Vi Ân - Lâm Loan Loan

Chương 34

Lâm Loan Loan

2025-03-31 14:46:15

43.Tôi dẫn mẹ đến tòa 26, tạm thời đặt hành lý của bà trong phòng tôi. Vừa quay đầu, tôi phát hiện ánh mắt mẹ đang dừng lại trên giường. Ở đó có một chiếc áo sơ mi nam. Sáng nay, Hạ Châm Ngôn cầm hai chiếc áo sơ mi một xanh một xám, bảo tôi chọn cái đẹp hơn. Tôi chỉ đại một cái, anh lại quấn lấy đòi tôi thắt cà vạt giúp anh. Hai người từ hô hấp hôn hít đến cãi cọ ầm ĩ, đùa giỡn một hồi lâu mới xuống lầu. Chắc là anh quên cất đi. Tai tôi nóng lên, vội vàng nhặt áo lên nhét vào tủ quần áo ở bên cạnh. Có vẻ mẹ cũng hơi ngượng ngùng, dùng ký hiệu hỏi tôi vài câu, một lúc lâu sau mới lại hỏi: "Bọn con đang quen nhau à?" Tình huống này không thể chối cãi, tôi đành thành thật thừa nhận. Tiếp theo, tất nhiên là một loạt câu hỏi như "Bao nhiêu tuổi?", "Ở đâu?", "Làm nghề gì?"... "Vừa tốt nghiệp, là người bản địa, cùng công ty với con." Mẹ hơi ngạc nhiên: "Con tìm được việc rồi à?" "Vâng, ở tập đoàn Hạ thị, đãi ngộ rất tốt, được nghỉ hai ngày cuối tuần, có bảy loại bảo hiểm một loại hưu trí, lương cũng khá ổn." Dường như mẹ không tin, liên tục hỏi lại tôi. "Thật không? Con thật sự tìm được việc rồi? Có ngày nghỉ, còn được mua bảo hiểm?" Tôi bật cười, lấy thẻ nhân viên và thẻ ra vào công ty từ trong túi xách ra. Bà cầm lấy, nhìn chằm chằm dòng chữ trên thẻ nhân viên "Phòng tài chính, Tống Vi Ân", cuối cùng lộ ra nụ cười vui sướng, mãn nguyện. Bà giơ tay xoa nhẹ đầu tôi, sau đó còn giơ ngón tay cái. "Mẹ." Tôi ôm lấy bà, nhẹ giọng nói: "Con bắt đầu đi làm rồi, sau này mẹ không cần vất vả như vậy nữa, con sẽ mua một căn hộ hai phòng ngủ, chỉ hai mẹ con mình ở có được không? Mẹ chỉ việc ở nhà xem TV, chơi game, nấu cơm chờ con về." Mẹ ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi. Một lúc lâu sau, mới đáp: "Con đừng lo cho mẹ, cứ tập trung vào công việc của mình là được. Mẹ vẫn có thể ra ngoài tìm việc làm, tiền nhiều hay ít không quan trọng, đợi hai năm nữa con kết hôn sinh con, mẹ sẽ giúp con chăm cháu." Tôi thở dài. Rõ ràng còn chưa tới hai mươi lăm, nhưng trong mắt mẹ, dường như tôi đã là một bà cô già, lúc nào cũng nhắc đến chuyện này. Chuyện kết hôn sinh con đối với tôi còn quá xa vời. Tôi không dám mơ tưởng mình có thể kết hôn với Hạ Châm Ngôn. Huống chi, bản thân anh vẫn còn là một đứa trẻ mà. 44.Sắp xếp cho mẹ xong, tôi đi xuống lầu. "Dì thế nào rồi?" Hạ Châm Ngôn hỏi tôi. "Đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, hôm nay cảm ơn cậu." "Cảm ơn tôi chuyện gì?" "Chuyện của Trần Mễ Lộ." Lúc dọn ra khỏi nhà họ Giang, tôi lo với tính cách có thù tất báo của Trần Mễ Lộ, nếu sau này cô ta gả cho Giang Hoài, chắc chắn mẹ tôi sẽ không có ngày yên ổn. Nhưng nếu khuyên mẹ nghỉ việc vì một chuyện chưa xảy ra, bà sẽ không đồng ý. Biết nỗi lo của tôi, Hạ Châm Ngôn lại cảm thấy đây chỉ là chuyện rất nhỏ. "Chuyện này có gì mà phải lo, cứ giao cho anh." Hai tuần sau, anh gửi cho tôi một vài bức ảnh và video. Tôi khiếp sợ đương trường. Thì ra, để tôi không bị Trần Mễ Lộ uy hiếp, Hạ Châm Ngôn đã nhờ chú Vương sai người điều tra cô ta. Ở nước ngoài, Trần Mễ Lộ từng hẹn hò với một bạn trai người Pháp, ba năm trước cũng chính vì anh ta mà cô ta chia tay Giang Hoài. Nghe nói người đàn ông đó không chỉ cực kỳ đẹp trai mà điều kiện cũng rất tốt, nhà anh ta kinh doanh mỹ phẩm và nước hoa tại châu Âu. Cả hai từng bàn chuyện kết hôn. Bước ngoặt xảy ra khi Trần Mễ Lộ sinh con. Cô ta sinh ra một đứa bé da đen. Rõ ràng, cô ta đã ngoại tình. Người đàn ông Pháp tức giận, lập tức chia tay cô ta. Thời gian Trần Mễ Lộ ở cữ là do bảo mẫu trong nhà đến chăm sóc. Nhà họ Trần giấu kín chuyện này, phong tỏa toàn bộ thông tin. Sinh con xong không lâu, họ đón Trần Mễ Lộ về nước, còn đứa trẻ bị bỏ lại nước ngoài, giao cho một bảo mẫu lo. Dù đang nắm trong tay thông tin chấn động như vậy, tôi vẫn không muốn xé rách mặt với Trần Mễ Lộ. Chỉ nghĩ lỡ sau này cô ta gả vào nhà họ Giang mà quá đáng với mẹ tôi, tôi còn có cái để khống chế cô ta. Không ngờ hôm nay lại bị phanh phui theo cách này. Hạ Châm Ngôn thở dài, vuốt nhẹ má tôi an ủi. "Có gì mà cảm ơn, tôi cũng có giúp được gì đâu, không phải dì vẫn bị đám người bà nội em bắt nạt mà?" "Sao lại không giúp được gì? Ít nhất cậu đã giúp tôi phản kích lại Trần Mễ Lộ, hơn nữa, chẳng phải cậu còn để chú Vương ở lại giải quyết hậu quả giúp tôi đó thôi." Nghĩ đến đây, tôi chủ động hôn lên môi anh. "Cảm ơn cậu, bé cưng." Hạ Châm Ngôn sửng sốt, vành tai ửng đỏ. "Bé cưng?" "Sao, cậu không thích cách gọi này à? Được rồi, tôi không gọi nữa." "Ai nói tôi không thích? Tôi muốn làm bé cưng của chị cả đời cơ. Khụ khụ… Chị, tối nay chúng ta còn được ngủ cùng nhau không?" Hạ Châm Ngôn bắt đầu làm nũng. Ặc. Mẹ tôi đang ở đây, tôi cũng không làm dám quá. "Đợi mẹ tôi ngủ rồi xem thử." Anh ngầm hiểu, đặt nụ hôn khẽ lên môi tôi. "Rõ, dù muộn thế nào tôi cũng đợi chị." 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Ân - Lâm Loan Loan

Số ký tự: 0