Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát
Chương 43
Thường Thanh Minh Nhật
2024-09-20 16:19:09
Phó Duật Từ đột ngột ngồi dậy, sau đó cảm giác có người bên cạnh, anh quay đầu, đối diện với khuôn mặt của Kỷ Diêu Quang, hai người sát nhau rất gần.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của Kỷ Diêu Quang.
Phó Duật Từ nín thở, chuẩn bị lén lút đứng dậy.
Kỷ Diêu Quang đột nhiên mở mắt, cô ngáp dài: "Anh tỉnh rồi à?”
Phó Duật Từ:…
“Ừ, hôm qua tôi bị sao vậy?” Phó Duật Từ hỏi.
“Không có gì, chỉ là anh chắc bị sợ ngất thôi, nhưng không sao, thi thể của mấy ông già đều được tôi mang ra rồi, có thể báo cảnh sát đến.”
Kỷ Diêu Quang nói.
Sợ ngất…
Phó Duật Từ mặt đỏ lên: "Được.”
Hai người đơn giản rửa mặt, sau đó cảnh sát đến.
Nhìn cảnh sát đến, Kỷ Diêu Quang thật sự không biết nói gì.
“Trùng hợp quá, cảnh sát Lưu, lại gặp nhau rồi.”
Cảnh sát Lưu nhìn Kỷ Diêu Quang một hồi im lặng, gặp Kỷ Diêu Quang ở đây có nghĩa gì, nghĩa là chắc chắn đây là một vụ án liên quan đến hiện tượng siêu nhiên.
“Các cô phát hiện họ ở đâu?”
Cảnh sát Lưu không gần gũi với Kỷ Diêu Quang, làm việc công.
Kỷ Diêu Quang đương nhiên không thể nói là trong quỷ vực, cô dám nói ra thì cũng dám chắc cảnh sát Lưu sẽ bắt cô vì tội tuyên truyền mê tín dị đoan mất.
“Trong bãi đỗ xe dưới lòng đất, họ trốn tránh camera, cuối cùng phát bệnh mà chết.”
Kỷ Diêu Quang thản nhiên nói.
Tay cảnh sát Lưu khựng lại, mặt trầm xuống.
Lấy lời khai xong, pháp y đến khám nghiệm tử thi.
“Sao rồi?” Cảnh sát Lưu hỏi.
Pháp y nhíu mày: "Nguyên nhân tử vong thực sự là phát bệnh, nhưng tôi thấy họ trợn mắt lên, cho thấy trước khi chết, có thể họ đã thấy điều gì đó rất kinh khủng.”
Cảnh sát Lưu nghe vậy, nhìn sang Kỷ Diêu Quang.
Kỷ Diêu Quang mỉm cười gật đầu với hắn.
“Đưa về kiểm tra, nguyên nhân tử vong là gì thì là thế đó.”
Cảnh sát Lưu nói.
Hắn quay đầu, Kỷ Diêu Quang bước tới: "Cảnh sát Lưu, tôi muốn báo án.”
“Báo gì?”
Cảnh sát Lưu nhìn Kỷ Diêu Quang, không hiểu cô lại định giở trò gì.
Dù sao thì mỗi lần hắn gặp Kỷ Diêu Quang, đều có vấn đề, không phải có người chết thì cũng là mấy vụ lừa đảo.
“Báo án bảy ông già thôn Thảo Dương cưỡng hiếp một người phụ nữ bị thiểu năng!”
Kỷ Diêu Quang nhấn từng chữ một.
“Bảy ông già đó, chính là bảy người này, mặc dù họ đã chết, nhưng tôi đại diện cho người phụ nữ đó, vẫn muốn tố cáo họ. Họ cưỡng hiếp cô ấy, sau đó cô ấy tự sát, bây giờ thi thể vẫn ở thôn Thảo Dương, sau khi cảnh sát Lưu đến có thể bảo pháp y giám định.”
Nghe lời Kỷ Diêu Quang, cảnh sát Lưu nhíu mày thật chặt.
Về chuyện này, hắn đã biết từ sớm, khi ông già đầu tiên biến mất, hắn đã đến thôn của họ điều tra qua một lần rồi.
Sau đó, qua điều tra, biết rằng bảy ông già này có tư đức suy đồi, nhưng vì không phải do nữ nạn nhân báo án, nên hắn chỉ có thể bỏ qua.
Hắn không ngờ rằng Kỷ Diêu Quang lại nhắc đến chuyện này bây giờ.
Nghĩ đến việc Kỷ Diêu Quang livestream, cảnh sát Lưu có trực giác rằng rất có thể chuyện này chính là do cô gái đã chết làm.
“Cô đã biết cả nạn nhân và kẻ bạo hành đều đã chết, vậy giờ báo án có ý nghĩa gì, cho dù thắng thì được gì?”
Cảnh sát Lưu đột nhiên không hiểu rõ Kỷ Diêu Quang nữa.
Kỷ Diêu Quang nghe vậy, cười một tiếng: “Tôi muốn tất cả mọi người đều biết những gì họ đã làm.”
Cảnh sát Lưu hít một hơi sâu.
“Được, tôi sẽ nhận.”
Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của Kỷ Diêu Quang.
Phó Duật Từ nín thở, chuẩn bị lén lút đứng dậy.
Kỷ Diêu Quang đột nhiên mở mắt, cô ngáp dài: "Anh tỉnh rồi à?”
Phó Duật Từ:…
“Ừ, hôm qua tôi bị sao vậy?” Phó Duật Từ hỏi.
“Không có gì, chỉ là anh chắc bị sợ ngất thôi, nhưng không sao, thi thể của mấy ông già đều được tôi mang ra rồi, có thể báo cảnh sát đến.”
Kỷ Diêu Quang nói.
Sợ ngất…
Phó Duật Từ mặt đỏ lên: "Được.”
Hai người đơn giản rửa mặt, sau đó cảnh sát đến.
Nhìn cảnh sát đến, Kỷ Diêu Quang thật sự không biết nói gì.
“Trùng hợp quá, cảnh sát Lưu, lại gặp nhau rồi.”
Cảnh sát Lưu nhìn Kỷ Diêu Quang một hồi im lặng, gặp Kỷ Diêu Quang ở đây có nghĩa gì, nghĩa là chắc chắn đây là một vụ án liên quan đến hiện tượng siêu nhiên.
“Các cô phát hiện họ ở đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh sát Lưu không gần gũi với Kỷ Diêu Quang, làm việc công.
Kỷ Diêu Quang đương nhiên không thể nói là trong quỷ vực, cô dám nói ra thì cũng dám chắc cảnh sát Lưu sẽ bắt cô vì tội tuyên truyền mê tín dị đoan mất.
“Trong bãi đỗ xe dưới lòng đất, họ trốn tránh camera, cuối cùng phát bệnh mà chết.”
Kỷ Diêu Quang thản nhiên nói.
Tay cảnh sát Lưu khựng lại, mặt trầm xuống.
Lấy lời khai xong, pháp y đến khám nghiệm tử thi.
“Sao rồi?” Cảnh sát Lưu hỏi.
Pháp y nhíu mày: "Nguyên nhân tử vong thực sự là phát bệnh, nhưng tôi thấy họ trợn mắt lên, cho thấy trước khi chết, có thể họ đã thấy điều gì đó rất kinh khủng.”
Cảnh sát Lưu nghe vậy, nhìn sang Kỷ Diêu Quang.
Kỷ Diêu Quang mỉm cười gật đầu với hắn.
“Đưa về kiểm tra, nguyên nhân tử vong là gì thì là thế đó.”
Cảnh sát Lưu nói.
Hắn quay đầu, Kỷ Diêu Quang bước tới: "Cảnh sát Lưu, tôi muốn báo án.”
“Báo gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh sát Lưu nhìn Kỷ Diêu Quang, không hiểu cô lại định giở trò gì.
Dù sao thì mỗi lần hắn gặp Kỷ Diêu Quang, đều có vấn đề, không phải có người chết thì cũng là mấy vụ lừa đảo.
“Báo án bảy ông già thôn Thảo Dương cưỡng hiếp một người phụ nữ bị thiểu năng!”
Kỷ Diêu Quang nhấn từng chữ một.
“Bảy ông già đó, chính là bảy người này, mặc dù họ đã chết, nhưng tôi đại diện cho người phụ nữ đó, vẫn muốn tố cáo họ. Họ cưỡng hiếp cô ấy, sau đó cô ấy tự sát, bây giờ thi thể vẫn ở thôn Thảo Dương, sau khi cảnh sát Lưu đến có thể bảo pháp y giám định.”
Nghe lời Kỷ Diêu Quang, cảnh sát Lưu nhíu mày thật chặt.
Về chuyện này, hắn đã biết từ sớm, khi ông già đầu tiên biến mất, hắn đã đến thôn của họ điều tra qua một lần rồi.
Sau đó, qua điều tra, biết rằng bảy ông già này có tư đức suy đồi, nhưng vì không phải do nữ nạn nhân báo án, nên hắn chỉ có thể bỏ qua.
Hắn không ngờ rằng Kỷ Diêu Quang lại nhắc đến chuyện này bây giờ.
Nghĩ đến việc Kỷ Diêu Quang livestream, cảnh sát Lưu có trực giác rằng rất có thể chuyện này chính là do cô gái đã chết làm.
“Cô đã biết cả nạn nhân và kẻ bạo hành đều đã chết, vậy giờ báo án có ý nghĩa gì, cho dù thắng thì được gì?”
Cảnh sát Lưu đột nhiên không hiểu rõ Kỷ Diêu Quang nữa.
Kỷ Diêu Quang nghe vậy, cười một tiếng: “Tôi muốn tất cả mọi người đều biết những gì họ đã làm.”
Cảnh sát Lưu hít một hơi sâu.
“Được, tôi sẽ nhận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro