Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa
Chồng ơi, đến g...
2024-10-24 00:02:38
Có tiếng gõ cửa nhà họ Thẩm, một thanh niên mặc đồ trạm dịch đang đứng đợi ở cửa.
Trình Khê mở cửa, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một phong thư liền biết đó là cái gì.
“Tôn đại ca, thư của phụ thân em đến rồi sao?"
“ Ừ, nó mới được chuyển đến vào sáng nay.”
“ Cảm ơn.”
Trình Khê lấy ra năm đồng đưa cho cậu, nhưng cậu ta lại từ chối.
“Không, không, không, Trình thúc đối với ta rất tốt, gửi thư là việc nên làm, ngươi nên lấy lại đi.”
“ Huynh cầm lấy đi, không lẽ anh chê nó ít sao?"
Tôn Hiểu Dung bối rối rồi lập tức cầm lấy.
Như vậy còn chưa đủ sao? Trình Khê than thở rằng người xưa củng quá thành thật rồi, và quay người bước vào sân.
Nguyên thân tức là cha của cô Trình Đại Càn, là một tiêu sư làm việc tại tiêu cục Hồng Uy và tự mình nuôi dạy đứa con gái duy nhất là cô. Năm ngoái, cha cô đã giải cứu hai mẹ con họ Tôn, tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp, Tôn Hiểu Dung cảm kích và thường xuyên lợi dụng sự thuận tiện khi đóng quân ở trạm dịch để gửi thư cho hai cha con.
Tuy nhiên... bức thư gia đình này sẽ không bao giờ đến được tay của chủ nhân ban đầu.
Vào ngày có kết quả thi huyện được công bố, Thẩm Tinh Lạc đã bị thương ở bụng và mặt mạng sống của anh như treo lơ lửng, vì trời mưa to hầu hết các đại phu ở Phúc Thành đều không muốn đến thăm khám. Nguyên chủ chạy dưới mưa hai tiếng đồng hồ mới tìm được một người chịu ra ngoài.
Nguyên chủ tiếp tục sốt cao sau khi dầm mưa lâu ngày. May mắn thay, Trình Khê đã uống một viên thuốc ibuprofen trước khi bất tỉnh, nếu không vừa xuyên qua đã phải đi chầu trời.
Gia đình đã trải qua những thay đổi to lớn, và cha cô người hộ tống ở xa vẫn chưa biết gì ...
Cô cầm lấy bức thư dày rồi xé nó ra.
Trong thư, Trình Đại Càn cằn nhằn rất nhiều, điều này đủ cho thấy ông rất quan tâm đến con gái mình, thậm chí còn dặn cô đừng có đánh chồng, điều này khiến Trình Khê xấu hổ hết lần này tới lần khác.
Từ “đánh” được dùng rất biểu cảm, cô đoán là ông biết sức mạnh của con gái mình người thường không thể nào sánh ngang được.
“Chị Tiểu Khê, anh trai em, anh ấy tỉnh rồi”
Cái gì, ông chồng rẻ tiền tỉnh rồi à?
Trình Khê còn chưa kịp kinh ngạc thì một cái bát đen sì đã bị nhét vào tay cô.
“Đây là thuốc của anh trai em, em sẽ đi mời Lâm đại phu!”
“……….”
Cô nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất đó liền thở dài.
Được rồi, đi gặp ông chồng rẻ tiền nào.
Gia đình Thẩm sống trong một khoảng sân có hai lối vào, được vợ chồng Thẩm mua lại. Hiện nay cả hai trưởng lão đều đã qua đời, chỉ còn lại một đôi trai gái.
Ồ không, bây giờ đã có thêm cô ấy.
Trình Khê gõ cửa phòng ngủ, may mắn vì anh ta có vết thương nên họ không cần ở cùng một chổ vì thế mới tránh được sự xấu hổ.
“Anh Thẩm, em đến đưa thuốc cho anh.”
“Mời vào.”
Giọng nói trong cửa giống như một cậu bé hơn là một người đàn ông, trong giọng nói trầm có chút khàn khàn.
Trình Khê đẩy cửa bước vào, khuôn mặt gầy gò hiện rõ vết sẹo dài, bên phải còn nguyên vẹn lộ ra một chút trẻ trung và ngây thơ.
Nhưng đó không phải là điều khiến cô đứng hình vào lúc này.
Đôi mắt đen đó quá sắc bén, sâu như xoáy nước, đôi lông mày đầy sắc sảo.
Đây không phải là vẻ ngoài mà một chàng trai 18 tuổi nên có.
Cho dù gặp phải biến hóa lớn, từ thiên tử sủng ái rơi xuống vũng lầy, cũng không nên có vẻ mặt như vậy, nhìn không thấu.
Cô không hề biết rằng Thẩm Tinh Lạc đang dựa người vào giường cũng đang âm thầm sợ hãi.
Đây không phải là Trình Khê trong ký ức của anh.
Dù chỉ gặp cô vài lần trước khi kết hôn nhưng anh vẫn biết rất rõ tính cách của vị hôn thê.
Cô là một cô gái rất ngây thơ, khi cười có lúm đồng tiền sâu trên má, cô thường nhìn anh bằng ánh mắt tò mò và vô hại thay vì nhìn anh bằng ánh mắt thích thú và tinh tế như bây giờ.
Thẩm Tinh Lạc hơi nhướng mày, sự dò xét càng rõ ràng hơn.
“ Nương tử?"
Trình Khê bừng tỉnh, cong cong khóe miệng để lộ hàm răng trắng bóng.
“ Phu quân à, đã đến giờ uống thuốc rồi.”
Được rồi, bọn họ đều là những người bị xã hội đánh đập nặng nề.
Trình Khê mở cửa, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một phong thư liền biết đó là cái gì.
“Tôn đại ca, thư của phụ thân em đến rồi sao?"
“ Ừ, nó mới được chuyển đến vào sáng nay.”
“ Cảm ơn.”
Trình Khê lấy ra năm đồng đưa cho cậu, nhưng cậu ta lại từ chối.
“Không, không, không, Trình thúc đối với ta rất tốt, gửi thư là việc nên làm, ngươi nên lấy lại đi.”
“ Huynh cầm lấy đi, không lẽ anh chê nó ít sao?"
Tôn Hiểu Dung bối rối rồi lập tức cầm lấy.
Như vậy còn chưa đủ sao? Trình Khê than thở rằng người xưa củng quá thành thật rồi, và quay người bước vào sân.
Nguyên thân tức là cha của cô Trình Đại Càn, là một tiêu sư làm việc tại tiêu cục Hồng Uy và tự mình nuôi dạy đứa con gái duy nhất là cô. Năm ngoái, cha cô đã giải cứu hai mẹ con họ Tôn, tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp, Tôn Hiểu Dung cảm kích và thường xuyên lợi dụng sự thuận tiện khi đóng quân ở trạm dịch để gửi thư cho hai cha con.
Tuy nhiên... bức thư gia đình này sẽ không bao giờ đến được tay của chủ nhân ban đầu.
Vào ngày có kết quả thi huyện được công bố, Thẩm Tinh Lạc đã bị thương ở bụng và mặt mạng sống của anh như treo lơ lửng, vì trời mưa to hầu hết các đại phu ở Phúc Thành đều không muốn đến thăm khám. Nguyên chủ chạy dưới mưa hai tiếng đồng hồ mới tìm được một người chịu ra ngoài.
Nguyên chủ tiếp tục sốt cao sau khi dầm mưa lâu ngày. May mắn thay, Trình Khê đã uống một viên thuốc ibuprofen trước khi bất tỉnh, nếu không vừa xuyên qua đã phải đi chầu trời.
Gia đình đã trải qua những thay đổi to lớn, và cha cô người hộ tống ở xa vẫn chưa biết gì ...
Cô cầm lấy bức thư dày rồi xé nó ra.
Trong thư, Trình Đại Càn cằn nhằn rất nhiều, điều này đủ cho thấy ông rất quan tâm đến con gái mình, thậm chí còn dặn cô đừng có đánh chồng, điều này khiến Trình Khê xấu hổ hết lần này tới lần khác.
Từ “đánh” được dùng rất biểu cảm, cô đoán là ông biết sức mạnh của con gái mình người thường không thể nào sánh ngang được.
“Chị Tiểu Khê, anh trai em, anh ấy tỉnh rồi”
Cái gì, ông chồng rẻ tiền tỉnh rồi à?
Trình Khê còn chưa kịp kinh ngạc thì một cái bát đen sì đã bị nhét vào tay cô.
“Đây là thuốc của anh trai em, em sẽ đi mời Lâm đại phu!”
“……….”
Cô nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất đó liền thở dài.
Được rồi, đi gặp ông chồng rẻ tiền nào.
Gia đình Thẩm sống trong một khoảng sân có hai lối vào, được vợ chồng Thẩm mua lại. Hiện nay cả hai trưởng lão đều đã qua đời, chỉ còn lại một đôi trai gái.
Ồ không, bây giờ đã có thêm cô ấy.
Trình Khê gõ cửa phòng ngủ, may mắn vì anh ta có vết thương nên họ không cần ở cùng một chổ vì thế mới tránh được sự xấu hổ.
“Anh Thẩm, em đến đưa thuốc cho anh.”
“Mời vào.”
Giọng nói trong cửa giống như một cậu bé hơn là một người đàn ông, trong giọng nói trầm có chút khàn khàn.
Trình Khê đẩy cửa bước vào, khuôn mặt gầy gò hiện rõ vết sẹo dài, bên phải còn nguyên vẹn lộ ra một chút trẻ trung và ngây thơ.
Nhưng đó không phải là điều khiến cô đứng hình vào lúc này.
Đôi mắt đen đó quá sắc bén, sâu như xoáy nước, đôi lông mày đầy sắc sảo.
Đây không phải là vẻ ngoài mà một chàng trai 18 tuổi nên có.
Cho dù gặp phải biến hóa lớn, từ thiên tử sủng ái rơi xuống vũng lầy, cũng không nên có vẻ mặt như vậy, nhìn không thấu.
Cô không hề biết rằng Thẩm Tinh Lạc đang dựa người vào giường cũng đang âm thầm sợ hãi.
Đây không phải là Trình Khê trong ký ức của anh.
Dù chỉ gặp cô vài lần trước khi kết hôn nhưng anh vẫn biết rất rõ tính cách của vị hôn thê.
Cô là một cô gái rất ngây thơ, khi cười có lúm đồng tiền sâu trên má, cô thường nhìn anh bằng ánh mắt tò mò và vô hại thay vì nhìn anh bằng ánh mắt thích thú và tinh tế như bây giờ.
Thẩm Tinh Lạc hơi nhướng mày, sự dò xét càng rõ ràng hơn.
“ Nương tử?"
Trình Khê bừng tỉnh, cong cong khóe miệng để lộ hàm răng trắng bóng.
“ Phu quân à, đã đến giờ uống thuốc rồi.”
Được rồi, bọn họ đều là những người bị xã hội đánh đập nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro