Chương 58
2024-11-11 07:27:57
Sơn Chi đứng trước cửa nhà tắm, hơi do dự gõ cửa, chần chừ cất lời: "Anh Miên, anh ổn chứ?"
Ngâm mình trong nước lạnh, đầu óc Tống Miên cũng đã tỉnh táo vài phần, áp chế được dục vọng do thuốc kích thích.
Giọng anh hơi khàn vang lên: "Anh tắm thêm lát nữa, em mau đi ngủ đi."
"Vâng."
Hai mươi phút sau, anh nới tay vặn vòi sen lại, tác dụng của thuốc đã hoàn toàn được áp chế, anh đứng dậy, nước trên quần áo chảy xối xả xuống sàn, cả người ướt sũng.
Vấn đề nan giải bắt đầu sản sinh ra.
Anh phải mặc cái gì đi về đây?
Khăn tắm lớn đến mấy cũng chỉ đủ để cho anh choàng phần thân dưới thôi.
Nhét một đầu khăn vào bên hông.
Trước mắt là như vậy đi.
Tống Miên quắn khăn đi ra ngoài.
Cứ ngỡ là Sơn Chi đã nghe lời đi ngủ sớm, không ngờ cô lại ngồi thẩn thờ ở ngoài, làm Tống Miên vừa đưa người ra đã hết hồn giật mình một cái.
Sơn Chi nhìn anh ướt từ đầu đến chân, lo lắng chạy đi lấy khăn khô, vừa đi tới vừa sốt ruột nói: "Khuya rồi mà anh còn tắm lâu như vậy, sẽ bệnh đó. Em đã pha cho anh chén nước rừng ấm rồi, ở trên bàn đó, anh mau uống đi."
"Em đi lấy máy sấy tóc cho anh."
Tống Miên không ngồi xuống, anh mặc như thế này, ngồi xuống với tư thế gì?
Chỉ đành kéo tay Sơn Chi lại, vẻ mặt tuấn tú có chút không tự nhiên, vành tai hơi ửng hồng, cánh môi chần chừ mấp máy: "Quần áo anh ướt hết rồi, em ra ngoài cốp xe lấy cho anh bộ đồ đi. Vừa hay hành lý của chỉ đạo viên còn để trong xe."
Bộ dạng này của anh làm sao có thể ra đường lấy quần áo, cho dù trời tối cỡ nào cũng không được, nếu để người khác biết được sẽ không tốt cho thanh danh của Sơn Chi.
Lúc này cô mới chợt nhìn đến bộ dạng của Tống Miên, bất chợt đỏ mặt, ngượng nghịu đi nhanh ra ngoài.
Nhanh chóng mặc đồ vào, uống nước rừng vào ấm người hẳn ra. Không khí xung quanh có hơi xấu hổ, Tống Miên nâng tầm mắt, nhìn vào mấy chấm đỏ đỏ trên cổ Sơn Chi, trong lòng dấy lên tia áy náy và tội lỗi.
"Anh... xin lỗi, anh không nên làm như vậy với em."
Sơn Chi cúi đầu cắn cắn môi, nhớ lại cảnh hai người nồng nhiệt ban nãy, bất giác gò má nóng như lò than: "Anh không cần xin lỗi em, là... là em nguyện ý mà."
Tống Miên ngẩn người ra, sau đó mím môi, ngập ngừng nói: "Em nên đẩy anh ra, sau đó lấy một cây gậy đập anh ngất xỉu, dù sao thì da anh cũng dày lắm."
Sơn Chi cả kinh, sao cô có thể bạo lực như vậy được chứ. Liền đáp: "Em không dám đánh anh đâu."
Tống Miên nắm lấy bàn tay cô ấp ủ vào lòng bàn tay mình.
"Ai hạ thuốc anh vậy ạ?" cô hỏi.
Nghe đến đây, đáy mắt anh trở nên lạnh lẽo.
Song song đó, vẫn không nói, anh không muốn Sơn Chi bước chân vào vòng xoáy này, chuyện này anh sẽ tự mình tính xổ với cô ta.
"Đi ngủ thôi, con nít không được thức khuya."
Sơn Chi vừa há miệng, chưa kịp phản bác đã bị Tống Miên lôi kéo văng vào phòng ngủ, còn bản thân thì chỉ lấy một chiếc gối ra nhà trước nằm xuống ngay cạnh bàn mà ngủ.
Sơn Chi nhiều lần khuyên anh vào phòng ngủ, mặc dù phòng cô bé, nhưng gường không đến nổi không chứa được hai người.
Chỉ là ngủ thôi, chẳng có việc gì phát sinh, bọn họ rất trong sáng!
Mặc dù vây, Tống Miên vẫn tuyệt đối kháng cự từ chối.
Anh rất lo cho Sơn Chi, lo từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Công việc ban đêm kia, Sơn Chi nghe lời Tống Miên nên đã nghỉ việc ở đó rất lâu rồi, chuyển sang làm phục vụ bàn của một quán cà phê. Ông chủ là bạn của anh, nên anh rất an tâm, không sợ cô sẽ bị bạc đãi. Anh cũng căn dặn người bạn của mình phải chiếu cố cô bạn gái nhỏ đáng yêu này, người bạn đó cười khoái chí, đùa giỡn nói: "Tôi sẽ bạc đãi cô bạn gái của cậu đến sợ luôn."
Đáp lại là một cái kẹp cổ ná thở.
"Sơn Chi, cậu đến rồi."
Sơn Chi gật đầu: "Hôm nay kẹt xe nên tớ đến muộn. Y Y, chị quản lý có đến kiểm tra không?"
Xung quanh khách khứa tấp nập, không khí trong lành, môi trường sạch sẽ thoáng mát. Sơn Chi đeo tạp dề phục vụ, chỉnh sửa lại tóc tai gọn gàng.
Cố Y Y hào hứng trả lời: "Không có, mà bạn trai cậu không chở cậu đi làm nữa hả?"
"Anh ấy phải đến đơn vị làm việc."
Cô nghe Tống Miên nói phải đi kiểm tra thể lực.
Nếu thông qua bài kiểm tra đó là anh sẽ được cấp phép sang nước A vào cuối tuần sau. Bởi vì lý do này mà cô rầu rĩ mấy ngày liền lần này ít tình nguyện viên đăng ký tham gia, cô không biết phải làm sao để được đi cùng anh. Tự đặt vé máy bay cũng không được, nước A đang loạn lạc, miễn tiếp khách ghé thăm, chỉ cho phép máy bay đón những đội quân tham gia chiến đấu và các tình nguyện viên được tổ chức y tế cấp phép sang thôi.
Tối hôm qua trời vừa mới đổ xuống một trận mưa lớn nên cánh hoa quế rơi lả tả xuống sàn, giống như hộp mật ong bị đánh đổ lênh láng lên trên mặt đất ướt sũng. Cô thất hồn quét quét từng cánh hoa, quét một chỗ chẳng di dời.
Ngó thấy khách sắp vào, Cố Y Y thấy cô thẩn thờ bèn gọi: "Sơn Chi, nhanh lên, khách khứa vào quán rồi kìa, chỗ đó bị cậu quét cho mòn rồi, nhanh lên nào!"
Ngay lập tức bừng tỉnh, nhanh tay nhanh chân quét vội những chiếc lá khô cuối cùng.
Không khí nóng bức luồn qua khe cửa sổ vào bên trong, Sơn Chi nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại vì lạnh, cô nhấc đầu lên một cách khó khăn, giơ tay xoa mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Rõ ràng là mùa hè mà.
Cố Y Y vừa bưng nước vào đã gặp màn này, cô nàng đưa tay ra, rồi bất chợt kinh hô: "Chi ơi là Chi, cậu bị sốt rồi!"
Sơn Chi mệt nhọc, giọng nói cũng nhỏ đi: "Mình chỉ mệt chút thôi, không có sốt."
Cổ họng đau rát, mũi cũng nghẹt lại, nghe giọng cũng biết là bị bệnh.
Do suy nghĩ nhiều việc nên gần đây cô ăn không ngon ngủ không yên nên mới sanh ra sự mệt nhọc này.
Cố Y Y phồng má, chống nạnh: "Cậu cãi lời y tá à."
Sơn Chi cười yếu ớt, nói: "Mình là bác sĩ đó nha."
"Hừ, chẳng qua là mình bị tư bản bóc lột, lương ba cọc ba đồng nên xin nghỉ làm thôi nhé, nếu mình sang bệnh viện khác, thế nào tay nghề cũng lên cao, bác sĩ gì đó chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi. Chỉ còn Vị Tư ở lại bệnh viện, dâng m.á.u cho tư bản, thật là tội nghiệp."
Sơn Chi bị cô nàng chọc cho cười phá lên.
"Cậu về sớm đi, dù sao ba mươi phút nữa cậu cũng tan làm rồi, mình ở lại phụ phần của cậu cho, về nhớ mua thuốc ăn uống đầy đủ vô nhá, nếu thấy không ổn nhất định phải gọi cho mình!" cô nàng Y Y nhấn mạnh.
Dưới sự đốc thúc của Cố Y Y, Sơn Chi cũng phải ngồi taxi quay về nhà của mình.
Ăn cháo xong cô uống thuốc, ngủ một giấc, bỗng dưng tới chiều, cơn nóng không ngừng làm cô mê mang.
Trong cơn mơ cô thấy Tống Miên sang nước A, bỏ cô ở lại, cô chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy anh trở về.
Đau đớn tuyệt vọng khiến cô khóc lớn giữa cơn mưa hối hả đang nặng nề trút xuống.
Một cảm giác mát lạnh làm cơn khó chịu trở nên thoải mái.
Sơn Chi đột nhiên cảm thấy lành lạnh trên trán, thoải mái vô cùng, như chiếc lá đang chao đảo tìm được phiến đá mát lạnh đáp mình nằm xuống, đầu óc có phần tỉnh táo.
Làn da dưới lòng bàn tay Tống Miên nóng hầm hập, tay Tống Miên đặt trên trán của cô, vẻ mặt sốt ruột, lo lắng nói: "Sốt cao quá." Anh nhíu mày, bàn tay lạnh ngắt ôm lấy gò má đỏ bừng.
Anh đang ở quân khu làm kiểm tra thể lực, đã qua được hai vòng kiểm, bắt đầu chuẩn bị vào vòng thứ ba thì chiếc điện thoại nhờ Chỉ đạo viên Vương Đình giữ hộ bỗng dưng đổ chuông liên tục, có vẻ rất quan trọng. Đại tá Lương gật đầu đồng ý cho anh tiếp nhận điện thoại.
Trong điện thoại là âm thanh vội vã hối thúc của Cố Y Y, cô ấy nói buổi sáng Sơn Chi bị sốt cao, giờ cô ấy gọi điện thoại lại, nhưng không có ai bắt máy, đành gọi cho anh.
Nghe xong, gương mặt Tống Miên trở nên sốt sắng, nôn nóng cúp máy, vội vàng chạy vào xin ý kiến của thầy. Tống Miên là học trò cưng của ông, tất nhiên sẽ châm chế cho qua.
Được sự cho phép của cấp trên, anh chạy ào ra ngoài, trên người vẫn còn mặc quân phục dính đầy bùn cát, gương mặt điển trai cũng dính bụi bẩn không kém. Anh chẳng có thời gian soi kĩ mấy thứ này, trong đầu chỉ có duy nhất Sơn Chi.
Bởi vì sức khỏe không tốt, sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi cũng là khô khốc.
Tống Miên khẽ nâng người cô lên, đặt cô tựa vào lòng n.g.ự.c mình, thấp giọng thầm thì: "Đi. Anh chở em đến bệnh viện."
Đầu óc Sơn Chi mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cực nhọc nâng mí mắt nặng trĩu, lúc này cô không còn sức nói chuyện, hai bàn tay nóng bừng, hơi thở cũng hầm hập, toàn thân lạnh đến phát run. Lại thêm trời nắng nóng, nhiệt độ hạ xuống thấp, tuy trước lúc ngủ cô đã mặc thêm áo khoác nhưng hơi lạnh như phả ra từ trong xương, không cách nào chống cự nổi.
Một lần nữa, Tống Miên nâng tay đặt lên trán cô, cảm thấy ngón tay của Tống Miên thật dễ chịu, lành lạnh mát mát, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cô nghiêng mặt tránh đi bàn tay to lớn của anh. Nhọc nhằn thều thào: "Anh còn phải làm bài kiểm tra thể lực mà, sao bây giờ lại ở đây, mau về đi, em không sao đâu."
Tống Miên dứt khoát nói: "Bé Chi, nghe lời anh, đi bệnh viện!"
"Không muốn đâu." Dứt lời, cơ thể Sơn Chi như rút hết sức lực, nghiêng đầu sang một bên như muốn rơi vào mê man. Cô chôn mặt vào n.g.ự.c anh, giọng nói thều thào: "Em ngủ một giấc là khỏi ngay mà."
Chuyện sức khoẻ này không thể làm ngơ, cũng không thể chiều theo ý cô.
Tống Miên nghiêng người, cong lưng, nhẹ nhàng ôm cô đứng dậy.
Cơ thể Sơn Chi nhỏ bé nằm gọn trong lòng, cô hừ nhẹ như tiếng mèo kêu, đôi mắt lim dim, vẫn còn đang trong cơ xây xẩm choáng váng, gắng gượng mở mắt nhìn anh: "Em không muốn đi bệnh viện, em chỉ muốn ngủ thôi."
Giọng cô mềm mại yếu ớt, âm cuối kéo dài mềm mại như cái nét trẻ con ngủ say bị người khác quấy rầy, làm nũng một chút.
Tống Miên bất lực rũ mắt, nhìn gương mặt cô ỉu xìu, cánh môi he hé thở từng hơi nho nhỏ, tựa như một chú mèo con đáng yêu.
Một lát sau, anh ôm Sơn Chi ngồi vào xe, thắt dây an toàn vào, nhìn cô với ánh mắt chứa chan yêu thương, nhẹ nhàng xoa đầu rồi khẽ đặt một nụ hôn lên trán thiên thần đang ngủ say kia: "Bé con bướng bỉnh."
Nhiệt độ trong xe cao, khiến đầu óc Sơn Chi bắt đầu choáng váng.
Trong lúc mơ màng, bất tri bất giác đã đến bệnh viện.
Tống Miên vội vàng ôm Sơn Chi chạy vào bệnh viện, đặt cô nằm xuống gường, không lâu sau y tá nam cầm nhiệt kế đi vào.
Ngâm mình trong nước lạnh, đầu óc Tống Miên cũng đã tỉnh táo vài phần, áp chế được dục vọng do thuốc kích thích.
Giọng anh hơi khàn vang lên: "Anh tắm thêm lát nữa, em mau đi ngủ đi."
"Vâng."
Hai mươi phút sau, anh nới tay vặn vòi sen lại, tác dụng của thuốc đã hoàn toàn được áp chế, anh đứng dậy, nước trên quần áo chảy xối xả xuống sàn, cả người ướt sũng.
Vấn đề nan giải bắt đầu sản sinh ra.
Anh phải mặc cái gì đi về đây?
Khăn tắm lớn đến mấy cũng chỉ đủ để cho anh choàng phần thân dưới thôi.
Nhét một đầu khăn vào bên hông.
Trước mắt là như vậy đi.
Tống Miên quắn khăn đi ra ngoài.
Cứ ngỡ là Sơn Chi đã nghe lời đi ngủ sớm, không ngờ cô lại ngồi thẩn thờ ở ngoài, làm Tống Miên vừa đưa người ra đã hết hồn giật mình một cái.
Sơn Chi nhìn anh ướt từ đầu đến chân, lo lắng chạy đi lấy khăn khô, vừa đi tới vừa sốt ruột nói: "Khuya rồi mà anh còn tắm lâu như vậy, sẽ bệnh đó. Em đã pha cho anh chén nước rừng ấm rồi, ở trên bàn đó, anh mau uống đi."
"Em đi lấy máy sấy tóc cho anh."
Tống Miên không ngồi xuống, anh mặc như thế này, ngồi xuống với tư thế gì?
Chỉ đành kéo tay Sơn Chi lại, vẻ mặt tuấn tú có chút không tự nhiên, vành tai hơi ửng hồng, cánh môi chần chừ mấp máy: "Quần áo anh ướt hết rồi, em ra ngoài cốp xe lấy cho anh bộ đồ đi. Vừa hay hành lý của chỉ đạo viên còn để trong xe."
Bộ dạng này của anh làm sao có thể ra đường lấy quần áo, cho dù trời tối cỡ nào cũng không được, nếu để người khác biết được sẽ không tốt cho thanh danh của Sơn Chi.
Lúc này cô mới chợt nhìn đến bộ dạng của Tống Miên, bất chợt đỏ mặt, ngượng nghịu đi nhanh ra ngoài.
Nhanh chóng mặc đồ vào, uống nước rừng vào ấm người hẳn ra. Không khí xung quanh có hơi xấu hổ, Tống Miên nâng tầm mắt, nhìn vào mấy chấm đỏ đỏ trên cổ Sơn Chi, trong lòng dấy lên tia áy náy và tội lỗi.
"Anh... xin lỗi, anh không nên làm như vậy với em."
Sơn Chi cúi đầu cắn cắn môi, nhớ lại cảnh hai người nồng nhiệt ban nãy, bất giác gò má nóng như lò than: "Anh không cần xin lỗi em, là... là em nguyện ý mà."
Tống Miên ngẩn người ra, sau đó mím môi, ngập ngừng nói: "Em nên đẩy anh ra, sau đó lấy một cây gậy đập anh ngất xỉu, dù sao thì da anh cũng dày lắm."
Sơn Chi cả kinh, sao cô có thể bạo lực như vậy được chứ. Liền đáp: "Em không dám đánh anh đâu."
Tống Miên nắm lấy bàn tay cô ấp ủ vào lòng bàn tay mình.
"Ai hạ thuốc anh vậy ạ?" cô hỏi.
Nghe đến đây, đáy mắt anh trở nên lạnh lẽo.
Song song đó, vẫn không nói, anh không muốn Sơn Chi bước chân vào vòng xoáy này, chuyện này anh sẽ tự mình tính xổ với cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi ngủ thôi, con nít không được thức khuya."
Sơn Chi vừa há miệng, chưa kịp phản bác đã bị Tống Miên lôi kéo văng vào phòng ngủ, còn bản thân thì chỉ lấy một chiếc gối ra nhà trước nằm xuống ngay cạnh bàn mà ngủ.
Sơn Chi nhiều lần khuyên anh vào phòng ngủ, mặc dù phòng cô bé, nhưng gường không đến nổi không chứa được hai người.
Chỉ là ngủ thôi, chẳng có việc gì phát sinh, bọn họ rất trong sáng!
Mặc dù vây, Tống Miên vẫn tuyệt đối kháng cự từ chối.
Anh rất lo cho Sơn Chi, lo từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Công việc ban đêm kia, Sơn Chi nghe lời Tống Miên nên đã nghỉ việc ở đó rất lâu rồi, chuyển sang làm phục vụ bàn của một quán cà phê. Ông chủ là bạn của anh, nên anh rất an tâm, không sợ cô sẽ bị bạc đãi. Anh cũng căn dặn người bạn của mình phải chiếu cố cô bạn gái nhỏ đáng yêu này, người bạn đó cười khoái chí, đùa giỡn nói: "Tôi sẽ bạc đãi cô bạn gái của cậu đến sợ luôn."
Đáp lại là một cái kẹp cổ ná thở.
"Sơn Chi, cậu đến rồi."
Sơn Chi gật đầu: "Hôm nay kẹt xe nên tớ đến muộn. Y Y, chị quản lý có đến kiểm tra không?"
Xung quanh khách khứa tấp nập, không khí trong lành, môi trường sạch sẽ thoáng mát. Sơn Chi đeo tạp dề phục vụ, chỉnh sửa lại tóc tai gọn gàng.
Cố Y Y hào hứng trả lời: "Không có, mà bạn trai cậu không chở cậu đi làm nữa hả?"
"Anh ấy phải đến đơn vị làm việc."
Cô nghe Tống Miên nói phải đi kiểm tra thể lực.
Nếu thông qua bài kiểm tra đó là anh sẽ được cấp phép sang nước A vào cuối tuần sau. Bởi vì lý do này mà cô rầu rĩ mấy ngày liền lần này ít tình nguyện viên đăng ký tham gia, cô không biết phải làm sao để được đi cùng anh. Tự đặt vé máy bay cũng không được, nước A đang loạn lạc, miễn tiếp khách ghé thăm, chỉ cho phép máy bay đón những đội quân tham gia chiến đấu và các tình nguyện viên được tổ chức y tế cấp phép sang thôi.
Tối hôm qua trời vừa mới đổ xuống một trận mưa lớn nên cánh hoa quế rơi lả tả xuống sàn, giống như hộp mật ong bị đánh đổ lênh láng lên trên mặt đất ướt sũng. Cô thất hồn quét quét từng cánh hoa, quét một chỗ chẳng di dời.
Ngó thấy khách sắp vào, Cố Y Y thấy cô thẩn thờ bèn gọi: "Sơn Chi, nhanh lên, khách khứa vào quán rồi kìa, chỗ đó bị cậu quét cho mòn rồi, nhanh lên nào!"
Ngay lập tức bừng tỉnh, nhanh tay nhanh chân quét vội những chiếc lá khô cuối cùng.
Không khí nóng bức luồn qua khe cửa sổ vào bên trong, Sơn Chi nằm bò trên bàn, bả vai bất giác co rúm lại vì lạnh, cô nhấc đầu lên một cách khó khăn, giơ tay xoa mặt để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Rõ ràng là mùa hè mà.
Cố Y Y vừa bưng nước vào đã gặp màn này, cô nàng đưa tay ra, rồi bất chợt kinh hô: "Chi ơi là Chi, cậu bị sốt rồi!"
Sơn Chi mệt nhọc, giọng nói cũng nhỏ đi: "Mình chỉ mệt chút thôi, không có sốt."
Cổ họng đau rát, mũi cũng nghẹt lại, nghe giọng cũng biết là bị bệnh.
Do suy nghĩ nhiều việc nên gần đây cô ăn không ngon ngủ không yên nên mới sanh ra sự mệt nhọc này.
Cố Y Y phồng má, chống nạnh: "Cậu cãi lời y tá à."
Sơn Chi cười yếu ớt, nói: "Mình là bác sĩ đó nha."
"Hừ, chẳng qua là mình bị tư bản bóc lột, lương ba cọc ba đồng nên xin nghỉ làm thôi nhé, nếu mình sang bệnh viện khác, thế nào tay nghề cũng lên cao, bác sĩ gì đó chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi. Chỉ còn Vị Tư ở lại bệnh viện, dâng m.á.u cho tư bản, thật là tội nghiệp."
Sơn Chi bị cô nàng chọc cho cười phá lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu về sớm đi, dù sao ba mươi phút nữa cậu cũng tan làm rồi, mình ở lại phụ phần của cậu cho, về nhớ mua thuốc ăn uống đầy đủ vô nhá, nếu thấy không ổn nhất định phải gọi cho mình!" cô nàng Y Y nhấn mạnh.
Dưới sự đốc thúc của Cố Y Y, Sơn Chi cũng phải ngồi taxi quay về nhà của mình.
Ăn cháo xong cô uống thuốc, ngủ một giấc, bỗng dưng tới chiều, cơn nóng không ngừng làm cô mê mang.
Trong cơn mơ cô thấy Tống Miên sang nước A, bỏ cô ở lại, cô chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy anh trở về.
Đau đớn tuyệt vọng khiến cô khóc lớn giữa cơn mưa hối hả đang nặng nề trút xuống.
Một cảm giác mát lạnh làm cơn khó chịu trở nên thoải mái.
Sơn Chi đột nhiên cảm thấy lành lạnh trên trán, thoải mái vô cùng, như chiếc lá đang chao đảo tìm được phiến đá mát lạnh đáp mình nằm xuống, đầu óc có phần tỉnh táo.
Làn da dưới lòng bàn tay Tống Miên nóng hầm hập, tay Tống Miên đặt trên trán của cô, vẻ mặt sốt ruột, lo lắng nói: "Sốt cao quá." Anh nhíu mày, bàn tay lạnh ngắt ôm lấy gò má đỏ bừng.
Anh đang ở quân khu làm kiểm tra thể lực, đã qua được hai vòng kiểm, bắt đầu chuẩn bị vào vòng thứ ba thì chiếc điện thoại nhờ Chỉ đạo viên Vương Đình giữ hộ bỗng dưng đổ chuông liên tục, có vẻ rất quan trọng. Đại tá Lương gật đầu đồng ý cho anh tiếp nhận điện thoại.
Trong điện thoại là âm thanh vội vã hối thúc của Cố Y Y, cô ấy nói buổi sáng Sơn Chi bị sốt cao, giờ cô ấy gọi điện thoại lại, nhưng không có ai bắt máy, đành gọi cho anh.
Nghe xong, gương mặt Tống Miên trở nên sốt sắng, nôn nóng cúp máy, vội vàng chạy vào xin ý kiến của thầy. Tống Miên là học trò cưng của ông, tất nhiên sẽ châm chế cho qua.
Được sự cho phép của cấp trên, anh chạy ào ra ngoài, trên người vẫn còn mặc quân phục dính đầy bùn cát, gương mặt điển trai cũng dính bụi bẩn không kém. Anh chẳng có thời gian soi kĩ mấy thứ này, trong đầu chỉ có duy nhất Sơn Chi.
Bởi vì sức khỏe không tốt, sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi cũng là khô khốc.
Tống Miên khẽ nâng người cô lên, đặt cô tựa vào lòng n.g.ự.c mình, thấp giọng thầm thì: "Đi. Anh chở em đến bệnh viện."
Đầu óc Sơn Chi mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cực nhọc nâng mí mắt nặng trĩu, lúc này cô không còn sức nói chuyện, hai bàn tay nóng bừng, hơi thở cũng hầm hập, toàn thân lạnh đến phát run. Lại thêm trời nắng nóng, nhiệt độ hạ xuống thấp, tuy trước lúc ngủ cô đã mặc thêm áo khoác nhưng hơi lạnh như phả ra từ trong xương, không cách nào chống cự nổi.
Một lần nữa, Tống Miên nâng tay đặt lên trán cô, cảm thấy ngón tay của Tống Miên thật dễ chịu, lành lạnh mát mát, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cô nghiêng mặt tránh đi bàn tay to lớn của anh. Nhọc nhằn thều thào: "Anh còn phải làm bài kiểm tra thể lực mà, sao bây giờ lại ở đây, mau về đi, em không sao đâu."
Tống Miên dứt khoát nói: "Bé Chi, nghe lời anh, đi bệnh viện!"
"Không muốn đâu." Dứt lời, cơ thể Sơn Chi như rút hết sức lực, nghiêng đầu sang một bên như muốn rơi vào mê man. Cô chôn mặt vào n.g.ự.c anh, giọng nói thều thào: "Em ngủ một giấc là khỏi ngay mà."
Chuyện sức khoẻ này không thể làm ngơ, cũng không thể chiều theo ý cô.
Tống Miên nghiêng người, cong lưng, nhẹ nhàng ôm cô đứng dậy.
Cơ thể Sơn Chi nhỏ bé nằm gọn trong lòng, cô hừ nhẹ như tiếng mèo kêu, đôi mắt lim dim, vẫn còn đang trong cơ xây xẩm choáng váng, gắng gượng mở mắt nhìn anh: "Em không muốn đi bệnh viện, em chỉ muốn ngủ thôi."
Giọng cô mềm mại yếu ớt, âm cuối kéo dài mềm mại như cái nét trẻ con ngủ say bị người khác quấy rầy, làm nũng một chút.
Tống Miên bất lực rũ mắt, nhìn gương mặt cô ỉu xìu, cánh môi he hé thở từng hơi nho nhỏ, tựa như một chú mèo con đáng yêu.
Một lát sau, anh ôm Sơn Chi ngồi vào xe, thắt dây an toàn vào, nhìn cô với ánh mắt chứa chan yêu thương, nhẹ nhàng xoa đầu rồi khẽ đặt một nụ hôn lên trán thiên thần đang ngủ say kia: "Bé con bướng bỉnh."
Nhiệt độ trong xe cao, khiến đầu óc Sơn Chi bắt đầu choáng váng.
Trong lúc mơ màng, bất tri bất giác đã đến bệnh viện.
Tống Miên vội vàng ôm Sơn Chi chạy vào bệnh viện, đặt cô nằm xuống gường, không lâu sau y tá nam cầm nhiệt kế đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro