Chương 10
Lâm Loan Loan
2025-03-31 14:46:15
“Tống Vi Ân.” Trần Mễ Lộ bước đến chỗ tôi. Cô ta trang điểm rất đẹp, vòng ngọc trai lấp lánh trên cổ, mặc một chiếc đầm dài cúp ng-ực màu đen, trông vô cùng cuốn hút. “Đồ đâu?” Cô ta hỏi tôi. Tôi lấy hộp trong túi ra, đưa qua. “Nếu không còn việc gì thì tôi đi đây.” “Cô vội cái gì, hôm nay là sinh nhật của Giang Hân, lát sẽ cắt bánh, chắc cô ít khi được ăn loại bánh này đúng không?” Giọng của Trần Mễ Lộ vẫn mang theo châm chọc như ngày xưa, chỉ thiếu điều khi-nh miệt nhìn tôi. Lần nào nói chuyện với tôi, cô ta cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng như vậy. Tôi không sao hiểu nổi. Dù gì cô ta cũng là thiên kim nhà giàu có tiếng ở Thượng Hải, ba là tài phiệt, mẹ là nhà hào môn. Tại sao giáo dưỡng của cô ta lại kém đến vậy. Chỉ là một chiếc bánh sinh nhật thôi mà? Mẹ tôi làm đầu bếp cho nhà họ Giang, chẳng lẽ từ bé đến lớn, tôi còn thiếu đồ ăn sao? “Không cần.” Tôi lạnh giọng từ chối. “Chị Vi Ân, lâu rồi không gặp chị nha.” Giang Hân mặc chiếc đầm dài đuôi cá màu trắng bước tới, thân thiết chào hỏi. Giang Hân là em họ của Giang Hoài. Trước đây chúng tôi cũng không thân. Hè năm ngoái, cô ấy cùng vài người bạn đến đảo Bắc Nha du lịch, ở biệt thự nhà Giang Hoài chơi một khoảng thời gian, nên chúng tôi mới thân hơn. Tôi ngượng ngùng đáp lại: “Xin lỗi em nha Giang Hân, chị không biết hôm nay là sinh nhật em, nên không mang gì đến.” “Bạn bè cả mà, chị nói vậy thì khách sáo quá. Vừa lúc lát nữa cắt bánh, chị Vi Ân ở lại chơi với bọn em đi.” Tôi vô thức từ chối: “Như vậy không hay lắm…” Giang Hân lại cười nói: “Hôm nay sinh nhật em, không được từ chối yêu cầu của chủ tiệc đâu nha. Hơn nữa năm ngoái em quấy rầy hai người lâu như vậy, còn chưa kịp cảm ơn, hôm nay xem như chút tấm lòng của em.” Trần Mễ Lộ ở bên cạnh nghe ra ẩn ý, cảnh giác ngẩng đầu lên: “Năm ngoái? Quấy rầy ai cơ?” Sắc mặt Giang Hân cứng lại. Cô ấy ở lại đảo Bắc Nha hơn một tuần, đương nhiên biết chuyện tôi và Giang Hoài từng hẹn hò. “Không ai cả, lúc nãy chị Mễ Lộ nói muốn chụp ảnh phải không? Đi thôi nào.” Giang Hân nửa túm nữa kéo Trần Mễ Lộ đi, vẻ mặt như thở phào nhẹ nhõm. Tôi đành miễn cưỡng tìm chỗ ngồi xuống. Xung quanh toàn là người lạ, chưa tới hai phút tôi đã bắt đầu ngồi không yên. Tôi vào toilet, định nghĩ lý do rời đi, nhưng nghĩ mãi mà không ra lý do nào hợp lý. Lúc đi ra, một chàng trai mặc áo khoác lông màu đen đang ngồi vào chỗ vừa rồi của tôi, anh ta cúi đầu lướt điện thoại. Dù không nhìn thấy chính diện khuôn mặt, nhưng sống mũi cao thẳng và đường nét góc cạnh của bên mặt nghiêng đã đủ thể hiện vẻ ngoài xuất chúng. “Ấy, Hạ Châm Ngôn, cậu đến khi nào thế?” Có người lên tiếng chào hỏi anh. Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. Đúng như tôi đoán. Là một khuôn mặt vô cùng điển trai. Vậy mà lại là chàng trai tôi gặp ở cửa hàng tiện lợi. Anh nói gì đó, khi nhìn qua, tình cờ chạm mắt với tôi. Cả hai đều ngẩn người. Hạ Châm Ngôn? Sao cái tên này nghe quen vậy. Tôi nhớ ra rồi. Anh là bạn thân từ nhỏ của Giang Hân, năm ngoái chúng tôi từng gặp trên đảo Bắc Nha. Chẳng trách lúc nãy tôi thấy anh quen quen. Tôi thu hồi tầm mắt, tìm chỗ ngồi trong góc phòng. May là bên kia đã bắt đầu hát mừng sinh nhật. Đợi cắt bánh xong, tôi sẽ lấy cớ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro