Vi Ân - Lâm Loan Loan

Ngoại truyện

Lâm Loan Loan

2025-03-31 14:46:15

Ngoại truyện: 1.Khi kỳ nghỉ hè chỉ còn một tháng, Giang Hân đề nghị đến đảo Bắc Nha chơi. Theo lời cô ấy kể, hai năm trước lúc cô ấy đến đây lướt sóng đã tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh. Tiếc là lúc đó cô ấy còn chưa chia tay bạn trai cũ, nên không xin cách liên lạc. Bây giờ chia tay rồi, cô ấy có thể đi tìm tình yêu đã bỏ lỡ. Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi mười phút của hai năm trước, cô ấy biết hè nào anh chàng đó cũng đến đây lướt sóng trong nửa tháng. Giang Hân quyết định thử vận may. Hạ Châm Ngôn vốn không muốn đi, nhưng không c-ưỡ-ng lại được đám bạn rủ rê. Bọn họ có sáu người, năm nam một nữ, đều là bạn từ nhỏ. Bọn họ không đặt khách sạn trước, Giang Hân nói anh trai cô ấy có một căn biệt thự ở đó, dù sao cũng đủ chỗ ở. Về Giang Hoài, Hạ Châm Ngôn không thân lắm, chỉ biết anh ta là anh họ của Giang Hân. Hai năm trước, anh ta gặp tai nạn xe hơi, dẫn đến bị mù cả hai mắt. Ở đó, lần đầu tiên anh gặp Tống Vi Ân. Cô rất đẹp. Là một vẻ đẹp tự nhiên, thậm chí trên mặt cũng không bôi phấn. Khuôn mặt trái xoan, đôi môi nho nhỏ đỏ tươi. Mắt to tròn rất hút hồn, mái tóc dài bồng bềnh xoăn nhẹ. Làn da trắng lại mịn màng. Nếu tính theo thang điểm mười, Hạ Châm Ngôn nghĩ cô phải đạt tám điểm. Giang Hân nói Tống Vi Ân là bạn gái của anh họ cô ấy. Có người còn cảm khái. Vì dù gì chuyện Giang Hoài bị mù hai năm nay thì ai cũng biết. Một cô gái xinh đẹp như vậy lại sẵn lòng ở lại bên cạnh anh ta. Chứng tỏ đó là tình yêu đích thực. Sau đó Giang Hân còn bổ sung thêm, sau khi Giang Hoài bị mù Tống Vi Ân mới ở bên anh ta. Mẹ cô là người giúp việc trong nhà họ Giang, cô gần như lớn lên ở đó. Mọi người lập tức vỡ lẽ. Ra là một câu chuyện cẩu huyết về cô giúp việc yêu cậu thiếu gia nhà giàu. Còn có phải là tình yêu đích thực hay không thì chưa biết. 2.Trong kỳ nghỉ, Hạ Châm Ngôn thường dậy khá muộn, gần như phải mười giờ anh mới dậy. Những người khác đã ra ngoài từ sớm. May là vẫn để phần bữa sáng cho anh. Nơi này thực sự không có gì vui, Hạ Châm Ngôn thà vùi mình trong phòng chơi game còn hơn. Buồn ngủ thì xuống lầu pha một ly cà phê gì đó. Một lần, khi anh xuống lầu, phát hiện đôi tình nhân kia đang xem phim trong phòng khách. Vì dùng máy chiếu nên họ kéo kín rèm cửa, không gian tối đen. Anh nhìn thấy rõ cô gái lười biếng cuộn mình trong lòng chàng trai, nhỏ giọng nói gì đó. Vẻ mặt hờn dỗi. Người đàn ông không nhìn thấy, dùng đầu ngón tay tỉ mỉ phác họa đường nét khuôn mặt của người yêu. Tình cảm dâng trào, họ hôn nhau. Như một cảnh trong phim thần tượng, mộng mơ và lãng mạn. Hạ Châm Ngôn đứng trên cầu thang nhìn một lúc lâu, rồi xoay người lên lầu. Anh chơi game một lát, rồi đột nhiên dừng lại. Bật cười. "Đúng là tình yêu đích thực." 3.Từ đó về sau, không biết sao, ánh mắt của anh luôn vô thức dõi theo Tống Vi Ân. Cô nuôi một con chó, tên là Bát Thiên Tuế. Mỗi buổi chiều, bọn họ đều cùng nhau dắt chó đi dạo. Anh đứng bên ban công, nhìn theo bóng lưng của họ. Người đàn ông dắt chó, còn cô dắt anh ta. Thỉnh thoảng, cô sẽ vào tiệm bên đường mua một cây kem. Cô cắn một miếng, rồi đưa đến bên miệng người đàn ông. Anh ta cũng cắn tượng trưng một miếng. Trông cả hai rất bắt mắt, vì dù sao họ cũng là một cặp tình nhân rất đẹp. Nhất là khi người đàn ông còn bị mù. Có lần, một nhóm thanh niên trượt ván lướt qua bên cạnh họ, có lẽ đã làm cho con ch.ó giật mình. Nó bất ngờ lao đi như mất kiểm soát. Người đàn ông bị kéo theo, khi sắp ngã xuống. Tống Vi Ân tay mắt lanh lẹ ôm lấy anh ta. Cuối cùng, cả hai đều ngã xuống đất, mà cô chính là tấm đệm th-ịt. Rất nhanh sau đó, anh thấy họ quay lại. Cũng nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của người đàn ông vang lên dưới lầu. "Em có bị thương chỗ nào không, nói anh nghe." "Không sao, chỉ bị trầy da chút thôi, em bôi ít thuốc là được, anh đừng lo." "Trầy chỗ nào?" Hạ Châm Ngôn vô thức bước xuống, đứng ngay lối cầu thang. Rõ ràng anh nhìn thấy trên cánh tay Tống Vi Ân có một vết rách rất dài, m-á-u chảy đầm đìa. Chắc là lúc ngã xuống bị thứ gì cứa phải. Hẳn là rất đau. Anh thấy cô cứ nhe răng trợn mắt hít vào một hơi. Cô dùng cồn sát trùng rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng lại. "Còn đau không?" Người đàn ông kia hỏi. "Một chút." "Có cần đến bệnh viện không?" "Không cần, anh hôn em một cái là hết đau ngay." Cô còn nói đùa. "Đừng nghịch nữa." "Em đâu có nghịch." "Có phải anh vô dụng lắm không?" Người đàn ông buồn bã. "Không đâu, kỹ thuật hôn của anh rất giỏi mà." "Tống Vi Ân." "Sao cơ?" "Em có chê anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vi Ân - Lâm Loan Loan

Số ký tự: 0