Vì Si Mê Người [Cưới Trước Yêu Sau]
Chương 15
Lục Kim Nghi
2024-08-24 01:22:43
Trong không khí hòa lẫn hương gỗ tuyết tùng mát lạnh, sau cơn mưa tươi mát, hương trà lưu lại, cùng với mùi thuốc lá thoảng như có như không.
Ninh Chi theo bản năng lại nhìn anh lần nữa.
Đầu ngón tay Hề Lan Dự cầm điếu thuốc, nhưng anh không hút. Chỉ mân mê nó, bên ngoài nhìn vẫn bình thường, nhưng bên trong điếu thuốc đã bị làm hỏng.
Dáng vẻ đĩnh đạc trầm ổn quen thuộc, nhưng không hiểu sao Ninh Chi lại nhìn thấy một tia buồn khổ thoáng qua.
Cô lắc đầu, tự nhủ bản thân tưởng tượng quá nhiều.
-
Sau tháng Ba, Bắc Thành không mưa cũng không gió, Ninh Chi mỗi ngày ở bệnh viện đều tất bật đến chân không chạm đất. Chỉ duy nhất một lần đang ăn cơm, trong đầu Ninh Chi thoáng qua một suy nghĩ, tình trạng hôn nhân của cô bây giờ… sẽ sớm từ độc thân chuyển sang đã kết hôn nhỉ.
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ này liền bị công việc hất ra khỏi đầu.
Cô theo học trường Đại học y Bắc Thành, tốt nghiệp xong cô được nhận vào khoa y trực thuộc đại học, hiện giờ đã trở thành một cái máy bị công việc quay mòng mòng.
Vì muốn người mới nhanh chóng quen thuộc với nội dung công việc cũng như có được kinh nghiệm thực chiến, bệnh viện yêu cầu bác sĩ mới cần luân chuyển đến các phòng khám trực thuộc bên ngoài trong vòng một năm, sau này khi quay trở lại bệnh viện chính thì đều đã được đào tạo bài bản.
Trong thời gian luân chuyển, họ cũng cần phải lo những việc râu ria bên ngoài việc chính.
Có hôm Ninh Chi tan làm quá muộn, chỉ có thể ở lại ký túc xá bệnh viện ngủ tạm một đêm, hôm sau tỉnh dậy lại làm việc tiếp.
Trong khoa có câu danh ngôn, bác sĩ nữ được đối đãi như bác sĩ nam, bác sĩ nam được đối đãi như thú vật, câu này vừa dùng để chế nhạo vừa thể hiện cường độ làm việc căng thẳng.
Ninh Chi trực ca đêm ở bệnh viện, sáng hôm sau dậy sớm, đang chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, kết quả bắt gặp bác sĩ hướng dẫn Kỷ Tư Hà, lại bị ông kéo đến phòng khám bệnh làm việc.
Ninh Chi tập mãi cũng thành thói quen, xoa bóp bả vai rồi đến cổ, buồn không ra tiếng đi theo phía sau ông.
Kỷ Tư Hà quay đầu lại cười ha hả:
“Trong lứa bác sĩ trẻ vào đây cùng đợt, con là đứa kiên định nhất.”
Ninh Chi cũng cười:
“Cẩn thận đàn anh lại chạy đến kêu thầy bất công.”
Kỷ Tư Hà “ y da” một tiếng.
“Mặc kệ thằng nhóc đó.”
Thời gian hẵng còn sớm, phòng khám bệnh không có người, Kỷ Tư Hà câu được câu không cùng Ninh Chi nói chuyện phiếm.
“Tiểu Ninh, đừng trách thầy nhiều lời, con chuyên tâm làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng phải quan tâm đến cuộc sống cá nhân. Khi thầy bằng tuổi con, Ô Ô nhà thầy lại thêm một tuổi rồi!”
Ninh Chi theo bản năng lại nhìn anh lần nữa.
Đầu ngón tay Hề Lan Dự cầm điếu thuốc, nhưng anh không hút. Chỉ mân mê nó, bên ngoài nhìn vẫn bình thường, nhưng bên trong điếu thuốc đã bị làm hỏng.
Dáng vẻ đĩnh đạc trầm ổn quen thuộc, nhưng không hiểu sao Ninh Chi lại nhìn thấy một tia buồn khổ thoáng qua.
Cô lắc đầu, tự nhủ bản thân tưởng tượng quá nhiều.
-
Sau tháng Ba, Bắc Thành không mưa cũng không gió, Ninh Chi mỗi ngày ở bệnh viện đều tất bật đến chân không chạm đất. Chỉ duy nhất một lần đang ăn cơm, trong đầu Ninh Chi thoáng qua một suy nghĩ, tình trạng hôn nhân của cô bây giờ… sẽ sớm từ độc thân chuyển sang đã kết hôn nhỉ.
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ này liền bị công việc hất ra khỏi đầu.
Cô theo học trường Đại học y Bắc Thành, tốt nghiệp xong cô được nhận vào khoa y trực thuộc đại học, hiện giờ đã trở thành một cái máy bị công việc quay mòng mòng.
Vì muốn người mới nhanh chóng quen thuộc với nội dung công việc cũng như có được kinh nghiệm thực chiến, bệnh viện yêu cầu bác sĩ mới cần luân chuyển đến các phòng khám trực thuộc bên ngoài trong vòng một năm, sau này khi quay trở lại bệnh viện chính thì đều đã được đào tạo bài bản.
Trong thời gian luân chuyển, họ cũng cần phải lo những việc râu ria bên ngoài việc chính.
Có hôm Ninh Chi tan làm quá muộn, chỉ có thể ở lại ký túc xá bệnh viện ngủ tạm một đêm, hôm sau tỉnh dậy lại làm việc tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoa có câu danh ngôn, bác sĩ nữ được đối đãi như bác sĩ nam, bác sĩ nam được đối đãi như thú vật, câu này vừa dùng để chế nhạo vừa thể hiện cường độ làm việc căng thẳng.
Ninh Chi trực ca đêm ở bệnh viện, sáng hôm sau dậy sớm, đang chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, kết quả bắt gặp bác sĩ hướng dẫn Kỷ Tư Hà, lại bị ông kéo đến phòng khám bệnh làm việc.
Ninh Chi tập mãi cũng thành thói quen, xoa bóp bả vai rồi đến cổ, buồn không ra tiếng đi theo phía sau ông.
Kỷ Tư Hà quay đầu lại cười ha hả:
“Trong lứa bác sĩ trẻ vào đây cùng đợt, con là đứa kiên định nhất.”
Ninh Chi cũng cười:
“Cẩn thận đàn anh lại chạy đến kêu thầy bất công.”
Kỷ Tư Hà “ y da” một tiếng.
“Mặc kệ thằng nhóc đó.”
Thời gian hẵng còn sớm, phòng khám bệnh không có người, Kỷ Tư Hà câu được câu không cùng Ninh Chi nói chuyện phiếm.
“Tiểu Ninh, đừng trách thầy nhiều lời, con chuyên tâm làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng phải quan tâm đến cuộc sống cá nhân. Khi thầy bằng tuổi con, Ô Ô nhà thầy lại thêm một tuổi rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro