Vị Hôn Phu Của Phu Nhân Đã Trở Lại
Chương 22
Tả Nhĩ Thính Thiền
2024-11-20 21:34:39
Hiện giờ lão phu nhân không quản sự tình, nhị phu nhân đương gia, con người nhị phu nhân này lại giỏi luồn cúi, chờ lão thái gia vừa đi, đại tiểu thư ở trong mắt nàng cũng chỉ là một con cờ có thể mang đến ích lợi cho nhị phòng, nào còn đi quan tâm cái gì mà huyết mạch thân tình. Tất nhiên sẽ giống như mua bán hàng hóa, đem đại tiểu thư treo giá cao, mới mặc kệ nàng gả qua sẽ sống cuộc sống như thế nào.
Thường quản gia khàn khàn nói: “Trình gia bên kia đã truyền đến tin tức, nói là thi cốt Trình thiếu gia còn chưa tìm được, người không thấy được liền không nhất định đã chết, ngài yên tâm, ở trước khi xác thực tin tức người đã chết, nhị phu nhân cũng không thể một chốc một lát an bài cho đại tiểu thư mối hôn sự khác.”
Ánh mắt Đường lão thái gia hơi thanh minh hơn một chút, đầu giật giật, tựa hồ muốn gật đầu, rồi lại không có sức lực, chỉ có thể tiếp tục nói: “Tam gia…… Về chưa?”
“Còn chưa có,” Thường quản gia đáp, “Tam gia cách kinh thành khá xa, phỏng chừng còn phải mấy ngày nữa mới đến, bất quá bọn họ nếu tính toán tới tham gia hôn lễ của đại tiểu thư, nghĩ đến cũng không bao lâu nữa.”
“Ngài yên tâm, chờ tam gia cùng tam phu nhân đến kinh thành, lão nô liền thay ngài chuyển đạt lời nói, để cho bọn họ giúp đại tiểu thư tìm một mối hôn nhân thích hợp.”
Nếu nói trong phủ này, còn có ai có thể thật sự vì đại tiểu thư suy xét một chút, cũng chỉ có phu thê tam gia đang ngoại phóng ( nhậm chức ngoài kinh thành).
Lão thái gia hít sâu mấy hơi, bộ dáng cuối cùng là thoáng yên tâm.
Hắn muốn nghiêng đầu nhìn xem ngoài cửa, nhưng thân thể vô lực lại không cho phép hắn làm như vậy, chỉ có thể đem tròng mắt chuyển hướng về phương hướng cửa sổ.
Tựa hồ là cùng hắn tâm hữu linh tê, Đường Phù vừa lúc này liền xuất hiện ở tầm mắt hắn, vén rèm một đường nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tiến vào, trực tiếp nhào vào trước giường hắn.
Nữ hài tử có chút tiều tụy, tựa hồ như là mấy ngày nay không có ngủ ngon, ở trước mặt hắn lại làm ra bộ dáng ổn định, con mắt hồng hồng, kéo tay hắn mỉm cười.
“Tổ phụ, ngài đã tỉnh, đã hù chết Phù nhi rồi. Ngài trước đó vài ngày còn nói chờ Phù nhi hồi môn phải chuẩn bị cho Phù nhi một phần đại lễ, cũng không thể nuốt lời a!”
Khóe mắt Đường lão thái gia cong cong, trong cổ họng phát ra một trận thanh âm khàn khàn, ngón tay bị Đường Phù nắm giật giật, muốn nắm lại lấy tay nàng.
“Không…… Nuốt lời, Phù nhi…… Chớ khóc.”
Đường Phù cố nén thanh âm nghẹn ngào, đem nước mắt ở quanh hốc mắt nghẹn trở về, dùng sức gật gật đầu, từ trong lòng móc ra một phần thiếp canh, làm ra bộ dáng đắc ý.
“Ngài xem, ta phỏng theo bút tích của ngài viết một phần thiếp canh, đến lúc đó liền tính thật sự không thể gả cho Trình biểu ca, nhị thẩm cũng đừng nghĩ nắm giữ hôn sự của ta. Ta có thể tự chính mình tìm một lang quân như ý, đem thiếp canh giao cho hắn, để hắn tới cửa tới cầu hôn, liền nói là do ngài đồng ý.”
Khóe môi Lão thái gia giật giật, tựa hồ như đang cười, tay vô lực thế nhưng cố chống đỡ nâng lên, run rẩy vỗ vỗ đầu Đường Phù: “Được……”
Đứng ở một bên, Thường quản gia lại ở trong lòng bi thương, quay người đi, trên mặt lão lệ tung hoành.
Bọn họ cũng đều biết, lão thái gia lúc này đã chịu đựng không nổi, đại tiểu thư tất nhiên cũng biết. Vì để lão thái gia an tâm rời đi, nàng mới viết thiếp canh này ra để an ủi lão nhân gia.
Trong phủ này, thương yêu đại tiểu thư nhất chính là lão thái gia, đối với lão thái gia tốt nhất sao lại không phải là đại tiểu thư chứ?
Thường quản gia trộm lau nước mắt, nghe Đường Phù ghé vào mép giường hỏi lão thái gia, bút tích này cùng của hắn có giống nhau hay không, có đủ để lấy giả đánh tráo không.
Thi họa chữ viết của đại tiểu thư đều là lão thái gia một tay dạy ra, từ nhỏ viết theo bảng chữ mẫu cũng chính là do lão thái gia viết, có tâm bắt chước, nói ngay cả người hầu hạ bên cạnh lão thái gia vài thập niên là hắn, cũng không đạt được đến mức này, tự nhiên là giống vô cùng.
Nhưng lão thái gia tinh thần đã vô dụng, không thể mỗi một câu đều trả lời nàng, thường xuyên là nàng nói nửa ngày cũng không nghe được một câu đáp lại.
Đường Phù cũng không vội, liền cứ như vậy mà tự quyết định bồi ở bên người lão thái gia, thẳng đến khi hắn lại lần nữa ngủ thiếp đi mới ngồi dậy.
“Đại tiểu thư, ngài trở về nghỉ ngơi đi, bên này có lão nô nhìn rồi.”
Thường quản gia lau khô nước mắt nói
Thường quản gia khàn khàn nói: “Trình gia bên kia đã truyền đến tin tức, nói là thi cốt Trình thiếu gia còn chưa tìm được, người không thấy được liền không nhất định đã chết, ngài yên tâm, ở trước khi xác thực tin tức người đã chết, nhị phu nhân cũng không thể một chốc một lát an bài cho đại tiểu thư mối hôn sự khác.”
Ánh mắt Đường lão thái gia hơi thanh minh hơn một chút, đầu giật giật, tựa hồ muốn gật đầu, rồi lại không có sức lực, chỉ có thể tiếp tục nói: “Tam gia…… Về chưa?”
“Còn chưa có,” Thường quản gia đáp, “Tam gia cách kinh thành khá xa, phỏng chừng còn phải mấy ngày nữa mới đến, bất quá bọn họ nếu tính toán tới tham gia hôn lễ của đại tiểu thư, nghĩ đến cũng không bao lâu nữa.”
“Ngài yên tâm, chờ tam gia cùng tam phu nhân đến kinh thành, lão nô liền thay ngài chuyển đạt lời nói, để cho bọn họ giúp đại tiểu thư tìm một mối hôn nhân thích hợp.”
Nếu nói trong phủ này, còn có ai có thể thật sự vì đại tiểu thư suy xét một chút, cũng chỉ có phu thê tam gia đang ngoại phóng ( nhậm chức ngoài kinh thành).
Lão thái gia hít sâu mấy hơi, bộ dáng cuối cùng là thoáng yên tâm.
Hắn muốn nghiêng đầu nhìn xem ngoài cửa, nhưng thân thể vô lực lại không cho phép hắn làm như vậy, chỉ có thể đem tròng mắt chuyển hướng về phương hướng cửa sổ.
Tựa hồ là cùng hắn tâm hữu linh tê, Đường Phù vừa lúc này liền xuất hiện ở tầm mắt hắn, vén rèm một đường nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tiến vào, trực tiếp nhào vào trước giường hắn.
Nữ hài tử có chút tiều tụy, tựa hồ như là mấy ngày nay không có ngủ ngon, ở trước mặt hắn lại làm ra bộ dáng ổn định, con mắt hồng hồng, kéo tay hắn mỉm cười.
“Tổ phụ, ngài đã tỉnh, đã hù chết Phù nhi rồi. Ngài trước đó vài ngày còn nói chờ Phù nhi hồi môn phải chuẩn bị cho Phù nhi một phần đại lễ, cũng không thể nuốt lời a!”
Khóe mắt Đường lão thái gia cong cong, trong cổ họng phát ra một trận thanh âm khàn khàn, ngón tay bị Đường Phù nắm giật giật, muốn nắm lại lấy tay nàng.
“Không…… Nuốt lời, Phù nhi…… Chớ khóc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Phù cố nén thanh âm nghẹn ngào, đem nước mắt ở quanh hốc mắt nghẹn trở về, dùng sức gật gật đầu, từ trong lòng móc ra một phần thiếp canh, làm ra bộ dáng đắc ý.
“Ngài xem, ta phỏng theo bút tích của ngài viết một phần thiếp canh, đến lúc đó liền tính thật sự không thể gả cho Trình biểu ca, nhị thẩm cũng đừng nghĩ nắm giữ hôn sự của ta. Ta có thể tự chính mình tìm một lang quân như ý, đem thiếp canh giao cho hắn, để hắn tới cửa tới cầu hôn, liền nói là do ngài đồng ý.”
Khóe môi Lão thái gia giật giật, tựa hồ như đang cười, tay vô lực thế nhưng cố chống đỡ nâng lên, run rẩy vỗ vỗ đầu Đường Phù: “Được……”
Đứng ở một bên, Thường quản gia lại ở trong lòng bi thương, quay người đi, trên mặt lão lệ tung hoành.
Bọn họ cũng đều biết, lão thái gia lúc này đã chịu đựng không nổi, đại tiểu thư tất nhiên cũng biết. Vì để lão thái gia an tâm rời đi, nàng mới viết thiếp canh này ra để an ủi lão nhân gia.
Trong phủ này, thương yêu đại tiểu thư nhất chính là lão thái gia, đối với lão thái gia tốt nhất sao lại không phải là đại tiểu thư chứ?
Thường quản gia trộm lau nước mắt, nghe Đường Phù ghé vào mép giường hỏi lão thái gia, bút tích này cùng của hắn có giống nhau hay không, có đủ để lấy giả đánh tráo không.
Thi họa chữ viết của đại tiểu thư đều là lão thái gia một tay dạy ra, từ nhỏ viết theo bảng chữ mẫu cũng chính là do lão thái gia viết, có tâm bắt chước, nói ngay cả người hầu hạ bên cạnh lão thái gia vài thập niên là hắn, cũng không đạt được đến mức này, tự nhiên là giống vô cùng.
Nhưng lão thái gia tinh thần đã vô dụng, không thể mỗi một câu đều trả lời nàng, thường xuyên là nàng nói nửa ngày cũng không nghe được một câu đáp lại.
Đường Phù cũng không vội, liền cứ như vậy mà tự quyết định bồi ở bên người lão thái gia, thẳng đến khi hắn lại lần nữa ngủ thiếp đi mới ngồi dậy.
“Đại tiểu thư, ngài trở về nghỉ ngơi đi, bên này có lão nô nhìn rồi.”
Thường quản gia lau khô nước mắt nói
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro