đáng sợ bấy nhiêu thế.
Cậu trả lời trong run sợ: "Của, của tôi."
Đội trưởng à, sau này anh muốn chuyển đồ thì tự đến mà chuyển, cái phúc phần này em không dám nhận, em gánh không nổi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro