Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa

Thương Thành Vị...

2024-10-24 00:02:38

Thẩm Gia.

Trình Khê gõ cửa thư phòng với hai sấp giấy mua ở hiệu sách.

“Mời vào.”

Cánh cửa gỗ được mở, khung cảnh trong phòng liền hiện ra.

Thẩm Tinh Lạc ngồi ngay thẳng ở trước bàn làm việc, thân trên thẳng tắp như cây bách, dây buộc tóc màu xanh lam tuột khỏi búi tóc, nước da hơi tái nhợt càng tăng thêm vẻ đẹp bệnh hoạn của anh ta.

Cây bút lông sói nhúng mực trên bàn để lại một nét chữ dọc, đầu bút có một tia sắc bén mơ hồ, lớp mực xuyên qua mặt sau của tờ giấy.

“Hôm nay thợ săn lại đến đổi muối sao?”

Trình Khê nhìn ánh mắt anh ta, cố gắng nhìn xem trên mặt anh có biểu hiện gì, nhưng... không có gì.

Cô cảm thấy hơi nản lòng. Làm thế nào mà người đàn ông này có thể bình tĩnh đến vậy? Quản lý biểu cảm trên mặt cũng quá hoàn hảo!

Thẩm Tinh Lạc đặt bút xuống: “Nương tử hôm nay nhìn tâm tình có vẻ rất tốt, mức giá cầm đồ đưa ra chắc hẳn rất phù hợp..”

“Phu quân của tôi rất tuyệt đó, mức giá cũng xấp xỉ như anh ước tính, ba nghìn lượng bạc.”

Trình Khê nói: "Ta mua một ít gạo, mì, rau củ, xe ngựa, sau này đi lại sẽ dễ dàng hơn."

Cô hiểu rõ nguyên tắc giấu kín sự giàu có, cô về nhà vào buổi tối khi mọi người đang nấu ăn, chỉ để tránh tầm mắt của hàng xóm.

“Mấy ngày tới ta sẽ phải làm phiền nương tử.”

Thẩm Tinh Lạc suy nghĩ một chút, “Cuối tháng này chúng ta về lại thôn Thẩm Gia, chờ qua hết mùa đông, sau năm mới sẽ quay lại.”

“Trở về thôn Thần Gia? Tại sao vậy?”

“Đã lâu rồi chúng ta không thờ cúng tổ tiên, các tộc nhân lớn tuổi trong gia đình có thể nhớ mong.”

Trình Khê biết rằng anh ta không nói sự thật, nhưng nguyên chủ từ nhỏ đã cùng cha lớn lên ở Lâm An phủ. Cô không có ký ức gì về làng Thẩm Gia, ngoại trừ đó là quê hương của gia đình họ Thẩm. Cô nhìn chằm chằm vào phía đó với ánh mắt “Chắc chắn anh đang lừa tôi” và không nói gì.

Thẩm Tinh Lạc sửng sốt một lát, đột nhiên cười nhẹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lâm An phủ ba mặt có núi bao quanh, địa hình thấp hơn những nơi khác, thời tiết năm nay có chút khác thường, nếu có tuyết thì đi lại sẽ không thuận lợi.”

“Thảm họa tuyết vào mùa đông?"

"Có lẽ, đó chỉ là phỏng đoán thôi.”

Thẩm Tinh Lạc nói xong gấp tờ giấy đã khô mực lại và cho vào một phong bì mới toanh

“Ta đang định viết cho nhạc phụ đại nhân một phong thư. Nương tử có muốn nhắn nhủ điều gì không?”

“Hãy hỏi thăm phụ thân thay ta nhé. Nếu thật sự có bão tuyết, phải nhắn phụ thân quay lại càng sớm càng tốt.”

Trình Khê đột nhiên cảm thấy mình chuẩn bị chưa đủ, một loại cảm giác cấp bách ập đến trong người.

“Hiệu thuốc có bán thuốc hạ sốt không? Nếu không có đơn thuốc, họ có bán thuốc cho chúng ta không?”

“Thuốc viên hẳn sẽ không có, nhưng có thể kê một ít thảo dược hạ sốt.”

Thẩm Tinh Lạc nhìn cô, suy nghĩ một lúc rồi lại cầm bút lên, một lúc sau đưa cho cô danh sách các loại thảo dược.

“Nương tử của ta rất chu đáo.”

Trình Khê phát hiện các loại dược liệu trên đều rất phổ biến, trong lòng liền bổ sung thêm mấy món vào danh sách.

Khi cô bước ra khỏi phòng làm việc, đầu óc cô vẫn đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi.

Rời khỏi Phúc Thành...

Tuyết rơi thì cứ xúc, nhưng anh ấy nói đi lại không thuận lợi và anh ấy phải chuyển về làng, tuyết dày chắc chắn phải rơi xuống độ sâu nhất định mới có một kết quả như vậy.

Nghĩ tới biểu hiện bất thường lúc sáng của Thẩm Tinh Lạc, Trình Hi cảm thấy đây có thể không phải là tuyết bình thường.

Thế là một câu hỏi khác lại xuất hiện, làm sao anh ta biết được?

***

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong thư phòng, Thẩm Tinh Lạc rơi vào hồi ức.

Để chữa bệnh cho mình ở kiếp trước, em gái anh đã phải bán căn nhà với giá rẻ, hai người chuyển về nhà tổ tiên ở Thẩm Gia thôn.

Họ không biết rằng họ đánh bậy đánh bạ đã vô tình nhặt lại được một cái mạng.

Trận tuyết rơi dày đặc vào mùa đông kéo dài bốn tháng, bao phủ những ngôi nhà trong Lâm An phủ cao gần ba mét, chặn đường ra vào cổng thành. Khi đó, giá lương thực tăng vọt và bọn cướp hoành hành.

Chu Húc Chi phái người nhanh chóng diệt trừ hắn, nhưng chủ nhân của ngôi nhà đã rời đi, bọn côn đồ đã thất bại.

Vì thôn Thẩm Gia nằm dưới chân núi nên địa hình cao hơn rất nhiều so với các khu vực xung quanh. Tuy cũng bị ảnh hưởng bởi tuyết rơi dày đặc nhưng trên núi có nước và hai anh em đã phải cố gắng trốn tránh những con thú dữ xuống kiếm ăn suốt mấy tháng trời.

Điều quan trọng là anh đã gặp được vài người bạn tâm giao dưới chân núi.

[Ding! Vị diện thú nhân Orc – Mang Phát Lai đã đăng ký thêm bạn bè, kí chủ có đồng ý không?]

[Ding! Vị diện thú nhân Orc - Mang đã mua một bộ quần áo may sẵn được kí chủ tải lên và thu được 199 điểm và 199 đồng tiền Tinh Tế. Lí chủ hiện đang nợ 99,999,801 đồng tiền Tinh Tế!]

[Ding! Giao dịch đầu tiên trong cửa hàng vị diện đã hoàn tất và bạn sẽ có cơ hội rút thăm trúng thưởng. Hãy đến và thử vận may nào kí chủ!]

Âm thanh điện tử leng keng trong đầu khiến anh quay trở lại suy nghĩ của mình. Shen Xingluo mở bảng điều khiển và tìm thấy một sự thay đổi mới:

Kí chủ: Thẩm Tinh Lạc (vị diện cổ xưa cấp một)

Giới tính: Nam

Tuổi: 18 tuổi

Sức mạnh: Không gian ( Kho lưu trữ 10 mét vuông Một lưới đối tượng)

Cấp độ: Cấp 1 (1299/3000)

Bạn bè: 0 (Thêm ứng dụng kết bạn 1)

Đồng tiền Tinh Tế: -99,999,801

Vị diện thương thành: Cửa hàng ảo trực tuyến đã được mở.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Diện Thương Thành: Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa

Số ký tự: 0