Vị Hôn Phu Của Phu Nhân Đã Trở Lại
Chương 2
Tả Nhĩ Thính Thiền
2024-11-20 21:34:39
Phó Nghị Minh tuy rằng tự nhận bản thân là kẻ ăn chơi trác táng, da mặt thực dày, nhưng cũng không dày đến mức dám ở trước mặt một nữ hài nói hắn vừa mới tại chỗ này tiểu tiện.
Hắn cầm cái khăn, đứng ở dưới tàng cây, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Cảm thấy hẳn là nên đem khăn trả cho nữ hài tử này, nhưng lại sợ bị nàng phát hiện dấu vết khả nghi dưới tàng cây kia, hắn liền muốn trước tiên đi tìm thứ gì đó tới che lấp một chút.
Nhưng lại sợ chính mình chân trước đi rồi, nữ hài xoay người một cái liền ngã xuống. Rối rắm nửa ngày, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt bây giờ, đứng ở dưới tàng cây vò đầu bứt tai.
Thời điểm hắn đang do dự nên hay không trộm bò lên trên cây, đem khăn nhét trở lại trên người nữ hài tử, từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, càng đi càng gần.
Phó Nghị Minh bình thường dù chọc một sọt họa lớn, cũng không sợ để người khác biết, lúc này lại không biết nghĩ như thế nào, giống như có tật giật mình mà núp đi.
Người đến là một thiếu niên, tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, nhìn qua hẳn là so với hắn nhỏ hơn một chút, quen cửa quen nẻo mà đi đến dưới tàng cây, thở dài.
“Phù Nhi, Phù Nhi.”
Liền kêu vài tiếng, nữ hài tử mới mê mê hoặc hoặc mà kêu lên, ở trên cây mở bừng mắt.
“Muội như thế nào lại ở trên cây ngủ quên mất vậy? Lão thái gia cho người tìm muội đã nửa ngày rồi.”
Nữ hài tử chống thân mình ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, nửa bên mặt bị vỏ cây đè vào hằn đỏ.
Nàng há mồm muốn nói cái gì, nhận thấy được khóe miệng có nước miếng, theo bản năng tìm khăn tay trên người, kết quả nửa ngày cũng không móc ra được, chỉ có thể trước tiên liền dùng tay áo lau lau, sau đó từ trên cây bò xuống dưới, động tác thuần thục. Một đoạn cuối cùng là trực tiếp nhảy xuống, vừa thấy là biết thường xuyên làm việc này.
Thiếu niên tuy rằng thấy nhiều nên cũng không trách móc, nhưng vẫn là tiến lên vài bước, dặn dò nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Khi nói chuyện liền đứng ở dưới tàng cây cách nàng không xa, tùy thời đều có thể đỡ lấy nàng.
Nữ hài không để ý đến hắn, xuống dưới xong liền ở chung quanh gốc cây tìm tìm, vừa tìm vừa nói: “Biểu ca, huynh có thấy khăn của ta không? Như thế nào tìm không thấy a?”
Vây quanh thân cây đi vòng vòng, bỗng nhiên nhìn thấy “dấu vết” mà Phó Nghị Minh lưu lại, tức khắc hoàn toàn hết buồn ngủ, “A” lên một tiếng, tức giận đến dậm chân.
“Lại là chó hoang từ đâu chui ra, ở cây hòe của ta đi tiểu!”
“Chó hoang” Phó Nghị Minh: “……”
Thiếu niên là một nam hài tử, tuổi lại so với nữ hài tử lớn hơn, liếc mắt một cái liền nhìn ra, độ cao vệt nước kia, khẳng định không phải là nước tiểu chó hoang. Nhưng lại sợ nữ hài tử nhìn nhiều cũng nhìn ra tới, liền chạy nhanh nói: “Đừng tìm nữa, đi nhanh thôi, đều đã buổi trưa rồi, lão thái gia còn chờ muội ăn cơm đấy.”
“Nhưng khăn của ta……”
“Muội làm rơi không chắc là ở chỗ này, chờ lát nữa cho hạ nhân tới tìm, tự muội đi tìm cũng không biết đến khi nào mới thấy?”
Nói xong, cũng không cho nữ hài phân trần mà dẫn dắt nàng rời đi.
Dấu vết dưới tàng cây kia, nhìn qua là biết lưu lại không lâu, biểu muội lại vẫn luôn ở trên cây ngủ, ai biết người nọ có phải chính là vì nhìn thấy nàng, cho nên mới cố ý ở chỗ này tiểu tiện hay không? Bằng không, chung quanh nhiều địa phương kín như vậy, vì cái gì một hai phải chọn phía dưới cây hòe trống trải nhất này để tiểu tiện?
Loại người hạ tam lạm (không đứng đắn) này, có thể cách xa một chút liền cách xa thôi, bằng không, biểu muội là một nữ hài tử, không biết chừng sẽ bị hủy danh dự.
Tránh ở chỗ tối, Phó Nghị Minh “Hạ tam lạm” dò ra nửa cái đầu, nhìn hai bóng dáng dần dần đi xa, siết chặt cái khăn trên tay.
Cái khăn trắng tuyết, mang theo mùi hoa hòe nhàn nhạt, trong một góc thêu mấy đóa hoa phù dung màu phấn trắng.
“Phù Nhi……”
Hắn cầm cái khăn, đứng ở dưới tàng cây, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Cảm thấy hẳn là nên đem khăn trả cho nữ hài tử này, nhưng lại sợ bị nàng phát hiện dấu vết khả nghi dưới tàng cây kia, hắn liền muốn trước tiên đi tìm thứ gì đó tới che lấp một chút.
Nhưng lại sợ chính mình chân trước đi rồi, nữ hài xoay người một cái liền ngã xuống. Rối rắm nửa ngày, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt bây giờ, đứng ở dưới tàng cây vò đầu bứt tai.
Thời điểm hắn đang do dự nên hay không trộm bò lên trên cây, đem khăn nhét trở lại trên người nữ hài tử, từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, càng đi càng gần.
Phó Nghị Minh bình thường dù chọc một sọt họa lớn, cũng không sợ để người khác biết, lúc này lại không biết nghĩ như thế nào, giống như có tật giật mình mà núp đi.
Người đến là một thiếu niên, tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, nhìn qua hẳn là so với hắn nhỏ hơn một chút, quen cửa quen nẻo mà đi đến dưới tàng cây, thở dài.
“Phù Nhi, Phù Nhi.”
Liền kêu vài tiếng, nữ hài tử mới mê mê hoặc hoặc mà kêu lên, ở trên cây mở bừng mắt.
“Muội như thế nào lại ở trên cây ngủ quên mất vậy? Lão thái gia cho người tìm muội đã nửa ngày rồi.”
Nữ hài tử chống thân mình ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, nửa bên mặt bị vỏ cây đè vào hằn đỏ.
Nàng há mồm muốn nói cái gì, nhận thấy được khóe miệng có nước miếng, theo bản năng tìm khăn tay trên người, kết quả nửa ngày cũng không móc ra được, chỉ có thể trước tiên liền dùng tay áo lau lau, sau đó từ trên cây bò xuống dưới, động tác thuần thục. Một đoạn cuối cùng là trực tiếp nhảy xuống, vừa thấy là biết thường xuyên làm việc này.
Thiếu niên tuy rằng thấy nhiều nên cũng không trách móc, nhưng vẫn là tiến lên vài bước, dặn dò nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
Khi nói chuyện liền đứng ở dưới tàng cây cách nàng không xa, tùy thời đều có thể đỡ lấy nàng.
Nữ hài không để ý đến hắn, xuống dưới xong liền ở chung quanh gốc cây tìm tìm, vừa tìm vừa nói: “Biểu ca, huynh có thấy khăn của ta không? Như thế nào tìm không thấy a?”
Vây quanh thân cây đi vòng vòng, bỗng nhiên nhìn thấy “dấu vết” mà Phó Nghị Minh lưu lại, tức khắc hoàn toàn hết buồn ngủ, “A” lên một tiếng, tức giận đến dậm chân.
“Lại là chó hoang từ đâu chui ra, ở cây hòe của ta đi tiểu!”
“Chó hoang” Phó Nghị Minh: “……”
Thiếu niên là một nam hài tử, tuổi lại so với nữ hài tử lớn hơn, liếc mắt một cái liền nhìn ra, độ cao vệt nước kia, khẳng định không phải là nước tiểu chó hoang. Nhưng lại sợ nữ hài tử nhìn nhiều cũng nhìn ra tới, liền chạy nhanh nói: “Đừng tìm nữa, đi nhanh thôi, đều đã buổi trưa rồi, lão thái gia còn chờ muội ăn cơm đấy.”
“Nhưng khăn của ta……”
“Muội làm rơi không chắc là ở chỗ này, chờ lát nữa cho hạ nhân tới tìm, tự muội đi tìm cũng không biết đến khi nào mới thấy?”
Nói xong, cũng không cho nữ hài phân trần mà dẫn dắt nàng rời đi.
Dấu vết dưới tàng cây kia, nhìn qua là biết lưu lại không lâu, biểu muội lại vẫn luôn ở trên cây ngủ, ai biết người nọ có phải chính là vì nhìn thấy nàng, cho nên mới cố ý ở chỗ này tiểu tiện hay không? Bằng không, chung quanh nhiều địa phương kín như vậy, vì cái gì một hai phải chọn phía dưới cây hòe trống trải nhất này để tiểu tiện?
Loại người hạ tam lạm (không đứng đắn) này, có thể cách xa một chút liền cách xa thôi, bằng không, biểu muội là một nữ hài tử, không biết chừng sẽ bị hủy danh dự.
Tránh ở chỗ tối, Phó Nghị Minh “Hạ tam lạm” dò ra nửa cái đầu, nhìn hai bóng dáng dần dần đi xa, siết chặt cái khăn trên tay.
Cái khăn trắng tuyết, mang theo mùi hoa hòe nhàn nhạt, trong một góc thêu mấy đóa hoa phù dung màu phấn trắng.
“Phù Nhi……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro