Chương 26
Lâm Loan Loan
2025-03-31 14:46:15
31."Lúc nãy chị nói chuyện gì với anh ta vậy?" Trong lúc uống cà phê trên tuyết, Hạ Châm Ngôn đột nhiên hỏi tôi. "Không có gì." Tôi lắc đầu. "Ừm, nếu không tiện nói thì thôi." Lời của anh nghe có vẻ… khá là trà. Nhận ra câu trả lời của mình hơi có lệ, tôi bổ sung thêm. "Anh ta nói muốn dạy tôi trượt tuyết." "Chị đồng ý rồi?" Hạ Châm Ngôn cười nhìn tôi, tôi lại cảm thấy nụ cười đó có chút nguy hiểm. "Sao có thể, tôi đã có cậu làm huấn luyện viên rồi, dù là ai cũng đừng mơ lọt vào mắt tôi." Tôi vội vàng bày tỏ lòng trung. "Phải không? Tôi thấy hai người nói chuyện lâu lắm đấy." "Lâu á? Sao tôi không thấy vậy nhờ." "Chắc là chị cảm thấy thời gian trò chuyện với anh ta trôi qua quá nhanh." Quá kỳ lạ. Trong lòng tôi có một suy đoán, nhưng lại không dám chắc chắn. "Hạ Châm Ngôn, có phải cậu…?" Tôi cầm ly, do dự hỏi. "Có phải gì cơ?" Anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt như làn nước mùa thu, có vẻ đang chờ tôi nói tiếp. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi lông mi đen như quạ của anh chớp chớp như những cánh bướm. Một gương mặt quá đẹp. Hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đẹp nhưng không mất đi vẻ nam tính. Ngay lập tức, tôi lại nghĩ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, vội vàng quay mặt đi. "Không, không có gì." Anh có vẻ hơi thất vọng. 32.Ngày hôm sau, Hạ Châm Ngôn mời huấn luyện viên cho tôi. Ngày kế, tôi đã trượt khá thành thạo. Tất nhiên, cái giá phải trả cũng lớn. Mỗi ngày sau khi trượt xong, cả người lại đau muốn mạng, như vừa kiểm tra thể lực xong vậy. Giang Hân nói có mang cao dán, hỏi tôi có cần không. "Có, khi nào em về?" "Khoảng nửa tiếng nữa." Tắm xong, tôi xuống lầu chờ Giang Hân. Lại đụng mặt Trần Mễ Lộ ở phòng chờ tầng một. Cô ta đang nói chuyện với hai cô gái khác cùng tuổi, cũng là người châu Á. "Ồ, chẳng phải “sát thủ thiếu gia” Tống Vi Ân đây sao?" Trần Mễ Lộ vừa nhìn thấy tôi, mắt cô ta sáng bừng lên. "Sát thủ thiếu gia?" Cô gái bên cạnh khó hiểu. "Không hiểu đúng không?" Trần Mễ Lộ đắc ý phổ cập kiến thức cho đối phương: "Sát thủ thiếu gia, như tên gọi, là người chuyên săn thiếu gia nhà giàu." Hai cô gái kia lập tức hiểu, quan sát tôi. Nói thực, tôi giờ gặp Trần Mễ Lộ là thấy đau đầu. Cô ta y như bà đ-i-ên bám lấy tôi. Tôi định rời đi, nhưng tin nhắn của Giang Hân vừa lúc gửi tới, bảo mười phút nữa cô ấy sẽ đến. Tôi quyết định nhịn. "Chậc chậc, Tống Vi Ân, không nhìn ra nha, cô giỏi thật, vậy mà quấn lên được Hạ Châm Ngôn. Hay cô mở lớp đi, chỉ cho mọi người cô dụ dỗ cậu ta bằng cách nào? Tôi tò mò thật, cô học được khả năng quyến rũ đàn ông từ ai thế? Từ người mẹ câm của cô à?" Chính vào lúc đó, tôi bỗng hiểu ra một điều. Khi bị bắt nạt, nhất định phải đáp trả. Nếu chọn im lặng, cô ta sẽ càng ngày càng quá quắt, thậm chí còn leo lên đầu mình. Tôi tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta. "Vậy còn cô, nghe nói hồi mẹ cô du học ở nước ngoài, chơi hết mấy người da đen da trắng trong trường, tốt nghiệp xong về nước cho ba cô đổ vỏ. Quả nhiên mẹ nào con gái nấy, gia nghiệp truyền thừa tốt nhỉ? Trần Mễ Lộ sững sờ. Phải mất một lúc cô ta mới nhận ra tôi đang c-h-ửi gì. Cô ta tức đến choáng váng đầu óc, phải bám vào ghế mới đứng lên được. "Cô... Cô nói bậy gì đó?" Đương nhiên là tôi nói bậy rồi. Quỷ biết năm đó mẹ cô ta du học ở đâu. Không phải cô ta thích bịa chuyện sao? Được, thử xem ai bịa chuyện giỏi hơn ai. Tôi nhún vai. "Không phải nghe rồi sao? Cần tôi lặp lại không?" "Tống Vi Ân." Trần Mễ Lộ hùng hổ lao về phía tôi. Lịch sử tái diễn, hai chúng tôi lại lần nữa lao vào đánh nhau. Tiếng thét vang lên bên cạnh. Là hai cô bạn của cô ta. Trần Mễ Lộ túm tóc tôi giật. Cô ta mạnh kinh người. Tôi lớn như vậy chỉ đánh nhau hai lần, lần đầu là với Trần Mễ Lộ, lần thứ hai cũng là với Trần Mễ Lộ. Kinh nghiệm thực chiến khó tránh có thiếu sót. Cộng thêm mấy ngày nay ngã đến hàng chục, hàng trăm lần trên sân trượt tuyết, toàn thân đau nhức. Rất nhanh, tôi đã kiệt sức. Đỉnh đầu chợt đau nhói. Tôi nghi da đầu mình sắp bị Trần Mễ Lộ xé rách rồi. Trên mặt đau rát, như thể bị bụi gai cắt qua. Hình như Trần Mễ Lộ đang cấu vào mặt tôi. Sao còn nhịn được! Dám động vào mặt tôi, tôi liều m-ạng với cô ta! Ngay lúc tôi chuẩn bị đáp trả, giọng nói giận dữ của Trần Mễ Lộ vang lên. "Buông tôi ra!" Đồng thời, da đầu cũng đỡ đau hơn. Hình như… cô ta buông tôi ra rồi? Sao lại thế này? Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai tay của Trần Mễ Lộ bị ai đó giữ chặt, không thể động đậy. "Hạ Châm Ngôn, cậu làm gì vậy?" Cô ta tức giận hét lên. Không sai, người đang giữ chặt cổ tay cô ta chính là Hạ Châm Ngôn. “Tôi phải hỏi chị đang làm gì mới đúng?” Giọng anh lạnh thấu x-ư-ơng. “Là con ti-ệ-n nhân Tống Vi Ân chửi tôi trước!” Cô ta còn dám lật lọng. Tôi nắm một lọn tóc của cô ta giật mạnh. “Á…” Trần Mễ Lộ đau đớn hét lên. “Rốt cuộc ai c-hửi ai trước, trong lòng cô không biết à?” “Tống Vi Ân, con đ-ỹ mày, đồ ti-ện nhân…” Chát! Tôi dứt khoát vung tay tát cô ta. Cô ta ngơ ngác. "Cô dám đánh tôi?" Chát! Tôi lại tát thêm một cái nữa. Hai cái tát này tôi đã muốn trả lại từ lâu rồi. Chỉ tiếc Hạ Châm Ngôn đang đứng ngay sau lưng tôi, làm tôi không có đà ra tay mạnh hơn. Trần Mễ Lộ nghẹn một bụng lửa, gồng cổ hét lên như phát đi-ê-n. "Tống Vi Ân, tôi phải gi-ế-t cô! Buông tôi ra! Hạ Châm Ngôn, đồ con rùa, cậu vậy mà xen vào! Hai người đúng là một cặp gian phu d-â-m phụ…" Ngay cả Hạ Châm Ngôn cũng ch-ử-i, đủ thấy Trần Mễ Lộ tức giận đến mức nào. Báo thù xong, tôi thấy tốt liền thu, kịp thời lùi sang một bên. Hạ Châm Ngôn thấy tôi lui đến khoảng cách an toàn, lập tức ghét bỏ hất tay Trần Mễ Lộ ra. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, giơ tay vén lọn tóc bên má tôi, cau mày nói. "Mặt chị chảy m-á-u rồi, phải mau xử lý." Ối! Chắc chắn là do Trần Mễ Lộ cào lúc nãy. Tôi hơi hoảng: "Liệu có hủy dung không?" Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi: "Chúng ta đi lên trước đã." Tôi ngoan ngoãn đi theo anh. "Không được đi!" Trần Mễ Lộ giận đ-i-ên người, chắn đường chúng tôi. "Tống Vi Ân, đánh tôi rồi còn muốn…" Nói được nửa câu, Trần Mễ Lộ bỗng im bặt. Như bị điểm huyệt. Tôi nhìn theo, liền thấy ánh mắt của Hạ Châm Ngôn nhìn cô ta, ánh mắt đó lạnh đến thấu x-ư-ơng. Khuôn mặt cao ngạo mê người giờ phút này lại trở nên âm ngoan, sắc bén. Sâu thẳm lại âm u. Như một cơn bão đang ngầm tích tụ. Đừng nói Trần Mễ Lộ, ngay cả tôi, cũng khiếp sợ co rụt người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro