Chương 75
2024-11-11 07:27:57
"Nếu tôi không xuất hiện, có thể nơi này lại có thêm một người ngã xuống. Một mình Alan... Là đủ khiến tôi hối hận rồi!" Brian nghe thấy tiếng run run trong câu nói ấy, cái c.h.ế.t của Alan không chỉ để lại áy náy hối tiếc trong lòng của những chiến hữu, mà còn day dứt ở tim Tống Miên.
"Sau này cậu hành động phải cẩn trọng một chút."
Chốt hạ một câu, Brian chỉ biết gật mạnh đầu, dìu Tống Miên ra khỏi khu rừng, ra ngoài đường lộ.
Sắc trời cũng thay đổi rồi, trên mặt đất không chỉ có sỏi đá mà còn có t.h.i t.h.ể người và mùi m.á.u tanh nồng nặc bao vây. Khi thấy hai bóng người đi ra, những người khác cũng tức tốc chạy đến.
Chad nhanh chóng dùng băng gạc quấn quanh rồi cố định lại. Anh ta không ngờ rằng, câu nói của Clinton khi ấy lại vô tình khiến Tống Miên nghe được. Ngay sau đó, hai người nhìn thấy Tống Miên chạy thẳng vào rừng, nhanh như một cơn gió. Là do Tống Miên đã quá hiểu tính cách cùng với thù hận sâu sắc của Brian. Nếu như một người bình thường chứng kiến cảnh người khác c.h.ế.t còn muốn phanh thây xẻ thịt kẻ đầu sỏ, huống chi trong tâm trí của Brian lúc nào cũng muốn trả thù cho người bạn quá cố - Alan. Sợ rằng, sự thù hận ấy sẽ khiến Brian gặp nguy hiểm. Cho nên, bất chấp mọi tình huống nguy hiểm và cơn đau trên vai, anh chạy nhanh vào.
Kết quả như dự đoán, một gã tay sau đang nhắm b.ắ.n vào đầu Brian, không một phút nghĩ ngợi, xông thẳng qua, kéo lấy Brian lăn lộn dưới đất.
Sau khi băng bó sơ qua, quay mặt nói với Leonard và Brian đứng bên cạnh: "Anh dẫn hai người xuống dưới sông lấy thùng gỗ, tôi đặt ở sau một bụi cỏ cắm ba cây khô."
"Được."
Phụ giúp những quân sĩ thu dọn thi thể, bên tai truyền đến âm thanh quái lạ, như sóng âm vậy.
Tiếng kêu từ từ lớn dần, phát giác ra điểm kỳ lạ, nhanh chóng quay người nhìn ra sau lưng, bất ngờ anh hét lớn:
"CLINTON! TRÁNH XA CHIẾC XE ĐÓ RA!"
Âm thanh dần bành trướng, Clinton nghe anh gào lớn, bước chân chỉ chạy được mấy chục bước, chiếc xe mà anh ta vừa lại gần bỗng dưng phát nổ.
*BÙM*
Một tiếng chấn động, ngay cả Leonard và Brian ở dưới sông cũng phải giật mình, chỉ huy hai quân sĩ mang vật lên, còn bản thân thì hấp tấp leo trên con đường mòn.
Ngay khi Clinton vừa trải nghiệm qua được hy vọng mỏng manh giữa cái sống và cái chết, thì lần nổ tiếng theo chuẩn bị bùng nổ, bất ngờ cậu cảm nhận được có đôi tay kéo mạnh mình về phía trước, tiếp theo là một trận ầm ầm toé lửa, phừng cháy như lốc xoáy, khói đen mịt mù.
Cả cơ thể Clinton đập xuống đường, anh ta đau đớn nghe được cả tiếng xương vỡ vụn, lăn thêm chục vòng mới ngừng lại.
Đầu óc quay cuồng, anh ta chỉ kịp thời lắc mấy cái, hình ảnh phía trước dần trở nên rõ ràng. Một nửa cơ thể Tống Miên be bét máu, tay phải bị phỏng vô cùng nghiêm trọng, có lẽ là đợt công phá bùng nổ thứ hai của chiếc xe đã khiến Tống Miên bị thương nặng như vậy.
Clinton lòm còm hốt hoảng chạy đến, hai mắt chỉ chứa sự kinh hãi. Muốn đỡ lấy anh nhưng chẳng biết đặt tay vào đâu.
Mạch m.á.u đều hiện ra bởi vì đau đớn, có lẽ bên cánh tay phải này là bị xui xẻo quấn lấy, cho nên, cứ hễ gặp nguy hiểm, nó lại lãnh trọn hết mọi thứ. Mồ hôi và m.á.u trên mặt hoà lẫn vào nhau, Tống Miên chỉ biết cau chặt mày, cắn răng nằm đó không hé một tiếng kêu.
Đầu óc anh mơ màng, lỗ tai ong ong choáng váng.
Clinton càng trở nên nôn nóng, chiếc xe phát nổ làm cho hai ba quân sĩ cũng bị thương nặng, thậm chí nặng hơn cả Tống Miên. Bọn họ chỉ đứng cách xe hai mét, vậy mà bị thương như vậy, nếu ban nãy Clinton kéo xác người gần xe ra thì có lẽ bị thiêu rụi thành than.
Chad tức tốc chạy đến, nhìn ống tay áo Tống Miên cháy xém đi, lộ ra da thịt bị phỏng nặng, ở bắp chân cũng có. Anh ta gân cổ, hướng về Leonard đang chạy đến: "Mau, lái xe dã chiến sang đây. Nhanh lên!"
Tiếng gọi khẩn cấp, xe như chiến mã xông pha.
Thật may, chỗ tiếp viện y tế cũng nằm trên đường Fugu này. Tống Miên đau nhức đến nổi không còn tỉnh táo, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như rằng chút vết thương này chẳng làm được gì anh.
Anh cắn đầu lưỡi để mình không ngất đi.
Trên con đường Fugu vẹo vào con hẻm, có hai ba chiếc lều do quân đội chính phủ dựng lên, xung quanh cũng được bảo hộ an toàn tuyệt đối. Khi xe dã chiến ngừng lại, Richer và một binh sĩ liền mang cán ra, nhìn thấy vết thương chỉ biết rít một hơi lạnh, vậy mà người kia lại chẳng hề kêu ca gì.
Tống Miên được chuyển sang nằm trên cán, tức tốc chuyển người vào trong lều, Richer kêu lớn: "Trợ giúp! Trợ giúp!"
Sơn Chi đang lấy thuốc, nghe khẩu lệnh liền bỏ tất cả chạy ra ngoài.
Ngay khoảng khắc bắt gặp bóng dáng mình mong cầu, Sơn Chi chỉ cảm giác đau ở tim, vành mắt cô đỏ hoe di chuyển từng vết thương rỉ m.á.u của anh, bất giác hơi thở như bị bóp nghẹn lại.
Tống Miên nhìn thấy cô cũng kinh ngạc, còn cho rằng mình bị cơn đau này hành hạ cho sinh ra ảo giác. Mấy lần chớp mắt mở ra, đều là gương mặt anh nhớ mong, anh không tin đây là sự thật. Bởi vì, chính anh là người nói với Tố Tố không cho cô sang nơi này. Cho nên, sự xuất hiện này là không có khả năng.
Khi giọng nói bất ngờ của Brian bật thốt đem sự nghi ngờ của anh làm sáng tỏ. Trong mắt anh chỉ còn sự thản thốt, suy cho cùng, Sơn Chi vẫn là Sơn Chi, dùng mọi cách cũng không ngăn được ý định của cô.
Tống Miên cười bất lực, Sơn Chi của anh quả thật là một cô gái cứng đầu.
Sơn Chi nghe tiếng kêu của Brian, giật mình bừng tỉnh, nhanh tay lấy băng gạc và dụng cụ chạy sang.
"Anh ơi." Cô nghẹn ngào kêu lên.
Đáy lòng Tống Miên khẽ run.
"Ừm."
Mặt nạ từ khi nào đã cởi ra, thấy được xương mày mờ nhạt một vết sẹo, ở góc cạnh hàm cũng lộ ra một đường.
Giọng anh khàn khàn mang theo tự giễu mà bật thốt: "Mỗi lần chúng ta gặp nhau, đều là hình ảnh m.á.u me như thế này."
Ánh mắt nhớ nhung của Tống Miên lặng lẽ rơi trên người cô. Như dò xét, xem kỹ dáng vẻ của cô, cũng lo lắng rằng người con gái của mình không chăm sóc tốt bản thân.
"Em gầy đi nhiều rồi bé."
Anh đưa tay chạm lên gương mặt hơi gầy của cô, ngón tay khẽ xoa xoa, giọng nói ôn tồn mà khẽ trách:
"Có phải lại không nghe lời, không ăn uống đúng giờ phải không?" Anh nhẹ nhàng trách cứ.
Những người xung quanh tự khắc rời đi, thoáng chốc chỉ còn hai người.
Sơn Chi từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, tỉ mỉ băng bó cho anh, nhưng thính giác của anh vẫn còn tốt, nghe rõ sự nức nở kiềm nén của cô.
Sơn Chi của anh khóc rồi.
Anh khó nhọc nâng tay trái, đặt trên đỉnh đầu cô, khẽ xoa:
"Lâu rồi không gặp, bé Chi vẫn còn khóc nhè như vậy."
Cô cắn môi, khi cô ngẩng đầu nhìn anh thì nước mắt đã ướt hết cả mặt, nghẹn ngào thương tâm nói: "Sao anh lại bị thương nặng thế này? Ở chỗ phỏng còn có cả đạn nữa."
Dứt lời, cô nức nở mếu máo.
Ngón tay anh di chuyển lên khoé mắt, ngón tay mang theo sự ấm nóng sờn sờn và chai sạn gạc đi những giọt nước mắt khiến anh đau lòng.
"Vết thương nhỏ thôi mà, không đến mức nặng đâu."
"Anh nằm yên, em đi lấy thuốc."
Nhìn bóng lưng bận bịu kia, bỏ qua sự tái nhợt ở đôi môi và cơn đau khắp người, anh lại muốn hỏi: "Làm cách nào mà em sang được nơi này?"
Cánh tay Sơn Chi khựng lại giây lát rồi tiếp tục: "Em, em liên hệ bên toà soạn."
Cô chột dạ, không dám quay đầu nhìn anh. Biết rõ, anh đối với Tần Dĩ Quan không có thiện cảm, nếu để anh biết được cô nài nỉ cậu để sang được đây, nhất định sẽ tức giận.
Chuyện này làm sao có khả năng?
Tống Miên nhìn rõ câu nói lừa dối của cô, nhưng không vạch trần. Anh nghiêng đầu, cảm thấy cơn choáng váng ập tới, mi mắt nặng trĩu muốn hạ xuống, có lẽ là do mất m.á.u quá nhiều.
Không lâu sau, hơi thở của anh bình ổn.
Sơn Chi mới bắt đầu tiến hành làm phẫu thuật, trước lúc đó cô đã tiêm thuốc ngủ, sợ anh đau nên cô chỉ có thể lén lút hành động.
Dáng bẻ ngủ say của anh làm cô đau lòng. Không biết đã bao nhiêu ngày rồi anh chưa ngủ, quầng thâm dưới mắt trở nên rõ ràng, da dẻ cũng khô đi, xuất hiện nhiều vết sẹo mờ ở cổ.
Sau khi phẫu thuật xong, cô dùng khăn sạch thấm nước lau từng bụi bẩn trên mặt anh, lau xuống cơ n.g.ự.c cường tráng. Nơi này không có cửa gì cả, chỉ là một chiếc lều, nếu để người khác nhìn thấy thì không may, cô đi ra hỏi Silas đang canh cửa: "Cậu có thể lấy áo của anh ấy sang đây được không? Quân phục cũ bị rách rồi, không thể mặc lại được."
Silas đáp: "Chỗ đóng quân của bọn em rất xa nơi này, chạy về cũng hơn ba mươi phút, hay chị dùng tạm áo của em đi."
Tuy hơi dính bụi nhưng còn đỡ hơn không có. Với quân sĩ, sạch dơ không quan trọng. Nhưng vết thương của Tống Miên không thể nhiễm trùng được, cô cám ơn Silas rồi lại đi vào.
Vẹo vào một chiếc lều khác, lều này khác với chỗ nằm của Tống Miên, xung quanh đều kín mít, có cả khoá kéo ở cửa. Một lều như vậy sẽ ngủ ba người, và Sơn Chi cùng hai cô bạn sẽ ngủ ở đây. Cô đi vào trong góc, lấy tấm chăn của mình ra.
Đắp từ cổ đến ngang bắp chân, có lẽ dáng người của anh quá cao. Cánh tay bị thương thì đặt bên ngoài.
Khi Tống Miên tỉnh dậy cũng là đến lúc hoàng hôn le lói. Ánh chiều soi vào, tạo ra một vùng sáng ấm áp bao lấy chiếc lều lớn. Bên cạnh là các chiến sĩ bị thương còn đang nghỉ ngơi, ở đây không quá ồn ào, chỉ là lâu lâu lại có tiếng dụng cụ y tế phát ra từ chiếc lều bên cạnh, hoặc tiếng xe nổ máy rời đi, hay tiếng bước chân thay canh gác của quân sĩ.
Tống Miên nhăn mày, dùng tay trái di di thái dương đau nhức. Có tiếng bước chân đang tiến gần, anh nâng mi mắt theo tiếng động mà nhìn sang.
Sơn Chi từ bên ngoài bước vào, cô đang nghiên cứu thứ gì bên trong lọ thủy tinh mà chăm chú cúi thấp đầu, mắt hơi rũ xuống, lông mi vừa dài vừa cong, do ánh chiều hắc vào gương mặt nhỏ nhắn ấy mà ở trước mắt tạo ra một vùng bóng râm. Tầm mắt anh dời xuống, là cái mũi nho nhỏ tinh tế cao thẳng. Thấp chút nữa, là đôi môi anh đào nhỏ nhắn như cánh hoa, màu sắc là màu hồng nhạt xinh đẹp, đang mấp máy nói gì đó, sau đó anh thấy cô nhăn mày cắn nhẹ môi dưới.
Ánh mắt Tống Miên cứ dừng mãi trên môi Sơn Chi, hình ảnh cắn môi kiều diễm như khắc vào đầu, dừng ở đó không cách nào dời đi được. Cổ họng anh khô khốc đến lợi hại, tựa như có lửa đang cháy, anh khó khăn nuốt xuống một ngụm, chớp mắt nhìn sang nơi khác, tìm kiếm nước. Với tay bắt lấy nước đựng trong ly nhựa, hớt hải uống mấy ngụm lớn nhưng giờ khắc này, nước cũng không dập tắt được ngọn lửa trong thân thể anh.
Cũng lâu rồi, anh chưa ở trên cánh môi ấy mà yêu thương.
Cô phát hiện ra anh đã tỉnh nhưng sắc mặt không đúng lắm, đỏ ửng và uống nước rất nhiều. Cô lo lắng đi đến, đặt lọ thủy tinh sang một bên, giơ tay đặt lên trán, đo lường.
"Không có nóng." Sơn Chi sát mặt tới, còn định dùng trán mình xác nhận lại. Bất quá, mặt vừa tới, đã nghe Tống Miên buông một câu: "Là do em tự tìm tới đấy."
Trong câu mang đầy kèm nén và dục vọng.
Dứt lời, đôi môi còn vương chút nước của anh áp tới, đem mọi lời nói của cô chặn lại.
Sắc mặt Sơn Chi hồng hồng, hai mắt thất kinh mở to. Trước đây, hai người đã từng hôn nhau, nhưng cũng chưa có hành động quá ác liệt, chỉ nhẹ nhàng mà yêu thương. Lần này thì thật là khác quá, cô cảm giác Tống Miên như một con sói, muốn cắn nuốt cô vào bụng, ở đôi môi cô mà dũng mãnh giày vò.
"Sau này cậu hành động phải cẩn trọng một chút."
Chốt hạ một câu, Brian chỉ biết gật mạnh đầu, dìu Tống Miên ra khỏi khu rừng, ra ngoài đường lộ.
Sắc trời cũng thay đổi rồi, trên mặt đất không chỉ có sỏi đá mà còn có t.h.i t.h.ể người và mùi m.á.u tanh nồng nặc bao vây. Khi thấy hai bóng người đi ra, những người khác cũng tức tốc chạy đến.
Chad nhanh chóng dùng băng gạc quấn quanh rồi cố định lại. Anh ta không ngờ rằng, câu nói của Clinton khi ấy lại vô tình khiến Tống Miên nghe được. Ngay sau đó, hai người nhìn thấy Tống Miên chạy thẳng vào rừng, nhanh như một cơn gió. Là do Tống Miên đã quá hiểu tính cách cùng với thù hận sâu sắc của Brian. Nếu như một người bình thường chứng kiến cảnh người khác c.h.ế.t còn muốn phanh thây xẻ thịt kẻ đầu sỏ, huống chi trong tâm trí của Brian lúc nào cũng muốn trả thù cho người bạn quá cố - Alan. Sợ rằng, sự thù hận ấy sẽ khiến Brian gặp nguy hiểm. Cho nên, bất chấp mọi tình huống nguy hiểm và cơn đau trên vai, anh chạy nhanh vào.
Kết quả như dự đoán, một gã tay sau đang nhắm b.ắ.n vào đầu Brian, không một phút nghĩ ngợi, xông thẳng qua, kéo lấy Brian lăn lộn dưới đất.
Sau khi băng bó sơ qua, quay mặt nói với Leonard và Brian đứng bên cạnh: "Anh dẫn hai người xuống dưới sông lấy thùng gỗ, tôi đặt ở sau một bụi cỏ cắm ba cây khô."
"Được."
Phụ giúp những quân sĩ thu dọn thi thể, bên tai truyền đến âm thanh quái lạ, như sóng âm vậy.
Tiếng kêu từ từ lớn dần, phát giác ra điểm kỳ lạ, nhanh chóng quay người nhìn ra sau lưng, bất ngờ anh hét lớn:
"CLINTON! TRÁNH XA CHIẾC XE ĐÓ RA!"
Âm thanh dần bành trướng, Clinton nghe anh gào lớn, bước chân chỉ chạy được mấy chục bước, chiếc xe mà anh ta vừa lại gần bỗng dưng phát nổ.
*BÙM*
Một tiếng chấn động, ngay cả Leonard và Brian ở dưới sông cũng phải giật mình, chỉ huy hai quân sĩ mang vật lên, còn bản thân thì hấp tấp leo trên con đường mòn.
Ngay khi Clinton vừa trải nghiệm qua được hy vọng mỏng manh giữa cái sống và cái chết, thì lần nổ tiếng theo chuẩn bị bùng nổ, bất ngờ cậu cảm nhận được có đôi tay kéo mạnh mình về phía trước, tiếp theo là một trận ầm ầm toé lửa, phừng cháy như lốc xoáy, khói đen mịt mù.
Cả cơ thể Clinton đập xuống đường, anh ta đau đớn nghe được cả tiếng xương vỡ vụn, lăn thêm chục vòng mới ngừng lại.
Đầu óc quay cuồng, anh ta chỉ kịp thời lắc mấy cái, hình ảnh phía trước dần trở nên rõ ràng. Một nửa cơ thể Tống Miên be bét máu, tay phải bị phỏng vô cùng nghiêm trọng, có lẽ là đợt công phá bùng nổ thứ hai của chiếc xe đã khiến Tống Miên bị thương nặng như vậy.
Clinton lòm còm hốt hoảng chạy đến, hai mắt chỉ chứa sự kinh hãi. Muốn đỡ lấy anh nhưng chẳng biết đặt tay vào đâu.
Mạch m.á.u đều hiện ra bởi vì đau đớn, có lẽ bên cánh tay phải này là bị xui xẻo quấn lấy, cho nên, cứ hễ gặp nguy hiểm, nó lại lãnh trọn hết mọi thứ. Mồ hôi và m.á.u trên mặt hoà lẫn vào nhau, Tống Miên chỉ biết cau chặt mày, cắn răng nằm đó không hé một tiếng kêu.
Đầu óc anh mơ màng, lỗ tai ong ong choáng váng.
Clinton càng trở nên nôn nóng, chiếc xe phát nổ làm cho hai ba quân sĩ cũng bị thương nặng, thậm chí nặng hơn cả Tống Miên. Bọn họ chỉ đứng cách xe hai mét, vậy mà bị thương như vậy, nếu ban nãy Clinton kéo xác người gần xe ra thì có lẽ bị thiêu rụi thành than.
Chad tức tốc chạy đến, nhìn ống tay áo Tống Miên cháy xém đi, lộ ra da thịt bị phỏng nặng, ở bắp chân cũng có. Anh ta gân cổ, hướng về Leonard đang chạy đến: "Mau, lái xe dã chiến sang đây. Nhanh lên!"
Tiếng gọi khẩn cấp, xe như chiến mã xông pha.
Thật may, chỗ tiếp viện y tế cũng nằm trên đường Fugu này. Tống Miên đau nhức đến nổi không còn tỉnh táo, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như rằng chút vết thương này chẳng làm được gì anh.
Anh cắn đầu lưỡi để mình không ngất đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên con đường Fugu vẹo vào con hẻm, có hai ba chiếc lều do quân đội chính phủ dựng lên, xung quanh cũng được bảo hộ an toàn tuyệt đối. Khi xe dã chiến ngừng lại, Richer và một binh sĩ liền mang cán ra, nhìn thấy vết thương chỉ biết rít một hơi lạnh, vậy mà người kia lại chẳng hề kêu ca gì.
Tống Miên được chuyển sang nằm trên cán, tức tốc chuyển người vào trong lều, Richer kêu lớn: "Trợ giúp! Trợ giúp!"
Sơn Chi đang lấy thuốc, nghe khẩu lệnh liền bỏ tất cả chạy ra ngoài.
Ngay khoảng khắc bắt gặp bóng dáng mình mong cầu, Sơn Chi chỉ cảm giác đau ở tim, vành mắt cô đỏ hoe di chuyển từng vết thương rỉ m.á.u của anh, bất giác hơi thở như bị bóp nghẹn lại.
Tống Miên nhìn thấy cô cũng kinh ngạc, còn cho rằng mình bị cơn đau này hành hạ cho sinh ra ảo giác. Mấy lần chớp mắt mở ra, đều là gương mặt anh nhớ mong, anh không tin đây là sự thật. Bởi vì, chính anh là người nói với Tố Tố không cho cô sang nơi này. Cho nên, sự xuất hiện này là không có khả năng.
Khi giọng nói bất ngờ của Brian bật thốt đem sự nghi ngờ của anh làm sáng tỏ. Trong mắt anh chỉ còn sự thản thốt, suy cho cùng, Sơn Chi vẫn là Sơn Chi, dùng mọi cách cũng không ngăn được ý định của cô.
Tống Miên cười bất lực, Sơn Chi của anh quả thật là một cô gái cứng đầu.
Sơn Chi nghe tiếng kêu của Brian, giật mình bừng tỉnh, nhanh tay lấy băng gạc và dụng cụ chạy sang.
"Anh ơi." Cô nghẹn ngào kêu lên.
Đáy lòng Tống Miên khẽ run.
"Ừm."
Mặt nạ từ khi nào đã cởi ra, thấy được xương mày mờ nhạt một vết sẹo, ở góc cạnh hàm cũng lộ ra một đường.
Giọng anh khàn khàn mang theo tự giễu mà bật thốt: "Mỗi lần chúng ta gặp nhau, đều là hình ảnh m.á.u me như thế này."
Ánh mắt nhớ nhung của Tống Miên lặng lẽ rơi trên người cô. Như dò xét, xem kỹ dáng vẻ của cô, cũng lo lắng rằng người con gái của mình không chăm sóc tốt bản thân.
"Em gầy đi nhiều rồi bé."
Anh đưa tay chạm lên gương mặt hơi gầy của cô, ngón tay khẽ xoa xoa, giọng nói ôn tồn mà khẽ trách:
"Có phải lại không nghe lời, không ăn uống đúng giờ phải không?" Anh nhẹ nhàng trách cứ.
Những người xung quanh tự khắc rời đi, thoáng chốc chỉ còn hai người.
Sơn Chi từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, tỉ mỉ băng bó cho anh, nhưng thính giác của anh vẫn còn tốt, nghe rõ sự nức nở kiềm nén của cô.
Sơn Chi của anh khóc rồi.
Anh khó nhọc nâng tay trái, đặt trên đỉnh đầu cô, khẽ xoa:
"Lâu rồi không gặp, bé Chi vẫn còn khóc nhè như vậy."
Cô cắn môi, khi cô ngẩng đầu nhìn anh thì nước mắt đã ướt hết cả mặt, nghẹn ngào thương tâm nói: "Sao anh lại bị thương nặng thế này? Ở chỗ phỏng còn có cả đạn nữa."
Dứt lời, cô nức nở mếu máo.
Ngón tay anh di chuyển lên khoé mắt, ngón tay mang theo sự ấm nóng sờn sờn và chai sạn gạc đi những giọt nước mắt khiến anh đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vết thương nhỏ thôi mà, không đến mức nặng đâu."
"Anh nằm yên, em đi lấy thuốc."
Nhìn bóng lưng bận bịu kia, bỏ qua sự tái nhợt ở đôi môi và cơn đau khắp người, anh lại muốn hỏi: "Làm cách nào mà em sang được nơi này?"
Cánh tay Sơn Chi khựng lại giây lát rồi tiếp tục: "Em, em liên hệ bên toà soạn."
Cô chột dạ, không dám quay đầu nhìn anh. Biết rõ, anh đối với Tần Dĩ Quan không có thiện cảm, nếu để anh biết được cô nài nỉ cậu để sang được đây, nhất định sẽ tức giận.
Chuyện này làm sao có khả năng?
Tống Miên nhìn rõ câu nói lừa dối của cô, nhưng không vạch trần. Anh nghiêng đầu, cảm thấy cơn choáng váng ập tới, mi mắt nặng trĩu muốn hạ xuống, có lẽ là do mất m.á.u quá nhiều.
Không lâu sau, hơi thở của anh bình ổn.
Sơn Chi mới bắt đầu tiến hành làm phẫu thuật, trước lúc đó cô đã tiêm thuốc ngủ, sợ anh đau nên cô chỉ có thể lén lút hành động.
Dáng bẻ ngủ say của anh làm cô đau lòng. Không biết đã bao nhiêu ngày rồi anh chưa ngủ, quầng thâm dưới mắt trở nên rõ ràng, da dẻ cũng khô đi, xuất hiện nhiều vết sẹo mờ ở cổ.
Sau khi phẫu thuật xong, cô dùng khăn sạch thấm nước lau từng bụi bẩn trên mặt anh, lau xuống cơ n.g.ự.c cường tráng. Nơi này không có cửa gì cả, chỉ là một chiếc lều, nếu để người khác nhìn thấy thì không may, cô đi ra hỏi Silas đang canh cửa: "Cậu có thể lấy áo của anh ấy sang đây được không? Quân phục cũ bị rách rồi, không thể mặc lại được."
Silas đáp: "Chỗ đóng quân của bọn em rất xa nơi này, chạy về cũng hơn ba mươi phút, hay chị dùng tạm áo của em đi."
Tuy hơi dính bụi nhưng còn đỡ hơn không có. Với quân sĩ, sạch dơ không quan trọng. Nhưng vết thương của Tống Miên không thể nhiễm trùng được, cô cám ơn Silas rồi lại đi vào.
Vẹo vào một chiếc lều khác, lều này khác với chỗ nằm của Tống Miên, xung quanh đều kín mít, có cả khoá kéo ở cửa. Một lều như vậy sẽ ngủ ba người, và Sơn Chi cùng hai cô bạn sẽ ngủ ở đây. Cô đi vào trong góc, lấy tấm chăn của mình ra.
Đắp từ cổ đến ngang bắp chân, có lẽ dáng người của anh quá cao. Cánh tay bị thương thì đặt bên ngoài.
Khi Tống Miên tỉnh dậy cũng là đến lúc hoàng hôn le lói. Ánh chiều soi vào, tạo ra một vùng sáng ấm áp bao lấy chiếc lều lớn. Bên cạnh là các chiến sĩ bị thương còn đang nghỉ ngơi, ở đây không quá ồn ào, chỉ là lâu lâu lại có tiếng dụng cụ y tế phát ra từ chiếc lều bên cạnh, hoặc tiếng xe nổ máy rời đi, hay tiếng bước chân thay canh gác của quân sĩ.
Tống Miên nhăn mày, dùng tay trái di di thái dương đau nhức. Có tiếng bước chân đang tiến gần, anh nâng mi mắt theo tiếng động mà nhìn sang.
Sơn Chi từ bên ngoài bước vào, cô đang nghiên cứu thứ gì bên trong lọ thủy tinh mà chăm chú cúi thấp đầu, mắt hơi rũ xuống, lông mi vừa dài vừa cong, do ánh chiều hắc vào gương mặt nhỏ nhắn ấy mà ở trước mắt tạo ra một vùng bóng râm. Tầm mắt anh dời xuống, là cái mũi nho nhỏ tinh tế cao thẳng. Thấp chút nữa, là đôi môi anh đào nhỏ nhắn như cánh hoa, màu sắc là màu hồng nhạt xinh đẹp, đang mấp máy nói gì đó, sau đó anh thấy cô nhăn mày cắn nhẹ môi dưới.
Ánh mắt Tống Miên cứ dừng mãi trên môi Sơn Chi, hình ảnh cắn môi kiều diễm như khắc vào đầu, dừng ở đó không cách nào dời đi được. Cổ họng anh khô khốc đến lợi hại, tựa như có lửa đang cháy, anh khó khăn nuốt xuống một ngụm, chớp mắt nhìn sang nơi khác, tìm kiếm nước. Với tay bắt lấy nước đựng trong ly nhựa, hớt hải uống mấy ngụm lớn nhưng giờ khắc này, nước cũng không dập tắt được ngọn lửa trong thân thể anh.
Cũng lâu rồi, anh chưa ở trên cánh môi ấy mà yêu thương.
Cô phát hiện ra anh đã tỉnh nhưng sắc mặt không đúng lắm, đỏ ửng và uống nước rất nhiều. Cô lo lắng đi đến, đặt lọ thủy tinh sang một bên, giơ tay đặt lên trán, đo lường.
"Không có nóng." Sơn Chi sát mặt tới, còn định dùng trán mình xác nhận lại. Bất quá, mặt vừa tới, đã nghe Tống Miên buông một câu: "Là do em tự tìm tới đấy."
Trong câu mang đầy kèm nén và dục vọng.
Dứt lời, đôi môi còn vương chút nước của anh áp tới, đem mọi lời nói của cô chặn lại.
Sắc mặt Sơn Chi hồng hồng, hai mắt thất kinh mở to. Trước đây, hai người đã từng hôn nhau, nhưng cũng chưa có hành động quá ác liệt, chỉ nhẹ nhàng mà yêu thương. Lần này thì thật là khác quá, cô cảm giác Tống Miên như một con sói, muốn cắn nuốt cô vào bụng, ở đôi môi cô mà dũng mãnh giày vò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro