Chương 71
2024-11-11 07:27:57
Ở đầu hẻm bị chặn lại lối đi nên anh lính phải đi đường vòng, đoạn đường lúc đầu không có xốc nẩy nhưng dần đà chạy sâu vào bên trong đã không còn ổn định, thân xe chao đảo rồi rung lắc dữ dội. Sơn Chi bị địa hình chấn động đến nổi hoa cả mắt, Vị Tư dùng một tay nắm lấy thanh sắt trong cùng đồng thời tay còn lại ôm lấy bả vai Sơn Chi.
Cô vòng tay qua eo Vị Tư, vốn dĩ muốn bắt lấy cánh tay Cố Y Y để cùng nhau giữ vững, nhưng mà hình như cô chậm rồi.
Đường đi chao đảo, Cố Y Y bị xốc tới xốc lui ngồi không vững, đến lúc xe thắng gấp liền nhào về phía trước. Chỉ một giây sau, bên hông cô đã cảm nhận được sự ấm nóng của da thịt, cô nàng xoay mặt nhìn thấy vẻ mặt cau mày của Richer thì hơi bất ngờ.
Còn chưa kịp định hình lại thì đôi tay bên hông hơi dùng sức, kéo một cái khiến cả người Cố Y Y nhào vào lòng n.g.ự.c rộng lớn kia. Hai mắt cô nàng mở to, ngay cả phản ứng bản năng cũng quên luôn.
Richer hạ thấp người, thì thầm: "Cẩn thận một chút."
Sơn Chi kinh ngạc không thôi, cô há hốc mồm với hình ảnh đầy mùi kẹo sáp mật ong, sau đó ngồi một bên che miệng cười tủm tỉm.
"Cô vợ nhỏ của tôi ơi, đừng có nhìn đôi uyên ương người ta thân mật, như vậy xấu lắm đó." Vị Tư vừa nói vừa giả vờ muốn che mắt Sơn Chi lại.
Cô ôm lấy thắt lưng Vị Tư, dụi dụi mất cái, cảm thán: "Không có xấu nha."
Tiền tuyến phía trên nằm ở quận KyA trên đường Fugu hẻm số 6, là nơi mà đội y tế được đưa đến làm nhiệm vụ cứu trợ. Nơi đóng quân cũng cực kỳ an toàn, mấy cái lều cộc chắc chắn sững sững giữa mấy ngôi nhà dân, mặc dù đất cát hơi ẩm nhưng các chiến sĩ vẫn làm đâu vào đấy.
Tổng cộng có ba lều lớn, bốn lều nhỏ, và những tấm bạc màu xanh quân đội dựng lên, làm thành một nơi cứu người tạm thời, bên trong đặt những chiếc giường bệnh đơn sơ bằng tre, và những cái khiên bằng vải thô.
Nếu sử dụng giường bệnh, sẽ chiếm rất nhiều không gian nên đã thay một nửa bằng khiên vải cho tiện di chuyển cũng như tiết kiệm không gian.
Quang cảnh đơn sơ, cái lạnh không đến từ không khí mà đến từ sự thiếu thốn khó nhọc của nơi này.
Sơn Chi bước xuống xe, bắt gặp những chiến sĩ đang ăn vội một nắm cơm gói gọn trong một chiếc lá màu xanh, hay là một bát nước được múc lên từ một chậu hoa đã bể đi phân nửa.
Dưới những tấm bạc màu xanh kia là những thân thể đang gào thét kêu đau.
Là tiếng đau của ai?
Của một anh lính bị mất chân, m.á.u đang tuôn ra như trút xuống cơn mưa thấm đẫm.
Hay là một cánh tay còn lơ lửng, nhưng tay còn lại vẫn quyết giữ lấy súng.
Hoặc là xa xa tiếng khóc của mấy đứa trẻ đang ôm cánh tay gầy gò của mình, kêu cha gọi mẹ, nhưng có ai hồi đáp.
Tiếng đau này, tiếng khốn khổ này như ăn sâu vào tế bào, nhức nhối đau điếng.
Cô thẫn thờ nhắc từng bước chân đi về phía trước. Một cậu bé trong số đám nhóc ốm yếu kia vừa nhìn thấy người đến, đã nâng cơ thể nhỏ bé gầy tong teo của mình chạy đến.
Trong mắt nó, hình như còn chứa những tia hy vọng, một niềm khao khát mãnh liệt.
Nó chạy đến, định nhào vào chân cô, nhưng chợt nhớ ra điều gì, nó chỉ dám nâng tay, hai ngón tay be bé kéo lấy góc áo của Sơn Chi, ánh mắt ngây ngô thuần khiết lại vô tội. Cô chớp đôi mắt đã sớm cay nồng của mình, khụy chân xuống, không nói gì chỉ lắng nghe điều mà cậu nhóc muốn nói.
Cậu nhóc xoa xoa cái bụng, sau đó lại giơ tay sang.
Khao khát nhỏ nhoi chỉ muốn một chút đồ ăn, tạm lấp lỗ hỏng.
Cô đem balo đặt xuống đất, mấy đứa nhỏ khác thấy rằng có đồ ăn cũng chạy nhanh tới. Sơn Chi chỉ có mấy ổ bánh mì mua ở nước A trước khi sang đây, phân phát xong xuôi đám nhỏ cúi đầu rồi tản đi.
Một chiến sĩ đi đến, là Richer, anh nói: "Nơi này thiếu thốn lương thực, tôi nghe chiến sĩ kia nói bọn nhỏ đã ở đó hai ngày rồi."
Sơn Chi sửng sốt: "Chính phủ không cấp lương thực sao?"
Richer lắc đầu.
"Có nhưng nước A vốn dĩ là một đất nước không mấy phát triển, mặc dù chiến tranh xảy ra các nước khác có trợ giúp về mặt vũ khí nhưng lương thực thì ít ai tài trợ, bởi vì bị chặn đủ đường, phải đi qua biển đỏ, rất khó khăn."
Sơn Chi gật gù, cảm thấy xót xa.
"Ngay cả quận Adorlee đang cực nhọc chiến đấu gay gắt với đám khủng bố cũng không có lương thực ăn, họ còn phải thực hiện chiến dịch thắt lưng buộc bụng, chịu khổ ăn khoai sắn bên đường để nhường phần ăn cho dân. Cũng có quá nhiều người khổ rồi, nhiều nơi tan nhà nát cửa, người thân mất hết, những đứa trẻ cũng trở thành mồ côi không nơi nương tựa. "
"Adorlee kia, xa nơi này không?" Sơn Chi hỏi.
"Cũng không xa lắm, lái xe motor cũng cỡ 1 tiếng rưỡi là tới. Chỗ đó tập trung chủ yếu lực lượng binh chủng tinh anh, những chiến sĩ ở đó ăn mặc quân phục khác với chúng tôi, tài giỏi hơn chúng tôi, họ như quái vật đến và mang lại bình yên cho người dân nước A." Bỗng dưng Richer nói ra một cái tên: "Burnice, chắc cô không biết Burnice đâu nhỉ? Bọn họ chính là những vị thánh của nước A chúng tôi."
"Anh có biết ai tên Song không?" Sơn Chi ngước mắt nhìn, trong mắt đầy tia mong chờ.
Richer lắc đầu: "Tôi chỉ biết những quân sĩ toàn năng ấy gọi chung là Burnice, không hề biết tên từng người trong đó, đấy là đại kỵ nên bọn họ rất nhạy cảm khi nói đến xưng tên. Có lần tôi gặp một số người đồng hành tác chiến, bọn họ chỉ xưng hô đồng chí, không hề nhắc đến tên. Phong cách làm việc của họ cũng hơn những binh lính bình thường chúng tôi."
Sơn Chi tiếc nuối, thở dài một hơi, tạm biệt anh chiến sĩ rồi đi vào doanh trại.
Trưa nắng lên cao, cái nóng hầm hập chiếu xuống, cứ ngỡ như trong nồi bánh hấp. Nắng gắt mà gió thì lại ít, lại thêm nóc trại là cao su nên cực kỳ nóng. Sơn Chi cảm thấy da mặt mình bị nung nấu sắp chảy ra rồi, cô dùng khăn nhúng vào một chậu nước mà trước đó đã dùng mấy lần, lau lên mặt liền xoa dịu đôi chút.
Cố Y Y từ bên ngoài chạy nhanh vào, miệng còn than vãn: "Đúng là cái nắng cháy da mà."
Richer cùng chiến hữu dò soát xung quanh cũng trở về, bên môi bọn họ lúc nào cũng cười tươi. Dưới cái nắng khiếp đảm, những nụ cười ấy trở nên chói lóa. Dường như những tia nắng kia không hạ gục được họ, và cũng có lẽ da thịt họ đã dần quen với những loại cảm giác thiêu c.h.ế.t người đó.
Từ đâu mà lấy ra mấy quả dừa, đưa vào lều, sắc mặt hơi tự tin nói:
"Trên đường về hái được mấy quả dừa nên mang về cho mọi người, thời tiết này mà uống nước dừa thì giải khát lắm."
Cố Y Y đẩy qua, xua tay.
Sơn Chi cũng không nhận, so với bọn cô thì những chàng lính này cần hơn: "Chúng tôi không uống đâu, các anh cứ uống đi."
Có người kêu cô vào lều lớn, nên ngay lập tức phải rời đi, chỉ còn Cố Y Y và Richer ở ngoài.
**
Adorlee cũng là một quận của thành phố Angel, nơi đây trọng tâm nên được phát triển mạnh nhất, là nơi mà các cán bộ trong cơ quan nhà nước sinh sống, trong đó có cả có bức tượng được xem là linh vật của nước A. Người dân ở đây, cứ mỗi năm đều sẽ đến trước linh vật cúng bái, cầu xin sẽ được bình an, tiền đồ vô lượng, mọi chuyện êm xuôi như ý.
Khủng bố kéo đến, nhắm vào bức tượng mà bắn, dùng dây thừng dùng xe tải không kiêng nể mà tông nát. Hành động xong, bọn chúng còn dùng cách đê tiện vô sỉ để kết thúc cho việc làm này, bọn chúng đã dùng nước tiểu của bản thân, không ngần ngại tưới lên bức tượng đó. Như một thách thức, như một màn hạ nhục, chúng muốn nói lên một điều: Trong mắt chúng, nước A không là gì.
Một số người dân không nhịn nổi cơn sôi sục của bản thân, bất chấp tín mạng xông ra khỏi nhà, trợn mắt chỉ tay chửi bới bọn chúng vô nhân tính, là ác quỷ, là lũ khốn nạn. Bọn chúng chỉ cười nửa miệng, phun một ngụm nước bọt, hai mắt đã biến đổi màu sắc, màu đỏ của ác quỷ.
*Đoàng*
"Shit, one die."
Một người ngã xuống.
Chúng dùng hành động tàn ác để khiến mọi người phải im miệng, trong mắt bọn chúng g.i.ế.c một người như bớt đi một cọng lông, cho nên, khi người kia ngã ngửa, tên đó đã chỉa s.ú.n.g vào những người khác, gương mặt như tên bệnh hoạn, kiêu căng nói:
"Who?... Next one?"
Những người dân vô tội bất giác hiểu được sự nguy hiểm, đứng kép nép không cất lời.
Bọn chúng thấy được biểu hiện khép nép sợ hãi, ngửa đầu cười lớn đắc ý, một gã khinh miệt thốt lên: "Xem kìa, thằng ch.ó con đó sợ đến tè rồi."
Người mà gã vừa thô tục mắng chính là một ông cụ hơn bảy mươi tuổi.
"Ngứa mắt."
Dứt lời, hàng loạt tiếng s.ú.n.g ầm ầm vang lên, chúng quơ nhẹ mấy họng s.ú.n.g cùng lúc đó bóp còi, làn đạn bay ra như mưa, b.ắ.n xuyên qua từng tấm thân người. Những tiếng kêu đau gào thét vang lên, rồi lại vội vàng bị tiếng đạn che lấp, và rồi để lại những mảnh t.h.i t.h.ể chồng chất lên nhau.
Bọn nó ngửa đầu cười lớn như đã lập được thắng lợi. Thành tích mà chúng có được là mạng người, m.á.u người.
Đây là điều mà chúng đang tự hào sao?
Từ khi nào mạng người, số t.h.i t.h.ể lạnh tanh kia là chiến tích thắng lợi?
Những kẻ khát máu, rắn rết tàn ác kia là những kẻ không tim không phổi, bọn chúng hoàn toàn không sống bằng hình hài con người mà chính là hình hài ác quỷ.
Tiếng đạn vẫn không dứt, chúng nó từ tốn đi về những phía nhà dân đóng cửa kín mít, cười sảng khoái b.ắ.n nát kính của từng nhà.
Ngay trong lúc bọn chúng muốn tàn sát thêm người dân thì một lực lượng quân sĩ đã đến. Nhìn màu quân phục không giống, bọn nó khinh miệt xem nhẹ.
Quân chính phủ đồng loạt chỉa s.ú.n.g về hướng ác ma.
Cô vòng tay qua eo Vị Tư, vốn dĩ muốn bắt lấy cánh tay Cố Y Y để cùng nhau giữ vững, nhưng mà hình như cô chậm rồi.
Đường đi chao đảo, Cố Y Y bị xốc tới xốc lui ngồi không vững, đến lúc xe thắng gấp liền nhào về phía trước. Chỉ một giây sau, bên hông cô đã cảm nhận được sự ấm nóng của da thịt, cô nàng xoay mặt nhìn thấy vẻ mặt cau mày của Richer thì hơi bất ngờ.
Còn chưa kịp định hình lại thì đôi tay bên hông hơi dùng sức, kéo một cái khiến cả người Cố Y Y nhào vào lòng n.g.ự.c rộng lớn kia. Hai mắt cô nàng mở to, ngay cả phản ứng bản năng cũng quên luôn.
Richer hạ thấp người, thì thầm: "Cẩn thận một chút."
Sơn Chi kinh ngạc không thôi, cô há hốc mồm với hình ảnh đầy mùi kẹo sáp mật ong, sau đó ngồi một bên che miệng cười tủm tỉm.
"Cô vợ nhỏ của tôi ơi, đừng có nhìn đôi uyên ương người ta thân mật, như vậy xấu lắm đó." Vị Tư vừa nói vừa giả vờ muốn che mắt Sơn Chi lại.
Cô ôm lấy thắt lưng Vị Tư, dụi dụi mất cái, cảm thán: "Không có xấu nha."
Tiền tuyến phía trên nằm ở quận KyA trên đường Fugu hẻm số 6, là nơi mà đội y tế được đưa đến làm nhiệm vụ cứu trợ. Nơi đóng quân cũng cực kỳ an toàn, mấy cái lều cộc chắc chắn sững sững giữa mấy ngôi nhà dân, mặc dù đất cát hơi ẩm nhưng các chiến sĩ vẫn làm đâu vào đấy.
Tổng cộng có ba lều lớn, bốn lều nhỏ, và những tấm bạc màu xanh quân đội dựng lên, làm thành một nơi cứu người tạm thời, bên trong đặt những chiếc giường bệnh đơn sơ bằng tre, và những cái khiên bằng vải thô.
Nếu sử dụng giường bệnh, sẽ chiếm rất nhiều không gian nên đã thay một nửa bằng khiên vải cho tiện di chuyển cũng như tiết kiệm không gian.
Quang cảnh đơn sơ, cái lạnh không đến từ không khí mà đến từ sự thiếu thốn khó nhọc của nơi này.
Sơn Chi bước xuống xe, bắt gặp những chiến sĩ đang ăn vội một nắm cơm gói gọn trong một chiếc lá màu xanh, hay là một bát nước được múc lên từ một chậu hoa đã bể đi phân nửa.
Dưới những tấm bạc màu xanh kia là những thân thể đang gào thét kêu đau.
Là tiếng đau của ai?
Của một anh lính bị mất chân, m.á.u đang tuôn ra như trút xuống cơn mưa thấm đẫm.
Hay là một cánh tay còn lơ lửng, nhưng tay còn lại vẫn quyết giữ lấy súng.
Hoặc là xa xa tiếng khóc của mấy đứa trẻ đang ôm cánh tay gầy gò của mình, kêu cha gọi mẹ, nhưng có ai hồi đáp.
Tiếng đau này, tiếng khốn khổ này như ăn sâu vào tế bào, nhức nhối đau điếng.
Cô thẫn thờ nhắc từng bước chân đi về phía trước. Một cậu bé trong số đám nhóc ốm yếu kia vừa nhìn thấy người đến, đã nâng cơ thể nhỏ bé gầy tong teo của mình chạy đến.
Trong mắt nó, hình như còn chứa những tia hy vọng, một niềm khao khát mãnh liệt.
Nó chạy đến, định nhào vào chân cô, nhưng chợt nhớ ra điều gì, nó chỉ dám nâng tay, hai ngón tay be bé kéo lấy góc áo của Sơn Chi, ánh mắt ngây ngô thuần khiết lại vô tội. Cô chớp đôi mắt đã sớm cay nồng của mình, khụy chân xuống, không nói gì chỉ lắng nghe điều mà cậu nhóc muốn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhóc xoa xoa cái bụng, sau đó lại giơ tay sang.
Khao khát nhỏ nhoi chỉ muốn một chút đồ ăn, tạm lấp lỗ hỏng.
Cô đem balo đặt xuống đất, mấy đứa nhỏ khác thấy rằng có đồ ăn cũng chạy nhanh tới. Sơn Chi chỉ có mấy ổ bánh mì mua ở nước A trước khi sang đây, phân phát xong xuôi đám nhỏ cúi đầu rồi tản đi.
Một chiến sĩ đi đến, là Richer, anh nói: "Nơi này thiếu thốn lương thực, tôi nghe chiến sĩ kia nói bọn nhỏ đã ở đó hai ngày rồi."
Sơn Chi sửng sốt: "Chính phủ không cấp lương thực sao?"
Richer lắc đầu.
"Có nhưng nước A vốn dĩ là một đất nước không mấy phát triển, mặc dù chiến tranh xảy ra các nước khác có trợ giúp về mặt vũ khí nhưng lương thực thì ít ai tài trợ, bởi vì bị chặn đủ đường, phải đi qua biển đỏ, rất khó khăn."
Sơn Chi gật gù, cảm thấy xót xa.
"Ngay cả quận Adorlee đang cực nhọc chiến đấu gay gắt với đám khủng bố cũng không có lương thực ăn, họ còn phải thực hiện chiến dịch thắt lưng buộc bụng, chịu khổ ăn khoai sắn bên đường để nhường phần ăn cho dân. Cũng có quá nhiều người khổ rồi, nhiều nơi tan nhà nát cửa, người thân mất hết, những đứa trẻ cũng trở thành mồ côi không nơi nương tựa. "
"Adorlee kia, xa nơi này không?" Sơn Chi hỏi.
"Cũng không xa lắm, lái xe motor cũng cỡ 1 tiếng rưỡi là tới. Chỗ đó tập trung chủ yếu lực lượng binh chủng tinh anh, những chiến sĩ ở đó ăn mặc quân phục khác với chúng tôi, tài giỏi hơn chúng tôi, họ như quái vật đến và mang lại bình yên cho người dân nước A." Bỗng dưng Richer nói ra một cái tên: "Burnice, chắc cô không biết Burnice đâu nhỉ? Bọn họ chính là những vị thánh của nước A chúng tôi."
"Anh có biết ai tên Song không?" Sơn Chi ngước mắt nhìn, trong mắt đầy tia mong chờ.
Richer lắc đầu: "Tôi chỉ biết những quân sĩ toàn năng ấy gọi chung là Burnice, không hề biết tên từng người trong đó, đấy là đại kỵ nên bọn họ rất nhạy cảm khi nói đến xưng tên. Có lần tôi gặp một số người đồng hành tác chiến, bọn họ chỉ xưng hô đồng chí, không hề nhắc đến tên. Phong cách làm việc của họ cũng hơn những binh lính bình thường chúng tôi."
Sơn Chi tiếc nuối, thở dài một hơi, tạm biệt anh chiến sĩ rồi đi vào doanh trại.
Trưa nắng lên cao, cái nóng hầm hập chiếu xuống, cứ ngỡ như trong nồi bánh hấp. Nắng gắt mà gió thì lại ít, lại thêm nóc trại là cao su nên cực kỳ nóng. Sơn Chi cảm thấy da mặt mình bị nung nấu sắp chảy ra rồi, cô dùng khăn nhúng vào một chậu nước mà trước đó đã dùng mấy lần, lau lên mặt liền xoa dịu đôi chút.
Cố Y Y từ bên ngoài chạy nhanh vào, miệng còn than vãn: "Đúng là cái nắng cháy da mà."
Richer cùng chiến hữu dò soát xung quanh cũng trở về, bên môi bọn họ lúc nào cũng cười tươi. Dưới cái nắng khiếp đảm, những nụ cười ấy trở nên chói lóa. Dường như những tia nắng kia không hạ gục được họ, và cũng có lẽ da thịt họ đã dần quen với những loại cảm giác thiêu c.h.ế.t người đó.
Từ đâu mà lấy ra mấy quả dừa, đưa vào lều, sắc mặt hơi tự tin nói:
"Trên đường về hái được mấy quả dừa nên mang về cho mọi người, thời tiết này mà uống nước dừa thì giải khát lắm."
Cố Y Y đẩy qua, xua tay.
Sơn Chi cũng không nhận, so với bọn cô thì những chàng lính này cần hơn: "Chúng tôi không uống đâu, các anh cứ uống đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người kêu cô vào lều lớn, nên ngay lập tức phải rời đi, chỉ còn Cố Y Y và Richer ở ngoài.
**
Adorlee cũng là một quận của thành phố Angel, nơi đây trọng tâm nên được phát triển mạnh nhất, là nơi mà các cán bộ trong cơ quan nhà nước sinh sống, trong đó có cả có bức tượng được xem là linh vật của nước A. Người dân ở đây, cứ mỗi năm đều sẽ đến trước linh vật cúng bái, cầu xin sẽ được bình an, tiền đồ vô lượng, mọi chuyện êm xuôi như ý.
Khủng bố kéo đến, nhắm vào bức tượng mà bắn, dùng dây thừng dùng xe tải không kiêng nể mà tông nát. Hành động xong, bọn chúng còn dùng cách đê tiện vô sỉ để kết thúc cho việc làm này, bọn chúng đã dùng nước tiểu của bản thân, không ngần ngại tưới lên bức tượng đó. Như một thách thức, như một màn hạ nhục, chúng muốn nói lên một điều: Trong mắt chúng, nước A không là gì.
Một số người dân không nhịn nổi cơn sôi sục của bản thân, bất chấp tín mạng xông ra khỏi nhà, trợn mắt chỉ tay chửi bới bọn chúng vô nhân tính, là ác quỷ, là lũ khốn nạn. Bọn chúng chỉ cười nửa miệng, phun một ngụm nước bọt, hai mắt đã biến đổi màu sắc, màu đỏ của ác quỷ.
*Đoàng*
"Shit, one die."
Một người ngã xuống.
Chúng dùng hành động tàn ác để khiến mọi người phải im miệng, trong mắt bọn chúng g.i.ế.c một người như bớt đi một cọng lông, cho nên, khi người kia ngã ngửa, tên đó đã chỉa s.ú.n.g vào những người khác, gương mặt như tên bệnh hoạn, kiêu căng nói:
"Who?... Next one?"
Những người dân vô tội bất giác hiểu được sự nguy hiểm, đứng kép nép không cất lời.
Bọn chúng thấy được biểu hiện khép nép sợ hãi, ngửa đầu cười lớn đắc ý, một gã khinh miệt thốt lên: "Xem kìa, thằng ch.ó con đó sợ đến tè rồi."
Người mà gã vừa thô tục mắng chính là một ông cụ hơn bảy mươi tuổi.
"Ngứa mắt."
Dứt lời, hàng loạt tiếng s.ú.n.g ầm ầm vang lên, chúng quơ nhẹ mấy họng s.ú.n.g cùng lúc đó bóp còi, làn đạn bay ra như mưa, b.ắ.n xuyên qua từng tấm thân người. Những tiếng kêu đau gào thét vang lên, rồi lại vội vàng bị tiếng đạn che lấp, và rồi để lại những mảnh t.h.i t.h.ể chồng chất lên nhau.
Bọn nó ngửa đầu cười lớn như đã lập được thắng lợi. Thành tích mà chúng có được là mạng người, m.á.u người.
Đây là điều mà chúng đang tự hào sao?
Từ khi nào mạng người, số t.h.i t.h.ể lạnh tanh kia là chiến tích thắng lợi?
Những kẻ khát máu, rắn rết tàn ác kia là những kẻ không tim không phổi, bọn chúng hoàn toàn không sống bằng hình hài con người mà chính là hình hài ác quỷ.
Tiếng đạn vẫn không dứt, chúng nó từ tốn đi về những phía nhà dân đóng cửa kín mít, cười sảng khoái b.ắ.n nát kính của từng nhà.
Ngay trong lúc bọn chúng muốn tàn sát thêm người dân thì một lực lượng quân sĩ đã đến. Nhìn màu quân phục không giống, bọn nó khinh miệt xem nhẹ.
Quân chính phủ đồng loạt chỉa s.ú.n.g về hướng ác ma.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro