Chương 55
2024-11-11 07:27:57
Mặc dù thường xuyên bị anh trêu chọc nhưng Sơn Chi vẫn không giấu nổi vẻ bối rối xấu hổ của mình, cô cắn cắn môi, in trên môi dấu răng nhỏ, lí nhí rụt rè trả lời: "Bởi vì em biết qnh Miên chỉ thích em thôi."
Tống Miên cười cười, buông cô ra, cô vừa ổn định cơ thể, trên trán đã hơi ngứa.
Anh búng nhẹ một cái, không hề khách khí nói: "Anh không thích em, anh chỉ thương em thôi."
Gò má Sơn Chi nóng ấm, có một lông vũ quét nhẹ qua tim, ngứa ngứa nhồn nhột.
Bây giờ cô mới biết Tống Miên dẫn mình đến nơi nào, là một căn phòng nhỏ, ở đây phòng nào cũng giống nhau, hình như được xây dựng rất lâu rồi, bức tường bên ngoài đã chóc sơn, cửa cũng kêu lên những tiếng tuổi già.
Khi Tống Miên mở cửa xong, đứng sang một bên bảo cô vào trước.
Bên trong cũng chẳng khác bên ngoài là mấy, sơn tường đều chóc ra hết, trong căn phòng này ngoài chiếc gường bằng sắt rỉ sét một chiếc gối một tấm chăn thì còn có một chiếc bàn gỗ đã cũ, trên đó đặt các loại giấy, sách, sổ ghi chép. Sơn Chi đi vào nhìn một chút, có một thanh móc treo quần áo, sau cánh cửa đặt một cái thao cùng bột giặt, cách đặt các vật cũng vô cùng gọn gàng. Tuy trong căn phòng đơn giản này, không có quá nhiều thứ để đặt gọn lên nhưng Tống Miên lại có thể sắp xếp nó vô cùng ngăn nắp.
Cô còn nhớ lúc đến nhà anh làm bánh, mọi thứ trong nhà của anh đều làm cô ngạc nhiên, ngăn nắp đến nổi không tin anh là con trai. Gia vị sắp đều như đang tập cho lính đi đứng thẳng hàng, trong tủ lạnh các chiến sĩ trứng gà, bắp cải, trái cây cũng ngoan ngoãn sống theo lối kỉ cương trước khi hiến tế bản thân cho bao tử người.
Giờ giấc của Tống Miên cũng chẳng thể bàn tới, đúng từng giây một. Ngoài những việc đó, anh còn biết nấu ăn, sửa chữa mọi thiết bị mỗi khi hư hỏng.
Sơn Chi đã thật sốc về điều đó.
Tống Miên đem cốc nước tối qua của mình đổ đi, rửa lại bằng nước sạch hai ba lần rồi mang cho cô ly nước mới.
Sơn Chi ngồi trên gường, còn anh thì tựa người vào thành bàn học, rũ mắt xuống liền nhìn thấy cô.
"Anh phải ở đây bao lâu?"
Cô nhấp môi, uống một ngụm, đôi môi được tiếp nước cũng đỡ khô hơn, hồng hào mọng nước.
Tống Miên nhìn môi cô mấy giây rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác, ho khan đáp: "Chỉ đạo viên phải đi công tác mất mấy hôm mới về, anh ở đây rèn luyện cho tụi nhóc đó, rất nhanh sẽ về thôi."
"Thời tiết này nóng nực lắm, anh nhớ phải uống nước nhiều vào đó."
"Anh biết rồi." Anh nhàn nhạt trả lời rồi đột nhiên cúi người về phía trước, kêu tên cô một tiếng, cô nghe liền ngẩng đầu lên, hai ánh mắt đối diện nhau, đồng tử phản chiếu gương mặt chân thật, trong mắt cả hai chỉ có hình bóng của nhau.
Giọng anh khàn đặc quyến rũ, yết hầu khẽ trượt lên xuống, mấp máy môi: "Anh hôn em một cái được không? Mấy ngày nay anh toàn hôn mặt đất với đám nhóc kia thôi, chẳng ngọt tý nào."
Anh xụ mặt than vãn, vô cùng đáng thương.
Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên, vành tai ửng hồng, lắp bắp nói không rõ lời: "Anh Anh Anh nói bậy bạ cái gì đó... đâ... đây là quân khu, không được làm mấy chuyện bậy bạ, để đám nhóc thấy là toi đó."
"Một cái thôi." Anh nỉ non, giơ một ngón tay trỏ lên.
Sơn Chi không thể chịu nổi giọng điệu này của anh, vẻ mặt vẫn còn bối rối nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh cười, không để cô chuẩn bị đã nhanh chóng sáp mặt tới, gửi lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn ngọt ngào.
Cánh môi của Sơn Chi bị anh hôn đến run rẩy, đầu lưỡi cũng khẽ đau khẽ nhói.
Đến khi hoàn toàn hết dưỡng khí anh mới tha cho cô, đôi môi luyến tiếc rời khỏi, anh thở hổn hển, giọng điệu không cam tâm nói: "Không đủ! Lần nữa!"
Sơn Chi nghe anh nói mà đầu óc choáng váng, vội đẩy cơ n.g.ự.c mạnh mẽ kia ra, gấp gáp ngăn cản: "Sẽ có người đến đây đó, anh ngồi yên đi. Anh không đi huấn luyện cho các binh lính sao?"
Anh từ từ thói lui, buông cô ra.
Vẻ mặt Tống Miên bất mãn đứng dậy, giận dỗi vừa đi vừa lầu bầu: "Người ta muốn hôn em, em lại bảo người ta đi hôn s.ú.n.g với đạn!"
Sơn Chi che miệng, ngồi trên gường cười ngả nghiêng.
Hôm nay Tống Miên phải dạy đám nhóc này b.ắ.n súng. Ở thao trường, các lính đã tập hợp đầy đủ, gồm chín mươi binh sĩ đứng theo mười hàng dọc, ưỡn n.g.ự.c nghiêm chỉnh theo nguyên tắc.
Xung quanh trống rỗng, dưới chân toàn là cát, trước mặt họ là bức tường dày cao hơn 50 mét. Tống Miên đứng ở giữa, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, dõng dạc triển khai quá trình tập b.ắ.n súng.
"Chỉ đạo viên Vương Đình đã nói cho tôi biết, các đồng chí đã được tập b.ắ.n tám lần, còn hai lần nữa sẽ hoàn thành huấn luyện b.ắ.n s.ú.n.g và bắt đầu cho việc tập dợt ném b.o.m và pháo tay. Hai lần còn lại của b.ắ.n s.ú.n.g vào tiêu điểm sẽ do tôi giám sát. Như những lần trước, mỗi người ba viên, hàng thứ nhất bắt đầu, khẩn trương!"
*Đoàng đoàng đoàng*
Sơn Chi ngồi phía sau lưng các chiến sĩ, nghe tiếng s.ú.n.g ầm ầm vang lên, cô che hai tai, tiếng s.ú.n.g phát ra đúng thật là nhức nhói tai, nói chi là người trực tiếp bắn.
Một trận đinh tai nhức óc qua đi. Tiếp theo là chiến sĩ phụ trách ghi điểm đưa quyển sổ sang cho Tống Miên.
"Phương Minh, tổng điểm 21."
"Lý Dã, 15."
"Quách Tấn, 0 điểm."
"..."
Điểm của từng người từng người một vang lên, sắc mặt Tống Miên càng nghiêm khắc hơn. Đến khi đọc xong người cuối cùng, anh gập quyển sổ lại, đanh thép nói: "Qua tám lần b.ắ.n đợt trước, mà vẫn còn các đồng chí b.ắ.n yếu như thế, lần đầu b.ắ.n sai tôi không nói, nhưng bảy lần kế tiếp các đồng chí không học được gì sao? Không rút kinh nghiệm gì cho bản thân sao? Nếu các đồng chí cứ hành sự như thế này thì bao giờ mới b.ắ.n trúng kẻ địch đây? Nên nhớ, kẻ thù không đợi các đồng chí lớn mạnh, trên chiến trường chỉ có kẻ mạnh sống kẻ yếu chết."
"Ba viên hôm nay chẳng có ai khiến tôi hài lòng cả. Chỉ còn một lần cuối cùng, tôi mong tuần này các đồng chí hết sức tập luyện, vì khi qua quá trình huấn luyện này, các đồng chí sẽ hạn chế được ra thao trường b.ắ.n đạn thật, cho nên hãy cố gắng hoàn thành cho tốt. Còn bây giờ, về lĩnh phạt cho tôi ngay lập tức!"
Một chiến sĩ giơ tay lên, hô lớn: "Báo cáo."
Tống Miên gật đầu.
Chiến sĩ kia liền nói: "Chúng tôi muốn biết trình độ của đồng chí, đồng chí có thể cho chúng tôi mở mang một chút không? Xin hết!"
Ai nấy đều tán thành.
"Được." Anh nhận lấy s.ú.n.g của một chiến sĩ ngồi hàng đầu, đi vào vị trí bắn.
Hôm nay b.ắ.n s.ú.n.g theo tư thế đứng, cho nên chỉ cần đứng vào vị trí, đúng tư thế là xong.
Anh giơ s.ú.n.g lên, tỳ cán s.ú.n.g vào vai, nghiêng đầu áp sát mặt vào, nhắm một mắt.
Khi cầm trên tay khẩu súng, đôi mắt trở nên sắc bén, sắc thái cũng trở nên lạnh lẽo, thông qua ống nhỏ nhìn thấy tiêu điểm, ngón tay nhanh chóng bóp còi.
"Đoàng" một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng.
Ba phát s.ú.n.g xuyên qua hồng tâm, không xê dịch một chút nào.
"Ba mươi điểm." một chiến sĩ báo điểm hô to lên.
Tiếng hú hét kinh ngạc vang lên ầm ĩ, các chiến sĩ không biết Tống Miên là một tay b.ắ.n tỉa tài giỏi, chỉ biết anh là một Thiếu tá thay mặt Chỉ đạo viên đến đây huấn luyện.
Cánh tay Tống Miên cứng nhắc hạ xuống, trên trán rịa một tầng mồ hôi, mày cũng cau chặt. Anh ổn định trạng thái lại một chút rồi mới xoay người, trả lại s.ú.n.g rồi cho chiến sĩ nọ.
Sắc mặt anh không tốt cho lắm, cau mày đưa tay khó nhọc xoa xoa bả vai phải, vai anh sau khi bị thương đã để lại di chứng, cho nên hằng ngày anh đều phải tập luyện, nếu không cứ cái đà này, không thể cầm s.ú.n.g nữa.
Các quân sĩ đáng yêu khi đi ngang qua cô còn dí dỏm kêu một tiếng "Chị dâu" làm cho Sơn Chi ngại chín cả mặt.
Đợi các chiến sĩ rời đi hết, liền chạy lạch bạch lại chỗ Tống Miên.
Lúc này cơn đau đã qua đi, chỉ để lại cơn nhức ỉ ôi, không muốn cô phải lo lắng, nên ngoài mặt không bọc lộ bất kì cảm xúc khác thường nào. Cô ngó nghiêng nhìn s.ú.n.g đặt trên bàn sau lưng Anh, chỉ chỉ vào: "Anh b.ắ.n rất tuyệt." trong giọng nói mang theo vẻ sùng bái và tự hào.
Tống Miên nhìn một chút, vẻ mặt hơi tủm tỉm muốn cười, nhưng nhịn lại, vì sợ cô trêu mình đắc ý.
"Em muốn thử không?"
Ngay lập tức cô xua tay: "Em sợ b.ắ.n trúng người lắm, không được không được đâu."
Tống Miên kéo tay cô qua, ngữ khí chẳng có gì, nhẹ tênh nói: "Tường cao như vậy, em kiếm ma b.ắ.n cũng chẳng có."
Dưới sự chỉ dạy của anh, cô cũng nghiêm túc học được những điều cần thiết. Có điều, s.ú.n.g này nặng thật, phải dùng thật nhiều sức mới nhấc lên trong gian nan cực nhọc.
Cô tỳ cán s.ú.n.g vào vai phải, học theo anh nghiêng đầu áp má lên súng, nhắm mắt, nhìn vào vòng tròn nhỏ tìm mục tiêu. Lần đầu b.ắ.n s.ú.n.g thật, Sơn Chi quả thật không kiềm được hồi hộp, ngón tay đặt trước còi cũng run run, qua mấy phút vẫn không tìm thấy tiêu điểm cần bắn.
Cô bối rối, đột nhiên phía sau lưng có người áp sát tới, luồng hơi thở quen thuộc phả lên gò má và vành tai, sau đó là giọng nói êm tai của Anh đầm đầm cất lên: "Ở đây, đúng rồi... điểm ở đó, đừng căng thẳng... đúng, giữ yên đừng run, anh ở đây rồi... Bắn!"
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng chạm vào tim cô, cô như trôi dạt lên mấy tầng mây, máy móc nghe theo, cho đến khi anh bảo cô bóp còi, tiếng s.ú.n.g chói tai vang lên khiến cô giật mình thức tỉnh.
*Đoàng*
Sơn Chi giật mình theo bản năng vứt súng, Tống Miên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy. Cô che một bên tai, cánh môi dẩu lên, mếu máo nghẹn ngào nói: "Không học nữa, không học nữa đâu, em sợ rồi."
Anh khẽ thở một hơi dài, bỏ s.ú.n.g lên bàn gỗ, xoa xoa lên đỉnh đầu cô, nhỏ nhẹ dỗ dành: "Phải học, có gì sau này còn dùng nó bảo vệ mình nữa chứ."
"Ở đây cho sử dụng s.ú.n.g trái phép hả anh?" Cô cọ cọ tay anh, ngốc nghếch hỏi lại.
Tống Miên cười ha hả: "Em không định cùng anh sang nước A hả?"
Gương mặt cô nghệch ra mấy giây, sau đó mới vỡ lẽ, hai mắt sáng bừng, cô đập tay một cái: "Đúng nha."
"Cái đồ ngốc này."
Tống Miên cười cười, buông cô ra, cô vừa ổn định cơ thể, trên trán đã hơi ngứa.
Anh búng nhẹ một cái, không hề khách khí nói: "Anh không thích em, anh chỉ thương em thôi."
Gò má Sơn Chi nóng ấm, có một lông vũ quét nhẹ qua tim, ngứa ngứa nhồn nhột.
Bây giờ cô mới biết Tống Miên dẫn mình đến nơi nào, là một căn phòng nhỏ, ở đây phòng nào cũng giống nhau, hình như được xây dựng rất lâu rồi, bức tường bên ngoài đã chóc sơn, cửa cũng kêu lên những tiếng tuổi già.
Khi Tống Miên mở cửa xong, đứng sang một bên bảo cô vào trước.
Bên trong cũng chẳng khác bên ngoài là mấy, sơn tường đều chóc ra hết, trong căn phòng này ngoài chiếc gường bằng sắt rỉ sét một chiếc gối một tấm chăn thì còn có một chiếc bàn gỗ đã cũ, trên đó đặt các loại giấy, sách, sổ ghi chép. Sơn Chi đi vào nhìn một chút, có một thanh móc treo quần áo, sau cánh cửa đặt một cái thao cùng bột giặt, cách đặt các vật cũng vô cùng gọn gàng. Tuy trong căn phòng đơn giản này, không có quá nhiều thứ để đặt gọn lên nhưng Tống Miên lại có thể sắp xếp nó vô cùng ngăn nắp.
Cô còn nhớ lúc đến nhà anh làm bánh, mọi thứ trong nhà của anh đều làm cô ngạc nhiên, ngăn nắp đến nổi không tin anh là con trai. Gia vị sắp đều như đang tập cho lính đi đứng thẳng hàng, trong tủ lạnh các chiến sĩ trứng gà, bắp cải, trái cây cũng ngoan ngoãn sống theo lối kỉ cương trước khi hiến tế bản thân cho bao tử người.
Giờ giấc của Tống Miên cũng chẳng thể bàn tới, đúng từng giây một. Ngoài những việc đó, anh còn biết nấu ăn, sửa chữa mọi thiết bị mỗi khi hư hỏng.
Sơn Chi đã thật sốc về điều đó.
Tống Miên đem cốc nước tối qua của mình đổ đi, rửa lại bằng nước sạch hai ba lần rồi mang cho cô ly nước mới.
Sơn Chi ngồi trên gường, còn anh thì tựa người vào thành bàn học, rũ mắt xuống liền nhìn thấy cô.
"Anh phải ở đây bao lâu?"
Cô nhấp môi, uống một ngụm, đôi môi được tiếp nước cũng đỡ khô hơn, hồng hào mọng nước.
Tống Miên nhìn môi cô mấy giây rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác, ho khan đáp: "Chỉ đạo viên phải đi công tác mất mấy hôm mới về, anh ở đây rèn luyện cho tụi nhóc đó, rất nhanh sẽ về thôi."
"Thời tiết này nóng nực lắm, anh nhớ phải uống nước nhiều vào đó."
"Anh biết rồi." Anh nhàn nhạt trả lời rồi đột nhiên cúi người về phía trước, kêu tên cô một tiếng, cô nghe liền ngẩng đầu lên, hai ánh mắt đối diện nhau, đồng tử phản chiếu gương mặt chân thật, trong mắt cả hai chỉ có hình bóng của nhau.
Giọng anh khàn đặc quyến rũ, yết hầu khẽ trượt lên xuống, mấp máy môi: "Anh hôn em một cái được không? Mấy ngày nay anh toàn hôn mặt đất với đám nhóc kia thôi, chẳng ngọt tý nào."
Anh xụ mặt than vãn, vô cùng đáng thương.
Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên, vành tai ửng hồng, lắp bắp nói không rõ lời: "Anh Anh Anh nói bậy bạ cái gì đó... đâ... đây là quân khu, không được làm mấy chuyện bậy bạ, để đám nhóc thấy là toi đó."
"Một cái thôi." Anh nỉ non, giơ một ngón tay trỏ lên.
Sơn Chi không thể chịu nổi giọng điệu này của anh, vẻ mặt vẫn còn bối rối nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh cười, không để cô chuẩn bị đã nhanh chóng sáp mặt tới, gửi lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn ngọt ngào.
Cánh môi của Sơn Chi bị anh hôn đến run rẩy, đầu lưỡi cũng khẽ đau khẽ nhói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi hoàn toàn hết dưỡng khí anh mới tha cho cô, đôi môi luyến tiếc rời khỏi, anh thở hổn hển, giọng điệu không cam tâm nói: "Không đủ! Lần nữa!"
Sơn Chi nghe anh nói mà đầu óc choáng váng, vội đẩy cơ n.g.ự.c mạnh mẽ kia ra, gấp gáp ngăn cản: "Sẽ có người đến đây đó, anh ngồi yên đi. Anh không đi huấn luyện cho các binh lính sao?"
Anh từ từ thói lui, buông cô ra.
Vẻ mặt Tống Miên bất mãn đứng dậy, giận dỗi vừa đi vừa lầu bầu: "Người ta muốn hôn em, em lại bảo người ta đi hôn s.ú.n.g với đạn!"
Sơn Chi che miệng, ngồi trên gường cười ngả nghiêng.
Hôm nay Tống Miên phải dạy đám nhóc này b.ắ.n súng. Ở thao trường, các lính đã tập hợp đầy đủ, gồm chín mươi binh sĩ đứng theo mười hàng dọc, ưỡn n.g.ự.c nghiêm chỉnh theo nguyên tắc.
Xung quanh trống rỗng, dưới chân toàn là cát, trước mặt họ là bức tường dày cao hơn 50 mét. Tống Miên đứng ở giữa, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, dõng dạc triển khai quá trình tập b.ắ.n súng.
"Chỉ đạo viên Vương Đình đã nói cho tôi biết, các đồng chí đã được tập b.ắ.n tám lần, còn hai lần nữa sẽ hoàn thành huấn luyện b.ắ.n s.ú.n.g và bắt đầu cho việc tập dợt ném b.o.m và pháo tay. Hai lần còn lại của b.ắ.n s.ú.n.g vào tiêu điểm sẽ do tôi giám sát. Như những lần trước, mỗi người ba viên, hàng thứ nhất bắt đầu, khẩn trương!"
*Đoàng đoàng đoàng*
Sơn Chi ngồi phía sau lưng các chiến sĩ, nghe tiếng s.ú.n.g ầm ầm vang lên, cô che hai tai, tiếng s.ú.n.g phát ra đúng thật là nhức nhói tai, nói chi là người trực tiếp bắn.
Một trận đinh tai nhức óc qua đi. Tiếp theo là chiến sĩ phụ trách ghi điểm đưa quyển sổ sang cho Tống Miên.
"Phương Minh, tổng điểm 21."
"Lý Dã, 15."
"Quách Tấn, 0 điểm."
"..."
Điểm của từng người từng người một vang lên, sắc mặt Tống Miên càng nghiêm khắc hơn. Đến khi đọc xong người cuối cùng, anh gập quyển sổ lại, đanh thép nói: "Qua tám lần b.ắ.n đợt trước, mà vẫn còn các đồng chí b.ắ.n yếu như thế, lần đầu b.ắ.n sai tôi không nói, nhưng bảy lần kế tiếp các đồng chí không học được gì sao? Không rút kinh nghiệm gì cho bản thân sao? Nếu các đồng chí cứ hành sự như thế này thì bao giờ mới b.ắ.n trúng kẻ địch đây? Nên nhớ, kẻ thù không đợi các đồng chí lớn mạnh, trên chiến trường chỉ có kẻ mạnh sống kẻ yếu chết."
"Ba viên hôm nay chẳng có ai khiến tôi hài lòng cả. Chỉ còn một lần cuối cùng, tôi mong tuần này các đồng chí hết sức tập luyện, vì khi qua quá trình huấn luyện này, các đồng chí sẽ hạn chế được ra thao trường b.ắ.n đạn thật, cho nên hãy cố gắng hoàn thành cho tốt. Còn bây giờ, về lĩnh phạt cho tôi ngay lập tức!"
Một chiến sĩ giơ tay lên, hô lớn: "Báo cáo."
Tống Miên gật đầu.
Chiến sĩ kia liền nói: "Chúng tôi muốn biết trình độ của đồng chí, đồng chí có thể cho chúng tôi mở mang một chút không? Xin hết!"
Ai nấy đều tán thành.
"Được." Anh nhận lấy s.ú.n.g của một chiến sĩ ngồi hàng đầu, đi vào vị trí bắn.
Hôm nay b.ắ.n s.ú.n.g theo tư thế đứng, cho nên chỉ cần đứng vào vị trí, đúng tư thế là xong.
Anh giơ s.ú.n.g lên, tỳ cán s.ú.n.g vào vai, nghiêng đầu áp sát mặt vào, nhắm một mắt.
Khi cầm trên tay khẩu súng, đôi mắt trở nên sắc bén, sắc thái cũng trở nên lạnh lẽo, thông qua ống nhỏ nhìn thấy tiêu điểm, ngón tay nhanh chóng bóp còi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đoàng" một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng.
Ba phát s.ú.n.g xuyên qua hồng tâm, không xê dịch một chút nào.
"Ba mươi điểm." một chiến sĩ báo điểm hô to lên.
Tiếng hú hét kinh ngạc vang lên ầm ĩ, các chiến sĩ không biết Tống Miên là một tay b.ắ.n tỉa tài giỏi, chỉ biết anh là một Thiếu tá thay mặt Chỉ đạo viên đến đây huấn luyện.
Cánh tay Tống Miên cứng nhắc hạ xuống, trên trán rịa một tầng mồ hôi, mày cũng cau chặt. Anh ổn định trạng thái lại một chút rồi mới xoay người, trả lại s.ú.n.g rồi cho chiến sĩ nọ.
Sắc mặt anh không tốt cho lắm, cau mày đưa tay khó nhọc xoa xoa bả vai phải, vai anh sau khi bị thương đã để lại di chứng, cho nên hằng ngày anh đều phải tập luyện, nếu không cứ cái đà này, không thể cầm s.ú.n.g nữa.
Các quân sĩ đáng yêu khi đi ngang qua cô còn dí dỏm kêu một tiếng "Chị dâu" làm cho Sơn Chi ngại chín cả mặt.
Đợi các chiến sĩ rời đi hết, liền chạy lạch bạch lại chỗ Tống Miên.
Lúc này cơn đau đã qua đi, chỉ để lại cơn nhức ỉ ôi, không muốn cô phải lo lắng, nên ngoài mặt không bọc lộ bất kì cảm xúc khác thường nào. Cô ngó nghiêng nhìn s.ú.n.g đặt trên bàn sau lưng Anh, chỉ chỉ vào: "Anh b.ắ.n rất tuyệt." trong giọng nói mang theo vẻ sùng bái và tự hào.
Tống Miên nhìn một chút, vẻ mặt hơi tủm tỉm muốn cười, nhưng nhịn lại, vì sợ cô trêu mình đắc ý.
"Em muốn thử không?"
Ngay lập tức cô xua tay: "Em sợ b.ắ.n trúng người lắm, không được không được đâu."
Tống Miên kéo tay cô qua, ngữ khí chẳng có gì, nhẹ tênh nói: "Tường cao như vậy, em kiếm ma b.ắ.n cũng chẳng có."
Dưới sự chỉ dạy của anh, cô cũng nghiêm túc học được những điều cần thiết. Có điều, s.ú.n.g này nặng thật, phải dùng thật nhiều sức mới nhấc lên trong gian nan cực nhọc.
Cô tỳ cán s.ú.n.g vào vai phải, học theo anh nghiêng đầu áp má lên súng, nhắm mắt, nhìn vào vòng tròn nhỏ tìm mục tiêu. Lần đầu b.ắ.n s.ú.n.g thật, Sơn Chi quả thật không kiềm được hồi hộp, ngón tay đặt trước còi cũng run run, qua mấy phút vẫn không tìm thấy tiêu điểm cần bắn.
Cô bối rối, đột nhiên phía sau lưng có người áp sát tới, luồng hơi thở quen thuộc phả lên gò má và vành tai, sau đó là giọng nói êm tai của Anh đầm đầm cất lên: "Ở đây, đúng rồi... điểm ở đó, đừng căng thẳng... đúng, giữ yên đừng run, anh ở đây rồi... Bắn!"
Nhẹ nhàng nhẹ nhàng chạm vào tim cô, cô như trôi dạt lên mấy tầng mây, máy móc nghe theo, cho đến khi anh bảo cô bóp còi, tiếng s.ú.n.g chói tai vang lên khiến cô giật mình thức tỉnh.
*Đoàng*
Sơn Chi giật mình theo bản năng vứt súng, Tống Miên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy. Cô che một bên tai, cánh môi dẩu lên, mếu máo nghẹn ngào nói: "Không học nữa, không học nữa đâu, em sợ rồi."
Anh khẽ thở một hơi dài, bỏ s.ú.n.g lên bàn gỗ, xoa xoa lên đỉnh đầu cô, nhỏ nhẹ dỗ dành: "Phải học, có gì sau này còn dùng nó bảo vệ mình nữa chứ."
"Ở đây cho sử dụng s.ú.n.g trái phép hả anh?" Cô cọ cọ tay anh, ngốc nghếch hỏi lại.
Tống Miên cười ha hả: "Em không định cùng anh sang nước A hả?"
Gương mặt cô nghệch ra mấy giây, sau đó mới vỡ lẽ, hai mắt sáng bừng, cô đập tay một cái: "Đúng nha."
"Cái đồ ngốc này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro