Chương 63
2024-11-11 07:27:57
Sơn Chi bất ngờ, không giấu được vui mừng mà cười lên: "Tiểu Mai, cậu khoẻ chứ, tình hình của nước A sao rồi?"
"Ngày càng loạn lạc rồi Chi ơi, bây giờ mình sợ quá, mình muốn đi về, ở đây không có đồng hương, mình chẳng có dũng khí ở lại nữa Sơn Chi à."
Cô nàng bèo nheo nức nở.
"Bình tĩnh nào Tiểu Mai, mình sắp đến chỗ cậu rồi đây, sẽ nhanh thôi, cậu đợi mình thêm mấy ngày nữa thôi, lần này đi còn có hai người bạn của mình nữa, chúng ta sẽ có thật nhiều đồng hương, cậu đừng sợ nữa nhé."
"Chị Tần sao rồi, chị ấy vẫn còn ở lại cùng với cậu chứ?"
Tô Tiểu Mai ngưng khóc, lau lau khoé mắt bị sưng bầm, nén cơn buồn tủi nói: "Mấy hôm trước trong lúc chạy khỏi nơi bị nổ bom, chị ấy bị cây đè lên chân, đến giờ vẫn còn nằm trên giường."
"Còn cậu, không sao chứ?" Câu trả lời làm cho cô nôn nóng sốt ruột.
"Không sao, mình ổn mà. Chi à cậu tuyệt đối đừng sang đây, nơi này... không còn an toàn như trước nữa đâu." Tô Tiểu Mai thật lòng khuyên ngăn.
Không nghĩ ngợi, Sơn Chi dứt khoát: "Mình nhất định phải đến đó!"
Không lay chuyển được chủ đích của Sơn Chi, cô nàng đành từ bỏ.
"Ừm, mình chờ cậu, mình phải cúp máy rồi, tạm biệt cậu... Sơn Chi."
"Cậu nhớ giữ an toàn, chăm sóc tốt cho chị Tần, tạm biệt cậu, Mai."
Cuộc gọi vừa kết thúc, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra, nức nở khóc, Tô Tiểu Mai chợt nhớ có người bên cạnh liền đưa tay bịt chặt miệng mình, lén nhìn Tần Bối Bối đang ngủ trên chiếc giường đơn sơ.
Cô ấy sờ vết sưng trên mặt và khoé môi, lần trước trong cơn nổ b.o.m kia cô ấy bị cát đá ồ ạt như cơn mưa trút xuống trên người mình. Trong lúc chạy trốn, thật xui xẻo bị tên khủng bố phát hiện, trói tay kéo đi, Tô Tiểu Mai phản kháng liền bị tên đó tát vào mặt không thương tiếc, bị đánh đập như một thứ bỏ đi, đến bây giờ trên người còn ê ẩm đau đớn. Trong lúc tên khủng bố đưa họng s.ú.n.g vào đầu, cô tưởng mình sắp c.h.ế.t rồi, không được gặp lại ba mẹ, không được trở về nước B mà phải c.h.ế.t tức tưởi trên mảnh đất xa lạ này, trong phút giây tuyệt vọng đó có biết bao nhiêu sợ hãi.
Chỉ là trong ngay khoảnh khắc kinh hoàng kia, một chiến sĩ bất ngờ nhào tới, áp chế gã kia, đem họng s.ú.n.g hướng lên trời, tiếng s.ú.n.g vang lên đinh tai nhức óc, hai người giằng co đánh nhau, Bernie giành được súng, ngay lập tức b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Anh chiến sĩ Bernie chỉ tập trung cởi trói cho Tô Tiểu Mai không hề phát hiện một kẻ nằm dưới đất, nâng khẩu s.ú.n.g nhắm vào người mặc quân phục, gã đó bị thương nặng, chỉ sót lại chút hơi tàn suy yếu, mơ hồ bóp còi trước khi chết, viên đạn lệch đường đi, không xuyên qua đầu mà xuyên qua bắp chân Bernie.
Chàng lính bất ngờ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, vừa kéo Tô Tiểu Mai đứng lên đã khụy một chân xuống, ôm lấy vết thương tuôn m.á.u sau đó nâng tầm mắt đỏ như máu, vòng tay ra sau lưng rút ra khẩu súng, mở chốt lên nòng, đưa s.ú.n.g nhắm vào đầu tên kia, không chớp mắt không nương tay, dù hắn đã c.h.ế.t hay sắp chết, Bernie bóp còi liên tục vào đầu gã kia.
*Đoàng*
*Đoàng*
*...*
Máu tươi phúng ra, khiến cho Tô Tiểu Mai hớt hải kinh hoàng.
Mặt và người của tên kia đã thủng như một tổ ong.
Thông qua ô cửa sổ nhìn xuống, xác người vẫn còn đấy, không phải không có ai thu dọn, mà không có thời gian thu dọn. Kể từ ngày đánh b.o.m kia, Bernie và các chiến hữu của mình chưa có một bữa cơm trọn vẹn, lại thêm cái c.h.ế.t đau đớn của Alan, ai cũng chỉ biết gắng gượng cố gắng chống đỡ tinh thần suy sụp của mình, bọn họ chưa được nghỉ ngơi quá hai giờ, và đội tình nguyện cũng vật vã trốn ở nơi này.
Những đàn quạ không ngừng bay tới, đậu trên những t.h.i t.h.ể đi từ lạnh lẽo chuyển sang hôi thối. Tô Tiểu Mai khẽ khóc, cúi đầu ôm cánh tay mình nấc nghẹn.
"Sơn Chi, mình mong cậu đừng đặt chân đến nơi này thêm... một lần nào nữa."
"Tuyệt đối... đừng đến..."
Với tư cách là một người bạn hiếm hoi trên mảnh đất cằn cỏi này, Tô Tiểu Mai thật lòng cầu mong Sơn Chi đừng nên sang nước A... để nộp mạng.
Nghe xong cuộc gọi của Tô Tiểu Mai, khí thế quyết tâm phừng phực trong lòng Sơn Chi ngày càng bốc cháy mạnh mẽ.
"Tống Miên, anh đang trả thù tôi đúng không?" Sơn Hương hừng hực khí thế, hoả khí phừng phực trên đỉnh đầu.
Mất ngày nay cô ta mất ăn mất ngủ giải quyết việc không đủ điều kiện đảm nhận vị trí ủy ban kiểm tra. Lúc còn ngồi học trên ghế nhà trường năm cấp ba, cô ta đã vi phạm một lỗi đạo đức, và nó trở thành vết nhơn không thể nào phai mờ được, tưởng rằng ba che giấu giúp mình thì có thể qua mắt được những người trong bí thư, không ngờ lại bị lộ ra, đã thế vị trí của ba cô ta cũng bị nguy cơ thay thế. Trước đây, Sơn Viễn cũng làm mấy chuyện không chính đáng, bây giờ bên Nhà nước đang nghi ngờ và chuẩn bị điều tra, rất có nguy cơ bị cắt chức và... đi tù.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô ta liền nhớ đến Tống Miên, nhớ đến câu nói ghét cay ghét đắng không thể g.i.ế.c cô ta ngay lập tức của Tống Miên ngay hôm cô ta hạ thuốc vào rượu. Lại thêm việc, anh bị động không tìm đến mình, chuyện này càng làm cô ta nảy sinh nghi ngờ việc này Tống Miên có nhúng tay vào. Nhưng vấn về khiến Sơn Hương không dám chắc chính là theo như cô ta biết, Tống Miên là cấp dưới của Vương Đình, không đủ uy quyền hạ lệnh cho bên bí thư làm chuyện này, chỉ có một khả năng duy nhất chính là mượn vai vế của Vương Đình làm chuyện này.
Vì thế, hôm nay bất kể ngày nắng gió lặng thế nào, cô ta cũng quyết đậu xe trước cơ quan đợi Tống Miên ra.
Vì sao cô ta biết Tống Miên ở đây ư?
Cô ta dò hỏi từ một người bạn trai của bạn thân, người kia cũng làm trong cơ quan này.
Công việc và nơi làm việc của Vương Đình, cô ta đều nắm rõ do ông bác của Vương Đình giới thiệu.
Tống Miên đút tay vào túi quần, điệu bộ mặc nhiên điềm tĩnh, không cho cô ta một ánh nhìn, liếc mắt sang một bên mà trả lời: "Tôi đã nói, nhất định bắt cô phải trả giá."
"Chỉ vì tôi quá yêu mến anh nên mới làm ra chuyện như vậy, vả lại bản thân anh cũng chẳng mất thứ gì, anh tàn nhẫn đẩy tôi vào đường cùng như vậy ư? Bao năm nay tôi cố gắng học hỏi, chỉ vì một thủ đoạn trả thù của anh liền khiến công sức của tôi đổ sông đổ bể. Tống Miên, anh là người lính của Tổ quốc sao lại ác độc đẩy một công dân vào đường cùng như vậy?"
"Làm chuyện ác thì phải trả giá, đó là quy luật, không hiểu sao?" đôi mắt anh sắc bén liếc qua, khiến cô ta không rét mà run.
"Làm người nên chừa cho nhau đường lui, cơ hội sửa sai, anh chưa từng học qua sao?" cô ta bắt chước câu nói của Tống Miên, sắc bén vặn ngược lại.
Tống Miên cười khẩy một tiếng: "Không."
Giọng nói anh lạnh tanh như tu la địa ngục: "Đối với tôi, đường lui cơ hội gì đó đừng hòng nghĩ đến, đã có tội thì phải đền, đó là câu duy nhất tôi học được."
"Cô nên nhớ, đối phó với lãnh đạo cấp cao của lực lượng quân đội, đừng bao giờ dùng con mắt hèn mọn nhìn xa trong rộng mà toan tính, cũng đừng nghĩ đến việc dùng bộ não hạn hẹp của mình bày ra mấy trò trẻ con để đối phó, trong mắt tôi, cô chỉ là hạt cát trên sa mạc." Anh khinh miệt trào phúng.
Sơn Hương khó hiểu, nhìn bóng lưng của anh, không kiềm được hoang mang khó hiểu, bực tức nhìn theo hô lớn: "Cán bộ cấp cao là ý gì? Tống Miên, anh đứng lại, nói rõ cho tôi!"
"Tống Miên!!!"
Đột nhiên, cô ta thấy một người mặc quân phục trên vai là quân hàm Đại úy, đang đi ngang qua, bỗng dưng dừng bước ưỡn n.g.ự.c nghiêm túc giơ tay lên, hô một tiếng: "Chào Thiếu tá!"
Gai óc lần lượt gợn lên trên tay, cô ta rùng mình một cái, không tin vào tai mình, cứ ngỡ là đang nằm mơ thôi, nhưng không ngờ cảnh sau đó như hàng trăm bạt tay vả vào mặt.
Một nhóm chiến sĩ đang năng nổ rèn luyện thể lực, theo hàng thẳng lối chạy bộ, thấy Tống Miên, cả đoàn ngay tức khắc dừng hẳn, đồng đều làm động tác chào, rồi hô to hai từ khiến Sơn Hương c.h.ế.t trân tại chỗ.
"Chào Thiếu tá."
Điều này cô ta không ngờ tới, không ngờ quân hàm của Tống Miên lại cao như vậy, tuổi còn trẻ mà gần bằng Vương Đình.
Cô ta tuyệt vọng, ánh mắt lộ rõ sự tiếc nuối. Nếu sớm biết địa vị của Tống Miên thì sẽ không nôn nóng mà thực hiện kế hoạch kia, cô ta sẽ từ từ tiếp cận anh rồi làm anh yêu mình, nhưng tất cả đã quá muộn màng, là do bản thân quá nôn nóng, quá khinh thường. Bất kể hôm nay hay thường ngày Tống Miên luôn ăn mặc đơn giản, nên cô ta chẳng hay biết cấp bậc của anh, vẫn luôn cho rằng Tống Miên chỉ là một chiến sĩ bình thường.
"Anh Miên ơi... À, em đang ở toà soạn... Hả? Anh muốn dẫn em đi chơi sao?... Vâng, vậy em đứng ở trước cổng toà soạn đợi anh... Vâng ạ."
Cúp máy, Sơn Chi nhìn cuộc thoại rồi mỉm cười cất điện thoại vào túi xách.
Cô nhún vai thở dài, lủi thủi ngồi một góc trong toà soạn. Hành động này dường như đã quá quen thuộc với những nhân viên ở đây, thậm chí họ còn rót cả nước, mang cả bánh đến cho Sơn Chi.
Khi thấy Tố Tố đi ra từ phòng làm việc, cô bỏ cốc nước xuống, vội vàng chạy đến.
Sắc mắt của Tố Tố khi thấy cô thì vô cùng khó xử, cô ấy thở dài một hơi, giọng nói đầy bất lực biểu hiện rõ ràng bên ngoài: "Em lại đến nữa sao?"
Đến quá nhiều lần, khiến cô cũng ngượng ngập chứ không trở nên quen thuộc, việc làm phiền người khác, trước giờ chưa từng xảy ra, đây là lần đầu tiên.
Cô ấp úng: "Cái đó... Chị Tố, chị có thể xem xét cho em thêm một xuất tham gia vào đoàn tình nguyện được không ạ?"
"Không được, đã đủ người rồi." Cô ấy nhất quyết cự tuyệt.
"Bạn của em có nói với em, trong đoàn còn dư hai chỗ trống, tại sao chị lại không cho em vào ạ? Em, em học ngành y, em rất am hiểu về các mảng cứu thương. À, em có cả tấm bằng nghiên cứu, chị Tố chị xem thử đi." Cô lóng ngóng đưa nhanh qua.
Quả thật là còn trống hai chỗ, người đăng ký tham gia vô cùng ít ỏi. Là do tin tức mà Lưu Trình đem về cho toà soạn quá ảnh hưởng đến suy nghĩ của những người khác, liên tục đưa tin về những cảnh tàn bạo của kẻ khủng bố và cảnh đau thương cũng như mức độ an toàn của người dân nên càng ít có người tình nguyện tham gia chiến dịch góp sức cho nước A thoát khỏi cảnh c.h.ế.t chóc lần này.
Tố Tố hơi bực mình, thô lỗ đẩy giấy chứng nhận của Sơn Chi sang một bên, bởi vì dùng lực quá mạnh, khiến cho toàn bộ giấy tờ đều rơi xuống đất, vương vả khắp nơi.
Cả người Sơn Chi đông cứng.
Ngay cả bản thân Tố Tố cũng bất ngờ, không ngờ rằng bản thân không kiểm soát sức lực, khiến tình cảnh trở nên mạnh bạo.
Nhưng như vầy cũng tốt.
Cô ấy giở giọng khó chịu, nhìn sườn mặt bất động của cô, hơi đắn đo, khó khăn lớn tiếng nói: "Cô có phiền hay không hả! Tôi là người đảm đương trách nhiệm mà hội y tế giao cho, tôi nói đủ chính là đủ, nếu nhận dư người bên hội y tế trách mắng, ai là người chịu trách nhiệm? Là cô sao? Đừng đến đây tìm tôi nữa, phiền c.h.ế.t đi được mà."
Sau khi Tố Tố bực dọc rời đi, Sơn Chi như mất hết hồn, ngồi xuống nhặt từng giấy chứng nhận mình nổ lực để có được, cầm trong lòng bàn tay mà tim lại đau đến rỉ máu.
Vậy là hết rồi sao?
Cơ hội của cô... chấm dứt rồi ư?
Tống Miên của cô phải làm sao đây, Tô Tiểu Mai còn có Tần Bối Bối, cô đã hứa nên cô biết làm thế nào đây.
Vành mắt cô đỏ hoe, lần lượt những giọt nước mắt trực trào.
Cô phải làm gì bây giờ.
Nghĩ đến những việc bị bỏ lại, trong lòng Sơn Chi không ngừng dâng lên cảm giác sợ hãi. Cô rất sợ bị bỏ rơi, rất sợ phải ờ lại một mình.
Thật sự, rất sợ.
Sơn Chi chao đảo, ôm hết những giấy tờ rời khỏi toà soạn với bộ dạng như người mất hồn.
"Ngày càng loạn lạc rồi Chi ơi, bây giờ mình sợ quá, mình muốn đi về, ở đây không có đồng hương, mình chẳng có dũng khí ở lại nữa Sơn Chi à."
Cô nàng bèo nheo nức nở.
"Bình tĩnh nào Tiểu Mai, mình sắp đến chỗ cậu rồi đây, sẽ nhanh thôi, cậu đợi mình thêm mấy ngày nữa thôi, lần này đi còn có hai người bạn của mình nữa, chúng ta sẽ có thật nhiều đồng hương, cậu đừng sợ nữa nhé."
"Chị Tần sao rồi, chị ấy vẫn còn ở lại cùng với cậu chứ?"
Tô Tiểu Mai ngưng khóc, lau lau khoé mắt bị sưng bầm, nén cơn buồn tủi nói: "Mấy hôm trước trong lúc chạy khỏi nơi bị nổ bom, chị ấy bị cây đè lên chân, đến giờ vẫn còn nằm trên giường."
"Còn cậu, không sao chứ?" Câu trả lời làm cho cô nôn nóng sốt ruột.
"Không sao, mình ổn mà. Chi à cậu tuyệt đối đừng sang đây, nơi này... không còn an toàn như trước nữa đâu." Tô Tiểu Mai thật lòng khuyên ngăn.
Không nghĩ ngợi, Sơn Chi dứt khoát: "Mình nhất định phải đến đó!"
Không lay chuyển được chủ đích của Sơn Chi, cô nàng đành từ bỏ.
"Ừm, mình chờ cậu, mình phải cúp máy rồi, tạm biệt cậu... Sơn Chi."
"Cậu nhớ giữ an toàn, chăm sóc tốt cho chị Tần, tạm biệt cậu, Mai."
Cuộc gọi vừa kết thúc, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra, nức nở khóc, Tô Tiểu Mai chợt nhớ có người bên cạnh liền đưa tay bịt chặt miệng mình, lén nhìn Tần Bối Bối đang ngủ trên chiếc giường đơn sơ.
Cô ấy sờ vết sưng trên mặt và khoé môi, lần trước trong cơn nổ b.o.m kia cô ấy bị cát đá ồ ạt như cơn mưa trút xuống trên người mình. Trong lúc chạy trốn, thật xui xẻo bị tên khủng bố phát hiện, trói tay kéo đi, Tô Tiểu Mai phản kháng liền bị tên đó tát vào mặt không thương tiếc, bị đánh đập như một thứ bỏ đi, đến bây giờ trên người còn ê ẩm đau đớn. Trong lúc tên khủng bố đưa họng s.ú.n.g vào đầu, cô tưởng mình sắp c.h.ế.t rồi, không được gặp lại ba mẹ, không được trở về nước B mà phải c.h.ế.t tức tưởi trên mảnh đất xa lạ này, trong phút giây tuyệt vọng đó có biết bao nhiêu sợ hãi.
Chỉ là trong ngay khoảnh khắc kinh hoàng kia, một chiến sĩ bất ngờ nhào tới, áp chế gã kia, đem họng s.ú.n.g hướng lên trời, tiếng s.ú.n.g vang lên đinh tai nhức óc, hai người giằng co đánh nhau, Bernie giành được súng, ngay lập tức b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Anh chiến sĩ Bernie chỉ tập trung cởi trói cho Tô Tiểu Mai không hề phát hiện một kẻ nằm dưới đất, nâng khẩu s.ú.n.g nhắm vào người mặc quân phục, gã đó bị thương nặng, chỉ sót lại chút hơi tàn suy yếu, mơ hồ bóp còi trước khi chết, viên đạn lệch đường đi, không xuyên qua đầu mà xuyên qua bắp chân Bernie.
Chàng lính bất ngờ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, vừa kéo Tô Tiểu Mai đứng lên đã khụy một chân xuống, ôm lấy vết thương tuôn m.á.u sau đó nâng tầm mắt đỏ như máu, vòng tay ra sau lưng rút ra khẩu súng, mở chốt lên nòng, đưa s.ú.n.g nhắm vào đầu tên kia, không chớp mắt không nương tay, dù hắn đã c.h.ế.t hay sắp chết, Bernie bóp còi liên tục vào đầu gã kia.
*Đoàng*
*Đoàng*
*...*
Máu tươi phúng ra, khiến cho Tô Tiểu Mai hớt hải kinh hoàng.
Mặt và người của tên kia đã thủng như một tổ ong.
Thông qua ô cửa sổ nhìn xuống, xác người vẫn còn đấy, không phải không có ai thu dọn, mà không có thời gian thu dọn. Kể từ ngày đánh b.o.m kia, Bernie và các chiến hữu của mình chưa có một bữa cơm trọn vẹn, lại thêm cái c.h.ế.t đau đớn của Alan, ai cũng chỉ biết gắng gượng cố gắng chống đỡ tinh thần suy sụp của mình, bọn họ chưa được nghỉ ngơi quá hai giờ, và đội tình nguyện cũng vật vã trốn ở nơi này.
Những đàn quạ không ngừng bay tới, đậu trên những t.h.i t.h.ể đi từ lạnh lẽo chuyển sang hôi thối. Tô Tiểu Mai khẽ khóc, cúi đầu ôm cánh tay mình nấc nghẹn.
"Sơn Chi, mình mong cậu đừng đặt chân đến nơi này thêm... một lần nào nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tuyệt đối... đừng đến..."
Với tư cách là một người bạn hiếm hoi trên mảnh đất cằn cỏi này, Tô Tiểu Mai thật lòng cầu mong Sơn Chi đừng nên sang nước A... để nộp mạng.
Nghe xong cuộc gọi của Tô Tiểu Mai, khí thế quyết tâm phừng phực trong lòng Sơn Chi ngày càng bốc cháy mạnh mẽ.
"Tống Miên, anh đang trả thù tôi đúng không?" Sơn Hương hừng hực khí thế, hoả khí phừng phực trên đỉnh đầu.
Mất ngày nay cô ta mất ăn mất ngủ giải quyết việc không đủ điều kiện đảm nhận vị trí ủy ban kiểm tra. Lúc còn ngồi học trên ghế nhà trường năm cấp ba, cô ta đã vi phạm một lỗi đạo đức, và nó trở thành vết nhơn không thể nào phai mờ được, tưởng rằng ba che giấu giúp mình thì có thể qua mắt được những người trong bí thư, không ngờ lại bị lộ ra, đã thế vị trí của ba cô ta cũng bị nguy cơ thay thế. Trước đây, Sơn Viễn cũng làm mấy chuyện không chính đáng, bây giờ bên Nhà nước đang nghi ngờ và chuẩn bị điều tra, rất có nguy cơ bị cắt chức và... đi tù.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô ta liền nhớ đến Tống Miên, nhớ đến câu nói ghét cay ghét đắng không thể g.i.ế.c cô ta ngay lập tức của Tống Miên ngay hôm cô ta hạ thuốc vào rượu. Lại thêm việc, anh bị động không tìm đến mình, chuyện này càng làm cô ta nảy sinh nghi ngờ việc này Tống Miên có nhúng tay vào. Nhưng vấn về khiến Sơn Hương không dám chắc chính là theo như cô ta biết, Tống Miên là cấp dưới của Vương Đình, không đủ uy quyền hạ lệnh cho bên bí thư làm chuyện này, chỉ có một khả năng duy nhất chính là mượn vai vế của Vương Đình làm chuyện này.
Vì thế, hôm nay bất kể ngày nắng gió lặng thế nào, cô ta cũng quyết đậu xe trước cơ quan đợi Tống Miên ra.
Vì sao cô ta biết Tống Miên ở đây ư?
Cô ta dò hỏi từ một người bạn trai của bạn thân, người kia cũng làm trong cơ quan này.
Công việc và nơi làm việc của Vương Đình, cô ta đều nắm rõ do ông bác của Vương Đình giới thiệu.
Tống Miên đút tay vào túi quần, điệu bộ mặc nhiên điềm tĩnh, không cho cô ta một ánh nhìn, liếc mắt sang một bên mà trả lời: "Tôi đã nói, nhất định bắt cô phải trả giá."
"Chỉ vì tôi quá yêu mến anh nên mới làm ra chuyện như vậy, vả lại bản thân anh cũng chẳng mất thứ gì, anh tàn nhẫn đẩy tôi vào đường cùng như vậy ư? Bao năm nay tôi cố gắng học hỏi, chỉ vì một thủ đoạn trả thù của anh liền khiến công sức của tôi đổ sông đổ bể. Tống Miên, anh là người lính của Tổ quốc sao lại ác độc đẩy một công dân vào đường cùng như vậy?"
"Làm chuyện ác thì phải trả giá, đó là quy luật, không hiểu sao?" đôi mắt anh sắc bén liếc qua, khiến cô ta không rét mà run.
"Làm người nên chừa cho nhau đường lui, cơ hội sửa sai, anh chưa từng học qua sao?" cô ta bắt chước câu nói của Tống Miên, sắc bén vặn ngược lại.
Tống Miên cười khẩy một tiếng: "Không."
Giọng nói anh lạnh tanh như tu la địa ngục: "Đối với tôi, đường lui cơ hội gì đó đừng hòng nghĩ đến, đã có tội thì phải đền, đó là câu duy nhất tôi học được."
"Cô nên nhớ, đối phó với lãnh đạo cấp cao của lực lượng quân đội, đừng bao giờ dùng con mắt hèn mọn nhìn xa trong rộng mà toan tính, cũng đừng nghĩ đến việc dùng bộ não hạn hẹp của mình bày ra mấy trò trẻ con để đối phó, trong mắt tôi, cô chỉ là hạt cát trên sa mạc." Anh khinh miệt trào phúng.
Sơn Hương khó hiểu, nhìn bóng lưng của anh, không kiềm được hoang mang khó hiểu, bực tức nhìn theo hô lớn: "Cán bộ cấp cao là ý gì? Tống Miên, anh đứng lại, nói rõ cho tôi!"
"Tống Miên!!!"
Đột nhiên, cô ta thấy một người mặc quân phục trên vai là quân hàm Đại úy, đang đi ngang qua, bỗng dưng dừng bước ưỡn n.g.ự.c nghiêm túc giơ tay lên, hô một tiếng: "Chào Thiếu tá!"
Gai óc lần lượt gợn lên trên tay, cô ta rùng mình một cái, không tin vào tai mình, cứ ngỡ là đang nằm mơ thôi, nhưng không ngờ cảnh sau đó như hàng trăm bạt tay vả vào mặt.
Một nhóm chiến sĩ đang năng nổ rèn luyện thể lực, theo hàng thẳng lối chạy bộ, thấy Tống Miên, cả đoàn ngay tức khắc dừng hẳn, đồng đều làm động tác chào, rồi hô to hai từ khiến Sơn Hương c.h.ế.t trân tại chỗ.
"Chào Thiếu tá."
Điều này cô ta không ngờ tới, không ngờ quân hàm của Tống Miên lại cao như vậy, tuổi còn trẻ mà gần bằng Vương Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta tuyệt vọng, ánh mắt lộ rõ sự tiếc nuối. Nếu sớm biết địa vị của Tống Miên thì sẽ không nôn nóng mà thực hiện kế hoạch kia, cô ta sẽ từ từ tiếp cận anh rồi làm anh yêu mình, nhưng tất cả đã quá muộn màng, là do bản thân quá nôn nóng, quá khinh thường. Bất kể hôm nay hay thường ngày Tống Miên luôn ăn mặc đơn giản, nên cô ta chẳng hay biết cấp bậc của anh, vẫn luôn cho rằng Tống Miên chỉ là một chiến sĩ bình thường.
"Anh Miên ơi... À, em đang ở toà soạn... Hả? Anh muốn dẫn em đi chơi sao?... Vâng, vậy em đứng ở trước cổng toà soạn đợi anh... Vâng ạ."
Cúp máy, Sơn Chi nhìn cuộc thoại rồi mỉm cười cất điện thoại vào túi xách.
Cô nhún vai thở dài, lủi thủi ngồi một góc trong toà soạn. Hành động này dường như đã quá quen thuộc với những nhân viên ở đây, thậm chí họ còn rót cả nước, mang cả bánh đến cho Sơn Chi.
Khi thấy Tố Tố đi ra từ phòng làm việc, cô bỏ cốc nước xuống, vội vàng chạy đến.
Sắc mắt của Tố Tố khi thấy cô thì vô cùng khó xử, cô ấy thở dài một hơi, giọng nói đầy bất lực biểu hiện rõ ràng bên ngoài: "Em lại đến nữa sao?"
Đến quá nhiều lần, khiến cô cũng ngượng ngập chứ không trở nên quen thuộc, việc làm phiền người khác, trước giờ chưa từng xảy ra, đây là lần đầu tiên.
Cô ấp úng: "Cái đó... Chị Tố, chị có thể xem xét cho em thêm một xuất tham gia vào đoàn tình nguyện được không ạ?"
"Không được, đã đủ người rồi." Cô ấy nhất quyết cự tuyệt.
"Bạn của em có nói với em, trong đoàn còn dư hai chỗ trống, tại sao chị lại không cho em vào ạ? Em, em học ngành y, em rất am hiểu về các mảng cứu thương. À, em có cả tấm bằng nghiên cứu, chị Tố chị xem thử đi." Cô lóng ngóng đưa nhanh qua.
Quả thật là còn trống hai chỗ, người đăng ký tham gia vô cùng ít ỏi. Là do tin tức mà Lưu Trình đem về cho toà soạn quá ảnh hưởng đến suy nghĩ của những người khác, liên tục đưa tin về những cảnh tàn bạo của kẻ khủng bố và cảnh đau thương cũng như mức độ an toàn của người dân nên càng ít có người tình nguyện tham gia chiến dịch góp sức cho nước A thoát khỏi cảnh c.h.ế.t chóc lần này.
Tố Tố hơi bực mình, thô lỗ đẩy giấy chứng nhận của Sơn Chi sang một bên, bởi vì dùng lực quá mạnh, khiến cho toàn bộ giấy tờ đều rơi xuống đất, vương vả khắp nơi.
Cả người Sơn Chi đông cứng.
Ngay cả bản thân Tố Tố cũng bất ngờ, không ngờ rằng bản thân không kiểm soát sức lực, khiến tình cảnh trở nên mạnh bạo.
Nhưng như vầy cũng tốt.
Cô ấy giở giọng khó chịu, nhìn sườn mặt bất động của cô, hơi đắn đo, khó khăn lớn tiếng nói: "Cô có phiền hay không hả! Tôi là người đảm đương trách nhiệm mà hội y tế giao cho, tôi nói đủ chính là đủ, nếu nhận dư người bên hội y tế trách mắng, ai là người chịu trách nhiệm? Là cô sao? Đừng đến đây tìm tôi nữa, phiền c.h.ế.t đi được mà."
Sau khi Tố Tố bực dọc rời đi, Sơn Chi như mất hết hồn, ngồi xuống nhặt từng giấy chứng nhận mình nổ lực để có được, cầm trong lòng bàn tay mà tim lại đau đến rỉ máu.
Vậy là hết rồi sao?
Cơ hội của cô... chấm dứt rồi ư?
Tống Miên của cô phải làm sao đây, Tô Tiểu Mai còn có Tần Bối Bối, cô đã hứa nên cô biết làm thế nào đây.
Vành mắt cô đỏ hoe, lần lượt những giọt nước mắt trực trào.
Cô phải làm gì bây giờ.
Nghĩ đến những việc bị bỏ lại, trong lòng Sơn Chi không ngừng dâng lên cảm giác sợ hãi. Cô rất sợ bị bỏ rơi, rất sợ phải ờ lại một mình.
Thật sự, rất sợ.
Sơn Chi chao đảo, ôm hết những giấy tờ rời khỏi toà soạn với bộ dạng như người mất hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro