Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 11
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
Ninh Chi thuận miệng hỏi một câu:
“Ai vậy?”
“Hề Lan Dự,” Trịnh Nhất Mãn bĩu môi, “Chính là đại lão siêu cấp, kẻ có danh xưng ‘ánh đèn dẫn lối trong giới đầu tư’. Để tớ nói cho cậu biết, mấy năm nay anh ta cực kỳ ẩn dật, tớ phải thông qua mấy tầng quan hệ, anh ta mới đáp ứng gặp mặt tớ một lần. Nếu bộ sưu tập của tớ lọt vào mắt xanh của anh ta…” Trịnh Nhất Mãn nắm lấy tay Ninh Chi, gương mặt đầy sự chân thành, “Đến lúc đó sẽ tặng cậu một cái biệt thự lớn rộng năm trăm mét vuông!”
“Thần thánh đến vậy sao?” Trong trí nhớ của cô, người kia dường như giống với những gì Trịnh Nhất Mãn đang miêu tả, Ninh Chi hỏi, “Bắc Thành có mấy người họ Hề?”
Ngày đó trước khi rời đi, người nọ đưa cho cô một mảnh giấy, trên đó có phương thức liên hệ được viết tay.
Chỉ độc một chữ “Hề”, bút lực mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.
Giống y như con người anh ta, thái độ ôn hòa lịch sự, nhưng bên trong lại cất giấu một lưỡi đao sắc bén.
Trịnh Nhất Mãn:
“Còn có ai nữa, chỉ có một người này thôi!”
Ninh Chi mím môi không nói.
Trịnh Nhất Mãn nhìn chằm chằm Ninh Chi trong chốc lát, lưng ngửa ra sau, cười nói:
“Chi Chi, hình như cậu hơi khác. Bình thường mấy chuyện này cậu căn bản không hề hứng thú, hôm này xảy ra chuyện gì vậy? Mặt trời mọc ở đằng Tây, hay là….” Trịnh Nhất Mãn nghiêng đầu, “Thật ra cậu thích thể loại lão đại hành tung thần bí như thế này?”
Ninh Chi liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh đáp:
“Không phải, anh ta hình như là đối tượng xem mắt của tớ đấy.”
Trịnh Nhất Mãn: !!!
Năm phút sau, tại quán cà phê.
Trịnh Nhất Mãn ngồi đối diện Ninh Chi:
“Từ giờ, nhận tội thì mới được khoan hồng, chối tội thì sẽ bị trừng phạt. Mau nói cho tớ biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Ninh Chi bị tư thế này của cô làm cho bật cười:
“Cậu cư xử bình thường xíu được không, tớ không phải đã nói trước đó rồi sao, hôm trước bà ngoại sắp xếp cho tớ một buổi xem mắt, người đó chính là cái người họ Hề đó.”
Trịnh Nhất Mãn:
“Ảo ma thật. Nói cho tớ xem, cảm giác như thế nào? Anh ta có bị cậu hút hồn không?”
Ninh Chi bất đắc dĩ, bả vai hơi hơi hạ xuống, suy nghĩ trong chốc lát nói:
“Đều không có, quá trình hôm đó vẫn như cũ thôi, hơn nữa có cảm giác tớ và anh ta không thuộc cùng một thế giới.”
Trong quán ồn ào tiếng người, Trịnh Nhất Mãn cũng không cần phải hạ giọng xuống:
“Aiz, cậu nói nghe cũng đúng. Loại người như Hề Lan Dự, hình mẫu chẳng cũng phải cao lắm, ai mới có thể cùng một thế giới với anh ta đây? Nên nói thật, tớ cảm thấy mấy gã chuyên làm bên đầu tư đều có tâm tư biến thái ngầm, người bình thường làm sao mà chơi chung mâm được.”
Trịnh Nhất Mãn liếc mắt nhìn Ninh Chi một cái:
“Chi Chi, vậy là hai người đã thống nhất ý kiến chưa hay là vẫn sẽ còn can hệ?”
Ninh Chi thực nhẹ mà thở dài:
“Tớ sẽ nghĩ thêm lần nữa.”
……
“Ai vậy?”
“Hề Lan Dự,” Trịnh Nhất Mãn bĩu môi, “Chính là đại lão siêu cấp, kẻ có danh xưng ‘ánh đèn dẫn lối trong giới đầu tư’. Để tớ nói cho cậu biết, mấy năm nay anh ta cực kỳ ẩn dật, tớ phải thông qua mấy tầng quan hệ, anh ta mới đáp ứng gặp mặt tớ một lần. Nếu bộ sưu tập của tớ lọt vào mắt xanh của anh ta…” Trịnh Nhất Mãn nắm lấy tay Ninh Chi, gương mặt đầy sự chân thành, “Đến lúc đó sẽ tặng cậu một cái biệt thự lớn rộng năm trăm mét vuông!”
“Thần thánh đến vậy sao?” Trong trí nhớ của cô, người kia dường như giống với những gì Trịnh Nhất Mãn đang miêu tả, Ninh Chi hỏi, “Bắc Thành có mấy người họ Hề?”
Ngày đó trước khi rời đi, người nọ đưa cho cô một mảnh giấy, trên đó có phương thức liên hệ được viết tay.
Chỉ độc một chữ “Hề”, bút lực mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.
Giống y như con người anh ta, thái độ ôn hòa lịch sự, nhưng bên trong lại cất giấu một lưỡi đao sắc bén.
Trịnh Nhất Mãn:
“Còn có ai nữa, chỉ có một người này thôi!”
Ninh Chi mím môi không nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Nhất Mãn nhìn chằm chằm Ninh Chi trong chốc lát, lưng ngửa ra sau, cười nói:
“Chi Chi, hình như cậu hơi khác. Bình thường mấy chuyện này cậu căn bản không hề hứng thú, hôm này xảy ra chuyện gì vậy? Mặt trời mọc ở đằng Tây, hay là….” Trịnh Nhất Mãn nghiêng đầu, “Thật ra cậu thích thể loại lão đại hành tung thần bí như thế này?”
Ninh Chi liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh đáp:
“Không phải, anh ta hình như là đối tượng xem mắt của tớ đấy.”
Trịnh Nhất Mãn: !!!
Năm phút sau, tại quán cà phê.
Trịnh Nhất Mãn ngồi đối diện Ninh Chi:
“Từ giờ, nhận tội thì mới được khoan hồng, chối tội thì sẽ bị trừng phạt. Mau nói cho tớ biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Ninh Chi bị tư thế này của cô làm cho bật cười:
“Cậu cư xử bình thường xíu được không, tớ không phải đã nói trước đó rồi sao, hôm trước bà ngoại sắp xếp cho tớ một buổi xem mắt, người đó chính là cái người họ Hề đó.”
Trịnh Nhất Mãn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ảo ma thật. Nói cho tớ xem, cảm giác như thế nào? Anh ta có bị cậu hút hồn không?”
Ninh Chi bất đắc dĩ, bả vai hơi hơi hạ xuống, suy nghĩ trong chốc lát nói:
“Đều không có, quá trình hôm đó vẫn như cũ thôi, hơn nữa có cảm giác tớ và anh ta không thuộc cùng một thế giới.”
Trong quán ồn ào tiếng người, Trịnh Nhất Mãn cũng không cần phải hạ giọng xuống:
“Aiz, cậu nói nghe cũng đúng. Loại người như Hề Lan Dự, hình mẫu chẳng cũng phải cao lắm, ai mới có thể cùng một thế giới với anh ta đây? Nên nói thật, tớ cảm thấy mấy gã chuyên làm bên đầu tư đều có tâm tư biến thái ngầm, người bình thường làm sao mà chơi chung mâm được.”
Trịnh Nhất Mãn liếc mắt nhìn Ninh Chi một cái:
“Chi Chi, vậy là hai người đã thống nhất ý kiến chưa hay là vẫn sẽ còn can hệ?”
Ninh Chi thực nhẹ mà thở dài:
“Tớ sẽ nghĩ thêm lần nữa.”
……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro