Chương 26
Ngạn Chỉ Đinh Hương
2024-07-14 17:56:38
Không giống như Vinh quốc phủ dân cư phức tạp, công khố cùng tư khố của các phòng được chia thật rõ ràng.
Trữ quốc phủ là do Giả Trân làm chủ, cho nên công khố cũng tương đương tư khố cá nhân của Giả Trân. Gia sản mà gia tộc đời đời tích lũy, toàn bộ tài sản của hắn đều bỏ vào trong này.
Nhà kho trống rỗng, đại biểu công khố của Trữ quốc phủ đều trống rỗng.
Khó trách Giả Trân như chết cha mẹ.
Vừa rồi nghe nói chìa khóa nhà kho của Giả Trân bị người đổi, toàn bộ mọi người chỉ cho là tiểu tặc kia nhiều nhất là đánh cắp vài món đồ chơi đáng giá mà thôi, đối với cả nhà kho rực rỡ muôn màu chỉ như là muối bỏ biển, sẽ không tổn thất gì rất nặng.
Nhưng làm sao bọn hắn cũng không nghĩ ra, kẻ cắp lại thái quá tới mức có thể bàn không nguyên nhà kho, suy giảm tới căn cơ của Trữ quốc phủ.
Giờ này khắc này, đoàn người nhìn gian phòng lớn rỗng tuếch, kinh hãi há to mồm, nhất thời tập thể mất tiếng.
Vốn là hư hư thật thật gặp được trời phạt, sau đó chuyện xấu bại lộ bị toàn bộ quan văn bẩm báo tới trước mặt hoàng thượng, hiện nay kho còn bị đạo tặc lấy hết sạch sẽ. Từng sự kiện xui xẻo lần lượt đột kích, cũng không biết có phải Giả Trân gặp được sao chổi tinh ám ảnh hay không.
Vương Tử Đằng cũng không nghĩ ra tại sao nguyên kho hàng tiền tài lại không cánh mà bay, ánh mắt của hắn nghi hoặc nhìn quét bốn phía, đưa ra nghi vấn.
- Không có mấy chục chiếc xe ngựa cũng đừng hòng vận chuyển kho trống rỗng như vậy, kẻ cắp rõ ràng là chở thẳng từng cái thùng ra ngoài. Mà mỗi thùng rất nặng còn lớn, hơn nữa vật phẩm đã mất còn có rất nhiều đại văn kiện. Như vậy kẻ cắp làm sao mà giấu diếm được hộ vệ tuần tra cùng toàn bộ ánh mắt người trong phủ lặng yên không một tiếng động lấy đi hết được đây?
Vừa hỏi xong, Vương Tử Đằng lại hỏi:
- Trong thiên hạ, lại có ai có được bổn sự lớn như vậy, ở trong đường đường Trữ quốc phủ, thần không biết quỷ không hay mang đi toàn bộ đồ vật trong kho lớn thế này?
Hai mắt Giả Trân đỏ đậm bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Vương Tử Đằng:
- Ý của ngươi là nói, kẻ cắp không phải người?
Nghĩ tới sự cố bất minh nửa đêm hôm qua, một cỗ hàn khí dâng lên trong lòng Giả Trân, thân thể hắn không tự chủ được lảo đảo, sợ hãi nói:
- Chẳng lẽ.. là thủ bút của ông trời?
Giả Chính lắc đầu, không đồng ý nói:
- Nếu là trời xanh gây nên, cũng không cần đánh tráo chìa khóa đi? Ta đoán là người làm, nhưng bổn sự người nọ không tầm thường, có khả năng người mang theo lừa dối mà đến.
Vương Tử Đằng đồng ý quan điểm của Giả Chính:
- Gần đây trong phủ có xuất hiện kỳ nhân quái nhân nào hay không?
Giả Trân rất nhanh lục soát trí nhớ, thập phần khẳng định mình chưa từng gặp qua người lạ kỳ quái gì, vì thế lắc lắc đầu.
Bỗng nhiên có người nói:
- Là có một việc đặc biệt kỳ quái.
Vương Tử Đằng cùng Giả Chính liền nghiêm mặt, vội vàng hỏi:
- Mau nói đi!
Người kia dè dặt nhìn Giả Trân, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Hôm qua lão gia gặp được một vị Hạnh nhi cô nương, nói là nha hoàn trong phủ, lệnh cho chúng tôi tìm nàng đi ra, nhưng lật ngược toàn bộ phủ lên cũng không có người này. Mấy vị lão gia nói có kỳ quái hay không?
- Đúng rồi, là có chuyện như vậy!
Quản gia thoáng chốc rộng mở trong sáng, nhanh chóng bổ sung:
- Vị Hạnh nhi cô nương kia đến vô ảnh đi vô tung, đám người hầu đều nói nàng là do yêu tinh biến thành. Nếu nói là ai có khả năng nhất tránh đi ánh mắt mọi người, lập tức vét sạch kho, tiểu nhân cho rằng nhất định là vị Hạnh nhi cô nương thần bí kia.
Trong đầu Giả Trân oanh một tiếng nổ tung, khó thể tin kêu lên:
- Là nàng? Đúng là nàng! Sao có thể là nàng?
Hắn lại lật xem trí nhớ, hiện giờ hồi tưởng lại, đúng là nơi chốn lộ ra cổ quái.
Nói cách khác, chìa khóa vô cùng có khả năng bị “nàng” thay đổi đi ngay lúc tiếp xúc.
Linh hồn liên tục bị đập vào, khóe môi Giả Trân tràn ra một tia tơ máu, thân thể ầm ầm ngã bật ra sau.
Mấy người Giả Chính thấy vậy liền gọi người hầu nâng Giả Trân đưa về phòng.
Một lát sau một đám người rời khỏi nhà kho, dũng mãnh tràn vào phòng của Giả Trân.
Đứng trước giường, Giả Chính thở dài một hơi nói:
- Ta nhớ được công khố trong nhà cất chứa đều là sở hữu của Trường Khang tiên sinh “Chước cẩm đồ“. Như vậy ta trước giúp Trân ca nhi ra bức tranh, đưa tới trong tay Dương đại nhân đi.
- Về phần Hạnh nhi cô nương, đợi cho Trân ca nhi tỉnh lại liền để cho hắn vẽ lại hình dáng của nàng. Mặc dù lật ngược kinh thành, cũng phải tìm cho được nàng.
Bất kể nàng là yêu ma phương nào, hắn cũng không tin bằng vào thế lực của tứ vương bát công còn tìm không ra một người.
Kỳ thật biện pháp tốt nhất là giao cho quan phủ truy nã, nhưng một khi làm như vậy tin tức Trữ quốc phủ bị đạo tặc càn quét nhà kho sẽ truyền ra khắp toàn bộ kinh thành đều biết. Đến lúc đó, Giả thị bộ tộc sẽ sa vào thành trò cười cho quyền quý kinh thành. Bọn hắn còn cần mặt, không thể phao tin, cho nên đành phải lặng lẽ truy tìm.
Vội vã dùng cổ họa thu mua Dương đại nhân hãm hại Giả Dung, đám người Giả gia cũng không biết Hạnh nhi cô nương cũng chính là Giả Dung.
Hơn nữa Giả Dung không chỉ lấy sạch vàng bạc đồ trân quý của Trữ quốc phủ, còn có ác hơn chuẩn bị phía sau.
Giả Dung còn lấy luôn thật nhiều khế ước bất động sản, ruộng vườn, còn nắm giữ thu nhập của hàng loạt bất động sản thuộc Trữ quốc phủ.
Lúc trước lấy được đồ vật hắn còn chưa thể bán ra tay, nhưng bây giờ thì đã khác.
Hắn cùng quỷ tộc vị diện hoàn thành xong giao dịch, bên cạnh có thêm một đám quỷ bổn sự cao cường lại lợi hại, rất nhiều vấn đề không còn là vấn đề.
Giả Dung lệnh cho Du Chuẩn mang theo toàn bộ khế ước bất động sản rời khỏi quốc tử giám, sau đó hiện hình thi triển quỷ thuật mê hoặc người, đem toàn bộ cửa hàng điền sản của Trữ quốc phủ đều bán cho đối thủ một mất một còn của tứ vương bát công, hoặc là vương tôn quý tộc mà Giả gia không thể trêu vào.
Giả Dung chọn lựa người mua thân phận địa vị đều không thấp hơn Giả gia, hành động này phá hỏng cơ hội Giả gia dựa vào quyền thế đoạt lại của cải của mình.
Cho dù Giả gia nhận được tin tức, tra xét thân phận người mua, chỉ sợ cũng tức giận méo mó, nhưng vẫn phải đem cơn tức nuốt ngược vào trong bụng. Muốn cầm lại điền sản cửa hàng, không tồn tại!
Đương nhiên xét thấy Du Chuẩn sử dụng thủ đoạn phi nhân loại, mê loạn tâm thần người cùng hắn hoàn thành mua bán, một khi người mua thanh tỉnh cảm thấy được cổ quái bên trong, có lẽ sẽ phái người truy xét.
Trữ quốc phủ là do Giả Trân làm chủ, cho nên công khố cũng tương đương tư khố cá nhân của Giả Trân. Gia sản mà gia tộc đời đời tích lũy, toàn bộ tài sản của hắn đều bỏ vào trong này.
Nhà kho trống rỗng, đại biểu công khố của Trữ quốc phủ đều trống rỗng.
Khó trách Giả Trân như chết cha mẹ.
Vừa rồi nghe nói chìa khóa nhà kho của Giả Trân bị người đổi, toàn bộ mọi người chỉ cho là tiểu tặc kia nhiều nhất là đánh cắp vài món đồ chơi đáng giá mà thôi, đối với cả nhà kho rực rỡ muôn màu chỉ như là muối bỏ biển, sẽ không tổn thất gì rất nặng.
Nhưng làm sao bọn hắn cũng không nghĩ ra, kẻ cắp lại thái quá tới mức có thể bàn không nguyên nhà kho, suy giảm tới căn cơ của Trữ quốc phủ.
Giờ này khắc này, đoàn người nhìn gian phòng lớn rỗng tuếch, kinh hãi há to mồm, nhất thời tập thể mất tiếng.
Vốn là hư hư thật thật gặp được trời phạt, sau đó chuyện xấu bại lộ bị toàn bộ quan văn bẩm báo tới trước mặt hoàng thượng, hiện nay kho còn bị đạo tặc lấy hết sạch sẽ. Từng sự kiện xui xẻo lần lượt đột kích, cũng không biết có phải Giả Trân gặp được sao chổi tinh ám ảnh hay không.
Vương Tử Đằng cũng không nghĩ ra tại sao nguyên kho hàng tiền tài lại không cánh mà bay, ánh mắt của hắn nghi hoặc nhìn quét bốn phía, đưa ra nghi vấn.
- Không có mấy chục chiếc xe ngựa cũng đừng hòng vận chuyển kho trống rỗng như vậy, kẻ cắp rõ ràng là chở thẳng từng cái thùng ra ngoài. Mà mỗi thùng rất nặng còn lớn, hơn nữa vật phẩm đã mất còn có rất nhiều đại văn kiện. Như vậy kẻ cắp làm sao mà giấu diếm được hộ vệ tuần tra cùng toàn bộ ánh mắt người trong phủ lặng yên không một tiếng động lấy đi hết được đây?
Vừa hỏi xong, Vương Tử Đằng lại hỏi:
- Trong thiên hạ, lại có ai có được bổn sự lớn như vậy, ở trong đường đường Trữ quốc phủ, thần không biết quỷ không hay mang đi toàn bộ đồ vật trong kho lớn thế này?
Hai mắt Giả Trân đỏ đậm bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Vương Tử Đằng:
- Ý của ngươi là nói, kẻ cắp không phải người?
Nghĩ tới sự cố bất minh nửa đêm hôm qua, một cỗ hàn khí dâng lên trong lòng Giả Trân, thân thể hắn không tự chủ được lảo đảo, sợ hãi nói:
- Chẳng lẽ.. là thủ bút của ông trời?
Giả Chính lắc đầu, không đồng ý nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu là trời xanh gây nên, cũng không cần đánh tráo chìa khóa đi? Ta đoán là người làm, nhưng bổn sự người nọ không tầm thường, có khả năng người mang theo lừa dối mà đến.
Vương Tử Đằng đồng ý quan điểm của Giả Chính:
- Gần đây trong phủ có xuất hiện kỳ nhân quái nhân nào hay không?
Giả Trân rất nhanh lục soát trí nhớ, thập phần khẳng định mình chưa từng gặp qua người lạ kỳ quái gì, vì thế lắc lắc đầu.
Bỗng nhiên có người nói:
- Là có một việc đặc biệt kỳ quái.
Vương Tử Đằng cùng Giả Chính liền nghiêm mặt, vội vàng hỏi:
- Mau nói đi!
Người kia dè dặt nhìn Giả Trân, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Hôm qua lão gia gặp được một vị Hạnh nhi cô nương, nói là nha hoàn trong phủ, lệnh cho chúng tôi tìm nàng đi ra, nhưng lật ngược toàn bộ phủ lên cũng không có người này. Mấy vị lão gia nói có kỳ quái hay không?
- Đúng rồi, là có chuyện như vậy!
Quản gia thoáng chốc rộng mở trong sáng, nhanh chóng bổ sung:
- Vị Hạnh nhi cô nương kia đến vô ảnh đi vô tung, đám người hầu đều nói nàng là do yêu tinh biến thành. Nếu nói là ai có khả năng nhất tránh đi ánh mắt mọi người, lập tức vét sạch kho, tiểu nhân cho rằng nhất định là vị Hạnh nhi cô nương thần bí kia.
Trong đầu Giả Trân oanh một tiếng nổ tung, khó thể tin kêu lên:
- Là nàng? Đúng là nàng! Sao có thể là nàng?
Hắn lại lật xem trí nhớ, hiện giờ hồi tưởng lại, đúng là nơi chốn lộ ra cổ quái.
Nói cách khác, chìa khóa vô cùng có khả năng bị “nàng” thay đổi đi ngay lúc tiếp xúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh hồn liên tục bị đập vào, khóe môi Giả Trân tràn ra một tia tơ máu, thân thể ầm ầm ngã bật ra sau.
Mấy người Giả Chính thấy vậy liền gọi người hầu nâng Giả Trân đưa về phòng.
Một lát sau một đám người rời khỏi nhà kho, dũng mãnh tràn vào phòng của Giả Trân.
Đứng trước giường, Giả Chính thở dài một hơi nói:
- Ta nhớ được công khố trong nhà cất chứa đều là sở hữu của Trường Khang tiên sinh “Chước cẩm đồ“. Như vậy ta trước giúp Trân ca nhi ra bức tranh, đưa tới trong tay Dương đại nhân đi.
- Về phần Hạnh nhi cô nương, đợi cho Trân ca nhi tỉnh lại liền để cho hắn vẽ lại hình dáng của nàng. Mặc dù lật ngược kinh thành, cũng phải tìm cho được nàng.
Bất kể nàng là yêu ma phương nào, hắn cũng không tin bằng vào thế lực của tứ vương bát công còn tìm không ra một người.
Kỳ thật biện pháp tốt nhất là giao cho quan phủ truy nã, nhưng một khi làm như vậy tin tức Trữ quốc phủ bị đạo tặc càn quét nhà kho sẽ truyền ra khắp toàn bộ kinh thành đều biết. Đến lúc đó, Giả thị bộ tộc sẽ sa vào thành trò cười cho quyền quý kinh thành. Bọn hắn còn cần mặt, không thể phao tin, cho nên đành phải lặng lẽ truy tìm.
Vội vã dùng cổ họa thu mua Dương đại nhân hãm hại Giả Dung, đám người Giả gia cũng không biết Hạnh nhi cô nương cũng chính là Giả Dung.
Hơn nữa Giả Dung không chỉ lấy sạch vàng bạc đồ trân quý của Trữ quốc phủ, còn có ác hơn chuẩn bị phía sau.
Giả Dung còn lấy luôn thật nhiều khế ước bất động sản, ruộng vườn, còn nắm giữ thu nhập của hàng loạt bất động sản thuộc Trữ quốc phủ.
Lúc trước lấy được đồ vật hắn còn chưa thể bán ra tay, nhưng bây giờ thì đã khác.
Hắn cùng quỷ tộc vị diện hoàn thành xong giao dịch, bên cạnh có thêm một đám quỷ bổn sự cao cường lại lợi hại, rất nhiều vấn đề không còn là vấn đề.
Giả Dung lệnh cho Du Chuẩn mang theo toàn bộ khế ước bất động sản rời khỏi quốc tử giám, sau đó hiện hình thi triển quỷ thuật mê hoặc người, đem toàn bộ cửa hàng điền sản của Trữ quốc phủ đều bán cho đối thủ một mất một còn của tứ vương bát công, hoặc là vương tôn quý tộc mà Giả gia không thể trêu vào.
Giả Dung chọn lựa người mua thân phận địa vị đều không thấp hơn Giả gia, hành động này phá hỏng cơ hội Giả gia dựa vào quyền thế đoạt lại của cải của mình.
Cho dù Giả gia nhận được tin tức, tra xét thân phận người mua, chỉ sợ cũng tức giận méo mó, nhưng vẫn phải đem cơn tức nuốt ngược vào trong bụng. Muốn cầm lại điền sản cửa hàng, không tồn tại!
Đương nhiên xét thấy Du Chuẩn sử dụng thủ đoạn phi nhân loại, mê loạn tâm thần người cùng hắn hoàn thành mua bán, một khi người mua thanh tỉnh cảm thấy được cổ quái bên trong, có lẽ sẽ phái người truy xét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro