Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa
Thịt Kho
2024-10-24 00:02:38
“Chị Tiểu Khê nhắc đến cái gì?”
“Ở bến tàu có một người bán hàng nói rằng anh ấy đã mang một mẻ gạo ngon từ miền Nam về, nên chị đã mua một ít.”
Trình Khê dự định nấu một bữa ăn ngon
Những ngày gần đây Thẩm Tinh Kỳ là người phụ trách nấu ăn, canh suông quả thực rất kham khổ, cô bận kiếm tiền nên củng không để ý tới, hơn nữa nhà đang có người bị thương, không thích hợp để ăn đồ dầu mỡ...
Sau vài ngày dưỡng bệnh, vết thương của gã tướng công tiện nghi kia có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.
Là một người sành ăn thời hiện đại, điều duy nhất cô không thể chịu đựng được là phải đối mặt với những món ăn nhạt nhẽo như vậy...
Trình Khê vo sạch và hấp gạo Wuchang chất lượng cao, sau đó chế biến hai cân thịt lợn rừng mà cô vô cùng ghét. (Gạo Wuchang là tên một gạo nổi tiếng ở TQ hiện đại)
Trong bếp có một số loại rau xanh, rất mọng nước, cùng với hơn hai cân thịt lợn rừng, đủ để hoàn thành một bữa ăn ngon.
Nhấc nồi lên, làm đường màu, sau đó cho những miếng thịt có kích thước bằng nhau vào xào đều. Mùi thơm sẽ bùng lên theo từng lớp, trong bếp ngay lập tức tràn ngập mùi thơm.
Thêm một lượng nước thích hợp, thêm nước tương và các gia vị khác vào, trong khi chờ hầm nồi thịt lợn, cô tranh thủ nấu hai loại rau còn lại.
Kiếp trước công việc kinh doanh của gia đình cũng liên quan đến mảng ăn uống, sau giờ làm việc Trình Khê thường trao đổi thêm một số kiến thức với bếp trưởng nên tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, có thể dễ dàng nấu được vài món ăn.
“Đây mới là cách sống của người bình thường!”
Gần đây trong miệng cô rất nhạt nhẽo, thực sự không phải là phong cách sống của cô ấy.
Một giờ sau, Thẩm Tinh Kỳ theo mùi thơm nồng nàn đi vào phòng bếp, dùng chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú của mình hít hà.
“Cái gì có mùi thơm thế?”
Cô có thể ngửi thấy nó từ trong phòng tắm!
Hương vị thịt đậm đà còn lấn át cả bánh rán hành lá, thật không ngoa khi nói rằng mùi thơm lan tỏa suốt mười dặm, đứng trong sân nhà họ Thẩm vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu than của hàng xóm và tiếng khóc lóc xin ăn của trẻ con.
Thời cổ đại, ăn được thịt đã được coi là gia đình giàu có, chưa kể mùi thơm hấp dẫn như vậy chỉ khiến người ta muốn phạm tội mà thôi.
Trình Khê thích thú với vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương của cô gái nhỏ, liền cho một nắm củi vào bếp để thịt sắc lại
“ Thịt kho nấu chín rồi, đi chuẩn bị bát và đũa rồi ăn cơm thôi.”
“Vâng, được thôi!”
Dù cô gái nhỏ không biết thịt kho là gì nhưng chỉ ngửi mùi vị là biết ngon rồi, thật là phúc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô bé đã bị thu hút bởi kỹ năng nấu nướng của Trình Khê kể từ khi cô ăn bánh rán hành lá.
Khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh, tuy rằng vô cùng vui mừng nhưng cô lại không hề lộ ra hàm răng trắng bóng, Trình Khê sửng sốt một lát.
Chậc chậc, mọi hành động điều đầy vẻ tao nhã, e rằng người bình thường khó có thể sánh bằng.
Chị cả giống như một người mẹ nên phải chăm sóc thật tốt cho cây bắp cải nhỏ của nhà mình.
Bàn ăn nhà Thẩm gia đã lâu rồi không có náo nhiệt như vậy.
Cùng với tiếng dì Lý đang đánh đứa trẻ ở căn nhà phía đông, một bát thịt kho tàu đầy đủ màu sắc và hương vị được đặt ở giữa bàn vuông.
Bên trái và bên phải của bát có đĩa rau xanh xào, trên bàn có ba bát cơm.
“Anh ơi, anh đến rồi.”
Một thân ảnh hơi gầy xuất hiện trước cửa bếp, Trình Khê liền nhìn về phía cửa, phát hiện mấy ngày nay sắc mặt của tướng công tiện nghi kia đã tốt hơn trước rất nhiều.
Thẩm Tinh Lạc vừa bước vào đã giật mình. Mùi hương đọng lại trên chóp mũi khiến anh thèm ăn hơn nhiều. Đôi mắt đen láy nhìn bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.
Họ đã gặp nhau vài lần trong những ngày gần đây và họ ngầm nhận thức được sự thăm dò lẫn nhau.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn nhau mặt đối mặt.
Trình Khê nhìn anh nở một nụ cười làm cho má lúm đồng tiền hình quả lê xuất hiện.
“ Nhanh ngồi xuống ăn đi, đây là thứ mà anh dùng cái giá lớn để đổi lấy.”
Từ ‘giá lớn’ được nhấn mạnh, Thẩm Tinh Lạc giả vờ như không nghe thấy gì, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô mà không có chút áy náy.
“Cảm ơn em vì đã làm việc chăm chỉ, làm phiền nương tử rồi."
“.......”
Người đàn ông này mặt dày quá!
Ba người ngồi xuống bàn ăn, cả hai đều trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có Thẩm Tinh Kỳ là không để ý tới hai người, toàn lực tập trung vào bàn đồ ăn ngon.
“ Thơm quá chị Tiểu Khê, món thịt kho này ngon quá, cơm cũng rất ngon!”
Cô bé hoàn toàn đắm chìm vào đồ ăn không nhịn được nữa, vẫn chú ý đến giáo dưỡng nên cô bé ăn từng miếng nhỏ .
“ Sau này chị sẽ thường xuyên nấu cho em ăn.”
Trình Khê cũng cảm thấy mùi thơm của thịt lợn rừng có chút ngoài ý muốn, có vẻ như thịt lợn thời xưa có phẩm chất tốt.
Cô gắp một miếng thịt kho có màu sắc rực rỡ, ngọt ngào, dai dai, tan chảy trong miệng, hương vị đậm đà hơn những món hiện đại.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là có một luồng năng lượng nhàn nhạt chảy vào đan điền, giống như nội lực mà nguyên chủ tích lũy mấy năm nay đang đột phá.
"!"
Đây chắc chắn không phải là thịt lợn rừng mà thợ săn bình thường có thể săn được.
Thẩm Tinh Lạc dùng đũa gắp cơm nguyên hạt, màu sắc cực kỳ trắng nõn, mùi thơm nồng nàng xộc vào chóp mũi, khi đưa vào miệng, anh cảm nhận được mùi vị khác thường.
“?”
Hương vị này là hắn chưa từng nếm qua, cho dù kiếp trước hắn đã từng nếm qua gạo được cống phẩm ngon nhất của Đại Yên.
Cặp đôi gần như đồng thời ngước lên nhìn đối phương. Đôi mắt đen sâu thẳm và đôi mắt trong veo đều nhìn thấy sự kinh ngạc và thăm dò trong mắt nhau.
"..."
"..."
Bất cẩn rồi!
“Ở bến tàu có một người bán hàng nói rằng anh ấy đã mang một mẻ gạo ngon từ miền Nam về, nên chị đã mua một ít.”
Trình Khê dự định nấu một bữa ăn ngon
Những ngày gần đây Thẩm Tinh Kỳ là người phụ trách nấu ăn, canh suông quả thực rất kham khổ, cô bận kiếm tiền nên củng không để ý tới, hơn nữa nhà đang có người bị thương, không thích hợp để ăn đồ dầu mỡ...
Sau vài ngày dưỡng bệnh, vết thương của gã tướng công tiện nghi kia có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.
Là một người sành ăn thời hiện đại, điều duy nhất cô không thể chịu đựng được là phải đối mặt với những món ăn nhạt nhẽo như vậy...
Trình Khê vo sạch và hấp gạo Wuchang chất lượng cao, sau đó chế biến hai cân thịt lợn rừng mà cô vô cùng ghét. (Gạo Wuchang là tên một gạo nổi tiếng ở TQ hiện đại)
Trong bếp có một số loại rau xanh, rất mọng nước, cùng với hơn hai cân thịt lợn rừng, đủ để hoàn thành một bữa ăn ngon.
Nhấc nồi lên, làm đường màu, sau đó cho những miếng thịt có kích thước bằng nhau vào xào đều. Mùi thơm sẽ bùng lên theo từng lớp, trong bếp ngay lập tức tràn ngập mùi thơm.
Thêm một lượng nước thích hợp, thêm nước tương và các gia vị khác vào, trong khi chờ hầm nồi thịt lợn, cô tranh thủ nấu hai loại rau còn lại.
Kiếp trước công việc kinh doanh của gia đình cũng liên quan đến mảng ăn uống, sau giờ làm việc Trình Khê thường trao đổi thêm một số kiến thức với bếp trưởng nên tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, có thể dễ dàng nấu được vài món ăn.
“Đây mới là cách sống của người bình thường!”
Gần đây trong miệng cô rất nhạt nhẽo, thực sự không phải là phong cách sống của cô ấy.
Một giờ sau, Thẩm Tinh Kỳ theo mùi thơm nồng nàn đi vào phòng bếp, dùng chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú của mình hít hà.
“Cái gì có mùi thơm thế?”
Cô có thể ngửi thấy nó từ trong phòng tắm!
Hương vị thịt đậm đà còn lấn át cả bánh rán hành lá, thật không ngoa khi nói rằng mùi thơm lan tỏa suốt mười dặm, đứng trong sân nhà họ Thẩm vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu than của hàng xóm và tiếng khóc lóc xin ăn của trẻ con.
Thời cổ đại, ăn được thịt đã được coi là gia đình giàu có, chưa kể mùi thơm hấp dẫn như vậy chỉ khiến người ta muốn phạm tội mà thôi.
Trình Khê thích thú với vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương của cô gái nhỏ, liền cho một nắm củi vào bếp để thịt sắc lại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Thịt kho nấu chín rồi, đi chuẩn bị bát và đũa rồi ăn cơm thôi.”
“Vâng, được thôi!”
Dù cô gái nhỏ không biết thịt kho là gì nhưng chỉ ngửi mùi vị là biết ngon rồi, thật là phúc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô bé đã bị thu hút bởi kỹ năng nấu nướng của Trình Khê kể từ khi cô ăn bánh rán hành lá.
Khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh, tuy rằng vô cùng vui mừng nhưng cô lại không hề lộ ra hàm răng trắng bóng, Trình Khê sửng sốt một lát.
Chậc chậc, mọi hành động điều đầy vẻ tao nhã, e rằng người bình thường khó có thể sánh bằng.
Chị cả giống như một người mẹ nên phải chăm sóc thật tốt cho cây bắp cải nhỏ của nhà mình.
Bàn ăn nhà Thẩm gia đã lâu rồi không có náo nhiệt như vậy.
Cùng với tiếng dì Lý đang đánh đứa trẻ ở căn nhà phía đông, một bát thịt kho tàu đầy đủ màu sắc và hương vị được đặt ở giữa bàn vuông.
Bên trái và bên phải của bát có đĩa rau xanh xào, trên bàn có ba bát cơm.
“Anh ơi, anh đến rồi.”
Một thân ảnh hơi gầy xuất hiện trước cửa bếp, Trình Khê liền nhìn về phía cửa, phát hiện mấy ngày nay sắc mặt của tướng công tiện nghi kia đã tốt hơn trước rất nhiều.
Thẩm Tinh Lạc vừa bước vào đã giật mình. Mùi hương đọng lại trên chóp mũi khiến anh thèm ăn hơn nhiều. Đôi mắt đen láy nhìn bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.
Họ đã gặp nhau vài lần trong những ngày gần đây và họ ngầm nhận thức được sự thăm dò lẫn nhau.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn nhau mặt đối mặt.
Trình Khê nhìn anh nở một nụ cười làm cho má lúm đồng tiền hình quả lê xuất hiện.
“ Nhanh ngồi xuống ăn đi, đây là thứ mà anh dùng cái giá lớn để đổi lấy.”
Từ ‘giá lớn’ được nhấn mạnh, Thẩm Tinh Lạc giả vờ như không nghe thấy gì, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô mà không có chút áy náy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn em vì đã làm việc chăm chỉ, làm phiền nương tử rồi."
“.......”
Người đàn ông này mặt dày quá!
Ba người ngồi xuống bàn ăn, cả hai đều trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có Thẩm Tinh Kỳ là không để ý tới hai người, toàn lực tập trung vào bàn đồ ăn ngon.
“ Thơm quá chị Tiểu Khê, món thịt kho này ngon quá, cơm cũng rất ngon!”
Cô bé hoàn toàn đắm chìm vào đồ ăn không nhịn được nữa, vẫn chú ý đến giáo dưỡng nên cô bé ăn từng miếng nhỏ .
“ Sau này chị sẽ thường xuyên nấu cho em ăn.”
Trình Khê cũng cảm thấy mùi thơm của thịt lợn rừng có chút ngoài ý muốn, có vẻ như thịt lợn thời xưa có phẩm chất tốt.
Cô gắp một miếng thịt kho có màu sắc rực rỡ, ngọt ngào, dai dai, tan chảy trong miệng, hương vị đậm đà hơn những món hiện đại.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là có một luồng năng lượng nhàn nhạt chảy vào đan điền, giống như nội lực mà nguyên chủ tích lũy mấy năm nay đang đột phá.
"!"
Đây chắc chắn không phải là thịt lợn rừng mà thợ săn bình thường có thể săn được.
Thẩm Tinh Lạc dùng đũa gắp cơm nguyên hạt, màu sắc cực kỳ trắng nõn, mùi thơm nồng nàng xộc vào chóp mũi, khi đưa vào miệng, anh cảm nhận được mùi vị khác thường.
“?”
Hương vị này là hắn chưa từng nếm qua, cho dù kiếp trước hắn đã từng nếm qua gạo được cống phẩm ngon nhất của Đại Yên.
Cặp đôi gần như đồng thời ngước lên nhìn đối phương. Đôi mắt đen sâu thẳm và đôi mắt trong veo đều nhìn thấy sự kinh ngạc và thăm dò trong mắt nhau.
"..."
"..."
Bất cẩn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro