Chương 28
2024-11-11 07:27:57
Trái tim Tống Miên dường như bị một bàn tay vô hình bóp lấy. Không đau nhưng lại nắn đến cả người anh đều phát run. Khóe mắt Tống Miên cay cay, cả người cứng đờ, anh mím môi cắn chặt răng, trong lòng có ngọn lửa đang rạo rực, hệt như phát điên, ham muốn ôm lấy người con gái đứng trước mặt vào lòng, và ôm thật chặt, giống như muốn khảm người con gái ấy vào trong m.á.u thịt của mình.
Bàn tay anh cứng nhắc giơ lên rồi lại bỏ xuống, anh không tự nhiên mà nghiêng mặt, né tránh cái nhìn đầy mong chờ của Sơn Chi.
"Em cũng biết quan niệm của tôi ở đây rồi đó. Trong tim tôi chỉ chấp nhận..."
"Trong tim anh chỉ chấp nhận công lý, hoà bình và Tổ quốc. Vậy anh có thể thêm em vào điều lệ riêng biệt của anh được không?"
Được không, Tống Miên.
Cô thiết tha cầu xin.
Cổ họng anh có thứ gì mắc phải, khó nuốt khó thốt.
Câu hỏi nghiêm túc của Sơn Chi, anh không tài nào đối mặt được.
"Sơn Chi, tôi..."
"Được rồi." Cô nở nụ cười thê lương và tự trách: "Năm mới vốn dĩ nên vui vẻ, không nên hỏi mấy vấn đề này."
Pháo hoa trên bầu trời vẫn không ngừng tỏa sáng.
Giờ đây cô thấy nó không còn đẹp như lần đầu, không còn háo hức, chỉ còn lại một tâm tình đau khổ.
Cô xoay người, muốn rời đi.
"Sơn Chi, tình yêu của em vừa trân quý vừa cao cả, đừng nên gửi gắm tất cả vào một người như tôi, rất lãng phí." giọng nói khàn khàn của Tống Miên vang lên khiến từng tế bào trong người cô đều đau đớn.
Cô sục sịt, nghe sao cũng nức nở và nghẹn ngào.
"Anh liên tục nói lãng phí, nhưng em không hề cảm thấy lãng phí, em hạnh phúc, Tống Miên rất hạnh phúc."
"Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày đều được gặp anh, em đều vui vẻ đến phát ngốc. Khoảnh khắc thích anh là điều hạnh phúc và dịu dàng nhất mà em được trải qua."
"Cho nên, Tống Miên, em nghiêm túc thích anh, anh có thể thử thích em một lần, được không?"
Cô đưa lưng về phía Tống Miên, từ đầu đến cuối đều không dám quay lại, cô biết, nếu cô quay người lại, trên mặt đều nước mắt, như vậy sẽ rất xấu xí.
Sơn Chi không muốn mang hình ảnh xấu xí của mình khắc ghi vào tâm trí của anh.
Rất lâu sau đó, trên bầu trời không còn đoá hoa rực sáng nào, trả lại sự bình yên vốn có của đêm muộn, xung quanh như rơi vào hầm băng, lạnh toát.
"Thật xin lỗi." tiếng gió xào xạc, gió lạnh gợn sóng lưng, lạnh đến mức từng lỗ chân lông trên người Sơn Chi đều cảm nhận được.
Cô cười bi ai một tiếng, nước mắt thi nhau rơi lã chã trên khuôn mặt tái nhợt, đau đớn khó giấu nổi.
"Không thích nhưng anh lại cố gắng như thế làm gì hả Tống Miên? Mấy ngày trước anh cố gắng bên cạnh em để làm gì, anh xem tình cảm của em là cái gì? Anh không thích em, chỉ cần anh bỏ quách em cho xong!"
Cô nức nở khóc: "Còn đằng này, anh quan tâm em, dùng chính sự tận tình của anh đối đãi với em. Anh cho em hy vọng, rồi lại dập tắt nó..."
Giọng nói Sơn Chi dần trở nên thê lương, khàn đặc, khóc đến khó thở. Thấp giọng nói: "Anh đẩy em ra xa, dùng cách tuyệt tình nhất cắt đứt tình cảm của em, sau đó lại xoa dịu nó. Tim anh là m.á.u thịt, còn tim em không biết đau sao?"
"Tống Miên... Anh chơi đủ chưa?"
"Anh tàn nhẫn lắm anh có biết không?"
Đôi mi run rẩy rũ xuống, lệ tuôn trào không ngừng, tim Sơn Chi như rỉ máu, hô hoán đau đớn.
Sơn Chi rời đi, để lại cho anh một khoảng trống vô hình dày xé.
Tay Tống Miên nắm chặt, gân tay đều nổi lên.
Nơi này không ai chú ý, anh nâng tay, gạc đi một giọt nước mắt nơi khoé mi.
Yêu thầm có lẽ là khi cơn mưa nặng hạt rơi ngoài cửa.
Mà em thì đang ngắm nó.
Còn tôi thì chỉ âm thầm nhìn và niệm tên em.
"Sơn Chi."
________________
Trở về quân doanh, Sơn Chi chủ động né tránh mà Tống Miên cũng hiểu hành động của cô, anh chỉ lẳng lặng âm thầm quan sát.
Chỉ là anh không biết, mỗi khi anh lơ đãng luôn có người nhìn anh từ phía sau.
Trong lều, ba cô gái ngồi vây quanh, bắt đầu trò chuyện.
Sơn Chi nói: "Không biết bây giờ ở nước B như thế nào nhờ?"
Tô Tiểu Mai chống cằm ngẫm nghĩ: "Chắc là như mọi năm, mùng một về nhà ngoại, mùng hai về nhà nội, ăn uống linh đình, lì xì các kiểu."
Tần Bối Bối ngồi bên cạnh, nói: "Nước H không có ăn Tết, chị cũng không biết Tết là như thế nào?"
"Bây giờ chúng ta lên kế hoạch đi."
Đêm khuya, bọn họ rù rì.
Ngày mai mùng hai, ba cô gái dậy rất sớm.
Sơn Chi ngáp dài ngáp ngắn, còn cô nàng Tiểu Mai nhiệt huyết vừa làm vừa ngủ gật. Chị cả Tần Bối Bối chỉ có thể đi tới cốc đầu từng đứa.
"Tỉnh lại đi mấy cô nhóc, gần sáng là các anh chàng kia dậy hết rồi đó."
Nghe xong thì hai người cũng bừng tỉnh. Mặc dù ban đêm có người thức để canh gác nhưng bọn họ không chú ý đến bên trong quá nhiều. Chủ yếu là dò xét cẩn thận từ bên ngoài.
Sơn Chi nhìn anh lính đang đứng ở đằng xa, lưng thẳng tấp, cả người không lơ là cảnh giác. Hoàn toàn nghiêm túc trấn thủ nơi này.
Bộn bề mọi việc, gần rạng sáng mới hoàn thành.
Khi mấy chàng binh sĩ vừa thức giấc, Sơn Chi cầm cây đuốc thắp sáng. Khung cảnh hiện ra, các anh lính háo hức cười te tét, một người vui liền kéo theo đám người tới. Thoáng chốc cả chiến khu ai ai đều có mặt.
Tống Miên đứng trong dòng người, dáng người cao lớn dễ dàng nhìn thấy Sơn Chi.
Gương mặt đáng yêu trắng mịn nhỏ hơn cả bàn tay anh le lói dưới ánh đèn yếu ớt.
Cô dùng đuốc nhỏ thắp đuốc lớn ở giữa, trước cửa lều đều có dán câu đối đỏ, trang trí nhộn nhịp, không khác gì không khí Tết ở những nơi khác.
Ở đây không có hoa mai hay hoa đào, tối mùng một Sơn Chi lặn lội đi đào một cây xanh về, mặc dù không phải loài hoa mùa xuân nhưng nó xum xuê xinh đẹp, cô điểm thêm vào những bụi hoa đầy màu sắc, treo thêm những lá đỏ chúc tết chúc bình an.
Một loài cây từ đơn giản trở nên có ý nghĩa.
Nhìn mọi người bao quanh cây đó, lòng Sơn Chi vừa vui vừa ấm áp.
Ít nhất ở cái nơi khắt nghiệt này, mọi người đều có thể cảm nhận được cái Tết xum vầy, cho dù là nó đơn giản như thế nào.
Sơn Chi dập tắt đuốc trên tay, thấy mọi người đều đi quanh cây đuốc lớn, hô to bài ca Tết, cô cười ngọt ngào chen vào hàng miệng hát theo.
Tống Miên ngây ngốc nhìn theo mọi cử chỉ, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng thấy qua nụ cười nào ngây thơ, tinh khôi đến vậy, vẻ đẹp thuần khiết của Sơn Chi làm người đối diện không khỏi động lòng.
Kết thúc bài ca, mọi người thi nhau hỏi.
Đồng chí A: "Cái này là cô làm ra sao?"
Đồng chí B: "Khéo tay quá, chữ này có ý nghĩa gì thế, tôi không hiểu."
Đồng chí C: "Giống không khí tết ở quê nhà tôi quá, tôi cảm nhận mình đang ở nhà chứ không phải nơi chiến trường."
"...."
Rất nhiều lời bàn tán.
Sơn Chi khẽ cười, nói: "Không phải một mình tôi đâu, còn có hai người này nữa."
Cô chỉ vào Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối.
Sau khi mọi người nhìn sang, lại tiếp tục nói: "Thật ra vì muốn mọi người xoá bỏ hết những ưu phiền của mảnh đất này nên tôi và hai người bạn này mới nghĩ đến vấn đề này. Cảm giác xa nhà ở đất khách quê người xa lạ vô cùng trống vắng, lại sống cùng nhiệm vụ nguy hiểm, một năm chỉ có một cái Tết, ai cũng đều nhớ nhà cho nên để xoa dịu sự cô đơn này, hôm nay chúng ta cùng nhau tận hưởng ngày Tết sum vầy nhé."
"Được được được."
Hò reo phấn khích.
Mọi người đều đồng ý, Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối quyết định nấu bữa cơm gia đình. Lương thực ít ỏi, bọn cô chỉ có thể dùng những gì có sẵn để nấu ra những món ăn đầm ấm.
Bỗng dưng có một người không mời mà đến.
Rosy.
"Ngọn gió phương nào đã thổi công chúa đến đây vậy nhỉ, đến chắc là không phải chuyện tốt gì."
"Tô Tiểu Mai, không nói được lời lẽ hay thì cô nên câm cái miệng lại đi."
Tô Tiểu Mai cười khẩy một cái, giọng điệu đanh đá: "Bà đây không quen dùng những lời hay lẻ phải, chỉ thích dùng từ quạch tẹt cho sướng cái miệng hơn, thế nào, nói trúng tim đen hay gì."
Rosy cứng họng, tức tưởi trừng mắt.
Cơm đã chín, mọi người đều tự giác lấy cơm. Đến khi tới lượt Sơn Chi, Rosy lại nói: "Tôi bị đau bao tử không thể đứng xếp hàng được, cô lấy dùm luôn phần ăn rồi nhân tiện mang đến lều của tôi dùm, cám ơn."
Rosy xem Sơn Chi như người hầu mà ra lệnh.
Giọng điệu không cho phép từ chối, Sơn Chi không có tính hơn thua liền gật đầu, đứng chờ lấy cơm rồi mang đến tận lều đưa phần cơm cho cô ta.
Thời gian trôi qua từng phút, rắc rối lại tìm đến cô.
Sắc mặt Rosy tái nhợt, xung quanh là các chiến sĩ đang dùng bữa, cô ta chỉ thẳng vào mặt Sơn Chi, ai oán nói: "Cô bỏ cái gì vào đồ ăn của tôi, tôi biết cô ghét tôi nhưng cô không nên hại người như vậy!"
Tô Tiểu Mai đứng dậy bênh vực, kéo Sơn Chi ra sau lưng mình, trừng mắt: "Cô diễn cho ai xem chứ, cô cho rằng cô là thế lực gì mà nghĩ Sơn Chi lại hãm hại cô, đừng có đánh giá mình cao như vậy chứ cô công chúa õng ẹo."
Các anh chiến sĩ đều có mặt tại đây, cô ta thấy được Tống Miên trong số người, gương mặt càng hiện ra ủy khuất lớn, kéo tay anh, nức nở từng tiếng: "Anh Song, lúc nãy em có nhờ cô ấy lấy dùm thức ăn vì em bị đau bao tử quá, không thể xếp hàng chờ được nhưng không ngờ cô ấy bỏ đồ lạ vào thức ăn để hãm hại em, giờ bụng em đau lắm đó."
Chân mày Sơn Chi chau lại, cô lên tiếng: "Tôi không có làm, tôi làm như vậy được lợi gì?"
Rosy cãi cố, nép mình vào Tống Miên tỏ ra ủy khuất uất ức: "Ai biết được, không chừng cô cùng đám bạn của mình không vừa mắt tôi nên mới tính kế hãm hại tôi."
"Cô nghĩ cô là ai mà khiến tôi phải nghĩ cách hãm hại. Đồ điên!" Tô Tiểu Mai tràn đầy bất mãn.
Tần Bối Bối liếc cô ta mấy cái, giọng điệu mỉa mai: "Có khi cô tự mình bỏ thuốc vô rồi đổ lỗi cho Sơn Chi cũng nên."
Rosy hơi chột dạ, dáo dác: "Tôi đâu có ngu mà tự mình hại mình được."
Tô Tiểu Mai: "Ai mà biết được, có khi cô ngu thật."
Rosy õng ẹo còn muốn lên án, Tống Miên đành nghiêm mặt nói.
"Còn muốn như thế nào thì mới thôi?"
Rosy chu môi, ôm bụng tức tối rời đi.
Mà bây giờ vành mắt Sơn Chi đã sớm đỏ bừng, cô quay người, vô định chạy đi.
Tống Miên liền đuổi theo.
Cô ngồi thụp xuống thân cây, mặt chôn vào gối, nấc lên từng tiếng.
Tống Miên nhẹ nhàng đi tới, ngồi bên cạnh, cất giọng dịu dàng: "Sơn Chi."
Cô im bặt, bàn tay tùy tiện lau nước mắt, cố tỏ ra bình thường trước khi ngẩng đầu lên.
Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt, mũi vẫn còn sục sịt. Cái ngụy trang này nhìn sao cũng đau lòng.
Sơn Chi vô cảm hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
Lại hỏi: "Có phải anh không tin em phải không?"
"Tôi tin em." nhìn cô khóc mà anh đau xé ruột gan, tâm trí rối bời.
Mọi ngụy trang đều sụp đổ, cô oà khóc, hai tay bưng lấy mắt, miệng mếu máo, giọng nói không rõ lời: "Em không có hãm hại cô ấy, là cô ấy nhờ em lấy thức ăn dùm, em tốt bụng giúp nhưng không ngờ đồ ăn có bỏ thứ lạ, không phải em làm đâu. Từ nhỏ, ngoại trừ muỗi ra, em chưa từng g.i.ế.c con sinh vật nào cả, sao có thể làm ra chuyện hãm hại người chứ."
Anh nghe cô nói mà bật cười thành tiếng, tiếng khóc lấn át tiếng cười. Sơn Chi khóc tan nát cõi lòng, mà anh vì sự đáng yêu của cô mà cười tủm tỉm.
Giọng Tống Miên khàn khàn đầm ấm vang lên bên tai.
"Sơn Chi, nếu em lựa chọn làm người thật thà, thì em luôn phải là người chịu thiệt thòi."
"Sống quá lương thiện cũng không tốt, sẽ có nhiều người muốn hãm hại em, em phải luôn giữ cho mình một con đường an toàn."
Bàn tay anh cứng nhắc giơ lên rồi lại bỏ xuống, anh không tự nhiên mà nghiêng mặt, né tránh cái nhìn đầy mong chờ của Sơn Chi.
"Em cũng biết quan niệm của tôi ở đây rồi đó. Trong tim tôi chỉ chấp nhận..."
"Trong tim anh chỉ chấp nhận công lý, hoà bình và Tổ quốc. Vậy anh có thể thêm em vào điều lệ riêng biệt của anh được không?"
Được không, Tống Miên.
Cô thiết tha cầu xin.
Cổ họng anh có thứ gì mắc phải, khó nuốt khó thốt.
Câu hỏi nghiêm túc của Sơn Chi, anh không tài nào đối mặt được.
"Sơn Chi, tôi..."
"Được rồi." Cô nở nụ cười thê lương và tự trách: "Năm mới vốn dĩ nên vui vẻ, không nên hỏi mấy vấn đề này."
Pháo hoa trên bầu trời vẫn không ngừng tỏa sáng.
Giờ đây cô thấy nó không còn đẹp như lần đầu, không còn háo hức, chỉ còn lại một tâm tình đau khổ.
Cô xoay người, muốn rời đi.
"Sơn Chi, tình yêu của em vừa trân quý vừa cao cả, đừng nên gửi gắm tất cả vào một người như tôi, rất lãng phí." giọng nói khàn khàn của Tống Miên vang lên khiến từng tế bào trong người cô đều đau đớn.
Cô sục sịt, nghe sao cũng nức nở và nghẹn ngào.
"Anh liên tục nói lãng phí, nhưng em không hề cảm thấy lãng phí, em hạnh phúc, Tống Miên rất hạnh phúc."
"Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày đều được gặp anh, em đều vui vẻ đến phát ngốc. Khoảnh khắc thích anh là điều hạnh phúc và dịu dàng nhất mà em được trải qua."
"Cho nên, Tống Miên, em nghiêm túc thích anh, anh có thể thử thích em một lần, được không?"
Cô đưa lưng về phía Tống Miên, từ đầu đến cuối đều không dám quay lại, cô biết, nếu cô quay người lại, trên mặt đều nước mắt, như vậy sẽ rất xấu xí.
Sơn Chi không muốn mang hình ảnh xấu xí của mình khắc ghi vào tâm trí của anh.
Rất lâu sau đó, trên bầu trời không còn đoá hoa rực sáng nào, trả lại sự bình yên vốn có của đêm muộn, xung quanh như rơi vào hầm băng, lạnh toát.
"Thật xin lỗi." tiếng gió xào xạc, gió lạnh gợn sóng lưng, lạnh đến mức từng lỗ chân lông trên người Sơn Chi đều cảm nhận được.
Cô cười bi ai một tiếng, nước mắt thi nhau rơi lã chã trên khuôn mặt tái nhợt, đau đớn khó giấu nổi.
"Không thích nhưng anh lại cố gắng như thế làm gì hả Tống Miên? Mấy ngày trước anh cố gắng bên cạnh em để làm gì, anh xem tình cảm của em là cái gì? Anh không thích em, chỉ cần anh bỏ quách em cho xong!"
Cô nức nở khóc: "Còn đằng này, anh quan tâm em, dùng chính sự tận tình của anh đối đãi với em. Anh cho em hy vọng, rồi lại dập tắt nó..."
Giọng nói Sơn Chi dần trở nên thê lương, khàn đặc, khóc đến khó thở. Thấp giọng nói: "Anh đẩy em ra xa, dùng cách tuyệt tình nhất cắt đứt tình cảm của em, sau đó lại xoa dịu nó. Tim anh là m.á.u thịt, còn tim em không biết đau sao?"
"Tống Miên... Anh chơi đủ chưa?"
"Anh tàn nhẫn lắm anh có biết không?"
Đôi mi run rẩy rũ xuống, lệ tuôn trào không ngừng, tim Sơn Chi như rỉ máu, hô hoán đau đớn.
Sơn Chi rời đi, để lại cho anh một khoảng trống vô hình dày xé.
Tay Tống Miên nắm chặt, gân tay đều nổi lên.
Nơi này không ai chú ý, anh nâng tay, gạc đi một giọt nước mắt nơi khoé mi.
Yêu thầm có lẽ là khi cơn mưa nặng hạt rơi ngoài cửa.
Mà em thì đang ngắm nó.
Còn tôi thì chỉ âm thầm nhìn và niệm tên em.
"Sơn Chi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
________________
Trở về quân doanh, Sơn Chi chủ động né tránh mà Tống Miên cũng hiểu hành động của cô, anh chỉ lẳng lặng âm thầm quan sát.
Chỉ là anh không biết, mỗi khi anh lơ đãng luôn có người nhìn anh từ phía sau.
Trong lều, ba cô gái ngồi vây quanh, bắt đầu trò chuyện.
Sơn Chi nói: "Không biết bây giờ ở nước B như thế nào nhờ?"
Tô Tiểu Mai chống cằm ngẫm nghĩ: "Chắc là như mọi năm, mùng một về nhà ngoại, mùng hai về nhà nội, ăn uống linh đình, lì xì các kiểu."
Tần Bối Bối ngồi bên cạnh, nói: "Nước H không có ăn Tết, chị cũng không biết Tết là như thế nào?"
"Bây giờ chúng ta lên kế hoạch đi."
Đêm khuya, bọn họ rù rì.
Ngày mai mùng hai, ba cô gái dậy rất sớm.
Sơn Chi ngáp dài ngáp ngắn, còn cô nàng Tiểu Mai nhiệt huyết vừa làm vừa ngủ gật. Chị cả Tần Bối Bối chỉ có thể đi tới cốc đầu từng đứa.
"Tỉnh lại đi mấy cô nhóc, gần sáng là các anh chàng kia dậy hết rồi đó."
Nghe xong thì hai người cũng bừng tỉnh. Mặc dù ban đêm có người thức để canh gác nhưng bọn họ không chú ý đến bên trong quá nhiều. Chủ yếu là dò xét cẩn thận từ bên ngoài.
Sơn Chi nhìn anh lính đang đứng ở đằng xa, lưng thẳng tấp, cả người không lơ là cảnh giác. Hoàn toàn nghiêm túc trấn thủ nơi này.
Bộn bề mọi việc, gần rạng sáng mới hoàn thành.
Khi mấy chàng binh sĩ vừa thức giấc, Sơn Chi cầm cây đuốc thắp sáng. Khung cảnh hiện ra, các anh lính háo hức cười te tét, một người vui liền kéo theo đám người tới. Thoáng chốc cả chiến khu ai ai đều có mặt.
Tống Miên đứng trong dòng người, dáng người cao lớn dễ dàng nhìn thấy Sơn Chi.
Gương mặt đáng yêu trắng mịn nhỏ hơn cả bàn tay anh le lói dưới ánh đèn yếu ớt.
Cô dùng đuốc nhỏ thắp đuốc lớn ở giữa, trước cửa lều đều có dán câu đối đỏ, trang trí nhộn nhịp, không khác gì không khí Tết ở những nơi khác.
Ở đây không có hoa mai hay hoa đào, tối mùng một Sơn Chi lặn lội đi đào một cây xanh về, mặc dù không phải loài hoa mùa xuân nhưng nó xum xuê xinh đẹp, cô điểm thêm vào những bụi hoa đầy màu sắc, treo thêm những lá đỏ chúc tết chúc bình an.
Một loài cây từ đơn giản trở nên có ý nghĩa.
Nhìn mọi người bao quanh cây đó, lòng Sơn Chi vừa vui vừa ấm áp.
Ít nhất ở cái nơi khắt nghiệt này, mọi người đều có thể cảm nhận được cái Tết xum vầy, cho dù là nó đơn giản như thế nào.
Sơn Chi dập tắt đuốc trên tay, thấy mọi người đều đi quanh cây đuốc lớn, hô to bài ca Tết, cô cười ngọt ngào chen vào hàng miệng hát theo.
Tống Miên ngây ngốc nhìn theo mọi cử chỉ, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng thấy qua nụ cười nào ngây thơ, tinh khôi đến vậy, vẻ đẹp thuần khiết của Sơn Chi làm người đối diện không khỏi động lòng.
Kết thúc bài ca, mọi người thi nhau hỏi.
Đồng chí A: "Cái này là cô làm ra sao?"
Đồng chí B: "Khéo tay quá, chữ này có ý nghĩa gì thế, tôi không hiểu."
Đồng chí C: "Giống không khí tết ở quê nhà tôi quá, tôi cảm nhận mình đang ở nhà chứ không phải nơi chiến trường."
"...."
Rất nhiều lời bàn tán.
Sơn Chi khẽ cười, nói: "Không phải một mình tôi đâu, còn có hai người này nữa."
Cô chỉ vào Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối.
Sau khi mọi người nhìn sang, lại tiếp tục nói: "Thật ra vì muốn mọi người xoá bỏ hết những ưu phiền của mảnh đất này nên tôi và hai người bạn này mới nghĩ đến vấn đề này. Cảm giác xa nhà ở đất khách quê người xa lạ vô cùng trống vắng, lại sống cùng nhiệm vụ nguy hiểm, một năm chỉ có một cái Tết, ai cũng đều nhớ nhà cho nên để xoa dịu sự cô đơn này, hôm nay chúng ta cùng nhau tận hưởng ngày Tết sum vầy nhé."
"Được được được."
Hò reo phấn khích.
Mọi người đều đồng ý, Tô Tiểu Mai và Tần Bối Bối quyết định nấu bữa cơm gia đình. Lương thực ít ỏi, bọn cô chỉ có thể dùng những gì có sẵn để nấu ra những món ăn đầm ấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng dưng có một người không mời mà đến.
Rosy.
"Ngọn gió phương nào đã thổi công chúa đến đây vậy nhỉ, đến chắc là không phải chuyện tốt gì."
"Tô Tiểu Mai, không nói được lời lẽ hay thì cô nên câm cái miệng lại đi."
Tô Tiểu Mai cười khẩy một cái, giọng điệu đanh đá: "Bà đây không quen dùng những lời hay lẻ phải, chỉ thích dùng từ quạch tẹt cho sướng cái miệng hơn, thế nào, nói trúng tim đen hay gì."
Rosy cứng họng, tức tưởi trừng mắt.
Cơm đã chín, mọi người đều tự giác lấy cơm. Đến khi tới lượt Sơn Chi, Rosy lại nói: "Tôi bị đau bao tử không thể đứng xếp hàng được, cô lấy dùm luôn phần ăn rồi nhân tiện mang đến lều của tôi dùm, cám ơn."
Rosy xem Sơn Chi như người hầu mà ra lệnh.
Giọng điệu không cho phép từ chối, Sơn Chi không có tính hơn thua liền gật đầu, đứng chờ lấy cơm rồi mang đến tận lều đưa phần cơm cho cô ta.
Thời gian trôi qua từng phút, rắc rối lại tìm đến cô.
Sắc mặt Rosy tái nhợt, xung quanh là các chiến sĩ đang dùng bữa, cô ta chỉ thẳng vào mặt Sơn Chi, ai oán nói: "Cô bỏ cái gì vào đồ ăn của tôi, tôi biết cô ghét tôi nhưng cô không nên hại người như vậy!"
Tô Tiểu Mai đứng dậy bênh vực, kéo Sơn Chi ra sau lưng mình, trừng mắt: "Cô diễn cho ai xem chứ, cô cho rằng cô là thế lực gì mà nghĩ Sơn Chi lại hãm hại cô, đừng có đánh giá mình cao như vậy chứ cô công chúa õng ẹo."
Các anh chiến sĩ đều có mặt tại đây, cô ta thấy được Tống Miên trong số người, gương mặt càng hiện ra ủy khuất lớn, kéo tay anh, nức nở từng tiếng: "Anh Song, lúc nãy em có nhờ cô ấy lấy dùm thức ăn vì em bị đau bao tử quá, không thể xếp hàng chờ được nhưng không ngờ cô ấy bỏ đồ lạ vào thức ăn để hãm hại em, giờ bụng em đau lắm đó."
Chân mày Sơn Chi chau lại, cô lên tiếng: "Tôi không có làm, tôi làm như vậy được lợi gì?"
Rosy cãi cố, nép mình vào Tống Miên tỏ ra ủy khuất uất ức: "Ai biết được, không chừng cô cùng đám bạn của mình không vừa mắt tôi nên mới tính kế hãm hại tôi."
"Cô nghĩ cô là ai mà khiến tôi phải nghĩ cách hãm hại. Đồ điên!" Tô Tiểu Mai tràn đầy bất mãn.
Tần Bối Bối liếc cô ta mấy cái, giọng điệu mỉa mai: "Có khi cô tự mình bỏ thuốc vô rồi đổ lỗi cho Sơn Chi cũng nên."
Rosy hơi chột dạ, dáo dác: "Tôi đâu có ngu mà tự mình hại mình được."
Tô Tiểu Mai: "Ai mà biết được, có khi cô ngu thật."
Rosy õng ẹo còn muốn lên án, Tống Miên đành nghiêm mặt nói.
"Còn muốn như thế nào thì mới thôi?"
Rosy chu môi, ôm bụng tức tối rời đi.
Mà bây giờ vành mắt Sơn Chi đã sớm đỏ bừng, cô quay người, vô định chạy đi.
Tống Miên liền đuổi theo.
Cô ngồi thụp xuống thân cây, mặt chôn vào gối, nấc lên từng tiếng.
Tống Miên nhẹ nhàng đi tới, ngồi bên cạnh, cất giọng dịu dàng: "Sơn Chi."
Cô im bặt, bàn tay tùy tiện lau nước mắt, cố tỏ ra bình thường trước khi ngẩng đầu lên.
Gương mặt cô ướt đẫm nước mắt, mũi vẫn còn sục sịt. Cái ngụy trang này nhìn sao cũng đau lòng.
Sơn Chi vô cảm hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
Lại hỏi: "Có phải anh không tin em phải không?"
"Tôi tin em." nhìn cô khóc mà anh đau xé ruột gan, tâm trí rối bời.
Mọi ngụy trang đều sụp đổ, cô oà khóc, hai tay bưng lấy mắt, miệng mếu máo, giọng nói không rõ lời: "Em không có hãm hại cô ấy, là cô ấy nhờ em lấy thức ăn dùm, em tốt bụng giúp nhưng không ngờ đồ ăn có bỏ thứ lạ, không phải em làm đâu. Từ nhỏ, ngoại trừ muỗi ra, em chưa từng g.i.ế.c con sinh vật nào cả, sao có thể làm ra chuyện hãm hại người chứ."
Anh nghe cô nói mà bật cười thành tiếng, tiếng khóc lấn át tiếng cười. Sơn Chi khóc tan nát cõi lòng, mà anh vì sự đáng yêu của cô mà cười tủm tỉm.
Giọng Tống Miên khàn khàn đầm ấm vang lên bên tai.
"Sơn Chi, nếu em lựa chọn làm người thật thà, thì em luôn phải là người chịu thiệt thòi."
"Sống quá lương thiện cũng không tốt, sẽ có nhiều người muốn hãm hại em, em phải luôn giữ cho mình một con đường an toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro