Vì Em Là Định Mệnh

LẤY TƯ CÁCH GÌ...

2024-12-24 12:59:57

Không duyên không nợ, ắt không tương phùng. Chỉ là còn duyên còn nợ, nên khó lòng tránh khỏi những cuộc gặp gỡ bất ngờ dù đã xa cách nhiều năm.

Sau hai năm chia tay, Kiều Mặc Nhiên gặp lại người con gái mình yêu thuở nào tại một nhà hàng sang trọng. Ở đây, anh cũng gặp đối tác bàn chuyện công, có lẽ cô cũng thế, nhưng đối tác của Vỹ Hân lại là nam.

Từ khi bóng dáng cô lọt vào tầm mắt, là thần trí anh chẳng còn đặt nơi số tài liệu hay hợp đồng cần bàn bạc.

Hai năm, nhưng sao cô khác xưa nhiều quá...

"Kiều tổng, chúng ta bắt đầu công việc được rồi chứ?"

"Ờ được."

Vực lại tinh thần, cuối cùng công việc của anh cũng thuận lợi bàn bạc xong. Sau khi đối tác vui vẻ ra về, riêng anh vẫn nán lại, nán lại chỉ để ngắm nhìn người con gái ấy từ xa. Khi thấy Chiêu Đình Vỹ Hân bị chuốt rượu hết ly này sang ly khác, cuối cùng anh cũng không chịu được mà bước tới ngăn cản.

Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông lập tức thay đổi bầu không khí giữa Vỹ Hân và nam đối tác.

Tay anh đang cầm lấy ly rượu của cô, sau khi dứt khoác đặt nó lên bàn và kéo cô đứng dậy, thì Vỹ Hân lúc này mới phản ứng khi nhận ra người vừa đến là ai.

Gặp lại người yêu cũ, cô cũng chỉ khẽ cười nhạt một cái, rồi khinh khỉnh cất lời:

"Người cũ lâu rồi không gặp. Hôm nay có dịp tái ngộ sao lại hành xử bất lịch sự vậy hả?"

Chiêu Đình Vỹ Hân căn bản đã hơi ngà say, nhưng về mức độ tỉnh táo thì vẫn đủ để hiểu những gì mình đang nói. Và tất nhiên, cô đã khiến Kiều Mặc Nhiên phải cau mày khó chịu.

"Là con gái, sao lại ra ngoài uống rượu với đàn ông?"

"Thế thì liên quan gì tới anh? Anh lấy tư cách gì xen vào chuyện của tôi? Tránh ra đi, phiền phức."



Vỹ Hân dứt khoát hất tay Kiều Mặc Nhiên ra, rồi lại ngồi vào bàn tiếp tục uống rượu, bàn chuyện công việc với đối tác. Riêng anh, sau khi bị tỏ thái độ chán ghét cũng không còn tha thiết đứng đó làm người cản trở, nhưng đâu phải anh bỏ về, anh chỉ ngậm đắng nuốt cay đi về chỗ cũ của mình mà ngồi đó, ngồi yên trông chừng cô người yêu cũ.

Đợi thêm mười lăm phút, cuối cùng tên đối tác của cô cũng chịu ra về trong tình trạng đã say và hiển nhiên lúc này nét mặt của Vỹ Hân cũng đang vô cùng đắt ý khi hợp đồng trên bàn đã được ký xong.

Tính ra tửu lượng của cô cũng mạnh phết ấy chứ.

Dành một giây để tán thưởng cô gái, xong, Kiều Mặc Nhiên lại lần nữa định tiến về phía người con gái ấy, nhưng bấy giờ đã có một người đàn ông trẻ tuổi khác nhanh chân hơn anh. Sự xuất hiện của người này lại khiến sắc mặt anh tối xuống mấy phần.

"Vỹ Hân, anh Vỹ Kỳ bảo anh đến đón em về nhà."

Người đến là Thái Thiên An, cấp dưới của anh trai cô, Chiêu Đình Vỹ Kỳ và người này phải là người anh ấy tin tưởng lắm thì mới dám giao em gái mình cho người khác đưa về.

"Anh ấy lúc nào cũng xem em là trẻ con." Vỹ Hân bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn xách túi, xách hợp đồng ra về.

Thế là Kiều Mặc Nhiên bị cướp tay trên, đứng trơ ra nhìn người mà bản thân luôn nhung nhớ suốt mấy năm đi theo người đàn ông khác, cái cảm giác ấy thật sự khiến anh ngột ngạt tới mức khó thở, mà khó chịu thì cũng phải chịu, ai kêu trước kia anh bỏ rơi người ta, nói nặng lời làm người ta tổn thương.

Đây gọi là gieo nghiệp, ắt nhận quả báo.

Kiều Mặc Nhiên lủi thủi về nhà lúc hơn 10 giờ khuya, khi thấy phòng khách vẫn sáng đèn và chị gái Lam Anh vẫn ngồi đó như chờ anh, thì cơ mặt nam nhân liền giãn ra.

"Muộn rồi sao chị không nghỉ ngơi đi?"

"Em cũng biết muộn sao giờ này mới về?" Kiều Lam Anh nghiêm giọng.

"Thì em có hẹn với đối tác ký hợp đồng, phải xong việc mới về được. Sau này chị đừng chờ em nữa, em lớn rồi, em tự biết cân nhắc bản thân."

"Nếu em khỏe mạnh như người ta chị cũng đỡ phải lo."

Một câu nói của Kiều Lam Anh liền khiến bầu không khí giữa hai chị em chùn xuống thấy rõ. Khi đó, Kiều Mặc Nhiên lại cúi mặt sầu tư.



"Chị không cố ý xem thường em, mà chị thương em nên lo cho em. Ba mẹ mất hết rồi, Kiều gia ta giờ chỉ còn mỗi em là đàn ông, chị không thể nào không quản không lo, em hiểu không?"

"Em biết rồi, thôi chị lên phòng nghỉ ngơi đi, em cũng đi nghỉ ngay đây." Kiều Mặc Nhiên hơi cười.

"Bác sĩ nói sức khỏe của em dạo này ổn hơn nhiều rồi, nên nay mai chị sẽ tìm người thích hợp để thực hiện biện pháp IVF (thụ tinh trong ống nghiệm), giúp em có con trai, giúp Kiều gia có người nối dõi, để ba mẹ có thể yên lòng nơi chín suối."

Trước giờ Kiều Mặc Nhiên luôn nghe theo mọi việc chị mình sắp xếp, bởi vì những gì chị ấy làm đều muốn tốt cho anh, chị thương anh và anh cũng thương yêu, tôn trọng người chị cũng là người thân duy nhất còn lại này, nhưng chỉ riêng việc Kiều Lam Anh vừa nói khiến anh phải cau mày không hài lòng.

"Chị hai, việc gì em cũng có thể tuỳ chị sắp xếp, nhưng riêng việc này thì không thể."

"Chị kêu em cưới vợ, em nhất định không chịu. Giờ tìm người làm IVF, em cũng phản đối là sao hả Mặc Nhiên?"

"Chị thừa biết lý do mà, sao còn hỏi em? Chuyện con cháu nối dõi, chị hoàn toàn có thể thực hiện mà, đừng bắt ép em làm chuyện mình không muốn." Kiều Mặc Nhiên kiên định trả lời.

"Em không muốn hay do em vẫn còn vương vấn người con gái đó?" Kiều Lam Anh bắt đầu to tiếng.

Không gian giữa hai người mỗi lúc một căng thẳng, nhưng anh thì tâm trạng rõ ràng đã chùn xuống khi nghe nhắc tới Vỹ Hân.

"Chuyện của em, chị không cần phải quản." Anh lạnh nhạt nói xong, liền quay lưng bỏ lên lầu.

Kiều Lam Anh thì không muốn kết thúc khi nói chưa xong chuyện, nên vẫn cố tình nói vọng theo.

"Em đừng quên chính em là người đã đề nghị chia tay trước, con bé đó chắc gì đã còn thương mà em ôm mộng. Nói không chừng người ta hận em còn không hết."

Anh biết chứ, anh biết chắc gì còn có cơ hội hàn gắn, nhưng anh cũng chắc chắn một điều rằng không ai có thể ngăn anh thầm thương trộm nhớ một ai đó. Và cho tới hiện tại, anh cũng chẳng hối hận khi ngày đó nói lời chia tay.

Tất cả những việc anh làm, suy cho cùng đều vì nghĩ cho tương lai cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vì Em Là Định Mệnh

Số ký tự: 0